Chương 209: Giương cờ trắng nhận thua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆Chương 209:  cờ trắng nhận thua

Edit: Chiryu Vũ

Hắc biên bức lập tức ngửa đầu thét dài... thể hiện sự bất mãn đối với hành vi thô bạo của Phượng Dật Hiên. Khóe miệng Liễu Hồ Nguyệt hung hăng giật vài cái. Thắng một kẻ mạnh như thế không phải nên cười sao? Tại sao Phương Dật Hiên lại buồn rầu như thế. Hơn nữa, nàng cũng không ghét bỏ con dơi này, còn cảm thấy hắc biên bức này mười phần lãnh khốc.


Nàng bĩu môi, không hiểu hỏi: "Thắng được hắc biên bức này?"


Phượng Dật Hiên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hắn phát điên nói: "Ta định thua, kiếm một lam hạc cho ngươi, nhưng mụ nội nó..."


Liễu Hồ Nguyệt kinh ngạc trừng mắt nhìn Phượng Dật Hiên, nàng vừa mới nghe được cái gì?

Nam tử anh tuấn xinh đẹp như vậy mà lại thô bạo như thế! Hơn nữa, cùng tỉ thí với một cười giả, hắn thắng, lại trưng ra khuôn mặt như quả mướp đắng!


Phượng Dật Hiên cúi đầu, ánh mắt khinh bỉ chẳng những không giảm, ngược lại càng ghét bỏ hắc biên bức: "Hắn chỉ muốn kiếm một người thực lực tương xứng, có khả năng lấy được bảo vật. Hắn gọi, bốn vương tới chơi đùa với hắn, thực ra chỉ bởi vì có thể thắng được lam hạc."


"Có ý gì?" Liễu Hồ Nguyệt không hiểu.


Phượng Dật Hiên nói: "Ý tứ là, hắn căn bản chưa cùng bổn vương đánh, trực tiếp giơ cờ trắng nhận thua. Bổn vương còn định không đánh nhận thua, trực tiếp lấy lam hạc cho nương tử chơi đùa, ai biết người nọ.... "


Phượng Dật Hiên cắn chặt rang, dường như hận không thể đem xử lý người nọ bằng phương pháp thông thường: "Vậy mà hắn còn phúc hắc hơn so bổn vương. Đáng chết! Con dơi này ngoại trừ việc có thể bay, có thể đanh, còn có ngàn vạn con dơi ở ngoai sẵn sang chết thay, thật sự là... tuyệt đối không đẹp mắt! "


Liễu Hồ Nguyệt cúi đầu nhìn hắc biên bức dưới chân, nghe ngữ khí của Phượng Dật Hiên ngữ khí, hình như con này... Là biên bức vương?


Không nghĩ tới ở cổ mộ của lão tổ tông Liễu gia lại có thứ hi hữu như giống như biên bức vương. Loại này có thể đi ngàn dặm một ngày nha.


Không biết người nọ đưa nàng tới chỗ não, bốn phai đều là bình nguyên hoang dã, nếu như không có biên bức vương dẫn đường, bọn họ tự đi, liệu có thể ra khỏi chỗ này sao?


Huống hồ, biên bức vương này cũng không phải là không có tác dụng. Đối với Liễu Hồ Nguyệt mà nói, nàng chỉ cần ma thú có lực sát thương, nó chính là tốt nhất.

"Đẹp mắt có thể làm cơm ăn sao? Nhìn ngươi tức giận như vậy, người ta còn tưởng ngươi là oán phụ." Liễu Hồ Nguyệt hưởng thụ ngồi xuống, ánh mắt nhìn nơi nàng vừa rời đi, nhớ tới tình cảnh trước khi rời đi của Bạch Hồ, trong lòng luôn cảm thấy không nỡ.


Phượng Dật Hiên lại lập tức dán lại: "Nương tử, lam hạc kia thực sự rất xinh đẹp. Nếu nương tử đứng trên đó, chắc chắn có thể trở thanh đối tượng cả thế giới chú ý. Nam nhân thối kia.... Thực sự là.... "


"Ôi, ôi——" Phượng Dật Hiên còn chưa có nói xong, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hót của chim hạc, làm lỗ tai Phượng Dật Hiên cùng Liễu Hồ Nguyệt cũng chấn động.


Phượng Dật Hiên nghe thế vài tiếng hạc, sắc mặt lập tức biến thành màu đen, cắn răng ngửa đầu nhìn chim hạc còn bay cao hơn bọn họ. Lúc này Liễu Hồ Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn.


Ở trên bầu trời, lam hạc lấp lanh rọi xuống. Trong bầu trời đêm, mọi thứ dường như đề trở nên rõ ràng, đến con kiến nhỏ bé trên mặt đất đều có thể nhìn thấy.


Mà hồng y nam tử đứng trên lam hạc, khi xẹt qua đỉnh đầu bọn họ, đột nhiên ngửa đầu cười to: "Ha ha ha ha ha —— "

"Đáng chết!" Phượng Dật Hiên phát điên đứng lên, trừng mắt nhìn lam hạc trên đỉnh đầu.


Mà hồng y nam tử đang lên mặt cũng cúi đầu nhìn hắn: "Muốn biết nhân loại kia ở nơi nào sao?"

Chiryu: Hố này đào hơi sâu nha, lấp cũng mất rất lâu aaaaa. Huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net