Chương 207: Nam nhân đấu với nam nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆Chương 207: Nam nhân đấu cùng nam nhân

Edit: Chiryu Vũ


Trong nháy mắt Liễu Hồ Nguyệt xoay người, Phượng Dật Hiên lập tức biến mất.

Khóe môi nam tử xa lạ cường đại gợi một vòng cung khó nhận ra, quanh thân hắn nổi lên một làn sương trắng, bao vây lấy hắn.


Trong nháy mắt, hai người đều biến mất.


"Đây là..." Liễu Hồ Nguyệt chạy nhanh về phía trước, bốn phía tìm kiếm thân ảnh Phượng Dật Hiên cùng nam tử kia, nhưng ngoại trừ một mảnh trống trải hoang vắng thì chẳng còn gì.


Lang Nguyên không tình nguyện đi về hướng Liễu Hồ Nguyệt, bạch ngửa đầu, hai tròng mắt vẫn sinh động mê người như cũ nhìn Liễu Hồ Nguyệt: "Đừng sợ, trong lúc nam nhân đấu với nam nhân, bọn họ không đồng ý cho nữ nhân tham gia. Đây là ước định của vị kia của ngươi với người nọ. Xem ra thực lực của vị kia bên cạnh ngươi cũng đủ sức để đối kháng với người nọ, nếu không người nọ cũng sẽ không một chọi một với vị kia của ngươi!"

Tới một đẳng cấp nhất định, cường giả luôn cảm thấy tịch mịch, hư không, bởi vì bọn họ không tìm thấy đối thủ xứng tầm. Một khi đụng phải, sẽ là một trận chiến kinh người.


Nhưng nghe được lời bạch hồ nói, trong lòng Liễu Hồ Nguyệt không tránh khỏi có chút khó chịu.


Nàng là kẻ yếu a, bằng không người ta làm sao có thể khinh thường.

Đáng chết!

Rõ ràng là một sát thủ cường đại, đến nơi này lại không đáng giá một văn tiền!


"Đáng chết!" Nàng âm thầm nắm chặt tay, giận dữ bật ra từng từ.


Thanh âm của Tử Diễm bất ngờ vang lên: "Đồ nhi, trước khi Phong Trần công tử còn trở về, chỉ sợ ngươi không thể ra khỏi cấm địa của người nọ. Chẳng bằng lợi dụng thời gian đó, lấy đá nguyên tố không gian hệ của ngươi, thử xem có thể kích hoạt không gian hệ của ngươi không. Nếu có thể, vậy thì không còn gì tốt hơn."

Edit: Chiryu Vũ


Cứ cho là nàng có nguyên tố thạch không gian hệ, cũng không chắc chắn rằng nàng có thể kích hỏa không gian hệ trong cơ thể nàng. Nàng cần một không gian trống trái, không người, hoàn cảnh rất quan trọng.


Mà giờ này khắc này, đúng là cơ hội tốt.


Liễu Hồ Nguyệt gật đầu, lấy đá nguyên tố mà Nhiếp Vô Song từ trong Long tháp ra.


Đá nguyên tố hệ không gian óng ánh trong suốt không màu, đặt ở trên tay nàng, tản mát một cỗ hơi thở thần bí.


Bạch hồ nghiêng đầu, khó hiểu nhìn tảng đá trong tay Liễu Hồ Nguyệt.


Lúc này, Liễu Hồ Nguyệt cúi đầu nhìn nó, lại không nói gì thêm, khoanh chân ngồi xuống.


Một luồng khí vô sắc từ trong đá nguyên tố tản mát, bao bọc lấy thân mình bé nhỏ của Liễu Hồ Nguyệt.


Bạch hồ trừng mắt nhìn khí tức vô sắc quanh quẩn bên người Liễu Hồ Nguyệt, vẻ mặt kinh ngạc tràn ra trên hái má tinh mỹ của hồ ly, miệng nó cũng hơi mở ra, kinh ngạc không nói nên lời nhìn chằm chằm Liễu Hồ Nguyệt.


Lang Nguyên rõ ràng cảm nhận được uy áp từ viên đá nguyên tố vô sắc kia, nếu không phải nó cường ngạnh chống đỡ thân thể chính mình, chỉ sợ đã sớm quỳ xuống. Nó chậm rãi lui về sau vài bước mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.


Liễu Hồ Nguyệt không để ý đến Lang Nguyên và bạch hồ đang kinh ngạc, làm theo Tử Diễm nói, từng chút từng chút đem nguyên tố vô sắc nhập vào trong cơ thể.


"Đụng đến viên tinh thạch nguyên tố trong cơ thể ngươi thử xem." Mỗi vị triệu hồi sư có bao nhiêu hệ thì trong cơ thể sẽ kết xuất từng đó tinh thạch, cũng giống như ma thú.


Liễu Hồ Nguyệt lắc đầu: "Cũng không có."

Tử Diễm nói: "Vậy thu tay đi, xem ra vẫn cần từng bước một."


Liễu Hồ Nguyệt lập tức thu tay. Lúc mở mắt, nàng thấy bạch hồ dùng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn nàng...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net