Chương 86 - 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã có chương 91-95, mọi người follow Ryu để đọc sớm nhất nhé.

------------

Chương 86: Thực lực của Phượng vương.

Edit: Delia Trần

"Hắn là người ta muốn tìm." Liễu Hồ Nguyệt hướng mắt về chỗ cái cây to kia, nam nhân này đang cúi đầu nhìn Liệt hoả báo, tựa hồ muốn leo xuống, nhưng vì quá cao, hắn cũng không liều lĩnh mà nhảy xuống.

Đồng tử nàng đột nhiên co rút lại một cái, nàng đột nhiên nghĩ ra một biện pháp rất hay để thử xem, người này là ngu thật hay ngu giả.

" Liệt hỏa, ngươi dùng toàn lực tấn công nam tử kia cho ta, nhớ là đừng động vào điểm yếu của hắn."

Liệt hỏa báo khóc không ra nước mắt: " Chủ nhân, vừa dùng toàn lực, nhưng không phải chỗ yếu, ngài....?"

Khoé miệng của Hồ Nguyệt khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười nhẹ: "Bên cạnh ta có một thần vương cấp bậc triệu hồi sư, người hẳn biết, huyễn thú của hắn không hề kém cạnh ngươi."

Liệt hỏa báo mềm nhũn cả thân hình to lớn, Liễu Tường Phong kg đã đè lại hơi thở của mình, cho nên nó mới không cảm nhận được khí tức của ông.

" Chủ nhân, ngài đừng đùa ta nữa." Nó biết rõ thần vương cấp bậc triệu hồi sư kí khế ước phải là một ma thú rất mạnh mẽ.

" Liệt hoả, ta chỉ muốn thử Nam nhân trên cây kia, ngươi hẳn đã biết nên làm thế nào rồi nhỉ?" Nàng bất đắc dĩ nâng trán, nói rõ ràng đến thế, nó tự biết tiến lùi.

Liệt hỏa báo nghe xong, hiểu ý gật đầu nói: " Thì ra là vậy, yêu cầu ban nãy quả thực làm ta không hiểu."

Thất, bát cấp ma thú dần lùi lại, Liệt hỏa cũng không muốn cùng đám này tiêu hoa sức lực, liền há miệng, hoả cầu đỏ rực bay ra, từng cái từng cái một, tản ra theo chúng.

Chúng lập tức bị dọa, quay đầu bỏ chạy tán loạn, nhưng vì động tác có phần trì độn, không ít trong chúng bị lửa thiêu rụi, hoá thành tro rơi lả tả.

Các Chiến sĩ của Liễu gia thấy một màn như vậy, hai chân tự nhiên mềm nhũn cả ra. Đây chính là ma thú.

Ma thú vô tình, không hề có một tý tính người, một khi chúng bị chọc giận, hậu quả không thể lường được.

Liễu Tường Phong cũng hơi sửng sốt, miệng khẽ nói: "Cửu cấp biến dị ma thú!"

Lôi Đình lo lắng: " Gia chủ, chúng ta phải mau cứu Phượng vương gia, ma thú kia không chừng có thể đả thương ngài."

" Được." Ông nhảy ra khỏi bụi cỏ, dẫn Lôi Đình cùng các Chiến sĩ bước tới chỗ Liệt hoả.

Liễu Tường Phong đề tinh thần lực, mạnh mẽ đánh úp tới Phượng vương, nhưng khi mắt thấy đã chạm vào thân thể hắn, tinh thần lực lại bị bắn trở về.

"Phốc..." Ông bị tinh thần lực mạnh mẽ dội ngược lại, tốc độ cực nhanh làm thân thể ông cứng ngắc, không thể tránh được đòn, đòn kia giáng ngay vào ngực.

Yết hầu căng căng, Liễu Tường Phong liền phun ra một búm máu.

Liễu Hồ Nguyệt lập tức chạy lại: " Cha!"

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống cành cây cao của đại thụ, mang theo vài phần địch ta cùng lạnh lẽo. Rõ ràng, tinh thần lực của cha rất mạnh mẽ đánh úp tới chỗ kẻ ngốc kia dựa vào, nhưng khi sắp sửa chạm vào, lại bị dội ngược trở lại.

Đây là?

Kẻ ngốc kia.... Thật sự là ngốc giả rồi.

" Liệt hỏa, bỏ đi, không cần thăm đo hắn nữa." Nàng đã rõ, Phượng vương này rõ tràng là giả ngốc, hơn nữa, có khả năng là Liệt hỏa báo có thể gặp cường giả!

Nghĩ đoạn, hô hấp nàng trở nên căng thẳng, đối mặt với cường giả như vậy, nàng nên làm thế nào mới phải?

Liệt hỏa nhanh chóng lui ra.

Chương 87: Cho nàng dâu một sủng vật.

Ai cũng thật không ngờ khi Liệt hỏa báo thả người, chuẩn bị nhảy vào con sông kia thì nam tử trên nhánh cây của đại thụ lại ngang nhiên trêu chọc nó.

Hai tay hắn ôm chặt lấy cổ Liệt hỏa, thân thể áp sát vào lưng con vật, miệng thì lại không ngừng nói: " Báo báo, báo báo, ta muốn ngươi, cho nàng dâu của ta làm sủng vật!"

Khóe miệng Liễu Hồ Nguyệt co rút một hồi, Liệt hỏa báo vừa mới kí thế ước với nàng, nàng còn chưa kịp làm gì kẻ ngốc kia, hắn đã tự dâng mình lên đầm rồng hang hổ.

Liễu Tường Phong nhìn Phượng Dật Hiên cưỡi Liệt hỏa báo như vậy, lòng sợ nó quay đầu, ngoạm một cái, Phượng vương coi như xong. Hắn lập tức đề khí, cùng tinh thần lực cấp bậc thần vương mạnh mẽ cộng lên.

Lúc nãy, hắn chỉ mới dùng vào phần công lực, nhưng vì vết xe đổ trước mà trở nên cẩn thận hơn, nâng cao tính thần lực lên.

Tinh thần lực nhanh chóng khóa Phượng Dật Hiên trong không gian nội, bảo vệ hắn một cách chặt chẽ nhất.

Liệt hỏa là một con báo kiêu ngạo, con người kia lại dám coi nó là sủng vật mà chơi đùa, nó làm sao có thể không tức giận?

Đây là sự sỉ nhục vô cùng to lớn đối với ma thứ như nó.

" Ngao, ngao." Nó ngửa đầu lên trời rống dài, hai chân trước chà chà lên mặt đất, làm mặt đất rung chuyển dữ dội, cây cỏ bốn phía đều bị quét qua.

Chỉ thấy nó nâng hai chân lên, hất Phượng Dật Hiên ra khỏi người, sau đó tung người, hướng về phía hạ du của dòng sông mà nhảy.

Đối với hành động này, mọi người xung quanh đều vô cùng khó hiểu, theo lý mà nói, Liệt hỏa có phải nên cùng Liễu Tường Phong đáng một trận hay sao? Nó chỉ cần đem Phượng Dật Hiên dẫm dưới chân, rồi tự do chiến đấu, nhưng mà nó ngay cả một cái liếm mắt cũng không có, đã bỏ đi...

Cửu cấp ma thú, nhưng lại là biến dị, đối phó một vị thần vương cấp bậc hậu kì, cũng coi là vừa sức, chỉ cần vị kia không triệu hồi huyễn thú của mình, nó vẫn đủ sức mà tung hoành ngang dọc.

Cho nên, việc nó bỏ đi thật sự rất kỳ lạ.

Mà ngay lúc này, Liễu Hồ Nguyệt lại bình tĩnh như không, nàng sờ sờ cằm, nhìn phương hướng mà Liệt hỏa rời đi, trong lòng cẩn nhận được nó đang rất tức giận.

" Mau tìm Phượng vương!" Đau đớn trên ngực dần giảm bớt, sắc mặt cũng đã đỡ tái hơn, Liễu Tường Phong ôm ngực nói nhỏ, mắt vẫn nhìn theo phương hướng Liệt hỏa rời đi, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến an nguy của Phượng Dật Hiên.

Phượng Dật Hiên bị văng đi khá xa, Liễu Hồ Nguyệt cảm nhận được khí tức của hắn, liền xoay người chạy tới.

Cuối cùng, ở nơi có bụi cây thật rậm rạp, nàng cũng tìm được hắn đang choáng váng vì cứ ngã.

Trong miệng ngậm một cọng cỏ, trên tóc, y phục cũng dính không ít lá cây, cả người nhếch nhát không chịu được, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đau, quá đau!"

Mày nàng hơi nhíu lại, thong thả đi tới, nàng đá hắn một cái: "Nè, đứng dậy đi, đừng có mà ăn vạ."

Nhục cầu trên vai nàng khẽ động, nhìn hắn chật vật như vậy, nó thật sự rất đắc ý.

Phượng Dật Hiên bị tóc lòa xòe che đi ngũ quan, nhưng khi nhìn thấy nàng, mắt lại sáng rỡ lên, hắn bật dậy, la to: "Nương tử, nương tử, ngươi tới rồi."

Liễu Hồ Nguyệt lạnh lùng trừng mắt, trong lòng ngứa ngáy muốn đem kẻ ngốc này tra cho rõ. Nhưng khi cảm nhận được Liễu Tường Phong cùng Lôi Đình đang chạy tới, nàng lập tức thu lại ánh mắt sáng rỡ mang theo sự sắc bén đó.

Edited by Delia.


Chương 88: Nữ nhân cướp đồ của hắn.



Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng.






Liễu Tường Phong chạy tới, hành lễ với Phượng Dật Hiên. Lôi Đình dẫn hai mươi Chiến sĩ cũng theo sau Liễu Tường Phong làm lễ nhỏ với Phượng Dật Hiên.

"Phượng gia, người nên về nhà." Liễu Tường Phong ngồi xổm xuống, phủi cỏ trên quần áo và trên tóc cho Phượng Dật Hiên.

Phượng Dật Hiên ghét bỏ đẩy Liễu Tường Phong, kéo Liễu Hồ Nguyệt làm mặt quỷ, còn phát ra tiếng kêu 'ô ô', dường như muốn làm nàng vui vẻ. Nhưng Liễu Hồ Nguyệt vẫn nghiêm mặt như cũ, không để ý đến trò hề của hắn. Nàng đã xác định hắn không phải kẻ ngốc, thế nên đừng có giả vờ trước mặt nàng.

Nàng bóp chặt cánh tay hắn: "Theo ta về nhà!"

Phượng Dật Hiên cúi đầu nhìn bàn tay thon dài kia, HNTB-dđLQĐ sắc mặt vui vẻ, gật đầu: "Nương tử tốt nhất. Vừa rồi có phải ta rất lợi hại không? Suýt chút nữa bắt được Liệt Hỏa báo rồi. Phụ hoàng ta nói, Liệt Hỏa báo là cao thủ chạy nhanh, hơn nữa lực tấn công cực mạnh. Vừa rồi ta thiếu chút nữa thì bắt được nó."

Liễu Hồ Nguyệt chỉ 'ừ' một tiếng, giờ nàng thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi Cổ Lạc sâm lâm, sau đó tìm nơi không người khiến hắn lộ nguyên hình. Phượng Dật Hiên thấy nàng trả lời mình, bèn túm tay nàng, nói: "Nương tử, nàng không vui vì ta không bắt được Liệt Hỏa báo cho nàng. Nếu không ta đưa nhiều lễ vật tốt, được không? Ta mang theo rất nhiều, tuy bị nữ nhân xấu kia đoạt đi vài thứ rồi, nhưng... nhưng..."

Nữ nhân xấu?

Liễu Hồ Nguyệt cau mày, dừng chân giây lát, quay lưng về phía Phượng Dật Hiên: "Nữ nhân xấu nào?"

"Chính là... chính là..." HNTB-dđLQĐ Phượng Dật Hiên cúi đầu nghĩ, tay sờ tới sờ lui bên hông, dường như đang tìm đồ. Sau đó, hắn lấy ra một túi hương của nữ tử, đưa cho Liễu Hồ Nguyệt: "Chính là nữ nhân xấu này. Nàng ta lấy đồ của ta, may ta cũng trộm đồ của nàng ta. Túi hương này tặng cho nàng. Nương tử, nàng cười lên đi." Hắn lấy lòng dùng hai tay dâng túi hương lên. Liễu Hồ Nguyệt cúi đầu nhìn, màu sắc trên túi là màu hồng nhạt, bên trong tỏa ra một làn hương hoa lài nhàn nhạt, khiến mọi người thoải mái tinh thần. Nàng nâng tay lên, túi hương bay qua, chỉ thấy trên mặt túi thêu bốn chữ -- Nạp Lan Tử Oanh.

"Nạp Lan Tử Oanh?" Liễu Hồ Nguyệt lẩm bẩm bốn chữ này.

Phượng Dật Hiên gật đầu lia lịa, sợ nàng không biết nàng ta là ai, hắn lại nói: "Đúng rồi, nữ nhân bị nàng đè dưới thân để đánh đó. Nàng cướp đồ của ta, còn lừa gạt rất nhiều thứ từ ta. Nàng lừa ta, nói có Liệt Hỏa báo, mà ta đi mấy ngày không nhìn thấy con nào cả. Giờ phải làm sao? Ta chưa tìm được Liệt Hỏa báo tặng cho nàng..." Nói xong câu cuối cùng, Phượng Dật Hiên lại lầu bầu một mình.

Liễu Hồ Nguyệt hung hăng coi thường hắn. Nhục Cầu trên vai nàng cũng khinh bỉ quay lưng lại, kéo kéo vài sợi lông mượt như tơ trên cổ.

Phượng Dật Hiên đầy tủi thân: "Nương tử, ta nhất định sẽ tìm được Liệt Hỏa báo tặng nàng." Xoay người định tiếp tục đi tìm Liệt Hỏa báo lại bị Liễu Tường Phong và Lôi Đình ở phía sau ngăn lại.

"Vương gia, Liệt Hỏa báo không dễ gặp như thế đâu." Liễu Tường Phong khuyên nhủ.

Lôi Đình cũng phụ họa: "Đúng vậy Vương gia. Tâm ý của người, tiểu thư nhà ta hiểu được." HNTB-dđLQĐ

"Thật vậy sao?" Phượng Dật Hiên cúi đầu, khóe mắt lén lút nhìn trộm nữ tử bên cạnh.


Chương 89: Hắn đến khu vực ba như thế nào?


Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng.





Liễu Hồ Nguyệt xoay người, trừng mắt nhìn Phượng Dật Hiên, nói: "Nói cho ta, nữ nhân xấu kia làm gì với ngươi? Nàng cướp đồ của ngươi ở đâu? Ngươi gặp nàng lúc nào?"

Liễu Tường Phong nghiêm mặt: "Nguyệt nhi, không được bất kính với vương gia, thu thái độ của con lại."

Thỉnh thoảng Liễu Hồ Nguyệt bị Liễu Tường Phong dạy dỗ, có điều dạy dỗ như vậy có ý tốt. Chẳng sợ hắn là cường giả, hắn không vượt qua quy củ quốc gia, quân là quân, thần là thần, lễ quân thần ắt không thể thiếu. Mà trước mặt là Vương gia, Liễu Hồ Nguyệt thân là thần tử, theo lý nên dùng lễ đối xử với Phượng Dật Hiên. Chỉ có tôn kính người trước, hắn mới tôn kính ngươi. Đó là nguyên tắc làm người của Liễu Tường Phong, bằng không đã chẳng có nhiều người ưu ái hắn như thế, thậm chí còn nổi bật hơn cả đế quốc.

Liễu Hồ Nguyệt hiểu tâm ý của Liễu Tường Phong, cúi đầu, mềm mại nói: "Cha, người xem này." Nàng giao túi hương cho Liễu Tường Phong. Hắn nhận lấy, đặt trong lòng bàn tay, lật xem mấy lần, cuối cùng cũng chú ý đến bốn chữ thanh tú màu tím nhạt theo thể Tống thêu ở góc phải. HnTb@dđLQĐ Nhất thời, ria mép nhô lên cao, trừng mắt căm giận nói: "Lại là Nạp Lan Tử Oanh! Thật sự không biết Nạp Lan Trạm Hải làm sao lại dạy dỗ ra nha đầu vô lễ lại ngu ngốc như vậy, ngay cả Vương tử mà Hoàng thượng sủng ái nhất cũng dám cướp, xem ra muốn chuốc họa." Nghĩ đến Nạp Lan Tử Oanh ngang ngược vô lễ, lại nghĩ đến tình cảnh của Nạp Lan Trạm Hải ngày đó, Liễu Tường Phong vẫn cảm thấy không đáng cho nữ nhi mình.

Lôi Đình lắc đầu, nói: "Không biết Nạp Lan tiểu thư có còn ở trong rừng không. Nếu nàng không rời khỏi đây sớm, chỉ sợ sẽ chọc giận mấy vị trong cấm địa kia. Người vô lễ như nàng, chắc chắn mấy vị kia không thích."

Những vị trong cấm địa kia không dễ chọc, bọn họ có quyền lợi duy trì hòa bình trong Cổ Lạc sâm lâm. Nếu loài người tiến vào Cổ Lạc sâm lâm tùy ý tàn sát, lời lẽ kiêu ngạo cực điểm, chắc chắn phải nhận sự trừng phạt của họ.

Liễu Hồ Nguyệt không thèm quan tâm Nạp Lan Tử Oanh có chọc giận mấy vị bên trong không. Nàng đảo mắt, lạnh nhạt hỏi: "Phượng vương gia, Nạp Lan Tử Oanh cướp đồ của ngươi như thế nào, lừa ngươi đến nơi này như thế nào? Còn có, ngươi ở trong rừng rậm này không phát hiện ma thú khác sao?" Nếu thật sự là ngốc tử không chút thực lực, dựa vào ma thú cấp thấp ngoài kia đã có thể chụp chết hắn. Hắn bình an vô sự ở khu vực ba, còn sống trong khu trung tâm, hơn nữa thoạt nhìn còn chẳng bị thương đến người. Nói ra ai cũng chẳng tin hắn là một ngốc tử phế vật.

Phượng Dật Hiên rụt cổ, dựa sát vào nàng, lại nhìn trái nhìn phải như sợ người khác thấy hắn làm gì, sau đó quay đầu nói với người phía sau: "Tất cả các ngươi đều nhắm mắt lại, không được nhìn lén."

Liễu Tường Phong và Lôi Đình nhìn nhau rồi bất đắc dĩ lắc đầu. Liễu Tường Phong lập tức hạ lệnh: "Tất cả nhắm mắt lại!" HnTb@dđLQĐ

Liễu Tường Phong và Lôi Đình cũng nhắm mắt lại. Lúc này Phượng Dật Hiên mới lấy nhẫn ở trong ngực ra: "Ta có cái này. Phụ hoàng nói, chỉ cần có cái này thì ta có thể đi vào Cổ Lạc sâm lâm."

Một viện nhẫn kim cương ngọc bích hiện ra trước mắt Liễu Hồ Nguyệt. Mặt trên đá màu xanh sáng rọi, nhìn kĩ, bên trong còn có chút hoa văn kỳ lạ, không có quy luật. Nhục Cầu cũng nhìn nhìn, nổi lên tò mò với nhẫn của Phượng Dật Hiên.


Chương 90: Tinh quặng cực phẩm bị Nhục Cầu cướp mất.

Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng

Sau đó, Nhục Cầu lớn tiếng kêu lên, hành động và vẻ mặt đều có vẻ cực kì kích động, muốn biểu đạt cái gì đó với Liễu Hồ Nguyệt. Đáng tiếc nàng nghe không hiểu đứa nhỏ này đang nói gì. Chỉ thấy Nhục Cầu túm vai áo nàng, nói 'xì xà xì xồ', thỉnh thoảng đạp đạp chân, sốt ruột biểu đạt.

Liễu Hồ Nguyệt lắc đầu, tỏ vẻ nàng thực sự không rõ nó đang nói gì. Chỉ thấy nó huơ tay múa chân trên không trung, khi thì chỉ vào Phượng Dật Hiên, khi thì chỉ vào nhẫn của hắn, điều này khiến nàng càng không hiểu Nhục Cầu muốn nói gì.

Sau đó Nhục Cầu nhảy dựng lên, một tia chớp lóe qua không trung. Nó lao vào trong nhẫn của Phượng Dật Hiên. Phượng Dật Hiên mở to mắt nhìn chằm chằm vào nhẫn của mình, một hồi lâu sau mới nói một câu: "Có cái gì đó bay vào nhẫn không gian của ta..."

"Khụ!" Liễu Tường Phong khẽ ho một tiếng, liếc mắt nhìn nữ nhi: "Nguyệt nhi, mau gọi tiểu gia hỏa kia ra ngoài. Đó là nhẫn không gian của hoàng thất, nói vậy trong đó chứa không ít bảo bối. Nếu bị vật nhỏ kia làm hỏng một cái, e là Hoàng thượng sẽ trách tội."

Liễu Tường Phong vừa dứt lời, chỉ thấy một tia sáng trắng bay ra khỏi nhẫn, cuối cùng rơi trên bờ vai Liễu Hồ Nguyệt.

Mọi người thấy Nhục Cầu ôm một viên tinh quặng cực phẩm còn lớn hơn người nó, khoang miệng ngậm gì đó nên phồng lên, phát ra tiếng 'rồm rộp', hiển nhiên đang ăn gì đó.

Lôi Đình nhìn thấy khối tinh quặng cực phẩm to đùng kia, không nhịn được hít một hơi khí lạnh: "Tinh quặng cực phẩm."

Hai mươi Chiến sĩ nhìn tinh quặng cực phẩm lớn hơn nắm tay mình, cũng hít mấy hơi khí lạnh, không ngờ Hoàng thượng yêu thương Phượng Dật Hiên đến ngước này, thậm chí hào phóng đưa tinh quặng cực phẩm cho nhi tử.

"Hoàng thượng tặng tinh quặng cực phẩm cho Phượng vương, xem ra Hoàng thượng cực kì yêu thương người." Lôi Đình không khỏi cảm thán. Nếu không nhớ đến Hoàng hậu, đương kim Hoàng thượng có thể sủng ái nhi tử như vậy sao?

Trái lại sau khi Phượng Dật Hiên nhìn thấy tinh quặng cực phẩm, vẻ mặt dường như rất lạnh nhạt. Hắn bĩu môi: "Ta chỉ còn lại một khối. Những khối khác bị nữ nhân xấu kia cướp đi rồi. Làm sao bây giờ? Phụ hoàng muốn ta dùng tiết kiệm, ta lại tiêu hết vàng rồi. Không được, cái này ngươi không được ăn."

Nói xong, hắn liền đánh tới, hai tay nắm tinh quặng, túm mạnh đi. Nhục Cầu cũng dùng hai bàn tay nhỏ giữ chặt khối tinh quặng cực phẩm.

Liễu Hồ Nguyệt không biết Nhục Cầu lấy sức lực từ đâu để có thể chống lại sức lực của người trưởng thành. Hơn nữa, nàng phát hiện, chỉ cần nó thích cái gì thì nhất định nó phải lấy được thứ đó.

Nó nhe răng 'grừ grừ', vẻ mặt vô cùng tàn nhẫn, nào còn vẻ dễ thương và vô hại trước kia nữa. Nó không nên xếp vào hàng thú dễ thương, thú dễ thương không có năng lực tấn công. Hiển nhiên, vật nhỏ này lớn lên rất ngông cuồng.

"A a a, mau trả lại cho ta, không được ăn." Phượng Dật Hiên đau lòng la to, hai tay kéo mạnh tinh quặng kia. Dưới tình thế cấp bách, Nhục Cầu nhảy vọt lên, há to mồm, một phát ngậm toàn bộ khối tinh quặng vào trong miệng.

Sau khi Phượng Dật Hiên nhìn thấy hàm răng sắc nhọn của nó, lập tức buông tay, ngã bệt xuống đất rồi gào khóc: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không còn nữa, nhất định phụ hoàng sẽ mắng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net