Chương 122: Cố Ý Phá Cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng sáng dịu dàng, bao trùm toàn bộ phủ Vân vương, nơi nơi tĩnh lặng, mọi người đều chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên ngoài cửa phủ có binh lính gõ cửa, quản gia nhanh chóng dẫn người ra mở cửa. Người còn chưa ra tới nơi, cửa phủ đã bị đá văng, cả vương phủ bị kinh động. Mọi người ngồi xuống kinh ngạc nhìn bên ngoài. Vân Nhiễm ra lệnh cho Long Nhất nhanh chóng đi xem đã xảy ra chuyện gì. Ai lại kiêu ngạo có gan ban đêm xông vào vương phủ, còn đạp cửa lớn.

Người xông vào không phải ai khác chính là phụ thân của Hạ Tuyết Dĩnh, Vũ An hầu Hạ Thụy. Ông dẫn theo vào thuộc hạ xông vào, liền mắng to: "Vân Tử Khiếu, lão già khốn khiếp không biết xấu hổ, tuổi đã một bó, còn dụ dỗ nữ nhi của ta. Ngươi có biết xấu hổ hay không, nữ nhi của ta cũng lớn như nữ nhi của ngươi, vậy mà ngươi nhẫn tâm dụ dỗ nàng, Vân Tử Khiếu, ngươi ra đây cho ta."

Trong màn đêm, giọng Hạ Thụy mắng hết sức vang dội truyền khắp phủ Vân vương.

Từ lúc đạp cửa Vân Tử Khiếu đã bị kinh động, đúng lúc dẫn người ra liền nghe thấy Hạ Thụy mắng lớn, trực tiếp bốc hỏa.

"Hạ Thụy, đây là phủ Vũ An hầu sao, đây là phủ Vân vương, là nơi ngươi muốn tới thì tới sao, rõ ràng là đi tìm chết."

Hạ Thụy vừa thấy Vân Tử Khiếu xuất hiện, mắt đã sớm đỏ, hét lớn một tiếng lao vào đánh, Vân Tử Khiếu cũng không thoái nhượng, trực tiếp nghênh đón, hai người đánh nhau.

Chẳng những hai người bọn họ đánh, thuộc hạ của Hạ Thụy cùng thuộc hạ của phủ Vân vương cũng đánh nhau, hai bên giao thủ.

Động tĩnh trong phủ Vân vương kinh động tới rất nhiều người. Người người kinh hãi nhìn hai bên đánh nhau loạn thành một đoàn. Vân Nhiễm cũng dẫn ba nha hoàn chạy tới, vừa rồi nàng đã sai Long Nhất đi thăm dò, qua điều tra nàng biết Vũ An hầu đến phá cửa là vì chuyện của Hạ Tuyết Dĩnh. Ông đã biết chuyện Tuyết Dĩnh thích phụ vương nhà mình. Người làm phụ thân như Vũ An hầu không thể chấp nhận nữ nhi thích một nam nhân bằng tuổi mình, cho nên mới tức giận.

Vân Nhiễm hiểu được tâm trạng của Vũ An hầu, nhưng hiểu được là một chuyện, nàng cũng không đồng tình với hành động của Vũ An hầu. Huống chi người ta mắng phụ vương của nàng, đạp cửa là cửa nhà nàng.

"Dừng tay."

Vân Nhiễm quát lạnh, đáng tiếc Vũ An hầu đang đỏ mắt, không để ý tới nàng. Vân Nhiễm không khỏi căm tức, đang muốn ra lệnh cho người chặn lại Vũ An hầu phát điên.

Đột nhiên phía sau nàng có người lạnh lẽo lên tiếng: "Dừng tay."

Tuy rằng chỉ là một mệnh lệnh, nhưng lại mang theo nội lực. Nội lực của Vũ An hầu không sâu, cho nên âm thanh vừa truyền vào tai khiến ông ta đau nhức, nhanh chóng lui lại. Lúc này mặt mũi ông đã bầm dập bị thương không nhẹ, lại nhìn trên người Vân Tử Khiếu, tuy rằng cũng bị trúng một số quyền, nhưng không có chuyện gì lớn.

Vũ An hầu thiếu chút nữa tức chết, ông tới để đánh người. Không ngờ người chưa đánh được, mình lại bị đánh, đây là chuyện gì. Vũ An hầu trợn tròn miệng, lửa giận bừng bừng nhìn chằm chằm Vân Tử Khiếu. Sắc mặt Vân Tử Khiếu cũng khó coi, ông đây là gặp tai bay vạ gió đi, đã vô số lần cự tuyệt nha đầu kia, nói rõ ông không thích nàng. Bây giờ lão tử này không hỏi trắng đen tới đây đánh người, còn có chuyện như vậy sao?

Yến Kỳ đi tới, nhìn Vũ An hầu: "Vũ An hầu, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được chạy tới phá cửa phủ Vân vương, là muốn làm gì, muốn hủy vương phủ sao?"

Vũ An hầu nhìn thấy Yến Kỳ, hơi dừng tay lại, thở hổn hển nói: "Yến quận vương, không phải ta cố tình tới gây chuyện, Vân Tử Khiếu thật sự khinh người quá đáng, hắn đã lớn tuổi như vậy, còn dụ dỗ nữ nhi của ta, ngươi nói xem ta có thể bỏ qua cho hắn."

Vũ An hầu nhắc tới đây liền đau đầu, từ lúc biết chuyện, thiếu chút nữa tức hộc máu. Xem ra là tại ông dung túng cho nha đầu chết tiệt kia, để cho nàng vô pháp vô thiên dám thích cả một lão già như Vân Tử Khiếu. Ông ta cùng với mình không khác nhau là mấy, chẳng lẽ về sau còn muốn nghe Vân Tử Khiếu gọi nhạc phụ. Vừa nghĩ đến cảnh này đầu liền đau, ông tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy.

"Vân Tử Khiếu, ngươi trâu già gặm cỏ non, có biết xấu hổ không."

Yến Kỳ có chút kinh ngạc, nhìn Vân Tử Khiếu. Sắc mặt ông cực kì khó coi, bị con rể nhìn như vậy, đúng là mất hết mặt mũi.

Vân Tử Khiếu lạnh lùng lên tiếng: "Vũ An hầu, ngươi tự cho mình lớn mặt, là nữ nhi nhà ngươi thích ta, mặt mày mày dạn chạy tới, bản vương làm gì nàng?"

Vân Tử Khiếu còn chưa dứt lời, trước cửa vang lên một âm thanh vang dội cắt đứt ngang lời Vân Tử Khiếu. Mọi người quay đầu nhìn trước cửa phủ, thấy Hạ Tuyết Dĩnh trắng mặt nhìn mọi người bên trong. Đầu nàng còn vang vang câu nói của Vân Tử Khiếu, không thể tan biến.

Mặt dày mày dạn chạy tới, không phải bổn vương.

Hóa ra trong cảm nhận của hắn nàng là người như vậy, Hạ Tuyết Dĩnh cười thê lương, cảm thấy mình như một con thuyền cô đơn trong sóng to gió lớn, bàng hoàng, bất lực. Nàng nghĩ mình thích Vân Tử Khiếu, sẽ có một ngày cảm động được ông, hóa ra trong lòng ông mình là một kẻ mặt dày.

Hạ Tuyết Dĩnh đong đầy lệ, nước mắt rơi lả tả, một nư nhân ngay thẳng đáng yêu, khóc như làm từ nước. Đến Vân Tử Khiếu cũng cảm thấy mình hơi tàn nhẫn, không nhịn được tiến lên giải thích: "Hạ tiểu thư, thật ra ta?"

Hạ Tuyết Dĩnh khóc thét lên: "Thật xin lỗi, ta không cố ý, là lỗi của ta, sau này ta sẽ không bao giờ quấn lấy ông, khiến ông gặp thêm phiền phức."

Nói xong, Hạ Tuyết Dĩnh liền xông ra ngoài, Vân Nhiễm ở phía sau không nhịn được đau lòng, gọi lớn: "Tuyết Dĩnh."

Không ngờ Hạ Tuyết Dĩnh lại nghe được phụ vương nói một câu đả thương người như vậy. Thật ra Vân Nhiễm hiểu, phụ vương không muốn làm tổn thương Hạ Tuyết Dĩnh. Tuy rằng ông không thích nàng, nhưng cũng không nỡ làm tổn thương một đứa nhỏ. Vừa rồi nói ra lời như vậy, là do bị Vũ An hầu ép. Vân Nhiễm quay đầu lườm Vũ An hầu lạnh giọng nói.

"Vũ An hầu, ông cao hứng sao, vui vẻ sao. Tuyết Dĩnh vốn đã đau lòng, ông còn chạy tới phủ Vân vương gây chuyện, khiến phụ vương ta nói ra lời tổn thương nàng. Ông biết không? Phụ vương ta vẫn không đành lòng khiến nàng ta tổn thương, ông lại tới gây chuyện, việc này truyền ra ngoài, sau này Tuyết Dĩnh sao còn có thể lập gia đình."

Vũ An hầu im lặng, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm cùng Vân Tử Khiếu, còn có Yến Kỳ. Ba người giống như một nhà, ông không chiếm đượcc chỗ tốt. Vũ An hầu hung hăng tức giận, nói: "Phủ Vũ An hầu chúng ta về sau không có nửa điểm quan hệ với phủ Vân vương. Vốn dĩ trước đó quận chúa cứu phu nhân nhà ta, phủ chúng ta vô cùng cảm kích, nhưng bây giờ Vân Tử Khiếu làm tổn thương nữ nhi của ta, sau này chúng ta không nợ các ngươi."

Vũ An hầu xoay người rời đi, Vân Nhiễm nhìn cửa lớn bị đổ, vẻ mặt bất đắc dĩ, cái này gọi là phá hoại.

Yến Kỳ đi tới, dịu giọng: "Nàng đừng phiền, để cho nữ nhân kia tỉnh ra cũng tốt, đỡ phải quấn lấy vương gia."

Vân Nhiễm không đồng ý, lườm Yến Kỳ: "Nam nhân chính là đồ nhẫn tâm."

Nói xong, nàng tiện mắt lườm phụ vương nhà mình, lướt qua người ông rời đi. Vân Tử Khiếu ở phía sau hét lên: "Nữ nhi, con ngoan, chuyện này để mặc ta đi, phụ vương bị oan mà."

Vân Nhiễm không thèm quan tâm đến ông, nhanh chân rời đi. Yến Kỳ ở bên cạnh nàng âm thầm nói đáng đời, mỗi ngày đều thấy Vân Tử Khiếu ăn một chút mệt mới vui, nhưng hắn cẩn thận không thể để cho nhạc phụ biết, nếu không đừng nghĩ cưới nữ nhi nhà người ta.

Vân Nhiễm đi về viện Như Hương, Yến Kỳ vẫn luôn đi theo nàng. Vân Nhiễm dừng bước, quay đầu nhìn hắn: "Yến đại quận vương, ta muốn ngủ, chàng đi theo ta làm gì."

Yến Kỳ tà mị, dụ hoặc nói: "Hay là cùng nhau ngủ."

Hai má Vân Nhiễm nóng lên, trợn mắt, tiểu nha hoàn phía sau cười ha hả.

Yến quận vương thật biết chiếm tiện nghi.

Vân Nhiễm hơi nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Nhìn chàng, tinh thần không tệ, hình như đã khỏe rồi, có phải nên?"

Nàng còn chưa nói hết câu, người phía sau đã ngáp xoay người rời đi, vừa đi vừa kéo miệng: "Thật là buồn ngủ, không có chút tinh thần nào, ta còn chưa khỏe đâu, ta thật yếu, Trực Nhật, Phá Nguyệt, mau tới đỡ gia, gia nhà ngươi đi không nổi rồi."

Vân Nhiễm giật giật khóe miệng, tiểu nha hoàn cười càng hăng. Yến quận vương thật đặc biệt, lại rất sủng quận chúa, thật sự là vị hôn phu số một.

Vân Nhiễm quay đầu nhìn ba nha hoàn: "Nhìn thấy chưa, nam nhân là để trị, không thể sủng, sủng hơn một chút họ liền leo lên đầu."

Nói xong, không nhịn được cười rộ lên, tâm trạng cũng khá hơn. Nhưng nghĩ tới Hạ Tuyết Dĩnh lại buồn rầu, nghĩ nàng đau lòng, khổ sở, thật bất đắc dĩ. Không biết sau này nàng ta có thể buông phụ vương ra.

....

Trong cung, ngự thư phòng, sắc mặt hoàng thượng vui mừng, tinh thần không tệ, đang ngồi nói chuyện với một nữ nhân quyến rũ động lòng người. Nữ tử này chính là công chúa Vinh Đức Sở Vận Ninh.

"Vận Ninh, hiện nay trong tay hoàng huynh có vài tòa nhà, muội xem chọn lấy một chỗ, hoàng huynh cho muội làm phủ công chúa."

Hoàng đế vì chuyện Trầm Chiêu chữa bệnh, nên phá lệ rất tốt với công chúa Vinh Đức. Buổi tối hôm qua dùng thuốc, tuy rằng chưa cảm thấy có tác dụng, nhưng dưới bụng đã có cảm giác nóng, khiến hắn thấy có hy vọng, cho nên rất cao hứng nhìn Sở Vận Ninh.

Hoàng đế bày ra khế đất, công chúa Vinh Đức nhìn kỹ, chọn lấy một phần, cười tủm tỉm hỏi Sở Dật Kỳ: "Chỗ này hình như gần phủ Vân vương."

Sở Dật Kỳ nhìn một chút rồi gật đầu: "Đúng vậy, chỗ này rất gần phủ Vân vương, nhưng toàn nhà này hơi kém một chút, làm phủ công chúa hình như có chút khó coi."

Sở Vận Ninh cười quyến rũ: "Hoàng huynh đã quên sao? Ta nói giúp huynh chú ý động tĩnh trong Lương Thành, huynh nói xem đứng mũi chịu sào, nên để ý nhất đến nhà nào?"

Sở Vận Ninh vừa dứt lời, lại nói tiếp: "Tòa nhà này hơi nhỏ, nhưng có thể bỏ tiền mua tòa bên cạnh để mở rộng, như vậy không phải sẽ thành lớn sao?"

Sở Vận Ninh nói vậy, Sở Dật Kỳ không hề phản đối: "Được, muội đã muốn chỗ này, hoàng huynh ban cho muội làm phủ công chúa."

Sở Vận Ninh gật đầu, nâng mắt nhìn Sở Dật Kỳ, trong lòng có chút ám trầm, ánh mắt sắc bén. Khóe môi cười không dứt: "Hoàng huynh yên tâm đi, bất kỳ kẻ nào cũng không dao động được lòng muội. Muội là người của hoàng huynh, của hoàng đế Đại Tuyên, vĩnh viễn đều như vậy, muội sẽ đứng phía sau huynh, không có người khác."

Trong mắt Sở Dật Kỳ khởi động ánh sáng, nghe Sở Vận Ninh nói vậy, hắn thật vui vẻ, muội muội này từ nhỏ đã thông minh, nếu có nàng giúp đỡ, không thể nghi ngờ hắn có thêm một cánh tay.

"Vận Ninh, muội yên tâm, hoàng huynh sẽ không bạc đãi muội. Ngày nào còn hoàng huynh, muội chính là công chúa Vinh Đức lá ngọc cành vàng, không ai động đến được."

"Ta biết, hoàng huynh thương nhất muội muội, ta không giúp huynh thì giúp ai."

Sở Vận Ninh khẽ cười rộ lên, Sở Dật Kỳ cũng nở nụ cười, ngự thư phòng cực kỳ ấm áp, lâu lắm rồi mới có được không khí như vậy.

Sở Vận Ninh ngoảnh đầu lại nhìn Sở Dật Kỳ: "Hoàng huynh, vì cảm tạ người đã ban ta một toàn công chúa phủ. Hoàng muội có thể giúp huynh làm một chuyện. Chuyện mà huynh muốn làm nhất."

Dứt lời, chân mày Sở Dật Kỳ hơi nhếch lên, ngữ điệu không tốt lắm: "Nếu nói chuyện mà hoàng huynh muốn làm nhất, bây giờ thật sự có một chuyện. Nếu không thể hoàn thành tâm nguyện này, ta ăn không ngon ngủ không yên, mỗi lần nghĩ tới đều buồn bực không chịu được."

Công chúa Sở Vận Ninh tiếp lời: "Hoàng huynh tâm tâm niệm niệm, phải chăng là chuyện cưới quận chúa Trường Bình vào cung làm phi."

Sở Dật Kỳ nghe thấy tên Vân Nhiễm, liền ngoan độc: "Nữ nhân này thật đáng giận, biết rõ trẫm có ý đón nàng vào cung, lại trực tiếp cự hôn, tìm mọi cách gây khó xử cho trẫm. Nàng là hoa vương Đại Tuyên, vốn trẫm định sau khi đón vào cung phong làm một trong tứ phi. Ai ngờ nữ nhân này lại không tán thưởng, bây giờ trẫm cưới nàng vì không cam lòng. Thiên hạ này chi có trẫm không cần nữ nhân, không thể có nữ nhân không cần trẫm."

Nữ nhân này không muốn tiến cung, hắn càng muốn để nàng vào cung.

Sở Vận Ninh cười cười nhìn Sở Dật Kỳ: "Được, nếu hoàng huynh đã muốn cưới quận chúa Trường Bình, hoàng muội liền giúp người."

Sở Dật Kỳ nghe Sở Vận Ninh nói vậy, tâm trạng sung sướng lên: "Được, huynh muội chúng ta cùng liên thủ, không tin không đấu lại nữ nhân kia. Yến Kỳ muốn cưới nàng đúng là nằm mơ. Muốn cướp người từ trong tay trẫm là chuyện không có khả năng."

Sở Vận Ninh cười u ám, nói sang chuyện khác: "Hoàng huynh, nghe nói hai mươi vạn quân thành Liên Dương rơi vào tay Trầm Thụy."

Sở Dật Kỳ gật đầu: "Hắn là người của ta."

"Cũng là người của muội, người cần nắm chặt hắn trong tay, trung thành với một mình mình. Ta nghe nói, vợ cả Trầm đại tướng quân qua đời đã hơn ba năm, sao hoàng huynh không ban cho hắn một thê tử."

Sở Dật Kỳ hơi chau mày, gần đây hắn chỉ quan tâm đến một chuyện, quên để ý đến những chuyện khác. Đề nghị của Vận Ninh thật sự không tệ.

"Vậy trẫm liền ban cho hắn một thê tử, khiến hắn hiểu hoàng ân mênh mông, chỉ cần hắn trung thành với trẫm, sẽ có tất cả tiền tài, binh quyền nữ nhân."

Sở Dật Kỳ nói xong, Sở Vận Ninh thản nhiên nói: "Hoàng huynh chưa hiểu ý muội rồi, không thể có lòng hại người nhưng không thể không phòng người. Người thưởng cho Trầm tướng quân phải là người một nhà với chúng ta, có thể tùy tiện nắm động tĩnh của Trầm Thụy. Mặt khác thân phận người này phải cao quý, khiến Trầm Thụy nhìn thấy ưu ái của hoàng thượng dành cho hắn, như vậy Trầm Thụy sẽ trung thành không hai lòng."

Sở Vận Ninh nói xong, Sở Dật Kỳ hiểu được: "Ý muội là muốn trẫm gả công chúa hoàng thất cho hắn."

Hoàng thất ngoại trừ Vận Ninh còn có hai người khác là công chúa An Nhạc cùng công chúa Tĩnh Nhã.

"Trầm Thụy năm nay đã hơn bốn mươi, An Nhạc cùng Tĩnh Nhã mới mười lăm, mười sáu tuổi, gả các nàng cho hắn, chẳng phải sẽ bị người trong thiên hạ chê cười."

"Chê cười gì, thân là công chúa hoàng thất, hưởng thụ vinh sủng của công chúa, cần chuẩn bị tốt tinh thần kết hôn vì hoàng thất, đây là vận mệnh của công chúa." Công chúa Vinh Đức thản nhiên nói, không tán thành với sự không kiên định của hoàng huynh. Tuy nhiên nàng vẫn nhận định hắn là hoàng đế Đại Tuyên, Định vương tàn ác hơn hoàng huynh nhiều, nàng cũng không hi vọng hắn ta đăng cơ."

"Không phải hoàng huynh đã quên, hoàng tỷ đã cùng cách, nàng gả cho Trầm Thụy cũng là chuyện bình thường, hơn nữa hoàng huynh nên suy nghĩ xem làm thế nào để củng cố giang sơn của chính mình, chứ không phải lo thiên hạ chê cười. Huynh là hoàng đế, thiên hạ này có ai dám cười huynh, nhưng nếu huynh đánh mất giang sơn, mới khiến thiên hạ chê cười."

Lời của Sở Vận Ninh khiến Sở Dật Kỳ ngẩn ra, trong lòng hiểu rõ. Đúng vậy, hắn đánh mất giang sơn mới khiến người khác chê cười. Hắn ngồi vững chắc trên ngai vàng sẽ không có ai dám.

Sinh ra làm công chúa hoàng thất, nên chuẩn bị sẵn vận mệnh làm đám hỏi. Trong lòng Sở Dật Kỳ bình tĩnh, trầm ổn gọi Hứa An vào.

"Truyền chỉ xuống, đêm nay thiết yến, làm tiệc tẩy trần cho Công chúa Vinh Đức."

"Ân, hoàng thượng."

Hứa An lui ra ngoài, hắn hiểu được, trước mắt công chúa Vinh Đức là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, không thể đắc tội.

Trong ngự thư phòng lại vang lên âm thanh hoàng thượng nói chuyện với công chúa Vinh Đức. Không ai dám quấy rầy bọn họ.

Cung yến.

Đại thần trong triều đều dẫn gia quyến vào cung dự tiệc. Vân Tử Khiếu cùng Vân Nhiễm ngồi cùng một chiếc xe ngựa.

Về phần Yến Kỳ đã bị Vân Tử Khiếu đuổi xuống, cô độc ngồi trên xe ngựa phủ Yến vương đi phía sau. Vừa nghĩ tới khuôn mặt bá đạo của Vân Tử Khiếu, Yến Kỳ lại lạnh lùng, trong lòng tính toán, sớm muộn cũng có một ngày hắn đuổi Vân Tử Khiến xuống xe của Nhiễm Nhi.

Trên xe ngựa phủ Vân vương, Vân Tử Khiếu dặn dò Vân Nhiễm: "Nữ nhân như công chúa Vinh Đức con phải cẩn thận một chút. Tiểu nha đầu này rất lợi hại, có thể làm cho tất cả mọi người thích nàng ta, chứng minh nàng ta vừa thông minh vừa có tâm kế. Nàng ta khôn khéo hơn so với những nữ nhân con đã gặp trước đây, chỉ sợ ngay cả trưởng công chúa Phùng Dực cũng kém nàng."

Vân Nhiễm gật đầu, cũng coi trọng công chúa Vinh Đức, nàng ta là muội muội của Sở Dật Kỳ, tự nhiên đứng trên lập trường của hắn. Có thể nữ nhân này sẽ là đối thủ lớn nhất của nàng, không thể khinh thường.

"Phụ vương yên tâm, con sẽ cẩn thận."

Vân Tử Khiếu gật đầu, nghĩ tới hoàng thượng cùng công chúa Vinh Đức. Vốn có một Định vương một hoàng thượng đã đủ khiến người ta đau đầu, giờ còn nhiều thêm một công chúa Vinh Đức, đúng là phiền phức.

"Phụ vương đừng lo, bọn họ không động đến ta thì thôi, nếu động, ta không ngại cá chết rách lưới với bọn họ."

Tính Vân Nhiễm thàn làm ngọc nát, nếu có người trêu chọc nàng, ép nàng nóng nảy, nàng thà rằng ngọc đá cùng nát. Dù sao nàng cũng đã sống một đời, thêm ba năm đã là nhiều, cho nên không sợ chết.

Xe ngựa đi thẳng vào cung, đêm nay yến tiệc tổ chức tại điện Thái Ninh, bình thường đây là nơi hoàng thượng hay dùng để chiêu đãi khách quý. Không ngờ lần này tiệc tẩy trần của công chúa lại được tổ chức ở đây, có thể thế hoàng thượng sủng công chúa đến mức nào.

Không ít đại thần trong triều hiểu rõ, hiện tại tâm phúc của hoàng thượng là công chúa Vinh Đức.

Cho nên người người đều tìm hiểu tin tức về vị công chúa này.

Vân Nhiễm vừa từ trên xe xuống, đã có một thân ảnh như lốc xoáy lao tới kéo nàng đi.

Vân Nhiễm theo phản xạ đánh ra một quyền, nhưng nhìn người tới là Đường Tử Khiên phủ hộ quốc tướng quân. Thật lâu nàng không có nói chuyện với hắn, lần này lại phát điên gì đây.

Đường Tử Khiên kéo Vân Nhiễm tới một góc sáng sủa bên ngoài điện Thái Ninh.

Rất nhiều người chỉ lo nói chuyện, không để ý tới tình hình bên này. Chỉ có mình Yến Kỳ sắc mặt khó coi bước xuống xe ngựa. Nếu không vì ngại quanh đây có nhiều đại thần, hắn đã tiến lên đánh cho Đường Tử Khiên một trận, tiểu tử này lại quấn lấy Nhiễm Nhi là có ý gì.

Ánh mắt Yến Kỳ hiện lên vẻ lo lắng, yên lặng tìm một chỗ có thể nghe thấy âm thanh Đường Tử Khiên nói chuyện với Vân Nhiễm.

"Vân Nhiễm, ta nhận được tiên, đêm nay hoàng thượng thiết yến ngoại trừ vì tẩy trần cho công chúa Vinh Đức, còn muốn chỉ hôn cho công chúa An Nhạc."

Vân Nhiễm lạnh lùng: "Hoàng thượng chỉ hôn cho công chúa An Nhạc, liên quan gì tới ngươi. Ngươi vẫn nên tỉnh lại đi."

Đường Tử Khiên không để ý tới Vân Nhiễm chế nhạo, nói nhanh: "Ngươi có biết hoàng thượng muốn gả An Nhạc cho ai không?"

Vân Nhiễm không hé răng, nàng không biết, không phải hắn tới nói cho nàng sao?

Giọng Đường Tử Khiên có chút không khống chế được: "Hắn muốn gả An Nhạc cho Trầm Thụy, con hắn ta đã lớn hơn An Nhạc vài tuổi. Ngươi nói xem gả An Nhạc cho người như vậy có phải hơi quá đáng."

Đường Tử Khiên tức giận lên tiếng. Hắn biết tin này là do hoàng hậu phái người truyền tới. Bảo hắn đưa tin cho Vân Nhiễm để nàng nghĩ cách giúp An Nhạc thoát thân.

Chuyện này hoàng hậu vẫn chưa nói với An Nhạc sợ nàng đau lòng.

Vân Nhiễm đen mặt mắng Sở Dật Kỳ.

"Tên chết tiệt này, An Nhạc là muội muội hắn, hắn lại dám gả cho Trầm Thụy. Không phải hắn luôn coi trọng thể diện sao, làm vậy, không sợ người trong thiên hạ cười nhạo sao?"

Đường Tử Khiên nóng vội cầm lấy tay Vân Nhiễm: "Vân Nhiễm, ngươi là bằng hữu tốt của An Nhạc, nên nghĩ cách giúp nàng đi, trăm ngàn lần đừng để nàng gả cho Trầm Thụy."

Trong lòng Vân Nhiễm tức giận, sắc mặt khó coi, tuy rằng Đường Tử Khiên báo cho nàng tin này, nhưng nàng cũng không cho hắn sắc mặt hòa nhã. Nếu không phải trước đó hắn phụ An Nhạc, sẽ xảy ra chuyện này sao.

"Việc này đều do ngươi gây ra, nếu đối xử tốt với An Nhạc, sẽ xảy ra chuyện này sao? Bây giờ ngươi quan tâm làm gì, nàng sống hay chết có liên quan gì tới ngươi đâu."

Đường Tử Khiên ủ rũ, hắn biết mình đuối lí, nên không dám xuất hiện trước mặt Vân Nhiễm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net