Chương 63: Nửa Đêm Hẹn Hò​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thượng thư phòng hoa lệ, Vân Tử Khiếu phẫn nộ trách Định vương Sở Dật Lâm, sắc mặt hoàng thượng càng khó coi, âm ngoan đến cực điểm nhìn Định vương. Đừng tưởng hắn không biết tâm tư của hoàng đệ, chính vì biết rõ nên mới cực kỳ oán hận hành vi của hắn ta, biết rõ mình có ý cưới Trường Bình làm phi, còn dám cưỡng ép nàng gả cho hắn, ép người không thành còn giở thủ đoạn nói xấu, thật sự là đáng giận.

Định vương trước sau im lặng không phủ nhận chuyện mình đã làm, bởi hắn phủ nhận sẽ chỉ khiến mọi người càng thêm khinh bỉ, chuyện như vậy để các qua biết sẽ ảnh hưởng đến danh dự, Định vương suy nghĩ mình nên làm thế nào.

Trong thư phòng Vân Tử Khiếu đang xin hoàng thượng định đoạt.

"Thần xin hoàng thượng thay nữ nhi làm chủ, trả lại sự trong sạch cho nàng."

Sở Dật Lâm nhanh chóng tiến lên quỳ xuống: "Hoàng huynh thần đệ đã biết sai, xin hoàng huynh thứ lỗi, từ sau khi Trường Bình về kinh thần đệ thích nàng, lúc mới bắt đầu Trường Bình cũng không có ý cự tuyệt thần đệ, thần đệ nghĩ nàng cũng có ý với mình, cho nên càng thêm thích nàng, đêm qua thần đệ tới phủ Vân vương thổ lộ tâm ý, ai biết quận chúa không có ý gả cho thần đệ còn hạ độc thần đệ, vì quá tức giận nên mới nói xấu quận chúa, thần đệ đã biết sai, xin hoàng huynh trách phạt."

Vẻ mặt Sở Dật Lâm vô cùng đau đớn, sống không bằng chết, Vân Tử Khiếu cùng Yến Kỳ giật giật khóe miệng khinh bỉ người này, nhưng cũng không thể nói đây là đường lui tốt nhất của Định vương, bởi vì yêu nên đau khooe không yên mới giận dữ trả thù, ai dám nói Định vương ti bỉ vô sỉ, phải nói là hắn thâm tình, si tình.

Trong thượng thư phòng, Tần đại nhân tin ngay tiết mục Định vương, vẻ mặt giật mình hiểu ra, hóa ra chân tướng là như vậy, Định vương cũng thật là si tình dám yêu dám hận.

Ánh mắt hoàng thượng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm hoàng đệ, hắn biết hoàng đệ không phải là người ham nữ sắc, đây rõ ràng là không chiếm được cũng không để cho người khác chiếm.

Dù biết rõ ý nghĩ trong lòng hắn, nhưng cũng thể trực tiếp xử phạt, sau lưng hoàng đệ còn có mẫu hậu, còn có phe cánh trong triều. Hơn nữa nếu muốn trị tội hắn thì phải có lý do, không thể nói vì hắn dám yêu dám hận nói xấu quận chúa Trường Bình mà phán trọng tội.

Sau một hồi suy nghĩ hoàng thượng Sở Dật Kỳ nghiêm túc nhìn Định vương: "Định vương, trẫm lệnh cho ngươi xin lỗi Vân vương gia, từ nay về sau cách xa quận chúa Trường Bình, nếu để trẫm biết ngươi còn quấn lấy quận chúa, trẫm sẽ tính toán cả vốn lẫn lời, lúc đó đừng trách trẫm không có tình người."

Sở Dật Lâm thở dài nhẹ nhõm, xem ra hắn đi một nước cờ đúng, hắn rất hiểu vị hoàng huynh này, tuy rằng trong lòng ti bỉ nhưng vẫn cố làm ra vẻ đẹp đẽ luôn chú trọng chứng cớ, còn lo hình ảnh bị ảnh hưởng, người như vậy nói dễ nghe làm làm việc trầm ổn, khó nghe chính là thiếu quyết đoán.

Định vương cảm tạ hoàng thượng sau đó đến trước mặt Vân Tử Khiếu, ôm quyền cúi đầu: "Trước mặt hoàng huynh, bổn vương xin nhận lỗi với vương gia, lúc trước đã nói xấu quận chúa, từ nay về sau, bổn vương sẽ không làm chuyện như vậy nữa, xin vương gia yên tâm."

Vân Tử Khiếu kéo kéo khóe miệng: "Định vương điện hạ nhớ rõ lời mình đã nói là được, nếu chuyện này tái diễn, bổn vương có thể trở mặt vô tình, đến lúc đó đừng nói bổn vương công cao cái chủ, sự thật là có người khinh người quá đáng."

Sắc mặt Sở Dật Kỳ u ám, lời này của Vân Tử Khiếu có ý không hài lòng với việc hắn xử phạt Định vương, Sở Dật Kỳ ung dung lên tiếng: "Vân vương gia yên tâm, nếu hắn dám tái phạm trẫm sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn."

Ánh mắt Định vương chợt lóe qua hung ác, nhưng ngẩng đầu đã khôi phục như thường còn nhìn về phía Sở Dật Kỳ: "Hoàng huynh yên tâm, thần đệ sẽ buông xuống phần tình cảm này, không quấn lấy quận chúa Trường Bình nữa."

Thượng thư hình bộ thấy đã xử lý xong chuyện của Định vương điện hạ liền nhanh chóng bẩm báo: "Hoàng thượng, ngoài trừ chuyện của Định vương, còn có chuyện của Vân vương phi nên xử lý thế nào? Bà ta sai người mưu sát lục tiểu thư Liên Nhi, vốn thần muốn đưa đến hình bộ để điều tra, nhưng việc này có liên lụy đến Định vương, hơn nữa sứ thần tam quốc vẫn còn đang ở Đại Tuyên, cho nên thần xin bệ hạ định đoạt chuyện này."

Ánh mắt Sở Dật Kỳ híp lại nhìn Yến Kỳ vẫn im lặng từ đầu tới giờ: "Yến quận vương, ngươi nói xem chuyện này nên xử lý thế nào?"

"Bẩm hoàng thượng, theo ý thần chuyện này nên không cần hình bộ xử lý, bởi vì trình lên hình bộ sẽ khiến sứ thần tam quốc chú ý, thần nghĩ nên giao cho Vân vương gia xử lý, tin tưởng Vân vương gia sẽ xử lý tốt chuyện này."

Yến Kỳ nhíu mày, khóe môi cười cong cong, hắn rất hiểu nha đầu kia, chắc đã chuẩn bị để thu thập Vân vương phi ở phía sau, cho nên việc này vân nên để cho nàng tự giải quyết.

Hoàng đế suy nghĩ một lát, cũng đồng ý với ý kiến như vậy, nhìn Vân Tử Khiếu: "Vân ái khánh, việc này trẫm giao cho ngươi, ngươi bị hại cũng hung thủ đều là người phủ Vân vương, có thể xếp vào chuyện nhà."

"Thần lĩnh chỉ."

Vân Tử Khiếu thở mạnh, tuy rằng bất với quyết định xử lý Định vương của hoàng thượng, nhưng vừa lòng chuyện vừa rồi hắn để cho ông được xử lý, Vân Tử Khiếu cả đời quang minh lỗi lạc lại cưới một nữ nhân như vậy vào phủ, nếu việc này đưa lên công đường, chỉ sợ Vân gia sẽ mất hết thể diện, cho nên việc này vẫn nên âm thầm xử lý thì tốt hơn.

Định vương nhìn Yến Kỳ tao nhã vô song, ánh mắt tái rồi lúc trước hắn xuất hiện rõ ràng có mục địch, tên chết tiệt dám can đảm làm chứng chống lại mình, chẳng lẽ mình không biết đào hầm cho hắn nhảy vào ?

Sở Dật Lâm cười nhìn Yến Kỳ: "Yến quận vương, bổn vương có lời muốn nói, tuy nói thông báo của quận chúa Trường Bình làm nhục ngươi, nhưng tại ngươi sai trước từ hôn người ta, giờ lại đưa thiếp canh tới muốn quận chúa Trường Bình đổi ý sao? Cho nên quận chúa mới viết thông báo như vậy, ngươi lại tính toán chi li ban đêm xông vào phủ Vân vương tìm quận chúa tính sổ."

Định vương vừa dứt lời, ánh mắt Sở Dật Kỳ u ám nhìn Yến Kỳ: "Còn có chuyện này?"

Lúc trước nói trách mắng Định vương, hình bộ thượng thư không có đề cập đến chuyện Yến Kỳ ban đêm lẻn vào phủ Vân vương, cho nên lúc này hoàng thượng không vui.

Yến Kỳ không nhanh không chậm lên tiếng: "Bẩm hoàng thượng, lúc trước thần đưa thiếp canh tới phủ là muốn hóa giải oán khí của quận chúa. Bởi vì thần lo lắng quận chúa giận dữ bị từ hôn mà đồng ý gả cho Cơ thái tử hoặc Tiêu thế tử, cho nên thần đưa thiếp canh đến để quận chúa xả giận, tưởng rằng quận chúa sẽ hết giận, không ngờ quận chúa lại viết thông báo, người họ Yến và chó không được đi vào, trong lòng thần căm tức ban đêm lẻn vào phủ muốn giáo huấn quận chúa. Nhưng sau đó nghĩ lại nếu mình xông vào lại khiến quận chúa nổi giận nên không tiến vào, khi đó mới nhìn thấy Định vương điện hạ xông vào phòng quận chúa."

Yến Kỳ dứt lời, sắc mặt Vân Tử Khiếu âm ngao khó coi trừng mắt nhìn Yến Kỳ: "Yến quận vương, lúc nãy bổn vương tức giận đã quên mất chuyện ngươi ban đêm lẻn vào phủ, ngươi từ hôn Nhiễm Nhi hiện tại lại muốn giáo huấn nàng là có ý gì? Yến quận vương có phải hơi khinh người quá đáng."

Vân Tử Khiếu cố gắng diễn trò, nếu bọn họ muốn xem hai đại vương phủ đối chọi gay gắt, ông liền diễn cho bọn họ xem.

Vân Tử Khiếu nói xong liền muốn động thủ với Yến Kỳ, thượng thư đại nhân nhanh chóng giữ ông lại khuyên nhủ: "Vân vương gia bớt giận, Yến quận vương cũng đã từ bỏ ý định giáo huấn quận chúa? Ông cũng bớt tức giận."

Vân Tử Khiếu hung ác trừng Yến Kỳ: "Yến Kỳ, từ lúc ngươi từ hôn Vân gia chúng ta đoạn tuyệt quan hệ với Yến gia các ngươi, về sau nếu ngươi còn dám tiến đến phủ Vân vương, xem ta có đánh gãy chân của ngươi không."

Sở Dật Kỳ nhìn hai người đối chọi gay gắt, tâm tình sung sướng, trên mặt lại bày ra vẻ nghiêm túc: "Được rồi, đừng làm loạn."

Vân Tử Khiếu dừng lại động tác, Sở Dật Kỳ lên tiếng khuyên bảo: "Vân vương gia, Yến quận vương không thích quận chúa nên mới từ hôn, ngươi không cần tức giận, hại đại phủ Yến Vân là trụ cột của Đại Tuyên, các ngươi phải hòa thuận, Đại Tuyên mới có thể yên ổn.:

Vân Tử Khiếu hừ lạnh, người khác nghĩ là ông hừ Yến Kỳ, lại không biết trong lòng ông đang hừ hoàng thượng, đây không phải cục diện mà hắn mong muốn sao? Còn giả vờ làm người tốt làm gì, thật không biết xấu hổi, không ngờ ngôi vị hoàng đế lại để một người như vậy giành được.

Vân Tử Khiếu thấy đau lòng, hắn cùng tiên đế còn có phụ thân của Yến Kỳ, Yến Khang tình như huynh đê, ba người có quan hệ thân thiết, thời tiên đế rất tín nhiệm ông, cho nên mới sủng ái Nhiễm Nhi, không ngờ tiên đế qua đờ, lại để một bạch nhãn lang lên ngôi, thật sự khiến người ta thất vọng.

Vân Tử Khiếu thở dài, hoàng thượng còn tưởng rằng hắn đang căm tức Yến Kỳ, trong lòng càng sung sướng. Giả vờ khuyên nhủ vài câu, sau đó không đề cập đến chuyện của phủ Vân vương nữa, mà thương lượng chuyện thế tử cùng quận chúa của Hoài Nam vương, Tây bình vương, Giang dương vương, hoàng đế giao chuyện này cho Vân Tử Khiếu xử lý, bởi vì tam quốc sứ thần vẫn còn ở Đại Tuyên do Yến Kỳ và Sở Văn Hạo phụ trách, Định vương quản lý Kinh vệ quân duy trì trật tự trị an kinh thành, hoàng thượng không còn người khác phải chỉ định ông đón tiếp khách nhân.

Thực tế hoàng thượng không tin tưởng hoàng đệ, không muốn để cho hắn cùng phủ Hoài Nam, Tây bình, Giang dương vương tiếp xúc quá nhiều, nếu để hoàng đệ mượn được sức của tam đại gia tộc sẽ bất lợi đối với hắn.

Ánh mắt Định vương âm u, không nói thêm điều gì mà tích cực tham gia thảo luận.

Vài người ở trong thượng thư phòng bàn chuyện hết hai canh giờ, sau đó tự mình xuất cung.

Trong viện Như Hương, Lệ Chi cùng Sơn Trà đang nói chuyện với Vân Nhiễm trong phòng khách.

Sơn Trà lo lắng: "Quận chúa, tuy vương gia đã hưu Vân vương phi, nhưng sau lưng bà còn có lão vương phi, bà nhất định sẽ nghĩ cách để khôi phục thân phận cho Vân vương phi, đến lúc đó bọn họ lại nghĩ cách muốn đối phó quận chúa thì sao?"

"Muốn đối phó với ta, bà ta chờ kiếp sau đi." Vân Nhiễm hừ lạnh, nhấc tay nhìn hai nha hoàn đang lo lắng: "Các ngươi không cần quá lo lắng, ta sẽ không để nữ nhân đó có cơ hội trở mình, hơn nữa ta còn muốn để cho đích thân lão vương phi động thủ với bà ta."

Vân Nhiễm cười sáng lạn, không lo lắng chuyện của Nguyễn Tâm Lan. Hiện tại là nàng cũng không cần tính kế nữ nhân kia, bà ta chỉ còn cách chờ chết, hơn nữa còn chết không nhắm mắt, trả thù bà ta làm hại thân thể này.

"Hiện tại, ta không quan tâm đến Nguyễn Tâm Lan, ta đang suy nghĩ xem làm thế nào để thu thập được Định vương."

Tuy rằng nàng cắn ngược Định vương một cái, nói Sở Dật Lâm ép hôn nàng sẽ khiến hoàng thượng nổi giận, nhưng nàng tin tưởng hoàng thượng sẽ không ra tay trừng trị hắn, cho nên cần phải châm thêm lửa, Sở Dật Lâm dám trêu chọc nàng sẽ phải hứng chịu lửa giận của nàng.

"Thu thập Định vương?"

Sơn Trà cùng Lệ Chi ngây ngẩn cả ngoài, nhưng nghĩ lại những việc hắn đã làm, hai người lại bực mình, đúng vậy cần phải nghĩ cách thu thập Định vương, dám nói xấu quận chúa.

Vân Nhiễm nhíu mày suy nghĩ, ánh mắt từ từ sáng lên truyền Long Nhất xuất hiện.

"Long Nhất, thay bản quận chúa điều tra Cao thống lĩnh của Kinh Vệ Quân có nhược điểm gì?"

Mắt Long Nhất sáng lên, xem ra quận chúa muốn ra tay thu thập Định vương, vừa nghĩ tới có thể thu thập tên kia, Long Nhất rất cao hứng, hắn đã sớm không vừa mắt tên khốn kia nhiều lần tính kế quận chúa.

"Thuộc hạ lập tức đi thăm dò, trong một ngày nhất định sẽ tra ra được nhược điểm của tên họ Cao."

Vân Nhiễm hài lòng gật đầu, phất tay để cho Long Nhất đi làm việc.

Vân Nhiễm ở trong phòng cười càng thêm rực rỡ, ánh mắt trong trẻo, đánh rắn phải đánh dập đầu, đánh người phải chọn chỗ yế, chỗ dựa lớn nhất của Định vương chính là Kinh Vệ quân, nếu hoàng thượng đoạt lại Kinh Vệ Quân, không biết hắn còn cười được không.

Tâm tình Vân Nhiễm đang rất tốt, Long Nhất đã đi thăm dò tin tức, rất nhanh có thể thu thập Định vương. Vân Nhiễm đứng dậy chuẩn bị đi về phòng nghỉ ngươi, đêm qua còn chưa có ngủ đủ, sáng nay lại bị đánh thức, đúng lúc bây giờ có thể ngủ bù.

Nhưng nàng còn chưa kịp đi ra ngoài, Long Nhị đã lắc mình đi vào nhanh chóng lên tiếng: "Không xong rồi quận chúa, tiểu thư Tình Nhi đã xảy ra chuyện?"

"Ách, nàng xảy ra chuyện gì?"

"Yến quận vương phái người bắt nàng mang tới giám sát ti, thuộc hạ thấy bọn họ ào ào xông tới, chỉ sợ lành ít dữ nhiều."

Vân Nhiễm cả kinh nàng đã quên mất Tình Nhi, với cá tính của Yến Kỳ, phát hiện ra Tình Nhi giả mạo sao có thể tha cho nàng, chỉ sợ nàng ta lành ít dữ nhiều, với cá tính của Tình Nhi chắc chắn sẽ không khai ra nàng, như vậy sẽ bị tra tấn.

Vân Nhiễm nhìn Sơn Trà: "Lấy cho ta một bộ y phục nam, ta phải tới giám sát ti một chuyến."

"Quận chúa," Sơn Trà có chút lo lắng, giám sát ti không phải nơi có thể tùy tiện ra vào, đi vào sẽ gặp phiền phức, đám thái giám đó đều cực biến thái.

"Không có việc gì, ngươi đi nhanh đi."

Vân Nhiễm sợ Tình Nhi ở giám sát ti chịu khổ, khẩn trương thúc giục Sơn Trà đi lấy y phục nam, Vân Nhiễm bước vào phòng nhanh chóng cải nam trang, dịch dung đơn giản, người ngoài không nhận ra nàng là quận chúa Trường Bình, sau đó dẫn Long Nhị tời đi, trước khi đi còn dặn dò Sơn Trà: "Quan sát cẩn thận phòng chứa củi, có động tĩnh gì về báo lại cho ta."

"Ân, quận chúa."

Trong nhà lao giám sát ti, trên tường treo đầy các loại công cụ cổ quái, phía trên đều loang lổ vết máu, mùi vị bên trong khiến người ta phải nôn khan, chỉ nhìn những dụng cụ tra tấn đó dưới ánh đèn cũng đã khiến người ta run như cầy sấy.

Lúc này trên giá gỗ một nữ tử đang bị trói, sắc mặt trắng bệch trên người đã có vài vết roi, khiến nàng đau không thở được.

Bên cạnh lộ ra một bóng nam nhân đang lười nhác dựa vào ghế, mặt mày ung dung, ý cười kinh diễm động lòng người, khiến khuôn mặt tinh xảo càng phát ra mị lực người thần căm phẫn, giống như một khối ngọc hoàn mỹ, rõ ràng đang ở trong nhà ngục tăm tối, nhưng hắn vẫn ung dung như đang hóng gió, thưởng hoa, chỉ có ánh mắt kia bắn ra hàn quang lạnh lẽo găm thẳng vào người nữ tử. Nữ nhi của Tống đại nhân phủ doãn kinh thành Tống Tình Nhi.

"Nói, vì sao lại giả dạng làm ân nhân cứu mạng bản quận vương, ai sai khiến ngươi làm vậy?"

Ánh mắt Yến Kỳ hơi nheo lại, vẻ mặt tao nhã, nhưng ánh mắt kia lại lạnh như sông băng có độ ấm.

Tống Tình Nhi giãy dụa nhìn hắn, nàng cảm thấy nam nhân này như ác ma khiến người ta khủng hoảng, tuy rằng nhìn đẹp như tiên nhân không nhiễm khói lửa bụi trần, nhưng sát khí thật mạnh mẽ.

Tống Tình Nhi thống khổ lắc đầu: "Ta không giả mạo, chính ta đã cứu ngươi."

Yến Kỳ cười càng đặc hơn, hiện tại người khác không biết hắn đã nhận ra Vân Nhiễm là người cứu hắn, cho nên Tống Tình Nhi mới khăng khăng nhận chính mình là người cứu hắn.

"Ha, ha xem ra không dùng trọng hình, ngươi không chịu khai."

Mặt mày Yến Kỳ u ám dưới ngọn đèn như được bao phủ một tầng sa mỏng, mê hoặc thị huyết, hắn nâng ngón tay dài như ngọc khẽ vuốt ve chiếc nhẫn, trầm thấp lên tiếng: "Xem ra không thể lưu lại Tống gia."

Tống Tình Nhi mở to hai mắt nhìn chằm chằm Yến Kỳ, ánh mắt kinh hãi hoảng loạn, nàng không sợ Yến Kỳ đối phó nàng, lúc trước nàng vốn đã là người chết, hiện tại sống thêm được hai năm, nhưng người Tống gia vô tội, tại nàng kéo bọn họ xuống nước, Tống Tình Nhi thở hổn hển kêu: "Yến quận vương, nếu ngươi không tin thì giết ta đi, nhưng trăm ngàn lần cầu xin ngươi không cần trách người nhà ta, bọn họ không biết gì cả."

Ánh mắt Yến Kỳ âm trầm, hắn đang đoán đến cùng ai là người đứng sau sai khiến Tống Tình Nhi, người phủ Hoài Nam? Muốn nhân cơ hội tiếp cận hắn có mục đích gì.

Âm thanh Yến Kỳ có chút lạnh lẽo: "Đánh cho bản vương, nhất định phải tra ra được người đứng sau lưng nàng."

Nếu Tống Tình Nhi đã là giả, nhất định sau lưng nàng có người sai khiến, nếu không sao lại biết chuyện của hắn, Yến Kỳ lo lắng Tống Tình Nhi là người của phủ Hoài Nam.

Trong nhà lao một gã hắc y nhân hung ác vung roi quất lên người Tống Tình Nhi, một roi đánh xuống, Tống Tình Nhi đau nhíu mày, mồ hôi như hạt đậu rơi xuống, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, một câu cũng không nói, trong lòng chỉ có niệm một câu, ta không thể bán đứng Nguyệt tỷ tỷ.

Thái giám vừa chuẩn bị quất roi thứ hai, ngoài cửa có thuộc hạ tiến vào sắc mặt cực kỳ có coi nhanh chóng bẩm báo: "Chủ tử có người xông vào giám sát ti muốn gặp chủ tử, đã đánh nhau với người của chúng ta đến tận chỗ này?"

"Ách," Yến Kỳ nhướng mày, lạnh lùng nhìn thủ hạ: "Có người can đảm động thủ ở giám sát ti, các ngươi đều để làm cảnh à?"

"Người nọ dùng độc, mọi người không dám tùy tiện động thủ," Thuộc hạ bất an trả lời, Yến Kỳ nhanh chóng nghĩ, hạ độc? Hắn nâng mắt nhìn Tống Tình Nhi trên giá gỗ, giơ tay ngăn cản thái giám tiếp tục hành hình.

Nghe thấy hạ độc, Yến Kỳ theo phản xạ nghĩ tới Vân Nhiễm phủ Vân vương, sẽ không phải Vân Nhiễm chứ, trong ấn tượng của hắn, có thể tùy tâm sở dục sử dụng độc ngoài nàng ra không có người khác. Toàn thân đều mang độc, lại không hề lo lắng bị trúng độc, có thể nói dùng độc đã tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, có lẽ? Y thuật của nàng cũng đạt tới cảnh giới thượng thừa.

Yến Kỳ tao nhã đi ra ngoài, phía sau hai tên thuộc hạ nhìn nhau, không hiểu quận vương có chuyện gì? Người luôn trấn tĩnh như Thái Sơn áp đỉnh, giờ khắc này lại có chút không giống, hơn nữa bình thường có người xông vào giám sát ti, xác định chủ tử sẽ thay đổi sắc mặt, nhưng hiện tại lại không có biến.

Vài tên thủ hạ đi theo sau Yến Kỳ ra ngoài.

Đại thống lĩnh giám sát ti Ninh Dung, cùng nhị thống lĩnh Quân Hốc ra ngoài làm việc, hai người này không sợ độc. Những người khác trong giám sát ti nghe nói thiếu niên áo xanh kia muốn gặp chủ tử nhà mình nên không dám làm loạn, nhỡ người tới là khách có quan hệ với chủ tử, có thể có rắc rồi, cho nên những người này cũng không hoàn toàn uy hiếp Vân Nhiễm, hơn nữa chưa rõ lai lịch của đối phương nên cũng kiêng kị vài phần.

Trên hàng lang dài truyền đến một thanh âm trong trẻo lạnh lùng: "Còn không mau mời chủ tử của các ngươi tới, nếu không đừng trách ta ra tay quá nặng."

Thanh âm Vân Nhiễm vừa vang lên, Yến Kỳ nhíu mày, ánh mắt hiện lên chút bất đắc dĩ, người này cũng thật to gan lớn mật, dám chạy đến giám sát ti náo loạn, phải biết rằng nếu hắn hạ lệnh khởi động cơ quan sẽ khiến nàng tan xương nát thịt.

Long Nhị đứng trước Vân Nhiễm đang giao thủ cùng vài tên hắc ý thái giám, vừa đánh vừa bảo vệ quận chúa nahf mình. Bên trong hành lang dài Yến Kỳ quát lớn: "Lui ra."

Mấy đạo thân ảnh đổng loạt lui xuống, cuối hành lang hiện lên một thân ảnh màu trắng nhanh nhẹn đi tới, tao nhã ung dung, ý cười nhợt nhạt nhìn Vân Nhiễm, khóe môi Vân Nhiễm cũng khẽ nhấc, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

"Yến quận vương, bản công tử có chuyện cần tìm ngươi."

Vân Nhiễm lạnh giọng, Yến Kỳ nhíu mày, làm ra vẻ không biết lên tiếng: "Vị công tử này là ai? Thật to gán, có can đảm xông vào giám sát ti, đây chính là tội chết."

Vân Nhiễm lạnh lẽo liếc người này một cái, người khác không nhận ra nàng nhưng hắn sao lại không nhận ra, rõ ràng là muốn đùa giỡn nàng, nàng cười hờ hững nhìn Yến Kỳ: "Yến quận vương có ý bắt ta vào đại lao phán tội chết sao? Đến đây, ta cũng muốn nhìn xem ngươi vong ân phụ nghĩa đến mức nào."

Vân Nhiễm ngoắc ngoắc tay giống như gọi con chó nhỏ, đám thuộc hạ giám sát ti người người hiện lên vẻ lạnh lẽo, tên này dám can đảm nói chuyện cùng quận vương của bọn họ như vậy, rõ ràng là muốn tìm chết, mấy người động đao, chỉ đợi quận vương ra lệnh, liền xông lên bắt người khiến họ biết cái gì gọi là sống không bằng chết. Đừng tưởng rằng có chút tiểu xảo là muốn làm gì thì làm giám sát ti không ít người bị trúng độc, căn bản không sợ độc.

Yến Kỳ liếc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net