Chương 67: Đại Hôn, Công Chúa Bị Hại​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng, sắc mặt Vân Nhiễm âm trầm khó coi, trừng mắt giận Yến Kỳ, nếu Yến Kỳ còn không đi nàng thật sự sẽ trở mặt, Yến Kỳ thấy tình thế bức bách, cuối cùng cũng đứng dậy rời đi, nhưng trước khi đi còn không quên dặn dò Vân Nhiễm.

"Vân Nhiễm, ngươi nhớ kỹ trăm ngàn lần không được quá gần gũi với Tiêu Bắc Dã, người này dụng tâm kín đáo, ngươi quá thân thiết với hắn có ngày sẽ hối hận."

Sắc mặt Vân Nhiễm đen lại, chỉ vào Yến Kỳ: "Ngươi có đi hay không, nếu không đi ta sẽ hạ độc."

Yến quận vương bất đắc dĩ phải rời đi, vẻ mặt chính là không nghe thấy lời nàng nói, Vân Nhiễm tức đến nỗi suýt hộc máu.

Đợi Yến đại quận vương đi rồi, Vân Nhiễm nằm lên giường tiếp tục ngủ, chẳng qua nàng thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Yến Kỳ, sao lại sinh ra một tên vô sỉ như vậy.

Lúc trước từ hôn nàng, khắp nơi tính kế nàng, giờ không tính kế nàng lại đi khắp nơi quản lý nàng, còn ra vẻ làm người tốt, tỷ tỷ ta đây không cần.

Bởi vì thật sự quá mệt mỏi, Vân Nhiễm từ từ thiếp đi, trong lúc ngủ còn mơ chém Yến Kỳ thành mười tám mảnh mới hả giận.

Sau khi về phủ, Vân Tử Khiếu biết Nguyễn Tâm Lan đã chết, ông im lặng không nói dặn dò quản gia mới lo hậu sự cho Nguyễn Tâm Lan.

Trong vương phủ, từ lão vương phi cùng vương gia cho tới người làm, cũng không có ai đau lòng vì Nguyễn Tâm Lan chết, bây giờ mọi người đều nghĩ vương phủ bây giờ quận chúa có thế lực nhất, cho nên không thể trêu chọc nàng, về sau càng phải nịnh bợ nàng nhiều hơn, ngay cả quản gia mới cũng là do quận chúa nâng lên, hiện tại phủ Vân vương là thiên hạ của quận chúa, rất nhiều người đều nịnh bợ viện Như Hương, nhất thời viện như Hương trở thành nơi đông vui náo nhiệt nhay cả người quét rác đều có tài trí hơn người.

Tin tức này rơi vào tai lão vương phi trong viện Trà Ngọc, thiếu chút nữa bà tức chết, giận tái mặt, mắng to Vân Nhiễm là tiểu tiện nhân, hại chết cháu gái bà, bây giờ một tay che trời phủ Vân vương, bà còn chưa chết đâu, không thể chấp nhận nàng ở vương phủ diễu võ dương oai.

Cả vương phủ chỉ có Vân Vãn Sương cùng Vân Vãn Tuyết là đau lòng, hai người do Nguyễn Tâm Lan sinh, dĩ nhiên đau lòng cho mẫu phi, bà không những bị hưu, còn sinh bệnh đột ngột qua đơù, tỷ muội hai người mất đi chỗ dựa, đã không còn chỗ đứng, cảm thấy sống không bằng chết.

Nguyễn Tâm được đưa đến từ đường Vân gia siê độ bốn chín ngày, sau đó đưa tới an táng trong phần mộ của Vân gia, vốn bà ta đã bị hưu không được an táng trong phần mộ tổ tiên, nhưng Vân Tử Khiếu cho rằng người chết là lớn nhất, vẫn an táng để bà không thành cô hồn.

Nguyễn Tâm Lan vừa đi, Vân Vãn Sương cùng Vân Vãn Tuyết mặc trang phục tối màu đưa tiễn mẫu thân, không rời viện nửa bước, tỷ muội hai người không để ý đến mọi chuyện. Vốn Vân Vãn Tuyết còn muốn tìm Vân Nhiễm tính sổ nhưng lại bị Vân Vãn Sương ngăn lại, bởi vì trước lúc sắp chết Nguyễn Tâm Lan đã dặn dò nàng không cần cùng Vân Nhiễm tranh chấp, trong coi muội muội, cho nên Vân Vãng Sương ngăn cản Vân Vãn Tuyết.

Trong viện Như Hương Vân Nhiễm không để ý tới người khác, ngủ đến tận chiều mới tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, tỉnh táo.

Có điều nàng vừa mở mắt, đã thấy Dữu Tử từ ngoài tiến vào, cung kính báo: "Bẩm quận chúa, quận chúa Minh Tuệ phủ trưởng công chúa tới cửa thăm hỏi người."

"Quận chúa Minh Tuệ," Vân Nhiễm nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ, lần trước nàng ta mắng nàng bị dân chúng đánh, lúc đó bị thương không nhẹ, theo đạo lý phải hận nàng đến chết, sao có thể tới cửa thăm hỏi.

"Ngươi để cho nàng ta vào đi."

Ngươi đã đến, nàng cũng không thể đuổi ra ngoài, hơn nữa cũng muốn xem một chút nữ nhân này tới làm gì?

Dữu Tử lui ra ngoài, Sơn Trà đến hầu hạ Vân Nhiễm thức dậy, chủ tớ đi thẳng đến phòng khách, vừa vào tới cửa đã thấy Dữu Tử đưa Phượng Quân Dao tới, trên mặt nàng ta mang lụa trắng, chỉ để lộ ra đôi mắt. Nhìn thấy người tới xinh đẹp bức người giơ tay nhấc chân đều tỏa ra hào quang, quận chúa Minh Tuệ tái mặt, dưới khăn mỏng khuôn mặt có chút dữ tợn, cắn răng trù Vân Nhiễm, cũng may có khăn che mặt giấu đi biểu tình của nàng.

Chẳng qua Vân Nhiễm vẫn nhìn ra trên người nữ nhân này nồng đậm hận ý như cũ.

Vân Nhiễm hiểu rõ, nàng hai nàng ta ở điện Hương Lạp bị mọi người đánh, quận chúa Minh Tuệ đã bao giờ bị thua thiệt như vậy, tự nhiên sẽ ghi hận nàng.

"Hóa ra là quận chúa Minh Tuệ đại giá tới cửa, thật sự khiến phủ Vân vương bừng sáng."

Vân Nhiễm dứt lời, quận chúa Minh Tuệ hừ lạnh một tiếng dẫn đầu tiến vào phòng khách ngồi như chủ nhân.

Hai người vừa mới vào phòng khách còn chưa ngồi xuống quận chúa Minh Tuệ nhìn chằm chằm Vân Nhiễm quát hỏi: "Vân Nhiễm, ta hỏi giữa ngươi và Yến quận vương xảy ra chuyện gì?"

Vân Nhiễm vừa nghe đã hiểu vì sao vị quận chúa này xuất hiện ở phủ Vân vương, khẳng định là lúc trước nghe thấy Yến kỳ đưa thiếp canh tới cho nên tức giận, không để ý tới mặt đang bị thương chạy tới đây tính sổ với nàng.

Có điều việc này sao lại hỏi nàng, phải đi hỏi Yến tiện nhân mới đúng.

Sáng sớm Yến Kỳ đã tới, Vân Nhiễm lại càng hận hơn, ai bảo hắn không có việc gì làm đến quấy rầy nàng ngủ, phá giấc ngủ của người khác là thiếu đạo đức, đã thế còn muốn làm ca ca của nàng, nàng cần sao, cần một ca ca từ hôn nàng, nàng muốn một chân đá hắn bay đến Đại Tây dương.

Vân Nhiễm cười kinh diễm nhìn quận chúa Minh Tuệ: "Quận chúa Minh Tuệ, việc này hỏi ta ta cũng không hiểu rõ lắm, hẳn là người nên hỏi Yến Kỳ bạch liên hoa kia, đúng rồi, tiện thể cũng hỏi hắn xem đầu óc động kinh thế nào, nhàn rỗi lại đưa thiếp canh tới cho ta. Tự hắn muốn ăn đòn, lúc trước ta đã dán thông báo trước cửa phủ, nói vậy chắc quận chúa đã hiểu ta với hắn có chuyện gì chính là một người muốn ăn mắng một người muốn chửi thôi."

Quận chúa Minh Tuệ trợn mắt nhìn Vân Nhiễm, nữ nhân này thật sự nói chuyện không dễ nghe, khiến người khác muốn vả miệng, tuy rằng Yền Kỳ không thích mình, nhưng nàng không cho phép người khác sỉ nhục Yến Kỳ.

"Miệng ngươi thực bẩn."

Quận chúa Minh Tuệ châm chọc, Vân Nhiễm cười càng tươi: "Quận chúa Minh Tuệ tới đây chỉ để nói miệng ta bẩn? Vậy bây giờ có thể đi rồi."

Vân Nhiễm lười biếng phất ý đuổi khách, nàng cùng nữ nhân này không hợp, nhìn thấy tâm trạng sẽ không vui.

Quận chúa Minh Tuệ cũng nhìn Vân Nhiễm không vừa mắt, nghe thấy nàng ta hỏi, theo phản xạ hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi, có điều đi bài bước lại dừng lại, quay lại đứng trước mặt Vân Nhiễm kiêu ngạo, nói: "Vân Nhiễm, hôm nay ta tới nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất đừng mơ tưởng đến Yến Kỳ, hắn đã từ hôn của ngươi, ngươi cũng đừng mong gả được cho hắn."

Vân Nhiễm nhìn quận chúa Minh Tuệ, nữ nhân này đầu óc có vấn đề thì phải, sao lại không biết nói tiếng người chẳng lẽ không nhìn thấy thông báo của nàng sao. Tuy rằng hiện tại nàng cùng Yến Kỳ chung sống hòa bình, nhưng có nghĩa là nàng coi trọng hắn, sáng nay hắn còn đến một chuyến khiến nàng muốn bốc hỏa.

"Quận chúa Minh Tuệ ngươi suy nghĩ nhiều, bản quận chúa không muốn gả cho hắn, là hắn muốn cưới ta."

Vân Nhiễm vừa nói xong, quận chúa Minh Tuệ tái mặt, bởi vì câu hắn muốn cưới ta, nàng phát điên rồi, theo đuổi Yến Kỳ ba năm, trong mắt Yến Kỳ không có nàng. Vân Nhiễm vừa về kinh chưa lâu, Yến Kỳ lại muốn cưới nàng ta.

"Vân Nhiễm, nếu ngươi dám gả cho hắn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi," ánh mắt quận chúa Minh Tuệ tóe lửa, chỉ vào Vân Nhiễm thét chói tai.

Vân Nhiễm chậm rãi đứng lên nhìn quận chúa Minh Tuệ, cười trào phúng: "Quận chúa Minh Tuệ, ngươi tìm nhầm người rồi, ngươi thích Yến quận vương, có thể đi tìm hắn, tìm ta có ích gì, ta không thể khiến hắn cưới ngươi."

"Vân Nhiễm, ngươi thề với bản quận chúa, kiếp này không gả cho Yến Kỳ, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi."

Quận chúa Minh Tuệ thét chói tai, sắc mặt Vân Nhiễm đen sì, nàng đã nói rõ ràng như vậy, nàng không có hứng thú với bạch liên hoa, nữ nhân này lại không tin, nàng cũng mặc kệ, còn bắt nàng quỳ, dựa vào đâu bắt nàng phải thề.

Sắc mặt Vân Nhiễm lạnh lẽo nhìn quận chúa Minh Tuệ: "Phượng Quân Da, ngươi đừng khinh người quá đáng, ta cũng không sợ ngươi, bắt ta phải thề, vì sao ta phải thề."

"Đây là ngươi muốn gả cho hắn có đúng không? Thông báo kia chỉ là lạt mềm buộc chặt, ngươi thật sự có tâm cơ, không biết xấu hổ."

Quận chúa Minh Tuệ càng nói quá lời, kích động hét lên, Vân Nhiễm hết chỗ nố, nữ nhân này là óc heo sao? Nàng đã ra thông báo như thế, còn muốn níu kéo, kéo muội muội nhà ngươi.

"Người đâu, tới mời quận chúa Minh Tuệ ra ngoài."

Vân Nhiễm không muốn để ý tới nữ nhân này, nàng ta có chút thần kinh, nói chuyện cùng nàng ta thật hại não, hơn nữa nàng ta thích Yến Kỳ mà không được đáp lại, đầu óc có chút vặn vẹo, không giống người bình thường.

Sơn Trà cùng Dữu Tử đi tới, trong lòng khinh bỉ nữ nhân này, dựa vào cái gì bắt quận chúa nhà các nàng phải thề không gả cho Yến quận vương, cho dù tử không muốn gả cũng không cần phải thề, nàng ta tưởng mình là ai.

"Vân Nhiễm, ngươi dám đuổi ta."

Vân Nhiễm quay đầu nhìn lại, xinh đẹp lên tiếng: "Ta đuổi ngươi thì sao? Nếu ngươi còn không hiểu, ta sẽ sai ngươi đánh đuổi ngươi ra cửa, ngươi có tin không? Nếu không tin có thể thử xem."

Nàng vừa nói xong liền ra lệnh cho Long Nhất: "Long Nhất, vứt nữ nhân này ra ngoài cửa phủ Vân vương cho ta."

"Ân, quận chúa."

Long Nhất lắc mình bước ra, nhanh chóng kéo quận chúa Minh Tuệ lao bắn ra ngoài, tốc độ cực nhanh.

Giữa không trung, quận chúa Minh Tuệ sợ hãi kêu thất thanh, lụa trắng trên mặt rớt xuống để lộ ra khuôn mặt đầy sẹo chưa khỏi, cho nên dọa Long Nhất sợ nhảy dựng, trượt ta khiến nữ nhân này rơi xuống, quận chúa sợ tới mức nhắm chặt mắt liên tục thét chói tai a a.

Nha hoàn phía dưới cũng sợ hãi kêu: "Quận chúa, quận chúa."

Nếu quận chúa gặp chuyện không may các nàng cũng chỉ có đường chết, cho nên sắc mặt mấy tiểu nha hoàn trắng bệch.

Có điều quận chúa Minh Tuệ rơi đến giữa không trung đã bị Long Nhất túm được, tiếp tục lao ra cửa vương phủ, thực tế là Long Nhất cố tình, ai bảo nữ nhân này dám can đảm diễu võ dương oai trước mặt chủ tử, nếu nàng ta không phải quận chúa của phủ trưởng công chúa, hắn đã ném chết nàng không cần phải nghi ngờ.

Long Nhất nhanh chóng ném quận chúa Minh Tuệ ra ngoài cửa lắc mình trở về viện Như Hương.

Trước cửa phía tây phủ Vân vương, quận chúa Minh Tuệ vẫn ngồi dưới đất hơn nửa ngày chưa hoàn hồn, đến lúc tỉnh, lại mắng Vân Nhiễm.

Hai tiểu nha hoàn nhanh chóng đỡ quận chúa nhà mình đứng dậy.

"Quận chúa chúng ta trở về thôi, quận chúa Trường Bình thật đáng sợ."

Hai tiểu nha hoàn vừa nói xong, quận chúa Minh Tuệ giơ tay tát nàng một cái: "Nàng đáng sợ, bản quận chúa không sợ nàng, Vân Nhiễm, đồ tiện nhân, ngươi nhớ kỹ, ta sẽ không để yên chuyện này.

Phượng Quân Dao đứng dậy dẫn hai nha hoàn rời đi, không ngờ vừa mới đi được vài bước liền nghe thấy âm thanh cửa hông mở ra, một ma ma đi ra cản đường quận chúa Minh Tuệ, cung kính hành lễ.

"Nô tỳ gặp qua quận chúa Minh Tuệ."

Quận chúa Minh Tuệ, lạnh mặt nhìn bà tư, người phủ Vân vương không có ai tốt.

"Đứng lên đi, có chuyện gì sao?"

Ma ma kia cũng kính bẩm báo: "Lão vương phi chúng ta cho mời quận chúa."

Quận chúa Minh Tuệ nhíu mày, sắc mặt không kiên nhẫn, định không để ý tới, nhưng vẫn muốn xem lão thái bà này gặp nàng có chuyện gì.

"Được, đi trước dẫn đường."

Quận chúa Minh Tuệ lại đi theo bà từ đến viện Trà Ngọc. Trong viện Trà Ngọc lão vương phi đang dựa vào nhuyễn tháp, sắc mặt không được tốt lắm có chút tái nhợt, cả người không có sức sống, có điều nhìn thấy quận chúa Minh Tuệ đi vào ánh mắt cũng sáng lên một chút, cố gắng chào hỏi.

"Quận chúa Minh Tuệ, mời ngồi."

Phượng Quân Dao cũng không hành lễ với lão vương phi ngồi xuống, nâng mắt nhìn lão vương phi cao ngạo hỏi: "Lão vương phi gặp bản quận chúa có việc gì."

Quận chúa Minh Tuệ thân là quận chúa phủ trưởng công chúa, luôn luôn cho rằng mình có huyết thống cao quý, cao hơn nhiều so với người phủ Vân vương cho nên nói chuyện với lão vương phi mang theo một cỗ ngạo khí. Có điều lão vương phi cũng không tức giận, thấy trên mặt nàng chằng chịt vết thương nông sâu, lão vương phi quan tâm hỏi: "Mặt của ngươi?"

Bà nhắc tới chuyện này, sắc mặt quận chúa Minh Tuệ khó coi, nâng tay lên che đi một chút, lúc nàng bị người của Vân Nhiễm ném ra ngoài khăn che mặt bị rớt.

"Lão vương phi gọi ta tới đây là vì muốn nhìn ta khó coi sao?"

Sắc mặt quận chúa Minh Tuệ hắc ám nhìn chằm chằm lão vương phi, lão vương phi xua tay, ý cười nói, "Quận chúa Minh Tuệ không cần đa nghi, lão thân tìm ngươi là muốn cam đoan với ngươi một chuyện."

"Chuyện gì?"

Sắc mặt quận chúa Minh Tuệ đỡ hơn, lão vương phi lên tiếng: "Ta cam đoan, Vân Nhiễm sẽ không gả cho Yến quận vương, cho nên quận chúa không cần lo lắng nhiều."

"Ngươi cam đoan? Cam đoan của ngươi có tác dụng sao?"

Trong lòng quận chúa Minh Tuệ vui vẻ cười nói: "Quận chúa Minh Tuệ hình như đã quên Vân Nhiễm là cháu gái ta, hôn nhân của nữ nhân đều phải do cha mẹ sắp đặt, cho nên lời của lão thân nói, tin tưởng nàng ta không dám cãi lời."

Quận chúa Minh Tuệ nghe thấy vậy sắc mặt khá hơn: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lão vương phi của nhiên hiểu lí lẽ, khó trách đứng đầu phủ Vân vương, nếu phủ Vân vương cùng đối đầu với phủ trưởng công chúa, cũng không chiếm được ưu thế, lão vương phi có thể khiến Vân Nhiễm không gả cho Yến quận vương, phủ trưởng công chúa chúng ta cũng sẽ không đối đầu với phủ Vân vương."

"Việc này lão thân có thể cam đoan, Vân Nhiễm sẽ không gả cho Yến quận vương."

"Vậy rất tốt," Quận chúa Minh Tuệ đứng dậy, nói lời chào lão vương phi rồi rời Noãn Các đi thẳng ra cửa phủ Vân vương.

Có điều ra đến cửa phủ Vân vương quay đầu nhìn về phía viện Như Hương, trong mắt hiện lên vẻ ngoan độc, Vân Nhiễm dù có lão vương phi cam đoan, bản quận chúa cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi.

Quận chúa Minh Tuệ dẫn hai nha hoàn lên xe ngựa phủ trưởng công chúa, đi thẳng về phủ.

Ngày mười tám tháng mười, đại hôn của đế hậu, phủ hộ quốc tướng quân sát vách phủ Vân vương liền bận rộn, không ngừng vang lên âm thanh náo nhiệt, mơ hồ truyền sang phủ Vân vương. Vân Nhiễm đang ngủ sau cũng bị đánh thức, nghe Sơn Trà bẩm báo, nàng mới biết hôm nay là ngày đại hôn của hoàng thượng, khó trách mọi người ồn ào như vậy.

Nghe thấy động tĩnh của Đường gia, Vân Nhiễm lại nhớ mấy ngày rồi không nhìn thấy Đường Tử Khiên, khó trách không gặp được hắn, hóa ra là muội muội đến ngày hết hôn thân là đại ca, chắc hắn bận nhiều việc.

Tuy rằng không ngủ được, nhưng Vân Nhiễm cũng không thức dậy, nằm dựa vào giường đọc sách, mãi đến gần trưa mới lười biếng rời giường.

Hôm nay là đại hôn của hoàng thượng, buổi tối trong cung có yến tiệc, gia quyến các quan to trong triều đều phải tiến cung, hơn nữa còn có sứ thần tam quốc tới chúc mừng, đêm nay nhất định rất long trọng. Cho nên nàng cũng phải chuẩn bị để tiến cung.

Vân Nhiễm rời giường ăn một chút, trước đó có người tới báo, thái tử Đông Viêm , Minh vương gia Nam Ly, cùng thế tử Tây Tuyết tới chơi.

Vân Nhiễm nhíu mày, không ngờ ba người này lại cùng tới, hôm nay là đại hôn của hoàng thượng ba người họ không tiến cung chúc mừng, chạy tới đây làm gì? Vân Nhiễm cũng biết, hình như ba người họ đều muốn cười nàng, có điều nàng không thích bọn họ, cho nên không tồn tại vấn đề gả hay không gả, nàng chỉ muốn tìm ra minh quân từ trong số bọn họ.

Vân Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy sư phụ giao cho nàng nhiệm vụ này không phải là chuyện dễ, còn khó hơn so với chữa bệnh cứu người.

Trọng trách này thật sự quá nặng.

"Mời bọn họ vào đi."

Vân Nhiễm phân phó Sơn Trà ra đón khách vào, Sơn Trà nhanh chóng đi ra ngoài, rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân, còn có thanh âm của Tiêu Bắc Dã: "Cơ Kình Thiên, Tần Văn Hãn, hai ngươi là đồ tiểu nhân âm hiểm, vì sao cứ bám theo bản thế tử."

Từ lần Vân Nhiễm đi theo Tiêu Bắc Dã ra ngoài, Cơ Kình Thiên cùng Tần Văn Hãn phái người theo dõi Tiêu Bắc Dã, vốn ngày hôm qua Tiêu Bắc Dã đã muốn tới thăm Vân Nhiễm thuận tiện rủ nàng ra ngoài đi dạo. Nhưng Cơ Kình Thiên cùng Tần Văn Hãn vẫn luôn bám theo hắn, hắn không thể đi cùng Vân Nhiễm còn dắt theo hai tên này cho nên mới không tới. Hôm nay hắn trốn được người theo dõi, không ngờ hai người bọn họ đã đợi sẵn ở cửa phủ Vân vương.

Ngoài cửa vang lên thanh âm của Cơ Kình Thiên: "Chúng ta cạnh tranh công bằng, ngươi muốn lén lút gặp quận chúa Trường Bình là không công bằng."

Tần Văn Hãn tiếp lời: "Đúng vậy, chuyện này không thể trách chúng ta, muốn nói âm hiểm, vô sỉ, phải là ngươi mới đúng."

Tiêu Bắc Dã nghe được lời bọn họ nói, muốn phát hỏa: "Các ngươi mới là đồ mặt dày vô sỉ."

Tiêu Bắc Dã vừa dứt lời, nháy mắt đánh một quyền về hướng Cơ Kình Thiên, Cơ Kinh Thiên biến sắc ngênh đón, hai người đánh nhau trước cửa phòng khách, Tần Văn Hãn cũng nhập cuộc, thế là ba người liền đánh nhau trước cửa phòng khách viện Như Hương.

Vân Nhiễm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, không khỏi đau đầu, nàng không biết những người này vì sao muốn kết hôn với nàng, vì nàng là đích nữ phủ Vân vương, hay bởi vì nàng là hoa vương, mặc kệ là người nào nàng cũng không thể nhận.

Nghĩ vậy đứng dậy đi ra cửa, nhìn ba người kia đang kịch liệt đánh nhau, lạnh lùng lên tiếng: "Dừng tay, muốn đánh nhau cút ra khỏi phủ Vân vương mà đánh, đừng đánh ở chỗ ta, nếu làm hỏng một chút bồi thường gấp bội.

Vân Nhiễm vừa dứt lời, ba người thu tay nhìn lại, người người đều cười cười trăm miệng một lời: "Ba chúng ta tỷ thý võ công."

"Muốn tỷ thý cũng cút ra ngoài, chỗ của ta không phải võ đài.:

Ý cười trên mặt ba người càng đậm hơn, đi vào phòng khách, Tiêu Bắc Dã hung hăng lườm hai người phía sau, giành đi trước tới chỗ Vân Nhiễm, sắc mặt Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn ba người này.

"Ta xem ba vị không cần tranh, Vân Nhiễm cảm tạ ba vị mến mộ, có điều Vân Nhiễm không muốn gả tới nước khác, cho nên ba vị thu hồi phần tâm ý này đi."

Ba người đồng thời nhìn Vân Nhiễm, Tiêu Bắc Dã có chút thất vọng, hắn tự nghĩ Vân Nhiễm đối với mình có chút khác với mọi người, không ngờ cũng giống như người khác. Trong lòng hắn nổi lên cảm giác chua xót ảm đạm, hắn có tâm với Vân Nhiễm, nàng lại đối xử với hắn như những người khác, điều này khiến hắn đau lòng.

Cơ thái tử cùng tiểu Minh vương lại rất cao hứn nhìn Tiêu Bắc Dã, hừ, tưởng thế nào, hóa ra quận chúa Trường Bình cũng không thích hắn, cho nên hắn có lén lút cũng vô dụng, chuyện này cần phải xem duyên phận.

Tiêu Bắc Dã tuy rằng đau lòng, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, nóng bỏng nói: "Vân Nhiễm đây là chuyện của chúng ta, ngươi đừng cảm thấy nặng nè, nếu ngươi không thích, ta cũng không ép ngươi."

Tiêu Bắc Dã vừa nói xong, Cơ Kình Thiên cùng Tần Văn Hãn cũng gật đầu: "Đúng vậy đây là chuyện của chúng ta, không liên quan tới ngươi, nếu ngươi không thích, chúng ta sẽ không làm gì có lỗi với ngươi.

Vân Nhiễm trợn mắt nhìn bọn họ: "Mặc kệ thế nào, sau này tốt nhất đừng chạy đến phủ Vân vương đánh nhau, nếu không đừng trách ta trở mặt."

Nói xong nàng quay người đi vào phòng khách, đằng sau ba người cũng đi theo, vài người tự ngồi vào chỗ của mình, Vân Nhiễm hỏi.

"Hôm nay là đại hôn của hoàng thượng, các ngươi không vào cung sao? Sao lại chạy tới đây."

"Chúng ta tới đây tìm ngươi cùng nhau tiến cung."

Tiêu Bắc Dã nở nụ cười, thu lại khổ sở lúc này, hắn có lòng tin khiến cho Vân Nhiễm thích hắn.

Có điều thật tức giận, hắn muốn một mình cùng Vân Nhiễm tiến cung, hiện tại lại đổi thành ba người.

Vân Nhiễm nhìn sắc trời thấy không còn sớm, cũng sắp tới giờ nên tiến cung, hôm nay đi dực tiệc, lão

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net