Chương 53: Anh hùng cứu mỹ nhân, Yến Kỳ khó chịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngày đó Tống Tình Nhi cứu hắn, hắn đã báo đáp nàng, đề bạt phụ thân nàng lên làm phủ doãn kinh thành, vị trí này có biết bao người nhòm ngó, đây cũng coi như là báo ân.

Sở Văn Hạo thấy Yến Kỳ u ám, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

Cuối cùng Yến Kỳ nhớ tới mình có chuyện chính cần phải làm, sứ thần Tây Tuyết trưa mai sẽ tới Lương Thành, hắn cùng Sở Văn Hạo còn có nhiều chuyện cần giải quyết.

"Không có việc gì, chúng ta đi thôi."

Đoàn người nhanh chóng xuống lầu.

Trong phòng trên tầng hai, Vân Nhiễm nhớ tới vẻ mặt lúc Yến Kỳ cười nói nàng có ưu điểm, rõ ràng có điểm kỳ lạ, nhưng nàng cũng không nghĩ ra tiện nhân này có ý gì, Vân Nhiễm nhìn Tần Dục Thành cùng Đường Tử Khiên.

"Bạch Liên hoa nói câu đó là có ý gì."

Đưởng Tử Khiên cũng không rõ, Tần Dục Thành lại hiểu được có thể liên quan đến chuyện của hắn, hắn lại không thể nói thẳng ra, cuối cùng đành nói: "Ta cảm giác hắn nói lời này có ý châm chọc quận chúa."

"Umh, quả thật như vậy, ta có thể cảm giác hắn không có ý tốt, tiện nhân quả nhiên là tiện nhân, ngay cả nói chuyện cũng tiện," Vân Nhiễm tức giận hừ lạnh, lực chú ý chuyển từ Yến Kỳ sang người Tần Dục Thành, híp mắt lại nhìn hắn.

"Thành Thành, tiểu Thành Thành, nhanh, nói cho tỷ tỷ, ngươi nhiệt tình chu đáo như vậy, có âm mưu quỷ kế gì đây?"

Vân Nhiễm ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tần Dục Thành, vẻ mặt đùa giỡn, Tần Dục Thành nhìn nữ nhân lưu manh này, đôi mắt thủy linh to tròn sáng như ngọc, da thịt trắng nõn bóng loáng như tơ, cả người lộ ra linh khí, giơ tay nhấc chân đều xinh đẹp, giống như một đóa tường vi xinh đẹp, vừa quỷ dị đa đoan lại linh khí động lòng người khiến người ta không kềm chế được bị hấp dẫn.

Tần Dục Thành không biết nói thế nào cho phải, Đường Tử Khiên ở một bên nháy mắt nhắc nhở hắn, nhanh chóng nắm bắt cơ hội, tự mình đứng lên nhanh chóng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Vân Nhiễm, ta đi ra ngoài một chút, ngươi từ từ ăn."

Trước khi đi còn kéo hai nha đầu đi ra cùng, trong phòng chỉ còn lại Vân Nhiễm cùng Tần Dục Thành.

Sắc mặt Vân Nhiễm khó coi, xem ra việc này Đường Tử Khiên cũng có liên quan.

"Nói, ngươi muốn nói cái gì?"

Tần Dục Thành nhanh chóng lên tiếng: "Vân Nhiễm, ta thích ngươi."

Trong phòng lập tức im ắng không tiếng động, Vân Nhiễm kinh ngạc, sau đó có phản ứng lửa giận bừng bừng nâng tay đánh một cái vào gáy Tần Dục Thành.

"Tần Dục Thành, ngươi ngây thơ ấu trĩ, còn muốn diễn trò, có phải muốn lừa ta thích ngươi, sau đó lại làm cao nói không thích ta, ta thực khinh bỉ ngươi, không phải chỉ là hồi nhỏ đánh ngươi vài lần thôi sao, còn mang thù đến giờ. Nếu không phải trước đây ta giáo huấn ngươi, ngươi có thành tựu như bây giờ sao, nhưng chuyện trước kia ngươi vẫn luôn canh cánh trong lòng, tìm cách trả thù ta, ta khinh bỉ ngươi."

Vân Nhiễm nói xong cơm cũng không ăn, nổi giận đùng đùng đi ra cửa.

Ngoài cửa không có ai, Đường Tử Khiên kéo cả Lệ Chi cũng Sơn Trà đi chỗ khác, tránh ảnh hưởng tới Vân Nhiễm cùng Tần Dục Thành nói chuyện.

Có điều vừa ra hỏi phòng đã thấy Đường Tử Khiên tiêu sái tiến lại, vẻ mặt cười cười nhìn Vân Nhiễm tức giận không khỏi kinh ngạc, nhanh chóng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Vân Nhiễm dừng bước nhìn chằm chằm Đường Tử Khiên: "Việc này ngươi cũng có phần?"

Đường Tử Khiên nghĩ Vân Nhiễm hỏi chuyện Tần Dục Thành thích nàng nên gật đầu.

Vân Nhiễm nâng tay tát hắn một cái, hung dữ mở miệng: "Chúng ta tuyệt giao, về sau đừng gọi ta là bằng hữu. Cút"

Đường Tử Khiên giật mình ngây ngần, sờ dấu tay trên mặt, thật đau, nha đầu kia ra tay cũng thật ngoan, sao thế này, không phải Tần Dục Thành chỉ thổ lộ tình cảm với Vân Nhiễm thôi sao, không thích thì là không thích, có đến mức phải đánh hắn không, còn ra tay nặng như vậy.

Đường Tử Khiên đi vào trong phòng, nhìn thấy Tần Dục Thành đang buồn bã uống rươu, cả người buồn bực tiếp đón: "Tới, chúng ta uống rượu, nàng căn bả không tin tình cảm của ta, còn nói ta trêu chọc nàng."

"Trêu chọc nàng?" cuối cùng Đường Tử Khiên cũng hiểu vì sao Vân Nhiễm tức giận như vậy, hóa ra là nàng tưởng Tần Dục Thành đùa giỡn nàng, mà hắn cũng có liên quan, cho nên mới tát hắn một cái. Tâm tình Đường Tử Khiên cũng buồn bực, hắn có làm gì đâu, chẳng qua chỉ muốn giúp Tần Dục Thành một lần, lại khiến Vân Nhiễm nổi giận, ngũ sắc lưu quang họa của hắn, Đường Tử Khiên muốn khóc, đến uống rượu, vừa uống vừa hỏi Tần Dục Thành.

"Ngươi nói xem, Vân Nhiễm vì sao không tin tình cảm của ngươi, còn nói ngươi trêu chọc nàng?"

"Việc này kì thật cũng tại ta, bởi vì trước đây ta từng có ý định như vậy, nhưng bị nàng phát hiện, cho nên hiện tại nàng vẫn nghĩ ta trêu chọc nàng," Tần Dục Thành ảo não tự trách, lời này rơi vào tai Đường Từ Khiễn, ánh mắt hắn mở lớn: "Ngươi nói từng lấy việc này trêu chọc qua Vân Nhiễm."

Tần Dục Thành uống ngụm rượu lớn trả lời: "Đúng vậy, ngày đó thưởng hoa yến ở phủ Vân vương, ta nói giúp nàng thoát khỏi cảnh éo le, làm cho nàng trước mặt mọi người nói thích ta, không nghĩ nàng nhìn thấy quỷ kế của ta, còn mắng ta một trận."

Tần Dục Thành dứt lời, sắc mặt Đường Tử Khiên khó coi, bật đứng dậy chỉ tay vào Tần Dục Thành mắng: "Ngươi là đồ điên, sao không nói sớm chuyện này, nếu ta biết trước sẽ không giúp ngươi."

Đường Tử Khiên đập Tần Dục Thành một cái xoay người rời đi, Tần Dục Thành bị đánh choáng váng, nhịn không được kêu to: "Vì cái gì các ngươi đều đánh ta?"

Đường Tử Khiên cũng bỏ ra ngoài, không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn, đi thẳng xuống đại sảnh, không ít người đang nói về Vân Nhiễm.

"Các ngươi thấy sao? Dung mạo quận chúa Trường Bình thật khá."

"Đúng vậy, thật sự xinh đẹp, chẳng những xinh đẹp, còn không kiêu ngạo như trước, hào phóng khéo léo, biết tiến biết lui, xem ra phủ Vân vương sẽ có nhiều người tới cầu hôn."

"Umh, không biết cuối cùng quận chúa Trường Bình sẽ là hoa nhà ai"

Trong đại sảnh mọi người đang bàn tán náo nhiệt, thấy Đường Tử Khiên đi xuống rất nhiều người đều im lặng, không dám nghị luận, nghe nói hoàng thượng cố ý đem quận chúa Trường Bình chỉ hôn cho Đường đại nhân, không biết Đường đại nhân có ý như thế nào, nhưng nhìn bọn họ cũng thật xứng đôi.

Trên xe ngựa phủ Vân vương, sắc mặt Vân Nhiễm khó coi, Lệ Chi cùng sơn trà hai người không biết lúc nãy trong phòng xảy ra chuyện gì.

Lệ Chi quan tâm hỏi: "Quận chúa, đã xảy ra chuyện gì?"

Vân Nhiễm từ từ điều chỉnh tâm trạng, phất phất tay: "Quên đi, là tiểu tử Tần Dục Thành đùa giỡn ta, mặc kệ hắn đi, nhưng tiểu tử Đường Tử Khiên cũng dám nhúng một chân vào, bản quận chúa sẽ không tha cho hắn."

Lệ Chi cùng Sơn Trà vừa nghe Đường công tử cùng Tần thế tử trêu chọc quận cháu, sắc mặt hai người cũng khó coi, trong lòng âm thầm quyết định, về sau không để ý tới hai người kia nữa.

Lực chú ý của Vân Nhiễm đã không ở trên người Đường Tử Khiên, Tần Dục Thành, bây giờ nàng chỉ chú ý đến sứ thần nước Tây Tuyết, lúc trước là nghe Yến Kỳ Bạch Liên hoa nói, không có gì bất ngờ xảy ra ngày mai bọn họ sẽ đến Đại Tuyên, nàng thật sự rất muốn gặp Tiêu Bắc Dã, hắn là người sư phụ xếp đứng thứ nhất.

"Ngày mai các ngươi chú ý tin tức trên đường, nếu sứ thần Tây Tuyết đến chúng ta đi xem náo nhiệt."

Lệ Chi cùng Sơn Trà nghe Vân Nhiễm nói xong, có chút kinh ngạc, quận chúa không phải người thích xem náo nhiệt, nhưng nghĩ có thể ra ngoài xem nào nhiệt hai tiểu nha đầu vẫn cao hứng cười trả lời: "Được, chúng nô tỳ sẽ chú ý."

Vân Nhiễm nhìn Sơn Trà: "Ngươi ba năm luôn ở Lương Thành với hoa vương đại tài hiểu được bao nhiêu?"

Sơn Trà bất đắc dĩ nói: "Hoa vương đại tài nô tỳ cũng không có cơ hội tận mắt đến coi, nhưng cũng nghe người trong phủ nói một chút, nhị tiểu thư, tam tiểu thư, tứ tiểu thư hàng năm đều đi tham gia hoa yên, nô tỳ nghe nói năm kia hoa vương đại tài là Giang Tập Nguyệt đoạt vị trí thứ nhất, nhưng cũng không lấy được hoa vương kim quan. Cũng không có lấy được phần thưởng, bởi vì nàng ta biểu diễn đánh đàn, không có làm hoa cỏ cộng minh, cũng không có hiện tượng. Năm trước hoa vương đại tài xếp thứ nhất là tiểu thư Triệu Thanh Nghiên cũng giống nhau không có dị tượng nên không đạt được kim quan.

"Là vậy sao," Vân Nhiễm gật đầu, khó trách Giang Tập Nguyệt cùng Triệu Thanh Nghiên lại vênh váo tự đắc, tuy rằng không lấy được hoa vương kim quam, nhưng đứng đầu bảng, cho nên bọn họ kiêu ngạo như vậy cũng là có nguyên nhân.

"Quận chúa muốn tham gia hoa vương đại tái năm nay sao?" Lệ chi hưng phấn hỏi, nếu quận chúa tham gia nói không chừng có thể đạt được hoa vương kim quan, bởi vì Lệ Chi biết chỉ cần quận chúa đàn, trời sẽ hiện dị tượng, tranh hoa chim cá cây cỏ đều có phản ứng.

Vân Nhiễm thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn xem, không định tham gia, tuy rằng hoa vương có thưởng rất nhiều, rất thu hút, nhưng cũng không phải là chuyện tốt."

Giành được hoa vương kim quan là chuyện đáng mừn, nhưng cây to đón gió, sẽ khiến người khác chú ý, nàng không muốn làm cao, trước mắt thái hậu cùng hoàng thượng còn đang nhìn chằm chằm phủ Vân vương, nếu nàng giành vương miện, sẽ không biết chuyện gì sẽ xỷ ra.

Nhất là hai hoa vương đời trước đều thành hoàng hậu của Đại Tuyên, nếu nàng thành hoa vương, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Vân Nhiễm nói vậy, Lệ Chi cùng Sơn Trà cũng thấy chuyện này thật sự không ổn, nhưng các nàng cũng không nói gì, tin tưởng chủ tử sẽ tự có tính toán.

Giưa trưa sứ thần Tây Tuyết tới Lương Thành, Yến quận vương mang theo vài quan viên trong triều cùng mấy trăm binh tướng đến trước cửa thành ba mươi dặm nghênh đón.

Trong thành ngã tư đường, dân chúng chen chúc nhau đầy đường, nhưng cũng không có ai ngăn cản bọn họ vây xem, mười dặm phố dài đều toàn là người, náo nhiệt dị thường.

Không ít người đều tò mò về bị thế tử Cung thân vương Tiêu Bắc Dã, nghe đồn vị Tiêu thế tử này cùng Yến quận vương và Cơ thái tử được xưng là thiên hạ tam kiệt, dân chúng Lương Thành có chút không tin, dạng người như thế nào mới có thể sánh ngang với Yến quận vương, chứng tỏ người này cực xuất sắc, cho nên mọi người đều đổ xô đi xem, muốn tìm tòi chân tướng.

Các trà tửu lâu, khách sạn đều tràn đầy người, tiểu thư, công tử nổi danh trong kinh đô Đại Tuyên đã sớm có vị trí đẹp,vừa uống trà vừa chờ người được đồn là thiên hạ vô song người thần công phẫn.

Vân Nhiễm cũng ngồi trong một trà lâu, thưởng trà quan sát.

Hôm nay nàng đã khôi phục lại dung mạo chân thật, trên thân mặc áo màu thủy lam, quần bạch lai, khoác khăn choàng gấm thúy văn, giơ tay nhấc chân đều vô song tao nhã, xinh đẹp mê người, linh động dị thường, dọc đường đi thu hút rất nhiều ánh mắt, kinh ngạc không hiểu.

"Đây là quận chúa Trường Bình sao?"

"Đẹp quá, là một tiểu mỹ nhân."

"Đúng vậy, giờ quận chúa đã là mỹ nhân đa tài của Lương Thành Đại Tuyên."

"Không biết cuối cùng hoa về nhà ai, các ngươi nói Yến quận vương có hối hận không."

"Sẽ không đâu, các ngươi không biết sao, Yến quận vương thích thiên kim của của phủ doãn kinh thành Tống Tình Nhi?"

Trong trà lâu mọi người chuyện gì cũng nói được, Vân Nhiễm mặc kệ những người này dẫn hai nha đầu lên lầu hai ngồi ở gần ngã tư đường, quan sát tình hình ngã tư đường.

Ngã tư đường đông nghìn nghịt người, mặc dù có hàng rào ngăn phố, nhưng vẫn đông đúc chật chội.

Lệ Chi không hiểu sao bọn họ lại điên cuồng như vậy, không phải chỉ là sứ thần Tây Tuyết đến thôi sao? Có cần khoa trương như vậy không?"

"Quận chúa, những người này cũng quá điên cuồng."

Tiểu nha đầu không biết cuồng nhiệt, Vân Nhiễm lại biết, ở hiện đại các minh tinh còn khoa trương hơn thế này, có người ngay cả cha mẹ cũng không quan tâm, chỉ quan tâm đến thần tượng, không có thuốc chữa.

Vân Nhiễm thưởng trà cười khẽ: "Chủ yếu là vị thế tử Cung thân vương Tây Tuyết rất có lực hấp dẫn, nghe nói hắn cùng Yến quận vương và Cơ thái tử xưng thiên hạ tam kiệt, sao lại không muốn nhìn một chút?"

Lệ Chi có chút khó chấp nhận: "Thiên hạ có một Yến quận vương đã đủ làm người ta đau đầu, giờ còn thêm một người như thế không phải muốn lấy mạng người ta sao?"

Lệ Chi nói xong hỏi Sơn Trà bên cạnh: "Sơn Trà, ngươi thấy ta nói có đúng không?"

Sơn Trà ngơ ngần cả người, có chút thị sủng nhược kinh, nàng biết Lệ Chi vẫn không thích mình, chưa bao giờ nói chuyện với nàng, không ngờ hôm nay lại nói, Sơn Trà có chút kích động.

"Umh, đúng vậy."

Lệ Chi nhìn Sơn Trà, biết mấy ngày nay mình không hòa nhã với nàng ta, nhưng quả thật nha đầu kia không tệ, không so đo, cũng rất trung thành với quận chúa, điểm này nàng nhìn ra được, cho nên quyết định tha thứ cho nàng ta, hai người cùng hầu hạ quận chúa, vẫn nên thân thiết với nhau.

Lệ Chi kéo tay Sơn Trà: "Sơn Trà, về sau ngươi nhất định phải trung thành với quận chúa, nếu sau này ngươi phản bội quận chúa, ta sẽ tính toán cả vốn lẫn lời với ngươi."

Khuôn mặt thanh tú của Sơn Trà long lanh dùng sức gật đầu: "Ta sẽ không phản bội quân cháu, mạng của ta là do quận chúa cứu, ta muốn báo đáp ân tình của quận chúa, hơn nữa chỉ có đi the quận chúa ta mới có ngày tốt, ta sẽ không ngốc, bê đá tự đập chân mình."

Lệ Chi cũng tin lời Sơn Trà nói, nàng ta có sáu năm làm nha hoàn trong vương phủ cũng không ngẩng đầu lên được còn thiếu chút mất mạng, hiện tại đi theo quận chúa làm đại nha hoàn bên người, ai cũng biết nên chọn cái nào, Lệ Chi thấy Sơn Trà thật thông minh, sao Anh Đào lại ngốc như vậy, nghĩ đến tim của nàng lại đau, nhưng nàng đã quyết định, về sau sẽ chung sống tốt với Anh Đào.

Lệ Chi nắm tay Sơn Trà: "Về sau ngươi chính là muội muội của ta."

"Cảm ơn Lệ Chi tỷ tỷ," Sơn Trà nở nụ cười, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.

Trong phòng, Vân Nhiễm nhìn các nàng hòa thuận, khóe môi thản thiên nở nụ cười, cũng không làm phiền đến các nàng.

Dưới lầu đột nhiên vang lên một đạo âm thanh: "Sứ thần Tây Tuyết vào thành."

Một tiếng hô như sấm nổ, nhiều người đứng lên kêu: "Sứ thần Tây Tuyết vào thành."

Xa xa vang tới tiếng vó ngựa, một đội tinh binh đi tới, năm trăm binh lính mở đường, đằng sau còn có xe của Yến quận vương. Sau xe của Yến quận vương mới là xe của đoàn sứ thần Tây Tuyết.

Bốn chiếc xe ngựa đẹp đẽ xa hoa xuất hiện trong tầm mắt của mọi ngườ, bức rèm rủ xuống che đi người ngồi bên trong, khiến người bên ngoài không nhìn rõ dung mạo người ngồi bên trong, điều này khiến dân chúng Đại Tuyên thât vọng.

Trừ bỏ xe ngựa này, đằng sau còn có vô số người mặc trang phục màu đen, đeo thắt lưng đầu hổ, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã biết là cao thủ, đây đều là thủ hạ thân tiên của thế tử Cung thân vương Tiêu Bắc Dã, đi theo bảo vệ chủ tử tới Đại Tuyên.

Xe ngựa chạy thẳng về hướng hoàng cung. Vân Nhiễm ngồi ngay ngăn trên lầu hai, nhìn xe ngựa đang đi qua dưới lầu một cũng có chút thất vọng, nàng còn nghĩ sẽ được nhìn tấy người trong truyền thuyết thiên hạ tam kiệt, khồng ngờ ngay cả cái bóng cũng không thấy, thật là thất vọng.

Nàng vừa nghĩ tới, bên trong một chiếc xe ngựa Tây Tuyết, màn xe khẽ động một đôi tay như ngọc vén rèm che, lộ ra khuôn mặt tuấn tú dị thường, ánh mắt trong suốt không gợn sóng, ngũ quan tinh xảo, trên mặt đang nở nụ cười, hưng phấn nhìn dân chúng ngoài xe , thỉnh thoảng còn giơ tay chào.

Trong đám người nhất thời có tiếng thét chói tai: "Mau nhìn, Tiêu thể tử thật tuấn tú."

"Thật là đep."

"Thật sự là tuấn, khó trách cùng Yến quận vương chúng ta xưng thiên hạ tam kiệt."

Người này vừa hiện thân, đã khiễn ngã tư đường đông nghịt, người người hưng phấn không thôi.

Tất cả mọi người đều đem thiếu niên thuần khiết tươi cười như hài tử trở thành thế tử Cung thân vương Tây Tuyết, chỉ có Vân Nhiễm trên lầu hai vừa nhìn thấy đã bóp trán, đầu có chút đau nhìn ngươi đang không ngừng vẫy tay bốn phía dưới lầu, tên này sao lại chạy ra khỏi Lãm Y cốc tới Đại Tuyên, còn đi cùng với thế tử Cung thân Vương Tây Tuyết.

Thiếu niên tuấn tú bên trong xe ngựa là Ninh cảnh, tiểu thần y của Lãm Y cốc, là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Vân Nhiễm, y thuật rất lợi hại, nhưng lại tỷ lệ nghịch với tâm kế của hắn, ở Lãm Y cốc có biệt danh là tiểu bạch hoa, nhưng mọi người ở đó đều yêu thích hắn, không ngờ hắn lại chạy ra ngoài còn cùng Tiêu Băc Dã trà trộn đến, không phải là bị Tiêu Bắc Dã lừa chứ, Vân Nhiễm lo lắng.

Bên ngoài xe dân chúng hoan hô, bên trong xe Tiểu Bạch Hoa phất tay liên tục. Đương sự Tiêu Bắc Dã ngồi bất động.

Ánh mắt Vân Nhiễm thâm thúy, xem ra Tiêu Bắc Dã quả là nhân vật lớn.

Bỗng có một mũi tên xe gió bắn về phía dân chúng, tiếng thét chói tai, rối loạn, chửi bởi, nhất thời loạn thành một đoàn, Yến quận vương Yến Kỳ phất tay mênh lệnh cho thủ hạ duy trì trật tự.

Đúng lúc này một mũi tên nữa lại bắn về phía dân chúng, một đạo màu trắng xẹt qua xe ngựa nhanh như điện quang hỏa thạch. Đám người càng tranh cãi ầm ĩ hơn.

"Chạy nhanh, giết người."

"Nhanh lên," Tiếng khóc tiếng kêu, tiếng phụ nhân cầu xin vang lên.

Ngã tư đường loạn thành một đoàn, binh tướng nhất thời không thể duy trì trật tự,

Vân Nhiễm nhìn ngã tư đường có hài tử, người già bị chèn ép trong đám người, còn bị dẫm lên thấy sắp có tai nạn mất mạng, nàng nóng ruột, đúng lúc này giữa không trung lại có ba đạo tên bắn theo ba hướng, mà mục tiêu không phải là dân chúng dưới lầu mà là Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm biến sắc, đang muốn tránh, không ngờ hai đạo thân ảnh đồng thời động thủ. Một đạo màu trắng, một đạo màu tím, vươn tay bắt lấy ba tên đạo tặc, tốc độ nhanh, chuẩn, ngoan.

Màu trắng là Yến Kỳ, màu tím là người vẫn ngồi trong xe không nhúc nhích Tiêu Bắc Dã.

Tiêu Bắc Dã như gió cuốn mây bay, trổ hết tài bắt được hai tên, tên còn lại rơi vào tay Yến Kỳ.

Hai người như hai bức tranh phong cảnh, nháy mắt hấp dẫn mọi người ở ngãn tư đường ngẩng đầu nhìn hai nam tử tuyết sắc xoay tròn giữa không trung.

Một người là Yến quận vương, một người mặc trường bào màu tím, trên đầu có một dải lụa đỏ tươi, sắc đỏ bay bay theo hắn, giống như một đóa hoa đang nở rộ giữa không trung, ngũ quan tinh xảo, mặt mày thâm thúy lập thể, ánh mắt sáng ngời, nụ cười cuồng dã, quanh thân tỏa ra khí khái cuồng vọng cường đại khiến người ta không thể bỏ qua hắn.

Người này là thế tử Cung thân vương Tiêu Bắc Dã.

Trong đám người phát ra tiếng hoan hô.

Đúng lúc này lại có ba đạo tên bắn đến, Tiêu Bắc Dã nhanh chóng dùng hai mũi tên trong tay mính bắn ra, Yến Kỳ cũng bắn mũi tên trong tay mình, ba mũi cũng hướng về phía tên bắn đến.

Sưu sưu ba đạo va chạm nhau, hoa lửa bắn ra bốn phía, Yến Kỳ ra lệnh: "Bắt người."

Thủ hạ giám sát ti xuất hiện như ma quỷ, mấy đạo thân ảnh phóng thẳng về hướng tên bắn, đồng thời binh tướng cũng chặn ngã tư đường, duy trì trật tự trong dân chúng.

Tiêu Bắc Dã vừa động thân hình màu tím rơi xuống trà lâu, đàng hoàng cuồng dã nhìn nữ tử diễm lệ bức người, nữ tử cười yếu ớt, không chút kinh sợ thản nhiên nhìn hắn.

Ánh mắt Tiêu Bắc Dã thâm thúy nóng bỏng, cười mở miệng: "Cô nương không có việc gì chứ?"

Vân Nhiễm khẽ cười, đánh giá Tiêu Bắc Dã, phóng khoáng, anh tuấn, mày rậm mắt đen, ánh mắt rạng rỡ, như rồng cuồng dã, đồng tử đen đặc, khí phách tôn quý không nói nên lời, quần áo màu tím, không tục khí, ngược lại lộ ra vẻ cuồng dã.

Đàng hoàng bộc lộ tài năng, dám cuồng vọng như vậy có hai loại, thứ nhất là tự cao không biết trời cao đất dày, thứ hai là tự tin, nàng tin tưởng Tiêu Bắc Dã là loại người sau, mỗi cử chỉ của hắn đều tràn đầy tự tin.

"Ta không sao, cảm ơn Tiêu thế tử ra tay cứu giúp."

Tuy rằng vừa rồi hắn không ra tay nàng cũng sẽ không có chuyện gì, Long Nhất sẽ bảo hộ cho nàng, nhưng hiện tại là hắn cứu nàng.

"Đâu có, cô nương không hoảng sợ là tốt rồi."

Trên lầu hai, một người như hoa sen màu đỏ, nóng bỏng hỏa diễm, một người linh động như xuất thủy phù dung, tươi mát xinh đẹp, hai người đứng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net