Chương 66 - 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 66 : Nạp Lan Tử Oanh không may.

Thân ảnh của nàng xẹt qua tren đỉnh đầu Liễu Tường Phong, nhưng không ai có thể phát hiện ra. Sở dĩ như thế vì nàng không hề phóng thích một chút Chiến khí nào mà chỉ sử dụng kỹ năng trên cây, xuyên qua những gốc cây to lớn, rậm rạp.

Liễu Hồ Nguyệt thoáng chốc đã đuổi tới chỗ nhục cầu, nó lại biến mất và trong chớp mắt lại ở chỗ khác, Liễu Hồ Nguyệt lại nhảy, thân mình uyển chuyển lướt qua những cành cây to rậm rạp lá cành. Chỉ thấy nhục cầu đó ngồi xổm tren một nhánh cây không quá lớn, nó đưa lưng về phía nàng, nhìn về phía trước, không hiểu là chăm chú vào cái gì.

Liễu Hồ Nguyệt bước nhẹ, cảnh giác nhìn quanh, nơi này hẳn là cách Liễu Tường Phong không quá xa. Nhưng lại không có Ma thú, vậy nghĩa là đàn Ma thú vừa tới không phải là ma thú sóng triều. Nàng nhún người, đứng vững vàng trên nhánh cây cùng nhục cầu.

Nhục cầu quay lại, nhìn nàng một cái, sau đó nhảy lên vai nàng, cọ cọ vài cái, miệng kêu " Y ô ", làm nũng với nàng.

Liễu Hồ Nguyệt hung hăng đánh mông nó một cái, nói: " Lần sau ngươi cứ thử chạy loạn lên nữa xem! Ta sẽ bỏ ngươi!"

" Ô.... " Mắt nó nổi lên một làn sương mờ, vẻ mặt vô tội nhìn nàng, sau đó nó dùng móng vuốt chỉ ít về phía trước, kêu vài tiếng.

Liễu Hồ Nguyệt liền nghe được vài đạo âm thanh xa xa truyền tới, có vẻ là đang đáng nhau: " Đánh, đánh cho bổn tiểu thư!"

Lại nói, giọng nói này trông có vẻ rất quen.

Sau đó là hàng loạt âm thanh ẩu đả truyền tới, thanh âm của nữ tử càng hung hăng, càng thêm lớn.

Ừm, xem ra là đáng hội đồng. Không biết là ai xui xẻo thế nhỉ?

" Sáu tứ giai Chiến sĩ đánh một phế vật, xem ra là coi trọng ngươi!" Một giọng nói truyền đến, là của một nam nhân.

Liễu Hồ Nguyệt làm sao có thể quên được âm thanh làm nàng ghê tởm này đây?

Tần Duyệt.

Làm sao hắn lại ở đây nhỉ? Tần Duyệt sao lại đến khu vực thứ ba?

Không đúng. Phế vật? " Được rồi, xem xem nàng ta sao rồi, không chết thì cho nàng một kiếm đi." Giọng nói của Tần Duyệt lại lần nữa vang lên.

Tiếng ẩu đả ngừng lại, tiện đà cũng truyền đến tiếng động :

" Vù vù........... "

Kế sau đó là một đạo âm thanh tràn đầy tức giận vang lên, là của nữ nhân:" A a a, các ngươi lại dám đánh ta, bổn tiểu thư phải thiêu chết các ngươi!"

" A, bắt nhầm người!" Thanh âm run run đó làm mọi người xuống lên.

Khoé miệng Liễu Hồ Nguyệt giật vài cái: " Bắt nhầm người? Chẳng lẽ là ta sao?"

Tần Duyệt cùng Nạp Lan Tử Oanh không có thù, đương nhiên sẽ không có lý do gì để bắt nàng ta, cái mà Tần Duyệt muốn là ép nàng vào chỗ chết.

Nàng cố nhịn cơn buồn cười xuống, lắng nghe xem bọn họ nói gì.

Nàng ngồi ở một nhánh cây cực kì rậm rạp, thân hình nàng lại bé bỏng, muốn phát hiện ra nàng không phải là chuyện dễ dàng gì. Huống hồ, nàng còn cách họ một khoảng không nhỏ, nàng chỉ cần sử dụng một ít Tinh thần lực là có thể theo dõi bọn họ một cách triệt để.

Edited by Delia Trần.


Chương 67: Âm thầm đả thương Tần Duyệt.

Edited by Delia Trần.

Nàng nghe được Nạp Lan Tử Oanh dùng ma pháp tấn công đám người kia, lại nghe được âm thanh họ bị hoả cầu của nàng ta thiêu đốt. Nàng còn nghe được..... Tiếng khuyên can của Liễu Linh U:" Nạp Lan tiểu thư, chúng ta thật sự không biết tiểu thư vào Cổ Lạc Sâm lâm. Đây là hiểu lầm, tiểu thư...."

" Đừng giải thích, giải thích là ngụy biện! Các người muốn mưu sát ta, bổn tiểu thư phải lấy mạng các ngươi!" Cùng với thanh âm tức giận của Nạp Lan Tử Oanh là sự hiện diện ngày càng dày đặc của hỏa cầu, bay loạn đến cả chỗ của Liễu Hồ Nguyệt.

Luồng khí nóng đánh úp tới chỗ nàng, đập ngay cả vào mặt. Nhục cầu nhanh nhẹn nhảy lên, trốn ngay sau gáy nàng, dùng móng vuốt tóm chạy lấy tóc của nàng, chui đầu trốn im ỉm vào cổ áo nàng ngay tức khắc.

" Còn biết sợ chết." Liễu Hồ Nguyệt dở khóc dở cười lắc đầu.

Tứ giai Chiến sĩ, cộng thêm thực lực Sơ kỳ Ma pháp sư thừa sức tiếp chiêu. Nếu nàng thật sự cùng Nạp Lan Tử Oanh giao chiến thì may ra còn cơ hội.

Một vòng lửa chậm rãi hình thành trên tay nàng, đem hỏa cầu bay tới giữ chặt. Mỗi thuộc tính đều có phòng ngự tương đương nhau. Hỏa cầu của nàng ta có tính công kích, còn nàng, là phòng ngự.

Vòng lửa cùng hỏa cầu nhanh chóng hoà hợp thành một thể. Nàng nắm chặt tay, một quầng sáng xanh lam bao quanh nắm tay của nàng, nàng lập tức đánh bay hỏa cầu vừa hình thành hướng đến Tần Duyệt.

Bởi vì bị bao vây bởi quá nhiều hỏa cầu, hắn ta không hề đề phòng quả cầu đó, đánh hắn hộc máu, lại từ tay nàng - Liễu Hồ Nguyệt.

"A..." Tần Duyệt bị Liễu Hồ Nguyệt liên tục ném hỏa cầu tới rồi lại đánh lên cây to phía sau hắn làm hắn bị thương một mảng lớn, lieeun tục kêu rân thảm thiết.


Tứ giai chiến khí cùng với Liễu Hồ Nguyệt một tháng này huẩn luyện thể năng, từng cú đấm hạ xuống, cho dù đánh không chết Tần Duyệt cũng có thể cho hắn tổn thương không nhỏ.


"Tiện nhân đáng chết, ta nói không là cố ý bắt ngươi! Lão tử vốn là định bắt phế vật kia, ngươi mẹ nó ra oai cái gì! Lão tử cho rằng đó là bồi tội với ngươi, ngươi còn được nước làm tới?" Tần Duyệt ăn đau sờ sờ ngực, mất kiên nhẫn rống lên: "Ngươi còn không dừng tay, ta mẹ nó làm cho tất cả mấy người ở đây luân gian ngươi đến chết."


Hắn chỉ cảm thấy nữ nhân này nổi điên thật đáng sợ.


Nạp Lan Tử Oanh đó rõ ràng chỉ là một trung cấp ma pháp sư, thế mà đem khiến hắn bị thương đến thê thảm như thế này.


Bát giai chiến sĩ cùng trung cấp ma pháp sư đủ để so sánh. Thậm chí, bát giai chiến sĩ còn có phần thắng lớn hơn. Hiện tại bị một tiểu nha đầu đả thương, Tần Duyệt làm sao có thể không túc giận.

Hắn quả thực cũng sắp bị tức điên rồi.


Nạp Lan Tử Oanh nghe được lời nói lưu manh của hắn, tức đến dậm chân. Nhưng tinh thần lực của nàng bởi vì vừa rồi tiêu hao quá nhiều, chỉ có thể đứng ở tại chỗ giương mắt nhìn, đợi tinh thần lực khôi phục rồi mới tiếp tục công kích.


Nàng thề, tiếp theo nhất đinh phải đánh chết Tần Duyệt cùng một đám tiện nam tiện nữ này!


Liễu Linh U cũng nhìn ra Nạp Lan Tử Oanh đã kiệt sức, nguy hiểm trước mắt mới tạm thời giải trừ.


Nàng không là muốn kìm nén Nạp Lan Tử Oanh, mà là sợ huyễn thú cảu nàng vừa xuất hiện, sẽ đem phụ thân của nàng dẫn lại đây, thế này mới không thể khiến Nạp Lan Tử Oanh động thủ.

"Nạp Lan tiểu thư, chúng ta thật sự không phải cố ý bắt ngươi. Chỉ là một đám thủ hạ của ta rất vô dụng, đem ngươi nhận thức thành Cửu muội muội của ta..."


☆Chương 68: Liễu gia mọi người là phế vật


"Cho nên mới..."


"Ngươi tiện nhân này nói cái gì, đem bổn tiểu thư so sánh với cái phế vật kia thấy giống nhau? Phế vật ngay cả xách giày cho bổn tiểu thư cũng không xứng, Liễu gia các ngươi đều là một đám phế vật mắt mù."


Lời nói của Liễu Linh U chẳng những không có làm Nạp Lan Tử Oanh bình phục tâm tình, ngược lại bởi vì câu nói đó mà làm cho nàng càng thêm căm tức. Lúc này Nạp Lan Tử Oanh liền nhảy ra, trốn nàng trốn rất xa, một mặt ghét bỏ từ từ đánh giá Liễu Linh U.

Liễu Linh U lớn như vậy cũng không từng bị người khác làm cho nhục nhã như thế. Đặc biệt còn là vì cái kia phế vật mà bị người khác nhục mạ. Kiên nhẫn của nàng vốn không lớn, hơn nữa, đổi thành là người khác gặp được loại nữ nhân như thế này cũng không có khả năng nhịn xuống.


Liễu Linh U tức thời liền phất phất tay: "Nạp Lan Tử Oanh, bổn tiểu thư vốn định hợp tác với ngươi cùng nhau đem phế vật trừ sớm. Hiện tại ngươi đã không biết phân biệt cũng đừng trách Liễu Linh U ta đối với ngươi không khách khí. Người tới, đem nàng cấp giết."


"Dừng tay, các ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, nếu các ngươi giết bổn tiểu thư, Nạp Lan gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi." Nạp Lan Tử Oanh sắc mặt trắng nhợt, chạy nhanh ra chỗ khác ngăn cản.

Nhưng mà mấy chiến sĩ vừa rồi bị nàng đánh cũng đãy vây quanh nàng đi đi lại lại. Bọn họ đều là chiếu sĩ đến theo Tần gia, thực lực ở khoảng lục gian, thất giai. Hai cái tam giai, tứ giai chiến sĩ vừa rồi ở trong trận kịch chiến đã bị hỏa nguyên tố đánh trọng thương.

Đối mặt với một lục giai chiến sĩ Nạp Lan Tử Oanh còn không lo lắng, nhưng nếu là đối mặt một đám người Nạp Lan Tử Oanh còn chưa chắc chắn.

Tần Duyệt sửa sang lại thần sắc, nhìn Liễu Linh U muốn ra tay , khóe miệng gợi lên một nụ cười dâm đãng: "Con quỷ nhỏ, lão tử thấy ngươi có vài phần mĩ mạo, nhưng là miệng thật độc. Đến a, bắt sống , lão tử hôm nay muốn hảo hảo hưởng thụ nữ nhân Nạp Lan gia."

"A, dừng tay, dừng tay, ta có thể giúp các ngươi giết Liễu Hồ Nguyệt. Hơn nữa, ta biết cha ngươi cùng kia phế vật ở vị trí nào." Nạp Lan Tử Oanh thấy đám kia chiến sĩ liền muốn nhào tới, nàng phản xạ có điều kiện, nâng hai tay lên, vừa suy nghĩ đối sách, vừa ngăn cản hành động của bọn họ.

Một người trong thời điểm tuyệt vọng, sự tình gì đều làm được. Đặc biệt giống như Nạp Lan Tử Oanh này đã không có đường lui.

"Dừng tay." Liễu Linh U khoe ra gương mặt tinh xảo khéo léo, hai con mắt to xinh đẹp xẹt qua một chút lãnh ý.

Một đám chiến sĩ lập tức lui về phía sau Liễu Linh U.

Liễu Linh U ánh mắt khinh giỡn nhìn Nạp Lan Tử Oanh, nâng lên chân, tiến vài bước về phía trước, sau đó nâng tay, mắt lanh lẹ hướng miệng Nạp Lan Tử Oanh miệng ném vào một viên thuốc, lại đè lấy miệng Nạp Lan Tử Oanh.

Nạp Lan Tử Oanh vừa tức vừa giận, lại đau khổ vừa rồi đã trải qua một hồi kịch chiến mà vô lực phản kháng, chỉ có thể đem viên thuốc Liễu Linh U ném vào trong miệng nàng nuốt xuống dưới.

Liễu Linh U nhìn nàng ta đem viên thuốc nuốt xuống mới buông lỏng tay ra, lui về phía sau vài bước.

Nạp Lan Tử Oanh nắm lấy cổ của mình, trừng mắt nhìn Liễu Linh U, rống: "Ngươi cho ta ăn cái gì?"

"Vì phòng ngừa ngươi ở sau lưng ta làm xằng làm bậy, tạm thời ủy khuất Nạp Lan tiểu thư. Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ta liền sẽ cho ngươi giải dược. Nếu ngươi không thể giết Liễu Hồ Nguyệt, hoặc là ở bên ngoài nói hươu nói vượn, đem chuyện này nói ra ngoài, ta dù mất một viên giải dược cũng không hề gì."


Đan dược kia là Tần Duyệt cho nàng , nghe nói làm cho người ăn một quả quá ba ngày không có được giải dược sẽ cắn nuốt tinh thần lực của tu luyện giả. Dược hiệu tác dụng chậm chạp nhưng vô cùng mạnh. Trong vòng 3 ngày không có giải dược, về sau chính là một phế vật.


☆Chương 69: Cổ Lạc sâm lâm thần bí trong truyền thuyết


Edit: Chiryu Vũ

Nạp Lan Tử Oanh nghe xong, nâng tay, dùng sức chụp miệng mình, muốn đem viên thuốc vừa ăn vào móc ra nhưng ngoài ói ra nước miếng cũng không thấy viên thuốc kia đâu.


Nàng tức giận, ngón tay run run chỉ về phía trước: "Liễu Linh U, nếu bổn tiểu thư xảy ra chuyện gì, Nạp Lan gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."


Liễu Linh U hừ lạnh, khóe miệng gợi lên đường cong xinh đẹp: "Liễu gia ta tùy thời phụng bồi đến cùng. Nhưng là, ngươi không biết hành động người nên làm lúc này sao? Nhanh chóng đem đầu của Liễu Hồ Nguyệt đem tới gặp ta, ngươi cũng sớm lấy được giải dược."


Giận thì giận nhưng Nạp Lan Tử Oanh biết hiện tại không phải thời điểm thể hiện, căm giận trừng mắt nhìn Liễu Linh U, liền xoay người, nhảy vào khu vực cây cối um tùm....


Liễu Hồ Nguyệt chớp chớp hai mắt. Nếu Nạp Lan Tử Oanh biết người mà nàng muốn giết thực ra cách nàng không xa, liệu có hộc máu hôn mê hay không?


Nhục cầu cảm nhận được cái gì đó, thân thể cùng bộ lông xù run lẩy bẩy. Đi ra từ sau gáy Liễu Hồ Nguyệt, đưa mắt dáo dác nhìn bên ngoài. Hai móng vuốt nho nhỏ nhất thời buông lỏng tóc Liễu Hồ Nguyệt, làm động tác chuẩn bị rời khỏi người nàng.


Mà Liễu Hồ Nguyệt cũng hiểu một ít thói quen của nhục cầu, nhất cảm giác hành vi trốn chạy của nó, lập tức túm lấy nhục cầu, bắn đạn nó đầu, nói: "Lại muốn chạy? Lúc này ngươi nên ngoan ngoãn cho ta. Hiện tại ta không có thời gian chăm sóc ngươi, ta phải khế ước huyễn thú, mới không phụ lòng kỳ vọng tổ mẫu đối với ta."


"Ngao ô, ngao ô ~" nhục cầu hướng nàng kêu hai tiếng, thân thể xù xù động vài cái, xem như ngoan ngoãn, sau đó hướng tới Liễu Hồ Nguyệt bả vai.


Liễu Hồ Nguyệt quét mắt nhìn mấy người phía dưới. Nàng không thời gian cùng bọn họ chơi trò mèo vờn chuột, cho nên, vẫn là rời khỏi khu vực Cổ Lạc sâm lâm này đi.

Nghĩ tới Tử Diễm đưa cho nàng 'Nhật ký những nguy hiểm đã từng trải qua'. Khụ, thời điểm sư phụ Tử Diễm của nàng sáng tác quyển sách kia cũng không có đặt tên. Cho nên, Liễu Hồ Nguyệt liền tùy ý lấy một cái danh, gọi là 'Nhật ký những nguy hiểm Tử Diễm đã từng trải qua', đơn giản hoá mỹ danh thành: 'Nhật ký những nguy hiểm đã từng trải qua'.


Ý niệm vừa động, từ trong Long tháp lấy một bộ sách thật dày, tìm được phần mục lục về Cổ Lạc sâm lâm ở Thương Lan đại lục.


Cổ Lạc sâm lâm vắt ngang qua bề mặt trung tâm Thương Lan đại lục, hướng từ nam đến bắc chia làm một cái như chữ "Y", phân nhánh ở giữa lại có một tòa danh thành thị gọi là "Thủy thành" .


Mà Liễu Hồ Nguyệt ở chỗ địa giới hình "Y" vị trí trung tâm, nhưng là cách Thủy thành rất xa. Cao giai ma thú ở đây cũng không ít, nhưng nghe nói trung tâm Cổ Lạc sâm lâm cũng không phải ở đây. Vị trí trung tâm ấy là chứa một đám đã ma thú hóa hình(*). Những ma thú này chỉ tùy tiện đi ra sơn mạch giậm chân một cái cũng đủ hủy diệt một tòa thành trì.

(*) nguyên bản là ma thú nghĩ hóa, là ma thú có hình thể xuất hiện như suy nghĩ. Nhưng là Ryu thấy ma thú hóa hình phù hợp hơn. Nếu về sau có gì sai sót, Ryu sẽ sửa lại.


Nhật ký những nguy hiểm Tử Diễm đã từng trải qua ghi lại thời điểm mấy ngàn vạn năm trước, con người vì muốn ma thú thuần phục mà lọt vào đàn ma thú đàn điên cuồng chém giết, làm cho ma thú sau này ký khế ước cùng nhân loại. Cũng chính vì thế mà một năm Cổ Lạc sâm lâm chỉ mở ra ba lần. Người các quốc gia muốn vào Cổ Lạc sâm lâm không có được hoàng thất chấp thuận cũng không được tùy ý bước vào.


Liễu Hồ Nguyệt quét mắt nhìn vị trí trung tâm trên bản đồ, mặt trên hiện một cái chấm màu đỏ. Mỗi địa phương có chấm đỏ trên bản đồ là cấm khu mà Tử Diễm đánh dấu.

Cấm khu cũng không phải là người nào đều có thể tùy tiện bước vào.


Nàng đại khái hiểu bản thân có thể hoạt động ở khu vực nào, Ở những khu vực phụ cận, ma thú thông thường đều là lục cấp đến bát cấp, nếu vận khí tốt, còn có thể đụng tới cửu cấp ma thú.


☆Chương 70: Biến dị Liệt hỏa báo

Edit: Chiryu Vũ

Xem thực lực hiện tại của nàng, khế ước một lục cấp ma thú vẫn là có thể làm. Hơn nữa, nàng cũng chỉ có thể khế ước trong phạm vi lục cấp, cao cấp tới đâu thì hiện tại nàng cũng không đủ thực lực để khế ước. Trừ phi gặp được ma thú thất cấp hoặc bát cấp bị thương, nàng lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Bất quá, loại ảo tưởng không thực tế nàng vẫn là vứt ra sau đầu.


Cao cấp ma thú nếu có thể dễ dàng bị thương như vậy, kia thế giới này sẽ không có cường giả đi!

Lúc này, nhục cầu đứng ở bả vai nàng đột nhiên mẫn cảm đứng lên. Tuy rằng thân nó hình cầu, đứng lên hay ngồi xuống cũng là như nhau, cũng thấy không rõ nó là ngồi vẫn là đứng, nương theo con ngươi màu lục của nó, thấy nó nhìn chăm chú hết sức vào cái địa phương nào đó.


"Vèo vèo" Tiếng vang ẩn ẩn từ đâu đó truyền đến.


Âm thanh này làm cái cổ nhục cầu lại duỗi ra, chân nhỏ xê dịch, miệng "Ô" kêu một tiếng sau, liền nhảy xuống khỏi bả vai Liễu Hồ Nguyệt.
Liễu Hồ Nguyệt xem bản đồ quá mức nhập thần, đợi nhục cầu nhảy xa nàng mới cả kinh. Thời điểm quay đầu lại nhìn, nhục cầu đã không thấy bóng dáng .

Mặt nàng tối sầm. Quả cầu này.... Nàng lúc trước không nên nhận nuôi nó! Nàng thề, đợi tìm ngốc tử kia trở về, nhất định đem quả cầu này trả lại cho hắn: "Đáng chết!"


Đem 'Nhật ký những nguy hiểm đã từng trải qua' quăng vào Long tháp, Liễu Hồ Nguyệt liền chạy theo phương hướng nhục cầu vừa rồi rời đi.


Tiếng thú rống lớn từ rừng rậm xa xa truyền đến, Liễu Hồ Nguyệt không phải đến gần, mà là vì hướng nhục cầu đi chính là hướng phát ra tiếng rống ấy.


Nàng sợ nhục cầu này còn chưa đủ nhét kẽ răng một đại ma thú, bước chân chuyển động càng nhanh, tiếp tục đi tới.


Một ý nghĩ xuất hiện, nàng liền theo đại thụ cao ngất giảm tốc độ xuống. Rất nhanh sẽ rơi xuống đất, tay nàng nắm chặt lấy đằng điều(chắc là dây leo), tốc độ rớt xuống nháy mắt chậm lại, nàng kích động bay nhanh, tiến lên một con đường cây cối rậm rạp.


Thân mình kề sát trên mặt đất, đẩy ra mẫy cái cỏ linh tinh trên người, chỉ thấy một Liệt hỏa báo đỏ sậm đứng ở trong rừng cây, bốn phía cỏ cây xung quanh đều bị nó thiêu thành tro tàn.


Liễu Hồ Nguyệt dù cách nơi nó đứng khá xa cũng có thể đủ cảm nhận được đến từ chính trong cơ thể Liệt hỏa báo phát ra ngọn lửa. Ngọn lửa của bộ lông Liệt hỏa báo thiêu đốt, mấy cây cỏ kia bị đốt trụi thành tro, theo gió mà bay.

Trong đôi mắt màu đỏ sắc bén là hình ảnh nhục cầu màu trắng.

Tầm mắt Liễu Hồ Nguyệt hoàn toàn bị cửu cấp Liệt hỏa báo hấp dẫn, hoàn toàn xem nhẹ liệt hỏa báo trước mặt, ngồi xổm xuống xem nhục cầu.


Nhục cầu kêu hai tiếng: "Ngao ngao ô ~ ", sau đó nhe răng đối với cửu cấp Liệt hỏa báo.

Lúc này, thanh âm Tử Diễm bỗng dưng truyền đến: "Liệt hỏa báo!"


"Sư phụ" Liễu Hồ Nguyệt có chút kinh ngạc gọi hắn: "Bây giờ còn là ban ngày, làm sao người dám xuất hiện!"

Tử Diễm thấp giọng a một tiếng: "Vi sư trước đó không dám xuất hiện ban ngày bởi vì thời điểm thay ngươi đả thông kinh mạch, nguyên khí tổn hao nhiều. Hiện tại vi sư rốt cục cũng khôi phục một chút huyết khí, cũng cảm nhận được nguy hiểm bốn phía, miễn cưỡng đi ra. Nhìn ngươi không có việc gì, vi sư trở về tiếp tục ngủ."


Liễu Hồ Nguyệt khóe miệng rút một chút: "Sư phụ không cần hài hước như vậy. Ta tìm được một cửu cấp Liệt hỏa báo."

Tử Diễm khôi phục thần sắc nghiêm túc trước đó, trầm giọng nói: "Đó là một biến dị Liệt hỏa báo, nếu là ăn vào hỏa long quả mà vật nhỏ kia đang ôm, cửu cấp Liệt hỏa báo rất nhanh sẽ tiến tới hình thức biến dị. Hiện tại khế ước nó, lực công kích của nó so bình thường cao hơn gấp ba lần. Thời kỳ ma thú biến dị thông thường đều thật hung mãnh, đặc biệt hiện tại hỏa long quả của nó còn bị vật nhỏ cướp đi, dưới tình huống này, ngươi tuyệt đối không thể dễ dàng xằng bậy."

PS: Rất nghĩ có người xuất ra mạo cái phao...

Lời editor: Định hôm nay đăng 7 chương nhưng vừa rồi thi vào 10 vừa có kết quả, toàn bộ suy sụp nên không có tâm trạng làm tiếp. sẽ cố update bù lại thời gian nghỉ vừa rồi. Vốn định tháng 7 mới trở lại nhưng lại sợ thứ 7 quá nhiều việc, cho nên trở lại sớm một chút. Cầu mn tiếp tục ủng hộ. Cầu thanks, cầu share, cầu cmt, cầu động lực a~

01

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net