Chương 215 - 216

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiryu:  Đây là trả nợ của tuần trước huhu. Lu bu quá quên mất không đăng. Cuối tuần này thêm 2 chương nữa nhé. Tuần này bận full tối từ thứ 2 đến thứ 6 =((((

--------------------------------------------

☆Chương 215: Một ván này ngươi thua, ta thắng

Edit: Chiryu Vũ

Phượng Dật Hiên ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng cho nương tử của minh lại bại bởi tên kia. Dù sao hắn cũng đã lắc được lớn nhất...

Nương tử nhà hắn muốn thắng, trừ khi có thêm một cái xúc xắc nữa!

Phượng Dật Hiên vừa nghi, lập tức kề sát vào người Liễu Hồ Nguyệt bên tai, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Nếu không, nàng lấy thêm một cái xúc xắc nữa đi."

Liễu Hồ Nguyệt cắn chặt răng, bị lời nói của Phượng Dật Hiên làm cho tức giận. Nàng giống như kẻ chơi xấu người khác thế sao?

"Chết sớm một chút, hy vọng còn không xa lắm, mã bất đình đề* cút xa ra." Liễu Hồ Nguyệt nói xong, cầm cổ đầu. Nàng không có phương thức hoa mĩ, chỉ alf những thủ pháp đơn giản nhất.

BẤT ĐÌNH ĐỀ: Đây một câu thành ngữ, nghĩa ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước.

Cao thấp trái phải!

Mới đầu là chậm rãi lắc, sau đó, tốc độ của nàng căng lúc căng nhanh, lắc đến mức hư hư ảo ảo. Trái phải cao thấp, làm người ta không rõ được tiếp theo nàng sẽ lắc về hướng nào.

Mà tiếng xúc xắc đang có biến thanh không khiến hồng y nam tử nheo mắt nhìn. Phương pháp kỳ quai kia trước giờ hắn chưa từng thấy.

Vật nhỏ này còn đem đến cho hắn kinh hỉ gì đây?

Xem ra, trước kia là hắn quá coi thường nàng.

Phượng Dật Hiên kinh ngạc nhìn Liễu Hồ Nguyệt, hắn cảm giác được linh hồn của nàng đã hợp nhất cùng xúc xắc, cũng cảm nhận được nàng quên đi sự tồn tại của mình.

Ánh mắt hai nam nhân chuyển từ cổ đầu lên người Liễu Hồ Nguyệt.

Lúc này, cánh môi Liễu Hồ Nguyệt khẽ cong, cười nhẹ, tay cầm cổ đầu thủ đột nhiên gạt mạnh, toàn bộ cổ đầu bị quăng ra ngoài. Cổ đầu rơi xuống, tự động mở ra, nguyên tố nhàn nhạt tỏa ra, nhưng theo cổ đầu mở ra, lại không bị không khí hấp thu.

Năm xúc xắc sáu điểm hiện ra trước mặt hồng y nam tử cùng Phượng Dật Hiên. Hồng y nam tử thấy vậy, ngửa đầu phá lên cười: "Ha ha ha, không sai, không sai, cũng là lớn nhất, nhưng là, thắng cũng phải phân trước sau. Một ván này ngươi thua, ta thắng, ha ha ha!"

Khi hồng y nam tử nói lời này, thân hình Phượng Dật Hiên bỗng dưng thoáng hiện đến Liễu Hồ Nguyệt trước mặt, bộ dạng muốn cùng hồng y nam tử triển khai "Đoạt thê đại chiến".

Liễu Hồ Nguyệt bình tĩnh đứng sau lưng Phượng Dật Hiên, nhẹ nhàng phun ra một câu nói: "Còn chưa xong đâu!"

Chỉ thấy từ trong không trung rơi xuống 5 cái xúc xắc.

Chúng nó vây xung quanh năm cái xúc xắc ở phía dưới, hình thành một đóa hoa mai, năm cái bên trong đều là "Sáu", năm cái bên ngoài đều là "Năm".

Phượng Dật Hiên sợ run, hồng y nam tử cũng sửng sốt, nhìn đóa hoa mai bài trí đẹp đẽ ở không trung, sau một hồi hai nam nhân mới hồi phục lại tinh thần.

"Năm con sáu, năm con năm, cộng lại năm mươi lăm điểm, mà ngươi, chỉ có ba mươi điểm, thì phải là nương tử lớn nhất, ha ha! Ngươi thua!" Phượng Dật Hiên nhìn xúc xắc bị Liễu Hồ Nguyệt một phân thành hai, đây không tính là ông trời sao, hồng y nam tử dùng năm xúc xắc lắc ra lớn nhất, mà nương tử nhà hắn cũng dùng năm xúc xắc lắc được lớn nhất, chỉ là... Ở giữa xảy ra chút chuyện!

Nhìn biến hóa như vậy, miễn bàn Phượng Dật Hiên có bao nhiêu hưng phấn, ngay cả tiểu nhục cầu của Liễu Hồ Nguyệt cũng chui ra, nhìn xúc xắc "Khanh khách" cười to.

Mà Liễu Hồ Nguyệt, rốt cục từ đầu đến giờ cũng thấy khuôn mặt bình tĩnh của hồng y nam tử biến hóa, run rẩy giật giật. Biểu cảm kia vô cùng sinh động, cực kỳ xinh đẹp!

Nàng cười nhẹ: "Thế nào, là ta thua, cũng là ngươi thắng!"

Trong quy tắc của nàng không có nói là không được hủy xúc xắc nha!


☆ Chương 216: Nguyên nhân Xích Luyện tồn tại

Edit: Chiryu Vũ

Hai tay hồng y nam tử âm thầm nắm chặt, đây là trận thua hắn khó chịu nhất từ trước tới nay. Một lần tỷ thí, cũng trận tỷ thí hắn cho rằng là thú vị nhất. Vốn là sắc mặt âm trầm khó coi, đột nhiên thoải mái cười to: "Ha ha ha ha ha..."

Phượng Dật Hiên cùng Liễu Hồ Nguyệt hai mặt nhìn nhau, không phải nam nhân này điên rồi đấy chứ?

Tiếng cười của hồng y nam tử quanh quẩn rõ rang bên tai hai người. Liễu Hồ Nguyệt cùng Phượng Dật Hiên cũng không có ngăn cản hắn cười.

Không biết bao lâu sau, hắn... Mới dần thu liễm lại tiếng cười.

Cúi đầu, nhìn nữ tử bé nhỏ khả ái trước mắt, cười nói: "Thì ra có thể thắng như vậy."

Liễu Hồ Nguyệt cười khẽ: "Cái này cần phải có nghiên cứu. Ngươi thua, theo ta rời khỏi nơi này, thay ta hoàn thành sáu chuyện, bồi ta."

Đây là vì nàng quy hoạch tốt, cường giả cường đại như thế, để ở trong này thật sự quá lãng phí. Muốn dùng võ lực để đem người nọ đi, nghi cũng đừng nghĩ. Nhưng nếu dùng lời dụ dỗ...

Hồng y nam tử hơi hơi nhíu một chút mày, sau đó, lại cúi đầu nở nụ cười: "Không nghĩ tới Xích Luyện ta lại lấy phương thức này rời khỏi cổ mộ. Mấy ngàn vạn năm nay, ta không hề nghĩ rằng sẽ rời đi, ta tự nhận là, trừ ra lão tổ tông Liễu gia các người, không ai có thể hàng phục tâm của ta. Hôm nay ta không thể không phục, vậy mà ta lại ngã dưới chân tiểu oa nhi ngươi."

Thật sự là Xích Luyện!

Xích Luyện sống mấy ngàn vạn năm, thực lực của hắn sớm đã không chỉ là yêu nghiệt mà phải dùng từ biến thai để hình dung. Khiến hắn rời khỏi cổ mộ như vậy, tương lai sẽ phát sinh cái gì, Liễu Hồ Nguyệt không đoán được. Nhưng nàng tin tưởng, đường tương lai đi chung với nàng sẽ không tịch mịch.

Nhưng Phượng Dật Hiên bên cạnh lại không là nghĩ như vậy, hiện tại với hắn mà nói, Liễu Hồ Nguyệt mặc kệ là thắng hay là thua, hồng y nam tử đều cùng đi với nàng.

"Đùa giỡn cái gì, nương tử nói giỡn với ngươi. Ngươi thích nơi này như thế, vậy tiếp tục đợi ở chỗ này đi." Phượng Dật Hiên kéo tay Liễu Hồ Nguyệt, sợ nàng sẽ biến mất ngay, lại giậm chân nói: "Đi."

Liễu Hồ Nguyệt dùng sức rút tay lại, hung hăng trừng mắt nhìn nam tử trước mắt: "Muốn chết!"

Phượng Dật Hiên ỉu xìu: "Hắn không có hảo tâm."

"Ai nói ta thích nơi này." Một câu nhẹ nhàng của Xích Luyện cắt ngang cuộc tranh chấp của hai người: "Ta đã muốn rời khỏi nơi này từ sớm, nhưng là..."

Liễu Hồ Nguyệt nhìn hắn, dường như hắn có việc chưa hoàn thành: "Cần cho ngươi một chút thời gian sao?"

"Không, chỉ cần hiện tại, giải quyết chuyện này là được." Xích Luyện đột nhiên xoay người, đứng trên người lam hạc trông vô cùng thanh lãnh cô tịch, đây hẳn là lý do hắn yên lặng ở lại cổ mộ tổ tiên Liễu gia.

Liễu Hồ Nguyệt không hỏi, Xích Luyện lại nói cho nàng: "Mười hai năm trước Liễu gia một người có thể chất ám nguyên tố. Nhưng mười hai năm trước, có một nữ tử bước vào nơi này, cầu ta buông tha vị kia."

Liễu Hồ Nguyệt giật mình, đồng tử trừng lớn. Nữ tử trong miệng Xích Luyện... Chẳng lẽ là mẫu thân của nàng?

Nàng thật sự bước vào nơi này!

"Vậy hiện tại nàng ở nơi nào?" Liễu Hồ Nguyệt vội vàng hỏi.

"Đã chết! Nàng dùng sinh mệnh của nàng đổi lấy sinh mệnh của người kia. Nếu không phải nàng, ta đã sớm rời khỏi nơi này."

"Tìm kiếm người có ám nguyên tố kia?" Liễu Hồ Nguyệt hỏi.

Xích Luyện nghiêng đầu, xoay người nhìn Liễu Hồ Nguyệt: "Đây là nguyên nhân ta ở lại chỗ này. Ta còn tổn tại trên thế gian là vì thủ hộ Liễu gia!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net