Chương 36 - 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Chiryu Vũ

Chương 36: Nhục cầu manh thái*

(manh là đáng yêu, chắc là chỉ rất đáng yêu á)

Nó nhẹ nhàng kéo kéo tóc của nàng, sau đó chỉ thấy nó há to miệng, làm xong mấy động tác ấy, nó liền lại chui vào ngực Liễu Hồ Nguyệt, đem vỏ trứng tha ra.

"Răng rắc, răng rắc ——" một hơi, nó đem toàn bộ vỏ trứng nhét vào miệng.

Nó dùng hành động nói cho Liễu Hồ Nguyệt: nó đói bụng.

"Cầu Cầu, là quả bóng hình tròn." Phượng Dật Hiên trừng hai mắt xinh đẹp, tràn đầy tò mò nhìn nhục cầu bám vào trước ngực Liễu Hồ Nguyệt.

Hắn thân thủ, muốn kéo nhục cầu ra, nhục cầu tựa hồ thật mẫn cảm, trừ bỏ Liễu Hồ Nguyệt, người khác chạm vào nó, chỉ thấy nó phút chốc quay đầu, thử nổi lên kia một hàm răng dày màu trắng tinh, miệng phát ra tiếng "Ô ô" hung ác.

Hoàn toàn không có bộ dạng manh thái như vừa rồi.

Liễu Hồ Nguyệt nhìn đến tình huống như vậy sau, lập tức minh bạch.

Vừa rồi này ngốc tử nói, nó chỉ nhận thức người đầu tiên mà nó nhìn thấy, nhận người đó chính là chủ nhân, như vậy những người còn lại đều sẽ bị nó bài xích.

Xem một hàm răng dày trắng tinh của nó, Liễu Hồ Nguyệt nhanh nhẹn vỗ một cái vào cánh tay đang duỗi đến của Phượng Dật Hiên.

"Vật này là tặng cho ta ?" Liễu Hồ Nguyệt chỉ vào nhục cầu hỏi.

Dù sao nhìn đến bộ dạng không bỏ được của Phượng Dật Hiên, Liễu Hồ Nguyệt còn vốn định hỏi rõ ràng. Một khi là của nàng, cho dù là không nói đạo lý nàng cũng sẽ lấy về, chẳng sợ lão cha hoàng đế của hắn.

Nhục cầu thấy Liễu Hồ Nguyệt đánh Phượng Dật Hiên, vui vẻ híp mắt, thu hồi biểu cảm hung ác, quay đầu, ngậm ngón tay Liễu Hồ Nguyệt chỉ nó, ra sức mút.

Liễu Hồ Nguyệt đen mặt, nâng lên tay còn lại, đem tiểu nhục cầu ném xuống dưới, nhục cầu liền trở lại trong lòng nàng, hai cái tiểu móng vuốt gãi gãi ngực của nàng, hai con ngươi màu lục ẩn ẩn vẻ ủy khuất đáng thương.

Liễu Hồ Nguyệt thật sự có điểm chịu không nổi bộ dạng vật nhỏ manh thái như vậy, cũng cực kỳ yêu thích vật nhỏ này.

Nhưng mà, ý tưởng Phượng Dật Hiên cùng ý tưởng của nàng cũng không giống nhau.

Chỉ thấy hắn chảy nước miếng nhìn chằm chằm ngực Liễu Hồ Nguyệt, hoàn toàn không có nghe vừa rồi Liễu Hồ Nguyệt đang nói cái gì.

Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy không thích hợp, đột nhiên cúi đầu, chỉ thấy y phục ngoài của nàng không biết bị tiểu nhục cầu cắn một mảng lớn khi nào, lúc này, lộ ra cái yếm màu đỏ.

Mị lực của thiếu nữ hoàn toàn hiện ra trước mắt người nào đó.

Liễu Hồ Nguyệt cắn chặt răng, nắm chặt hai tay nhỏ, một quyền đánh tới...

"Phanh —— "

"A..."

"Ô ô, nương tử ngươi, đánh ta."

"Lưu manh thối."

Tiếng hai người truyền ra, vừa khéo bị Liễu lão phu nhân, Liễu Tường Phong đang tiến vào sân cùng Phượng Dật Thần đang tìm kiếm Phượng Dật Hiên nghe được.

Vài người bước chân nhanh một chút, nhìn nhìn người bên cạnh, không khí quỷ dị bao trùm xung quanh.

Liễu lão phu nhân vừa quát: "Thất thần làm gì, còn không đi xem Tiểu Cửu nhi."

Tiểu Hồng bị Phượng Dật Hiên đẩy đi, sau khi rời phòng, liền chạy nhanh đến tiền viện tìm Liễu lão phu nhân cùng Liễu Tường Phong, nàng sợ thời điểm Phượng Dật Hiên ngớ ngẩn, làm bị thương Liễu Hồ Nguyệt.

Dù sao, nàng nhưng là nghe nói thời điểm Phượng Dật Hiên phát bệnh, có khả năng công kích người khác.

Vạn nhất Phượng Dật Hiên phát bệnh, liền đối Liễu Hồ Nguyệt làm chuyện gì đó, một cái nha hoàn như nàng không đảm đương nổi.

Liễu Tường Phong mở cửa, một màn trước mắt khiến sắc mặt hắn đại biến.

Thời điểm Liễu lão phu nhân chạy vào, cũng là lảo đảo lui về sau mấy bước, chỉ vào Liễu Hồ Nguyệt đang ngồi trên người Phượng Dật Hiên, hét lớn: "Tiểu Cửu nhi, ngươi làm gì?"

Liễu Hồ Nguyệt ngẩng đầu, chỉ thấy một đám người lục tục tiến vào phòng, trong số những người đến, đại bộ phận mang theo ánh mắt hèn mọn nhìn nàng.


Edit: Chiryu Vũ

Chương 37: Giam cầm một tháng

Nguyên bản Liễu Hồ Nguyệt nghĩ muốn giáo huấn Phượng Dật Hiên một chút, cũng không ngờ, Tiểu Hồng đưa tới một đống người. Xem ra lần sau nên làm cho lão cha nàng đem hết thảy những nha hoàn đó đi, bằng không, nhất cử nhất động đều bị giám thị, nàng ngày sau còn tu luyện như thế nào.

Nàng ra vẻ vô tội kéo kéo quần áo Phượng Dật Hiên: "Hắn làm hỏng quần áo ta, ta cũng muốn đem quần áo hắn làm hỏng thật nặng."

Dứt lời, nàng liền lại dùng lực xé kéo quần áo Phượng Dật Hiên.

"Hồ nháo." Liễu lão phu nhân trừng mắt, nghiêm túc nói: "Đem Cửu Tiểu thư đứng lên, thật sự là càng ngày càng hồ nháo. Xem ra là cha ngươi sủng ngươi quá mức , không biết nặng nhẹ rồi. Đem nàng nhốt vào Từ đường cho ta, không quá một tháng không cho đi ra."

"Mẫu thân, đó là Nguyệt Nhi." Liễu Tường Phong sốt ruột đi đến bên cạnh Liễu lão phu nhân, chỉ vào Liễu Hồ Nguyệt đã bị bọn nha hoàn kéo lên. Lúc này, Liễu Hồ Nguyệt trên người đã được phủ thêm một kiện quần áo hoàn hảo.


"Tổ mẫu, Cửu muội muội đầu óc không tốt, phạt nàng như vậy thật sự tốt sao?" Liễu Linh Tích đem vẻ mặt chán ghét quét qua Liễu Hồ Nguyệt, trải qua trò khôi hài hai ngày nay, Liễu Linh Tích từ sớm đã ước gì Liễu Hồ Nguyệt có ngày hôm nay.

Hiện tại nghe được Liễu lão phu nhân muốn trừng phạt Liễu Hồ Nguyệt, Liễu Linh Tích cùng Liễu Linh U đều thập phần vui vẻ.

Liễu Tường Phong nghe được lời Liễu Linh Tích nói, mày không khỏi nhíu lại, ánh mắt có chút tức giận nhìn nàng ta. Liễu Linh Tích tận lực cúi đầu, cố ý không nhìn thấy ánh mắt tràn ngập oán niệm đó.

Nàng là nữ nhi của ngươi, chúng ta thì không sao, hừ!

Liễu Tường Phong thiên vị sớm làm hai tỷ muội các nàng mất đi nhẫn nại, nếu như không phải là bởi vì hắn là người đứng đầu một nhà, thực lực cường đại, chỉ sợ này hai tỷ muội sớm làm phản.

Liễu Tường Phong thật không thích câu nói vừa rồi của Liễu Linh Tích nhưng sự thật đúng là như thế. Liễu Hồ Nguyệt hiện tại trong mắt người ngoài chính là một ngốc tử, cùng ngốc vương kia giống nhau.

"Mẫu thân, ngươi xem chuyện nhốt nàng ở từ đường, ta sẽ hảo hảo dạy Nguyệt Nhi." Liễu Tường Phong thấp giọng nói.

Thông thường không chạm đến điểm mấu chốt của Liễu Tường Phong, hắn vẫn là thật nhu thuận nghe lời Liễu lão phu nhân.

Liễu lão phu nhân giận dữ quát một tiếng: "Ngươi câm miệng."

Bị bà quát như vậy, Liễu Tường Phong trầm mặc xuống, dù sao lần này Liễu Hồ Nguyệt xác thực có chút quá đáng, quần áo không chỉnh ngồi ở trên thân nam nhân, này... nói cái gì được đây!

Liễu lão phu nhân nâng lên quải trượng chỉ vào Liễu Hồ Nguyệt: "Đây là nữ nhi tốt ngươi dạy dỗ! Ngươi xem hai tỷ muội Linh Tích như thế nào, hai người các nàng là ta một tay nuôi nấng, sẽ làm ra sự tình không biết xấu hổ như vậy sao. Tuy rằng tình huống Tiểu Cửu nhi có chút đặc thù, nhưng biểu hiện như vậy, cũng là do một tay ngươi tạo thành, cái gì ngươi cũng không cần phải nói. Từ nay về sau, Tiểu Cửu nhi liền chuyển đến chỗ của ta, ta muốn đích thân dạy nàng làm một người tốt như thế nào, này một tháng, ngươi cũng không cần bước vào viện của ta, tự tỉnh lại đi!"

Trong lòng Liễu Hồ Nguyệt bội phục Liễu lão phu nhân, bà nói lời này cũng thật cao minh. Chính là đề cao hai tỷ muội, làm cho các nàng đều sai lầm mà cho rằng Liễu lão phu nhân thiên vị các nàng hơn một chút so với những người khác trong phủ.

Đây là cái gọi là trước cho ngươi lời ngon tiếng ngọt, cho ngươi ở bên trong phủ an phận vài ngày, đỡ phải đến gây sự với nàng.

Tuy rằng lời nói Liễu lão phu nhân có điểm đả thương người, nhưng là lại thay nàng tranh thủ không gian cùng thời gian tu luyện.

Đến viện Liễu lão phu nhân, sẽ không sợ có người dám tùy tiện xâm nhập địa bàn Liễu lão phu nhân.

Liễu lão phu nhân thân là Thủ tịch Trưởng lão Luyện đan Nghiệp đoàn, đan dược tốt đều gửi ở trong viện của nàng.

Edit: Chiryu Vũ

☆Chương 38: Ánh mắt quỷ dị


Viện của Liễu lão phu nhân không ít cao thủ đứng gác, có thể nói đó chính là cấm địa Liễu phủ. Không có sự cho phép của nàng, không kẻ nào có thể bước vào viện của nàng. Nếu dám đối nghịch, chỉ có thể bị cao thủ gác viện đánh chết.


Giống như Liễu Hồ Nguyệt bây giờ ba ngày hai bữa bị người ta tới cửa quấy rầy, không cách nào tu luyện.


Tu luyện giả phải có được không gian cùng thời gian phù hợp tuyệt đối, như vậy thì tài năng mới có thể phát huy, sau này mới có thể có thành tựu.


Một tháng thời gian, nàng hẳn là có thể hiểu được ra khế ước chi trận đi. Nếu là hiểu được không mà đi ra, chức nghiệp triệu hồi sư kia nàng cũng đừng mơ đến.


Liễu Tường Phong nghe được lời nói Liễu lão phu nhân, tự nhiên là lo lắng: "Mẫu thân, bệnh của Nguyệt Nhi..."


"Bệnh gì ta đều sẽ thay nữ nhi ngươi chữa trị. Ta cam đoan với ngươi, một tháng sau, bệnh của Tiểu Cửu nhi bệnh tuyệt đối sẽ tốt lên, như vậy ngươi vừa lòng chưa?" Liễu lão phu nhân tựa hồ đối với thái độ chấp nhất của Liễu Tường Phong có chút bất mãn, tay bà cầm lấy quải trượng dậm dậm xuống sàn.

Mà sắc mặt Tần thị đứng sau lưng Liễu lão phu nhân lại rất không đẹp mắt. Nàng tiến vào, bởi vì Tần Duyệt nói cho nàng, thí nghiệm dụng cụ Thí nghiệm Thần điện rơi vỡ, nhờ Tần thị đi tìm Liễu Tường Phong tới xem.


Hiện tại nghe được Liễu lão phu nhân cam đoan, trong lòng Tần thị chứa đầy oán khí.


Lão bất tử này cả ngày ăn no không có chuyện gì làm, ngay cả cái ngốc tử cũng quản.


"Lão gia, Tần Duyệt ở ngoài đại sảnh chờ ngài. Nghe Tần Duyệt nói dụng cụ thí nghiệm Thí nghiệm Thần điện hỏng rồi." Lời nói Tần thị không thể nghi ngờ khiến lực chú ý Liễu Tường Phong dời đi.


Mà Liễu Hồ Nguyệt nghe được lời nói Tần thị, cũng ngẩng đầu liếc nhìn Liễu lão phu nhân.

Liễu lão phu nhân thấp giọng ho một tiếng, nàng biết Liễu Tường Phong tất nhiên sẽ truy cứu việc này, nhưng là, nàng có lý do thỏa đáng.


Liễu lão phu nhân nói: "Ngươi đã có việc, vậy đi trước đi."

Liễu Tường Phong có chút khó xử nhìn nhìn Liễu Hồ Nguyệt, một tay vỗ vỗ bả vai Liễu Hồ Nguyệt nói: "Nguyệt Nhi nghe lời tổ mẫu, phụ thân sẽ đến nhìn ngươi sau."

Liễu Hồ Nguyệt ra vẻ nhu thuận gật gật đầu: "Là, phụ thân đi nhanh về nhanh."


Liễu Tường Phong cùng Tần thị cùng rời đi viện của Liễu Hồ Nguyệt, các tiểu thư cùng công tử bạn hữu đến xem đều bị Liễu lão phu nhân đuổi đi.

Lúc này, trong phòng chỉ còn Liễu Linh U cùng Phượng Dật Thần lưu lại.


Liễu Linh U thường thường nhìn về phía Phượng Dật Thần, nam tử cao quý này là tình nhân trọng mộng của cáu khuê nữ Thiên Thủy quốc. Liễu Linh U cũng là thầm mến hắn.


Phượng Dật Thần quay đầu, chống lại cái nhìn của Liễu Linh U, môi mỏng hơi hơi gợi lên. Nụ cười này liền làm vẻ mặt Liễu Linh U đỏ bừng cúi đầu.


Đứng ở một bên, đáy mắt Phượng Dật Hiên xẹt qua một tia lãnh ý sắc bén, đảo mắt một cái liền biến mất vô tung vô ảnh. Liễu Hồ Nguyệt cũng không bỏ lỡ đạo ánh mắt lộ ra chút châm chọc ấy của Phượng Dật Hiên.Nàng ngẩn ra, ngốc tử kia... Làm sao có thể có ánh mắt như vậy.

Phượng Dật Hiên quay đầu lại, nhìn về phía Liễu Hồ Nguyệt, lộ ra nụ cười ngây ngô: "Nương tử, chúng ta đi chơi."

Đi lên, kéo lại cánh tay Liễu Hồ Nguyệt, nhưng ngay sau đó đã bị Phượng Dật Thần ngăn cản.


Chỉ thấy Phượng Dật Thần thân thủ chắn phía trước, một tay giữ lấy cánh tay Phượng Dật Hiên nói: "Nhị đệ, phụ hoàng nói đã xem ngày, tháng sau ngươi sẽ cùng Liễu gia Cửu tiểu thư thành thân, trong lúc này, nam nữ song phương không được gặp mặt, bằng không sẽ gặp điềm xấu. Ngươi tại sao không nghe lời như vậy?"

"Ta ta, ta đưa Cầu Cầu đến cho nương tử." Phượng Dật Hiên chỉ chỉ ngực Liễu Hồ Nguyệt.


Liễu Linh U nghe xong, hai má không khỏi đỏ lên, ngay cả nàng nghe cũng cảm thấy xấu hổ. Người này quả thật là ngốc tử, chỉ có ngốc tử mới có thể chỉ trỏ nữ tử như vậy!


Edit: Chiryu Vũ

☆Chương 39: Tiến vào Tinh Hồn trì


Kỳ thực, mọi người đều hiểu sai ý.


Phượng Dật Hiên chỉ Cầu Cầu, là chỉ nhục cầu màu trắng kia.


Lúc này, nhục cầu liền tránh phía sau cổ Liễu Hồ Nguyệt, bị che khuất bởi mái tóc dài của Liễu Hồ Nguyệt, người khác căn bản không nhìn thấy sự tồn tại của nó.


Nó thật sự quá nhỏ và mềm nhũn.

"Khụ." Phượng Dật Thần rõ ràng không chút nhẫn nại nào, lại nói thêm cái gì đó, vung tay lên, bốn vị hộ vệ cao thủ tiến vào: "Đem nâng Phượng vương gia trở về."


"Tuân lệnh."

Bốn người đi lên, nắm lấy hai chân hai tay hắn, nâng Phượng Dật Hiên nâng.


Phượng Dật Hiên tự nhiên là không thuận theo, lớn tiếng ồn ào : "Nương tử cứu ta, bọn họ muốn giết người , muốn giết người , nương tử cứu ta..."


Liễu Hồ Nguyệt nhướng mày, cũng may là nâng đi rồi.


Bất quá, ánh mắt vừa rồi của Phượng Dật Hiên mắt nàng cũng không quên. Đó không phải ánh mắt của một ngốc tử nên có. Hơn nữa, đạo ánh mắt quỷ dị chỉ tồn trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn.


Thông thường loại tình huống này, chỉ có người có lực nắm chắc cực tốt mới có khả năng làm được.

Hắn... Không phải người ngu?

Nghi hoặc giống cái u ác tính lan tràn trong lòng Liễu Hồ Nguyệt.


"Linh U ngươi cũng trở về đi." Liễu lão phu nhân quay đầu nhìn nhìn Liễu Linh U.

Liễu Linh U quét mắt Liễu Hồ Nguyệt, cúi người một cái rồi rời đi.


Chính là, nàng cũng không cam lòng để Liễu Hồ Nguyệt ở lại viện của Liễu lão phu nhân. Liễu gia cao thấp đều biết đến viện của Liễu lão phu nhân có không ít bảo bối.


Nàng lớn như vậy, nhưng cũng chưa bao giờ được tiền vào, cố tình, ngốc tử kia lại được lưu lại một tháng.


Liễu lão phu nhân lại sao lại nhìn không ra đáy mắt Liễu Linh U tràn đầy sự không cam lòng cùng bất mãn.

Mà lúc này bà dù có cố cũng không lo được hết việc, bà chỉ hi vọng năng lực triệu hồi của Liễu Hồ Nguyệt có thể tăng lên. Như vậy, tương lai không lâu, Liễu gia lại sẽ xuất hiện một nhân vật thiên tài.


Liễu gia bọn họ không có khả năng chỉ dựa vào một mình Liễu Tường Phong chống đỡ, Liễu Linh Tích cùng Liễu Linh U tuy rằng cũng là triệu hồi sư, nhưng tư chất cũng không tốt bằng Liễu Hồ Nguyệt.


Nhìn tất cả mọi người rời đi, Liễu lão phu nhân nghiêm túc nói: "Đi theo ta."


Liễu lão phu nhân cho nha hoàn bên người lui đi, mang Liễu Hồ Nguyệt đi vào viện của mình.


Viện của Liễu lão phu nhân gọi là Dược Hương cư. Bà là một luyện đan sư, viện của nàng rất rộng lớn, trừ bỏ dọn ra một cái đường nhỏ, rbốn phía đều gieo trồng các loại thảo dược, đi vào trong viện liền có thể ngửi thấy hương dược.


Đó là một cỗ hương vị nhàn nhạt, ngửi cũng không gay mũi.


Đi qua gian thảo dược, đi qua hành lang dài gấp khúc, lại lướt qua phòng luyện đan, cuối cùng cũng tới nơi cần tới.


Liễu Hồ Nguyệt ngẩng đầu, nhìn tấm biển đặt trước của đề mấy chữ Tinh Hồn trì.


Nơi này là địa phương mà triệu hồi sư Liễu gia yêu nhất, bên trong có một cái hồ rất lớn. Trong hồ tràn ngập tinh thần lực nồng đậm, chỉ cần ở bên trong tu luyện, tu vi của ngươi sẽ tăng lên vô cùng nhanh chóng.


Trừ bỏ Liễu Tường Phong tiến vào nơi này, Liễu Hồ Nguyệt chính là người thứ hai.

Liễu lão phu nhân cái gì cũng chưa nói, liền mang theo Liễu Hồ Nguyệt tiến vào Tinh Hồn trì.


"Một tháng tới, ngươi sẽ ở chỗ này, có được không?" Đi vào một căn phòng tràn ngập sương mù, Liễu lão phu nhân đi tới bên bờ Tinh Hồn trì, nghiêm túc hỏi nàng.

Tinh Hồn trì hiện ra, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ gian phòng.


Liễu Hồ Nguyệt gật đầu: "Ân, Nguyệt Nhi nhất định không phụ lòng tổ mẫu trọng vọng, tĩnh tâm tu luyện, sớm ngày tu thành."

"Tốt, có những lời này của ngươi, ta an tâm."

"Tổ mẫu!" Liễu Hồ Nguyệt đột nhiên quay đầu xem nàng: " Chuyện dụng cụ thí nghiệm..."


"Việc này không cần ngươi để ý, ta thì sẽ tìm phụ thân ngươi bàn bạc."


Edit: Chiryu Vũ

☆Chương 40: Bước vào Tinh Hồn trì


Liễu lão phu nhân tựa hồ đã nghĩ ra cách đối mặt với Liễu Tường Phong, Liễu Hồ Nguyệt thấy vậy, cũng an tâm.


Liễu lão phu nhân xoay người, vẫy vẫy tay, ý tứ rời đi: "Đi thôi, để tổ mẫu nhìn thành quả sau một tháng của ngươi."


Dứt lời sau, Liễu lão phu nhân đã rời khỏi phòng. Cửa phòng cũng tự động đóng lại.


Không gian rộng rãi chỉ còn một mình Liễu Hồ Nguyệt lưu lại, a không, còn có một tiểu nhục cầu mới phá trứng chui ra.


Cảm nhận được người xung quanh đều rời đi, tiểu nhục cầu chậm rãi từ sau gáy nàng vòng đến bả vai, nhẹ nhàng cọ cọ cổ của nàng, miệng phát ra ấm thanh giống như tiếng mèo nhỏ kêu, thoạt nhìn đặc biệt ôn thuần.


Liễu Hồ Nguyệt nâng tiểu nhục cầu lên, tiểu nhục cầu chớp chớp đôi con ngươi mà xanh như ứa nước, miệng phát ra tiếng "Bánh".


"Ngươi đói bụng!"


"Ngao ngao..." Thịt cầu đột nhiên hét to hai tiếng, Liễu Hồ Nguyệt lập tức bịt kín miệng nó, "Hư" một tiếng nói: "Ta hiện tại không thể ra ngoài được. Nếu ngươi đói bụng, tự ngươi nghĩ biện pháp đi.


"Ngao ô..." Tiểu nhục cầu hai móng vuốt ở không trung, cái đầu nho nhỏ nhẹ nhàng điểm điểm, tựa hồ là rất thích ý khi bản thân được đi ra ngoài kiếm ăn.

Liễu Hồ Nguyệt lại nghiêm túc: "Nhưng là, ngươi đáp ứng ta, không thể để bất kì kẻ nào phát hiện ngươi. Nếu là làm phiền đến ta, ta liền bóc da ngươi đem đi hấp."


Bạch mao (lông trắng) toàn thân nhục cầu lập tức dựng đứng, hiển nhiên bị lời Liễu Hồ Nguyệt nói dọa sợ, nhục cầu liền lập tức gật đầu.


Trong nháy mắt, nhục cầu liền đào thoát từ trong tay nàng, chỉ thấy một đạo bạch quang từ khe cửa bay ra, nhục cầu liền vô tung vô ảnh.


Liễu Hồ Nguyệt kinh ngạc cứng lưỡi, vừa rồi là cái tốc độ gì?

Chớp mắt một cái vật nhỏ liền tiêu thất.

Nàng mới đầu còn sợ một mình nó ra ngoài tìm ăn là một chuyện không đáng tin, nhưng sự lo lắng của mình thật sự là dư thừa .

Nàng bất đắc dĩ cười cười, trở lại đi vào Tinh Hồn trì.


Đáy hồ đều là tinh thần lực nồng đậm ngưng kết mà thành. Cái đáy có bốn cầu thang, mỗi một cái cầu thang đều có phân cấp bậc. Đáy sâu nhất chỉ có nhân tài tứ cấp triệu hồi sư mới có thể đi xuống, hiện tại nàng chỉ có thể tu luyện ở tầng thứ nhất.

Ngồi ở tầng thứ nhất trên cầu thang, nàng nhắm hai mắt lại, tĩnh tâm vào tu luyện, tinh thần lực bốn phía từ từ hướng nàng bay tới.


Hình thành một đạo lốc xoáy thong thả xoay tròn quanh thân nàng.


Ngày đầu tiên bắt đầu tu luyện, Tử Diễm tỉnh lại, mới phát hiện Liễu Hồ Nguyệt đã bước vào viện của Liễu lão phu nhân.


Chuyện này đối với cho Liễu Hồ Nguyệt mà nói là một chuyện tốt.


"Tiểu gia hỏa, tinh thần lực của ngươi là vô hạn. Tầng thứ nhất lực lượng đối với ngươi chút không công hiệu, sao ngươi không đến tầng thấp nhất đi?" Tử Diễm phát hiện tinh thần lực bốn phía của thân thể Liễu Hồ Nguyệt giống như đứa nhỏ lười nhác, căn bản không có một chút sức sống nào.


Nói cách khác, tinh thần lực này đối Liễu Hồ Nguyệt cũng không có bao nhiêu tác dụng.


Liễu Hồ Nguyệt mở mắt, thầm thở ra một hơi nói: "Khó trách ta không cảm giác được Tinh thần không gian phong phú."


Nàng đứng dậy, bước vào tầng thứ hai, tầng thứ ba, thời điểm đến tầng thứ tư, nàng rõ ràng cảm nhận được áp lực đến từ tầng dưới chót.


Một luồng áp lực vô hình áp bách khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.


"Sư phụ, phía dưới tầng thứ tư, rõ ràng cùng tầng thứ ba có chút khác biệt, lực lượng phía dưới so với tầng thứ ba cường đại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net