Chương 81 - 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã có chương 86-90, mời các bạn follow Chiryu để đọc sớm nhất. Cảm ơn đã theo dõi

------------------------------------------

☆Chương 81: Phế vật chính là đồ chơi

Edit: Chiryu Vũ


"Phế vật ngươi thật không có kiến thức. Ở Lan Thành chúng ta, giá trị duy nhất của phế vật chính là làm đồ chơi bị cường giả chơi đùa. Vật nhỏ nếu không phải phế vật thì sẽ không trở thành sủng vật. Bổn tiểu thư muốn tiểu phế vật kia, nhanh chút ra giá." Nạp Lan Tử Oanh kiêu ngạo nói, chọc một đám chiến sĩ Liễu gia mặt đỏ tai hồng, hận không thể hung hăng đá Nạp Lan Tử Oanh một cước.


Liễu Tường Phong vô cùng tức giận, cũng không có cách nào nhìn thẳng vào mấy lời đần độn của Nạp Lan Tử Oanh.


Lôi Đình có phần giận dữ, nghe được mấy lời nói sau đó của Nạp Lan Tử Oanh cũng liên tiếp nhíu mày. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nạp Lan tiểu thư, xin ngươi tôn trọng người khác."


" Bổn tiểu thư đều nói không muốn nói với lão quỷ ngươi." Nạp Lan Tử Oanh rống với Lôi Đình. Nàng hiện tại thầm nghĩ nhanh chóng có được nhục cầu, hoàn toàn đem nhiệm vụ Liễu Linh U giao cho nàng ném ra sau đầu, thầm nghĩ đợi đến khi có được nhục cầu, liều lập tức rời khỏi Liễu gia.

"Tốt, nếu ngươi có bản lĩnh khiến nó đi theo ngươi, ta có thể tặng cho ngươi, không lấy một xu nào." Liễu Hồ Nguyệt nhìn hành động vô lễ của Nạp Lan Tử Oanh, cũng không hạn chế tự do của nhục cầu, nâng lên tay ngọc, điểm điểm đầu nó.


Nhục cầu nhảy dựng lên. Tốc độ của nó khiến tất cả ở đây mọi người khiếp sợ. Tốc độ nhanh như tia chớp thế này, ngay đến Liễu Tường Phong cũng không dám nói bản thân có thể siêu việt như vật nhỏ kia.


Tất cả mọi người kinh ngạc đến há hốc miệng, nhìn một đạo màu trắng loang loáng xẹt qua đầu bọn họ, trong nháy mắt liền rơi xuống Nạp Lan Tử Oanh.


Chỉ nghe, Nạp Lan Tử Oanh sợ hãi kêu một tiếng: "A..."


Nhục cầu bay về phía sau nàng, liền hướng nàng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quăng một cái tát. Tuy rằng nhục cầu kia tát một cái thật sự là nhỏ, nhưng là, trên khuôn mặt Nạp Lan Tử Oanh lại để lại một cái vết thương khá sâu, máu lập tức từ miệng vết thương trào ra.


Nạp Lan Tử Oanh lấy tay bưng kín mặt, liên tục lui bước. Nếu không phải chiến sĩ Nạp Lan gia đi lên đem nàng đỡ lấy, nàng chỉ sợ sớm đã hôn mê bất tỉnh.


Nhục cầu nhảy về bả vai Liễu Hồ Nguyệt, hướng Nạp Lan Tử Oanh nhe răng nhọn, lại có chút khiêu khích, tựa hồ cảnh cáo Nạp Lan Tử Oanh cái gì đó, lại tựa hồ nói cho Nạp Lan Tử Oanh biết "Nó mới không phải tiểu phế vật".


Người Liễu gia làm càn, bất chấp phá lên cười Người Nạp Lan gia lại tức giận gào thét: "Các ngươi!! Các ngươi cũng dám thương hại tiểu thư chúng ta."

"Chúng ta thương hại đại tiểu thư của các ngươi? Buồn cười, các ngươi khi nào nhìn đến chúng ta làm chuyện thương hại đại tiểu thư các ngươi. Cho tới nay, đều là đại tiểu thư các ngươi nói năng lỗ mãng, người Liễu gia chúng ta nào dám cãi lại, lại còn có người nào dám động tới nàng dù chỉ là một ngón tay?" Liễu Hồ Nguyệt hai tay để phía sau lưng, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên mặt Nạp Lan Tử Oanh.


Nạp Lan Tử Oanh ô ô khóc, trong lòng bị ủy khuất cùng lửa giận lấp đầy, nhưng là nàng biết thực lực của chính mình không bằng Liễu Tường Phong, không dám động thủ với bọn họ ở nơi này. Nàng vốn tưởng rằng chỉ cần nàng không động thủ, Liễu gia bọn họ cũng không dám đối nàng như thế, nhưng là, ai sẽ nghĩ đến nàng sẽ bị tiểu phế vật kia chơi một vố như vậy.


"Phế vật, ngươi đừng kiêu ngạo. Nạp Lan gia cùng ân oán này với Liễu gia tuyệt đối không để yên." Nạp Lan Tử Oanh bởi vì đau nên mà thanh âm trở nên có chút khàn khàn.

Một đám chiến sĩ Nạp Lan gia tức giận trừng mắt nhìn Liễu gia. Tuy rằng bọn họ biết là Nạp Lan Tử Oanh sai trước, nhưng là động thủ với người Nạp Lan, là Liễu gia không đúng.


"Nhận rõ tình thế trước mắt, Liễu gia tự nhiên không khi dễ kẻ yếu, nhưng như các ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần việc trêu chọc Liễu gia, Liễu gia cũng sẽ không thể các ngươi tùy ý giẫm lên." Lời nói của Liễu Hồ Nguyệt làm hai mươi chiến sĩ Liễu gia thập phần tán thành.


Bọn họ không ra tay với Nạp Lan Tử Oanh là phong độ cao thủ, bọn họ khinh thường ức hiếp kẻ yếu, nhưng là không có nghĩa là bọn họ có thể tùy ý người khác giẫm lên.


☆Chương 82: Vật nhỏ manh manh của Phượng vương


Nạp Lan Tử Oanh tức giận nghiến răng, nàng không phải là người Liễu gia, cũng không để ý đến lời cảnh cáo của Liễu Hồ Nguyệt. Nàng hiện tại thầm nghĩ nhanh chút rời khỏi nơi này, trở về tìm phụ thân của mình, hung hăng chỉnh lũ người Liễu gia kia.


Nàng có chút sợ hãi bàn rống: "Đi."

Người Nạp Lan gia mang theo Nạp Lan Tử Oanh rời khỏi Liễu gia đi hướng khác.


Liễu Tường Phong tốt bụng nhắc nhở: "Bên kia là cấm địa Cổ Lạc sâm lâm."

Nạp Lan Tử Oanh lạnh lùng nói ra mấy chữ: "Ai cần ngươi lo!"


Liễu Hồ Nguyệt lắc lắc đầu, xoay người lại nói: "Cha, chúng ta vẫn là tiếp tục tìm Phượng vương đi."

Liễu Tường Phong gật gật đầu, hai con mắt Lôi Đình nhìn chằm chằm vào vật nhỏ nhìn như trên bờ vai Liễu Hồ Nguyệt nhưng lực sát thương lại không hề nhỏ.


Nhịn không được nâng lên ngón tay, chỉ vào vật nhỏ trên bờ vai Liễu Hồ Nguyệt hỏi: "Cửu tiểu thư, vật nhở trên bả vai người là chiếm được từ đâu?"


"Này..." Kỳ thực, từ lúc vừa rồi, Liễu Tường Phong hỏi nàng có phải tìm được vật nhỏ từ trong rừng rậm hay không, thực ra tất cả mọi người ở nơi này đều cho rằng nàng tìm được nó trong rừng.


Nhục cầu hiển nhiên không thích bị người nhìn chằm chằm như vậy, nó nhổm dậy, miệng phát ra tiếng "Ừ ừ" hung ác.


Liễu Hồ Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, đem nhục cầu đặt ở lòng bàn tay của mình nói: "Kỳ thực, vật nhỏ này, không phải là ta tìm được ở trong rừng rậm."


Nàng cũng không có ý định lừa gạt, dù sao tương lai nó cũng sẽ không thể tiếp tục đi theo nàng, bởi vì nàng quyết định sẽ từ hôn với ngốc vương, mà vật nhỏ này tự nhiên theo lẽ thường cũng phải trả lại cho hoàng thất.


Liễu Tường Phong cũng tò mò về vật nhỏ này không thôi: "Đó là..."


"Là Phượng vương gia tặng cho ta. Trước kia Phượng vương gia trộm một quả trứng thú từ trong nội khố hoàng gia ra, trứng thú chưa nở liền tặng ta luôn. Nào ngờ ta vừa cầm tới, vật nó này đi ra, từ đó luôn luôn đi theo, đuổi cũng không đi."


Nghe được Liễu Hồ Nguyệt giải thích, nhục cầu mất hứng, quay đầu trừng mắt Liễu Hồ Nguyệt, sau đó liền lắc thân mình vài cái, bộ lông trên người rung rung, tỏ vẻ nó hiện tại thật mất hứng.

Liễu Hồ Nguyệt bị hành động của nó làm cho buồn cười, mấy chiến sĩ còn lại cũng ào ào tiến lại xem vật nhỏ đáng yêu.

Nhục cầu mất hứng, nhe răng nhọn đối với bọn họ, móng vuốt khoa tay múa chân, ý bảo bọn họ rời đi, nó không thích.

Mà Liễu Tường Phong nghe được lời giải thích Liễu Hồ Nguyệt, cúi đầu lẩm bẩm vài tiếng nói: "Không nghĩ tới Phượng vương có lòng như vậy. Loại tiểu sủng vật như thế bị cho vào nội khố, mà trứng thú trong nội khố đều là Hoàng thượng chuẩn bị cho Phượng vương chơi đùa, không tính trộm."


"A..." Liễu Hồ Nguyệt khóe miệng nhếch lên: "Ý kia là vật giống như vậy còn có rất nhiều?"

Lôi Đình lắc lắc đầu: "Cũng không phải nói như vậy, vật trong nội khố không dưới một vạn cái, nhưng loại giống như tiểu sủng vật này ta còn chưa bao giờ gặp qua."


Lôi Đình cùng Liễu Tường Phong đã từng cùng nhau lịch lãm nhiều nơi, kiến thức cũng rộng, tự nhiên là gặp qua không ít giống ma thú. Nhưng ma thu giống nhục cầu như vậy Lôi Đình cũng chưa thấy qua, nó đến cùng là cái gì?


"Cha, ngươi biết nó là cái gì sao?" Liễu Hồ Nguyệt hỏi.


Liễu Tường Phong thâm nhíu mày, xem vẻ mặt của hắn, Liễu Hồ Nguyệt cũng hiểu.


"Có một số ma thú, lúc nhỏ nhìn không ra cái gì, khả năng là nó còn cần một quá trình." Liễu Tường Phong nói.

Sau đó ngẩng đầu, nhìn nhìn bốn phía nói: "Tốt lắm, chúng ta nên xuất phát, trở về báo cáo kết quả công tác."

Liễu Hồ Nguyệt lập tức đem nhục cầu ôm vào trong ngực.


☆Chương 83: Nhục cầu mẫn cảm

Edit: Chiryu Vũ

Con ngươi màu lục của nhục cầu ẩn ẩn lưu chuyển, từ trong lòng đang được Liễu Hồ Nguyệt ôm ấp nhảy lên bờ vai nàng, lại nhảy lên đỉnh đầu nàng, sau đó, cái chân để trên đầu nàng nhún nhún vài cài. Không thấy có cái gì xảy ra, nó mới nhụt chí, nhảy khỏi đỉnh đầu nàng, sau đó liền chui vào trong cổ áo nàng.

Người chung quanh đều bị hành động của nhục cầu làm cho cười ha ha. Bọn họ đều đã quên bản thân mình còn đang ở trong rừng rậm ma thú nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng gặp đại ma thú còn mạnh hơn so với bọn hắn.


Cho đến lúc nhục cầu nhảy vào trong cổ áo Liễu Hồ Nguyệt, những người khác mới lưu luyến dời đi tầm mắt, hồi phục lại toàn bộ tinh thần.


Mọi người lại tiếp tục tìm kiếm Phượng vương trong phạm vi lớn.


Lôi Đình cùng Liễu Tường Phong đối với khu vực này cũng không quá xa lạ, nhưng là Liễu Hồ Nguyệt hết nhìn đông tới nhìn tây, hai con mắt lưu chuyển thập phần mau lẹ.


Liễu Tường Phong quay đầu chỉ thấy Liễu Hồ Nguyệt đối với Cổ Lạc sâm lâm tràn ngập ánh mắt tò mò, trên mặt cười ha ha, thân thủ kéo lại tay nhỏ bé của Liễu Hồ Nguyệt, nói: "Nguyệt Nhi, có phải con sợ hãi hay không? Đến đây, cùng phụ thân đi chung đi."


"Phụ thân, những người nào tiến nhập khu vực thứ ba?" Liễu Hồ Nguyệt tò mò hỏi, nếu như không phải có quá nhiều người ở chỗ này, Liễu Hồ Nguyệt đã sớm xuất ra nhật ký những nguy hiểm đã từng trải qua của sư phụ nàng.


Liễu Tường Phong nhẫn nại giảng giải: "Khu vực thứ ba ở nơi này, nếu đi sâu vào bên trong là cấm địa của Cổ Lạc sâm lâm, chúng ta chỉ có thể tới đi xung quanh, tới phụ cận liền rời đi. Ma thú thường lui tới nơi này cũng ít xuất hiện bên ngoài, bởi vì không phải ma thú nào cũng có tư cách trụ tiến vào. Mà ma thú cường đạilà không có việc gì thì sẽ không ra ngoài. Cho nên, chỉ cần chúng ta không làm ra động tĩnh quá lớn, này ma thú cường đại sẽ không tùy ý đi ra hại người."


Sau khi Liễu Tường Phong nói xong, Lôi Đình cũng gật đầu nói: "Nhưng là, hôm nay cũng quá yên tĩnh rồi. Trừ bỏ sóng triều ma thú quỷ dị kia (thú triều), chúng ta cũng nhìn thấy có lục cấp, thất cấp ma thú ở khu vực thứ ba. Đến cả con sông mà ma thú hay xuất hiện uống nước cũng không thấy còn nào. Rất kỳ quái! Gia chủ, không biết là vì lý do gì."


Thường lui tới khu vực thứ ba ngoại trừ ma thú cường đại còn có ma thú vừa thăng cấp hoặc ma thú đến kiếm ăn, nhưng hôm nay bước vào khu vực thứ ba, trừ bỏ thú triều trước đó, bọn họ lại không thấy bất kỳ ma thú nào khác.


Liễu Tường Phong nhíu mày một chút, nói: "Chẳng lẽ là có cường giả tiến vào Cổ Lạc sâm lâm?"


Chỉ có cường giả cao cao tại thượng kia bước vào Cổ Lạc sâm lâm mới có cảnh tượng như thế này.


Liễu Hồ Nguyệt nghe hai người bọn hắn tán gẫu ngươi một câu ta một câu bỏ quên quên nàng, lông mày không khỏi hơi nhíu lại, cúi đầu, tinh tế hồi tưởng lời nói Liệt hỏa báo từng nói với nàng.


Liệt hỏa báo nói đã từng gặp qua một nhân loại còn mạnh hơn so với nàng. Như vậy, có phải vì nhân loại cường đại kia xuất hiện mà ma thú bốn phía mới dám xuất hiện? Như vậy, người kia hiện tại có phải không phải đã ở khu vực thứ ba? Bằng không, khu vực này cũng sẽ không yên tĩnh như vậy mới đúng.


Vật nhỏ mẫn cảm đột nhiên từ sau gáy của nàng chuyển đến bả vai.

Nhục cầu thân dài quá cổ, con người màu lục ẩn ẩn chuyển động trái phải, đột nhiên kêu một tiếng: "Ngao ngao —— "


"Có phát hiện cái gì hay không?" Liễu Hồ Nguyệt hỏi, phía trước gặp được tình huống gì, nhục cầu cũng không kích động giống hiện tại, cho nên, nàng càng tin tưởng tin tức đến từ nhục cầu.


Nhục cầu gật gật đầu.

"Ở chỗ nào?" Liễu Hồ Nguyệt hỏi.

Nhục cầu lại nói liên tiếp "Điểu ngữ"(tiếng chim??) : "@#@¥#%#¥*!"


☆ Chương 84: Nam nhân xuất hiện tại phía nam

Liễu Hồ Nguyệt lập tức quát bảo nó ngưng lại: "Không được nói điểu ngữ."

Nhục cầu khinh bỉ nhìn Liễu Hồ Nguyệt, sau đó liền từ bờ vai nàng nhảy dựng, bay vọt lên cao, hướng phía nam mà bay đi.

Liễu Hồ Nguyệt thấy nó như vậy liền hô nhỏ một tiếng nói: "Phụ thân, Lôi Đình thúc thúc, nhanh đi theo kia nhục cầu, có khả năng nó phát hiện ra cái gì đó."

Không chờ Liễu Tường Phong cùng Lôi Đình nhìn theo nhục cầu kia với tốc độ tia chớp phục hồi lại tinh thần, Liễu Hồ Nguyệt cũng bằng một tốc độ tia chớp biến mất.

"Cửu cửu cửu tiểu thư, vậy mà bay mất."

"Cửu tiểu thư khi nào thì trở nên lợi hại như vậy!"

...

Các chiến sĩ kinh ngạc thuận miệng lên tiếng.

Liễu Tường Phong cũng hồi phục tinh thần lại, kỳ thực Liễu Hồ Nguyệt cũng 'bay mất' như trong miệng bọn họ.

Mà là bốn phía cây mây trập trùng, hơn nữa bằng bản lĩnh kiếp trước của nàng, nàng bắt được gốc cây mây, mũi chân điểm nhẹ, thân mình liền dựa vào trên cây mây, nhờ cước lực đem cây mây vung lên, như vậy toàn bộ thân mình nàng cũng bị cây mây vung cao cao. Nàng lại nới ra phần cây mây trước rồi bắt lấy cây mây sau, giống như con khỉ bám dây leo liên tiếp, chỉ khác là nàng giẫm lên, như vậy lại khiến cho mấy chiến sĩ ảo giác nàng đang bay.

Liễu Tường Phong mở to hai mắt nhìn, thấy Liễu Hồ Nguyệt làm động tác lên cao như vậy, liền sợ hãi: "Nguyệt Nhi, ngươi ngươi... Ngươi mau xuống dưới, như vậy sẽ ngã."

Bọn họ đi theo bước chânLiễu Hồ Nguyệt, hướng tới phía nam chạy.

Nhục cầu không biết chạy bao xa, cuối cùng, đem Liễu Hồ Nguyệt tới gần một con sông rộng lớn, liền nghe được thanh âm một đám ma thú la hét: "Rống rống —— "

"A a a, đừng tới đây, ta không thích các ngươi, các ngươi mau cho ta rời đi." Tiếng kêu hoảng sợ của nam tử khiến cho Liễu Hồ Nguyệt chú ý, nàng chậm rãi về phía trước, tay ngọc đẩy ra bụi cỏ trước mặt.

Đập vào mắt nàng chính là một đám thất cấp, bát cấp ma thú đối diện đại thụ ngao ngao rống to.

Mà trên cây là một nam tử quần áo rách nát, tóc tai bù xù, mái tóc dài cùng cành lá che khuất thân mình nam tử, cho nên nàng thấy không rõ bộ dáng nam nhân đó.

Nhưng là nghe tiếng hắn ngốc nghếch kêu to, Liễu Hồ Nguyệt đã biết hắn là ai.

Liễu Tường Phong cùng Lôi Đình rất nhanh đã đi tới bên người Liễu Hồ Nguyệt. Lôi Đình đẩy ra bụi cỏ, chỉ thấy một đám không dưới mười ma thú vây quanh một đại thụ có một nam tử ngồi trên.

Nam tử kia ngốc vù vù thanh âm nhường Lôi Đình cả kinh nói: "Là, là Phượng vương gia."

Hai mắt Liễu Tường Phong sáng ngời: "Đúng là Phượng vương gia."

Phượng Dật Hiên hướng ma thú dưới tàng cây ma thú quăng quả cùng hạt: "Tránh ra, tránh ra cho ta. Ta không cần các ngươi. Bộ dạng các ngươi rất xấu, sẽ dọa nương tử của ta chạy mất!"

"Rống rống ——" một ma thú bò tót đứng dưới cây mà Phượng Dật Hiên đang ngồi, hung hăng húc, làm cho cả cây liền rung lên.

Lá cây ào ào theo nhánh cây bay xuống, Phượng Dật Hiên liền ôm lấy nhánh cây, lại than thở vài câu: "Các ngươi cầu ta cũng vô dụng, ta sẽ không cần các ngươi."

Liễu Hồ Nguyệt liếc mắt một cái, con mắt nào của hắn nhìn ra là đám ma thú kia muốn hắn thu lưu chứ? Không thấy được là chúng nó đang dùng ánh mắt hung tàn khinh bỉ nhìn hắn sao.

"Gia chủ, hiện tại làm sao bây giờ? Đám kia ma thú ít nhất cũng có thất cấp cùng bát cấp, hơn nữa, tất cả là mười bảy con." Lôi Đình quay đầu nhìn về phía Liễu Tường Phong hỏi.

Mười bảy thất cấp cùng bát cấp ma thú, ngốc kia tử đến cùng là có bao nhiêu năng lực a! Một lúc liền chọc tới một đám ma thú cao cấp, thật sự là không muốn sống nữa.

Chiến sĩ Liễu Tường Phong mang đến tuy rằng người người cửu giai, nhưng là dù sao cũng là chiến sĩ.


☆Chương 85: Ngươi với nam nhân kia có quan hệ gì?

Edit: Chiryu Vũ


Một thất cấp ma thú có thể cùng cửu giai chiến sĩ ngang hàng, huống hồ, ma thú có nguyên tố lực, có thể công kích chiến sĩ từ xa, mà chiến sĩ phải tới gần mới có thể tấn công đối phương.


Ma thú có được chỉ số thông minh cao hơn so với nhân loại, chúng nó không có khả năng ngây ngốc đứng tại chỗ chờ ngươi tới gần công kích, thậm chí chúng nó sẽ không cho ngươi cơ hội tới gần chúng nó, ngươi cũng đã chết ở dưới móng vuốt của chúng nó.


Gặp được nhiều thất cấp cùng bát cấp ma thú như vậy, đánh bừa là chắc chắn không có phần thắng.

Liễu Tường Phong nghĩ gì đó, sau đó quay đầu nhìn nhìn Liễu Hồ Nguyệt. Uy áp cường giả có thể nhiếp sát chết một người bình thường, mà Liễu Hồ Nguyệt vừa khéo lại là một người có thể chất phế tài. Nếu hắn phóng thích uy áp, đám ma thú trước mặt nhất định sẽ nhường đường.....


Nhưng là, uy áp lại có thể sẽ gây tổn thương tới Liễu Hồ Nguyệt, cho nên, xuất phát từ tâm tư riêng của mình, hắn mới không hề động, ý niệm dùng uy áp.


"A a, các ngươi muốn làm gì, không cần lại gần tới ta, cái cây này đều bị các ngươi đụng đến lệch đi rồi." Tiếng kêu sợ hãi của Phượng Dật Hiên càng lúc càng lớn.


Lôi Đình thấy Liễu Tường Phong do dự, một tay lôi kéo góc áo Liễu Tường Phong nói: "Gia chủ..."

Liễu Tường Phong phục hồi lại tinh thần: "Dùng phấn dẫn thú đem đám kia ma thú dẫn đi."

"Gia chủ, ngươi xác định phải làm như vậy? Hậu quả sử dụng phấn dẫn thú phấn sẽ đem cả toàn bộ ma thú dẫn tới, đến lúc đó..."


"Hãy nghe ta nói mà an bày. Ngươi mau chóng đi làm, ta sẽ cấp tốc dẫn Phượng vương rút lui khỏi nơi này." Liễu Tường Phong đánh gãy lời nói của Lôi Đình.


Lôi Đình than nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn nhìn Liễu Hồ Nguyệt. Rõ ràng sự tình này một người là có thể thu phục, lại bởi vì nàng mà khiến cho phiền toái như thế.


Phần lớn trong đầu mọi người đều có chút oán trách, nhưng ai cũng không dám nói ra.


Nhưng mà, Lôi Đình mới vừa bước ra vài bước, một màn kinh người đã xảy ra.


Mọi người chỉ nhìn thấy một Liệt hỏa báo đỏ sậm không biết đã gia nhập đàn ma thú kia từ khi nào.


Ma thú vây quanh đại thụ bỗng dưng lui về phía sau, đối mặt với cường giả còn mạnh mẽ hơn chúng, chúng nó cũng chỉ có cách nhường đường.


Liễu Hồ Nguyệt hai mắt sáng ngời, nhìn Liệt hỏa báo, rõ ràng là Liệt hỏa báo mà mình vừa mới khế ước.


Hẳn là Liệt hỏa báo cảm ứng được nôi tâm nàng hoạt động mà chạy đến .

Nàng âm thầm truyền âm tới Liệt hỏa báo: "Nghĩ biện pháp đem đám phiền toái kia giải quyết nhanh gọn."


"Là, chủ nhân." Liệt hỏa báo lập tức hướng về phía đám ma thú kia ngao rống.

Thất cấp ma thú bị này một tiếng rống này dọa bộ lông cũng dựng đứng lên. Cửu cấp biến dị Liệt hỏa báo đích xác chúng nó chọc không nổi.

Mà sau khi bát cấp ma thú nhìn đến cửu cấp Liệt hỏa báo, lại nhe răng, không đồng ý lui, nhưng cũng không dám kiêu ngạo giống như vừa rồi.


Liệt hỏa báo thấy vậy, thị huyết mâu nổi lên hàn quang sắc bén, thân mình kiện mỹ đi lên phía trước mấy bước, sau đó liền nâng lên chân trái trước, hung hăng dẫm trên đất.


Mặt đất vang lên tiếng "Rầm rầm", nơi nguyên bản là chỗ Liệt hỏa báo đứng nứt ra, tạo thành vô số vết sâu. So uy lực nguyên lai còn lớn hơn, mà cây lớn phía sai cũng bị lay động theo.

Các bát cấp ma thú không khỏi ngẩn ra, nhìn nhìn đồng bạn bên cạnh, sau đó không cam lòng lui về sau bước.

Liệt hỏa báo thấy bọn họ vẫn mang bộ dáng không rời đi như cũ, liền tò mò ngửa đầu nhìn phía nhánh cây.


Chống lại hắc mâu nam tử mâu, thâm mình Liệt hỏa báo run lên, thị huyết mâu rụt lui, tâm can thốt nhiên một cái thật mạnh. Sau đó chỉ thấy nam tử vỗ tay cười to: "Tuyệt quá, thật là lợi hại."


Liệt hỏa báo cúi đầu, truyền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net