Chương 40: Vân Nhiễm Cứu Yến Kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong Hồ Lô cốc, hai bóng người phi thân lên trời, như hai con giao long cuồng chiến giữa không trung. Sức chiến đấu của cả hai vô cùng cường đại, vừa ra tay đã xuất đại nội lực, khiến Hồ Lô cốc bị oanh tạc, đám người Trầm Thụy đang chiến đấu gần đó, vội vàng lo lắng kinh hô: "Hoàng thượng, cẩn thận."

Yến Kỳ nào dám có nửa điểm thiếu tập trung, không để ý tới Trầm Thụy, toàn lực đối phó với Tiêu Chiến, binh lính rung dộng, trận chiến ngày càng kịch liệt, đánh từ Hồ Lốc cốc tới tận đỉnh núi.

Lúc này Tiêu Chiến đã hóa ma, hơn mười vạn binh lính kêu thảm, kích thích hắn, mắt đỏ như máu, tóc nháy mắt trắng như tuyết, bay bay trong gió nhìn qua như một yêu quái, hắn ngửa đầu lên trời gầm thét.

"Yến Kỳ, bổn vương với ngươi không đội trời chung."

Hắn điên cuồng hét lên, xông về phía Yến Kỳ, nội lực bùng nổ, liều mạng với Yến Kỳ.

Nơi này đánh nhau loạn thành một đoàn.

Trong thành Đồng Quan có một thiếu niên thấp bé, mặc trang phục của binh sĩ Đại Tuyên, nhanh chóng đi lại trên đường, nhìn thấy vô số người bị thương, một số binh sĩ đang đưa những người này đi chữa trị, ai cũng vội vàng không để ý tới thiếu niên kia. Mọi người chỉ nghĩ đó là một binh sĩ Đại Tuyên, lại không biết đây là hoàng hậu đương triều hoàng hậu Vân Nhiễm.

Trước đó nàng đã lặng lẽ vào Đồng Quan, sợ gây chú ý nên mới giả trang thành binh lính, nàng không dám lơ là. Lão yêu bà nhất định phái người tới Đồng Quan chờ nàng, nếu mình mất cảnh giác, có khả năng sẽ trúng độc thủ của bọn họ, nên mới cẩn thận giả trang, dịch dung.

Tuy rằng bụng năm tháng có hơi lớn, nhưng quần áo của nàng rộng, lúc này không ai chú ý tới bụng của nàng.

Vân Nhiễm đi trên đường, nhìn binh lính đang vận chuyển người bị thương, nhanh chóng giữ lại một tiểu binh: "Hoàng thượng đâu, ngài đang ở chỗ nào?"

Tiểu binh kia không nghĩ nhiều, dễ dàng trả lời: "Hoàng thượng dẫn đại quân ép Tây Tuyết vào Hồ Lô cốc, bây giờ hai bên đang giao chiến."

Tiểu binh giờ mới kinh hãi, ai hỏi hoàng thượng vậy, nhanh chóng quay đầu, lại không thấy người. Hoảng loạn, lẽ nào mình vừa bị ảo giác, nghe thấy có người hỏi tin tức của hoàng thượng. Xem ra gần đây người chết nhiều quá, nên bị ảnh hưởng, tiểu binh nâng người bị thương tiếp tục đi về doanh trại để chữa trị.

Vân Nhiễm đi rất nhanh tới cửa Nam, lòng nàng nóng như lửa đốt, nàng lo lắng, Yến Kỳ đã xảy ra chuyện, nên không dám trì hoãn.

Cửa phía Nam đóng chặt, Vân Nhiễm không gọi người mở mà dùng khinh công vọt qua tường thành, lúc này hoàng thượng dẫn Đại Tuyên bao vây quân Tây Tuyết trong Hồ Lô cốc mới khiến binh lính khẽ thả lòng, nên Vân Nhiễm mới có cơ hội thoát ra. Vân Nhiễm bay qua tường thành đi về phía Hồ Lô cốc, nhưng trong bụng còn có đứa nhỏ, nên không dám đi quá nhanh.

Hồ Lô cốc, tràn đầy xác người, máu chảy thành sông, mười lăm vạn quân Tây Tuyết, bị quân Đại Tuyết giết chỉ còn đường trốn chạy lên núi, nếu không phải ba ngày chưa được ăn, bọn họ đâu tới mức chật vật, thất bại thảm hại như vậy.

Trên một đỉnh núi trong Hồ Lô cốc, Cung thân vương Tây Tuyết, Tiêu Chiến đã hoàn toàn hóa, hắn trợn đôi mắt đỏ như máu, gầm lên, ra tay vô cùng tàn nhẫn. Yến Kỳ giao thủ với hắn đã bị thương không nhẹ, Tiêu Chiến thấy mười lăm vạn đại quân đều bị diệt, không kiềm chế được phát điên, cả người như sói hoang lao về phía Yến Kỳ. Một luồng nội lực cường đại như ma long ập tới, Yến Kỳ hít sâu một hơi, đồng thời ngưng tụ toàn bộ chân khí nghênh chiến, đáng tiếc tới khắc cuối, Tiêu Chiến lại thu tay, lao thẳng về Yến Kỳ.

Hắn thế nhưng không tiếc nổ tan xác đồng quy vu tận với Yến Kỳ. Yến Kỳ biến sắc mặt, nội lực đã đập vào người Tiêu Chiến, hai luồng nội lực va chạm phản phệ, Tiêu Chiến áp sát hơn, điên cuồng kêu lên: "Yến Kỳ, bổn vương đồng quy vu tận với ngươi."

Tiếng nổ long trời, oanh tạc đỉnh núi.

Khắc cuối, Yến Kỳ cố gắng thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Tiêu Chiến, nhưng nội lực phản phệ khiến hắn bị văng ra rơi xuống vách đá, nằm bất động.

Đám binh tướng Đại Tuyên biến sắc mặt, Trầm Thụy cùng Yến Khang hét lên: "Hoàng thượng."

Chẳng những hai bọn họ lo lắng, tất cả binh lính cũng lo, ai cũng điên cuồng chém giết tàn quân Tây Tuyết, chờ tới khi diệt sạch, Trầm Thụy cùng Yến Khang ra lệnh: "Lập tức đi tìm hoàng thượng."

Lúc này một bóng dáng nho nhỏ nhanh chóng xuyên qua rừng đi thẳng tới đỉnh núi vừa bị nổ, tìm kiếm xúng quanh, rất nhanh liền phát hiện ra có người đang nằm bên vách núi, khuôn mặt tuấn tú vô song ngày nào giờ trắng bệch không chút huyết sắc, ngay cả môi cũng thái nhợt, khép chặt hàng mi dài như thể đang ngủ say.

Vân Nhiễm chạy tới, thấy Yến Kỳ, không có sự sống, liền đau lòng hét lên: "Yến Kỳ."

Nàng nhanh chóng xông tới, bất chấp đau đớn, vội vàng bắt mạch cho hắn, vẫn may còn hơi thở, nhưng vì Tiêu Chiến nổ tan xác, khiến hắn bị đứt hết kinh mạch, gãy rất nhiều xương sườn, nếu nàng không lập tức chữa trị. Cho dù cứu được hắn, sau này cũng là phế nhân, nghĩ tới cảnh nam nhân thiên chi kiều trở thành một phế nhân hắn sẽ đau khổ tới mức nào. Vân Nhiễm quyết định thật nhanh, thậm chí không cần nghĩ, đỡ Yến Kỳ ngồi dựa vào vách núi, nàng thi triển thần chú chương thiên phách, nối lại kinh mạch cùng xương gãy cho Yến Kỳ.

Một làn khói màu tím từ tay nàng thoát ra vây lấy hai người, chỉ một lát sau mặt nàng đã toát mồ hôi, dịch dung tan ra để lộ khuôn mặt kiều diễm xuất thủy phù dung. Nhưng nàng không dám phân tâm, chăm chú vào Yến Kỳ, nàng dùng thần công chậm rãi nối lại kinh mạch cùng xương sườn trên người Yến Kỳ. Nàng cảm nhận được, mình đang dần kiệt sức, có thể bởi vì mang thai, nên thần chú chương thiên phách bị hạn chế, xem ra phần lớn đã bị cái thai hấp thụ, nên không lợi hại như trước. Nhưng nàng vẫn cố gắng kiên trì, không định bỏ ngang giữa chừng.

Nàng tuyệt đối không để Yến Kỳ trở thành phế nhân, hắn là rồng phượng, là nam nhân tao nhã tuyệt thế, nàng sẽ không để hắn vì mất đi võ công, cả đời thất hồn lạc phách.

Nàng đã cố gắng hết sức, cách đó không xa, có tiếng gọi thất thanh.

"Hoàng thượng, người ở đâu."

"Hoàng thượng."

Vân Nhiễm bị phân tâm, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, nhanh chóng thu hồi lực chú ý, luồng khói màu tím quanh hai người ngày càng đậm, bốc lên đỉnh rừng, Yến Khang cùng Trầm Thụy trông thấy, vui mừng nhìn nhau: "Thật tốt quá, có vẻ hoàng thượng không sao."

"Đúng vây, hình như người không sao, nhanh đi."

Vài bóng người nhanh chóng chạy tới chỗ Vân Nhiễm, lúc này thần chú chương thiên phách đã tới bước cuối, nàng lật tay bấm mạnh một cái, kinh mạch trên người Yến Kỳ đều được chữa trị, xương sườn cũng được nối, nhưng hắn vừa khôi phục, quanh người đã bắt đầu khởi động chân khí hộ thể, Vân Nhiễm chưa kịp thu hồi lại thần lực, hai luồng nội lực van chạm nhau, Vân Nhiễm vốn đang suy yếu bị đánh văng ra xa vài thước, rớt xuống đám cỏ dại trên triền núi. Nơi đó cỏ dại rất cao, Vân Nhiễm ngất đi, sẽ không ai nhìn thấy bên trong có người.

Ngay lúc Vân Nhiễm bị đánh bay ra ngoài, có một bóng người nhanh chóng lao tới, nữ tử thướt tha mềm như liệu, quần áo yên la màu xanh, váy khinh vân, tóc vấn vân hương kế, chỉ cắm một cây trâm hoa màu đậm, làm nổi bật khuôn mặt tú lệ, mắt ngọc mày ngài. Nữ ử nhanh chóng ngồi xuống nhìn chằm chằm nam tử trên vách đá, tuyệt sắc vô song, giống như một bức tranh thu hút sự chú ý của người khác. Hắn không chỉ có tướng mạo thượng đẳng, còn có thân phận tôn quý, là hoàng đế Đại Tuyên cao cao tại thượng. Tuy nàng là ám vệ do thái hoàng thái hậu phái tới, nhưng đối mặt với nam tử tuyệt sắc như vậy, không có nữ nhân nào không muốn gả cho hắn.

Nữ tử gần như hạ quyết tâm, nhanh chóng ngồi xuống, đỡ nam nhân kia dậy, nhanh chóng truy hỏi: "Này, ngươi là ai, ngươi không sao chứ."

Phía sau có người vội chạy tới là Trầm Thụy cùng Yến Khang, bọn họ thấy một nữ nhân tú lệ đang đỡ hoàng thượng đang đỡ hoàng thượng vội vàng hét lên: "Dừng tay, ngươi là ai?"

Nữ tử bị dọa khẽ buông ra, Yến Kỳ liền ngã trên mặt đất, tỉnh lại, nhanh chóng mở to mắt nhìn Trầm Thụy cùng Yến Khang: "Sao thế?"

Trầm Thụy cùng Yến Khang vốn nghĩ hoàng thượng đấu với Tiêu Chiến, không chết cũng bị thương. Nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn bình thường, hai người cao hứng, chúc mừng Yến Kỳ: "Chúng thần chúc mừng hoàng thương, ba mươi vạn binh Tây Tuyết đã bị diệt, Cung thân vương Tiêu Chiến chết trong tay hoàng thượng, trận đánh này có thể nói chúng ta đại thắng."

Yến Kỳ gật đầu, khép hàng mi phượng, bóp đầu, hắn nhớ nhõ, Tiêu Chiến bạo nổ, muốn đồng quy vu tận, dù khắc cuối hắn cố thoát ra, nhưng đúng ra vẫn phải bị thương. Hắn biết Tiêu Chiến tự bạo uy lực lớn tới mức nào.

Yến Kỳ đang hoang mang, nữ tử bên cạnh kinh ngạc lên tiếng: "Người là hoàng thượng?"

Tới tận lúc này Yến Kỳ mới chú ý tới nữ nhân bên cạnh, khuôn mặt hơi trầm xuống, "Ngươi là ai?"

"Bẩm hoàng thượng, dân nữ là Thư Ánh Thu, sống trong một thôn nhỏ gần Hồ Lô cốc, hôm nay lên núi hái thuốc, đúng lúc nhìn thấy hai người đánh nhau, hoàng thượng rơi xuống, dân nữ đón được."

Thư Ánh Thu cung kính nói.

Yến Kỳ nhíu mày, nhìn Thư Ánh thu trầm giọng lên tiếng: "Ngươi biết võ công."

"Dạ đúng, dân nữ từng học võ." Thư Ánh Thư nói xong, Trầm Thụy cùng Yến Khang không có nghi ngờ gì, nhanh chóng cảm tạ: "Thư cô nương, cảm ơn cô đã cứu hoàng thượng."

Thư Ánh Thu lắc đầu: "Hai vị khách sau, dân nữ không biết ngài là hoàng thượng, thật sự mạo phạm."

"Cô nương không cần khách sao, cô đã cứu hoàng thượng chính là công thần của Đại Tuyên."

Yến Kỳ vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đang muốn nghĩ lại, đột nhiên có người vội vàng chạy từ dưới chân núi lên. Đó là thuộc hạ trước đó Yến Kỳ phái về kinh thăm dò tình hình, hắn ta vội vàng kêu lên: "Hoàng thượng, không xong rồi, hoàng hậu nương nương đã xảy ra chuyện."

Yến Kỳ nghe thấy vậy, cả người mềm nhũn, lạnh như băng, sao còn tâm trí suy nghĩ hôm nay xảy ra chuyện gì, hắn nóng vội hét lên: "Nói nhanh! Hoàng hậu bị làm sao."

Thuộc hạ không dám trì hoãn, nhanh chóng báo: "Trong kinh đồn, hoàng hậu mắc bệnh đậu mùa, không chữa được đã qua đời, trước khi chết để lại khẩu dụ, thiêu hủy cung điện nàng từng ở cùng với đồ dùng, thái hoàng thái hậu ra lệnh lập một linh cữu, đưa tới chùa Tướng Quốc để siêu độ."

Thuộc hạ vừa dứt lời, Yến Kỳ hét lên một tiếng, khí huyết công tâm, ngất đi. Trầm Thụy biến sắc mặt, nhanh chóng tới đỡ hoàng thượng, Yến Khang cũng vậy, ông nhìn thuộc hạ hét lên: "Sao có thể như vậy, hoàng hậu luôn ở trong cung, thế nào lại mắc bệnh đậu mùa."

Thuộc hạ trầm ổn trả lời: "Chuyện này thuộc hạ không điều tra được."

Trầm Thụy nhìn Yến Khang: "Hoàng thượng khí giận công tâm ngất đi, bây giờ phải làm sao?"

"Về kinh!" Yến Khang quát lên, Trầm Thụy gật đầu, đỡ Yến Kỳ xuống núi, nhưng đi được vài bước lại nhớ tới Thư Ánh Thu, vội vàng hỏi Yến Khang: "Yến vương gia, vị cô nương này phải làm sao bây giờ, nàng đã cứu hoàng thượng."

Yến Khang nhìn Thư Ánh Thu, trầm giọng lên tiếng: "Thư cô nương theo chúng ta vào kinh di, cô đã cứu hoàng thượng, tự nhiên hoàng thượng muốn ban thưởng."

Thư Ánh Thu nhíu mày, dịu dàng nói: "Dân nữ không cầu ban thưởng, vẫn cứ như vậy đi."

Sao Yến Khang có thể đồng ý: "Thư cô nương vấn nên theo chúng ta đi. Nếu hoàng thượng tỉnh lại muốn ban thưởng cho cô, chúng ta lại không tìm thấy người, hoàng thượng sẽ tức giận, Thư cô nương đừng làm khó chúng ta."

"Vậy?" Thư Ánh Thu ra vẻ khó xử, cuối cùng rậm rãi lên tiếng: "Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, dân nữ không muốn các vị đại nhân khó xử."

Mọi người nhanh chóng xuống núi về thành Đồng Quan, vừa vào tới thành Yến Kỳ tỉnh lại.

Hắn mở to mắt ngơ ngẩn, vô hồn, tựa như mất hết ba hồn bẩy vía. Hắn nhớ tới lần cuối trước khi rời đi, Nhiễm Nhi không muốn xa hắn, nàng tới đại doanh tiến, ngay cả quay đầu hắn cũng không dám. Vì sao hắn không quay lại, vì cái gì phải dẫn quân tới Đồng Quan. Hắn quan tâm tới sống chết của những kẻ này làm gì, hắn hận bản thân mình, vì sao lại làm hoàng đế Đại Tuyên. Nếu như không làm hoàng đế, hắn sẽ không phải xa Nhiễm Nhi, nàng cũng sẽ không mắc đậu mùa, cho dù có mắc, hắn tình nguyện mắc bệnh với nàng, có chết bọn họ cùng chết.

Trong bụng Nhiễm Nhi còn có đứa nhỏ của hắn, Nhiễm Nhi không còn, con không còn, trên đời này chỉ còn lại mình hắn.

Yến Kỳ đột nhiên phát điên, liên tục đấm vào đầu mình.

Cảnh tượng khiến Trầm Thụy cùng Yến Khang kinh hãi, nhanh chóng lên tiếng: "Hoàng thượng, ngài đừng như vậy."

"Hoàng thượng."

Yến Kỳ thu tay, ánh mắt vẫn si ngốc như trước, giọng nói khàn khàn, dùng sức nhả ra hai chữ: "Về kinh."

Trầm Thụy cùng Yến Khang đưa mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu: "Về kinh đi."

Trên một sườn núi Hồ Lô cốc, Vân Nhiễm đang mê man giống như bị người ta bỏ rơi, đột nhiên có một bóng người cao gầy vén cỏ dại ra, từ từ ngồi xuống bên cạnh nàng. Nhìn thấy nàng tái nhợt, yếu ớt hôn mê, hắn đau lòng khẽ vuốt má nàng.

"Vân Nhiễm, sao nàng lại ở chỗ này, không phải kinh thành Đại Tuyên truyền ra lời đồn hoàng hậu mắc bệnh đậu mùa đã chết sao? Không ngờ nàng lại ở đây, đã xảy ra chuyện gì?"

Nam nhân khẽ thì thầm, dịu dàng ôm lấy Vân Nhiễm đnag ngất đi, xuống núi, có một chiếc xe ngựa đang dừng bên đường, phân phó phu xe: "Đi, rời khỏi thành Hành Dương."

"Ân! Gia."

Vài bóng người ra khỏi Hành Dương đi về hướng Tây Tuyết.

Xe ngựa đi ngược khoảng nửa ngày, người trong xe chậm rãi tỉnh dậy, cảm nhận được mình đang ở trên một chiếc xe ngựa, một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo, cho tới khi bên tai vang lên một thanh âm tao nhã: "Vân Nhiễm, nàng sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy, giống như đã xảy ra chuyện lớn, hơn nữa công lực của nàng hoàn toàn biến mất."

Vân Nhiễm nhanh chóng ngẩng đầu nhìn người trong xe, một khuôn mặt phóng đại tuấn mỹ tràn đầy vẻ khó hiểu, nhíu mày nhìn chằm chằm nàng. Vân Nhiễm giật mình tỉnh lại, dùng sức đẩy nam tử tới gần mình, sao nàng lại ở trên xe ngựa của thế tử Cung thân vương Tây Tuyết Tiêu Bắc Dã. Chuyện gì vậy, Yến Kỳ dâu, Vân Nhiễm nghĩ lại tình hình lúc đó, nàng đang thi triển thần chú chương thiên phách cứu Yến Kỳ, cho nên chàng đã không sao. Nghĩ vậy nàng khẽ thả lỏng một chút, nhưng nghĩ tới chuyện mình đang ở cùng Tiêu Bắc Dã, Vân Nhiễm lại đau đầu.

"Tiêu Bắc Dã, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"

Tiêu Bắc Dã nở nụ cười tà mị, giờ khắc này hắn hưng phấn, tiêu sái, như lúc ban đầu bọn họ mới quen.

Phụ vương hắn giao chiến với tân đế Đại Tuyên, nổ tan xác mà chết, bây giờ hắn lớn nhất Tây Tuyết. Hắn có thể không vui sao, nghe thấy câu hỏi của Vân Nhiễm, Tiêu Bắc Dã híp mắt lại cười nói: "Tiểu mèo hoang đáng thương của ta, không ai muốn nàng, vứt nàng trên sườn núi, bản thế tử đành phải nhặt về nuôi dưỡng."

Vân Nhiễm âm u lườm Tiêu Bắc Dã: "Ngươi gọi ai là tiểu mèo hoang, ta thấy ngươi mới như con chuột cống không có chỗ chui."

Vân Nhiễm tức giận nói, xem ra lúc nàng cứu Yến Kỳ bị ngất đi, không ai phát hiện, nên mới rơi vào tay Tiêu Bắc Dã.

Tiêu Bắc Dã cười tà mị: "Chuột với mèo, trời sinh tuyệt phối."

Vân Nhiễm không cho hắn mặt mũi: "Tiêu Bắc Dã ngươi có biết xấu hổ không, ta một phụ nữ đã có thai, ngươi cũng đùa giỡn, thật không gì không thể."

Tiêu Bắc Dã cũng không vì nàng ác ngôn mà trở mặt, hôm nay tâm trạng hắn tốt khác thường, mặc kệ Vân Nhiễm nói gì hắn đều không quan tâm, sung sướng nhìn chằm chằm nàng: "Ta mời nàng tới Tây Tuyết làm khách."

"Ngươi đây là bắt cóc, Tiêu Bắc Dã, ta khuyên ngươi vẫn nên thả ta đi. Nếu chọc giận Yến Kỳ, tuyệt đối không có chiếm được ưu thế, ngãy cả lão già kia cũng là do chàng giết, nếu chàng biết, ngươi bắt cóc ta, chỉ sợ ngay cả ngươi chàng cũng muốn giết mới cam lòng."

Rốt cuộc Tiêu Bắc Dã cũng thay đổi sắc mặt một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, chậm rãi lên tiếng: "Vân Nhiễm, trước mắt Đại Tuyên đã truyền ra tin hoàng hậu mắc bệnh đậu mùa đã tạ thế, ta nghĩ chỉ sợ Yến Kỳ nghĩ ngươi đã chết, ngươi còn chờ hắn tới Tây Tuyết giết ta, chỉ sợ không có khả năng."

Vân Nhiễm trực tiếp nhắm mắt, lười đôi co với hắn, xem ra nam nhân này quyết tâm đưa nàng về Tây Tuyết, nàng sẽ tìm cơ hội trốn thoát. Nhưng sẽ không dễ dàng, bởi vì nàng đã mất hết võ công, chỉ có thể dựa vào trí. Nhưng Tây Tuyết là địa bàn của Tiểu Cảnh nói không chừng nàng có thể tìm hắn chiếu cố.

...

Sắc trời dần tối, xe ngựa dừng ở ven đường, mọi người xuống nghỉ ngơi. Trầm Thụy cùng Yến Khang nặng nề thở dài, người nhìn ta, ta nhìn ngươi, Trầm Thụy nói: "Yến vương gia, người đi khuyên nhủ hoàng thượng đi, đã năm ngày ngài không ăn gì, cứ như vậy, chỉ sợ cơ thể không chịu được."

Bọn họ đã đi khỏi Đồng Quan được năm ngày, được nửa đường về Lương thành, nhưng mọi người chạy suốt ngày đem, nhưng dọc đường đi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hoàng thượng ở lì trong xe, không ăn không uống, không nói chuyện với bất cứ ai, giống như một cái xác vô hồn.

Trầm Thụy cùng Yến Khang lo lắng, lại không biết làm thế nào. Tình cảm của đế hậu rất tốt, quan trọng nhất là hoàng hậu còn đang mang long thái, không ngờ gặp chuyện như vậy. Họa vô đơn chí, vốn phải cao hứng vì giết chết Tiêu Chiến, diệt ba mươi vạn quân Tây Tuyết. Ai ngờ tới khắc cuối lại thế này, quả thật ngoài ý muốn.

Yến Khang dĩ nhiên đau lòng, hoàng thượng không chỉ là hoàng thượng, còn là con hắn. Yến vương gia đi tới trước xe ngựa, vén rèm nhìn vào trong, nhìn hoàng thượng mà sững sờ, chỉ mới vài ngày người đã gầy rộc, ánh mắt u ám, sâu hoắm, mặt trắng như giấy, ngồi bất động trong xe ngựa, duy trì tư thế đó vài ngày, ánh mắt rã rời, không có thần thái, giống như một xác chết, cứ như vậy sao được.

Yến vương gia hoảng loạn lên xe, kéo tay Yến Kỳ, đau lòng lên tiếng: "Hoàng thượng, người đừng như vậy, nếu nương nương trên trời có linh thiêng biết được ngài tự tra tấn chính mình cũng sẽ đau lòng, ngài ăn một chút gì đó đi."

Đáng tiếc Yến Kỳ không có phản ứng, giờ khắc này hắn chìm vào thế giới của tiếng mình, liều mạng tự trách, vì sao lại đi quản sống chết của người khác, bỏ mặc Nhiếm Nhi. Nhiễm Nhi cùng con mới là trách nhiệm của hắn, bọn họ mới là bảo bối của hắn, bây giờ không có bọn họ, vạn dặm giang sơn có tác dụng gì đầu, hắn không vui vẻ không hạnh phúc. Hắn chỉ cảm thấy tim đau như dao cắt, đứt từng đoạn ruột, hắn thầm nghĩ muốn tìm một nơi tới với hai mẹ con nàng.

Yến Khang thấy hắn im lặng, lại đau lòng lên tiếng: "Hoàng thượng, ngài đừng như vậy, phụ vương rất khó chịu? Ngài không ăn không uống hoàng hậu không nhìn thấy, nhưng phụ vương trông thấy, ngài nỡ khiến phụ vương đau lòng sao. Sống phải nhìn về phía trước, hoàng thượng mắc đậu mùa cũng là số kiếp của nàng, hoàng thượng đừng tự trách."

Đáng tiếc, lời của Yến Khang vẫn không khiến Yến Kỳ có phản ứng, ánh mắt hắn ngơ ngác rã rời, ngồi bất động như hóa đá. Yến Khang thật sự sợ hoàng thượng xảy ra chuyện, nếu ngài có chuyện gì, Đại Tuyên phải làm sao bây giờ.

"Hoàng thượng, chúng ta phải vất vả lắm mới thắng được Tiêu Chiến, nên cao hứng mới phải. Hoàng thượng vui lên một chút, lúc hoàng thượng đánh với Tiêu Chiến, phụ vương lo muốn chết, sợ ngài gặp chuyện. Cung thân vương võ công lợi hại, liều mạng với ngài, phụ vương nghĩ ngài không chết cũng bị thương, cuối cùng lại bình an, phụ vương thật cao hứng, nhưng bây giờ ngài thế này, ta thật đau lòng."

Lời này của Yến Khang lại lọt tai Yến Kỳ, hắn đau đớn nghĩ, vì sao hắn đánh nhau với Tiêu Chiến lại không chết. Nếu hắn chết, sẽ không cần biết sự thật tàn khốc như vậy, sẽ không biết Nhiễm Nhi mắc đậu mùa, vì sao hắn không chết, rõ ràng Tiêu Chiến liều mạng tự bạo với hắn, hắn lại bình an. Dù không chết cũng nên trọng thương, sao có thể khỏe mạnh bình thường.

Yến Kỳ nghĩ vậy, đột nhiên trầm xuống, một cảm giác kỳ lạ bùng lên, hắn với Tiêu Chiến thực lực ngang nhau. Tiêu Chiến không tiếc thân, sao hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net