Chương 27: Chỉ Cưới Nhất Phi, Biểu Huynh Muội.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đứng trước cửa sững sờ hóa đá như bị sét đánh nhìn hoàng thượng cười tỏa nắng, cẩn thận đỡ hoàng hậu đi tới. Đây là hoàng thượng anh mình thần võ, uy vũ khí phách, sắc bén như kiếm, vừa nổi trận lôi đình sao? Nhìn thấy nào cũng thấy một nam nhân nhị thập tứ hiếu.

Đại thần trong triều nổi sóng lòng, không rõ tư vị. Người là nam nhân kiểu mẫu của chúng ta, sao có thể sủng một nữ nhân như vậy. Thân là hoàng thượng hậu cung ba ngàn giai lệ, người cần gì phải đối đãi với một nữ nhân như vậy.

Nữ nhân lại người người hâm mộ hoàng hậu nương nương, thật có phúc, hoàng thượng chẳng những anh tuấn uy vũ, còn ôn nhu đa tình, khiến người ta say đắm.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đâu hiểu nỗi lòng ngổn ngang của những người này, bình thường bọn họ ở chung đều như vậy, sao trong mắt quần chúng lại thành kinh hãi thế tục, rợn người.

Tương trắc phi bị thị vệ túm chặt đã bắt đầu tỉnh táo lại, trước mắt người có thể cứu được nàng chỉ có mình hoàng hậu nương nương.

Tương trắc phi giãy dụa kêu lên: "Hoàng hậu nương nương cứu mạng, ta không cố ý mạo phạm hoàng thượng, ta chỉ,,,,"

Tương trắc phi không biết nói thế nào, lúc này hơi thở nàng dồn dập, hai má đỏ bừng, nếu không phải nàng bấu mạnh đùi, duy trì lý trí. Chỉ sợ nàng đã làm ra hành động càng thêm dâm đãng, nhưng nàng bị người ta hạ dược. Nàng không tưởng mạo phạm tới hoàng thượng.

Vân Nhiễm buông Yến Kỳ ra đi về phía trước, hắn lập tức hô lên: "Nàng cẩn thận một chút!"

Triều thần cùng mệnh phụ xung quanh lại run bần bật.

Bây giờ ai còn dám nói hoàng thượng không sủng hoàng hậu, bọn họ sẽ lập tức chặt đầu hắn xuống làm cầu đá, đều sủng lên tận trời, hoàng thượng anh minh thần võ của chúng ta bị hủy trong tay một nữ nhân.

Xung quanh càng nhiều hơn một số thiên kim tiểu thư, nhìn nam tử ôn nhu đa tình, động tâm, các nàng nếu đươc người sủng một lần, dù chết cũng cam lòng.

Vân Nhiễm phất tay tỏ ý không sao cả, nàng đi tới trước mặt Tương trắc phi, nhìn hai má nàng ta đỏ bừng, liếc mắt đã biết trúng mị dược, cho nên mới mạo phạm Yến Kỳ. Vân Nhiễm lấy ngân châm ra, điểm vài huyệt đạo khiến nàng ta tạm thời thoải mái một chút.

Châm cứu xong, một lát sau Tương trắc phi cảm thấy dễ chịu hơn một chút, Vân Nhiễm nhìn nàng trầm giọng lên tiếng: "Nói đi, sao lại thế này?"

Tương trắc phi nắm được một cơ hội sống, nhanh chóng nói: "Bẩm hoàng hậu nương nương, thần phụ dù có mượn gan không trời cũng không dám vấy bẩn hoàng thượng. Thần phụ bị hạ dược, lúc đó mơ màng bị người kéo đi, lúc hoàng thượng đi tới người kia đẩy ta ra. Bởi vì thần trí không minh mẫn cho nên mới mạo phạm hoàng thượng.

Sự thật là lúc bị đẩy ra, ngửi được nam tính trên người nam nhân nàng mới nhào tới, nhưng không chạm được vào Yến Kỳ, hắn đã nhanh nhẹn né qua. Phương Trầm An ở phía sau hắn bị ôm, nhưng ý đồ của nàng ta quá rõ rệt, nên Yến Kỳ rất tức giận, tiện nhân này dám mạo phạm hắn, chết tiệt.

Vân Nhiễm gật đầu, lại nhìn Yến Kỳ, sắc mặt hắn vẫn đầy thị huyết, phân phó Phương Trầm An: "Trầm An, lập tức tới cung Đan Dương tra xem kẻ nào hạ dược Tương trắc phi."

"Ân! Nô tài lập tức đi thăm dò."

Phương Trầm An thân là người thứ ba trong giám sát ti, thường xuyên phụ trách phá án, chuyện này với hắn chỉ như một trò chơi.

Yến Kỳ đi tới đỡ Vân Nhiễm ôn nhu nói: "Nhiễm Nhi! Chuyện này chỉ sợ còn phải đánh một trận, chi bằng chúng ta tới cung Vĩnh Ninh chờ, nàng thấy thế nào?"

Vân Nhiễm đồng ý, đêm nay cung yến diễn ra tại cung Vĩnh Ninh, chi bằng tới bên đó chờ.

Nàng ra lệnh cho thị vệ: "Đưa người tới cung Vĩnh Ninh."

"Ân, hoàng hậu nương nương." Thị vệ cung kính nhận lệnh.

Nhất tề, mọi người đều di chuyển về hướng cung Vĩnh Ninh, dọc đường đi Yến Kỳ che chở Vân Nhiễm như trân bảo. Nữ tử Đại Tuyên nhìn mà đỏ mắt hâm mộ, hoàng hậu nương nương thật có phúc, hoàng thượng sủng nàng như vậy khiến người ta động tâm. Các nàng cũng muốn tiến vào hậu cung nha.

Không ít thiên kiêm nổi tâm tư, hoàng thượng ôn nhu si tình, các nàng chỉ cần hắn sủng mình bằng một nửa hoàng hậu đã cảm thấy đủ.

Yến Kỳ đỡ Vân Nhiễm ngồi vào ngai vàng của đế hậu, chúng thần cùng gia quyến quỳ xuống hành lễ: "Chúng thần gặp qua hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."

Yến Kỳ liếc nhìn triều thần, phất tay: "Đều đứng dậy, ngồi đi."

Chúng thần tạ ơn, sau đó tản sang hai bên, dựa theo phẩm cấp mà ngồi chỉnh tề.

Phía trên, hoàng thượng dặn cung nữ vài câu, cung nữ rất nhanh lui ra ngoài, một lát sau mọi người nhìn thấy cung nữ bưng theo một khay nhìn hư trà táo đỏ, cung kính đặt trước mặt hoàng hậu.

Vân Nhiễm không khách sáo, kiều mị nở nụ cười nhìn Yến Kỳ, sau đó bưng lên uống.

Chúng thần sững sờ nhìn đế hậu ân ái, quên cả nói chuyện. Nam nhân thấy không cam lòng, hoàng thượng, có cần thiết phải như vậy không, thật mất mặt nam nhân. Nữ nhân lại hâm mộ ghen tị tới cực điểm, ánh mắt có chút khinh bỉ nam nhân nhà mình. Nhìn xem, ngươi ta là hoàng thượng, ôn nhu si tình, chăm sóc hoàng hậu tỉ mỉ, ân cần, các ngươi thì sao, chỉ làm quan to một chút đã ra vẻ mình là chúa tể, ta đây rất giỏi.

Các nam nhân bị giày vò, cũng may, rất nhanh tổng quản thái giám Phương Trầm An dẫn hai gã thái giám đi tới, mọi người thở ra, có người trực tiếp giơ tay lau mồ hôi lạnh.

Phương Trầm An đi tới, Yến Kỳ quay đầu nhìn đại điện, trên mặt âm trầm lạnh lẽo, ánh mắt thâm thúy, đối diện với người khác, hắn khôi phục vẻ anh minh thần võ, cơ trí lạnh lùng. Triều thần thở ra, vẫn quen nhìn hoàng thượng như vậy hơn.

Phương Trầm An cung kính bẩm báo: "Hoàng thượng, nô tài đã điều tra rõ là ai động thủ với Tương trắc phi?"

Hắn thân là người giám sát ti, luôn có thủ đoạn phá an, vừa vào cung Đan Dương đã triệu tập tất cả thái giám, cung nữ tới, một phen uy vũ,, cứng rắn mạnh mẽ, khiến đám cung nhân sợ hãi. Hắn cho thuộc hạ bắt đầu kiểm tra, rất nhanh pát hiện manh mối để lại, hai bút cùng vẽ, những người đó sao chịu được, rất nhanh liền khai ra.

Người đứng phía sau sai khiến là Tần Chiêu Vân phủ Tần quốc công. Thủ đoạn cũng không cao minh, dùng quyền uy ra lệnh cho phòng bếp làm một ít đểm tâm, phòng bếp không nghĩ nàng ta muốn tính kế hoàng thượng, nếu không cho mười lá gan bọn họ cũng không dám.

Dứt lời, ánh mắt Yến Kỳ bắn ra sát khí sắc bén, âm trầm lên tiếng: "Kẻ nào dám can đảm như vậy."

"Bẩm hoàng thượng, chính là đích nữ phủ Tần quốc công Tần Chiêu Vân."

Phương Trầm An vừa nói xong, bên ngoài có người dẫn Tần Chiêu Vân vào.

Mọi người ồ lên, người phủ Tần quốc công biến sắc mặt, cùng nhau nhìn về phía cửa điện. Tần Chiêu Vân bị người áp giải vào, sắc mặt vặn vẹo, trắng bệch, không một tia huyết sắc.

Nàng không ngờ mình bị phát hiện quá nhanh.

Vốn nghĩ có người nhung nhớ, hoàng thượng nhất định sẽ không từ chối. Ai ngờ hoàng thượng chẳng những cự tuyệt, còn muốn giết Tương trắc phi, cũng kéo theo nàng.

Tần Chiêu Vân sợ hãi, cả người run rẩy, vừa vào điện đã quỳ rầm xuống, không nói câu nào. Cả nhà Tần gia hận không thể dùng ánh mắt giết chết nàng, chết tiệt, rảnh rỗi đi hạ dược người ta làm gì, đây chính là tội lớn.

Lão Tần quốc công, tuổi đã cao run run đứng dậy: "Hoàng thượng, lão thần đáng chết, xin hoàng thượng trị tội lão thần đi."

Yến Kỳ hơi nheo mắt lại nhìn lão Tần quốc công, bên trong khởi động sát khí. Tân đế mới đăng cơ, rất có khả năng giết một răn trăm, đúng lúc bọn họ đụng vào họng súng, lão quốc công rơi lệ, vẻ mặt đáng thương.

Yến Kỳ nhìn ông ta ra vẻ sám hổi, lại nghĩ tới thái hoàng thái hậu, cuối cùng phất tay, ra lệnh cho ông ta ngồi: "Đây chính là tội của mình Tần Chiêu Vân, không liên quan tới Tần gia, lão quốc công không cần tự trách."

Mọi người Tần gia nghe thấy vậy thở dài nhẹ nhõm, lão quốc công cũng ngồi xuống, không để ý tới Tần Chiêu Vân.

Yến Kỳ lạnh lẽo ra lệnh: "Người tới, Tần Chiêu Vân cả gan làm loạn, dám âm mưu hại người trong cung, tội khoong thể ta, kéo ra ngoài đánh chết."

Tần Chiêu Vân mềm người, ngã sang một bên, Phương Trầm An vung tay lên, bên ngoài có vài tên thái giám chạy vào, kéo nàng ta ra khỏi điện.

Những thái giám đó không phải người trong cung, ai cũng có võ công, kéo Tần Chiêu Vân như lôi một cái xác.

Tần Chiêu Vân lạnh cả người, mồ hôi chảy ròng ròng, nháy mắt quần áo đã ướt sũng. Nhưng nàng không muốn chết, lúc mành chỉ treo chuông, Tần Chiêu Vân đột nhiên hét lên: "Hoàng thượng, thần nữ có lời muốn nói, hoàng thượng đã quên ngày đó thần nữ cứu người một mạng rồi sao?"

Nói xong, Tần Chiêu Vân sờ soạng trong tay áo, lấy ra một chiếc lắc bặc của trẻ co, đây là vật trẻ con thường hay mang có ba chiếc chuông nhỏ, hoa văn điêu khắc tinh tế, rất đẹp.

Mọi người nghe thấy vậy nhanh hoàng nhìn hoàng đế, đây là có chuyện gì.

Yến Kỳ phất tay, thái giám kéo Tần Chiêu Vân trở lại. Tần Chiêu Vân nhìn sắc mặt hoàng thượng, nhanh chóng giơ lắc lên trầm ổn nói: "Lúc hoàng thượng còn nhỏ, có một lần rơi xuống hồ sen trong phủ, là thần nữ cứu hoàng thượng."

Yến Kỳ nâng mắt nhìn Yến vương gia, chuyện trước đây, hắn không nhớ rõ.

Yến Khang kinh ngạc, nghĩ nghĩ rồi xác nhận, quả thật có chuyện như vậy, nhanh chóng đứng dậy đáp lời: "Bẩm hoàng thượng, quả thật hồi người năm tuổi, có một lần vô tình trượt chân ngã xuống ao sen trong phủ, lúc đó Tần tiểu thư mới một tuổi nhìn thấy liền gào khóc lên, cho nên người khác mới phát hiện ra, cứu hoàng thượng lên. Sau đó thần vì cảm ơn, mới tặng món quà này cho Tần tiểu thư."

Tần Chiêu Vân thở dài nhẹ nhõm, giờ khắc này nàng ta đã hết sợ hãi. Mình là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng, hắn sao có thể giết mình. Chẳng những không giết, theo lý còn phải báo đáp, nếu không phải nàng gào khóc, chỉ sợ hoàng thượng đã sớm chết.

Ban đầu Tần Chiêu Vân tính toán, đẩy Tương trắc phi tới bên cạnh hoàng thượng, khiến hoàng hậu không thể phản bác. Tới lúc đó mình sẽ lấy ra lắc bạc, nói mình là ân nhân cứu mạng hoàng thượng. Lúc đó hẳn người sẽ cao hứng nhận mình vào hậu cung.

Không ngờ Tương trắc phi vô dụng, thành sự không đủ, bại sự có thừa.

Nàng đành phải lấy lắc bạc ra.

Tần Chiêu Vân ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, phong tư tuyệt sắc, mi phượng, mắt sâu, mũi cao thẳng, môi mềm trơn bóng, mỗi nét đều khiến nàng động tâm, Tần Chiêu Vân thẳng thắn nhìn.

Vân Nhiễm bị kinh động, nhìn Tần Chiêu Vân, không ngờ nữ nhân này là ân nhân cứu mạng hoàng thượng. Tuy chỉ vô thức, nhưng chính hành động bản năng đó mới khiến người khác phát hiện ra bọn họ. Nhưng người ta đã nói ra, các nàng cũng không thể phản đối.

Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ chậm rãi nói: "Hoàng thượng, nếu đã là ân nhân cứu mạng, vậy tha cho Tần tiểu thư một lần đi, đuổi ra khỏi cung, sau này không cho phép vào cung nửa bước."

Vân Nhiễm nói xong, Tần Chiêu Vân tối mặt, ánh mắt hận thù, nữ nhân này dựa vào đâu đuổi nàng ra khỏi cung, nàng là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng, ngài không nên báo đáp nàng sao?

Yến Kỳ chậm rãi lên tiếng: "Nếu Tần tiểu thư đã cứu trẫm một lần, vậy trẫm tha cho ngươi một mạng. Người đâu, đuổi nàng ra khỏi cung, sau này không cho phép tới gần nửa bước."

Tần Chiêu Vân trợn mắt, Phương Trầm An vung tay lên, thái giám kéo nàng ra ngoài, Tần Chiêu Vân sắc bén hét lên: "Hoàng thượng, thần nữ muốn ở cạnh thái hoàng thái hậu, hoàng thượng, thái hoàng thái hậu không thể xa thần nữ."

Tần gia cảm thấy thể diện đã bị Tần Chiêu Vân đánh mất hết. Trước mặt hoàng đế bị đuổi ra ngoài, hơn nữa nàng ta biểu hiện rất rõ, người có mắt đều nhìn thấy nàng ta muốn hoàng thượng. Nhưng hoàng thượng đối với nàng khinh thường, nghĩ cái rắm, chỉ biết làm mất mặt gia tộc.

Yến Kỳ xử lí Tần Chiêu Vân lại nhìn Tương trắc phi, lúc này sắc mặt nàng đã tốt hơn nhiều, nhưng mị dược vẫn chưa tan hết, cho nên vẫn khó chịu, nàng ta cố gắng kiềm chế không gây ra hành động quá khích, khiến hoàng thượng giận dữ đánh chết mình.

"Tương trắc phi, tuy bị người khác hãm hại, nhưng mạo phạm trẫm không thể tha, lập tức đưa với tông miếu, cắt tóc tu hành, không được phép ở lại cung Đan Dương, quận chúa Duyên Khánh giao cho thái hoàng thái hậu nuôi nâng."

Tương trắc phi mềm nhũn người, vô lực, tuy rằng kết quả đã là tốt nhất. Nàng cũng không mong ở lại trong cung, thật đáng sợ, nàng không muốn hại người lại không tránh được bị người hại, thiếu chút còn mất mạng. Về phần nữ nhi, có thái hoàng thái hậu chăm sóc, chờ khi lớn lên có thể tới chùa thăm mình.

'Thần phụ tuân chỉ."

Phương Trầm An vung tay lên, có thái giám tới đưa Tương trắc phi ra ngoài, đi suốt đêm tới chùa.

Trong cung Vĩnh Ninh trải qua chuyện vừa rồi, người người càng thêm yên tĩnh cẩn thận.

Hoàng thượng xuống tay rất tàn nhẫn với nữ nhân khác, nếu có người không sợ chết xông lên, chỉ sợ gặp xui xẻo không phải mình nữ nhi mà là cả gia tộc.

Tuy bọn họ có ý kiến về chuyện hoàng thượng không nạp phi, nhưng không ai dám đề suất vào lúc này.

Yến Kỳ ra lệnh: "Khai yến!"

Cung yến bắt đầu, cung nữ mang đồ ăn tiến vào, rót rượu chia thức ăn, trong điện dần náo nhiệt.

Mọi người đoan chính kính rượu hoàng thượng, ai có mắt đều thấy hoàng thượng rất sủng hoàng hậu, cho nên đều chúc ai người ân ái bạc đầu giai lão, chúc hoàng hậu sinh hoàng tử, khiến cho tâm trạng hoàng đế tốt lên. Bỏ đi sát khi thị huyết, sắc mặt ôn hòa, khóe môi cười say lòng người. Các thiên kim tiểu thư nhìn mà tan nát cõi lòng, hoàng thượng tuấn lãng, xuất sắc như vậy lại chỉ sủng một người. Thật sự khiến các nàng đau lòng.

Yến Kỳ vừa uống rượu, vừa nói chuyện với Vân Nhiễm còn quan tâm xem nàng thích ăn cái gì.

Vân Nhiễm thấy hắn uống hơi nhiều, bất mãn nhíu mày liếc hắn một cái: "Chàng uống ít thôi, uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe."

Yến Kỳ cười càng thêm ôn nhuận, phong hoa hiểu nguyệt, ngắm nhìn Vân Nhiễm, lại nhìn bụng nàng: "Umh! Ta không uống nữa."

Ca cơ, vũ cơ bắt đầu ca múa áo váy như mây, hoa hoa lệ lệ, rượu qua vài tuần, cuối cùng các triều thần cũng khẽ thả lỏng, hoàng thượng không uống, bọn họ tự chúc lẫn nhau, nhất thời tiếng cười nói vang vọng trong điện.

Vân Nhiễm vừa uống rượu, vừa nhìn gia quyến các vị đại thần, ánh mắt nàng dừng trên người trưởng công chúa. Bà thấy Vân Nhiễm dang nhìn liền nâng chén rượu lên, Vân Nhiễm cầm chén trà thay rượu kính trưởng công chúa một ly.

Nàng rất thích trưởng công chúa, nhưng trong lòng nàng đột nhiên có cảm giác quái dị, trước khi nàng mang thai không cảm thấy. Bây giờ có bảo bảo, cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Nếu ai hại chết bảo bảo của nàng, nàng nhất định giết hắn để tiêu mối hận, vì sao trưởng công chúa có thể bỏ thành kiến, càng thêm sủng mình. Thật không thể tin được.

"Yến Kỳ, chàng nói xem, vì sao trưởng công chúa tốt với ta như vậy, ta hại chết con của bà, từ lúc ta mang thai, cảm giác rất mãnh liệt. Ta tuyệt đối không tha cho kẻ xúc phạm tới con mình, hành động của trưởng công chúa chẳng phải quá khác thường sao. Bà hẳn phải hận ta tận xương, thề giết ta báo thù mới đúng."

Tuy rằng trước đó trưởng công chúa thật sự làm vậy, nhưng sau này lại dừng tay.

Yến Kỳ nhìn trưởng công chúa, lại nhìn Vân Nhiễm. Hắn muốn nói hai người là mẹ con, nhưng ngại trong điện có nhiều người, nên thôi, để quay về nói cũng không muộn. Yến Kỳ an ủi Vân Nhiễm.

"Nàng đừng suy nghĩ nhiều, không tốt cho sức khỏe."

"Umh! Cũng đúng."

Vân Nhiễm gật đầu, ánh mắt lướt qua người trưởng công chúa, đánh giá những người khác, mọi người thấy nàng đều cung kính gật đầu, trải qua vài chuyện, bọn họ hiểu hoàng hậu nương nương là bảo bối của hoàng thượng, không ai dám trêu chọc.

Ánh mắt Vân Nhiễm đảo qua một lượt, cuối cùng nhìn về phía phủ Tần quốc công, Tần Dục Thành đang vùi đầu uống rượu, không ngẩng đầu nhìn nàng. Thế tử phi Triệu Thanh Nghiên lại u oán nhìn àng. Nhưng rất nhanh liền cúi đầu. Nhìn nữ nhân hào quang bắn bốn phía, người người nâng trên tay, khiến nàng ta cảm thấy mình bị chà đạp, vốn là thiên chi kiều nữ gả cho nam nhân mình không thích, cũng không thích mình.

Vân Nhiễm nhìn nơi khác, thấy mọi người càng thêm cung kính mình, có người bất mãn trong long. Nhưng dù bất mãn, cũng không ai dám khiếu khích.

Rượu quá ba tuần, ca vũ lui xuống, trong điện một mảnh im lặng.Yến Kỳ chậm rãi nâng chén rượu lên, nhìn triều thần: "Tới, trẫm mời mọi người một ly, từ nay về sau, chúng ta cùng cố gắng, để cho Đại Tuyên đi lên một tầng cao mới, dân giàu nước mạnh, đạt tới cảnh giới kẻ khác không dám khinh thường.'

Yến Kỳ dứt lời, tất cả mọi người trong điện đều đứng dậy, cao giọng đồng thanh: "Nguyện vì Đại Tuyên dân giàu nước mạnh, dân chúng an khang, không để kẻ khác khinh thường."

Toàn điện kích động uống rượu, Yến Kỳ phất tay bảo mọi người ngồi xuống. Trong triều có không ít người nhìn chằm hoàng thượng, đánh giá tâm trạng ngài không tệ. Bọn họ có nên đề xuất chuyện tuyển phi, tuy rằng hoàng thượng sủng ái hoàng hậu, nhưng nương nương có mang, căn bản không thể hầu hạ ngài. Thân là vua một nước sao có thể không có ai bên cạnh.

Vài vị triều thần nhìn hoàng đế cười ôn nhuận, nhưng không ai dám lên tiếng. Người nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều im lặng.

Nữ nhi nhà Cẩm thân vương cự tuyệt gả vào hoàng cung, nếu nàng đã không gả. Chuyện hoàng thượng tuyển phi không liên quan tới ông, ông mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu tự nhiên sẽ không đề cập tới chuyện tuyển phi. Tần lão quốc công vì chuyện của Tần Chiêu Vân, dĩ nhiên cũng không dám trêu chọc hoàng đế.

Triệu thừa tướng nhìn vài người bất động, ông cũng chưa muốn chết, cuối cùng im lặng, cả điện không ai dám đề cập tới chuyện tuyển phi.

Bọn họ không đề cập tới, Yến Kỳ lại đứng dậy đề xuất, ánh mắt hắn ôn nhu nhìn Vân Nhiễm, rồi quét mắt nhìn chúng thần, bình tĩnh lên tiếng.

"Hôm nay trẫm thiết yến, thứ nhất là để quân thần cùng vui, thứ hai là có việc muốn tuyên bố."

Vừa nghe thấy hoàng thượng có chỉ, chúng thần tập trung tinh thần, nín thở, nhìn hoàng thượng không chớp mắt.

Yến Kỳ ôn hòa lên tiếng: "Bắt đầu từ hôm nay hủy bỏ quy chế tuyển tủ, hậu cung chỉ có một phi, không có người thứ hai.'

Mọi người sững sờ, tuy biết hoàng thượng sủng ái hoàng hậu, nhưng hạ chỉ bỏ tuyển tú, sau này hậu cung chỉ có duy nhất một phi tần, sao có thể, chuyện này....?

Có lão thần sốt ruột nhanh chóng đứng dậy: "Hoàng thượng, vạn vạn không thể, ngài sủng ái hoàng hậu có thể tạm thời không nạp phi. Nhưng hủy bỏ tuyển tú, thật sự không thể làm, xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh."

Triệu thừa tướng vừa nói xong, vài lão thần cổ hủ cũng đứng dậy: "Hoàng thượng, vạn vạn không thể."

Các vị mệnh phụ cùng thiên kim đều sắp khóc, ánh mắt vô thức hoen đỏ. Các nàng chuẩn bị sẵn tinh thần vào cung thị tẩm, không cầu ngài sủng ái, cũng không dám tránh với hoàng hậu nương nương. Nhưng hoàng thượng hủy bỏ tuyển tú, chẳng phải các nàng vĩnh viễn không thể vào cung.

Trong đám thiên kim, Nguyễn Mộng Điệp là người đầu tiên kích động đứng bật dậy: "Hoàng thượng! Vạn vạn không thể, người là hoàng đế Đại Tuyên, sao có thể chỉ cưới một nữ nhân, sẽ khiến người trong thiên hạ chê cười."

Nguyễn Mộng Điệp vừa nói xong, Yến Kỳ trầm mặt xuống, lạnh băng, lần trước nữ nhân này ở phủ Vân vương câu dẫn không thành. Bây giờ lại dám nói ra chuyện lời vô liêm sỉ như vậy.

Yến Kỳ lạnh lẽo lên tiếng: "Nguyễn Mộng Điệp, lá gan thật lớn, ai cho ngươi dám phản bác trẫm, trẫm là hoàng thượng, lời vàng tiếng ngọc, khi nào tới lượt người khác nghi ngờ."

Yến Kỳ quay sang ra lệnh cho Phương Trầm An: "Bắt kẻ to gan này lại cho trẫm, ăn nói hồ đồ, kéo ra ngoài đánh ba mươi đại bản."

Phương Trầm An nhận lệnh, vài ba thái giám nhanh chóng tiến vào kéo Nguyễn Mộng Điệp ra như lôi một con gà, nàng ta trắng mặt, vì quá kích động đã quên mất quy củ. Hoàng thượng mở kim khẩu, khi nào tới nữ nhân như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net