Chương 11: Trừng Trị Nô Tài, Châm Mười Đầu Ngón Tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến vương phi ngất sang một bên, nha hoàn, bà tử hoảng loạn, nhanh chóng chạy tới đỡ bà về sân, đám người Triệu trắc phi bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà đi hôi của, dèm pha đủ điều khó nghe.

"Nhị công tử quả thật có tiền đồ, chẳng những giỏi đánh bạc, còn thích long dương quân, làm chúng ta đẹp mặt."

"Đúng vậy, nhìn hai công tử này cũng khunh thành tuyệt sắc, ngọc thụ lâm phong, nữ tử còn không sánh bằng, khó trách nhị công tử động tâm."

Người làm trong phủ nho nhỏ bàn tán, cực kỳ hỗn loạn.

Vân Nhiễm thân là quận vương phi, không có bà bà, nàng chính là chủ tử đứng đắn, nên đứng ra xử lí chuyện này. Nàng tao nhã nhìn quản gia: "Lập tức đuổi hai người này ra ngoài, mặt khác người làm đều trở về sân làm việc, nếu còn ăn nói linh tinh, kéo xuống đánh hai mươi gậy."

Quản gia liếc mắt nhìn quận vương phi, cung kính lĩnh mệnh, tuy rằng hắn là người của Yến vương phi, nhưng vị này không phải người thường, hắn không dám chọc nàng. Quản gia làm theo lệnh Vân Nhiễm, đuổi hai thiếu niên kia ra ngoài, hai mỹ nam tử được chiều chuộng vô song, một người mặt mũi bầm dập, một người chân bị thương, tóc cũng bị dật tung, cả người chật vật.

Có điều nghe thấy quản gia đuổi người, bọn họ mới nhớ tới mục đích hôm nay tới phủ, nghe nói Trăn Lang bị người khác đánh, bọn họ nhận được tin chạy tới thăm, bây giờ còn chưa gặp được người đâu. Hắn là cơm áo gạo tiền của bọn họ nha, nhờ có hắn, một năm gần đây, bọn họ sống thật thoải mái, chi phí ăn mặc không kém công tử nhà giàu, nếu mất đi Trăn Lang, bọn họ lại phải tới nơi dơ bẩn để kiếm ăn.

"Van cầu các ngươi cho chúng ta gặp Trăn Lang đi."

"Cút đi, nếu không đánh gãy chân các ngươi."

Thị vệ phủ Yến vương đen mặt, đừng nói là vương gia, bọn họ cũng thấy mình bị Yến nhị công tử làm mất mặt. Đường đường công tử phủ Yến vương lại thích long dương quân, chuyện này truyền ra ngoài, thể diện vương phủ coi như mất sạch.

Hai thiếu niên mỹ mạo bị đuổi đi rồi, Vân Nhiễm đi về hương viện Mặc Thâm, Triệu trắc phi dẫn người tới, cười cười nhìn nàng: "Quận vương phi, vương gia đánh nhị công tử, chúng ta có nên tới xem không, sợ vương gia thẹn quá hóa giận đánh chết nhị công tử"

Thực tế bà ta chỉ muốn đi xem náo nhiệt thôi.

Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn Triệu trắc phi, cười như có như không, có chút nghiền ngẫm, nữ nhân này tốt vậy sao, chẳng qua muốn đi xem náo nhiệt, thừa cơ bỏ đá xuống giếng, mượn gió phóng hỏa thôi.

"Triệu trắc phi đã quan tâm tới nhị công tử nhu vậy, thì tới khuyên phụ vương một chút, ta vừa thức dậy còn chưa ăn sáng, bây giờ phải đi ăn."

Nói xong Vân Nhiễm không thèm để ý tới bà ta, Triệu trắc phi vặt chặt khăn tay, trong lòng tức giận, nhưng bà tự hiểu được, không dám trêu chọc Vân Nhiễm. Trong lòng suy nghĩ nên đi xem náo nhiệt hay trở về sân.

Hà di nương nhỏ giọng: "Triệu tỷ tỷ! Ta thấy chúng ta vẫn nên đừng đi, tránh vương gia giận chó đánh mèo."

Triệu trắc phi nghĩ lại cũng thấy đúng, đang muốn về sân, không ngờ đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng hét đau đớn, còn có tiếng người làm kêu: "Yến vương phi, người đừng đi, đừng đi."

Triệu trắc phi vừa nghe thấy Tiêu Dĩ Nhu tỉnh lại, tâm tình muốn xem náo nhiệt bùng lên, liếc mắt nhìn Hà di nương phất tay: "Đi! Xem náo nhiệt, có Tiêu Dĩ Nhu ở đó, vương gia tức giận cũng trút lên đầu bà ta, chúng ta không có chuyện gì."

Hà di nương cười rộ lên, dặn dò Yến Lăng, Yến Tương trở về, ngay cả Yến quân vũng vậy, việc này không nên để trẻ con trông thấy.

Sân viện của Yến Trăn, phong cảnh bên trong khác hẳn những nơi khác, ngoại trừ đình đài, núi giả, hồ nhỏ, nhiều nhất là tượng điêu khắc, mỗi tác phẩm đều lấy Yến Trăn làm mẫu, hắn ngưng mày suy nghĩ, hoặc tay cầm kiếm, tư thế oai hùng hiên ngang, đủ các kiểu dáng, bày trí khắp sân, khiến người ta vừa nhìn đã biết tên này không những thích nam nhân còn rất tự kỷ.

Nhưng những bức tượng này bây giờ đều không trọn vẹn, bởi vì Yến vương gia tức giận, đập vỡ không ít.

Chẳng những tượng điêu khắc không thoát được, ngay cả các cây cảnh cũng bị phá hủy không ít.

Trong vườn bừa bãi, được thuộc hạ báo tin, Yến nhị công tử cố gắng xuống giường, chuẩn bị chạy trốn theo đường cửa sổ, để tránh bị lão tử đánh chết. Nhưng vết thương không nhẹ, động tác quá chậm, nên lúc Yến Khang chạy tới, nửa người hắn đang vắt ngang cửa sổ.

Thuộc hạ của hắn bất động, trước đó Yến Trăn muốn chạy trốn bọn họ cũng không giám giúp, bởi vì lần này vương gia rất tức giận, có người giúp liền trực tiếp đánh chết bọn họ.

Cho nên Yến nhị công tử không chạy được.

Yến Khang nhìn tên bại gia chi tử tỉnh lại còn muốn trốn, giận tím cả mặt, tức sùi bọt mép, ba bước làm hai xông vào, đá mạnh vào người Yến nhị công tử, vừa đá vừa mắng: "Tiểu súc sinh, ngươi còn muốn trốn, xem hôm nay lão tử có đánh chết ngươi không."

Một cước đá xuống, lại vung một quyền lôi Yến Trăn ra ngoài, sau đó tay đấm chân đá.

Yến Khang là lão tướng chinh chiến sa trường, quyền cước rất mạnh, sau vài quyền, Yến Trăn đã thở không nổi, mặt tím bầm, gãy hai chiếc răng, mũi chảy máu, Yến Khang vừa đánh vừa mắng: "Ngươi thiếu ăn đòn ah, chẳng những bài bạc, thua một khoản lớn gia sản, còn dưỡng nam sủng. Một đại nam nhân lại học người khác luyến nam nhân, làm mất hết thể diện nhà chúng ta, hôm nay lão tử đánh chết ngươi, đỡ để ngươi còn sống khiến chúng ta mất mặt xấu hổ."

Yến Trăn bị đánh, hắn giãy dụa né tránh cầu xin: "Phụ vương, tha cho con đi, con không dám nữa, người bỏ qua cho đi."

Yến Khang chỉ cần nghĩ tới đứa con không nên thân giỏi đánh bạc, còn thích nam nhân, chỉ sợ bây giờ tin đồn đã bay đầy trời, nói Yến gia bọn họ không biết giáo dưỡng, con hư tại cha mẹ, đều do ông không để ý dạy dỗ, dự dự thế gia trăm nam hủy trong một khắc.

Yến Khang tức sùi bọt mép, thực sự muốn đánh chết hắn, cho nên ra tay cực mạnh.

Ông đá một cước, Yến Trăn bay ra ngoài đụng vào bình phong, rơi xuống nằm bất động như đã chết.

Đúng lúc này, có người xông vào, không phải ai khác chính là Yến vương phi.

Tiêu Dĩ Nhu thấy con bị đánh bầm dập, mấu chảy đầm đìa, nằm im như đã chết.

Bà ta như phát điên hét ầm lên: "Trăn Nhi! Trăn Nhi!"

Bà chạy qua ôm lấy Yến Trăn lay cả nửa ngày, thấy con không có phản ứng. Tiêu Dĩ Nhu phẫn hận nhìn Yến vương gia, đau đớn chỉ trích: "Ngươi giết hắn, ngươi giết Thần Nhi còn chưa đủ sao, tính giết nốt một đứa con của ta? Yến Khang, nếu như Trăn Nhi chết ta và ngươi thề không lưỡng lập, tốt nhất giết luôn cả ta, băm thây vạn đoạn, nếu ta không chết sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Lời Tiêu Dĩ Nhu sắc bén vang dội, khiến Triệu trắc phi cùng Hà di nương dừng chân, Yến vương phi nói lời này có ý gì, giết Thần Nhi còn chưa đủ sao, còn muốn giết nốt một đứa con, chẳng lẽ vương gia giết Yến Thần."

Hai nữ nhân kinh hãi không dám động.

Giọng Tiêu Dĩ Nhu lại vang dội: "Người đâu, lập tức mời đại phu tới đây."

Có nha hoàn nhanh chóng chạy đi mời đại phu, Triệu trắc phi cùng Hà di nương không dám đi vào, khom người đứng bên ngoài lắng nghe động tĩnh. Tiếp theo không thấy vương gia nói gì, nhưng mờ hồ nghe thấy tiếng ông thở phì phò, chứng tỏ rất tức giận.

Tiêu Dĩ Nhu chỉ để ý khóc, thỉnh thoảng gọi Yến Trăn: "Trăn Nhi, con đừng chết, đừng bỏ mẫu phi, Trăn Nhi, nếu con chết mẫu phi cũng không muốn sống một mình."

Viện Mặc Thấm.

Trong phòng khách bày một bàn toàn món ngon, tôm chiên, hải sâm nấu măng, đậu cô ve sào, cháo táo đỏ ngân nhĩ, song hoa đậu, cộng thêm hai đĩa điểm tâm tinh xảo, tâm trạng vân Nhiễm vô cùng tốt, nhìn đồ ăn mà thèm, sai người múc một chén cháo ăn cùng điểm tâm, bên tai nghe thấy tiếng la hét của Yến nhị công tử.

Nàng ăn được một nửa, một bóng người tuấn tú cao lớn đi tới, cẩm bào màu vàng, thắt lưng màu đen, cả người trầm ổn, khí chết chiêu hoa tôn quý, quanh người rực rỡ ánh vàng, giống như thất thải hà, nhưng ẩn trong vầng hào quang không có sự ấm áp, mà lãnh đạm, xá các, ngũ qua tinh xảo đông cứng, ánh mắt thâm thúy u trầm, ẩn dấu lãnh khí.

Hắn vừa tiến vào, nhiều người cảm nhận được áp lực cường đại, ai ai đều cúi đầu theo phản xạ, không dám nói tiếng nào, trong lòng hiểu rõ, tâm trạng Yến quận vương không tốt, rất không tốt.

Vân Nhiễm phất tay để cho người lam lui xuống, Lệ Chi nhanh chóng dẫn hạ nhân đi, mọi người thở ra nhẹ nhõm.

Vân Nhiễm buông bát xuống, đứng dậy đi tới bên cạnh Yến Kỳ, kéo hắn ngồi xuống trước bàn, lại tự tay múc một chén cháo cho hắn: "Ăn đi, đừng nghĩ nhiều, tăng phiền não cho chính mình, có một số chuyện không phải trong lòng đã sớm có đáp án sao?"

Yến Kỳ liếc nhìn Vân Nhiễm, tâm trạng khẽ giãn ra, đúng vậy, hắn buồn bực làm gì. Chẳng qua nữ nhân kia chỉ vô ý nói một câu, làm sáng tỏ một chuyện, hắn không phải con trai của bà. Trước đó hắn cũng từng nghi ngờ, nhưng phụ vương phủ nhận cho nên hắn mới miễn cưỡng thừa nhận một mẫu thân như vậy, bây giờ chỉ biết chân tướng thôi.

Nghĩ vậy, hàn khí nồng đậm trên người Yến quận vương từ từ lui xuống, Vân Nhiễm gắp thức ăn đưa lên miệng Yến Kỳ: "Đến, nếm thử xem, hôm nay đầu bếp làm đồ ăn đặc biệt không tệ, ăn rồi đảm bảo tâm trạng chàng sẽ tốt."

Hiếm khi Nhiễm Nhi ân cần như vậy, Yến quận vương nhanh chóng ăn một miếng, lại thêm một miếng.

"Còn muốn."

Tâm trạng Vân Nhiễm vô cùng tốt, gắp thức ăn cho hắn, không khí lạnh lẽo bị hòa tan dâng lên vẻ ấm áp dịu dàng. Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào trong vườn, hoa cúc, hải đường lay động, cây hoa quế góc tường tỏa hương ngào ngạt, tiếng tiểu nha hoàn trò chuyện về công tử Yến Trăn thích nam nhân.

Không ai để ý tới quang cảnh trong phòng khách viện Mặc Thấm.

Vân Nhiễm thấy sắc mặt Yến Kỳ tốt hơn nhiều, tâm trạng cũng khá lên mới chuyển sang chuyện khác: "Hôm nay lâm triều có chuyện gì mới không, Nhân Châu cùng Tân Hiệp có tin gì chưa?"

"Còn chưa có, không nhanh như vậy, dù ra roi thúc ngựa cũng phải mất vài ba ngày, nhưng lên triều ta nghe thấy một chuyện khác."

Yến Kỳ dừng đũa, Vân Nhiễm nhìn vẻ mặt hắn, rõ ràng có chuyện, liền hỏi: "Chuyện gì, nói ta nghe một chút."

"Hoàng đế sắc phong một vị phi tử, ban thưởng vị trí đầu tứ phi, gần với hoàng hậu nương nương, Đức phi nương nương."

"Ách!" Vân Nhiễm có chút kinh ngạc, ai có thể khiến hoàng thượng vui vẻ, lập tức sắc phong Đức phi đứng đầu tứ phi, không phải tên kia vô dụng sao? Ai có thể khiến hắn vui lòng.

Vân Nhiễm không để ý, ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy ngầm nổi sóng, như nhiễm một tầng khói sương, minh diễm động lòng người, nhưng bên trong ẩn dấu âm u.

"Nàng có biết vị kia là người phương nào không?"

Vân Nhiễm lắc đầu, dĩ nhiên nàng không biết, nhưng nghe Yến Kỳ nói vậy, chẵng lẽ là người nàng quen, Vân Nhiễm nghiêm túc suy nghĩ một chút, sắc mặt hơi ám lại: "Đừng nói là Lam Tiểu Lăng bị hoàng thượng ghét bỏ nha."

Nếu không sao Yến Kỳ lại có phản ứng lớn như vậy.

Vân Nhiễm vừa nói xong, Yến Kỳ thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, là Lam Tiểu Lăng, nghe nói sáng nay lên triều hoàng thượng nâng vị cho nàng ta, thành người có địa vị tối cao trong hậu cung chỉ thua hoàng hậu, người này có hận ý với nàng, nên nàng phải cẩn thận một chút."

Vân Nhiễm biết Lam Tiểu Lăng hận mình, lần trước muốn đem nàng lên giường của hoàng thượng, bị nàng phản lại, ả bị hoàng đế trừng trị, sau đó tới tìm nàng xin lỗi bị cự tuyệt. Tiếp đó lúc công chúa Tĩnh An chết, nữ nhân này lại muốn chính mình nhưng thất bại. Nàng nghĩ ả ta nhất định không có cơ hội xoay người, nhưng thực tế chứng minh, trên đời không có gì là tuyệt đối.

"Ả không trêu chọc ta thì thôi, nếu động tới ta sẽ không để yên."

Bây giờ nàng là quận vương phi phủ Yến vương, hộ quốc công chúa Đại Tuyên, nghĩa nữ của trưởng công chúa, thân phận quyền quý, nàng cũng không sợ Lam Tiểu Lăng, Đức Phi thì thế nào, muốn động nàng cũng phải có lý do, nếu không roi đánh vương của nàng có thể đánh Sở Dật Kỳ.

"Umh, hôm nay lúc lâm triều, hoàng đế lại tức giận, sai người thượng thư bộ binh."

"Thượng thư bộ binh không phải người phủ Tuyên Bình hầu sao, hắn là thân tín của hoàng thượng, thế nào lại bị đánh."

"Sáng nay Giag Tranh dâng sớ, để hoàng thượng phái phái binh lính kinh sư thẳng tới Hoài Nam bố trí mai phục, đề phòng Định vương cấu kết với Hoài Nam vương, chiếm đóng vùng Hà Nam."

"Giang Tranh cũng thật thông minh, chỉ tiếc hắn đã quên một chuyện, hắn đề xuất việc này, khiến hoàng thượng nhớ tới nữ nhi Giang Tập Nguyệt đột nhiên chết trong cung. Lúc đó hoàng đế đã nghi ngờ nàng ta là người của Định vương muốn thừa cơ giết mình, tuy rằng không trừng phạt Giang gia, nhưng không đồng nghĩa hắn tha thứ, bây giờ bọn họ đề xuất như vậy, sao hắn có thể nghe."

"Đánh thì đánh, cuối cùng hắn vẫn phái binh lính tới quận Hoài Nam."

Yến quận vương cảm thán, nhất định hoàng đế cũng lo lắng, Giang Nam rơi vào tay Định vương cùng Dung Dật Thần.

"Chàng nói xem có phải bọn họ đã muộn."

Vân Nhiễm nhướng mày dài, vẻ mặt thông tuệ, ánh mắt sáng như ngọc bích.

Yến Kỳ gật đầu: "Chỉ sợ không kịp, Định vương cùng Dung Dật Thần sẽ nghĩ tới vấn đề này, khẳng định bọn họ cấp tốc hoàn thành chuyện này, sao còn chờ tới lúc hoàng đế phái binh ngăn chặn."

"Chuyện này có chút thú vị, hay cho một Đại Tuyên, muốn chia làm hai nam bắc tự trị, thú vị, Sở Dật Kỳ phòng tới phòng lui cuối cùng vẫn mất nửa giang sơn, ta thật muốn xem vẻ mặt hắn chật vật. Toàn tâm toàn ý đề phòng chúng ta, rốt cuộc vẫn mất một nửa, mà nửa bên kia, Giang Nam là vùng giàu có nhất Đại Tuyên, muối, trà, lương thực trong kinh thành phần lớn từ đó mà tới. Nếu mất Giang Nam chỉ sợ giá cả kinh thành tăng cao, Đại Tuyên càng thêm rối loạn."

Lúc này Vân Nhiễm đã ăn no, Yến Kỳ cũng không kém, sảng khoái buông bát.

Bên ngoài có tiếng bước chân, Lệ Chi nhanh chóng tiến vào bẩm báo: "Chủ tử, vương gia phái người tới mời quận vương cùng người tới Trăn Viên một chuyến."

"Mời chúng ta tới Trăn Viên?" Vân Nhiễm ngạc nhiên, không ngờ tới.

"Đi xem thôi."

Yến Kỳ lên tiếng, Lệ Chi vung tay lên tiểu nha hoàn mang nước vào, hầu hạ Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ rửa tay, lau khô, thoa một chút kem dưỡng, đây là do chủ tử điều chế, rất mềm mượt, nghe nói có thể bảo vệ da tay, cứ nhìn da chủ tử trắng mịn, mềm mại liền biết rất tốt.

Đám người Lệ Chi cũng có, do chủ tử ban tặng, bình thường các nàng luyến tiếc dùng, chỉ lúc đi ngủ mới bôi một chút, vài ngày trôi qua, da trắng lại mềm.

"Đi thôi."

Vân Nhiễm không để ý tới suy nghĩ của ba người, dẫn đầu đi ra ngoài, Yến Kỳ đi bên cạnh nàng, hai người như bích nhân trời sinh, nam tuấn mỹ cao quý, nữ phiêu dật động lòng người, nháy mắt cướp hết tầm nhìn của mọi người, vài người làm ngơ ngẩn một lúc rồi mới đuổi theo.

Trăn Viên loạn thành một đoàn, tất cả đại phu trong phủ đều chạy tới chữa trị cho Yến nhị thiếu gia, mọi người ngừng thở, lần này vương gia ra tay thật độc, tuy rằng nhị công tử đáng đánh, nhưng cũng quá nặng, tình trạng này, ít nhất ba tháng không thể xuống giường.

Yến vương phi cầm chặt tay con, không rời nửa bước.

Sắc mặt Yến Khang băng sương đứng trong phòng, không vì nhị công tử bị thương mà suy yếu, chỉ cần nhớ tới những chuyện tiểu tử này làm, ông tiền bốc lửa muốn đánh chết tên này, Yến gia không cần những kẻ không lên được mặt bàn.

Yến Khang quét mắt nhìn Tiêu Dĩ Nhu, đột nhiên hối hận vì sao lúc sau khi Yến Thần chết, ông lại muốn bù đắp trở cho nữ nhân này một đứa nhỏ, nhìn xem nàng đã dạy hắn thành dạng gì.

Lại nhớ tới Yến Kỳ, rõ ràng không có nương, nhưng vẫn rất tốt. Chuyện này chứng minh một điều, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột cũng biết đào hang, dù có khoác lên mình hoa phục, hắn vẫn thích chui rúc, không lên được mặt bàn. Tiêu Dĩ Nhu căn bản không xứng với vị trí Yến vương phi, nếu không vì Lý Thấm? Vừa nghĩ tới đây ông liền đau lòng.

Tiêu Dĩ Nhu ôm Yến Trăn khóc xưng cả mắt.

Triệu trắc phi, Hà di nương đứng trong một góc cố gắng giảm bớt sự tồn tại, tâm trạng vương gia không tốt, nếu bọn họ còn nói lung tung khẳng định cũng bị trách phạt.

Bọn họ tự hiểu lúc nào nên nói, lúc nào tuyệt đối không nên nhiều lời, không cần gây chuyện mang vạ vào thân.

Ngoài cửa rất nhanh truyền tới tiếng bước chân, còn có tiếng nha hoàn: "Gặp qua quận vương, quận vương phi."

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm tiến vào, Yến vương gia theo phản xạ nhìn lại, một đôi bích nhân, nam tài nữ sắc, ông trời tác hợp, vui mừng ngắm bức tranh hài hòa ấm áp, cơn tức trong lòng tiêu tan không ít.

Yến vương phi đang ôm Yến Trăn khóc, quay đầu lại thấy hai người tao nhã vô song, ánh mắt ngoan độc, trong lòng tức hộc mấu. Trăn Nhi thành ra thế này, có khi là do Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm làm ra. Nếu không sao trước kia không có chuyện gì, bây giờ lại liên tiếp xảy ra, đúng, chính bọn họ hại Trăn Nhi.

Yến Kỳ, hắn dựa vào đâu chiếm lấy vị trí của con bà, thế tử vị hắn phải là của Trăn Nhi, hắn chỉ là con riêng, dù con gia có sủng hắn, thương hắn cũng không thay đổi được sự thật này.

Tỷ tỷ bà chưa gả cho Yến Khang đã sinh ra hắn, hắn chính là con riêng.

Ánh mắt Yến vương phi ngày càng ác độc, nhưng rất nhanh đã thu lại, nhìn chằm chằm Yến Trăn đang hôn mê bất tỉnh trên giường, khóc càng dữ dội.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm hành lễ với Yến Khang: "Nhi thần/Tức phụ gặp qua phụ vương."

Yến Khang gật đầu, phất tay ý bảo bọn họ ngồi xuống.

Yến Kỳ liếc mắt nhìn Yến vương phi đang ôm Yến Trăn, đột nhiên tâm trạng không mấy khó chịu, hắn khó chịu gì, bây giờ đã biết nữ nhân này không phải mẫu phi của hắn, hắn thấy may mắn mới đúng. Nếu sự thật đây là mẫu phi, thật quá đau đớn.

"Nhị đệ sao rồi? Có khỏe không?"

Yến Kỳ quan tâm lên tiếng, Yến vương phi nghe thấy hắn hỏi, quay đầu lại sắc bén hét lên: "Ngươi ước gì nhị đệ gặp chuyện không may đi, bây giờ chắc tưởng chuyện đã thành."

Yến Kỳ trầm mặt, ánh mắt u lãnh, nếu nữ nhân này đã không phải mẫu phi. Hắn không cần khách sao, Yến Kỳ đang muốn lên tiếng, Yến Khang đã hung hăng liếc qua: "Câm miệng."

Nói xong ông nhìn hai người: "Hôm nay gọi các con tới là có chuyện, từ giờ trở đi, quyền quản gia giao cho Vân Nhiễm, sau này mẫu phi chỉ phụ trách chăm sóc nhị đệ."

Nếu trong lòng bà đã có Yến Trăn, vậy thì ở cùng hắn đi, tài sản của Yến gia là của Yến gia không phải của Yến Trăn.

Ông tuyệt đối không để cho đứa con này làm bậy, nếu vẫn để bà quản gia như trước, chỉ sợ sớm muộn gì Yến gia cũng bại trong tay Yến Trăn.

Yến Khang vừa nói xong, mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, Triệu trắc phi cùng Hà di nương vừa mừng vừa lo. Rốt cuộc cũng thoát khỏi tay nữ nhân này rồi, nhưng quận vương phi cũng không phải người lương thiện."

Yến vương phi có phản ứng lớn nhất, sắc mặt thay đổi, hét chói tai: "Vương gia, ta còn chưa chết đâu."

"Không phải ngươi đau lòng Yến Trăn sao, vậy toàn tâm chăm sóc hắn đi, chuyện của Yến gia không cần ngươi nhúng tay."

"Vương gia," Yến vương phi trắng mặt tuyệt vọng nhìn Yến Khang. Đây là ông tính chặt tay chân mẹ con bọn họ sao, đồ cưới của bà nhiều năm như vậy, gần như đã bị Trăn Nhi dùng hết, nếu mất quyền quản gia, vậy mẹ con bọn họ dùng cái gì, dựa vào ngân lượng hàng tháng sao đủ được.

Yến Khang còn chưa kịp nói chuyện, Triệu trắc phi cùng Hà di nương đã đứng dậy, cung kính nhìn Vân Nhiễm: "Thiếp thân chúc mừng quận vương phi nắm quyền quản gia."

Trong lòng hai người có chút khó chịu, nhất là Triệu trắc phi, bà một lòng muốn đoạt quyền quản gia từ trong tay Yến vương phi. Ai ngờ cuối cùng lại rơi vào tay Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm thật ngoài ý muốn, nói thật, nàng không có hứng thú, nhưng có thể giảm bớt nhuệ khí của nữ nhân kia, nàng liền sảng khoái, ai bảo bà đối với Yến Kỳ không tốt.

Vân Nhiễm ôn nhã đứng dậy: "Tạ phụ vương coi trọng, Nhiễm Nhi nhất định nghiêm túc quản gia,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net