Chương 19: Thân Thế Yến Kỳ Bị Lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong điện Gia Lâm một mảnh tĩnh mịch, ai cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, lại nhìn roi đánh vương trong tay nàng, không ai dám lên tiếng. Bọn họ vẫn luôn hi vọng vương phi cầm roi đánh vương đánh hoàng thượng một chút, nhưng bây giờ thấy roi bọn họ lại không dám liều mạng.

Lam gia thông đồng với địch bán nước, nếu ai dám cầu xin, Vân Nhiễm có thể đánh kẻ đó.

Lúc này Lam Tang đã hồi phục tinh thần giãy dụa lên tiếng: "Yến quận vương phi, ngươi không thể... có thể...?"

Vân Nhiễm quay đầu nhìn Lam Tang khóe môi cười u ám, Lam gia dám hãm hại Yến Kỳ, rõ ràng tìm đường chết, muốn trách thì trách muội muội mình đi.

"Ý Lam đại thỗng lĩnh muốn nói, bản cung không có quyền sao? Vậy hôm nay bản cung khiến cho ngươi tận mắt chứng kiến xem bản cung có hay không."

Dứt lời, Vân Nhiễm nhìn Sở Dật Kỳ: "Hoàng thượng, xin lập tức hạ chỉ xử tử cả nhà Lam gia, nếu không đừng trách roi đánh vương trong tay bản cung không nhận người."

Ngoài điện tuyết bay, khí lạnh ập vào, khiên trong điện lạnh lẽo.

Sở Dật Kỳ nhìn roi đánh vương trong tay Vân Nhiễm. Trong lòng có chút cố kỵ, tuy rằng tim hắn có Lam gia, nhưng việc lần này thật sự khiến người ta quá thất vọng. Dù bọn họ muốn hãm hại Yến Kỳ cũng không nên đưa sơ đồ phòng thủ cho Hoài Nam vương, chẳng lẽ bọn họ không hiểu, thả Định vương như thả hổ về rừng. Nếu Đại Tuyên rung chuyển, Lam gia bọn họ khác nào tội nhân thiên cổ.

Cơn tức trong lòng Sở Dật Kỳ tăng lên, tuyên hạ chỉ, Lam Tiểu Lăng ở bên cạnh đã hồi thần, giãy dụa ôm lấy chân hoàng đế: "Hoàng thượng, xin người bỏ qua cho phụ thân nô tỳ một lần đi, ông chỉ nhất thời hồ đồ. Hoàng thượng, Lam gia chúng ta nhiều năm trung thành với Đại Tuyên, cha ta lập biết bao công lao, xin hoàng thượng cho chúng ta một đường sống."

Bây giờ chỉ cần làm cho phụ thân mẫu thân còn sống, nàng không mong muốn gì hơn.

Nếu Lam gi bị chém, nàng chính là tội nhân thiên cổ của Lam gia, trước đó nàng chỉ suy nghĩ muốn đối phó với Vân Nhiễm, khiến cho nàng ta đau khổ, lại quên mất Yến quận vương quỷ kế đa đoan, cuối cùng lại làm hại Lam gia.

Lam Tiểu Lăng khóc vật vã, hoàng đế khẽ động lòng.

Mọi người chán ghét nhìn Lam Tiểu Lăng, trong lòng oán hận, nữ nhân này thật đúng là hồng nhan họa thủy, bởi vì nàng lại có thêm hại ngự y phải chết, mạng người nhà nàng là người, mạng nhà người khác không phải sao.

Mọi người trừng mắt nhìn Lam Tiểu Lăng, đại điện đột nhiên vang lên tiếng nổ, một tia sáng vàng lóe lên, mọi người nhắm mắt theo phản xạ, tới lúc mở mắt ra đã thấy Yến quận vương phi rút roi đánh vương, phi thân lên, làn váy thướt tha lướt qua đại điện hoa lệ như gấm, mạnh mẽ đánh lên người đức phi đang cầu xin hoàng thượng.

"Ba!" Lam Tiểu Lăng không đề phòng đột nhiên bị làm đánh, cả người bay ra ngoài bảy tám thước, rơi bịch xuống, khí huyết nghịch chuyển, đầu óc choáng váng, may mắn ả ta có võ công nên vận công bảo vệ theo bản năng. Nếu không không chết cũng bị thương. Lam Tiểu Lăng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn nữ nhân vừa đánh mình. Roi đánh vương lại vung tới, sắc mặt ả khó coi tới cực điểm, vận nội lực liều mạng với Vân Nhiễm.

Tiện nhân, đều tại nàng ta ép hoàng đế giết cả nhà Lam gia, nếu không phải nàng ta cầm roi đánh vương ép hoàng thượng, chỉ sợ hoàng thượng không nỡ hạ chỉ xử chém Lam gia.

Ai ngờ Lam Tiểu Lăng còn chưa đánh trả, đã nghe thấy phụ vương mình quát lạnh: "Nghiệt nữ, đó là roi đánh vương của thánh tổ hoàng đế."

Lam Tiểu Lăng cứng đờ, nhanh chóng thu tay lại, nàng bị tức hồ đồ, đã quên roi đánh vương trong tay Vân Nhiễm là của thánh tổ hoàng đế. Đừng nói là nàng cho dù là hoàng thượng, nhìn thấy roi cũng phải tránh đường. Sao nàng dám trực diện đánh lại, nếu ra tay, hôm nay chắc chắn phải chết.

Lam Tiểu Lăng thu tay lại, Vân Nhiễm cũng không dừng tay, roi đánh vương lóe lên sát khí, đập thẳng vào người Lam Tiểu Lăng, ả ta đau quá hét ầm lên: "A!"

Cả người lại bị bay ra ngoài, lần này bị thương nặng miệng trào máu tươi, tóc tai bù xù chật vật không chịu nổi. Ả nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, thấy nữ nhân này như hung thần ác sát, đột nhiên ả hối hận, không nên làm kẻ địch với Vân Nhiễm, ả đã sai sửa lại được không, chỉ cần Vân Nhiễm tha cho Lam gia."

"Vân Nhiễm, bản phi cầu xin ngươi, tha cho Lam gia một mạng."

Lam Tiểu Lăng năn nỉ: "Nếu như ngươi tha cho Lam gia, ta cam nguyện chịu chết."

Vân Nhiễm cười lạnh lùng: "Ngươi đang đàm phán điều kiện với ta sao, ngươi cho rằng mình có tư cách? Lam gia thông đồng với địch phản quốc, cả thiên hạ đều biết, bọn họ tuyệt đối không còn đường sống. Nếu như bọn họ còn sống, dân chúng Đại Tuyên sẽ cảm thấy thế nào, người trong thiên hạ sẽ chê cười quân thần Đại Tuyên thế nào.

Triều thần liên tiếp gật đầu, bất kể như thế nào, tội danh của Lam gia đã định, tạo thành ảnh hưởng to lớn với Đại Tuyên, cho nên không ai cứu được bọn họ.

Vân Nhiễm lại vung roi lên muốn đánh Lam Tiểu Lăng, không ngờ có bóng người áo vàng lao xuống, ôm chặt lấy nàng ta.

Vân Nhiễm nhìn bóng áo vàng, khóe môi cười châm chọc, tưởng nàng không dám đánh hắn sao? Lực đạo càng thêm mạnh, một roi đánh qua tạo ra tiếng nổ vang, hoàng đế cùng Lam Tiểu Lăng bị đánh bay ra ngoài. Hoàng đế cảm thấy ngực trào máu, cả người mềm đi vài phần, sắc mặt khó coi, có chút chống cự không được.

Lúc này hắn còn không biết sức khỏe mình đã suy sụp, hắn chỉ tưởng mình bị Vân Nhiễm đánh nên mới khó chịu như vậy. Không chịu được hắn nhanh chóng ngất đi, Lam Tiểu Lăng thất kinh nhanh chóng hô: "Mau, truyền ngự y."

Vân Nhiễm cầm roi đánh vương, trầm giọng ra lệnh cho hoàng đế: "Hoàng thượng, lập tức hạ chỉ xử chém Lam gia, nếu Lam gia không chết, bản cung liền giết yêu nữ này."

Vân Nhiễm ý thức được, hoàng đế chỉ có hai lựa chọn, bảo vệ Lam gia hay bảo vệ Lam Tiểu Lăng.

Sở Dật Kỳ giãy dụa đứng dậy, hơi thở dồn dập nhìn Lam đại tướng quân cùng Lam Tang. Chuyện đã tới nước này, nếu hắn còn bao che cho Lam gia, chỉ sợ người trong thiên hạ vây công hắn. Cho nên hoàng đế kiên quyết, trầm giọng hạ chỉ: "Người đâu, Lam gia thông đồng với địch phản quốc, luận tội tru di diệt tộc, thượng thư bộ hình lập tức bắt cả nhà, tịch thu tài sản, xử trảm cả nhà Lam gia, những người còn lại sung quân."

Thượng thư bộ hình nhanh chóng bước ra khỏi hàng: "Thần tuân chỉ."

Ánh mắt mọi người hiện lên ý cười, cuối cùng Lam gia cũng bị chém, bọn họ thông đồng với địch, nếu không chém, chỉ sợ Đại Tuyên sẽ loạn.

Mặc kệ bọn họ xuất phát từ mục đích gì, tội danh thông đồng với địch là sự thật.

Lam đại tướng quân không chịu nổi hộc máu ngất đi, Lam Tang trắng mặt hét lên: "Hoàng thượng, hoàng thượng!"

Thượng thư vung tay lên, thị vệ áp giải Lam Tang ra ngoài.

Lam Tiểu Lăng khóc thảm thiết, khí huyết công tâm, hộc máu, trong lòng đau như dao cắt, nước mắt cuồn cuộn, hét tê tâm liệt phế: "Phụ thân, ca ca."

Đả kích quá lớn, Lam Tiểu Lăng hôn mê, hoàng đế lập tức ôm lấy nàng ta hét lên: "Người đâu, lập tức truyền ngự y."

Thái giám bên ngoài điện nhanh chóng đi mời ngự y.

Triều thần đứng dậy xin cáo lui, Sở Dật Kỳ mặc kệ bọn họ.

Đợi tới khi Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ đi ra, có một số triều thần chưa đi, ôm quyền chào hỏi bọn họ. Hôm nay xử tử Lam gia, đánh đức phi thật khiến người ta thoải mái. Bây giờ án tử đã định, để xem nữ nhân kia còn có thể gây ra sóng gió gì.

Trên xe ngựa phủ Yến vương, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đưa mắt nhìn nhau, như có thiên ngàn lời muốn nói, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài. Yến Kỳ ôm chặt Vân Nhiễm vào lòng: "Nhiễm Nhi! Ta nhớ nàng."

"Ta cũng nhớ chàng!"

Vân Nhiễm nằm trong lòng Yến Kỳ, ngoan hiền như một con thỏ nhỏ, không nhúc nhích nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ, lòng nàng mới từ từ bình an, không còn cảm giác trống vắng.

Nỗi nhớ giống như một căn bệnh khắc cốt ghi tâm, nhớ nàng, lo lắng cho nàng, sợ nàng ăn không ngon ngủ không yên bị người khác bắt nạt. Bây giờ thấy nàng bình an vô sự, lòng hắn mới an tĩnh, xem ra hắn thật sự bị bệnh, mang tên Nhiễm Nhi, cả đời này không thể chữa khỏi, nhưng hắn chỉ cảm thấy hạnh phúc.

Yến Kỳ cúi đầu nhìn thiên hạ trong lòng, vài ngày không gặp nàng càng quyến rũ yêu kiều thêm vài phần, làn da mịn màng, mi cong liễm diễm, mắt hạnh như thu thủy tràn ngập nhu tình, đôi môi hồng mọng như quả đào chín đỏ dụ hoặc hắn. Ánh mắt Yến Kỳ không khỏi u ám, nồng cháy, biết bao nhiêu đêm, hắn tưởng niệm nàng mềm mại nằm dưới thân mình, kiều diễm ướt át khiến hắn không kiềm chế được dục vọng.

Giờ khắc này thiên hạ ngay trước mắt hắn, rốt cuộc hắn không cần kiềm chế, cúi đầu oán hận hôn môi Vân Nhiễm, như bão táp tập kích nụ hoa mềm mại, cuồng bạo nóng bóng, hung hăng triền miên, giống như đứa trẻ tìm được nguồn sữa, tận lực thưởng thức hương thơm.

Không khí trong xe tăng lên, phu xe cùng thị vệ bên ngoài chỉ cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Xe ngựa không trì hoãn chạy thẳng về phủ Yến vương, bỏ qua cửa chính, đi theo cửa hông tiến thẳng vào viện Mặc Thấm.

Đợi khi tới cửa, thuộc hạ còn chưa kịp bẩm báo, đã thấy một luồng sáng lóe lên, Yến quận vương ôm quận vương phi biến mất vào trong viện.

Người làm kinh ngạc, Vân Nhiễm chôn người trong ngực hắn, hai má đỏ bừng như hoa mai, người này có phải quá nóng nảy. Hơn lúc ở trên xe hắn đã kéo quần áo của nàng, chỉ sợ nếu không phải địa điểm không tiện hắn đã làm nàng.

Vân Nhiễm nghĩ mà đỏ bừng mặt, bước chân Yến Kỳ nhanh hơn, nháy mắt đã quá tiền viện, tới trung viện đi thẳng vào phòng cưới của hai người. Chỉ để lại một câu: "Không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào."

Đợi tới khi vào phòng Vân Nhiễm không nhịn được cắn mạnh vào lỗ tai hắn, bất mãn kháng nghị: "Cắn chết chàng, hỗn đản, làm ta không có mặt mũi gặp người."

"Chúng ta là phu thê, có gì mà không thể gặp người, bản quận vương nhớ nàng muốn điên lên rồi, hơi đâu quan tâm đến những kẻ đó."

Nói xong, Yến đại quận vương cởi áo choàng trên người Vân Nhiễm, chỉ thấy váy áo Vân Nhiễm vốn hoa lệ giờ đã lộn xột bát nháo, quận vương không chút áy náy cúi đầu hôn lên môi nàng, quần áo rất nhanh bị hắn cởi.

Trong phòng đốt đỉnh ấm như xuân, trong màn trướng điên long đảo phượng, trình diễn đủ các loại tiết mục kích tình, thỉnh thoảng truyền tới tiếng thở dốc, còn mang theo thanh âm khẽ khẽ cầu xin tha, đáng tiếng rất nhanh chìm ngỉm trong tiếng va chạm. Một lần triền miên giằng co cả nửa buổi, tới tận nửa đêm, hai người vẫn chưa bước ra khỏi phòng, cũng chưa ăn gì.

Vân Nhiễm bị ép buộc vài lần, cuối cùng cũng tỉnh lại, nam nhân này như sinh long hoạt hổ liên tục làm, khiến nàng lơ lửng như lên thiên đường, không chịu được xin tha, Yến Kỳ mới chịu thả nàng ra, ôm lấy nàng, cảm thấy mỹ mãn đi vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, tuyết ngừng rơi, người làm trong viện đã bắt đầu dọn dẹp tuyết đọng.

Trong phòng Vân Nhiễm vẫn ngủ say, trên mặt ngưa ngứa như có lông chim phất quá, khiến nàng không khỏi trề môi, khẽ vung tay. Nhưng chỉ một lát sau, lông chim lại vuốt hai má nàng, ngứa quá, nàng buồn bực vung tay lên, đồng thời mắng một tiếng. Bên tai truyền tới tiếng cười khẽ, ôn nhuận, nàng nhanh chóng mở mắt, một khuôn mặt tinh xảo như điêu khác cách nàng rất gần, gần tới mức nàng nhìn rõ bóng mình trong mắt hắn. Giờ khắc này hắn đang dùng tóc nhẹ nhàng vuốt hai mà nàng, khiến nàng cảm thấy ngứa.

Vân Nhiễm nhớ hôm qua bị hắn ép buộc tới tận nửa đêm, không khỏi tức giận, cắn vào đầu ngón tay hắn.

Yến Kỳ nhìn nàng giống con cún nhỏ đang nổi giận, ánh mắt dịu dàng như nước, cũng không tức giận chút nào, tới tận khi nàng buông ra, trên đầu ngón tay hiện rõ dấu rắng.

Yến quận vương ôm lấy nàng: "Nhiễm Nhi của ta là con cún nhỏ đầu thai sao? Động một chút liền cắn người."

"Hừ! Ai bảo chàng đêm qua ép buộc người ta, tới bây giờ còn thấy bủn rủn chân tay, không có sức lực."

Nhắc tới chuyện hôm quan, hai má Vân Nhiễm không nhịn được đỏ bừng, người này ngày càng vô sỉ, hôm qua đổi vài tư thế, khiến nàng như thăng thiên. Nàng thật nghi ngờ nữ nhân dâm đãng đêm qua là mình sao, chẳng những phối hợp với hắn, còn chủ động tấn công hắn, Vân Nhiễm vừa nghĩ đã nhanh tay che mặt, xấu hổ quá đi.

Yến Kỳ kéo tay nàng ra, thì thầm bên tai nàng: "Thế nào, nương tử còn chưa vừa lòng với biểu hiện của vi phu?"

Vân Nhiễm thấy trong mắt hắn lửa nóng nhìn chằm chằm mình, liền cả kinh sợ hãi đẩy hắn: "Ta đói bụng, thật sự rất đói."

Nàng vừa nói xong, Yến Kỳ mới nhớ từ hôm qua tới giờ bọn họ còn chưa ăn gì, cuối cùng mới tha cho nàng.

Hắn tao nhã xuống giường, tóc rối tung xõa trên vai, cả người không một vết sẹo, cơ ngực hoàn mỹ, đường cong hoàn hảo, ngay cả phía dưới cũng rất tốt, Vân Nhiễm đột nhiên cảm thấy chính mình thật dâm đãng, nhanh chóng kéo chăn che mặt.

Yến Kỳ đã cầm quần áo tới, áo lót, tiết khố, trung y, áo ngắn, váy dài, hắn vạch trăn thấy mặt nàng đỏ bừng, Yến Kỳ cười: "Không ngờ Nhiễm Nhi nhà chúng ta khí phách không ai địch nổi cũng có lúc đỏ mặt."

Vân Nhiễm bị hắn kích, bất mãn hừ lạnh: "Ai đỏ mặt, ta chỉ nằm một chút thôi."

Dứt lời nàng nhìn đồ vật trong tay Yến đại quận vương, đúng là áo lót của nàng. Vẻ mặt ngạc nhiên tìm tòi thật khiến người ta muốn nhỏ máu. Vân Nhiễm nhanh chóng đoạt lấy, trốn trong chăn mặc vào. Đây là do nàng đặc biệt thiết kế, nàng không quen mặc yếm, khiến ngực dễ bị biến dạng, nên tự mình nghĩ cách làm không ít áo ngực. Lần đầu tiên Yến Kỳ trông thấy ngạc nhiên không thôi, chưa từng ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, hắn biết nữ nhân mặc yếm, sao tới lượt nương tử nhà mình lại thành thứ này. Yến đại quận vương rất tò mò.

Thấy Vân Nhiễm mặc xong hắn liền lật chăn lên xem, chỉ thấy áo ôm lấy bộ ngực đẹp, thật sự khiến nam nhân trào máu mũi, mắt Yến quận vương sáng rực lên.

"Nhiễm Nhi! Nàng thật đẹp."

Mắt hắn nhìn tuyệt đối không phải mặt, Vân Nhiễm thấy hắn như sói đói, nhanh chóng kéo chặt chăn, đáng tiếc vẫn chậm một bước, áo ngực nàng mới mặc xong lại bị xé hỏng.

Trên giường lớn, Vân Nhiễm nghiến răng nghiến lơi kêu: "Yến Kỳ, chàng xé hỏng cái áo ngực thứ năm của ta."

"Sau này lại làm." Thanh âm Yến quận vương mỹ lệ, một phen vận động qua đi, lúc bọn họ chân chính rời giường đã sắp tới giữa trưa. Vân Nhiễm đói tới mức ngực dán vào lưng, không muốn động đậy, Yến Kỳ mặc quần áo cho nàng, rồi mặc quần áo của chính mình, sau đó mới gọi Sơn Trà, Dữu Tử tiến vào.

"Lập tức chuẩn bị đồ ăn mang vào."

"Ân, quận vương," Hai người tận lực nén cười, lui xuống. Các nàng nhìn chủ tử nằm mềm nhũn, hơn nữa bọn họ bắt đầu từ chiều hôm qua tới tận giữa trưa hôm nay, thật sự quá ân ái.

Thức ăn rất nhanh được mang tới, đều là món Vân Nhiễm thích, sáu món một canh, thêm hai món điểm tâm. Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm dùng cơm, không để cho nha hoàn hầu hạ, Yến Kỳ tự chăm sóc Vân Nhiễm, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Tới tận lúc này, Vân Nhiễm mới hỏi về chuyện Lam gia hãm hại Yến Kỳ.

"Lam đại tướng quân tính kế chàng từ lúc nào, sao chàng biết?"

"Phó tướng bên cạnh ông ta là người của ta, bản quận vương đã sớm ra lệnh cho Yến Đại chú ý động tĩnh của ông ta, nên nhất cử nhất động đều rơi vào mắt. Kỳ thật bản quận vương không muốn Lam gia cứ như vậy bị hủy, nên vài lần nhắc nhở ông ta. Đáng tiếc người này bị quỷ mê hoặc, thật sự làm liều, cuối cùng hại cả Lam gia."

"Ta nghĩ Lam đại tướng quân chết trong tay nữ nhi của mình, không có gì bất ngờ, chắc chắn Lam Tiểu Lăng chỉ thị cho ông ta làm như vậy."

Vân Nhiễm vừa nói xong, Yến Kỳ bưng canh tới bón nàng, chờ nàng uống sau mới nói: "Dù sao cũng tại bọn họ gieo gió gặt bão, cấu kết với giặc bán nước, ông ta quá hồ đồ, dù muốn hãm hại ta cũng không nên gây ra chuyện như vậy."

Vân Nhiễm gật đầu: "Trước đó ta chỉ sợ chàng trúng bẫy của bọn họ, lo lắng muốn chết."

Yến Kỳ cười nhìn Vân Nhiễm, dịu dàng: "Vì nàng, ta sẽ không có chuyện gì."

Vân Nhiễm thật vừa lòng, nhớ tới chuyện khác, nhắc nhở Yến Kỳ: "Đúng rồi, Lam gia bị bắt vào đại lao, chàng nhất định phải phái người nhìn chằm chằm, đừng để Lam Tiểu Lăng xúi giục hoàng thượng, treo đầu dê bán thịt chó đổi người."

"Việc này ta sẽ làm." Yến Kỳ vừa nói xong, Bên ngoài vang lên tiếng Sơn Trà bẩm báo: "Quận vương phi, quản gia phái người đưa hai bức thư tới cho quận vương phi."

"Vào đi."

Sơn Trà cầm thư vào, thấy quận vương cùng quận vương phi đang nhìn mình, nàng không dám sơ ý, cung kính trình thư lên. Vân Nhiễm nhận lấy, nhìn một chút, vẻ mặt lập tức cao hứng.

"Hóa ra là An Nhạc cùng Vân Tương, cuối cùng hai người này cũng có chút lương tâm."

Vân Nhiễm mở thư ra, ý cười càng sâu, rất nhanh đã đọc xong hai phong thư, Vân Nhiễm cười cười nói với Yến Kỳ: "An Nhạc nhiều lần mắng Sở Văn Hiên, nói nàng nhiều lần vứt bỏ hắn mà không được, nói hắn dính người như thuốc bôi cao da chó, xem ra hai người ở chung không tệ, gần đây chàng có gặp Sở Văn Hiên không?"

Yến Kỳ lắc đầu: "Gần đây ta đều dùng thư liên lạc với hắn, hắn chỉ nói công chúa không có chuyện gì, không nói thêm chuyện khác.

Vân Nhiễm nhớ tới phủ Cẩm thân vương, Sở Văn Hạo đã chết, trước mắt Cẩm thân vương chưa lập thế tử, không biết cuối Sở Văn Hiên có thể trở thành thế tử ?

"Chàng nói xem, Sở Văn Hiên có khả năng thành thế tử không?"

Yến Kỳ lắc đầu, hắn không có hứng thú với chuyện phủ Cẩm thân vương. Vân Nhiễm thấy vậy giơ lên một bức thư khác: "Đây là thư của Vân Tương, không ngờ nha đầu kia đã bái trang chủ Trường Hạc sơn trang làm sư phụ bây giờ nàng ta đang ở đó."

"Trường Hạc sơn trang? Hình như minh chủ võ lâm Hạ Cẩm Hạc sống tại Trường Hạc sơn trang."

"Đúng vậy! Vân Tương nói, Hạ Cẩm Hạc là sư huynh của nàng, trong thư có nhắc tới hắn, nếu chúng ta có chuyện gì cần giúp, chỉ cần phái người tới đó truyền tin."

Yến Kỳ gật đầu, có chút hứng thú, trước giờ giang hồ cùng triều đinh không hợp nhau, nhưng Vân Tương có thể tới Trường Hạc sơn trang cũng không phải chuyện xấu, không chừng sau này có thể giúp được bọn họ: "Umh! Không ngờ phúc phận của nàng không nhỏ, có thể bái lão trang chủ làm sư phụ, người kia là phụ thân Hạ Cẩm Hạc."

Vân Nhiễm trợn mắt cảm thán: "Trước kia ta vẫn muốn làm một thần y tự do dân dã, không ngờ lại gả cho chàng, bây giờ Vân Tương tới Trường Hạc sơn trang coi như bù đắp tiếc nuối trong lòng ta."

Yến Kỳ nghe thấy vậy, lập tức cầm lấy tay Vân Nhiễm: "Nhiễm Nhi, nếu nàng muốn ngao du bốn biển, ta có thể đi với nàng, chúng ta rời khỏi kinh thành."

Vân Nhiễm nghĩ tới cục diện trước mắt, mình vẫn còn chuyện lớn chưa làm liền lắc đầu: "Đợi thêm một thời gian nữa, chờ ta hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta liền rời khỏi kinh thành du sơn ngoạn thủy."

"Được, bất kể nàng muốn đi đâu, ta đều đi theo nàng."

Giọng Yến quận vương ôn nhuận như nước, Sơn Trà đứng bên cạnh cảm động muốn chết, Yến quận vương thật dịu dàng, đối với chủ tử thật tốt, nàng vui mừng thay cho hai người.

Dữu Tử từ ngoài vén rèm đi tới, vừa thấy quận vương cùng chủ tử nắm tay, mặt khẽ đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu bẩm báo: "Quận vương phi, Hạ tiểu thư phủ Vũ An hầu tới, nô tỳ đã dẫn nàng tới phòng khách."

"Tuyết Dĩnh tới," Vân Nhiễm cao hứng, Yến Kỳ nhìn sắc trời bên ngoài, nhớ tới mình còn có việc phải làm, liền đỡ Vân Nhiễm đứng dậy: "Nàng đi tiếp đón bằng hữu, ta tới bộ hình một chuyến."

"Được, chàng đi đi."

Vân Nhiễm nhìn theo bóng người, chờ khi Yến Kỳ đi rồi, hai tiểu nha hoàn cười rộ lên, Vân Nhiễm liếc bọn họ một cái: "Cười cái gì."

"Quận vương thật yêu chủ tử, chúng ta cao hứng thay cho ngài."

"Coi như các ngươi miệng ngọt."

Vân Nhiễm trừng mắt nhìn hai nha đầu, khẽ xoa eo nhức mỏi, tưởng mình thoải mái sao, từ chiều hôm qua tới giờ.

Nhưng cũng thật ngọt ngào, nam nhân nào không ba vợ bốn nàng hầu. Nam nhân nhà nàng chỉ cưới duy nhất một thê tử, Vân Nhiễm dẫn hai tiểu nha hoàn đi ra bên ngoài.

Thời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net