Chương 34: Đại Quân Tây Tuyết Áp Sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước cửa điện, Đường Tử Khiên gắt gao nhìn chằm chằm công chúa An Nhạc, muốn từ vẻ mặt của nàng tìm thấy một tia do dự, nhưng tất cả đều không có. Nữ nhân này rất bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt trấn định, không còn nửa điểm yêu thích, tim Đường Tử Khiên nhói lên, hắn nghĩ sau một thời gian dài như vậy vết thương lòng của An Nhạc đã tốt hơn, hắn muốn cưới, tự nhiên nàng cũng muốn gả. Dù sao nàng cũng từng là thê tử của hắn, từng có đứa nhỏ của hắn, nhưng bây giờ?

Đường Tử Khiên nói không nên lời, Vân Nhiễm liếc nhìn hai người bọn họ, trầm giọng lên tiếng: "Chuyện kết hôn, trừ khi cả hai bên đều tình nguyện, nếu không bản cung sẽ phản đối, bản cung không muốn tạo thành một đôi vợ chồng bất hòa."

Dứt lời, An Nhạc nói nhanh: "Tạ hoàng tẩu."

Đường Tử Khiên nhìn nữ nhân mặt mày vui vẻ đứng bên cạnh, trong lòng đau đớn khó chịu. Nhớ tới lúc mình nghe thấy tin nàng chết, cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng, rồi lại cao hứng khi nhìn gặp lại nàng, toàn tâm toàn ý muốn cưới nàng, nàng lại không chịu gả.

Vân Nhiễm nhìn Đường Tử Khiên, thấy hắn đau lòng khổ sở, nhưng nàng biết nam nhân này có thể vượt quan, hắn cứng rắn hơn so với bất kỳ ai.

"Ngươi tiến cung làm gì?"

Vân Nhiễm chậm rãi hỏi, Đường Tử Khiên cả kinh, nhớ tới mục đích mình vào có chuyện quan trọng, vừa rồi gặp An Nhạc lại quên mất.

Đường Tử Khiên hồi phục tinh thần ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm, cung kính lên tiếng: "Thần có việc cầu kiến nương nương."

Vân Nhiễm liếc hắn, biết hắn tiến cung vì Đường Nhân, liền xoay người đi vào trong: "Ngươi vào đi."

An Nhạc thấy Đường Tử Khiên đứng dậy đi theo Vân Nhiễm vào cung Vân Hoa, nàng dịu dàng lên tiếng: "Hoàng tẩu, ta lui xuống trước."

Vân Nhiễm phất tay: "Đi đi!"

Đường Tử Khiên quay lại nhìn, ánh mắt sáng rực, nữ tử thản nhiên xoay người đi, không thèm liếc hắn lấy một cái. Rốt cục hắn với nàng càng lúc càng xa, không còn cơ hội ở cùng một chỗ. Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được nỗi đau sắc bén trong lòng. Vân Nhiễm lên tiếng: "Vào đi."

Đường Tử Khiên đi vào đại điện, cung kính hành lễ, sau đó hỏi chuyện của Đường Nhân.

"Muội muội của thần chết, mẫu thân rất đau lòng, bây giờ bệnh không dậy nổi, cho nên thần mới tiến cung làm phiền nương nương."

Phu nhân hộ quốc tướng quân, nghe tin nữ nhi chết, đau lòng sinh bệnh không dậy nổi. Đường Tử Khiên thương mẫu thân cho nên tiến cung tìm Vân Nhiễm, muốn xem có thể để cho Đường Nhân bí mật về nhà thăm mẫu thân.

Ánh mắt Vân Nhiễm sâu xa nhìn Đường Tử Khiên trầm ổn lên tiếng: "Nếu ngươi muốn cho nàng về Đường gia, bản cung không phản đối, nhưng nếu chuyện bị lộ, ngươi có biết nàng ta sẽ có kết cục gì, chỉ sợ sẽ không tốt."

Nếu Đường Nhân về phủ bị lộ, chờ nàng ta chỉ có đường đăng thanh cổ phật, cô độc cả đời còn lại.

Đường Tử Khiên hiểu ý của Vân Nhiễm, hắn cũng không dám mạo hiểm, cuối cùng đành thở dài một hơi.

Vân Nhiễm nhìn Đường Tử Khiên ôn hòa nói: "Ngươi về trấn an Đường phu nhân, bản cung sẽ nhanh chóng sắp xếp cho nàng trở về phủ."

Nàng đã chuẩn bị đốt mọi thứ, đặc biệt bố trí một căn phòng giải phẫu trong cung Vân Hoa, bây giờ chỉ còn chờ Đường Nhân tiến cung, giải phẫu chỉnh dung, sau đó nàng ta có thể trở về Đường gia.

"Tạ hoàng hậu nương nương."

Đường Tử Khiên không nhiều lời, vì hạnh phúc cả đời muội muội, hắn quyết định tạm thời không cho nàng về Đường phủ, về phần mẫu thân, hắn trấn an bà trước, Đường Tử Khiên cáo lui rời khỏi cung Vân Hoa, Vân Nhiễm gọi hắn lại.

"Đường Tử Khiên, cái gì đã qua thì để cho nó qua đi, ngươi nên có một sự bắt đầu mới, đừng nhớ thương chuyện cũ. Có một số vết thương, dù lành nhưng vẫn còn sẹo, chỉ cần động vào sẽ đau, buông tha cho An Nhac, cũng là buông tha cho chính mình."

Ánh mắt Đường Tử Khiên mờ mịt, chậm rãi lên tiếng, đi khỏi đại điện.

Vân Nhiễm thở dài, Sơn Trà dặn dò cung nữ chuẩn bị đồ ăn sáng, chờ sau khi ăn xong, nàng liền tới ngự thư phòng làm việc. Yến Kỳ đi rồi, tự nhiên nàng cần phải xử lý tốt chuyện trong triều.

Sơn Trà chuẩn bị mang đồ ăn vào, gà hầm cẩu kỷ, đậu hũ trần bì, tôm chiên, cá hồng nướng, hạch đào tô, bơ cuốn, đậu tây xào.

Vân Nhiễm ăn một mình, không khỏi nhớ tới Yến Kỳ, chỉ mong lần này hắn có thể tìm được bảo tàng, giải trừ nguy cơ của Đại Tuyên, hơn nữa nàng hi vọng hắn bình an.

Vân Nhiễm vừa ăn vừa nghĩ, bên ngoài có tiếng thái giám bẩm báo: "Bẩm hoàng hậu nương nương, trưởng công chúa cầu kiến."

"Truyền!"

Thái giám cung kính lui ra ngoài, rất nhanh, trưởng công chúa tiến vào, váy tơ vàng gấm Tứ Xuyên, thắt lưng màu bạc, cả người cao quý ung dung, tư thái tao nhã, biểu lộ rõ uy nghi của công chúa hoàng thất. Nhưng vừa nhìn thấy Vân Nhiễm, liền cười sung sướng, gặp nữ nhi tâm trạng của bà tự dưng tốt lên, tràn đầy vui vẻ, vừa đi vừa hành lễ: "Gặp qua hoàng hậu nương nương."

Vân Nhiễm vẫy tay: "Bác, người mau đứng dậy, không cần hành lễ."

Trưởng công chúa phát hiện, hôm nay hoàng hậu đối với mình có chút khác thường, thân thiện hơn, rất tùy ý. Trước đây hai người cũng rất tốt, nhưng Vân Nhiễm không hoàn toàn buông lỏng.

Trưởng công chúa ngẩn ra, chẳng lẽ Yến Kỳ đã nói với Nhiễm Nhi, nàng là con mình, cho nên nàng mới tự nhiên như vậy.

Trong lòng bà hân hoan, ý cười càng thêm đậm, không nói thêm gì nữa, sảng khoái đi tới.

Vân Nhiễm nhìn trưởng công chúa: "Bác, người đã ăn chưa, có muốn cùng ta ăn một chút."

"Được!" Có thể cùng nữ nhi ăn cơm, trưởng công chúa rất vui mừng, tuy rằng bà đã ăn, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tự nhiên của con gái, cả thể xác và tinh thần đểu vui vẻ.

Vân Nhiễm phân phó Sơn Trà mang một bộ bát đũa tới, sau đó ra lệnh cho tất cả mọi người lui xuống, chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Bác, tới đây, nếm thử món này."

Vân Nhiễm thân thiết tiếp đón, khiến trưởng công chúa có chút được sủng mà sợ, trong lòng lại ấm áp, khóe mắt hơi ẩm ướt. Vì để nàng không phát hiện, bà nhanh chóng cúi đầu gắp thức ăn, Vân Nhiễm nhìn trưởng công chúa, bà cao hứng như đứa trẻ, nàng cũng cao húng theo. Hóa ra có thể khiến người khác hạnh phúc vui vẻ, chính mình cũng sẽ vui vẻ. Huống chi đây còn là mẫu thân của thân thể này, mỗi đứa nhỏ đều là bảo bối của mẹ, nàng cũng hi vọng được làm bảo bối.

"Bác!" Vân Nhiễm thả bát đũa trong tay xuống, ôn hòa nhìn trưởng công chúa: "Bác, một mình người ở trong phủ trưởng công chúa chắc rất cô đơn tịch mịch, chi bằng, người chuyển vào cung đi, đúng lúc thêm phần náo nhiệt."

Trưởng công chúa run run, vào cung sao, bà có thể chứ? Có thể ở cạnh con gái mình sao?

"Ta?"

"Bác, tuy rằng người chỉ là bác của ta, nhưng cũng giống như mẫu thân."

Đầu trưởng công chúa ong lên, như băng tan ngàn dặm, Nhiễm Nhi đã biết, quả nhiên nàng biết mình là mẫu thân của nàng. Quá tốt rồi, bà hiểu ý nàng, nàng không thể nhận mình làm mẫu thân, vì không muốn khiến Vân Tử Khiếu tổn thương, bà cũng không muốn vậy. Nhưng trong lòng nàng, bà cũng như mẹ, con đồng ý nhận bà. Bà thật sự vui mừng, trưởng công chúa kích động rơi lệ.

Vân Nhiễm cầm khăn tay lau nước mắt cho trưởng công chúa.

"Chỉ là ta rất cao hứng, nên hơi kích động, ngươi xem, rõ ràng đã già còn như đứa trẻ."

Trưởng công chúa sủng nịnh lên tiếng, trên mặt ý cười như một tầng lụa mỏng sáng rực, Vân Nhiễm cầm tay bà: "Bác, người mau vào cung ở đi, trong cung rất lạnh lẽo, có người sẽ nào nhiệt lên một chút. Hơn nữa ta sắp sinh, người có thể giúp ta bế đứa nhỏ."

Vừa nghe tới bế đứa nhỏ, mắt trưởng công chúa sáng rực lên, đây chính là cháu ngoại của bà đó, thật sự quá tốt, trưởng công chúa lập tức gật đầu: "Tốt, ta sẽ chuyển tới trong cung."

Vân Nhiễm nở nụ cười, sở dĩ nàng kiên trì muốn trưởng công chúa tới ở trong cung, một phần là vì áy náy, chính mà hại chết quận chúa Minh Tuệ, còn hại chết Hạ Chi Diêu, bây giờ chỉ còn lại mình trưởng công chúa lẻ loi. Nếu bà vào cung, thứ nhất có thể ở cạnh nàng, thứ hai có thể giúp nàng chăm sóc đứ nhỏ, bà sẽ không cô đơn. Làm mẹ ai cũng hi vọng được bảo vệ con mình cả đời.

"Tốt rồi! Trong cung còn rất nhiều cung điện, người xem chọn lấy một cái, nói với Lệ Chi để nàng sai người dọn dẹp sạch sẽ."

"Ta đã biết, ngươi đừng quan tâm tới những chuyện này."

Tâm trạng của trưởng công chúa rất tốt, nhìn con mình, càng ngắm càng cao hứng, càng vừa lòng. Nhưng bà chợt nhớ tới một chuyện, kéo tay Vân Nhiễm dặn dò: "Nhiễm Nhi! Bác vào cung là có chuyện muốn dặn dò con."

"Ân! Người nói đi." Vân Nhiễm nhìn trưởng công chúa. Trưởng công chúa nghiêm túc: "Con phải để ý thái hoàng thái hậu, bà ta là đích nữ phủ Tần quốc công, trải qua ba đời hoàng đế, có thể ở trong cung như cá gặp nước, cũng không phải hạng bình thường. Hơn nữa bà ta để ý nhất là hoàng đế si tình. Tiên đế thích mẫu thân của Yến Kỳ bà phái người hạ độc hại chết nàng. Bây giờ Yến Kỳ lại yêu con say đắm, chẳng những vậy còn để con can thiệp vào chuyện triều chính, chỉ sợ thái hoàng thái hậu càng không dễ dàng tha thư, nên con nhất định phải cẩn thận, đề phòng nữ nhân này."

Vân Nhiễm gật đầu, nàng chưa bao giờ xem nhẹ thái hoàng thái hậu, đề phòng nữ nhân này động tay chân, nhưng vẫn chưa thấy có hành động gì, nàng vẫn không dám khinh thường.

"Ta biết rồi bác."

Vân Nhiễm gật đầu, lại cầm đũa gắp đồ ăn cho trưởng công chúa, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí rất hòa hợp.

Bên ngoài điện, Hứa An vội vàng tiến vào cung kính bẩm báo: "Hoàng hậu, không tốt rồi, thái hoàng thái hậu sinh bệnh, nghe nói rất nặng, thái giảm cung Đan Dương tới bẩm báo."

Vân Nhiễm vừa nghe trưởng công chúa nhắc nhở nữ nhân này rất thủ đoạn, giờ lại nghe thấy bà ta mắc bệnh. Nhưng trước mắt Yến Kỳ không có trong cung, thái hoàng thái hậu bị bệnh, nàng thân là hoàng hậu, không thể bỏ mặc, vẫn nên đi xem. Hơn nữa nàng cũng muốn xem nữ nhân này bị bệnh thật hay giả. Vân Nhiễm cười u ám nhìn Hứa An: "Ngươi tới cung Đan Dương báo với thái giám tổng quản, hoàng thượng bị bệnh, không tiện đi qua, bản cung sẽ tới ngay lập tức."

"Ân! Nô tài tuân chỉ."

Hứa An lui xuống, Vân Nhiễm nhìn trưởng công chúa: "Bác! Chúng ta cũng đi thăm thái hoàng thái hậu, xem có đúng bà ta bị bệnh thật không?"

"Được!" Trưởng công chúa gật đầu, Nhiễm Nhi là quỷ y, thái hoàng thái hậu nếu muốn giả bệnh nàng nhất định sẽ phát hiện ra. Thật sự như vậy nàng sẽ không bỏ qua cho bà ta.

Hai mẹ con rời khỏi cung Vân Hoa tới cung Đan Dương.

Trong tẩm cung Đan Dương, sắc mặt thái hoàng thái hậu vàng vọt, gầy rộc người chỉ sau một đêm, cả người yếu ớt vô lực, ngự y đang bận rộn chữa trị cho thái hoàng thái hậu, thấy Vân Nhiêm cùng trưởng công chúa đi tới, liền quỳ xuống. Vân Nhiễm là hoàng hậu giám quốc Đại Tuyên, dĩ nhiên bọn họ không dám đắc tội.

"Gặp qua hoàng hậu, gặp qua trưởng công chúa!"

Vân Nhiễm phất tay, ý bảo bọn họ đứng dậy, ôn hòa hỏi: "Thái hoàng thái hậu thế nào rồi?"

"Bẩm hoàng hậu nương, thái hoàng thái hậu vì tuổi tác đã cao, sức khỏe vốn không bằng người thường. Hơn nữa bị khí giận công tâm, máu nhất thời nghịch chuyển, bị phản phệ nên cả người suy sụp, hơn nữa máu nghịch chuyển khiến người hôn mê bất tỉnh.

Vân Nhiễm gật đầu, đi qua bắt mạch cho thái hoàng thái hậu, nữ nhân này thật sự bị khí huyết nghịch chuyển, hơi thở yếu ớt, mạch tượng khi thì nhanh như gió, khi lại mỏng mảnh không thấy. Vân Nhiễm vốn định mặc kệ bà ta, nhưng bây giờ nàng không chỉ làm hoàng hậu, còn bại lộ thân phận quỷ y Lãm Nguyệt công tử, nếu không ra tay cứu chữa để thái hoàng thái hậu chết, chỉ sợ người trong thiên hạ dị nghị. Vân Nhiễm nhíu mày, rút ngân châm ra, châm cứu vài huyệt đạo trên người thái hoàng thái hậu, hơi thở bà ta bình thường một chút, chậm rãi mở mắt. Vân Nhiễm thu hồi ngân châm, dặn dò ngự y trong cung.

"Lập tức đi sắc thuốc cho thái hoàng thái hậu uống."

"Ân! Hoàng hậu nương nương!" Ngự y cung kính cẩn thận lui xuống bốc thuốc.

Thái hoàng thái hậu yếu ớt mở đôi mắt lờ đờ, quan sát, thở hổn hển nhìn Vân Nhiễm cùng trưởng công chúa, cố gắng lên tiếng: "Hoàng hậu, trưởng công chúa, sao các ngươi lại tới đây?"

Trưởng công chúa lên tiếng trước: "Thái hoàng thái hậu, sao người lại bệnh thành như vậy, việc gì cũng nên nghĩ thoáng một chút, trăm ngàn lần đừng khiến chính mình bị thương."

Tuy rằng thái hoàng thái hậu không khiến người ta thích, nhưng thấy bà ta đã bệnh thành như vậy, trưởng công chúa cũng có chút không đành lòng, tốt xấu gì bà cũng là phi tử của phụ vương, hơn nữa lần này bà rời núi là do mình mời tới.

Thái hoàng thái hậu khẽ lắc đầu từ chối: "Là do ta già, người già không chịu nổi áp lực, chỉ hơi chút thổi cỏ lay, sẽ thành như vậy."

Thái hoàng thái hậu cười khổ, nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt khát vọng: "Hoàng hậu, coi như nể ai gia cả đời vất vả vì hoàng thất, ai gia có thể cầu xin một chuyện không?"

Vân Nhiễm gật đầu nhìn bà, chỉ thấy bà cố gắng thở: "trước kia, ai gia vì tiên đế, tính kế với mẫu thân của hoàng thượng. Bất kể xuất phát từ ai, đều vì trung thành với Đại Tuyên. Tất cả đã trôi qua, ai gia chỉ cầu xin các ngươi tha cho Tần gia. Ai gia đã ra lệnh cho Tần gia, không được phép tới tìm hoàng thượng gây sự, Chiêu Vân đã chết, tất cả đều đã qua."

Sau khi thái hoàng thái hậu nói xong, thở không ra hơi, trưởng công chúa giúp bà nhuận khí, ôn hòa nói: "Người đừng lo lắng chuyện của Tần gia, hoàng thượng cùng hoàng hậu là người có nguyên tắc, nếu như không phạm pháp, bọn họ sẽ không lạm sát người người vô tội."

"Vậy là tốt rồi!" Thái hoàng thái hậu thở hổn hà hổn hển, một lát sau cố gắng nhìn Vân Nhiễm: "Hoàng hậu chắc còn có việc, ai gia đã không sao rồi."

Nói xong, bà toát mồ hôi lạnh, từ từ lịm đi.

Vân Nhiễm bước tới kiểm tra một chút, là do quá yếu, lại cố gắng nói nhiều nên mới ngất đi một lát.

Trưởng công chúa nhìn Vân Nhiễm: "Nhiễm Nhi, ngươi dẫn người đi đi, chỗ này giao cho bản cung, ta sẽ chăm sóc thái hoàng thái hậu."

Mặc hệ bà ta cố hồi phục được hay không, dù sao cũng là thái hoàng thái hậu của hoàng thất. Bọn họ không thể bỏ mặc, Nhiễm Nhi là hoàng hậu, còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý. Bà thân là mẫu thân của nàng, tự nhiên nên giúp nàng những việc nhỏ.

Vân Nhiễm gật đầu đồng ý, Yến Kỳ không có trong cung, nàng còn phải xử lý chuyện triều đình, nơi này giao cho trưởng công chúa là tốt nhất.

"Vậy bác vất vả."

"Không có chuyện gì, ngươi đi đi." Trưởng công chúa nhu hòa phất tay, để cho Nhiễm Nhi rời đi. Vân Nhiễm gật đầu, dặn dò trưởng công chúa vài câu rồi dẫn người về ngự thư phòng. Trên đường đi nàng phân phó Long Nhất cùng Long Nhị lập tức xuất cung bí mật đưa Đường Nhân tới, buổi tối không có ai, nàng sẽ tiến hành giải phẫu chỉnh dung cho nàng ta, sau đó đưa về Đường gia.

Long Nhất cùng Long Nhị nhận lệnh đi làm việc, Vân Nhiễm còn chưa đi tới ngự thư phòng, đã có văn thư khẩn cấp chuyển tới.

Tin khẩn truyền từ tám trăm dặm, tướng sĩ ải Hàm Cốc bất ngờ làm phản, tướng thủ thành Liễu Dật bị phó tướng Trương Trung Thành giết chết. Binh lính đóng trong ải bị thương quá nửa, bây giờ chỉ còn lại một nửa canh gác, phía tây bắc ải chính là các bộ lạc du mục. Năm vạn binh mã mất hơn một nửa sao có thể chống lại những bộ lạc hung mãn thành tính.

Vân Nhiễm nhanh chóng quyết định, nhìn Phương Trầm An: "Phương Trầm An, truyền khẩu dụ cho đại thống lĩnh Ninh Dung, ra roi thúc ngựa tới Bắc U Lĩnh gần ải Hàm Cốc nhất điều năm vạn binh mã. Nếu các bộ lạc du mục phá ải Hàm Cốc, cần phải ra lệnh cho tướng thủ thành Bắc U Lĩnh, Vệ Duyên Phong ngăn cản, kết hợp với Ninh Dung tiêu diệt bọn họ. Mặt khác sai Vệ Duyên Phong cùng Ninh Dung liên thủ giết chết Trương Trung Thành."

Phương Trầm an cung kính nghe lệnh, hắn bị thuyết phục bởi sự dõng dạc, trầm ổn, dứt khoát của hoàng hậu/

Vân Nhiễm ra lệnh cho Hứa An: "Lập tức thông báo cho triều thần tới ngự thư phòng nghị sự."

"Ân, hoàng hậu nương nương."

Hứa An đi thống báo cho các đại thần, Vân Nhiễm đi một mạch về ngự thư phòng. Nàng không ngờ Yến Kỳ vừa đi, sau lưng đã xảy ra chuyện, ải Hàm Quan tạo phẩn, chết không ít người, chuyện này không thể chậm trễ, kéo dài một ngày chính là cho địch nhân một ngày để tiêu diệt nốt một phần còn lại.

Trong lòng Vân Nhiễm tràn đầy lo lắng, nhưng không thể hiện ra ngoài. Trước mắt hoàng thượng vắng mặt, nếu nàng lo lắng sợ hãi để lộ sơ hổ, không chừng còn xảy ra chuyện, cho nên chỉ có thể cố gắng trấn tĩnh.

Ngự thư phòng.

Vân Nhiễm không chờ quá lâu, các đại thần đã lục đục tiến vào.

Bây giờ bọn họ đã quen với chuyện hoàng hậu chấp chính, hoàng thượng sinh bệnh, hoàng hậu quản lý. Nương nương sai người tới truyền bọn họ vào cung, nhất định đã xảy ra chuyện. Cho nên bọn họ không dám chậm trễ, bây giờ trong triều còn trống rất nhiều vị trí cao, hoàng thượng cùng hoàng hậu đang quan sát lựa chọn, nếu bọn họ dám lề mề, không chừng sẽ bị điều chuyển tới nơi khác.

"Chúng thần tham kiến hoàng hậu nương nương."

Mọi người cung kính hành lễ, Vân Nhiễm phất tay ý bảo bọn họ đứng dậy. Nàng quét mắt nhìn vài vị triều thần, trầm ổn lên tiếng: "Vừa rồi bản cung nhận được tin khẩn truyền từ tám trăm dặm, binh lính Hàm Quan bất ngờ làm phản, tướng thủ thành bị phản tặc Trương Trung Thành giết chết, thương vong khá lớn."

"Á!" Mọi người kinh hãi, Tần lão quốc công nhanh chóng bước ra khỏi hàng: "Hoàng hậu nương nương lập tức sai người trước tiên tới trợ giúp ải Hàm Quan, nếu không Hàm Quan thất thủ, thành trì thứ hai cũng không giữ được. Tây bắc sẽ thất thủ, bộ lạc du mục vẫn hận Đại Tuyên, dân chúng rơi vào tay bọn họ sẽ giết người cướp của, chỉ sợ thương vong vô số."

"Bản cung đã phái người cấp tốc tới Bắc Y Lĩnh ra lệnh cho Vệ Duyên Phong dẫn năm vạn binh mã tới trợ giúp cần phải ngăn cản bọn họ. Cũng ra lệnh cho bọn họ diệt trừ phản tặc."

Chúng đại thần thở dài nhẹ nhõm, sắc mặt Vân Nhiễm lại khó coi.

"Ải Hàm Quan bất ngờ làm phản, là vì nợ quân lương, hoặc do người có ý đồ xúi giục."

"Người có ý đồ xúi giục? Ai?" Sắc mặt Cẩm thân vương âm trầm, mọi người trầm mặt, nhìn xung quanh, Vân Nhiễm lạnh lùng: "Các ngươi nói thử xem, gần ải Hàm Quan ngoài bộ lạc du mục là nơi nào?"

Mọi người lập tức động não, sau đó Vũ An hầu nhanh chóng lên tiếng: "Phủ Tây bình vương, chẳng lẽ do bọn họ xúi giục, bọn họ làm vậy có mục đích gì. Đại Tuyên nội loạn, bọn họ được lợi gì."

Ánh mắt Vân Nhiễm sâu thẳm như màn đêm, âm u lên tiếng: "Hoài Nam vương bị chém, bọn họ cảm thấy bị uy hiếp, cho nên muốn làm bá chủ một phương, biện pháp tốt nhất chính là khiến cho tộc du mục công phá Hàm Cốc, chiếm lấy phía tây bắc Đại Tuyên, hai bên chia nhau thống trị."

Vân Nhiễm vừa nói xong, mọi người tức giận mắng Bình tây vương bán nước.

Cẩm thân vương nhanh chóng lên tiếng: "Trước mắt phải làm gì? Phái binh diệt Hàn gia sao?"

Vân Nhiễm lắc đầu, đây chưa phải là lúc động tới Hàn gia, nhưng lòng muông dạ thú của bọn họ rất rõ ràng, không thể giữ lại. Nhưng cấp bách nhất vẫn cần phải giải quyết chuyện quân lương.

"Hàn gia chỉ quạt gió thổi lửa, gây chia rẽ, chúng ta sẽ nhớ, nhưng trước mắt cần nghĩ cách giải quyết vấn đề quân lương."

Vừa dứt lời, cả ngự thư phòng im lặng không tiếng động, sở dĩ quân lương không xuất là do nhất thời không chuẩn bị kịp. Tuy rằng các vị đại nhân có tiền, nhưng không thấm vào đâu so với nhu cầu khổng lồ của quân đội.

Trong phòng im ắng, Hứa An từ bên ngoài đi vào bẩm báo: "Bẩm hoàng hậu, thế tử Cẩm thân vương về kinh, bây giờ đang ở bên ngoài xin gặp hoàng thượng."

Vừa nghe thấy Sở Văn Hiên đã về, Vân Nhiễm phất tay cho truyền, Hứa An nhanh chóng lui ra, rất nhanh một bóng áo xanh, Sở Văn Hiên phiêu dật tiến vào, cung kính hành lễ với Vân Nhiễm: "Thần gặp qua hoàng hậu nương nương."

Vân Nhiễm phất tay, ý bảo hắn đứng dậy, Vân Nhiễm quan tâm hỏi: "Thế nào, đã bắt được tri phủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net