Chương 72: Tuyển Tú Ngoài Ý Muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài cửa cung Trữ Tú có mấy đạo thân ảnh đang tiến vào, đi đầu là hoàng thượng Sở Dật Kỳ mặc long bào, đầu đội kim quan, toàn thân tỏa ra quý khí, hoàng thượng vừa bước vào đại điện đã khiến không ít nữ tử nhớ nhung tim đạp loạn nhịp, cảm thấy hoàng thượng thật oai phong uy vũ, nếu có thể ở bên cạnh chăm sóc người thì thật tốt.

Bên cạnh hoàng thượng Sở Dật Kỳ chính là một thân ảnh thanh nhã, hoàng hậu nương nương đương triều, cạnh nàng là thái hậu nương nương.

Ngoại trừ những người này còn có một số nhân vật khác đi theo hoàng thượng tới đây, Định vương Sở Dật Lâm, Yến quận vương Yến Kỳ, công chúa An Nhạc Sở Thanh Dịch, mọi người đang chậm rãi tiến vào đại điện.

Vân Nhiễm không nhìn những người khác, chỉ nhìn chằm người ngọc thụ lâm phong, tươi như hải đường thắm như mẫu đơn, khí chất như tuyết liên. Bây giờ trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, phải giết chết người này, sau đó hung hăng cắt hai chân hắn, dám can đảm động thủ trên mặt nàng.

Thực tế, lúc trước nàng cũng từng có suy nghĩ như vậy trong đầu, nhưng không muốn mặt bị xấu, cho nên mới không hạ dược khiến mặt mọc mụn linh tinh. Nhưng hiện tại tên này không những hạ dược trên mặt nàng, còn kèm theo mùi hôi tanh khó chịu, khiến nàng muốn phát điên giết giười.

Yến đại quận vương làm như không nhìn thấy, không liếc mắt nhìn chỗ nàng, ôn nhuận tao nhã đi theo hoàng hượng, vẻ mặt cao cao tại thượng không dính hạt bụi, khiến không ít nữ nhân động lòng, đánh chủ ý, nếu không được hoàng thượng lựa chọn, đem các nàng chỉ hôn cho Yến quận vương cũng tốt."

Tất cả mọi người ở đây, sắc mặt khó coi nhất phải là Định vương, nhìn khắp điện đều là mỹ nhân, trong lòng nảy sinh dục vọng chiếm đoạt, thân là hoàng thân, hắn lại chỉ có thể cưới một nữ nhân vô dụng còn phải mang ơn hoàng huynh, mà hoàng huynh có thể sở hữu tất cả những mỹ nhân này, chỉ cần hắn muốn sẽ nạp vào cung làm phi, ông trời cũng thật thiên vị.

Trong lòng Định vương phẫn hận, âm ngoan nhìn chằm chằm Sở Dật Kỳ, bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt rơi xuống trên người thái hậu nương nương, lóe lên tia căm tức, lúc trước hắn cũng tham gia tranh giành ngôi thái tử, mẫu hậu cùng Mai gia lại ủng hộ hoàng huynh không ủng hộ hắn, nếu mẫu hậu giúp hắn nhất định hắn sẽ là người kế vị.

Người ngồi trên đại điện bây giờ cũng chính là hắn Sở Dật Lâm, nếu hắn có thể ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tốn, giang sơn xã tắc, châu báu mỹ nhân đều nằm trong tay hắn.

Hoàng thượng Sở Dật Kỳ không biết suy nghĩ trong lòng Định vương, thời khác này trong lòng hắn rối rắm, dẫn vài người đi tới chính giữa điện, ánh mắt theo bản năng tìm kiếm hình bóng của Vân Nhiễm.

Tuy rằng hôm nay rất nhiều mỹ nhân, nhưng trong lòng Sở Dật Kỳ, Vân Nhiễm chiếm một vị trí quan trọng, bởi vì nàng là hoa vương. Lịch sử các hoa vương làm hoàng hậu, Đại Tuyên sẽ mưa thuận gió hòa, dân giàu nước manh. Hiện tại tuy Vân Nhiễm không thể làm hoàng hậu nhưng có thể để nàng làm quý phi, ngày sau nếu có thể sinh ra hoàng tử nàng sẽ là hoàng hậu, đây là ý trời.

Sở Dật Kỳ cũng không muốn làm trái ý trời, hắn còn trông cậy trời phù hộ để trở thành minh quân được người người tôn kính.

Ánh mắt Sở Dật Kỳ không nhìn thấy Vân Nhiễm lại ngửi thấy một mùi hôi thối khó chịu, sắc mặt đen lại, nhìn thái giám Đồng Nguyên: "Trong điện sao lại có mùi khó chịu như vậy, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy?"

Hoàng đế muốn phát hỏa, không ai dám lên tiếng, một số người thấy sung sướng khi người khác gặp họa. Vốn nghĩ hôm nay quận chúa Trường Bình thuận lợi tiến cung, ai ngờ mặt nữ nhân này lại có vấn đề, sao hoàng thượng có thể để nàng tiến cung.

Đồng Nguyên chưa kịp lên tiếng, đã có người phụ trách công việc bên cung Trữ Tú bước ra khỏi hàng, cung kính bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng, là do mặt quận chúa Trường Bình có vấn đề, tỏa ra mùi khó chịu."

Người này vừa nói xong, công chúa An Nhạc đứng sau hoàng thượng đã nhìn thấy Vân Nhiễm vội vàng chạy tới bên nàng hỏi: "Trường Bình, mặt của ngươi bị làm sao vậy?"

Vân Nhiễm nhanh chóng ngẩng đầu, khuôn mặt vốn thanh lệ giờ lại chảy ra chất mủ màu đăn, còn có mùi hôi tanh.

Sắc mặt công chúa An Nhạc thay đổi, gọi thái giám trong điện: "Nhanh, lập tức truyền thái y tới khám cho quận chúa Trường Bình."

Sự tình đã đến nước này, Vân Nhiễm chỉ đành mượn việc này để ngụy trang, trong mắt ngập nước, nhìn hoàng thượng Sở Dật Kỳ, chỉ thấy trên mặt hắn hiện ra vẻ gét bỏ, thân là hoàng đế nử tử bên người lúc nào cũng phải xinh đẹp, người nào cũng thiên kiều bá mị, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Vân Nhiễm không những ghét bỏ còn thấy ghê tởm.

Có điều Vân Nhiễm là quận chúa phủ Vân vương, năm nay còn là hoa vương hoàng thượng kìm xuống sự ghét bỏ làm ra vẻ quan tâm hỏi: "Trường Bình, mặt của ngươi bị làm sao vậy."

Sở Dật Kỳ tuy ghét bỏ Vân Nhiễm, nhưng trong lòng cũng có chút hoài nghi chyện này, sao lại khéo như vậy, hôm nay hắn truyền Vân Nhiễm tiến cung, lập tức mặt của nàng xảy ra chuyện, hắn nghe nói nữ nhân này biết chút y thuật, có khi nào là nàng ta không muốn tiến ung nên làm ra chuyện như vậy.

Hoàng thượng nghĩ thấy, ánh mắt u ám, ra lệnh.

"Truyền thái y đến khám cho quận chúa Trường Bình."

"Ân, hoàng thượng," tiểu thái giám vội chạy ra ngoài.

Vân Nhiễm ưu thương nói: "Bẩm hoàng thượng, thần nữ không biết tại sao lại như vậy, đêm qua chỉ cảm thấy trong người không khỏe, hơi bị sốt, hôm nay tỉnh dậy cũng không muốn ăn gì, không ngờ mặt lại thành như vậy?"

Sở Dật Kỳ thấy dáng vẻ nàng không giống đang nói dối, như vậy trên mặt Vân Nhiễm thật sự có vấn đề, có lẽ nào là bệnh hiểm nghẽo, Sở Dật Kỳ theo phản xạ lùi lại phía sau, thái hậu bên cạnh hắn cũng lùi lại.

Trong cung Trữ Tú nhiều người cũng theo phản xạ lùi về phía sau.

Giang Tập Nguyệt phủ Tuyên bình hầu nhanh chóng bước ra khỏi hàng lên tiếng: "Hoàng thượng, nhỡ quận chúa mắc bệnh hiểm nghèo hoặc dễ lây lan thì phải làm sao?"

Nàng ta vừa nói xong, khiến mọi ngừi khủng hoàng, không ít nữ nhân đều nâng tay che mặt.

Hạ Tuyết Dĩnh trừng mắt lườm Giang Tập Nguyệt liếc mắt một cái, "Giang tiểu thư tốt nhất nên cẩn trọng trong lời nói, ngự y còn chưa kiểm tra, sao Giang tiểu thư biết trên mặt quận chúa là bệnh hiểm nghèo?"

"Ta đề là phòng xa, chúng ta bị bệnh hiểm nghèo là chuyện nhỏ, nhưng nếu hoàng thượng cùng nương nương cũng bị lây bệnh thì sẽ phiền phức."

Giang Tập Nguyệt lạnh lùng lên tiếng, Sở Dật Kỳ liếc nhìn nữ nhân này nhiều hơn một cái, nàng ta lại rất biết suy nghĩ.

Vân Nhiễm im lặng nhìn mọi người tranh luận, đồng thời căm tức nhìn Yến tiện nhân, không biết người này hạ cái dược gì, nàng cẩn thận ngửi thử thấy không phải là độc nhưng cũng không biết là thứ gì.

Ngự y rất nhanh đã chạy tới, thỉnh an hoàng thượng sau đó kiểm cho cho Vân Nhiễm, cuối cùng vẻ mặt nghiêm trọng bẩm báo.

"Bẩm hoàng thượng, thần không tra ra được quận chua bắc bệnh gì? Có điều trên người hơi sốt, đây không phải là triệu chứng tốt."

Vân Nhiễm cười thầm, đây là nàng dùng ngân châm che lại huyệt vị trên người, hiến huyết mạch không lưu thông, trong thời gian ngắn sẽ khiến nhiệt độ cơ thể tăng lên, những bệnh bình thường chỉ cần nóng lên đều không tốt.

Quả nhiên ngự y vừa nói xong, trong điện sắc mặt không ít người đều khó coi, sắc mặt hoàng thượng cũng không tốt, nếu bệnh của Trường Bình dễ lây nhiễm thì phải làm sao.

"Quận chúa Trường Bình mắc bệnh hiểm nghèo sao?"

Sở Dật Kỳ trần giọng quát hỏi thái y, thái y sợ hãi bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng, thần không thể xác định đây là bệnh hiểm nghèo, có lẽ là do dị ứng, nhưng thần không tra ra được đây là bệnh gì."

Sở Dật Kỳ đen mặt lạnh lùng nhìn thái ý mắng: "Phế vật."

Hoàng hậu lại lên tiếng: "Hoàng thượng, nếu quận chúa Trường Bình đã sinh bệnh, trước tiên hoàng thượng vẫn nên để nàng hồi phủ chữa trị, đợi trị tốt rồi nói sau, đừng khiến cho tỷ muội trong điện bất an."

Hoàng hậu vừa dứt lời, ánh mắt Sở Dật Kỳ mị lên, nhìn chằm chằm hoàng hậu, vừa rồi hắn đã nghe Hứa An bẩm báo, quận chúa Trường Bình trước khi đến quận chúa Trữ Tú đã bị hoàng hậu truyền gọi, nàng ta sẽ không dở âm mưu quỷ kế gì chứ.

Sở Dật Kỳ nghi ngờ, nhưng không nói thêm gì nhìn Vân Nhiễm, đang muốn cho Vân Nhiễm hồi phủ.

Trước cửa cung Trữ Tú đột nhiên vang lên một âm thanh lớn.

"Hoàng thượng, ngươi không thể làm như vậy, hoàng thượng."

Người người kinh ngạcvào, nhìn trước của đại điện, chỉ thấy một đạo thân ảnh cao lớn xông vào, vừa đi vừa kêu lớn: "Hoàng thượng, thần có việc khải tấu."

Sở Dật Kỳ híp mắt nhìn người xông vào điện không phải ai xa lạ chính là đại cữu Đường Tử Khiên, Đường Tử Khiên khuôn mặt khẩn cầu, cực kỳ khổ sở.

Sở Dật Kỳ liếc mắt nhìn hoàng hậu Đường Nhân, lại liếc mắt nhìn Đường Tử Khiên, căm tức trầm giọng hỏi: "Chuyện gì."

Đưởng Tử Khiên nhanh chóng ngẩng đầu bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng, lúc trước hoàng thượng để thần cũng quận chúa Trường Bình bồi dưỡng tình cảm, gần đây thần và quận chúa đã thân thiết hơn, thần có cảm tình với nàng, chờ tình cảm tốt hơn sẽ xin hoàng thượng ban hôn, bây giờ hoàng thượng lại muốn triệu nàng tiến cung thi tuyển, thần phải làm sao."

Đường Tử Khiên nói xong lời cuối, vẻ mặt đau xót.

Trong điện mọi người ô lên, nhìn Vân Nhiễm, lại nhìn Đường Tử Khiên đang quỳ.

Ánh mắt Yến Kỳ híp lại, chợt lóe lên vẻ lo lắng, có điều trong lòng rất nhanh cũng hiểu, khóe môi nở nụ cười, hóa ra Vân Nhiễm cũng không muốn tiến cung, khiến tâm tình hắn thoải mái hơn. Nhưng vẫn cảm thất mất hứng vì vừa rồi nàng lừa mình.

Chính giữa đại điện Sở Dật Kỳ nghe thấy lời Đường Tử Khiên, sắc mặt khó coi. Vân Nhiễm là hoa vương Đại Tuyên sao có thể gả cho hắn, tiểu tử này thật hỗn láo.

Trong lòng hoàng thượng tức giận mắng, có điều cũng không phát tác, trước mắt còn chưa biết được bệnh tình trên mặt Vân Nhiễm, cho nên không vội vàng phát hỏa. Sở Dật Kỳ nhìn Đường Tử Khiên, ôn hòa lên tiếng: "Quận chúa Trường Bình sinh bệnh, trước tiên để nàng trở về vương phủ chữa trị cho tốt, đợi khỏi bệnh rồi nói sau."

"A," Đường Tử Khiên kinh ngạc ngẩng đầu, không phải Vân Nhiễm bảo hắn lên điện ngăn cản hoàng thượng tuyển phi sao, sao bây giờ lại sinh bệnh rồi. Sở dĩ hắn không sợ hoàng đế tức giận xông vào đây, là bởi vì Vân Nhiễm sai Long Nhất đến nói nếu hắn giúp nàng, quay về nàng sẽ giúp hắn cưới Vân Hương Di, cho nên hắn mới bất chấp tất cả xông tới.

Giữa một rừng người đẹp tìm thấy Vân Nhiễm, bị nàng dọa sợ, có chuyện gì vậy? Vì không muốn tiến cung ngay cả mặt cũng hủy.

Tuy rằng hoảng sợ Đường Tử Khiên cũng không quên diễn trò, hắn làm ra vẻ đau khổ đến bên cạnh Vân Nhiễm.

"Vân Nhiễm, nàng làm sao vậy? Sáng nay vẫn còn tốt mà, sao chỉ trong chốc lát khuôn mặt đều bị hủy?"

Trong điện nhiều người thấy Đường Tử Khiên không có ghét bỏ Vân Nhiễm, còn rất đau lòng, không khỏi khen ngợi hắn là người có tình.

Điều này khiến Yến quận vương cực kỳ khó chịu, trong mắt Định vương hiện lên vẻ đăm chiêu, lúc nào thì quan hệ của tiện nhân Vân Nhiễm với Đường Tử Khiên lại tốt như vậy, đây là chuyện không thể xảy ra. Nói không chừng tất cả chuyện xảy ra hôm nay chỉ là một màn xíc, nàng ta làm vậy chỉ có một mục đích không muốn tiến cung, không muốn gả cho hoàng thượng.

Định vương vừa nghĩ đến chuyện này tâm tình mới khá hơn một chút, ít nhất cũng có người không muốn gả cho hoàng huynh cũng không gả cho hắn, thật là chuyện sung sướng. Trong lòng Định vương cười đắc ý.

Thái hậu nương nương tâm trạng không ổn định, hôm nay là ngày tuyển tú, bà cũng không muốn vì nữ nhân này mà bị náo loạn.

Thái hậu nhìn Đường Tử Khiên cùng Vân Nhiễm ra lệnh: "Đường đại nhân, ngươi đưa quận chúa về phủ chữa trị đi."

"Ân, thái hậu nương nương."

Đường Tử Khiên đỡ Vân Nhiễm rời khỏi cung Trữ Tú, hoàng thượng ở phía sau nhìn bọn họ rời đi, cũng không lên tiếng nói thêm, đợi hai người đi rồi, hoàng thượng ra lệnh: "Bắt đầu tuyển tú."

Trong cung Trữ Tú bắt đầu tuyển tú, Vân Nhiễm thuận lợi xuất cong, nhưng trong lòng vẫn muốn bốc hỏa, bởi vì nàng không biết, rốt cuộc Yến tiện nhân hạ gì trên mặt mình, sao nàng không kiểm tra ra được?

Đường Tử Khiên vừa ra đến cửa điện, đã cầm lấy tay Vân Nhiễm: "Vân Nhiễm, ngươi đừng quên đã đồng ý chuyện của ta, ngươi nói sẽ giúp ta cưới được Vân Hương Di."

Vân Nhiễm liếc mắt lườm hắn một cái, âm trầm lên tiếng: "Đường Tử Khiên, tốt xấu gì ta cũng là bằng hữu của ngươi, không thấy mặt ta đều bị hủy rồi sao? Ngươi không nên hỏi thăm một chút sao?"

Đường Tử Khiên sửng sốt: "Chuyện này không phải do ngươi tự ra tay sao? Còn cần ta quan tâm?"

"Ta đã tự hạ dược, còn cần ngươi tiến cung ngăn cản hoàng thượng sao?"

Vân Nhiễm căm tức hư lạnh, Đường Tử Khiên nghĩ lại cũng đứng, lập tức trợn mắt chỉ vào mặt Vân Nhiễm: "Vân Nhiễm không phải ngươi tự hạ được, vậy là ai làm, chẳng lẽ về sau ngươi cũng chỉ có mang bộ mặt xấu xí này."

Đường Tử Khiên nói xong câu cuối mới nhớ tới một chuyện, mặt Vân Nhiễm rất thối.

"Trên mặt ngươi mùi thật thối, về sau sao có thể gả cho người."

Vân Nhiễm nâng tay đánh hắn một cái, đồ độc mồm, dám bảo nàng về sau không gả được.

"Chẳng lẽ nhất định ta phải kết hôn, ta không thể không gả sao?"

"Đúng rồi, ngươi lúc nãy ở đại điện nói thích ta, nhưng sau này cưới Vân Hương Di, ngươi phải làm sao bây giờ?"

"Cái gì mà làm sao? Hôm nay tuyển tú đã xong, về sau còn có cách. Trước mắt hậu cung không ít nữ nhân, nhất thời hoàng thượng sẽ không muốn bắt ta, tóm lại thoát được hôm nay, trong thời gian ngắn ta sẽ không tiến cung, về phần ngươi, chờ lúc ngươi cưới Vân Hương Di, ta nói ngươi thay lòng đổi dạ."

Sắc mặt Đường Tử Khiên đen lại, không cần đi, hắn vẫn là nam nhân si tình, sao có thể gánh tội danh thay lòng đổi dạ.

"Ta không muốn biến thành kẻ phụ tình."

Vân Nhiễm nhìn Đường Tử Khiên: "Đi, ngươi không muốn làm kẻ phụ tình, bây giờ đến đại điện nói với hoàng thượng, ngươi không thích ta, có điều ngươi nên hiểu rõ nếu ta không giúp, ngươi không có cách cưới Vân Hương Di."

Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn Đường Tử Khiên, sắc mặt hắn u ám, chỉ còn cách im lặng hừ lạnh.

"Vân Nhiễm, ngươi chính là âm hiểm vô sỉ, khó trách khuôn mặt đều bị hủy, đây là quả báo."

"Ngươi lặp lại lần nữa thử xem," Vân Nhiễm âm trầm nhìn chằm chằm Đường Tử Khiên, hắn lập tức im lặng, hắn mới không ngu đi trêu chọc nữ nhân này.

Hai người kẻ trước người sau, lên xe ngựa Đường gia rời khỏi cung, có điều ngồi trên xe Vân Nhiễm càng nghĩ càng tức giận. Bởi vì lúc này nàng đặc biệt muốn thu thập Yến tiện nhân, dám hủy mặt của nàng, còn nói là ca ca nàng, có ca ca nào không do dự hủy mặt của muội muội sao?

Trong xe ngựa tràn ngập hàn khí, Đường Tử Khiến thấy mặt Vân Nhiễm phủ một tầng lạnh lẽo, ánh mắt xinh đẹp sắc bén, khiến người ta sợ hãi, một câu hắn cũng không dám nói.

Xe ngựa ra đến cửa cung, Vân Nhiễm nhìn Đường Tử Khiên: "Ngươi xuống đi, xe ngựa này để cho ta mượn, ta có việc phải làm."

"Có chuyện gì, mặt của ngươi đã thành ra như vậy, để ta đưa ngươi về phủ đi."

Vân Nhiễm hung ác lườm Đường Tử Khiên: "Kêu ngươi xuống thì ngươi xuống đi, không lẽ muốn ta đá ngươi xuống."

Bởi vì trên mặt có vấn đề, nên Vân Nhiễm rất nóng tính, Đường Tử Khiên nhìn nàng như vậy có chút sợ hãi, cuối cùng ngoan ngoãn xuống xe. Vân Nhiễm phân phó phu xe Đường gia rời khỏi hoàng cung.

Trong xe ngựa, Sơn Trà cùng Dữu Tử lo lắng: "Quận chúa, mặt của ngươi không có chuyện gì chứ?"

Vân Nhiễm cắn răng, nếu mặt của nàng có vấn đề gì, nàng không ngại dùng cả đời còn lại để đuổi giết Yến Kỳ, nhất định chặt hắn thành tám mảnh, để thỏa mối hận trong lòng.

Phu xe phủ Đường gia theo ý của Vân Nhiễm ngừng lại ở đoạn đường xe ngựa phủ Yến vương phải đi qua, Vân Nhiễm muốn chặn Yến Kỳ.

Trong cung tuyển tú như thủy hỏa phân phân tranh, khoảng hai canh giờ sau, hoàng thượng cũng thái hậu chọn lựa cuối cùng tuyển được tám mỹ nhân.

Quận chúa Vũ Dương phủ Hoài Nam, quận chúa Lan Lăng phủ Tây bình vượng, quận chúa Tê Nghi phủ Giang Dương vương được sắc phong tứ phẩm lần lượt là Uyển nghi, Phương nghi, Phân nghi.

Yến Sắc phủ Yến vương được sắc phong ngũ tần, còn được hoàng thượng ban tên uyển tự, đây là mỹ nhân duy nhất được hoàng thượng thưởng tên, ban thể diện cho phủ Yến vương.

Còn lại bốn vị là Tần Vân đích nữ phủ Tần quốc công, đích nữ phủ Tĩnh Xuyên hầu Mai Nhược Tuyết, phủ Tuyên Bình hầu Giang Tập Nguyệt, đích nữ phủ phụng quốc tướng quân Lam Tiểu Lăng.

Bốn người này đứng đầu là Mai Nhược Tuyết, tỷ tỷ của Mai Nhược Hàm, địa vị của nàng ta là cao nhất trong tất cả tám người, chính là tứ phẩm Dung hoa. Đây là hoàng đế cho Mai gia thể diện, cũng cho thái hậu thể diện. Mặc dù thái hậu có chút bất mãn, nhưng Nhược Tuyết đã vào cung về sau sẽ có cơ hội thăng lên tứ phi.

Ngoại trừ Mai Nhược Tuyết, những người còn lại, đích nữ phủ Tần quốc công được sắc phong ngũ tần, Giang Tập Nguyệt được phong ngũ phẩm Lương viện, Lam Tiểu Lăng là Lương đệ.

Các mỹ nhân được chọn đều vui mừng, mặc dù cũng có người không vui nhưng cũng phải tỏ ra vui mừng, như Lam Tiểu Lăng.

Giang Tập Nguyệt cũng không vui, vì nàng cùng Lam Tiểu Lăng có địa vị thấp nhất. Những người khác không phải là tứ phẩm Dung Hoa thì cũng là tứ phẩm uyển nghi, còn nàng chỉ là ngũ phẩm lương viện, điều này khiến nàng ta buồn bực. Trong cung có quy định tứ phẩm được gọi là nương nương, còn nàng và Lam Tiểu Lăng chỉ được gọi là tiểu chủ. Điều này khiến Giang Tập Nguyệt tâm cao khí ngạo cảm thấy buồn bực, hơn nữa Giang Tập Nguyệt thích Định vương, nhưng không ngờ cuối cùng Định vương lại cưới quận chúa Minh Tuệ. Tuy rằng nàng không có cách gả cho Định vương chỉ có thể vào cung dự tuyển, không ngờ ngay cả vào cung địa vị cũng thấp chỉ là lương viện. Về sau những người ngày đều có địa vị cao hơn nàng, người người đều có thể gây khó dễ cho nàng, càng nghĩ nàng càng tức có điều không dám thể hiện ra ngoài.

Trên đại điện, hoàng thượng đã hơi yên tâm, dẫn đám người Yến quận vương rời đi, thái hậu cũng rời đi, chỉ còn hoàng hậu ở lại chủ trì đại cục.

Hoàng hậu nương nương bố trí nơi ở cho tám mỹ nhân, tứ phi có thể ở một mình một điện, cho nên Mai Nhược Tuyết có cung điện riêng, Dung Giai Vân, Hàn Minh Chây, quận chúa phủ Giang Dương vương cũng được chia một điện. Còn lại bốn người, Yến Sắc cùng Tần Vân được phân đến cung điện của Chiêu nghi, cũng chính là cung điện của mẫu thân công chúa Duyên Khánh. Hai người còn lại được phân đến ở trong điện của Mai Nhược Tuyết.

Nơi ở trong cung sắp xếp theo quy định, chỉ có tứ phi mới có thể có cung điện riêng, tứ phẩm nương nương chỉ có điện riêng, các mỹ nhân còn lại ở tại các điện trong cung.

Hoàng hậu sắp xếp ổn thỏa, liền tuyên bố việc tuyển tú đã kết thúc.

Những người không được chọn thở dài buồn bã, những người được chọn lại đang suy nghĩ xem làm thế nào giành được trái tim của hoàng thượng để sớm được thăng vị, hoặc sinh hạ hoàng tử. Chỉ cần có thể sinh hạ hoàng tử không sợ không lên được phẩm vị, hoàng thượng đang hi vọng có hoàng tử, cho nên chỉ cần ai sinh hạ hoàng tử nhất định sẽ trở thành người đứng đầu tứ phi.

Trong lòng mỗi người đều bắt đầu có tính toán, chỉ có Lam Tiểu Lăng buồn rầu, trong lòng không có cảm giác. Thời khắc này nàng chỉ cảm thấy khổ sở, nàng cũng những mỹ nhân này không hợp nhau, nàng còn ở trong cung của Mai hoa dung, nàng cùng người Mai gia luôn bất hòa, hơn nữa trong cung điện của Mai hoa dung còn có Giang Tập Nguyệt đối thủ một mất một còn, cuộc sống sau này của nàng không chút hy vọng.

Trong cung tuyển tú vừa kết thúc, Yến Kỳ cùng Định vương xuất cung hồi phủ, trên xe ngựa phủ Yến vương, Yến Kỳ nghĩ tới Vân Nhiễm chưa bị tuyển, tâm tình theo phản xạ liền sung sướng, khóe môi cười tự nhiên, ấm áp như mỹ ngọc, ánh sáng tỏa ra bốn phía, lười biếng dựa vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net