Chương 56 - 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Chiryu Vũ

☆Chương 56: Sự tình đều từ nàng dựng lên


Liễu Ý đi thẳng vào vấn đề: "Lần này Hoàng thượng triệu kiến, hẳn chư vị ngồi ở đây đều biết nguyên nhân tại sao. Phượng vương muốn một con Liệt hỏa báo, mà Hoàng thượng không thuận theo nên đã trộm cầm lệnh bài tiến vào Cổ Lạc sâm lâm. Hoàng thượng vô cùng lo lắng. Phượng vương không có thực lực tiến vào Cổ Lạc sâm lâm xác định chắc chắn là dữ nhiều lành ít, thậm chí còn rất có khả năng gặp chuyện bất trắc."


Liễu lão phu nhân cùng Liễu Tường Phong khẽ nhăn mày, trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.


Liễu lão phu nhân hiện tại cũng vẫn không tán thành chuyện Phượng vương này tôn tế (cháu rể) tương lai. Lấy thiên phú Liễu Hồ Nguyệt, hẳn sẽ tung hoành khắp bốn phương.


Trong lòng dâng lên một chút tà niệm, nếu Phượng vương...


Lập tức Liễu lão phu nhân lại đem ý niệm đó quăng đi, bà làm sao có thể có ý nghĩ như vậy!


Lúc này lời nói của Liễu Ý lại khiến Liễu lão phu nhân phục hồi lại tinh thần.


"Hoàng thượng nói, khi Phượng vương thấy Liệt Hỏa báo của Hoàng thượng, liền muốn đem Liệt Hỏa báo đưa cho Liễu gia cửu tiểu thư. Nếu Phượng vương xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng chỉ sợ sẽ đổ hết thảy trách nhiệm lên đầu Liễu gia. Liễu gia chủ, đối với việc này ngươi có ý kiến gì?" Liễu Ý thay đổi ngữ điệu, liền đem mọi trách nhiệm trong chuyện Phượng vương tiến vào Cổ Lạc sâm lâm đổ lên đầu Liễu Tường Phong.

Liễu Hồ Nguyệt đáy lòng thầm mắng. Lão già kia thật đáng chết.


"Trước mắt chỉ có mang theo một đám đội ngũ tiến vào Cổ Lạc sâm lâm tìm Phượng vương." Liễu Tường Phong sao lại không biết mấy lão quỷ đó đang nghĩ cái gì.


Bọn họ gọi cả Liễu Hồ Nguyệt tới, đơn giản chính là mong muốn Liễu Hồ Nguyệt tiến vào Cổ Lạc sâm lâm để cùng bọn hắn tìm Phượng vương.


Bởi vì bọn họ không biết ai nói rằng Phượng vương rất nghe lời Liễu Hồ Nguyệt nên bọn họ nghĩ rằng sẽ gặp Phượng vương giữa đường, sau đó để Liễu Hồ Nguyệt khuyên Phượng vương trở về.

Hắn không ngốc đến nỗi để cho nữ nhi bồi chính mình đi vào Cổ Lạc sâm lâm mạo hiểm.


Cổ Lạc sâm lâm là nơi ma thú tung hoành trên đại lục, là trung tâm đại lục, chia làm ba khu vực.

Bên ngoài là khu vực ma thú cấp thấp hoạt động.

Ở giữa là phạm vi trung giai ma thú hoạt động.

Cuối cùng, phần trung tâm ngay cả người cấp bậc thần đế nếu muốn đi vào cũng phải suy nghĩ thật kỹ càng.


Trung niên nam tử liếc mắt nhìn Liễu Hồ Nguyệt, đáy mắt phát ra nồng đậm ý chán ghét. Người này là nhị trưởng lão Liễu Từ.


Hắn thấp giọng hô một tiếng: "Gia chủ, ngươi không có nghe Hoàng thượng nói sao? Phượng vương là vì nữ nhi của ngươi mới tiến vào Cổ Lạc sâm lâm. Ý tứ rõ ràng, Hoàng thượng hi vọng gia chủ ngươi có thể mang theo Cửu tiểu thư cùng nhau vào núi tìm Phượng vương, làm cho Cửu tiểu thư khuyên Phượng vương hồi cung."

"Nguyệt Nhi cái gì cũng không hiểu, mang nàng đi có tác dụng gì?" Liễu Tường Phong đen mặt lạnh lùng quát một tiếng: "Huống chi, bên trong Cổ Lạc sâm lâm đều là ma thú, các ngươi làm như bên trong chỉ là ma thú chưa trưởng thành."

"Gia chủ, ngươi nói những lời này liền thật không có lương tâm. Phượng vương nữ nhi của ngươi mới đi Cổ Lạc sâm lâm. Hoàng thượng chưa trách tội Liễu gia, chỉ làm chúng ta tận tâm tận lực đi tìm nơi Phượng vương rơi xuống, cũng không bắt ngươi đem ngươi nữ nhi trở thành mồi quăng vào Cổ Lạc sâm lâm." Trưởng lão trẻ tuổi nhất trong tộc cùng tam trưởng lão Liễu Thanh Vân hèn mọn quét qua Liễu Hồ Nguyệt.


Phế vật như vậy, Liễu gia bọn họ một ngày không biết muốn đưa đi bao nhiêu người, chỉ có Liễu Tường Phong mới có thể đem nàng trở thành bảo bối mà nuôi dưỡng.

"Đủ!" Liễu lão phu nhân đột nhiên đập bàn, phụng phịu nói: "Tất cả theo lời ta nói mà làm." Rồi bà quay đầu nhìn Liễu Tường Phong: "Nếu sự tình là do Nguyệt Nhi dựng lên, Nguyệt Nhi không thể ở nhà nhàn rỗi được..."


"Mẫu thân!" Nghe ngữ khí không thích hợp của Liễu lão phu nhân, Liễu Tường Phong nóng nảy.


☆Chương 57: Khí thế đến từ cường giả

"Câm miệng." Liễu lão phu nhân biết hắn muốn nói cái gì: "Mọi chuyện ta đều có chừng mực, hết thảy đều nghe ta an bài. Tường Phong, thực lực của ngươi ở Liễu gia là tốt nhất, ngươi dẫn theo hai mươi cửu giai chiến sĩ cùng tên ma pháp sư kia tiến vào khu vực giáp ranh thứ ba của Cổ Lạc sâm lâm, theo đường đó tìm kiếm. Linh U, ngươi với biểu ca Tần Duyệt của ngươi mang theo ba mươi bát giai chiến sĩ tìm kiếm ở khu vực giáp ranh thứ ba. Linh Tích cùng Tuấn Thành, còn có Nguyệt Nhi tìm ở phầm ngoài Cổ Lạc sâm lâm. Như vậy, một khi các ngươi phát hiện tung tích Phượng vương, liền cho người gọi Nguyệt Nhi đi vào khuyên Phượng vương rời đi. Vài vị trưởng lão, về phần các ngươiở bên ngoài hay đi nơi nào thì tự các ngươi an bài đi."

Nguyên nhân Liễu lão phu nhân không an bài vị trí cho ba vị trưởng lão bởi vì bọn họ tâm cao khí ngạo, căn bản là không chịu nghe.

Ba người cũng bởi vì Liễu Hồ Nguyệt mà đối với Liễu Tường Phong có chút bài xích.

Toàn bộ Liễu gia bởi vì một Liễu Hồ Nguyệt này mà hổ thẹn.

Dù không là hậu bối của bọn họ nhưng cũng cùng một gia tộc, đi đến chỗ nào cũng bị người ta đem sự tích phế vật kia ra chỉ trỏ.

Cho nên Liễu lão phu nhân nói, bọn họ có đôi khi cũng sẽ bất mãn mà không nghe theo.

Liễu lão phu nhân cũng liền không thèm để ý đến bọn họ.

Ba vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần Phượng vương có thể rời đi Cổ Lạc sâm lâm, ai đi vào bọn họ cũng không quan tâm, liên tục gật gật đầu, Liễu Ý nói: "Vậy nghe lời lão phu nhân nói làm đi, ta lập tức đi ra ngoài triệu tập chiến sĩ hộ vệ."

"Chậm đã." Liễu Tường Phong cũng cho rằng chủ ý của Liễu lão phu nhân chủ thật sai lầm. Hắn nắm chặt nắm tay nói: "Mẫu thân, ngươi thật sự rất làm cho ta thất vọng rồi. Chuyện Phượng vương dù là vì Nguyệt Nhi dựng lên, liền do ta một mình gánh vác đi."

Hắn phẫn nộ một quyền đánh ở trên bàn, hộc ra một ngàn khí tức, sau đó xoay người, bắt được cánh tay Liễu Hồ Nguyệt nói: "Nguyệt Nhi, cùng phụ thân đi."

"Tường Phong, ngươi sẽ hối hận vì sự ngu xuẩn hiện tại." Liễu lão phu nhân đứng dậy, đối với bóng lưng Liễu Tường Phong rời đi mà rống giận.

Thật sự là nghịch tử mà!

Ba cái trưởng lão cho nhau nhìn nhìn, cũng là lộ ra thân sắc khẩn trương. Phế vật Liễu Hồ Nguyệt này xảy ra chuyện gì kia không quan trọng, vạn nhất trụ cột là Liễu Tường Phong này ngã xuống, địa vị Liễu gia ở Thiên Thủy quốc địa vị cũng sẽ thay đổi một cách điên cuồng.

"Các ngươi đều còn ngây người ở chỗ này làm gì. Không ra xem hắn, vạn nhất xảy ra chuyện gì, các ngươi ai đảm đương được." Liễu lão phu nhân cầm lấy chén trà ném mạnh xuống đất.

Có người trong nhà vì thế mới giật mình, chạy nhanh đứng dậy, đi ra khỏi viện Liễu lão phu nhân tìm Liễu Tường Phong.

Liễu Hồ Nguyệt bị Liễu Tường Phong kéo đến phía sau viện Liễu Tường Phong, liền đem nàng mang vào phòng của hắn.

"Nguyệt Nhi, ngươi không cần thiết đi theo, chỉ cần ở chỗ này đợi là được, phụ thân cam đoan nhất định đem Phượng vương tìm trở về, sẽ không để Nguyệt Nhi xảy ra chuyện gì." Liễu Tường Phong hai tay đặt ở trên bờ vai Liễu Hồ Nguyệt.

Sự sủng ái từ nội tâm vọng lại làm Liễu Hồ Nguyệt cảm động không thôi.

Nàng không nghĩ tới trên trời lại lại có người đối nàng tốt như thế, coi nàng là bảo bối mà sủng đến vô phương.

Liễu Hồ Nguyệt bổ nhào vào trong lòng Liễu Tường Phong, lắc lắc đầu nói: "Cha, Nguyệt Nhi sẽ đi cũng người. Nguyệt Nhi cam đoan, nhất định một tấc cũng không rời phía sau phụ thân."

Liễu Tường Phong xoa đầu Liễu Hồ Nguyệt, lại phát hiện Liễu Hồ Nguyệt không giống ngốc tử một tháng trước, nhất thời mở trừng hai mắt, cúi đầu xem Liễu Hồ Nguyệt, một mặt kinh ngạc nói: "Nguyệt Nhi ngươi... Ngươi không ngốc !"

Edit: Chiryu Vũ

☆Chương 58: Cổ Lạc sâm lâm

Liễu Tường Phong vừa mừng vừa sợ lấy tay sờ mặt Liễu Hồ Nguyệt. Hai mắt của nàng không giồng si ngốc ngơ ngác vô thần, mà là tràn ngập linh khí, vừa thấy chính là biết không ngốc.

Liễu Hồ Nguyệt gật đầu. Nàng không thể nói chính mình không ngốc được. Bằng không, thật là muốn đả thương tâm lão cha nàng.

"Tổ mẫu mỗi ngày hầm dược cho nữ nhi ăn, nữ nhi thấy khá hơn nhiều rồi." Liễu Hồ Nguyệt nghịch ngợm cười nói.

Liễu Tường Phong ha ha vuốt ve đầu Liễu Hồ Nguyệt. Tâm tình buồn bực vừa rồi bởi vì Liễu Hồ Nguyệt khôi phục bình thường mà bay mất, thay vào đó là một mặt sủng nịch.

"Cha, ta hiện tại đã tốt lắm. Ta nghĩ muốn ra ngoài dạo, được không được?" Liễu Hồ Nguyệt lộ ra nụ cười ngây thơ chất phác. Coi như thật sự chính là nghĩ sẽ cùng Liễu Tường Phong đi ra ngoài đi.

Liễu Tường Phong vừa thấy nàng cười, tâm tình càng thêm sang sảng, thật sự là không đành lòng lại đem nàng buồn tại đây trạch viện này, gật đầu nói: "Được, bất quá, ngươi đi theo phụ thân."

Vừa rồi không đồng ý để Liễu Hồ Nguyệt tiến vào Cổ Lạc sâm lâm là vì sợ Liễu Hồ Nguyệt không thể chiếu cố bản thân. Như vậy lúc này đồng ý Liễu Hồ Nguyệt tiến vào Cổ Lạc sâm lâm, là vì sợ Liễu Hồ Nguyệt ở đây buồn đến hư người.

Nói vậy Phượng vương một người cũng không có khả năng đi vào sâu bên trong Cổ Lạc sâm lâm. Trời sinh Phượng vương tính tình nhát gan, vừa nghe đến tiếng thú hô còn sợ.

Suy nghĩ như vậy, Liễu Tường Phong liền gật gật đầu, đáp ứng thỉnh cầu của Liễu Hồ Nguyệt.

Nhưng ý tưởng của Liễu Hồ Nguyệt không phải như vậy. Nàng chẳng những muốn đi vào Cổ Lạc sâm lâm khế ước huyễn thú, còn muốn nhìn một chút xem đến cùng là Phượng vương ngốc thật hay ngốc giả.

Hơn nữa, hành động lần này cũng có Tần Duyệt đi theo. Tần Duyệt hẳn là sẽ không thành thật thực hiện y lời Liễu lão phu nhân đi.

Hừ, vậy nàng mỏi mắt mong chờ!

Từ đường Liễu gia là nơi rộng nhất cho nên lấy nó làm điểm tập kết người chuẩn bị tiến vào Cổ Lạc sâm lâm. Những người tới đều có thực lực trên trung cấp, có một số người thực lực cao, có thể tính là cao thủ.

Đại lục này chính là như vậy. Một khi gia tộc nào đó quật khởi, sẽ có vô số cao thủ tiến đến gia tộc này gia nhập.

Tóm lại, chính là một câu nói: Đến chỗ nào cũng cần thực lực mới có thể qua.

Liễu lão phu nhân nhìnLiễu Hồ Nguyệt đi đến, ánh mắt đầu tiên là quét tảo hàng người trên cùng, trong đó có Tần Duyệt, Liễu Linh Tích, Liễu Linh U ba người cũng nhìn nàng.

Liễu lão phu nhân không để ý tới ánh mắt ba người kia, liền từ vòng tay không gian của mình lấy ra một cái bảo bối gọi là "Thú trảo".

Bà tận lực lớn tiếng nói: "Tiểu Cửu nhi, ngươi không có thực lực gì, mà Cổ Lạc sâm lâm lại là ma thú ở rất nhiều nơi. Cha ngươi vừa muốn đem ngươi tiến vào khu vực thứ ba cấm địa ma thú, trên đường hung hiểm là không thể tránh né. Tổ mẫu cho ngươi mượn một cái vũ khí, mặt trên có gắn hai viên cửu cấp thủy hỏa nguyên tố ma tinh. Nếu ngươi gặp nguy hiểm, thú trảo này sẽ dùng để phòng thân. Nhớ kỹ, thủy nguyên tố là dùng đến phòng ngự, hỏa nguyên tố dùng để tiến công. Chỉ cần khi gặp được ma thú, dùng máu của ngươi nhỏ ở trên thú trảo, nó sẽ phát ra uy lực ngươi không tưởng được."

Cái gọi là uy lực không tưởng được, trong tộc nhân, chỉ cần là nhắc tới thú trảo của Liễu lão phu nhân, không ai không hâm mộ, thậm chí là ngưỡng vọng.

Cửu cấp ma thú đủ để vượt qua hai cấp, cùng thần vương và thần hoàng triệu hồi sư đối kháng.

Thông thường, những tu luyện giả cùng ma thú ngang cấp đối chiến, thường là nhân loại tương đối chịu thiệt. Khả năng của ma thú không phải người bình thường con thể tưởng tượng đến, nếu không nắm chắc phần thắng, thông thường nhân loại sẽ không cùng ma thú ngang cấp đối chiến.

Đây là sự giảo hoạt của nhân loại.


Chương 59: Thế giới ma thú thần kì.




Ma thú rất không quen nhìn cách hành sự như vậy của nhân loại, cho nên vẫn cho rằng nhân loại yếu đuối, không xứng đáng có tư cách đứng sánh vai với chúng nó.

Lúc này, đôi mắt ba người kia đã đỏ lên. Ma tinh trên móng thú đáng tiền nhất, đặc biệt Ma tinh kia còn là cửu cấp. Mà cho đến giờ, ba người họ vẫn cảm thấy Liễu Hồ Nguyệt là một ngốc tử nên âm thầm lập mưu ở trong lòng.

Cho ngốc tử kia thật sự rất lãng phí!

Liễu Hồ Nguyệt không nhìn thấy biểu cảm của bọn hắn vì nàng quay lưng về phía họ, nhưng nàng vẫn cảm thấy ánh mắt nóng cháy xuất phát từ bọn hắn. Móng thú thực sự rất mê người, nhưng kể từ sau khi có Ma tinh cửu cấp của mười hệ nguyên tố lực, khi đối diện với hai Ma tinh thủy, hỏa nguyên tố cửu cấp này, vẻ mặt nàng bình tĩnh không chút dao động.

Bởi vậy nên Liễu lão phu nhân cảm thấy rất kinh ngạc, Nguyệt nhi thực sự thay đổi rất nhiều.

Liễu Hồ Nguyệt nâng hai tay lên nhận lấy móng thú từ Liễu lão phu nhân, thận trọng ôm vào lòng, sau đó gật đầu nói: "Cảm ơn tổ mẫu."

Liễu lão phu nhân 'ừ' một tiếng, lại âm thầm nhét cho nàng một mẩu giấy nhỏ rồi mới xoay người rời đi, chỉ thấy Liễu Tường Phong đang nhìn bà. Vẻ mặt Liễu Tường Phong xấu hổ, hô lên một tiếng: "Mẫu thân, thật xin lỗi!"

Liễu lão phu nhân nhìn hắn một cái, không nói thêm lời nào, vẻ mặt vô cảm đi ra sân rộng.

Liễu Tường Phong luôn cho rằng Liễu lão phu nhân có thành kiến với Liễu Hồ Nguyệt, bởi vì bà rất ít khi thân thiết với Liễu Hồ Nguyệt, thậm chí thường ngày cũng chẳng quan tâm đến nàng, do vậy hắn mới chất chứa oán hận cho rằng vừa rồi Liễu lão phu nhân không để ý đến sống chết của Liễu Hồ Nguyệt như hắn nghĩ. Hiện tại, nhìn thấy bà đưa bảo bối của mình cho Liễu Hồ Nguyệt, Liễu Tường Phong lại cảm thấy băn khoăn vì vừa rồi đã rống giận với bà.

"Cha!" Liễu Hồ Nguyệt gọi hắn vài lần, hắn mới phục hồi tinh thần, xoay người lại thấy nàng đang nhìn mình: "Cha, các trưởng lão nói chúng ta nên xuất phát."

"Ôi." Liễu Tường Phong kéo cánh tay Liễu Hồ Nguyệt, nói: "Tới đây, tiến vào Cổ Lạc sâm lâm, cho dù gặp được cái gì đều không phải sợ hãi, có phụ thân bảo vệ con."

"Dạ!" Tuy biết đôi cánh của Liễu Tường Phong không thể chắn một đời mưa gió cho nàng, nhưng vào giờ phút này, nàng không muốn phá hỏng tấm lòng làm cha của hắn. Cho nên, nàng lựa chọn ngoan ngoãn đi theo Liễu Tường Phong. Đợi sau khi tiến vào Cổ Lạc sâm lâm, nàng sẽ nghĩ biện pháp tách khỏi Liễu Tường Phong rồi đi khế ước với huyễn thú.

Ba đội ngũ theo sự phân công của Liễu lão phu nhân: Liễu Tường Phong mang theo hai mươi Chiến sĩ cửu cấp và một Ma đạo sư tiến vào khu vực ba; Liễu Linh U và Tần Duyệt và ba mươi Chiến sĩ bát cấp tiến vào khu vực hai; Liễu Linh Tích, Liễu Tuấn Thành và ba vị Trưởng lão thăm dò ở phía bên ngoài.

Sau khi tiến vào Cổ Lạc sâm lâm, ba đội ngũ rối rít đi về ba phía khác nhau. Ba con đường phân biệt đi đến ba khu vực khác nhau, nếu như ngươi muốn đi từ khu vực một sang khu vực hai nhất định phải trở lại con đường đến khu vực hai. Cho nên, ma thú ở khu vực một thường không thể vào trong khu vực hai, đồng nghĩa với ma thú ở khu vực hai không thể vào khu vực ba. Ma thú ở Cổ Lạc sâm lâm lấy phương thức này để duy trì hòa bình. Ma thú cũng chia ra cường giả và kẻ yếu, chỉ có cường giả mới có tư cách đi vào khu vực ba, bằng không ngươi đợi ở ngoại vi làm kẻ yếu đi.

Liễu Linh U và Tần Duyệt đi sát bên nhau vào khu vực hai. Tần Duyệt liếc đội ngũ phía sau rồi nghiêng đầu, nói với Liễu Linh U: "Biểu muội, muội nhanh chóng sai bảo đội ngũ phía sau đi, bằng không... hành động không tiện."


Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng.

Chương 60: Tần Duyệt bày kế hoạch.




Đội ngũ sau lưng đều là Chiến sĩ bát cấp. Tần Duyệt cũng là bát cấp, nhưng lại là nhân viên công vụ của Liễu gia nên không có tư cách sai bảo bọn họ. Chỉ có nữ tử Liễu Linh U bên cạnh mới có tư cách.

Tần Duyệt có chút nóng vội, thúc giục Liễu Linh U. Hắn vừa nghe nói Phượng vương tiến vào Cổ Lạc sâm lâm liền chuẩn bị tốt tất cả, không ngờ lúc này đây Liễu Hồ Nguyệt cũng sẽ tham gia nhiệm vụ này, khiến cho Tần Duyệt không những động tư tâm với nàng, còn nổi lên lòng tham với móng thú trên người nàng.

Liễu Linh U không kiên nhẫn nhíu mày, hơi đẩy hắn rồi trừng mắt liếc hắn một cái, hạ thấp giọng: "Gấp cái gì mà gấp, đợi lát nữa!"

Mọi người đi một lúc, Liễu Linh U mới dừng bước, quay lại nói: "Các vị đại thúc, đại ca, tụ tập một đám đi tìm chỉ lãng phí thời gian của chúng ta. Chi bằng như vậy, chúng ta chia làm sáu tốp, mỗi tốp năm người chia nhau tìm kiếm tung tích của Phượng vương. Ai tìm được Phượng vương trước liền thường cho một khối tinh quặng trung cấp. Mọi người thấy thế nào?"

Nếu Liễu Linh U tìm được trước đội ngũ, chắc chắn Hoàng thượng bên kia sẽ trọng thưởng cho nàng ta. Đối với Liễu Linh U mà nói, một khối tinh quặng trung cấp không tính là gì, nhưng đối với ba mươi Chiến sĩ mà nói, tinh quặng trung cấp là một tài sản không nhỏ. Dù sao tinh quặng trên đại lục cũng không nhiều lắm.

Mọi người nhao nhao giơ tay, nói: "Được, làm theo Nhị tiểu thư nói đi."

Liễu Linh U: "Thực lực mọi người tương đương nhau, tự do chia tốp sao cũng được. Ta và biểu ca Tần Duyệt là một tổ. Đến chạng vạng, cho dù không tìm thấy Phượng vương, mọi người đều phải rời khỏi khu vực hai, tránh cho đêm đen gió lạnh, ma thú xuất động tạo thành nguy hiểm với mọi người."

Những lời này của Liễu Linh U không thể nghi ngờ, khiến ba mươi Chiến sĩ đều cảm thấy Liễu Linh U là một tiểu thư biết quan tâm đến người khác. Mà bình thường ở trong phủ, Liễu Linh U vẫn luôn tỏ ra hiền hòa, đối xử với người dưới đều vô cùng thân thiết. Bởi vậy ba mươi chiến sĩ đều cảm thấy Liễu Linh U phân chia rất ổn, cũng rất có trách nhiệm.

Một Chiến sĩ trong số đó lo lắng hỏi: "Nhị tiểu thư, người và Tần thiếu gia một tổ e là không thỏa, chi bằng để chúng ta bảo vệ Nhị tiểu thư đi?!"

"Đúng vậy, Nhị tiểu thư, chúng ta nguyện ý cùng tổ với người."

"..."

Liễu Linh U nâng tay ngăn cản bọn họ nói tiếp, lời lẽ mang theo sự quan tâm đến an nguy của Liễu gia lại có chút ra lệnh: "Các vị, ta có thể hiểu sự quan tâm của mọi người đối với ta, nhưng ta và biểu ca tự có chừng mực. Lần này Liễu gia vượt ải khó khăn, cũng hi vọng cửu muội có thể gả cho lang quân như ý nguyện. Làm theo lời ta đi, ba mươi người chia sáu tốp, phân nhau ra tìm."

Sau khi nghe Liễu Linh U nói, ba mươi Chiến sĩ không cố ý giữ ý kiến của bản thân nữa, nhao nhao kết bạn, một tổ năm người đi về bốn phương tám hướng.

Đợi đến khi bọn họ đi xa, Liễu Linh U thay đổi vẻ mặt dịu dàng thiện ý, đáy mắt xẹt qua ánh sáng lạnh lẽo tối tăm: "Biểu ca, có phải ngươi nên nói kế hoạch của ngươi cho ta biết không? Đến cùng ngươi muốn làm gì?" Còn chưa bước vào Cổ Lạc sâm lâm, Tần Duyệt đã nói với Liễu Linh U rằng hắn có kế hoạch, bảo nàng nghĩ cách sai bảo Chiến sĩ đi.

Tần Duyệt bước lên, ghé sát vào bên tai Liễu Linh U, hạ giọng khẽ nói vài câu, sai đó lấy phấn dẫn thú ra. Liễu Linh U biến sắc: "Vạn nhất hại chết cả cha ta, ngươi bù đắp được không? Hay cho Tần Duyệt ngươi, có phải ngươi đã sớm muốn hạ độc thủ với cha ta không? Để giết phế vật hại cha ta!"

"Cô nãi nãi của ta ơi, khi nào ta nói muốn hại chết cha muội!?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net