Chương 48: Thu hồi đồ cưới, quận vương kinh ngạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cũng có lý, ba năm trước nàng kiêu căng, ngạo mạn, đừng nói y thuật, nàng căn bản không học vấn không nghề nghiệp, cho dù nàng có ngày đêm học y ở Phượng Thai huyền cũng không ai dám mạo hiểm để nàng dùng, y thuật không giống với thơ ca, họa, ba năm có thể học được bao nhiêu, căn bản không có khả năng chữa bệnh.

Chẳng lẽ hắn đoán lầm, Vân Nhiễm không phải là người cứu hắn. Yến Kỳ nhẹ nhõm thở ra, hắn cũng không muốn Vân Nhiễm là người kia, bởi vì nếu nàng cứu hắn hắn lại từ hôn không phải là vong ân phụ nghĩa sao, nhưng không hiểu sao khi biết nàng không phải là người kia lòng hắn xẹt qua một tia cảm xúc khác lạ mà hắn không nắm rõ.

Đồng thời hắn cũng nghĩ đến một khả năng, lúc đó hắn cũng không có nhìn thấy nữ tử đó sử dụng y thuật, có lẽ là người khác cứu hắn nàng chỉ mang hắn về thôi, trực giác mách bảo hắn nàng biết y thuật, nhưng cũng có thể là không biết

"Quận chúa vì cái gì luôn tức giận muốn trả thù ta."

Vân Nhiễm trừng mắt nhìn Yến Kỳ: "Ngươi từ hôn, phá hủy danh dự của nữ nhân, hiện tại còn hỏi câu này không phải rất buồn cười sao?"

"Không có nguyên nhân khác sao?"

"Nguyên nhân khác?" Vân Nhiễm im lặng, vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm Yến Kỳ: "Yến quận vương, hôm nay thật cổ quái, tự nhiên xuất hiện, hỏi một toàn chuyện linh tinh, cuối cùng là muốn làm gì, ta đây mệt nhọc, muốn đi ngủ."

Nàng nói xong hung hăng buông màn, nằm lên giường.

Ngoài màn, ánh mắt Yến Kỳ hơi tối lại, đột nhiên như u hồn đi thẳng đến giường Vân Nhiễm, nàng cảm nhận được, ngón tay vừa động một cây ngân châm xé gió bay ra, một thân ảnh nhanh như gió đến gần, làn gió thơm tràn vào trong màn, bàn tay thon dài nhẵn nhụi sờ lên mặt Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm chỉ cảm thấy tê dại, hai ống tay áo tràn đầy mùi u liên thanh nhã lướt qua má nàng, Vân Nhiễm ngẩn ra hoàn hồn kêu to.

"Yến Kỳ, đồ lưu manh, dám nửa đêm chạy đến phòng quận chúa đùa giỡn, hôm nay tỷ tỷ ta muốn phế ngươi."

Nàng vừa dứt lời thân hình thẳng tắp xông tới, Yến Kỳ giật mình, bị nàng đẩy đụng vào thành giường, trên ngón tay nhẵn nhụi còn lưu lại cảm xúc, làm hắn hiểu ra một chuyện đây là mặt thật của nàng, không có mang mặt nạ, cũng không có dịch dung, chắc hắn đã đoán lầm.

Nàng căn bản không phải người kia ở Phượng Thai Huyền.

Vân Nhiễm nào biết Yến Kỳ nhất thời kinh ngạc nên bị nàng đẩy ngã, còn chưa kịp suy nghĩ thân mình đã động ngồi lên lưng Yến Kỳ, ngón ta cầm ngân châm nhằm ngay huyệt đạo trí mạng trên cổ hắn, lạnh lùng đắc ý lên tiếng.

"Yến quận vương, ngươi cũng có ngày hôm nay, có tin ta sẽ lấy mạng của ngươi."

Lúc này Yến quận chúa hoàn toàn hóa đá, chưa từng có nữ nhân nào tới gần được hắn, chứ đừng nói là cưỡi trên người hắn, còn cầm một cây châm uy hiếp hắn. Nữ nhân ngoan độc kia thật sự dám đâm chết hắn, Yến Kỳ không lo lắng cho mạng của mình, hắn còn chưa hoàn hồn, ánh sáng ngọn đèn trong phòng phủ lên người nữ nhân, khuôn mặt không tính là đẹp, nhưng khí thế lại bức người, cao cao tại thượng như một nữ vương, mà hắn chính là sủng nam của nàng.

Nghĩ như vậy trong lòng Yến Kỳ có chút buồn bực, khuôn mặt tinh xảo khẽ phiếm hồng, khiến khuôn mặt hoàn mỹ tăng thêm vài phần sinh động, đáng tiếc nữ nhân này không có cảm giác, nàng còn đang kích động muốn một châm đâm chết hắn, trong lòng kích động, ha ha, cuối cùng ta cũng đợi được ngày này, ta có thể báo thù, đâm chết ngươi đồ tiểu nhân.

Đáng tiếc dùng sức đâm chọc mà không thấy có phản ứng gì, mĩ nam dưới thân như được bao phủ một tầng thiết giáp, căn bản không thể đâm thủng, cho nên mặc dù chiếm thế thượng phong nàng cũng không có biện pháp đắc thủ, lúc này nam nhân dưới thân đã khôi phục tinh thần, ánh mắt mờ mịt lãnh lẽo, âm trầm mở miệng: "Thả bản quận vương ra."

"Thả? Thả muội muội nhà ngươi, tốt xấu gì cũng phải cho ta đâm hai châm."

Ít nhất phải hai châm nàng mới hết giận, Vân Nhiễm dứt lời châm trong tay lại không khách khí đâm xuống, đáng tiếc không đâm được tường đồng vách sắt của nam nhân này, trơ mắt nhìn con mồi sắp thoát thân, Vân Nhiễm lo lắng, nhìn trái phải trên dưới tìm nhược điểm của Yến Kỳ.

Yến Kỳ đã hoàn toàn tỉnh táo, ống tay áo vung lên dùng nội lực đánh tới người Vân Nhiễm. Thân hình Vân Nhiễm bay sang bên cạnh, lúc đó nàng chợt nghĩ đến nhược điểm trí mạng trên người nam nhân, xoay người quát to một tiếng nhào trở lại người Yến Kỳ.

"Ta đâm đệ đệ của ngươi, ta không tin đệ đệ của người cũng là tường đồng vách sắt."

Nàng thật sự không đùa, Yến Kỳ trực tiếp ném lại một câu nữ nhân điên, thân hình bay bay như tiên lắc mình biến đi, lúc này Yến quận vương chạy chối chết, cũng không dám ngoảnh lai nhìn nữ nhân phía sau, chỉ sợ nàng thật sự lưu lại đệ đệ của hắn.

Phía sau Vân Nhiễm không phát điên vì không chiếm được tiện nghi, cứ nghĩ đến bộ dáng Yến Kỳ chạy chối chết nàng lại cực kỳ vui vẻ, nhìn bầu trời đêm lớn tiếng cười, hừ, cuối cùng cũng thắng được một lần, lần sau chờ tiếp chiêu đi.

Thân ảnh đang phiêu phiêu trong gió bỗng rùng mình một cái.

Vừa thấy Yến Kỳ ly khai, Vân Nhiễm thoải mái nằm xuống, tâm tình cực kỳ sung sướng, mặt khác nàng nhớ tới một chuyện. Nam nhân này tối nay động kinh chạy tới đây hỏi nàng có biết y thuật không, còn hỏi nàng vẫn nhắm vào hắn có phải có nguyên nhân khác, biểu hiện này cho thấy, hắn hoài nghi nàng là người đã cứu hắn, cuối cùng vì sao khiến hắn nổi lên nghi ngờ, quên đi, vẫn nên đi ngủ tốt hơn. Vân Nhiễm rất nhanh đi vào giấc ngủ, một đêm dài mơ mộng đẹp.

Buổi sáng, Vân Nhiễm rời giường, Anh Đào cùng Lệ Chi đã ở trong phòng hầu hạ.

Vân Nhiễm thản nhiên nhìn Anh Đào cười hỏi: "Anh Đào, hôm qua ta phạt ngươi, ngươi sẽ không trách ta chứ?"

Anh Đào sửng sốt, cúi đầu bẩm: "Quận chúa, nô tỳ không trách quận chúa, nô tỳ tự suy nghĩ lại, đều là lỗi của nô tỳ, gần đây nô tỳ làm việc không được thỏa đáng."

"Nghĩ không sai," Vân Nhiễm gật đầu, một bên Lệ Chi quan sát Anh Đào, thấy nàng nói chuyện thành khẩn, bộ dáng cũng không có âm mưa gì, Lệ Chi đoán, có lẽ hôm qua Thải Nhi nói dối.

Ăn sáng xong, Vân Nhiễm dẫn Anh Đào cùng Lệ chi đi qua viện Trà Ngọc thỉnh an lão vương phi, nàng cũng không quên hôm nay có chuyện phải làm, lấy lại đồ cưới của mẫu phi, có đồ cưới nàng cũng đủ ứng phó những mối quan hệ đi lại ở Lương Thành. Nàng cũng không thiếu tiền, nhưng dựa vào cái gì mà tiền của mình phải đưa cho người khác.

Trên đường Anh Đào nhìn quận chúa phía trước, vài lần muốn nói lại thôi, tuy rằng không nói gì, nhưng Vân Nhiễm lại cảm nhận được nàng đang có suy nghĩ, dừng bước nhìn ngược lại.

"Anh Đào, ngươi muốn nói gì sao, sao cứ ấp a ấp úng thế, như vậy thật không giống ngươi?"

Đối với Anh Đào, trong lòng Vân Nhiễm vẫn ôm hy vọng, hy vọng nàng không có làm chuyện có lỗi với mình, hai người bọn họ ở cạnh nàng ba năm, nàng cũng không muốn trừng phạt các nàng.

Anh Đào lén nhìn Vân Nhiễm, không biêt vì sao, hiện tại nàng hơi sợ quận chúa, người hình như không thương nàng như trước, vì sao lại như vậy?

Anh Đào nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra đáp án, vì sao quận chúa không thích nàng như trước kia, nàng cũng không có làm chuyện gì có lỗi với quận chúa, giống như ngày hôm qua tự dưng chúa phạt nàng quỳ trong viện, thật sự rất mất mặt, cả đêm nàng không thể ngủ được, hình ảnh bị người khác châm chọc khiêu khích vẫn luôn hiện rõ trong đầu nàng, làm nàng cảm thấy bi thương, đây là mệnh của nô tài sao, không vừa ý chủ tử liền bị phạt, nàng không muốn làm nô tài, nàng muốn làm chủ tử.

Anh Đào âm thầm quyết định, nhìn Vân Nhiễm cười rực rỡ như thường ngày: "Quận chúa nô tỳ nghe tỷ muội trong viện nói, nha hoàn hầu hạ chủ tử, sau này có thể theo chủ tử làm của hồi môn về nhà chồng đúng không?"

Vân Nhiễm nghe Anh Đào nói, ánh mắt thâm thúy thêm vài phần, bất động thanh sắc, nàng tin tưởng Anh Đào còn có lời muốn nói.

"Umh, đúng vậy."

Anh Đào thấy Vân Nhiễm không nói gì liền nói tiếp: "Nghe nói đại nha hoàn hầu hạ chủ tử sẽ nâng lên thành di nương, trở thành một nửa chủ tử, không biết việc này là thật hay giả, hôm qua nô tỳ nghe thấy còn cảm thấy buồn cười."

Nàng nói xong còn vuốt vuốt mái tóc, hồn nhiên ngọt nào: "Nô tỳ tò mò chính là việc này, không nghĩ gì khác."

Ánh mắt Vân Nhiễm càng sâu hơn, trong lòng cười lạnh, hóa ra Lạc U cư là muốn châm ngòi li gián, đáng tiếc có người lại cố tình trúng kế, không có gì bất ngờ xảy ra, Anh Đào có tâm tư muốn thành di nương, là di nương của trượng phu nàng, thật là ý tưởng tốt, nếu không cố nhịn, Vân Nhiễm đã muốn tát Anh Đào một cái. Không muốn đường đường chính chính gả cho người, Triệu Hổ thì có làm sao, ngày sau nhất định sẽ có thành tựu, nàng ta chỉ nhìn thấy cái lợi nhỏ trước mắt mà không thấy cái lợi về lâu dài.

Trong lòng Vân Nhiễm đang đè nén ngọn sóng dâng lên, lại cảm thấy chua xót thất vọng, đây là người nàng đã cứu sao, vì sao nàng lại cứu một con bạch nhãn lang.

Lệ Chi ở một bên đã nhanh chóng kéo Anh Đào quỳ xuống, nhỏ giọng trách cứ.

"Anh Đào, ngươi điên rồi, sao lại đi hỏi chủ tử những chuyện như vậy? Chúng ta là nô tỳ thì cả đời chính là nô tỳ, sao lại nghĩ có thể làm di nương."

Anh Đào muốn phản bác, nhưng lại sợ Vân Nhiễm biết ý đồ của nàng, không phải sẽ đánh mất cơ hội sao, cho nên ủy khuất nói: "Ta chỉ là nghe người khác nói cho nên mới tò mò hỏi lại, ta cũng chưa nói muốn làm di nương."

Vân Nhiễm từ từ cúi đầu nhìn Anh Đào đang quỳ, nói từng câu từng chữ: "Anh Đào, ta sẽ không cho phép nha hoàn của ta leo lên giường nam nhân của ta, nếu thực sự có tâm tư đó, ta không ngại cắt đứt gân tay gân chân, phế đi chân tay của nàng ."

Đương nhiêm nam nhân kia cũng bị nàng một cước đá bay, loại nam nhân như vậy nàng không cần.

Trên hành lang dài, trong nháy mắt mặt Anh Đào trắng bệch, ngón tay lạnh lẽo, trong đầu lại vang lên lời nói của nha đầu Bảo Sắc.

Ngươi đi theo quận chúa nhà ngươi cả đời sẽ mang mệnh nô tài, nàng ta chính là ghen tị, nàng tuyệt đối sẽ không nâng các ngươi làm di nương, nhưng tiểu thư nhà ta không như vậy, tiểu thư sớm nói với ta chờ nàng gả ra ngoài nhất định sẽ nâng ta làm di nương.

Về sau ta chính là một nử chủ tử, mà ngươi vẫn chỉ là nô tài.

Anh Đào cắn răng mở miệng: "Quận chúa, nô tỳ cũng không có tâm tư như vậy, nô chỉ là tò mò hóa ra nhà giàu còn có quy củ như vậy, cho nên mới hỏi."

Vân Nhiễm thản nhiên cười xoay người đi về phía trước, phía sau Lệ Chi nâng Anh Đào đứng dậy: "Ngươi làm cái gì vậy, vô duyên vô cớ lại hỏi chuyện này, làm quận chúa mất hứng."

Lệ Chi cực kỳ giận Anh Đào, nàng biết quận chúa nhịn là vì nhớ tới ba năm tình thâm, nhưng Anh Đào lại không chịu sửa đổi lần nữa xúc phạm tới quận chua, hiện tại có tâm tư như vậy trong đầu.

"Về sau ngươi trăm ngàn lần không nên có ý niệm như vậy trong đầu, biết chưa?"

Lệ Chi dặn dò Anh Đào. Anh Đào gật đầu, nhưng trong lòng lại đang có mưu tính khác.

Phía trước Vân Nhiễm thản nhiên, nàng đã không còn hy vọng gì đối với Anh Đào, không phải nàng chưa cho cô hôi, nhưng nàng biết bản tính con người rất khó sửa, một khi đã có ý niệm trong đầu thì sẽ không có cách loại bỏ, giống như Anh Đào lúc này, trong lòng nhất định cho rằng nàng ghen tị không muốn các nàng làm di nương. Kỳ thật tới giờ nàng cũng không có ý định kết hôn, cho dù gả nam nhân của nàng không được phép có nữ nhân khác, huống chi là nàng ta.

Nhưng nàng cũng tò mò, Vân Vãn Tuyết sẽ sai Anh Đào làm gì? Nàng mỏi mắt mong chờ, hiện tại bọn họ ở ngoài sáng, nàng ở trong tối, nàng cũng muốn xem Vân Vẫn Tuyết muốn dở trò gì.

Anh Đào, ngươi chưa làm gì ta sẽ không động tới ngươi, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội động thủ, coi như hoàn lại ba năm tình nghĩa.

Vân Nhiễm nhìn phía trước, đi thẳng tới viện Trà Ngọc.

Trong viện Trà Ngọc, đang rất náo nhiệt, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười, Hạ Ngọc Trân đang hướng lão vương phi làm nũng, lão vương phi mắng nàng là con khỉ nhỏ, làm mọi người cười rộ lên.

Thời điểm Vân Nhiễm đi tới, mọi người đều bất động, tiếng cười cũng dứt, mọi thứ trở nên tĩnh lặng.

Vân Tử Khiếu nhanh chóng có phản ứng: "Nhiễm Nhi, con tới rồi ah?"

"Dạ thưa phụ vương," Vân Nhiễm vờ như không phát hiện sắc mặt người khác, đi qua hành lễ với lão vương phi, đám người kia từng nếm qua đau khổ cho nên đều đứng dậy hành lễ với nàng, đợi lão vương phi miễn lễ cho Vân Nhiễm, các di nương cùng tiểu thư liền qua hành lễ với nàng.

Vân Nhiễm quét qua đám người, nên đến đều có mặt, chỉ thiếu người đang bị trọng thương Vân Vãn Tuyết.

Nghĩ tới Vân Vãn Tuyết, nàng lại nhớ tới Anh Đào, trong lòng liền căm tức, xem ra Vân Vãn Tuyết bị thương còn chưa đủ nặng, bị trọng thương vẫn có có thời gian muốn tính kế trên đầu nàng.

Vân Nhiễm khẽ cười hai tiếng, ý bảo bọn họ đứng dậy, lúc này nàng cũng không có ngồi bên cạnh lão vương phi mà đi tới bên Vân Tử Khiếu hành lễ rồi ngồi xuống bên cạnh.

Thần thái vô cùng tự nhiên, thân thiết, Vân Tử Khiếu đối với nàng là tốt nhân, các tiểu thư khác chỉ có thể nhìn mà thèm.

Hạ Ngọc Trân nhớ tới chuyện tối hôm qua chứng kiến, nhịn không được khó chịu mở miệng: "Mọi người biết không? Nhà chúng ta sắp có chuyện vui rồi, đêm qua ta ra ngoài đi dạo lại nhìn thấy đại tỷ cùng Đường công tử phủ hộ quốc tướng quân hẹn hò."

Vân Tử Khiếu kinh ngạc nhíu mày nhìn Vân Nhiễm, không phải Nhiễm Nhi không thích hắn sao, sao lại ở cùng với hắn.

Vân Nhiễm vỗ tay phụ thân thản nhiên nói: "Phụ vương, ngươi đừng tin lời biểu muội, nàng ta là đang nghen tị với con."

Hạ Ngọc Trân vừa nghe liền nổi giận, Vân Nhiễm đây là nói ra tiếng lòng của nàng ta, về sau nàng ta sao còn dám gặp người khác, ánh mắt Hạ Ngọc Trân đỏ ngầu trừng lên lườm Vân Nhiễm: "Tại tỷ, người tự mình cũng người khác hẹn hò, dựa vào đâu lại nói ta ghen tỵ, chẳng lẽ đêm qua ngươi không có hẹn hò với Đường công tử sao?"

"Ngọc Trân biểu muội chẳng những không chỉ ghen tị, mà còn nhàn rỗi vô sự đi để ý những chuyện vô bổ."

Vân Nhiễm bỡn cợt Hạ Ngọc Trân, Hạ Ngọc Trân xoay người về phía lão vương phi khóc đến thương tâm: "Tổ mẫu, con không thể tiếp tục ở lại chỗ này."

Vân Nhiễm không khách khí mở miệng: "Không vui có thể rời đi, ta nhớ Hạ gia ở Tùng Đường cũng rất giàu có đông đúc."

Hạ Ngọc Trân càng khóc thê thảm, lão vương phi đau lòng, tức giận nói không nên lời.

Vân vương phi lập tức trách cứ Vân Nhiễm: "Ngọc Trân biểu muội từ nhỏ đã không có nương, ngươi đừng khi dễ nàng."

"Ta khi dễ nàng thì sao, cũng chỉ là ăn ngay nói thật, nang ta vừa động liền khóc, nói nàng không có nương, chẳng lẽ không có cha sao? Tuổi của nàng cũng đã đến lúc xuất gia,s đúng ra nên trở về Hạ gia chờ người tới gả ra ngoài, chứ không phải ở phủ Vân vương."

Hạ Ngọc Trân cứng người, lão vương phi ngây ngẩn, Vân Nhiễm nói cũng đúng, các nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Vân Nhiễm không để ý tới các nàng tiếp tục nói: "Lại nói đến chuyện ta cùng Đường công tử hẹn hò, đêm qua là hắn xông vào vương phủ, bắt ta dạy hắn ngũ sắc lưu quang họa, như thế nào lại thành hẹn hò, hơn nữa lúc trước hoàng thượng chỉ hôn chúng ta đều cự hôn, hiện tại lại nói chúng ta hẹn hò như vậy chính là đùa giỡn với hoàng thượn. Ngươi nghĩ nếu chuyện này truyền ra ngoài phủ Vân vương sẽ có kết cục gì?"

Vân Nhiễm vừa dứt lời, sắc mặt lão vương phi u ám, trừng mắt nhìn Hạ Ngọc Trân. Vân vương gia cũng không khá hơn.

Hiện tại ông biết hoàng thượng đang nhìn chằm chằm vương phủ, nếu để hắn ta biết nhất định sẽ gây sự với vương phủ.

Vân Tử Khiếu nổi giận nói: "Các ngươi đều an phận cho ta, nếu vô cớ sinh sự, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua."

Mọi người trong phòng đều im lặng, cuối cùng nhìn Vân Nhiễm, nàng thật sự thay đổi, các nàng vẫn nên cẩn thận, cho dù đối phó nàng, cũng phải một kích trí mạng, trăm ngàn lần đừng để rơi vào tay nàng nếu không sẽ chết rất khó coi.

Vân Nhiễm thâm trầm, hôm nay nàng động Hạ Ngọc Trân là muốn giết gà dọa khỉ, các nàng tốt nhất đừng đến trêu chọc nàng, nếu không nàng tuyệt đối không tha.

Chỉ mong Hạ Ngọc Trân, Vân Vãn Tuyết có thể hiểu được đạo lý này.

Vân Nhiễm cười nhìn về phía Vân Tử Khiếu, "Phụ vương, hôm nay con tới đây là có chuyện muốn tìm tổ mẫu."

"Ân, chuyện gì?" Vân Tử Khiếu cười hỏi, phía trên lão vương phi có linh cảm không tốt.

Vân Nhiễm ôn hòa nói: "Ngày mai là sinh nhật trưởng công chúa, công chúa phái người đưa thiệp mời cho cho con, con muốn chuẩn bị một phần lễ đưa tới, nhưng phụ vương cũng biết con?"

Vân Nhiễm còn chưa nói hết, Vân vương phi đã biết nàng có ý gì, trong lòng lộp bộp, Vân Nhiễm muốn lấy lại đồ cưới của mẫu phi sao.

Mẫu phi Vân Nhiễm xuất thân từ phủ Triệu tương. Phủ Triệu tướng nhiều đời có công trạng, tiền tài hùng hậu, lúc trước tiên đế chỉ hôn tiểu thư phủ Triệu tướng cho Vân vương gia, người phủ Triệu tướng đương nhiên sẽ chuẩn bị rất nhiều của hồi môn, tiên đế cũng ban thưởng không ít báu vật, mấy thứ này đang trong tay Vân vương phi. Vân vương phi xuất thân từ Nguyễn gia, không thể bằng Triệu gia, huống chi lúc đó chỉ là bình thê, không có nhiều của hồi mồn. Mấy năm nay bà ta ở vương phủ phong cảnh vô hạn, tiêu pha hào phóng đều là dùng của phủ Triệu tướng, ba ta còn đang tính muốn dùng mấy thứ đó làm của hồi môn cho hai nữ nhĩ, nếu để Vân Nhiễm cầm về, bà liền thành người nghèo, cho nên Vân vương phi lên tiếng trước.

"Hóa ra là Nhiễm Nhi muốn chuẩn bị cho sinh nhật trưởng công chúa, ngươi sớm nói một tiếng, mẫu phi sẽ chuẩn bị tốt cho ngươi."

Vân Nhiễm nhìn, Vân vương phi, nữ nhân này thật thông minh đã biết ý đồ của nàng, nhưng bà ta ngăn được nàng sao.

"Cảm ơn Vân vương phi, nhưng ta muốn tự mình chủ động không muốn làm phiền tới vương phi.

"Không phiền, mẫu phi sẽ nhanh chóng chuẩn bị lễ vật giúp ngươi, rồi đưa sang viện Như Hương cho Nhiễm Nhi xem qua," Vân vương phi nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi, Vân Nhiễm cười nói: "Không cần, Vân vương phi sao phải vội vàng như thế, chẳng lẽ sợ hãi chuyện gì sao?"

Vân Nhiễm đã nói tới mức này, lão vương phi cùng Vân vương gia cũng nhìn ra ý của nàng.

Vân Tử Khiếu nói: "Nhiễm nhi, muốn lấy lại đồ cưới của mẫu phi sao?"

Vân Nhiễm gật đầu: "Dạ đúng, phụ vương sẽ không phản đối con chứ, hiện tại con cũng có đủ năng lực để quản lý đồ cưới, huống hồ còn là quận chúa, cũng có rất nhiều chỗ phải chi tiêu, cho nên mới muốn lấy lại đồ cưới."

Vân Tử Khiếu cũng biết nữ nhi mình khác trước, độc lập, tư duy nhanh nhẹn, đồ là của mẫu thân nàng cũng nên giao lại cho nàng, cho nên Vân Tử Khiếu nhìn về phía Nguyễn Tâm Lan.

"Đem đồ cưới của Triệu gia giao cho Nhiễm Nhi đi."

"Vương gia, Nhiễm Nhi nàng?" Vân vương phi muốn nói Vân Nhiễm còn nhỏ, Vân Tử Khiếu đã sầm mặt, đừng tưởng ông không biết tâm tư của bà, đồ kia là của Triệu gia, không phải của Nguyễn gia, của Triệu gia chính là của Nhiễm Nhi.

"Đem đồ giao cho Nhiễm Nhi."

Vân Tử Khiếu lặp lại một lần nữa, lão vương phi thấy chuyên đã tới nước nay cũng đành lên tiếng: "Tâm Lan, ngươi đem đồ cưới của Triệu gia giao Nhiễm Nhi đi, để nàng tự xử lý."

Vân vương phi cũng không có biện pháp, đành cắn răng lên tiếng, trong lòng tính toán lưu lại một ít đồ quý giá về sau làm đồ cưới cho nữ nhi.

"Ân, mẫu phi."

Vân Nhiễm lại thản nhiên lên tiếng: "Phải rồi, phụ vương, trong tay con có một bản danh sách ghi chép lại đồ cưới, đến lúc đó con sẽ để cho Triệu ma ma kiểm chứng, nếu thiếu thứ gì thỉnh vương phi bổ sung lại, con cũng không cần nhiều chỉ cần thu đủ, theo lý nhiều năm như vậy đồ cưới của mẫu phi hẳn là phải nhiều thêm, nhưng Vân vương phi cũng vất vả không ít, nên vài thứ đó con sẽ không tính toán."

Vân Nhiễm làm bộ khoan dung độ lượng, Nguyễn Tâm Lan đã tức muốn hộc máu thiếu chút nữa ngất đi.

Bà chỉ thấy lục phủ ngũ tạng đều đau, nhiều năm nay những thứ kia nàng đều làm cho bản thân, giờ lại giao hết cho Vân Nhiễm, bà còn lại cái gì.

Vân vương phi mưu tính, mấy năm nay nàng làm không ít đò

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net