Chương 51: Anh Đào bị đánh, Yến Kỳ ngâm nước lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt Yến Kỳ nháy mắt ác liệt, bàn tay nắm chặt, sát khí bao phủ quanh thân, nữ nhân này thật khiến người ta phát điên, có thể âm thầm hạ dược hắn thần không biết quỷ không hay. Thật đáng giận.

Thân hình Yến Kỳ liền động nhanh như tên bắn,chặn đường Vân Nhiễm, mi đen như mực ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng: "Nếu đã như vậy liền bắt ngươi đến giải dược đi."

Vân Nhiễm không ngờ hắn nhanh như vậy, kêu to một tiếng, nhanh lui về phía sau, duy trì khoảng cách với Yến Kỳ, vẻ mặt tốt bụng nhắc nhỏ tên nam nhân nào đó đang đói bụng ăn quàng.

"Không phải chê dang người ta không đẹp, không lọt vào mắt đại thần ngươi sao? Giờ lại động tâm tư gì?"

"Có còn hơn không, ta cũng không có biện pháp giải quyết, huống chi đây là dược do ngươi hạ, tự nhiên muốn ngươi phụ trách giải dược."

Yến Kỳ thấy sắc mặt Vân Nhiễm tối đi, vẻ mặt sợ hãi, trong lòng thoải mái hơn, thực sự hắn chỉ muốn dọa nàng, cũng không muốn nàng làm giải dược.

"Nếu không muốn làm giải dược thì giao giải dược ra đây."

Yến Kỳ thấy uy hiếp có tác dụng, nhanh chóng ra lệnh, Vân Nhiễm bất đắc dĩ nhún vai: "Thuốc này không có giải dược, không giống với loại trong phòng."

Trong phòng vì sợ Định vương phát hiện nên liều dược không nặng, thành phần mị dược cũng không nhiề, chẳng qua Định vương tức giận dược mới ngấm nhanh hơn, mà vừa rồi nàng hạ dược Yến Kỳ không tính cho hắn giải dược nên liều lượng hơi nhiều, căn bản không có thuốc giải. Lúc ấy nàng cũng không nghĩ nhiều chỉ muốn giáo huấn hắn, ai biết lại tự làm hại đến mình.

Yến Kỳ vừa nghe Vân Nhiễm nói, khuôn mặt thanh nhã đã bao phủ mây đen gió lớn, nhanh chóng bước lại gần, Vân Nhiễm thấy hắn tiến đến liền lui lại, ngươi tiến ta lui tới cuối hành lang, Vân Nhiễm vừa đi vừa kêu: "Yến Kỳ, người đừng làm bậy, nếu ngươi dám động ta, có tin ta sẽ lãi cưỡi lên người ngươi, ngươi không muốn cươi ta mà?"

Yến Kỳ cười lanh: "Quận chúa Trường Bình nghĩ hơi nhiều, ngươi hạ dược ra, ta bắt ngươi làm giải dược, sao lại liên quan đến cưới gả, cho dù ngươi muốn cũng phải để ta gật mới được, ngươi cho là bản quận vương sẽ đồng ý ngươi sao?"

Sắc mặt Vân Nhiễm khó coi, cuối cùng bất động, cổ tay khẽ khộng xuất ra một cây châm tú hoa, vẻ mặt thấy chết không sờn.

"Đến, Yến tiện nhân, ngươi tới đây đi, ta ở chỗ này chờ ngươi, ta cũng không tin hôm nay không phế được đệ đệ của ngươi, tỷ tỷ ta liều mạng với ngươi, phế đi đệ đệ của ngươi."

Vân Nhiễm vô sỉ lên tiếng, quả nhiên thành công đả kích Yến Kỳ, Vân Nhiễm không xấu hổ, hắn lại nhịn không được, khuôn mặt trắng như ngọc có chút hồng hồng tức giận chỉ vào Vân Nhiễm: "Ngươi là đồ lưu manh, yêu nữ, ma nữ."

"Không sa, tỷ chính là lưu manh, là ma nữ, là yêu nữ, tới đây đi, tỷ dùng châm tú hoa chăm sóc ngươi."

Vân Nhiễm càng khoa trương hơn, Yến Kỳ cảm thấy đau đầu, một ngụm máu bốc lên đỉnh đầu, hắn cảm thấy nữ nhân này là khắc tinh của mình, gặp được nàng nhất định không có chuyện tốt, cho dù hắn có võ công cao cường, da mặt dày cũng không so được với độ dày của nữ nhân này, cho tới giờ hắn cũng chưa từng thấy nữ nhân nào lưu manh như vậy, lời nào cũng dám nói, lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có học thức, huống hồ nữ lưu manh lại còn âm hiểm độc ac.

Hai người đang giằng co, phía trước lại vang lên tiếng ồn ào ngày càng gần, ánh mắt Yến Kỳ tối sầm, muốn thu thập Vân Nhiễm cũng không được, hắn cũng không thể ở lại, thật bị nữ nhân này tức chết, liền xoay như như thanh liên chạy đi, hiện tạ hắn vẫn nên tới hồ nước dùng nội lực bức ra chắc là không có vấn đề.

Cứ nghĩ đến trời lạnh thế này phải đi ngâm nước, sắc mặt Yến Kỳ lại càng thêm khó coi.

Hai gã thủ hạ lắc mình xuất hiện, Trực Nhật kinh ngạc nhìn chủ tử nhà mình, nhịn không được buồn bực lên tiêng: "Chủ tử có cần thuộc hạ dẫn ngươi đi giáo huấn quận chúa Trường Bình."

Tuy Yến Kỳ rất tức giận, nhưng cũng không để Trực Nhật ra tay.

"Nàng có thể là người đã cứu ta ở Phượng Thai Huyền."

Phá Nguyệt vừa nghe Yến Kỳ nói liền cung kính bẩm báo: "Chủ tử, quận chúa Trường Bình không phải là người đã cứu chủ tủ, bên Phượng Thai Huyền đã có truyền đến tin đã tìm được người, bọn họ đã mang theo tiểu thư kia trở về, sáng sớm ngày mai có thể đã tới kinh thành."

Yến Kỳ nhíu mày, không trì hoãn nữa lắc mình rời đi, cũng không ra chỉ thị cho hai thị vệ, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt đưa mắt nhin nhau nhỏ giọng nói thầm: "Chủ tử là có ý gì đây?"

"Đúng vậy, sao lại không để chúng ta đi thu thập quận chúa Trường Bình," Hai người đang nói thầm Yến Kỳ ở đằng trước tức giận lên tiếng: "Còn không đi."

Hai thủ hạ sợ hãi nhanh chóng chạy theo, chủ tớ lắc mình vài cái liền rời đi.

Yến Kỳ vừa đi, Vân Nhiễm liền cảm nhận được vì sát khí cường đại tan biến, nhẹ nhàng thở ra, nguy hiểm thật, nếu rơi ào tay hắn chỉ sợ lành ít dữ nhiều, mình hạ dược hắn, hắn khẳng định thẹn quá hóa giận giết nàng cũng là bình thường.

Có điều nàng đang quan tâm Yến Kỳ sẽ tìm nữ nhân để giải dược hay là nam nhân?"

Vân Nhiễm cười tà ác, Long Nhất lắc mình đi ra từ chỗ tối, nhìn dáng vẻ Vân Nhiễm không khỏi kinh ngạc hóa ra dung nhan quận chúa lại bức người như vậy, hắn cũng không dám ngắm lâu, cung kính cúi đầu bẩm báp: "Quận chúa đã đem mọi chuyện làm thỏa đáng, quận chúa Minh Tuệ đang muốn dẫn các vị phu nhân tới phòng bên này, đã bị thuộc hạ thu hút tới phòng bên kia, hiện tại mọi chuyện đang loạn cả lên, tất cả mọi người đã phát hiện nhị công tử Nguyễn Đình cùng biểu tiểu thư Hạ Ngọc Trân."

Vân Nhiễm gật đầu, khóe môi cười lạnh lẽo, Hạ Ngọc Trân đây là ngươi tự tìm đường chết, gả cho Nguyễn Đình hoa phong lưu hoa tâm không học vấn không nghề nghiệp nổi tiếng kinh đô, không biết nàng ta cảm thấy thế nào.

Vân Nhiễm vừa suy nghĩ lại ra lệnh cho Long Nhất: "Lại kéo đám người quận chúa Minh Tuệ sang phòng bên này."

"Ân, thuộc hạ sẽ đi ngay."

Long Nhất lắc mình rời đi, Vân Nhiễm nhanh chóng tìm một chỗ, bắt đầu bôi linh tinh lên mặt mình, một bên tức giận mắng Yến Kỳ dám dùng tay áo lau dịch dung của nàng, nhưng lại làm nàng hiểu ra một chuyện, hắn vẫn luôn hoài nghi nàng là người đã cứu hắn ở Phượng Thai Huyền.

Cảm giác của hắn cũng thật nhanh nhạy, nhưng đợi Tình Nhi xuất hiện ở Lương Thành nam nhân này sẽ không đi tìm nàng nữa, với tốc độ của sư huynh Tình Nhi chắc đã nhận được tin, thủ hạ của Yến Kỳ hiệu suất làm việc cũng rất cao, rất nhanh Tình Nhi sẽ tới kinh thành.

Vân Nhiễm dịch dung xong liền đi tìm Lệ Chi, nàng ta bị Anh Đào đánh bất tỉnh, giờ đã tỉnh lại muốn chạy tới phòng, lúc này nàng ta cũng thấy mọi chuyện không bình thường, sao tự nhiên nàng lại bị đánh bất tỉnh, lại không thấy Anh Đào, theo đạo lý hai người ở cùng nhau, nếu hôn mê cũng nên là cả hai cũng bị, sao lại chỉ có mình nàng bị.

Lệ Chi chạy tới trước cửa phòng chưa kịp vào đã nghe thấy phía trước vang lên tiếng nói chuyện ầm ĩ, đang tiến về phía bên này, sắc mặt Lệ Chi đen sì, nghĩ quận chúa đang ở trong phòng, nói thấy trong người không thoải mái, có khi nào là bị kẻ xấu ám hại.

Lệ Chi vừa nghĩ đã lao nhanh về phía phòng nghỉ muốn cứu quận chúa nhà mình, đúng lúc này một bàn tay từ trong chỗ tối kéo Lệ Chi lại đồng thời chặn miệng nàng lại, Lệ Chi giãy dụa, phía sau lại vang lên âm thanh quen thuộc.

"Là ta." Lệ Chi ngừng cử động, quay đầu nhìn lại, người kéo nàng không phải ai xa lạ chính là chủ tử Vân Nhiễm.

Cảm giác như mảnh chi treo chuông trong lòng Lệ Chi sắp hỏng mất, lúc này lại thấy quận chúa bình an đứng trước mặt mình, không kìm được xúc động ôm chầm lấy Vân Nhiễm khóc lên: "Quận chúa, ngươi dọa chết nô tỳ, đã xảy ra chuyện gì?"

Vân Nhiễm trấn an nàng: "Không sao, không có việc gì, không phải ta vẫn bình an sao?"

Anh Đào phản bội khiến lòng Vân Nhiễm lạnh lẽo, nhưng Lệ Chi quan tâm lại làm lòng nàng ấm lên, cảm giác khó chịu cũng vơi đi.

Chủ tớ hai người ôm nhau trong chốc lát, Lệ Chi cũng khôi phục như thường, lau nước mắt hỏi Vân Nhiễm: "Quận chúa, đã xảy ra chuyện gì, sao nô tỳ không thấy Anh Đào đâu, có khi nào nàng ta bị người khác thương tổn."

Vân Nhiễm cười lạnh, trong mắt tràn đầy hàn ý: "Ta còn đang cao hứng nghĩ nàng ta sẽ không phản bội mình, trong lòng còn có chút áy náy vì đã nghi oan cho nàng ta, thậm chí còn quyết định dù nàng ta có lỗ mãng xúc động, ta cũng sẽ dạy dỗ để nàng trở thành một nha hoàn tốt, ai ngờ một khắc sau nàng đã đâm ta một dao, ngươi có biết vì sao nàng ta bỗng dưng lại kêu lên có người tới rồi tiến vào?"

Lệ Chi sững sờ không biết nói gì, ánh mắt mở lớn, sao nàng ta có thể phả bội quận chúa, người là ân nhân cứu mạng, tại sao lại có thể như vậy

Lệ Chi không thốt nên lời, Vân Nhiễm lại nói tiếp: "Nàn tiến vào là vì muốn đối hà bao, bên trong có một loại mê hương."

Chân Lệ Chi mềm nhũn, giờ khắc này nàng đã hoàn toàn thất vọng với Anh Đào, nhưng nàng vẫn không hiểu, vì sao Anh Đào lại làm vậy.

"Nàng ta biết rõ quận chúa tinh thông y thuật, vì sao còn làm chuyện ngu xuẩn như vậy, là người khác còn có khả năng thành công, nhưng quận chúa y thuật cao siêu sao có thể trúng kế được."

"Người đứng sau lưng nàng ta rất tự tin, cho rằng ta sẽ không phát hiện, loại hương liệu đó thật sự cũng khó bị phát hiện, nếu không phải khứu giác của ta khác người thì nhất định đã trúng kế."

Vân Nhiễm nói xong Lệ Chi nghiến răng: "Tên hỗn đản, lúc bắt được chúng ta nhất định không tha cho nàng ta."

Chủ tớ hai người đang nói chuyện, phía trước không xa quận chúa Minh Tuệ đã dẫn một đám người đến trước cửa phòng, sắc mặt nàng ta rất khó coi, lúc trước nghe thấy có động tĩnh bên thiên phòng, vốn nghĩ bắt được Vân Nhiễm với Nguyễn Đình, thật sự khiến nàng cao hứng, nhưng cuối cùng lại thấy Hạ Ngọc Trân và Nguyễn Đình, không thấy bóng dáng của Vân Nhiễm đâu thật sự làm cho người ta căm tức.

Hạ Ngọc Trân cùng Nguyễn Đình làm bậy, làm mất mặt Vân vương phi, nên bà cho người đem bọn họ trở về chọn ngày để báo hỉ.

Chính phòng bên này quận chúa Minh Tuệ đã lệnh cho thị vệ xem xét, còn mọi người ở bên ngoài chờ đợi, mọi người bàn tán xôn xao, có người còn vui mừng khi thấy người gặp họa nói: "Nghe nói quận chúa Trường Bình đng nghỉ ngơi ở trong phòng, quận chúa sẽ không có chuyện gì chứ?"

Người nói chính là Mai Nhược Hàm của phủ Tĩnh Xuyên hầu, vẻ mặt cười cười, lúc trước quận chúa Minh Tuệ đã nói với các nàng chờ xem trò hay của quận chúa Trường Bình, chắc là đến rồi.

Mai Nhược Hàm vừa dứt lời đám người Lam Tiểu Lăng bất mãn lên tiếng: "Mai tiểu thư, vẫn nên tích đức đi, quận chúa sao có thể xảy ra chuyện, không chừng nàng đã sớm rời khỏi chỗ này."

Trong lòng Lam Tiểu Lăng có chút bất an, ban nãy công chúa An Nhạc bảo nàng đi quan sát, nhưng nàng không có tới đây, bởi vì từ xa đã nhìn thấy Định vương đi tới, các nàng biết Định vương có hảo cảm với Vân Nhiễm, có thể hai người có chuyện riêng muốn nói với nhau, nếu nàng xen và chỉ sợ sẽ xấu hổ, cho nên quay trở lại.

Lúc nãy các nàng ở Trường Xuân hiên nói chuyện, mắt thấy sắp đến giờ khai yến Vân Nhiễm còn chưa xuất hiện nên hơi lo lắng, lại nghe nha hoàn nói bên này có động tĩnh, trực giác mách bảo Lam Tiểu Lăng Định vương cùng Vân Nhiễm đã xảy ra chuyện.

Lam Tiểu Lăng vừa dứt lời, quận chúa Minh Tuệ nhìn nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói: " Rất nhanh sẽ biết được, bên trong có phải là quận chúa Trường Bình hay không, Lam tiểu thư nóng vội làm gì."

Quận chúa vừa nói xong, cửa phòng vang lên tiếng bước chân, ba gã thị vệ vội vàng chay ra, sắc mặt rất khó coi, kinh ngạc chạy đến nhìn quận chúa Minh Tuệ.

Quận chúa Minh Tuệ truy hỏi: "Sao lại thế này, ở bên trong phòng là ai?"

Ba gã thị bẹ ngẩng đầu nhìn mọi người, muốn nói lại không dám mở miệng.

Quận chúa Minh Tuệ không khỏi cao hứng, phía sau nàng đám người Giang Tập Nguyệt đều hưng phấn, nhìn thần thái thị vệ hình huống trong phòng chắc có điểm cố kỵ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người trong điện chính là quận chúa Trường Bình, đổi lại là người bình thường thì đã sớm bị thị vệ bắt ra, làm gì có chuyện khó xử như thế này.

Thị vệ không nói chuyện, bên trong phòng lại vang lên một tiếng thét chói tai, người bên ngoài vừa nghe đã nhận ra đây là tiếng nữ nhân.

Quận chúa Minh Tuệ không chút chần chừ, lao thẳng vào, chỉ cần nghĩ nhìn thấy tiện nhân Vân Nhiễm xấu mặt là lòng nàng lại cao hứng, mạch máu trên người đều sôi trào.

Phía sau đám người Giang Tập Nguyệt cũng không chịu yếu thế đi vào bên trong, các phu nhân đưa mắt nhìn nhau xem có nên đi vào hay không, không ít người biết là quận chúa Trường Bình thay y phục ở đây, hiện tại hình như đã xảy ra chuyện, gặp chuyện chẳng phải là quận chúa sao.

Có vài vị phu nhân cùng phủ Vân vương giao hảo, bất động, cũng có vài vị đối đầ với phủ Vân vương đi theo quận chúa Minh Tuệ tiến vào,

Quận chúa Minh Tuệ dẫn theo một đám người tràn vào trong phòng, bên ngoài màn trướng đang rủ, còn chưa kịp tiến vào đã có người từ bên trong tiến ra.

Người này cao gầy như trúc khuôn mặt như phủ mưa giông bão táp, phát ra sát khí dày đặc, hai tay nắm chặt thành quyền, ngây người nhìn quận chúa dẫn một đám người tiến vào, quận chúa Minh Tuệ cũng ngây người.

Nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới người đi ra từ sau bình phong lại là biểu ca Định vương, sao người lại ở đây?

Nàng ta hơi đau đầu, trong lúc không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào, đã tính toán cẩn thận, thiết kế để Nguyễn Đình Nguyễn gia ở cùng một chỗ với quận chúa Trường Bình, kết

quả lại đổi thành Hạ Ngọc Trân, phòng bên này lại biến thành biểu ca Định vương, đến tột cùng là phạm sai lầm ở chỗ nào.

Quận chúa Minh Tuệ cố gắng nghĩ, đằng sau mọi người đều cứng đờ, môt câu cũng không dám nói, không phải là quận chúa Trường Bình sao, như thế nào lại thành Định vương điện hạ, người bên trong là ai, là Trường Bình sao?

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, đột nhiên đằng sau bình phong vang lên một đạo âm thanh tê tâm liệt phế: "Vương gia, vương gia người không thể bỏ mặc nô tỳ được."

Sở dĩ lúc trước Anh Đào thét chói tai là vì thị vệ tiến vào, kinh động Định vương. Dược trên người hắn đã giải cũng thanh tỉnh hơn, vừa thấy dưới thân mình giải dược không phải Vân Nhiễm mà là nha hoàn Anh Đào. Mặt hắn đen sì, hắn muốn kết hôn với Vân Nhiễm, không phải là nô tỳ nho nhỏ, nếu hắn ở cùng một chỗ với Vân Nhiễm có thể thuận lý thành chương cưới nàng, dù nàng có không vui cũng không có cách khác, chờ sau khi cưới hắn sẽ chậm rãi bắt nạt nàng.

Nhưng hiện tại lại đổi thành cùng một nha hoàn ở phủ trưởng công chúa làm ra loại chuyện này, không phải là mất mặt sao? Quan viên trong triều sẽ nghĩ như thế nào, phát sinh chuyện như vậy, sau này hắn làm hoàng đế Đại Tuyên sẽ có vết nhơ.

Sở Dật Lâm càng nghĩ càng phẫn nộ, cho nên giận dữ đánh Anh Đào, khiến nàng ta đang mê ma bỗng tỉnh thét ầm lên.

Sau khi bị đánh Anh Đào sợ ngây người, sao nàng lại ở cùng một giường với Định vương, tuy rằng Định vương đã đồng ý sẽ nạp nàng làm thiếp nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải giúp hắn cưới được quận chúa, chờ sau khi quận chúa gả đến phủ Định vương, sẽ nạp nàng làm tiếp, nhưng hiện tại nằm trên giường vương gia không phải là quận chúa mà là nàng.

Anh Đào nhất thời không thể phản ứng, đến khi Sở Dật Lâm đi rồi, nàng ta mới tỉnh lại người vừa rồi là Định vương điện hạ, người lại từng đồng ý nạp nàng làm tiếp cho nên nàng không để hắn đi.

Anh Đào tóc tai bù xù chạy ra ngoài, vừa kéo vừa khóc như hoa lê đái vũ: "Vương gia, người không thể bỏ ta, giờ ta đã là người của người, người đã hứa sẽ nạp ta làm thiếp."

Mọi người nhìn thấy người chạy ra từ sau bình phong là Anh Đào nhất thời liền không có phản ứng.

Đây là tỳ nữ bên người quận chúa, Định vương sao không cùng quận chúa mà lại cùng một nha hoàn, không chỉ thế hắn còn nhận lời nạp một tỳ nữ làm thiếp. Không ít phu nhân hiện ra sự khinh bỉ, nhìn Anh Đào.

Tuy rằng bị đánh bầm dập, nhung vẫn nhận ra dung nhan xinh đẹp hơn so với củ tử của nàng, có lẽ là nha hoàn này câu dẫn Định vương, thiên hạn này có nam nhân nào không ăn vụng, nha hoàn chết tiệt.

Trong lòng Định vương nôn ra một búng máu, người luôn trầm ổn giờ phút này hoàn toàn cuồng bạo. Hắn còn nghĩ muốn ngăn lại đám người quận chúa Minh Tuệ, mặc dù hắn cùng người hoan ái, cũng không nên là một tiểu nha hoàn, không ngờ tiện tì này lại xông ra, mặt mũi của mình không phải bị đánh hỏng rồi sao?

Lúc này Định vương đã phát cuồng mất đi lý trí, nâng chân lên hung hăng đá Anh Đào, một cước văng xa mấy thước, rơi trên mặt đất. Anh Đào ho ra một bùng máy, nàng ta chỉ cảm thấy ngục phủ ngũ tạng bị một cước này đá nát, ngẩng đầu nhìn nam tử cách đó không xa.

Nhớ rõ lúc hắn tới tìm nàng, chân thành ôn nhu, nàng ta nghĩ tới một nam nhân như vậy nhất định phải là phu quân của mình, dù chỉ làm một tiểu thiếp nàng cũng đồng ý, không ngờ hóa ra hắn lại là người tâm ngoan thủ lạt, một khắc hoan ái đều trong mắt hắn không là gì.

"Vương gia, vì sao, vì cái gì lại đối xử với ta như vậy."

Anh Đào hộc máu, giãy dụa lên tiếng, Định vương vừa nghe nàng nói lại căm giận đá thêm một cước: "Đồ tiện tỳ, dám câu dẫn bổn vương, đúng là không biết sống chết."

"Câu dẫn sao?" Huyết sắc trên mặt Anh Đào lại giảm đi vài phần, máu tuôn ra càng nhiều, Sở Dật Lâm lại muốn đá Anh Đào, trong phòng lại vang lên một đạo âm thanh trong trẻo lạnh lùng: "Dừng tay."

Người ở đây vừa nghe thanh âm đã biết người lên tiếng là quận chúa Trường Bình, đều tự động tránh ra đứng ngoài nhìn Vân Nhiễm, thấy nàng dẫn một tiểu nha hoàn tiến vào, sắc mặt lạnh nhạnh, u lãnh như đầm băng, nâng mắt nhìn chằm chằm Sở Dật Lâm ẩn chứa vẻ châm chọc khinh bỉ mà người khác không nhìn thấy.

Sở Dật Lâm nhìn thấy Vân Nhiễm ánh mắt cũng thâm thúy lạnh lẽo, đã xảy ra chuyện này hắn biết Vân Nhiễm sẽ không gả cho hắn, nhìn thấy nàng hắn đã bình tĩnh lại. Chuyện hôm nay có điểm kỳ lạ hắn không phải là người háo sắc xấu xa, thế nhưng lại cùng một nữ tỳ hoan ái, xem ra trong phòng này có điểm không bình thường làm cho hắn trúng kế.

Như vậy ai là người thiết kế, Sở Dật Lâm nhìn Vân Nhiễm, hắn biết Vân Nhiễm thông minh, cho nên chuyện hôm nay rất có thể là do nàng sắp đặt.

Sở Dật Lâm nở nụ cười lạnh lẽo.

"Hóa ra là quận chúa Trường Bình, không biết quận chúa hãm hại bổn vương là có ý gì?"

Lời này hết sức khách khí, khác xa với ôn nhu thâm tình lúc trước, bởi vì Sở Dật Lâm biết chuyện này do nàng thiết kế chứng tỏ nàng không muốn gả cho hắn, nên hắn cũng không cần phải chân thành ôn nhu với một nữ nhân cự tuyệt mình, thân là Định vương khi nào thì hắn nếm qua thất bại như vậy.

Lúc này không đơn giản là trúng kế, mà là một vết nhơ khó rửa, về sau muốn rửa cũng không sạch, đây là do Vân Nhiễm ban tặng, trong lòng Sở Dật Lâm có một cỗ lửa giận, hận không thể tát Vân Nhiễm một cái, hắn sao có thể còn tiếp tục tươi cười với nữ nhân như vậy.

Mọi người xung quanh đều không rõ, quận vương đang có ý gì? Lúc trước không phải rất ôn nhu chân thành với quận chúa sao, nghe nói ở trường đua ngựa còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, tuy rằng cuối cùng lại cứu quận chúa Mình Tuệ, nhưng mọi người đều nhìn thấy tâm ý của Định vương.

Dựa theo chiều hướng đó chuyện tốt của hắn và quận chúa Trường Bình sắp đến mới đúng, sao giờ lại lạnh lùng thế này, chẳng lẽ vì chuyện của tiểu nha hoàn, quận chúa ghen, Định vương tâm tình không được tốt.

Không ít người đang tưởng tượng, Vân Nhiễm không để ý tới người khác, chỉ lạnh bạc nhìn Sở Dật Lâm.

"Định vương có phải nên cho nha đầu của ta một cây trả lời, vừa rồi ta nghe nàng nói, người đã nói sẽ nạp nàng làm thiếp nếu như thế nên đem nàng về phủ."

Anh Đào thấy Vân Nhiễm xuất hiện liền im lặng không dám nói chuyện, giờ lại thấy nàng đang nói giúp mình lặng lẽ rơi lệ, quận chúa nô tỳ làm chuyện có lỗi với người, người còn nói giúp nô tỳ, nô tỳ đáng chết.

Vân Nhiễm dứt lời, Định vương cười lạnh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net