Chương 76 - 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 81 - 85 sẽ là chương riêng tư đầu tiên nhé. Khoảng 2-4 ngày nữa sẽ mở riêng tư thành công khai. Tối nay muộn một chút sẽ có chương 81 - 85. Cảm ơn đã theo dõi.

Muốn đọc sớm nhất, mời follow Ryu.

-------------------------------------

Chương 76: Liệt Hỏa báo biến dị.



Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng




Nàng tháo ma tinh cửu cấp khảm trên gương phá không xuống mà không có chút do dự.

Tử Diễm có chút khiếp sợ, khẽ hô: "Bảo bối kia dùng để giảm sức mạnh của kẻ địch. Vừa rồi ngươi cũng thấy uy lực của nó, cứ hủy đi như vậy chẳng phải là đáng tiếc sao?" Hành động của Liễu Hồ Nguyệt làm Tử Diễm rất bất ngờ. Nếu đổi thành người khác thì chẳng thể có được gương phá không này.

"Khảm lại, không khác gì nhau." Liễu Hồ Nguyệt nói xong liền quăng ma tinh vào khế ước trận. Nàng nhắm mắt lại, tinh thần lực lập tức bao quanh ma tinh cửu cấp: "Khế ước phong tỏa!" Chỉ thấy khế ước trận bị không khí đỏ bao phủ, hình thành một lồng khí màu đỏ, khóa chặt Liệt Hỏa báo bên trong. Mặc cho Liệt Hỏa báo cho giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi khế ước trận.

Liệt Hỏa báo không cam lòng rống lên: "Nhân loại, ta nhất định sẽ giết ngươi."

Hiện tại nói lời này hình như đã quá muộn.

Liễu Hồ Nguyệt không thèm đếm xỉa đến nó, miệng lẩm bẩm khế ước chú: "Ta và ngươi ký kết khế ước chủ tớ, chủ có thể kìm hãm, xử phạt tớ, tớ không thể phản bội hoặc tấn công chủ. Lập thành khế ước!"

Không còn cách nào khác, tính tình Liệt Hỏa báo thật sự rất bạo lực, nàng chủ có thể lựa chọn loại khế ước này. Nếu khế ước ngang hàng, khi ma thú tìm được cơ hội sẽ giết chết người khế ước là nàng. Sao Liễu Hồ Nguyệt có thể để lại đường lui cho ngươi khác? Đã là khế ước thú của nàng thì nhất định phải tuyệt đối phục tùng nàng.

Một đám lửa ma mị màu đỏ sậm bay ra từ trong cơ thể Liễu hồ Nguyệt. Đám lửa này chính là hỏa nguyên tố biến dị mà Hỏa Long quả phóng ra cuối cùng. Nó bay về phía khế ước trận, chiếu sáng khế ước trận, biến thành những đốm lửa nhỏ giăng đầy trong lồng khí.

Bởi vì những đốm lửa nhỏ này nên Liệt Hỏa báo trở nên yên tĩnh, bộ lông vốn xù lên được đốm lửa bao phủ, lộ ra ánh sáng dịu nhẹ.

"Tiểu gia hỏa, Liệt Hóa báo bắt đầu biến dị." Giọng Tử Diễm vang lên.

Liệu Hồ Nguyệt hồi hộp chờ mong, nhìn chằm chằm Liệt Hỏa báo đang bị đốm lửa vây quanh. Thân báo chuyển từ màu đỏ tươi ban đầu thành màu đỏ sậm. Hỏa nguyên tố biến dị dưa thừa trong cơ thể Liễu Hồ Nguyệt bị Liệt Hỏa báo hấp thụ, do đó biến dị thành công.

Liệt Hỏa báo vốn lửa giận phừng phừng đã ổn định tâm trạng trong quá trình biến dị vừa rồi, thậm chí phục (*) với Liễu Hồ Nguyệt, tràn đầy thành kính hô lên: "Chủ nhân!"

Liệt Hỏa báo kinh ngạc cảm nhận được thể chất đa nguyên tố của Liễu Hồ Nguyệt. Được nhân vật biến thái như vậy khế ước cũng coi như xứng đáng với thực lực của nó. Huống hồ, nàng nhảy lên lục cấp trong chớp mắt, thật sự rất biến thái.

[(*) Phục: có thể hiểu theo hai nghĩa: nghĩa 1 là tâm phục khẩu phục; nghĩa 2 là động vật quỳ 2 chân trước xuống trước chủ nhân của mình.]

Thân thể khổng lồ của nó chậm rãi thu nhỏ năm lần. Tuy hình thể nhỏ đi nhiều nhưng ngoại hình không khác gì báo đốm trưởng thành. Nàng không có không gian giới chỉ, không có cách nào cho nó tiến vào không gian để ẩn nấp, xem ra chỉ có thể tạm thời để nó thong dong ở bên ngoài thôi.

"Cảm thấy sao rồi?" Khi Liệt Hỏa báo đi đến bên chân nàng, nhẹ nhàng cọ cọ đùi nàng, Liễu Hồ Nguyệt đưa tay xoa xoa đầu nó rồi hỏi.

Liệt Hỏa báo trả lời: "Không ngờ sức mạnh còn lại của Hỏa Long quả lại mạnh mẽ như vậy."

"Sức mạnh của Hỏa Long quả đương nhiên không thể coi nhẹ, Hỏa Long quả đã biến dị lại càng không thể khinh thường. Điều này cũng giải thích vì sao ma thú ở Cổ Lạc sâm lâm khát vọng có Hỏa Long quả như vậy. Tiểu gia hỏa, nếu ngươi có thể có được cửu hệ, trừ nguyên tố hỏa hệ, thực lực của ngươi phải được tăng cường nhiều hơn nữa. Đã bước vào Cổ Lạc sâm lâm, vậy thì đi nhiều một chút. Cổ Lạc sâm lâm không dễ vào được đâu!" Tử Diễm nói.


Chương 77: Năng lực nhân loại cao hơn Liệt Hỏa báo.


Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng.




Liễu Hồ Nguyệt hơi nhíu mày: "Sư phụ, mấy thứ kia không dễ tìm, hơn nữa ở Cổ Lạc sâm lâm có thể tìm được một Hỏa Long quả biến dị đã rất khó. Mấy thứ quý báu kia hẳn là đến Thủy thành mới có."

"Ừ, nói vậy cũng không sai. Vậy hiện tại ngươi dự định thế nào?"

"Ta đi mỗi nơi một lúc. Lát nữa cha ta nhất định sẽ tìm thấy ta."

"Cũng tốt, cẩn thận một chút. Đừng đi vào bên trong! Ma thú trong đó đều không tầm thường."

"Đồ nhi hiểu rồi!" Lúc này, Liều Hồ Nguyệt nhớ đến Nhục Cầu, không khỏi giật giật mày: "Còn chưa cút ra ngoài?"

"Ô ô ~" Nhục Cầu nhảy từ trên cành cây cao xuống bờ vai nàng. Cái đầu nhỏ làm nũng cọ cọ lòng bàn tay nàng. Con ngươi màu lục ẩn chưa ánh nước, làm Liễu Hồ Nguyệt vốn muốn hung hăng giáo huấn nó một phen, tim mềm mại.

Liễu Hồ Nguyệt khẽ thở dài: "Nếu lần sau lại chạy loạn, ta cũng thực sự không cần ngươi nữa."

"Ngao ngao!" Nó lo lắng nhún mũi chân, nhảy vài cái trên vai nàng. Bộ lông dày che khuất hai chiếc chân của nó, người không biết chắc chắn sẽ nghĩ rằng trên vai Liễu Hồ Nguyệt chỉ là một vật đầy lông.

Nàng nâng ngón tay, nhẹ nhàng giữ đầu Cầu Cầu rồi cúi đầu nhìn Liệt Hỏa báo: "Ngươi có tên không?"

"Có, chủ nhân gọi ta là Liệt Hỏa." Ánh mắt Liệt Hỏa báo giận giữ, trừng mắt nhìn Cầu Cầu đang làm mặt quỷ với nó trên vai Liễu Hồ Nguyệt. Chính con vật nhỏ này phá hủy chuyện tốt của nó, cũng may nó gặp được chủ nhân không phải người thường. Nó tin rằng dựa vào thể chất yêu nghiệt của Liễu Hồ Nguyệt nhất định có thể một phen đội trời đạp đất.

"Liệt Hỏa đúng không? Hay lắm." Cái tên Liệt Hỏa này rất xứng với Liệt Hỏa báo. Liễu Hồ Nguyệt lấy tay xoa xoa đầu Liệt Hỏa báo, nói: "Ngươi ở trong rừng rậm có từng gặp một người, chính là nhân loại xâm nhập Cổ Lạc sâm lâm mấy ngày trước?"

"Nhân, nhân loại sao? Xông đến mấy ngày trước?" Giọng Liệt Hỏa báo hơi run rẩy, đặc biệt khi nàng đề cập đến 'Xâm nhập Cổ Lạc sâm lâm mấy ngày trước', đồng tử nó đổi sắc, giống như đã gặp nhân vật đáng sợ nào đó.

"Ngao ngao ~~" Nhục Cầu nhảy dựng lên, kêu vài tiếng với Liệt Hỏa báo.

Liệt Hỏa báo không vui liếc nó, sau đó gật đầu trả lời: "Có."

"Hắn trông như thế nào? Ngươi thấy hắn ở đâu? Giờ hắn ở đâu ngươi biết không?" Nàng chỉ thuận miệng hỏi một chút, không ngờ Liệt Hỏa báo thật sự gặp, không biết có phải ngốc tử kia không.

Liệt Hỏa báo lắc đầu, nói: "Chủ nhân, thực lực nhân loại kia cao hơn ta. Hắn còn chưa tới gần ta thì ta đã chuồn trước rồi."

"Cao hơn ngươi?" Liễu Hồ Nguyệt mông lung.

Liễu Hồ Nguyệt nhíu mày. Theo dân chúng nói, Phượng Dật Hiên và nàng đều không thể tu luyện. Nhưng nàng nhớ đến ánh mắt người nọ ngày ấy, trong lòng nhất thời run lên...

Tử Diễm cũng nổi lên nghi hoặc với việc này: "Hay hắn thực sự không phải ngốc tử?"

"Sư phụ, đợi ta hỏi rõ lại đã." Nàng dứt lời, liền cúi đầu nhìn Liệt Hỏa báo: "Liệt Hỏa, ngươi thấy hắn ở đâu?"

Liệt Hỏa trả lời: "Khu đầu tiên."

Bình thường, ma thú khu vực ba có thể hoạt động ở hai khu còn lại, mà ma thú khu thứ hai cũng có thể đến khu đầu tiên hoạt động. Liệt Hỏa báo đã bước vào cấp bậc khu thứ ba, dĩ nhiên có thể hoạt động ở khu đầu tiên.

Người có năng lực trên Liệt Hỏa báo ở khu đầu tiên, rốt cuộc là ai?


Chương 78: Liễu Hồ Nguyệt rối rắm.


Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng





Liễu Hồ Nguyệt vẫn không dám liên hệ người nọ với ngốc tử, bởi vì chỉ cần bắt nguồn từ lúc nàng vừa đánh vừa mắng ngốc tử kia, nàng lại không rét mà run. DiễnđànLêQuýĐôn Vạn nhất người nọ không phải ngốc tử thì chẳng phải nàng tùy lúc sẽ bị hắn bóp chết sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Liễu Hồ Nguyệt vẫn cảm thấy không nên đồng ý hôn sự kia. Sau khi trở về, nàng chắc chắn phải từ chối mối hôn này, mặc kệ người nọ có ngốc hay không.

Liễu Hồ Nguyệt lấy lại tinh thần: "Đã ở khu đầu tiên, không phải chúng ta nên đến đó tìm thử xem sao?"

"Đồ nhi muốn đi tìm hắn?" Tử Diễm nhẹ giọng hỏi.

Sau khi nghe lời Tử Diễm, Liễu Hồ Nguyệt nhíu mày: "Kì quái, sao ta phải đi tìm hắn? Hắn chết ở đây không tốt sao? Dù sao cũng là một ngốc tử, nếu thật sự là cao thủ thì cần gì phải coi trọng ta? Cho nên sư phụ, chúng ta vẫn nên đi đường của chúng ta. Cho dù hắn có ngốc hay không, chúng ta cũng không quản hắn."

Liễu Hồ Nguyệt khẽ nói, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng. Đúng vậy, nếu hắn thực sự không phải ngốc tử mà là một cao thủ, hắn dựa vào cái gì để coi trọng nàng? Đơn giản vì một câu nói của Thái tử mà mang nàng ra làm tấm bia đỡ đạn, nàng có chút phẫn nộ. Mặc hắn có ngốc hay không, tùy tiện cưới một người là không đúng.

Tử Diễm bất đắc dĩ lắc đầu: "Đồ nhi ngốc, ngay từ đầu vi sư đã không liên quan đến ngốc tử kia."

Chính nàng lẩn quẩn trong lòng, huống hồ hiện tại hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một lòng muốn dạy bảo nàng thật tốt, chuyện còn lại hắn lười để tâm.

Liễu Hồ Nguyệt lắc đầu, ý nghĩ trong lòng khiến nàng càng xác định sau khi trở về thành Liên Vân phải lập tức từ hôn với hoàng thất.

Nàng không muốn gả cho ngốc tử nguy hiểm kia...

Đôi mắt đỏ của Liệt Hỏa báo nheo lại, đáy mắt bỗng xẹt qua chút ánh sáng lạnh lẽo: "Chủ tử, có người đến." -HoàngNgọcTửBăng- Nó dùng tinh thần lực đảo qua, xung quanh có cái gì hoạt động nó đều biết.

Liễu Hồ Nguyệt cũng đề cao cảnh giác, tinh thần lực tràn ra bốn phía. Bởi vì ma thú cao cấp chiếm đa số ở khu vực ba nên nàng mới dám không kiêng nể gì mà khuếch trương tinh thần lực của mình. Người thường đều sẽ lầm tưởng đó là tinh thần lực của ma thú. DiễnđànLêQuýĐôn Nhưng nàng vẫn cẩn thận thăm dò xung quanh, sau đó nhanh chóng thu hồi tinh thần lực, cười nói: "Là cha ta! Không ngờ bọn họ tìm đến đây nhanh như vậy. Liệt Hỏa, tạm thời ta không thể mang ngươi ra khỏi Cổ Lạc sâm lâm. Đợi đến khi mua được nhẫn không gian sẽ lập tức đến đón ngươi."

"Được, chủ nhân, người bảo trọng. Ta sẽ ở phụ cận, không cách người quá xa. Nếu gặp tình huống khẩn cấp, chủ nhân kêu ta một tiếng là được." Trong con ngươi màu đỏ chỉ có cảm xúc trung thành, không sinh ra chút độc ác nào. Có điều, ánh mắt như vậy chỉ xuất hiện khi đối mặt với Liễu Hồ Nguyệt. Nếu gặp kẻ địch, nó sẽ vươn móng vuốt cho đối phương một kích trí mạng.

"Ừ, đi thôi!" Liễu Hồ Nguyệt liên tục gật đầu, vẫy vẫy tay. Liệt Hỏa báo xoay người chạy nhanh vào trong khu vực ba, biến mất vô hình vô ảnh trong chớp mắt. HoàngNgọcTửBăng

Sau khi Liệt Hỏa báo rời khỏi, tiếng gọi ầm ĩ của Liễu Tường Phong và các Chiến sĩ truyền đến: "Nguyệt nhi..."

"Cửu tiểu thư..."

"Người ở đâu!"

"Nguyệt nhi..."

"Nguyệt nhi..."

"Cửu tiểu thư..."

Nghe giọng nói sốt ruột của phụ thân, Liễu Hồ Nguyệt liền xoay người nhìn về phía phát ra âm thanh...


Chương 79: Nhục Cầu nghịch ngợm nhất.


Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng.





Mục đích chủ yếu nàng bước vào Cổ Lạc sâm lâm là khế ước huyễn thú. Hiện tại đã khế ước với Liệt Hỏa báo, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ Liễu lão phu nhân giao cho. Về phần những quả nguyên tố lực khác mà Tử Diễm nói còn phải dựa vào duyên số.

Của nàng rồi sẽ vào túi nàng, không phải của nàng thì đạp nát giày sắt cũng không tìm được.

Xoay người nhanh chóng cầm gương phá không lên, bỏ vào túi áo rồi nhét Nhục Cầu vào sau cổ áo. Nhưng vật nhỏ này dường như không mấy vui vẻ khi ở bên trong, thỉnh thoảng lại thò đầu ra, hai móng vuốt cào cào cổ nàng, đạp đạp chân rất không an phận.

Liễu Hồ Nguyệt bực mình xốc Nhục Cầu lên, vứt nó qua một bên, không cần hỏi ý kiến của nó. Nhưng ngay lúc nàng vứt Nhục Cầu đi, chỉ thấy một tia sáng lóe qua, Nhục Cầu lấy tốc độ sao băng vèo trở lại, ngồi trên vai Liễu Hồ Nguyệt, sống chết không chịu rời nàng nửa bước, dường như muốn chọc nàng tức chết.

"Vật nhỏ, ngươi còn không trốn vào trong, ta liền chôn sống ngươi." Liễu Hồ Nguyệt xốc Nhục Cầu lên lần nữa, HoàngNgọcTửBăng. quắc mắt dọa nó.

Nhục Cầu kêu vài tiếng rồi ngoan ngoãn bò ra sau cổ áo Liễu Hồ Nguyệt, giấu thân mình trong đó.

Liễu Hồ Nguyệt bước đi, rẽ một bụi rồi lại một bụi cỏ, chỉ thấy đội ngũ của Liễu Tường Phong đi về phía nàng. Phỏng chừng do vừa rồi nàng và Liệt Hỏa báo kịch chiến một trận nên mới dẫn bọn họ tới đây.

"Cha." Nàng mở to vòm họng kêu lên.

Đội ngũ của Liễu Tường Phong lập tức bị gây chú ý bởi tiếng kêu này.

"Nguyệt nhi..." Liễu Tường Phong nhìn thấy nữ nhi thất lạc rồi tìm lại, kích động và lo lắng nhộn nhạo trong lòng. Vốn cho rằng chỉ cần bản thân chắn trước mặt Liễu Hồ Nguyệt thì nàng sẽ bình an vô sự, ngờ đâu chỉ cần quay người lại đã không thấy bóng dáng nàng nữa rồi. Thấy Nạp Lan Tử Oanh đứng ở vị trí Liễu Hồ Nguyệt đứng lúc đầu, hắn lầm tưởng là Nạp Lan Tử Oanh đá Liễu Hồ Nguyệt xuống khỏi cây, nghĩ đến Liễu Hồ Nguyệt sẽ bị đám ma thú kia đạp thành bùn nhão, suýt nữa hắn đã giết chết Nạp Lan Tử Oanh.

Lúc sau, trong thời khắc nguy cấp Nạp Lan Tử Oanh đã nói cho hắn biết có người đã cướp Liễu Hồ Nguyệt đi. Hắn bán tín bán nghi đi tìm Liễu Hồ Nguyệt, không ngờ quả nhiên tìm được nàng ở đây. DiễnđànLêQuýĐôn

Hắn bước lên, ôm chặt Liễu Hồ Nguyệt vào trong lòng như ôm tiểu hài tử ba tuổi, một tay ôm lưng nàng, tay còn lại vuốt tóc nàng: "Nguyệt nhi, con suýt dọa chết phụ thân." HoàngNgọcTửBăng.

"Cha, nữ nhi không sao." Ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người Nạp Lan Tử Oanh.

Lôi Đình cầm kiếm đặt trên cổ Nạp Lan Tử Oanh. Lúc trước chưa dám xác định Nạp Lan Tử Oanh có hại Liễu Hồ Nguyệt mất tích không, cho nên luôn uy hiếp nàng ta đi tìm Liễu Hồ Nguyệt. Giờ đã tìm được Liễu Hồ Nguyệt, Lôi Đình cũng thu kiếm, thận trọng nói: "Nạp Lan tiểu thư khổ cực rồi!"

"Hừ, Liễu gia các ngươi tự xưng là chính nghĩa, đạo đức, có nói thích ép buộc làm khó người khác đâu." Nạp Lan Tử Oanh lùi về sau một bước. Những người đi theo nàng ta cũng được các Chiến sĩ khác thả ra.

"Đại tiểu thư, Liễu gia bọn họ cũng chỉ có thế." Một Chiến sĩ lục cấp phía sau nàng ta lạnh mặt nói.

Liễu Tường Phong không thèm để ý đến lời Nạp Lan Tử Oanh, nhẹ nhàng buông Liễu Hồ Nguyệt ra rồi hỏi: "Nguyệt nhi, sao con có thể chạy đến đây?"

Liễu Hồ Nguyệt quét một vòng qua Nạp Lan Tử Oanh, chuyện này nàng ta rõ ràng nhất. Hiện tại nhất định nàng ta rất muốn bắt nàng đi đổi giải dược.

"Cha, con nhìn thấy nhị tỷ..."


Chương 80: Nạp Lan Tử Oanh đần độn.


Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng.




Da đầu Nạp Lan Tử Oanh tê dại. Sao nàng có thể nhìn thấy Liễu Linh U? Hay là, phế vật này theo dõi nàng ta? Nàng ta còn chưa có giải dược, sao có thể để phế vật này đâm sau lưng?

Nạp Lan Tử Oanh lập tức giận dữ rống lên: "Phế vật, mắt ngươi bị mù à? Nhị tỷ của ngươi năng lực chỉ mới là Triệu hồi sư tứ cấp mà cũng dám đến khu vực ba chạy loạn. Nàng ta không sợ mình không có giá trị, bị ma thú một cước giẫm chết sao?" Lúc nàng ta nói ra những lời này đã quên mất thực lực của mình cũng chỉ mới Ma pháp sư trung cấp. Chỉ là một Ma pháp sư cũng dám ở đây dõng dạc, mỗi Chiến sĩ Liễu gia đứng ở đây đều cảm thấy Nạp Lan Tử Oanh não tàn không gì sánh được!

Lôi Đình khẽ hừ một tiếng, sắc mặt dĩ nhiên không tốt như vừa rồi nữa, ai sỉ nhục Liễu gia chính là muốn gây khó dễ với hắn. Lôi Đình lạnh nhạt nói: "Triệu hồi sư tứ cấp thì sao? Nhị tiểu thư nhà ta không thể bước vào khu vực ba, vậy sao ngươi là Ma pháp sư trung cấp lại dám đi lung tung ở chỗ này?"

"Lão già kia, câm miệng!" HNTB-dđLQĐ Nạp Lan Tử Oanh hét lên: "Đừng so sánh Liễu gia các ngươi với bản tiểu thư. Nạp Lan gia và Liễu gia cơ bản không cùng một cấp bậc."

"Bốp, bốp, bốp --" Liễu Hồ Nguyệt vỗ tay ba cái, cười nói: "Quả nhiên Nạp Lan tiểu thư rất thông minh, tự mình biết mình, hiểu rằng Nạp Lan gia không đủ trình độ để đánh đồng với Liễu gia. Vậy sao ngươi còn chưa cút nhanh đi? Đứng ở đây làm gì, ngại bản thân không đủ chướng mắt sao?"

Đối với việc tính cách Liễu Hồ Nguyệt đột nhiên thay đổi làm mọi người Liễu gia ngẩn ra, đặc biệt là Liễu Tường Phong và Lôi Đình.

Liễu Tường Phong từng bởi tính cách Liễu Hồ Nguyệt yếu đuối mà hao tâm tổn trí một thời gian. Lôi Đình thấu hiểu nỗi khổ của Liễu Tường Phong. Hiện tại Liễu Hồ Nguyệt biểu lộ thái độ cứng rắn làm hai người đều khiếp sợ không thôi.

Nạp Lan Tử Oanh nghe lời Liễu Hồ Nguyệt mà kêu lên sợ hãi: "Phế vật, ngươi nghĩ rằng ta rất thích ở cùng chỗ với Liễu gia các ngươi sao? Còn không phải vì đám lão già kia cứng rắn kéo ta tới đây à? Ở cùng chỗ với phế vật ngươi, ta còn ngại bẩn."

"Xì xì..." Không biết từ khi nào, Nhục Cầu nhảy từ trong cổ áo ra vai nàng, nhe răng gầm gừ với Nạp Lan Tử Oanh.

Hai mắt Nạp Lan Tử Oanh sáng lên, HNTB-dđLQĐ nhìn Nhục Cầu đáng yêu trên vai Liễu Hồ Nguyệt, lửa giận trong lòng đã sớm bị dập tắt, nhảy tưng tưng chỉ vào Nhục Cầu: "Phế vật, đưa nó cho bản tiểu thư, ra giá bao nhiêu cũng được."

Liễu Hồ Nguyệt đỡ trán, cảm thấy thật bi kịch với việc Cầu Cầu đột nhiên nhảy ra, trừng mắt nhìn Nhục Cầu rồi quay phắt đầu lại: "Ra giá bao nhiêu cũng được?"

"Đúng, bản tiểu thư muốn mua. Ngươi nói đi, muốn bao nhiêu tiền?" Nạp Lan Tử Oanh ném cơn giận vừa rồi ra sau, hai mắt nhìn chằm chằm Nhục Cầu.

Sau khi Nhục Cầu nghe thấy lời Liễu Hồ Nguyệt, nó quay đầu lại, con ngươi màu lục u oán nhìn nàng, thầm thì: "@;amp;amp;@@#@!" (*)

[(*): Nguyên văn như thế, không thêm không bớt kí tự nào cả.]

Nói liên mồm, nhưng cơ bản nàng không hiểu thú ngữ.

"Nguyệt nhi, vật nhỏ này..." Liễu Tường Phong vừa mừng vừa sợ nhìn Nhục Cầu, sau đó lại hỏi: "Chẳng lẽ tìm được trong khu rừng này?"

Cái này... Nên nói thế nào đây? Nói là ngốc tử kia đưa cho nàng sao?

"Tìm được trong rừng thì tốt quá, người thấy đều có phần. Phế vật, đưa sủng vật kia cho bản tiểu thư, bản tiểu thư sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi." Nạp Lan Tử Oanh càng xác định con Nhục Cầu kia hẳn phải thuộc về tiểu thư cao quý như nàng mà không phải phế vật. HNTB-dđLQĐ

Liễu Hồ Nguyệt liếc Nạp Lan Tử Oanh đang nhìn chằm chằm: "Ngươi có bản lĩnh như vậy thì sao không vào rừng tìm một con? Ta phế vật thì sủng vật tìm thấy cũng là phế vật, không xứng với tiểu thư cao quý lại có thực lực như ngươi."


________________

Lời editor: Cầu thanks, cầu share, cầu comment, cầu động lực!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net