Chương 203: Đây chính là thời khắc ta chờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆Chương 203: Đây chính là thời khắc ta chờ

Edit: Chiryu Vũ


Liễu Hồ Nguyệt là loại người nào? Nàng là người đến từ thế kỷ 21, có cái gì còn chưa thấy qua? Làm sao có thể vì ma thú rống một hai câu đã dọa chạy được! Nàng duy trì sự bình tĩnh. Ma thú trước mắt đang tức giận, nàng không thể chiếm được ưu thế.


Con hồ ly kia thoạt nhìn rất có tiếng nói, vừa rồi ma thú kia cũng gọi nó là chủ nhân. Như vậy... Hẳn là con hồ ly mới có quyền quyết định.


"Đại nhân, chúng ta muốn tiến vào tìm người, cũng không quấy rầy nhiều thời gian của các vị, hi vọng ngài có thể cho chúng ta một cơ hội." Liễu Hồ Nguyệt ôn tồn nói.


Hồ ly tám đuôi nhìn về phía Liễu Hồ Nguyệt, lục mâu của nó linh động động lòng người. Liễu Hồ Nguyệt cũng không nhịn được mà cảm thán, nếu đây là nữ tử, hắn là khuynh quốc khuynh thành.


Hồ ly đề cao cảnh giác cao với Liễu Hồ Nguyệt nhưng cũng không lộ ra ác ý mới nàng. Lúc này, nó cúi đầu, nói nhỏ với ma thú.


Sau đó, ma thú hỏi: "Chủ nhân của ta hỏi các ngươi, các ngươi tìm ai?"

"Gia chủ Liễu gia, Liễu Tường Phong. Không biết các ngươi có thấy nam nhân trung niên nào tiến vào cấm địa hay không?" Liễu Hồ Nguyệt thản nhiên trả lời.


Đây là địa bàn Liễu gia, nàng vào địa bàn Liễu gia tìm người, còn phải được ma thú đồng ý, Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy vô cùng buồn bực. Nhưng mà, một yêu một thú này nhìn qua có vẻ không phải là kẻ thích lạm sát người vô tội, Liễu Hồ Nguyệt cũng tạm an tâm.


Thực lực của ma thú cao hơn nàng rất nhiều, không phải là kẻ mà nàng có thể đối địch lúc này. Tuy rằng bên cạnh nàng cũng có một yêu nghiệt đang đứng, nhưng hắn... lực sát thương quá cường đại, vạn nhất làm hỏng bảo bối Liễu gia, có khi lão tổ tông Liễu gia còn nhảy từ trong quan tài ra giết hắn.


Ngay lúc Liễu Hồ Nguyệt nói ra tên người kia, hai mắt hồ ly ngồi trên lưng ma thú đột nhiên mở lớn, con ngươi màu lục xoay chuyển, miệng lớn dần, giống y như con người, biểu cảm thập phần sinh động, có vẻ như vừa khiếp sợ, cũng rất bất ngờ. Thế nhưng, từ hai mắt ấy, lại có thể nhìn đến một dòng ưu thương nồng đậm.


Con ngươi màu lục rung động hồ nước xanh, vẻ mặt sửng sốt kéo dài hơn nửa ngày, bạch hồ mới chậm rãi cúi đầu, từng hạt nước mắt rơi xuống lưng ma thú.

Liễu Hồ Nguyệt cùng Phượng Dật Hiên đều giật mình, con hồ ly kia bị làm sao thế?


Hình như bọn họ đâu có khi dễ nàng đâu. Sao tự nhiên nó lại vô duyên vô cớ khóc như thế?


Ma thú cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, vốn đã nóng nảy lại càng thêm không kiên nhẫn, dùng sức dẫm mạnh hai chân: "Còn không mau cút, hai người các ngươi đừng hòng rời khỏi đây."

"Lang Nguyên, dẫn bọn hắn đi nội thất đi." Hồ ly đột nhiên mở miệng nói chuyện, thanh âm của nó phi thường êm tai, giống như bách điểu ở vùng núi ca hát, khiến cho Liễu Hồ Nguyệt nghe đều cảm thấy say.

Thì ra con hồ ly kia có thể nói chuyện, Phượng Dật Hiên cảm thấy kỳ quái: "Vậy mà con hồ ly này có thể nói chuyện."


"Chủ nhân, nội thất kia không phải chỗ mà hai nhân loại như bọn họ có thể đi vào, ngài đã quên..."


"Chúng ta cũng cùng nhau đi vào." Hồ ly cắt ngang lời nói của Lang Nguyên.


Lang Nguyên dùng mọi cách ngăn cản: "Chủ nhân, cảnh cáo của người nọ ngài đã quên sao. Nếu như thật sự đi vào, chỉ sợ ngay cả cơ hội sống đều không có. Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt cửa động này là có thể. Về phần bọn họ muốn tìm người nào, không có quan hệ gì với chúng ta."


Hồ ly nghe thấy lời Lang Nguyên nói, tức giận càn quấy, hai móng vuốt luống cuống cào vào lưng Lang Nguyên: " Đây chính là thời khắc ta chờ."

=================


Ryu: Kỳ diệu là đã đỗ Đại học, còn là nguyện vọng 1 nha~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net