Chương 2: Độc Khói Báo Động, Toàn Quân Bị Diệt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều người trong phòng tái mặt, không ngờ ngày đầu tân hôn Yến Kỳ đã hạ lệnh đánh Tiêu Ngọc Đình, cũng cảnh cáo mọi người, nếu sau này dám can đảm trêu chọc Vân Nhiễm, chính là muốn chết.

Trong số những người ở đây, khó coi nhất phải kể tới Yến vương phi cùng Yến Trăn. Tiêu Ngọc Đình là cháu gái Yến vương phi, từ nhỏ đã đi theo bà, không khác gì muội muội Yến Kỳ. Ai ngờ hắn mặt không đổi sắc sai người tát nàng.

Có thể thấy trong lòng Yến Kỳ, nàng dâu mới quan trọng hơn bất cư ai.

Nhị phu nhân cười cười, như có như không nhìn Yến vương phi, có thể thấy tẩu tử kinh ngạc, bà rất cao hứng.

Hiếm khi Triệu trắc phi không đập phá, trong lòng cũng mừng thầm, ai bảo Yến vương phi thường hay áp bà một đầu, thấy bà ta bị kinh hách cảm giác không tệ.

Ngoài cửa vang lên tiếng tát tai, "Ba" "Ba" mọi người đều nghe thấy rõ ràng.

Đại nha hoàn Hạ Vũ quản sự Viện Mặc Thấm có chút chóng mặt, mặt trắng bệch, thật sự sợ hãi, thi thoảng lại liếc mắt nhìn Yến Kỳ, đáng tiếc hắn không nhìn nàng dù chỉ một cái, kéo tay Vân Nhiễm tới vị trí của hai người.

"Nhiễm Nhi, ta không làm gì cả, ta chưa từng chạm vào nha hoàn này, nàng đừng tính chuyện này trên đầu ta,"

Mọi người lại kinh hãi nhìn Yến quận vương, trước đây đã từng nghe quận vương rất yêu hộ quốc công chúa, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn không khỏi kinh ngạc.

Người khác không hiểu Yến Kỳ, nhưng người trong phủ có ai không biết. Tuy bề ngoài hắn ôn nhuận như ngọc, thanh cao, nhưng lạnh lùng băng giá, không để ý tới bất kỳ ai. Ở trong phủ hắn rất khi đi ra ngoài, phần lớn thời gian đều ở trong viện Mặc Thấm, có khi đến vài ngày không nhìn thấy hắn. Người làm trong viện đều nghe theo lệnh của hắn, không cho phép người khác ngoài tiến vào, ai làm trái, sẽ phạt người đó, viện Mặc Thấm là cấm viện trong viện Yến vương.

Đã quen nhìn Yến Kỳ lạnh lùng xa cách, giờ khắc này lại dịu dàng, sủng nhịn, kinh hãi không nói nên lời.

Những người có mặt không khỏi kính nể nàng dâu mới vào cửa, trong lòng quyết định, tuyệt đối không gây chuyện với Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm nghe Yến Kỳ nói vậy, cuối cùng cũng nở nụ cười, dựa vào vai hắn, thì thầm: "Yến Kỳ, nếu có kẻ nào không có mắt trêu chọc trên đầu chúng ta thì phải làm thế nào, ta không nhẫn nhịn được."

Tuy rằng Vân Nhiễm đang cười cười, nhưng người người đều nghe ra được sự lạnh lùng cảnh cáo, nàng không nhịn được, nếu ai dám trêu chọc chờ nàng trừng trị đi.

Yến Kỳ nghe vậy, lập tức tươi cười: "Đừng nói trêu chọc, nếu nàng thấy ai không vừa mắt, trực tiếp đánh chết hoặc tàn phế mới phải."

Một câu khiến toàn gia biến sắc, đại nha hoàn Hạ Vũ không kiềm chế được run rẩy, đúng lúc ánh mắt Vân Nhiễm quét qua, nàng ta sợ hãi, nhưng cố gắng trấn định. Vân Nhiễm chậm rãi lên tiếng: "Ngươi chính là Hạ Vũ đại nha hoàn quản sự trong viện Mặc Thấm sao?"

Hạ Vũ nhanh chóng quỳ xuống: "Phải, là nô tỳ, xin quận vương phi tha tội, nô tỳ vẫn an phận thủ thường, không làm chuyện gì khác."

"Ha, ha, không làm gì, trước đó sao ta lại nghe ngươi muốn dạy quy củ cho nha hoàn của ta?"

Vân Nhiễm nói xong, Hạ Vũ nhanh chóng dập đầu: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, xin quận vương phi trách phạt.

Lúc đó nàng ta không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ tình huống như vậy, nếu muốn sống yên ổn thì không nên đắc tội vị quận vương phi này, ngay cả biểu tiểu thư còn bị đánh, huống chi là mình.

Hạ Vũ dập đầu bùm bụp, trên trán rất nhanh đã chảy máu, đáng tiếc Vân Nhiễm không bảo nàng dừng lại, bưng trà lên uống.

Chiêu này khiến mọi người trong Yến gia lại hiểu thêm một điều, lòng của nữ nhân thật ngoan độc.

Vân Nhiễm thấy trên trán nàng ta ngày càng nhiều máu, mới chậm rãi lên tiếng: "Đừng lạy."

Nàng nhìn nữ nhân này ngứa mắt, nên nhân tiện dọn dẹp một chút, dĩ nhiên lại là nha hoàn khai trai của Yến Kỳ, tuy hắn không động tới, nhưng nữ nhân này như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Yến Kỳ. Chỉ cần nghĩ nàng đã thấy không thoải mái, đã như vậy đầu sỏ cũng nên chịu trách nhiệm.

Hạ Vũ tái mặt, không một tia máu, khiến người xem thương tiếc.

Nhị phu nhân vốn định nói vài câu, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Vân Nhiễm ngồi ngay ngắn trong phòng khách lại ngậm miệng, bà ta chỉ bắt nạt kẻ yếu, nhìn thấy nhân vật ngoan độc, nàng ta tuyệt không dám trêu chọc.

Mọi người đều nhìn Vân Nhiễm, không biết nàng ta sẽ xử lý Hạ Vũ như thế nào.

Vân Nhiễm không nhìn bất luận kẻ nào, cười nói: "Hạ Vũ, bản cung phải nói, thân là nha hoàn, ngươi không phù hợp, ta là chủ tử viện Mặc Thấm, sao không hỏi thăm trước xem ta làm người như thế nào, bản cung rất bao che khuyết điểm, người của bản cung còn chưa tới một nha hoàn nho nhỏ đến dạy."

Vân Nhiễm vừa dứt lời, Hạ Vũ lại sợ hãi dập đầu: "Quận vương phi tha mạng."

Vân Nhiễm không để ý tới nàng ta nhìn Yến Kỳ: "Yến Kỳ, quản sự viện Mặc Thấm từ giờ để cho Lệ Chi làm đi, về phần nha nhoàn này, tốt xấu gì cũng trông nom viện cho chàng, không có công lao cũng có khổ lao, tặng nàng ta cho quản sự trong vương phủ đi, chàng thấy có được không, chàng xem chọn một người, ta không quen thuộc tình hình trong phủ."

Yến Kỳ cười ôn nhuận, tiện tay chỉ: "Vậy chỉ hôn nàng ta cho Mã quản sự đi."

Yến Kỳ nói xong, Yến vương phi hơi tối mặt, Hạ Vũ lại vặn vẹo đến đáng sợ, nàng ta vẫn nghĩ có thể làm nha hoàn thông phòng của quận vương. Mỹ nam tử như long phượng trình tường, dù làm nha hoàn khai trai hoặc thông phòng nàng ta đều nguyện ý, nhưng giờ bắt nàng ta gả cho Mã quản sự, sao nàng ta có thể cam lòng.

Người kia chẳng những đã hơn bốn mươi, hơn nữa hắn không còn vẻ tráng dương cương khí, có vẻ đáng khinh, lưng lại cong, nàng đang như hoa như ngọc gả cho hắn.

Hạ Vũ tuyệt vọng hét lên: "Quận vương, nô tỳ không gả, nô tỳ là Yến vương phi tặng cho ngài, người gả nô tỳ cho quản sự không phải đánh vào thể diện của vương phi sao?"

Hạ Vũ lôi Yến vương phi ra, hy vọng Yến Kỳ có thể nể mặt bà mà thu hồi mệnh lệnh. Nhưng Hạ Vũ đã quên mất vừa rồi cháu gái Yến vương phi mới bị lôi xuống đánh, nàng ta chọn sai người để ôm rồi.

Ánh mắt Yến vương phi u ám, Yến Kỳ dứt khoát tát lên mặt mình, vây cánh cứng cấp, không cần nghe lời của nàng, trên đời nam tử quả nhiên bạc bẽo, mới cưới nàng dâu đã quên nương.

Hạ Vũ còn cầu xin: "Quận vương, tha cho nô tỳ đi."

Nói xong nàng lại nhanh chóng nhìn Yến vương phi dập đầu: "Yến vương phi, cầu ngài làm chủ cho nô tỳ."

Vân Tử Khiếu cao hứng nhìn cục diện trước mắt, vừa lòng nói với Yến Kỳ: "Yến Kỳ, tiểu tử tốt, như vậy bổn vương yên tâm để Nhiễm Nhi ở lại, ngươi chăm sóc tốt cho nàng, nếu bắt nạt nàng, bổn vương sẽ không đồng ý."

Yến Kỳ cười cười: "Xin nhạc phụ đại nhân yên tâm, con sẽ không để ai bắt nạt Nhiễm Nhi."

Yến Kỳ dứt lời, liền nhìn Trực Nhật: "Lập tức kéo nha hoàn này xuống, đưa nàng tới chỗ Mã quản sự, sau này sẽ là thê tử của hắn, nói với hắn nếu nữ nhân này xảy ra chuyện gì, bản quận vương sẽ hỏi tội."

Hạ Vũ mềm nhũn người, Trực Nhật tới kéo nàng ta ra ngoài.

Hạ Vũ hét lên: "Yến vương phi cứu mạng."

Đáng tiếc Trực Nhật không có nửa điểm thương hương tiếc ngoc, dẫn nàng ta tiêu sái đi ra ngoài.

Tiêu Ngọc Đình lĩnh đủ hai mươi cái tát đi vào, khuôn mặt sưng vù đầy tơ máu, chỉ lộ ra đôi mắt, nước mắt ào ào nhìn Yến vương phi: "Cô."

Từ nhỏ Yến vương phi coi nàng như nữ nhi, đau lòng, chạy vội tới đỡ lấy nàng: "Đình Nhi, cô dẫn con đi tìm đại phu."

Yến vương phi đỡ Tiêu Ngọc Đình ra ngoài, không ngừng thêm một khắc nào, ở lại đây có thể bà sẽ phát điên.

Hai người kia muốn tức chết mình, động đến người của bà, trong mắt bọn họ còn có mẫu phi này sao?

Yến vương phi đỡ Tiêu Ngọc Đình đi rồi, mọi người trong phòng cũng lục tục đứng dạy, chuyện hôm nay quá phấn khích, sau này sẽ không tịch mịch, tin chắc phủ Yến vương dăm ba ngày lại có trò hay.

Nhị phu nhân che miệng cố gắng nhịn cười, nhìn đại phòng tự giết lẫn nhau, thật sảng khoái.

Cứ nghĩ tới chuyện đại bá tiếp nhận vương vị vương gia, hại bà vĩnh viễn thấp hơn bọn họ một cái đầu, bà lại mong đại phòng không được tốt.

Nhị phu nhân dẫn theo người chi thứ hai đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Đói chết mất, chúng ta trở về ăn chút gì đó đi."

Chi thứ hai đi rồi, Triệu trắc phi thấy Yến vương phi đi rồi, cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng bà ta làm người khéo đưa đẩy, trước khi rời đi còn không quên dẫn con mình tới chào hỏi Vân Nhiễm, Triệu trắc phi nhiệt tình nói: "Quận vương phi, nếu có gì cần giúp đỡ cứ tới tìm ta, giúp được ta nhất định sẽ làm."

Vân Nhiễm khách sáo gật đầu, nàng nghĩ mình không có gì cần tới ba ta giúp, nữ nhân này đâu phải đèn đã cạn dầu, nàng còn lâu mới tin bà ta có ý đồ tốt.

Triệu trắc phi dẫn Yến quân rời đi, Hà di nương, cùng đám người Yến Lăng Nhi, Yến Tương Nhi cũng đi.

Cuối cùng, trong phòng chỉ còn Yến vương gia, Vân vương gia cùng phu thê Yến Kỳ.

Hai vương gia cảm khái: "Vân Tử Khiếu, không ngờ chúng ta lại thành thân gia."

"Đúng vậy, bổn vương thật không ngờ tới, năm người chúng ta?"

Nói tới đây Vân Tử Khiếu đột nhiên dừng lại, ánh mắt tràn đầy mông lúc, một lát lại quay đầu nhìn Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm: "Hai con tự đi chơi đi, Yến Kỳ đang lúc hưu nhàn, không cần để ý tới chuyện trong triều, dẫn Nhiễm Nhi ra thành đi dạo, chơi cho thật vui."

Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Yến Kỳ: "Hoàng thượng cho chàng hưu nhàn."

"Đúng vậy, ta có mười ngày nghỉ, cùng nàng chơi thật vui, hôm nay chúng ta ra khỏi thành, cưỡi ngựa." Yến Kỳ nhớ rõ một lần Vân Nhiễm đi đua ngựa với người khác, hắn chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, lần này chỉ có hai người bọn họ cùng chơi.

Vân Nhiễm lập tức đồng ý, quyến rũ khẽ cười, lôi kéo Yến Kỳ rời khỏi phòng, mặc kệ hai lão già ôn chuyện cữ, người nào thời trẻ không có một đoạn chuyện cũ oanh oanh liệt liệt, Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu cũng không phải ngoại lệ, nhưng đó là chuyện của các ông.

Bây giờ bọn họ chỉ cần hưởng thụ cuộc sống của chính mình, an ổn qua ngày.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm trở lại viện Mặc Thấm, thu xếp vài bộ y phục, dẫn theo vài người làm xuất phủ.

Hôm nay Yến Kỳ dẫn Vân Nhiễm tới Nam Giao đua ngựa, buổi tối ngắm sao đêm không trở lại, nên mang theo quần áo.

Bên ngoài Lương Thành, không thiếu nhà cửa, đều là nhà riêng của các quan viên, Yến gia cũng có một tòa ở Nam giao, gần phủ trưởng công chúa.

Trong cung, sắc mặt Sở Dật Kỳ không được tốt lắm.

Từ lúc nghe tin Vân Nhiễm trở về tổ chức đại hôn với Vân Nhiễm, lòng hắn không thể bình tĩnh, phủ Yến Vân liên thủ, bọn họ có bốn mươi vạn binh quyền, khác gì thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu hắn.

Hơn nữa hắn còn ra tay đối phó Vân Nhiễm, nàng ta chẳng những có roi đánh vương, giờ lại gả cho Yến Kỳ. Nàng nhất định trăm phương nghìn kế đối phó hắn, chẳng phải giang sơn Sở gia sẽ rơi vào tay Yến gia sao.

Ban đêm Sở Dật Kỳ gặp ác mộng, thấy liệt tổ liệt tông sở Gia mắng hắn bất hiếu, không giữ được cơ nghiệp tổ tiên.

Hắn bừng tỉnh, rốt cuộc không ngủ được, trời sáng liền triệu Sở Văn Hạo tiến cung thương lượng đối sách, làm thế nào để thu thập Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm.

Hai người kia đều lợi hại, chỉ dựa vào mình hắn căn bản không thu thập được, cho nên Sở Dật Kỳ để Sở Văn Hạo nghĩ cách.

Cuối cùng Sở Văn Hạo nói ra một chủ ý.

"Hoàng thượng, chi bằng liên thủ với Định vương."

"Cái gì? Liên thủ với Sở Dật Lâm," Sở Dật Kỳ không vui, Định vương vẫn như hổ rình mồi nhằm vào ngôi hoàng đế, sao có thể hợp tác, tên kia vẫn muốn đoạt giang sơn của hắn.

Sở Văn Hạo nhướng chân mày giải thích: "Hoàng thượng, trước mắt chúng ta có thể hợp tác với Định vương, chờ sau khi diệt trừ Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm, hoàng thượng lại loại bỏ Định vương, không phải thảnh thơi an nhàn sao, vĩnh viễn diệt hậu hạo sao? Nếu hoàng thượng vừa đề phòng Định vương, vừa đối phó với hộ quốc công chúa cùng Yến Kỳ, ba mặt đều giáp địch, kết quả bất lợi với mình. So sánh tốt xấu, vẫn nên hợp tác với Định vương, có lợi hơn một chút."

Sở Dật Kỳ đen mặt, nhưng hắn biết Sở Văn Hạo nói không sai, so sánh hai bên, liên thủ với Định vương vẫn có lợi hơn, trong tay hắn ta không có binh mã. Dù có Kinh Vệ Quân cùng một số quan trong triều, nhưng muốn thành việc còn nhiều khó khắn. Hắn vẫn phái người theo dõi gắt gao, nên không sợ hắn ta lập tức làm phản.

Nhưng Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm là mối nguy hiểm trước mắt, bọn họ nếu muốn phản, chỉ cần dẫn đại quân vào Lương Thành, hắn liền thành quân mất nước, hơn nữa quân đội Yến gia đóng ở Tây Nam kinh thành, Vân gia đóng ở Tây Bắc, một trước một sau, ép sát kinh thành.

Sở Dật Kỳ càng nghĩ càng sợ, cả người toát mồ hôi lạnh nhìn Sở Văn Hạo: "Được, ngươi đi đàm phán với Định vương, chúng ta liên thủ, bắt Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm rồi nói sau, chuyện giữa hai bên tạm thời để xuống."

"Ân, thần lập tức tới phủ Định vương.'

Sở Văn Hạo cung kính lui ra ngoài khóe môi cười lạnh, đáy mắt thị huyết.

...

Thời tiết sáng sủa, bầu trời trong xanh như mới được rửa sạch.

Xe ngựa phủ Yến vương chậm rãi ra khỏi thành, trên đường khá nhiều người bàn tán về đại hôn của Yến quận vương cùng hộ quốc công chúa sinh động như thật, nhất là đến khắc cuối Vân Nhiễm gấp rút trở về hết sức khoa trưởng. Nói Yến Kỳ mắt đỏ, tóc bay, cả người nhiễm yêu khí, sắp hóa thân thành ma, lúc mành chỉ treo chuông, hộ quốc công chúa xuất hiện, ngăn cản Yến quận vương nhập ma.

Vân Nhiễm nghe mọi người bàn tán, nhớ tới tình cảnh lúc đó, vẫn toát mồ hôi lạnh, nếu nàng không về kịp, Yến Kỳ ắt thành ma.

Yến Kỳ không nói lời nào, ôm nàng vào lòng, dấu mặt trong hốc vai, dùng răng cắn cổ nàng.

Vân Nhiễm không chịu được đau, bất mãn trề môi: "Chàng là chó sau, động chút liền cắn người."

"Ai bảo hôm qua Nhiễm Nhi làm ta sợ, thiếu chút bị dọa chết."

Nhớ tới cảnh ngày hôm qua hắn vẫn sợ, không phải sợ mình hóa điên thành ma giết người, mà là cảm giác lạnh ngắt như nằm trong hầm băng vạn năm, đến cả máu cũng ngừng chảy.

Hắn sợ Nhiễm Nhi xảy ra chuyện.

Vân Nhiễm né tránh lạnh lùng lên tiếng: "Yến quận vương, định tính sổ sao?"

"Vi phu chỉ muốn ăn lót dạ."

Yến quận vương buông tha cổ Vân Nhiễm, cắn môi nàng, một lát sau môi nàng đỏ lên hắn mới khé buông lỏng.

Trong xe một mảnh ái muội, Vân Nhiễm bị hôn đến đỏ bừng, giống như một đóa hoa xinh đẹp nở rộ, môi mềm gợi cảm, ánh mắt Yến quận vương sâu thẳm, hơi thở dốc, trong đầu không thể kiềm chế ý định muốn làm chuyện xấu. Lòng vừa nghĩ tay đã có động tác. Vân Nhiễm nhớ đang trong xe ngựa, liền đẩy tay Yến quận vương, đáng tiếc cả người mềm yếu không chút sức lực, sao chống lại được sự say đắm của Yến quận vương, rất nhanh đã để hắn đắc thủ.

Bên trong một mảnh phong cảnh ân ái triền miền, người dân bên ngoài phát hiện xe ngựa phủ Yến vương, kinh ngạc há hốc mồm.

"Xe ngựa phủ Yến vương, mau ngậm miệng."

"Nếu để Yến quận vương nghe thấy, chỉ sợ thẹn quá hóa giận."

Mọi người im lặng, bọn họ lại không biết, giờ khắc này Yến quận vương đâu quan tâm đến bọn họ, hắn chỉ lo quấn lấy nương tử nhà mình làm chuyện xấu.

Xe ngựa rời khỏi kinh thành, đi về phía biệt viên Nam Giao.

Ngoài thành có sông núi, không hề thiếu biệt viện của các quan to, thương nhân quyền quý trong thành. Khi rảnh rỗi sẽ tới nghỉ ngơi.

Phủ Yến vương cũng có một biệt viện, dựa vào lưng chừng núi, tinh xảo, hàm súc, đây là do Yến Kỳ thiết kê,s người khác trong Yến gia chưa từng tới. Mỗi khi chán ở trong vương phủ, hắn sẽ tới đây ở một thời gian.

Lần đại hôn này, hoàng thượng cho hắn hưu nhàn, hắn liền dẫn Vân Nhiễm tới đây, không có ai quấy rầy, ngày ngày ân ái, đỡ phải để ý tới tam cô lục bà trong phủ.

Xe ngựa đã sắp tới biệt viện, người trên xe đã xong cảnh ân ái, bên trong tràn ngập hơi thở kích tình, người Vân Nhiễm đỏ như trứng tôm, khắp người tràn ngập dấu vất. Tận lúc mặc quần áo cho nàng, mới phát hiện mình thô bạo thế nào, hắn khẽ sờ làn da nõn nà của Vân Nhiễm đau lòng tự trách.

"Nhiễm Nhi, thật xin lỗi, ta quá thô lỗ, sau này nhất định sẽ sửa."

Vân Nhiễm vô lực nằm trong lòng hắn, chờ đến lúc đó, chỉ sợ càng thêm điên cuồng, nhớ gì tới thô lỗ hay không. Mỗi lần bị hắn ép buộc, nàng có cảm giác chết đi sống lại. Có điều lần này khác với lúc động phòng, khi đó chỉ cảm thấy đau đớn khó chịu, giờ lại thấy nhè nhẹ sung sướng, như sắp bay lên trời, cho nên nàng còn điên cuồng hơn hắn. Chỉ sợ nếu không phải ở trong xe nàng đã vùng lên áp đảo.

Vân Nhiễm cười như mèo, ánh mắt ướt át xinh đẹp.

Yến Kỳ mặc từng món quần áo cho nàng, xử lý hiện trường hai người hoan ái, Vân Nhiễm nằm trong lòng hắn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lát sau, sửa sang hoàn tất, Yến đại quận vương cúi người thì thầm bên tai Vân Nhiễm: "Nhiễm Nhi, nàng có hài lòng với vi phu không?"

Hắn có chút lo lắng, chưa từng trải qua chuyện haon ái, thường xuyên nghe thấy đám nam nhân tâm sự nữ nhi ở trên giường không được thỏa mãn sẽ hồng hạnh xuất tường.

Hắn không biết cái gì gọi là thỏa mãn, không biết Nhiễm Nhi có vừa lòng không.

Hắn chưa từng có nữ nhân, không thành thạo, không có kỹ xảo, thô bạo để lại vết hôn trên người nàng, có khi nào nàng chê hắn thô lỗ không.

Vân Nhiễm trợn mắt, thấy Yến quận vương không sợ trời không sợ đất đang lo lắng nhìn mình. Giống như lo mình chưa hài lòng với biểu hiện của chàng, Vân Nhiễm khẽ cười, vươn tay sờ hai má Yến Kỳ, hóa ra người này đáng yêu như vậy.

Nàng còn chưa từng thấy nam nhân nào lo lắng chuyện này, để ý tới cảm nhận của nữ nhân, tiểu Yến Tử nhà nàng tuyệt đối là nam nhân tốt.

Vân Nhiễm giật mình, ngẩng đầu khẽ hôn Yến Kỳ, nhẹ nhàng nói: "Thưởng cho chàng, biểu hiện tuyệt vời xuất sắc."

Mắt Yến quận vương sáng rực, trong lòng hừng hực tinh thần, hắn biểu hiện tốt, công phu trên giường khiến Nhiễm Nhi hài lòng, tuy không có kỹ xảo, nhưng nàng không chê.

Yến quận vương không lo lắng, ôm chặt Vân Nhiễm, mềm giọng: "Sau này ta sẽ cẩn thận, khiến nàng vui sướng hơn, không làm nàng đau.

"Umh, chàng sẽ trở thành nam nhân tốt nhất, dù là trên giường."

Vân Nhiễm khẳng định khiến Yến quận vương yên lòng, hùng tâm tráng khí, không còn lo lắng. Hắn sợ mình không thành thạo, làm đau Nhiễm Nhi khiến nàng tức giận, giờ thì không thành vấn đề nữa rồi.

Xe ngựa chạy thẳng tới biệt viện Nam Giao, dừng lại trước một tòa nhà chạm trổ, Trực Nhật cung kính: "Gia, đã tới biệt viện."

Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm thản nhiên lên tiếng: "Umh."

Có người lên tiếng trả lời, nhấc màn xe lên, Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm nhảy xuống xe, Vân Nhiễm thẹn thùng nhớ vừa rồi hai người hoan ái trong xe ngựa, không còn mặt mũi gặp người. Tuy rằng Yến Kỳ đã dọn dẹp, nhưng cẩn thận vẫn có thể phát hiện dấu vết, khiến nàng không thoải mái.

Bất quá đám thuộc hạ mặt không đổi sắc làm như không biết chuyện gia.

Gia cùng quận vương phi ân ái, bọn họ cao hứng còn không kịp, có cái gì phải tính toán.

Trực Nhật đứng cạnh Long Nhất, Long Nhị. Trước đó nàng đã nói chờ sau khi nàng gả tới phủ Yến vương, bọn họ không cần làm ám vệ, giống như bọn Trực Nhật chờ lệnh là được.

Bây giờ hai người không cần ẩn nấp, vừa thấy Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm xuống xe cùng kêu lên: "Gặp qua quận vương, quận vương phi."

Yến Kỳ gật đầu, phất tay dặn dò: "Các ngươi chia ra canh gác phòng thủ, đừng để cho bất kỳ kẻ nào xông vào biệt viện, nếu có dấu hiệu lập tức báo lại."

Từ giờ phút này trở đi, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào xúc phạm Nhiễm Nhi, hơn nữa những người làm tổn thương bọn họ, hắn sẽ không tha.

Yến Kỳ cười lạnh, ánh mắt tàn nhẫn độc ác, Định vương, hoàng đế, bản quận vương đấu với các ngươi.

Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm vào trong phong, Sơn Trà cùng Dữu Tử theo sao, Lệ Chi ở lại trong viện Mặc Thấm làm quen với tình hình, Hạ Vũ đã bị đuổi, Lệ Chi tiếp nhận công việc phải nhanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net