Chương 75: Vân Nhiễm Mất Tích​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thị vệ."

Tiêu Bắc Dã đi tới, sắc mặt Vân Nhiễm tối sầm lại, trong lòng trầm xuống, nàng nhớ tới Ninh Cảnh, sẽ không phải hắn chứ, vì nàng nàng mà phát cuồng, tiểu tử này.

Tiêu Bắc Dã chạy tới bên người Vân Nhiễm nóng vội hỏi: "Có khi nào là Ninh Cảnh không."

Vân Nhiễm liếc nhìn Tiêu Bắc Dã, ánh mắt này khác với trước kia, mang theo tia sắc bén khiến Tiêu Bắc Dã trầm xuống.

Lúc này lại có người đi tới, một thân bạch y tao nhã, Yến Kỳ tiêu sái đến cạnh Vân Nhiễm cùng Tiêu Bắc Dã ngăn cách tầm mắt của hai người, Yến quận vương ôn hòa nhìn Vân Nhiễm: "Quận chúa Trường Bình không ra ngoài xem sao, có phải là Ninh công tử không?"

Vân Nhiễm im lặng đi ra ngoài, Yến Kỳ theo sát bên cạnh nàng, Tiêu Bắc Dã cũng không nói gì, trong điện có không ít người cùng đi ra.

Vừa ra tới ngoài cung Tận Chiếu đã nghe thấy không xa có tiếng đánh nhau, còn có tiếng hét giận dữ, như mãnh thú.

Vân Nhiễm vừa nghe đã biết là Ninh Cảnh, hắn thật sự mất kiểm soát, nháy mắt sắc mặt nàng u ám. Trong lòng tự trách, biết rõ đầu óc hắn khác thường, còn giận dữ trách mắng hắn. Bây giờ lại khiến hắn mất kiểm soát, đầu óc hắn không thể tùy tiện phát cuồng, không tốt cho việc bình phục.

Vân Nhiễm đi trước, phía sau có không ít người cùng chạy tới Lan đình.

Cách đình không xa, có một người tóc tai bù xù, ánh mắt đỏ rực giống như người điên đang điên cuồng chém giết thị vệ. Giờ khắc này hắn không giống người thường, vì hắn biết dùng độc, nên chỉ cần ai tới gần hắn sẽ dùng độc, khiến thị vẹ không dám tới gần, họ không tới hắn lại lao tới khiến không ít người bị thương, ngày càng có nhiều thị vệ bao vây Ninh Cảnh.

Vân Nhiễm nhìn thấy mọi người bao vây Ninh Cảnh như đang vây bắt một con thú, không nhịn được đau lòng, tự trách, nhìn Ninh Cảnh kêu lên.

"Ninh Cảnh, còn không dừng tay."

Đáng tiếc lúc này tâm trí Ninh Cảnh đã mất khống chê,s ánh mắt như dã thú, chém giết, căn bản không để ý tới lời Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm nóng ruột lắc mình muốn lao vào.

Có điều một thân ảnh khác còn nhanh hơn nàng, nhanh chóng giữ nàng lại.

Yến Kỳ thấy Vân Nhiễm đau lòng, trong lòng cũng khó chịu, mắt thấy nàng muốn lao vào, sao hắn có thể đồng ý nhìn nàng bị thương, hắn giơ tay nhanh chóng kéo nàng lại.

"Ngươi đừng đi vào, hiện tại hắn không nhận ra ngươi, để ta đi."

Yến Kỳ vừa dứt lời, thân hình như gió lao vào vòng vây Vân Nhiễm đứng im, nhìn chằm chằm phía trước.

Lúc này xung quanh Lan đình đã có rất nhiều người, mọi người đều nhìn chằm chằm không trung, nhiều người lo lắng cho Yến Kỳ, sợ hắn bị Ninh Cảnh làm bị thương.

Ai cũng không chú ý có vài người đã lặng lẽ đến gần Vân Nhiễm, che khuất tầm mắt của mọi người, sau đó có người đánh ngất nàng. Tất cả tinh thần của Vân hiễm đều tập trung trên người Nnh Cảnh, sợ có người khiến hắn bị thương, đầu óc hắn không tốt giờ còn phát cuồng, không thể khống chế, cho dù người khác có đánh hắn cũng không ai dám trách cứ.

Vân Nhiễm lo lắng, đột nhiên cảm nhận được, phía sau có một chưởng lực đánh tới, sắc mặt nàng nhanh chóng thảy đổi, nhìn bàn tay đang đánh về phía mình, vừa nhìn thấy khuôn mặt lộ ra nàng chỉ kịp nói một tiếng: "Là ngươi."

Cả người chìm vào bóng tối, cả người trượt xuống như thủy triều rút, biến mất trong nháy mắt.

Có điều Vân Nhiễm vừa biến mất, Tiêu Bắc Dã lại phát hiện ra khác thường. không thấy Vân Nhiễm đâu, nàng quan tâm nhất chính là Ninh Cảnh, Ninh Cảnh đang ở đây sao lại không thấy Vân Nhiễm, cho nên rất có thể Vân Nhiễm đã bị bắt coc, nghĩ vậy sắc mặt Tiêu Bắc Dã thay đổi, quanh thân phủ mưa giông gió lớn, hét lên như sấm.

"Không thấy quận chúa Trường Bình đâu, nhanh lến, lập tức đề phòng tìm kiếm các nơi, không cho bất cứ kẻ nào xuất cung."

Tiêu Bắc Dã vừa hét lớn, bốn phía đều kinh hãi nhìn xung quanh, quả thật không thấy quận chúa đâu đâu. Vừa rồi còn thấy nàng ở chỗ này.

Sơn Trà cùng Dữu Tử thấy quận chúa mất tích, khuôn mặt tái mét, hét ầm lên: "Quận chúa, ngươi ở đâu?"

Trong Lan đình, Yến Kỳ vừa nghe thấy tiếng Tiêu Bắc Dã hét, khuôn mặt thay đổi, luôn luôn ôn nhuận lúc này lại bao phủ giông bão. Bàn tay nắm chặt lại, một chưởng lực cường đại đánh thẳng về hướng Ninh Cảnh, khiến tốc độ của hắn chậm lại, Yến Kỳ nhanh chóng vọt đến bên cạnh hắn hét lớn: "Ninh Cảnh, ngươi điên đủ chưa, không thấy Vân tỷ tỷ, nàng mất tích."

Yến Kỳ nổi trận lôi đình giáng vào đầu Ninh Cảnh khiến hắn tỉnh táo, theo phản xạ hắn giật mình, tỉnh táo lại, ánh mắt hết đỏ, ngẩng đầu nhìn Yến Kỳ hoảng sợ kêu lên: "Ngươi nói không thấy ai, không thấy Vân tỷ tỷ, tỷ ấy chạy đi đâu."

Yến Kỳ không để ý tới Ninh cảnh, thân hình khẽ đáp xuống Lan đình, lập tức ra lệnh cho thị vệ: "Phong tỏa toàn bộ hoàng cung, kiểm tra khắp mọi nơi, từng điện đều không được bỏ sót, nhất định phải tìm được quận chúa Trường Bình."

"Ân."

Thị vệ lĩnh mệnh, nhanh chóng đi điều tra, Yến Kỳ đích thân dẫn theo vài thuộc hạ đi điều tra.

Trong cung rối loạn, Vân Tử Khiếu nhận được tin nữ nhi mất tích, dẫn thuộc hạ chạy tới, nhìn thấy Sơn Trà cùng Dữu Tử quát hỏi: "Các ngươi hầu hạ quận chúa kiểu gì vậy, sao để quận chúa mất tích."

Sơn Trà cùng Dữu Tử khóc lên, lúc nãy các nàng chỉ để ý đến Yến quận vương cùng Ninh công tử, đã quên nhìn quận chúa, không ngờ chỉ một lát liền không thấy quận chúa.

Long Nhất cùng Long Nhị ẩn trong tối vì để ý đánh nhau, cũng quên mất quận chúa, không ngờ quận chúa lại mất tích, hai thuộc hạ tự trách nhanh chóng tự phân công đi tìm quận chúa.

Mọi ngóc ngách trong cung đều tra xét kỹ càng, một buổi cung yến tốt lành, cuối cùng lại rối tung rối mù.

Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên ra lệnh cho thuộc hạ giúp thị vệ trong cung điều tra. Nhất định phải tìm được tung tích quận chúa Trường Bình.

Chuyện bên này đã kinh động đến Sở Dật Kỳ, hắn nhanh chóng ra lệnh cho Sở Văn Hạo huy động tất cả thị vệ, điều tra toàn bộ hoàng cung.

Đối với Vân Nhiễm, Sở Dật Kỳ vẫn quan tâm bởi vì nàng là hoa vương, rất nhanh hắn sẽ truyền nàng vào cung làm phi, Vân Nhiễm là nữ nhân của hắn, sao có thể để nàng mất tích.

Yến tiệc chia tay vì vậy mà gián đoạn, ai cũng không dám nhắc đến chuyện ăn uống, tất cả đều ở trong đại điện cung Tận Chiếu chờ tin.

Thị vệ tiến lên bẩm báo.

"Phía đông không có."

"Phía tây không có."

"Phía nam không có."

"Phía bắc không có."

Lục soát toàn bộ hoàng cùng cũng không thấy bóng dáng Vân Nhiễm, Vân Tử Khiếu muốn phát điên, đích thân dẫn người đi tìm.

Yến Kỳ chỉ cảm thấy lòng thắt lại, không kiềm chế được, có điều hắn ép mình phải tỉnh táo, phẩn tích rốt cuộc Vân Nhiễm bị ai bắt đi. Tuy rằng Vân Nhiễm không biết võ công nhưng tinh thần cảnh giác cực cao, vừa rồi vì quá để tâm đến Ninh Cảnh, cho nên mới bị người bắt đi. Người này nhất định rất lợi hại.

Yến Kỳ suy nghĩ một lúc, đột nhiên ánh mắt u ám bắn thẳng đến Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã.

Hai người từng muốn cưới Vân Nhiễm. Vân Nhiễm cự tuyệt bọn họ, hôm nay bọn họ tới từ biệt hoàng hoàng thượng, với tính cách của hai người, sao có thể dễ dàng buông tay, có thể Vân Nhiễm bị bọn họ bắt đi.

Quanh thân Yến Kỳ tràn ngập sát khí lạnh lẽo, chậm rãi đi tới nhìn chằm chằm Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên.

Trong điện không ít người nhìn Yến Kỳ, không biết Yến quận vương nhìn chằm chằm hai người kia làm gì.

Giọng Yến Kỳ lạnh lẽo: "Cơ thái tử, Tiêu thế tử, rốt cuộc quận chúa Trường Bình mất tích, có liên quan tới hai ngươi không?"

Yến Kỳ vừa dứt lời, Tiêu Bắc Dã hét lớn, chỉ vào Yến Kỳ mắng: "Yến Kỳ, đồ chó má, ngươi đừng khinh người quá đáng, Vân Nhiễm mất tích ta còn sốt ruột hơn ngươi? Hiện tại lão tử đã muốn giết người, nếu bắt được người hại nàng, ta là người đầu tiên giết hắn, ngươi có tin không."

Luôn cuồng dã như Tiêu Bắc Dã cũng có lúc nổi điên, mọi người nhìn vẻ mặt hắn đều đoán người không phải do Tiêu thế tử mang đi.

Sắc mặt Cơ Kình Thiên cũng khó coi, chỉ vào Yến Kỳ: "Yến Kỳ, quả thật ngươi khinh người quá đáng, tuy rằng chúng ta cầu hôn quận chúa, bị nàng cự tuyệt, nhưng cũng không làm chuyện tổn hại đến nàng, ngươi đáng đánh vào thể diện của Đông Viêm, chúng ta đến chúc mừng Đại Tuyên, hiện tại lại mang tiếng xấu sao?"

Cơ Kình Thiên vừa nói xong liền nhìn Sở Dật Kỳ: "Hoàng thượng, ngươi cũng cho là vậy sao? Nếu như vậy mời ngươi lập tức điều tra từng người trong đoàn sứ thần, có điều nếu không tìm thấy quận chúa Trường Bình, mời quý quốc cho chúng ta một câu trả lời."

Cơ Kình Thiên cường thế lên tiếng, sắc mặt hoàng thượng u ám, lời của Cơ Kình Thiên hắn hiểu, nếu không tìm thấy tung tích quận chúa trong đoàn sứ thần, Đại tuyên có thể sẽ mang tiếng giá họa cho Đông Viêm, chỉ sợ quan hệ giữa hai nước sẽ không được tốt.

Đoàn sứ thần Đông Viêm đứng dậy, người người sắc mặt đều không tốt nhìn hoàng thượng.

"Đại Tuyên các ngươi khinh người quá đáng, thái tử của chúng ta sao có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy. Các ngươi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Đông Viêm mang theo mong muốn hòa bình tới Đại Tuyên chúc mừng đại hôn của hoàng thượng, các ngươi lại nghi ngờ chúng ta, không cưới được, chúng ta cũng sẽ không âm thầm cướp quận chúa đi.

Triều thần Đại Tuyên cũng gật đầu phụ họa, thái tử Đông Viêm không có khả năng bắt cóc quận chúa.

Sở Dật Kỳ thấy chỉ vì Vân Nhiễm phải trở mặt với Đông Viêm cùng Tây Tuyết thật không đáng, một yến hội từ biệt lại loạn thành như vậy, cũng nên kết thúc, huống chi trong cung đã điều tra xong. Xem ra người đã không còn ở trong cung.

Sở Dật Kỳ nhìn Yến Kỳ thản nhiên nói: "Yến quận vương, viêc này không có quan hệ đến Đông Viêm cùng Tây Tuyết, ngươi không có chứng cứ, không thể tùy tiện nghi ngờ người khác."

Yến Kỳ cúi đầu: "Ân, hoàng thượng."

Yến Kỳ cúi đầu xuống, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn, bàn tay âm thầm nắm chặt, hắn tin nhất định Vân Nhiễm vẫn đang ở trong cung, nàng biến mất trong khoảng thời gian quá ngắn, người kia chưa thể nghĩ ra cách mang nàng xuất cung, nhưng hiện tại nàng đang ở đâu?

Cơ Kình Thiên lạnh mặt nhìn Yến Kỳ, vung tay áo màu đen: "Cáo từ, đêm nay bản cung sẽ rời Đại Tuyên, không ở lại Đại Tuyên thêm một khắc để người khác nói xấu."

Tiêu Bắc Dã cũng trừng mắt nhìn Yến Kỳ, có điều cũng chưa muốn rời đi, bởi vì chưa tìm được Vân Nhiễm, hắn lo lắng, muốn tìm tung tích của nàng.

Hoàng thượng còn lời muốn nói, Cơ Kình Thiên đã giận dữ rời đi, hoàng thượng đành ra lệnh cho một võ tướng tiễn Cơ thái tử xuất cung.

Yến Kỳ ra lệnh: "Bất kể xe ngựa nào rời cung đều phải kiểm tra, một chiếc cũng không tha."

"Ân, quận vương."

Thị vệ lĩnh mệnh, trước của đại điện Cơ Kình Thiên quay đầu ánh mắt tàn nhãn nhìn Yến Kỳ: "Yến Kỳ, nhục nhã ngày hôm nay bản cung sẽ nhớ kỹ, ngày khác trả lại cho ngươi."

Nói xong hắn dẫn người rời đi.

Sở Dật Kỳ cũng mệt mỏi, phân phó mọi người xuất cung có điều trước khi đi để cho thị vệ kiểm tra.

Tất cả mọi người đều cảm thấy khó chịu, một buổi cung yến vui vẻ lại xảy ra chuyện như vậy, ngay cả tiệc còn chưa được ăn, thật sự khiến người ta buồn bực.

Ngoài cửa cung điện kiểm tra nghiêm khắc, từng chiếc xe ngựa đều phải kiểm tra. Sở Văn Hạo đích thân dẫn người kiểm tra sau đó cho qua.

Đến lúc kiểm tra xe ngựa của Vân Tử Khiếu, Sở Văn Hạo chỉ kiểm tra đơn giản, khách sáo an ủi ông vài câu, Vân Nhiễm mất tích, hắn vui hơn bất kỳ kẻ nào, có điều cũng không tiện thể hiện ra ngoài, bởi vì nàng ta là hoa vương. Hoàng đế một lòng muốn nàng ta tiến cung, nếu nữ nhân này vào cung địa vị sẽ không thấp, nên hắn không thể đắc tội với nàng ta. Dù trong lòng hy vọng Vân Nhiễm chết sớm siêu sinh sớm, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện gì.

Vân Tử Khiếu vẫy tay áo, cả người vô lực, xe ngựa xuất cung về phủ Vân vương.

Yến Kỳ cùng thuộc hạ nhanh chóng có mặt, lúc này xe ngựa trước cửa cung hầu như đã kiểm tra xong, sứ thần tam quốc kiểm tra trước cũng không tìm thấy người.

Yến Kỳ nhảy xuống đứng cạnh Sở Văn Hạo, nhìn xe ngựa trước mặt, mi dài hơi nhíu lại. Trong cung không thấy Vân Nhiễm sao trong xe ngựa cũng không có, người kia mang Vân Nhiễm ra bằng cách nào, dù võ công có lợi hại nếu muốn mang người ra ngoài, cũng sẽ kinh động đến người khác, huống hồ trong cung khắp nơi đều có thị vệ, căn bản không có cách đi ra ngoài, cho nên khả năng cao nhất là dùng xe ngựa.

Nhưng Sở Văn Hạo đã kiểm tra cũng không phát hiện được, xảy ra vấn đề ở chỗ nào.

Yến Kỳ ép mình phải bình tĩnh, suy nghĩ xem xảy ra sai sót ở chỗ nào, cuối cùng mắt hắn đột nhiên sáng lên, vội vàng hỏi Sở Văn Hạo: "Đã kiểm tra xe ngựa của Vân vương gia chưa?"

Sở Văn Hạo suy nghĩ: "Có kiểm tra, nhưng cũng không quá cẩn thận quận chúa là nữ nhi của vương gia, nhất định ông sẽ không giấu người, cho nên ta chỉ kiểm tra đơn giản, liền thả đi."

Sắc mặt Yến Kỳ thay đổi, như mây đen bao phủ đỉnh đầu, xoay người hung ác ném lại một câu: "Có thể Vân Nhiễm ở trên xe của Vân vương gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net