Chương 68: Dụ dỗ Yến Quận Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trăng sao, nhăn mặt khẽ cười đều dịu dàng đáng yêu, nhìn hoàng thượng lại khẽ cười ngượng ngùng trốn vào sau xe, cả người phảng phất như con thỏ nhỏ chạy trốn trong rừng, khiến người ta yêu thích.

Sở Dật Kỳ uống một ngụm rượu, nhìn nữ tử động lòng, ánh mắt nóng rực to gan.

Mọi người thấy hoàng đế như vậy, thầm than nhẹ, hoàng đế của chúng ta thật là đa tình. Hôm nay là đại hôn của hắn, đầu tiên thể hiện có hứng thú với quận chúa Trường Bình, giờ lại đổi sang quận chúa Vũ Dương Dung Giai Vân của phủ Hoài Nam.

Có điều Dung Giai Vân thật sự là hình bóng tiểu tình nhân trong lòng nam nhân, quyến rũ, mềm mại ngoan ngoãn, khiến người ta muốn ôm vào lòng, toàn tâm bảo vệ. Không tính hoàng thượng, trong yến tiệc có không ít nam nhân động lòng với nữ nhân như vậy.

Điệu múa kết thúc, quận chúc Vũ Dương nhẹ nhàng kéo tấm màn che màu đỏ trên xe xuống, chỉ thấy xung quanh tràn đầy ánh sáng màu xanh rực rỡ.

Một bức tượng quan âm tống tử, chất ngọc mềm nhẵn, không tỳ vết, vừa nhìn đã biết đây là báu vật hiếm có. Phủ Hoài Nam vương có tâm tư thật khéo léo, tặng tượng quan âm, đại hôn của hoàng đế tặng tượng quan âm chính là điềm đại lành, đồng thời làm người ta ngạc nhiên khuôn mặt của tượng quan âm nhìn rất giống đương kim thái hậu, thái hậu lên tiếng: "Không tệ, không tệ."

Thái hậu đã dẫn đầu, bên dưới tất cả mọi người đều tán thưởng: "Tượng quan âm tống tử này trông thật hiền từ, rất giống với thái hậu của chúng ta."

Tâm tình hoàng thượng sung sướng, tán thưởng người phủ Hoài Nam vương, ban thưởng cho Dung Giai Vân nhập tiệc.

Vân Nhiễm đánh giá Dung Giai Vân, một cỗ quý khí không có nửa điểm sai lầm, rõ ràng được dạy dỗ từ nhỏ, có lẽ Hoài Nam vương đã sớm quyết định đưa nữ nhi này vào trong cung.

Tiếp theo là phủ Tây bình vương dâng lễ vật, là một đôi nhân sâm ngàn năm hình người, cao chừng một thước, dính vào nhau, nhìn qua giống như một đôi nam nữ đang hôn nhau. Nhân sâm hình người như vậy trăm năm hiếm có, mọi người đều ngạc nhiên nghị luận, đồng thời cũng để ý đến người tặng sâm quận chúa Lan Lăng. Vân Nhiễm đã sớm nghe nói vị Lan Lăng quận chúa này xinh đẹp, lúc này nhìn thấy, quả thật xinh đẹp vô song, nét đẹp của nàng khác với quận chúa Vũ Dương, quyến rũ hoang dã khiến nam nhân không kiềm chế được muốn chinh phục. Hơn nữa trên người nàng tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, kích thích thần kinh của nam nhân.

Ánh mắt của hoàng đế lại sáng lên một chút, phất ta ý bảo quận chúa Lan Lăng đứng dậy, ban ngồi.

Cuối cùng là phủ Giang Dương vương cũng không chịu thua kém so với phủ Hoài Nam, Tây bình, một pho tượng phật bằng vàng, tướng mạo hiền lành. Muội muội của Viên Bưu quận chúa Tê Nghi mặc váy tím dài, tay cầm tiêu thổi một khúc phượng cầu hoàng, nhất thời khiến mọi người cảm thấy cả người thoải mái hưng phấn, áo váy quận chúa Tê Nghi tung bay, giống như tiên tử trong màn đêm.

Ba nữ nhân này đều là tuyệt sắc nhân gian, một mềm mại đáng yêu khiến người ta yêu thích, một quyến rũ khiến người ta muốn chinh phục, một người như tiên nữ khiến người ta muốn tới gần.

Xem ra tam đại gia tộc tốn không ít tâm tư.

Có điều không biết ba nữ nhân này sẽ làm mưa làm gió như thế nào ở Đại Tuyên, Vân Nhiễm cười cười quan sát tất cả, cũng không lên tiếng nói chuyện.

Thái hậu nương nương nhắc nhở hoàng thượng, thời gian đã không còn sớm nên trở về điện của hoàng hậu. Hôm nay là ngày vui của hoàng thượng, không thể để hoàng hậu chờ lâu.

Thái Hậu nhắc tới, hoàng thượng hoàn hồn. Tuy rằng hắn đa tình nhưng không si tình, ba nữ nhân này thật khiến người ta yêu thích, nhưng nữ nhân chỉ có thể sủng, không thể yêu.

Hoàng đế đứng dậy, nói một tiếng với sứ thần tam quốc rồi dẫn theo thái giám rời đi. Vắng mặt hoàng thượng, vũ hội càng thêm nóng bỏng, nhất là có sự xuất hiện của quận chúa Lan Lăng cùng quận chúa Tê Nghi, quận chúa Vũ Dương, ở đây có rất nhiều người đều biết ba nữ tử này muốn tiến cung làm phi. Nên phải thân cận nịnh nọt một chút, nhất thời có rất nhiều nữ nhân đều đi qua kính rượu ba người này.

Vân Nhiễm vẫn đang ngồi nhàn nhã xem náo nhiệt.

Ngồi cách nàng không xa là Yến quận vương. Dù trước mắt có tuyệt sắc nhân gian nhưng cũng không lu mờ được thần thái của nam nhân này, hắn nhàn nhã thưởng trà, thỉnh thoảng lại kính rượu các vị đại thần trong triều, không thì cùng uống với sứ thần tam quốc, từ đầu đến cuối cử chỉ đều rất tự nhiên.

Vân Nhiễm nhìn hắn, bĩu môi, không ngờ một lúc sau nàng cảm nhận được ánh mắt của Yến Kỳ dừng trên người mình, hắn cầm ly rượu lắc lắc về phía nàng, "Quận chúa Trường Bình, bản quận vương kính ngươi một ly."

Vân Nhiễm lạnh lùng liếc hắn, lắc đầu: "Không uống."

Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, khóe môi cười hờ hững vẻ mặt ôn hòa nói: "Hình như quận chúa Trường Bình không có chuyện không vui, có thể nói ra bản vương sẽ giải quyết hộ ngươi."

Hắn nói xong đặt ly rượu xuống, bày ra dáng vẻ sẵn sàng giúp Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm trợn mắt, không thèm để ý tới người bên cạnh, cũng may mọi người đang bận rộn ứng phó, nên không có ai chú ý tới chỗ nàng.

Yến Kỳ cũng không để ý đến vẻ mặt hờn giận của Vân Nhiễm, ôn hòa lên tiếng: "Chẳng lẽ vì quận chúa Lan Lăng, Tê Nghi, còn có quận chúa Vũ Dương xinh đẹp, cho nên tâm trạng quận chúa không vui?"

Vân Nhiễm mở to mắt nhìn Yến Kỳ, không thể tin: "Ngươi cho rằng ta giống người thích ghen tị sao?"

Yến Kỳ híp mắt đánh giá Vân Nhiễm, sau đó cười như nắng nói: "Không giống, có điều vì nguyên nhân gì tâm trạng lại không thoải mái?"

Vân Nhiễm nâng mày khẽ cười rạng rỡ nhìn Yến Kỳ, thần thái linh động như tiểu hồ ly, trong lòng Yến Kỳ mềm như nước, ánh mắt không tự chủ được nồng như rượu nhìn Vân Nhiễm. Ngọn đèn chiếu rọi quanh thân nữ tử tỏa ra hào quang, không kiêu ngạo, không phô trương, như liễu trước gió, hoa dưới trăng, thật sự rất đẹp. Nhìn thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui, nàng không chỉ có dung mạo đẹp, xuất thân tốt, còn có tài năng phi phàm, nếu không có nàng ra tay cứu giúp sao có Yến Kỳ ngày hôm nay. Cho nên hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào làm bẩn nàng, thương tổn nàng.

Trong đầu Yến Kỳ suy nghĩ vòng vo, Vân Nhiễm lại lên tiếng giương nanh múa vuốt với hắn: "Ta nhìn thấy ngươi liền không thoải mái, nhìn thấy ngươi lại đau đầu, đau tim."

Vân Nhiễm khoa trương chế nhạo Yến Kỳ, ngược lại hắn bật cười, trong mắt hắn Vân Nhiễm giống như tiểu cô nương đang hờn dỗi, không có gì nghiêm trọng.

"Không ngờ bản quận vương có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của quận chúa, thân là người chịu ơn, sao có thể để cho ân nhân không thoải mái, cho nên bản quận vương quyết định về sau nhất định phải thay đổi hình tượng, để quận chúa có cái nhìn khác về bản quận vương."

Vân Nhiễm vừa nghe đã thấy kinh khủng, hắn không định về sau hễ rảnh rỗi là lắc lư trước mặt nàng chứ, việc này khiến người ta rất đau khổ có biết không, Vân Nhiễm nhanh chóng cảnh cáo: "Về sau nếu không có việc gì đừng xuất hiện trước mặt ta, nếu không ta hạ độc chết ngươi."

Nơi này hai người trò chuyện ồn ào, cách đó không xa có người nhìn muốn tóe lửa, người này không phải ai khác chính là Phượng Quân Dao, còn có ánh mắt sâu xa của Cơ Kình Thiên của Tiêu Bắc Dã, sắc mặt hai người cũng không dễ nhìn.

Tiêu Bắc Dã giơ ly rượu nhìn Yến Kỳ: "Yến quận vương, bản thế tử kính ngươi một ly, thời gian chúng ta ở Đại Tuyên, Yến quận vương đã tận lực, bản thế tử nhất định sẽ còn trở lại."

Tiêu Bắc Dã cười u ám, Yến Kỳ cầm ly lên cùng hắn cạn chén.

Yến hội chậm rãi kết thúc, thái hậu có chút mệt mỏi, đứng dậy chào sứ thần tam quốc rồi dẫn Y Y rời đi. Y Y giãy dụa muốn ở lại với Vân Nhiễm nhưng thái hậu giữ chặt khiến nàng không thoát ra được, cuối cùng nàng đành nháy mắt với Vân Nhiễm ý nói, Trường Bình rảnh rỗi ta sẽ tìm người đi chơi.

Vân Nhiễm cười rộ lên, nha đầu kia. Có điều nghĩ tới vừa rồi thiếu chút nữa nàng đã mất mạng, Vân Nhiễm toát mồ hôi lạnh.

Yến hội tan, sứ thần tam quốc bắt đầu đứng dậy. Yến Kỳ cùng Sở Văn Hạo đi trước, chuẩn bị tiễn sứ thần xuất cung.

Vân Tử Khiếu phụ trách đám người tam đại gia tộc.

Mọi người lục tục đi ra ngoài, còn chưa đến cửa đã nghe thấy trong màn đêm vang lên tiếng kêu sắc bén: "Không xong rồi, có người ám sát hoàng thượng."

"Hộ giá, mau hộ giá."

Âm thanh đột ngột phá tan màn đêm yên tĩnh. Sở Văn Hạo cùng Yến Kỳ nhất thời ngẩn người, cùng lúc chạy về phía tẩm cung của đế hậu, phía sau sứ thần tam quốc cũng không rời đi, có chuyện vui để xem sao có thể bỏ lỡ, các đại thần trong triều cũng chạy theo, các vị phu nhân cùng gia quyến cũng đi về phía cung điện của đế hậu.

Tuy rằng rất nhiều người cùng chạy tới cung Trường Xuân, nhưng cũng chưa có ai dám tiến vào, Vân Nhiễm định không đi theo, nàng không thích xem loại chuyện này.

Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh cũng không tới cung Trường Xuân, vài người nói chuyện với nhau: "Rốt cuộc là kẻ nào to gan lớn mật dám ám sát hoàng thượng nhỉ?"

"Không biết hoàng thượng có bị thương không, đêm nay là ngày vui của hoàng hậu cùng hoàng hậu, xảy ra chuyện như vậy, có khi nào hoàng thượng trút giận lên người không hoàng hậu không, nói hoàng hậu là điềm xấu."

Hạ Tuyết Dĩnh lo lắng, Vân Nhiễm nhăn mày, thật sự có khả năng này, người cổ đại cực kỳ mê tín, có chuyện gì cũng đổ tại điềm xấu, giống như nàng sinh vào ngày thanh minh, cũng bị người ta nói là điềm xấu.

Nhị tiểu thư Đường gia đúng thật không may, trong ngày đại hôn lại xảy ra chuyện như vậy, còn có không biết thích khách đêm nay là do ai phái tới.

Có rất nhiều người muốn hoàng thượng chết, ví như sứ thần tam quốc, đám người tam đại gia tộc, Định vương, nhiều người như vậy ai mới là kẻ phái thích khách tới hành thích?

Vài người vừa đi vừa nói chuyện, vì có thích khách tất cả các con đường xuất cung đều bị phong tỏa, căn bản mọi người không thể xuất cung. Vân Nhiễm cùng đám người Lam Tiểu Lăng đi dạo trong cung, trên đường gặp được vài vị tiểu thư kéo bọn họ đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Vân Nhiễm. Nàng cũng không hoảng sợ, nơi nàng đang đứng là ngự hoa viên, thích khách sẽ không tới.

Phía sau Vân Nhiễm, Sơn Trà cùng Dữu Tử không quan tâm đến chuyện thích khách, các nàng chỉ quan tâm ai hãm hại quận chúa.

"Quận chúa, người nói xem là kẻ nào dám vu oan cho người."

Vân Nhiễm thản nhiên lên tiếng: "Không có gì ngoài ý muốn thì chính là quận chúa Minh Tuệ, các ngươi đã quên lúc trước nàng tới vương phủ cảnh cáo ta bị la sai Long Nhất ném ra ngoài, nữ nhân này tự nhiên sẽ muốn báo thù."

"Nhung nàng ta có phải quá độc ác rồi không, công chúa Chiêu Dương mới chỉ bảy tuổi, nàng ta vẫn có thể nhẫn tâm hạ thủ."

"Cho nên ta sẽ không bỏ qua cho nàng."

Vân Nhiễm lạnh lùng nói, đột nhiên vang lên tiếng bẩm báo của Long Nhất: "Quận chúa, có người tới đây."

"Ai?"

Vân Nhiễm hỏi, Long Nhất nhanh chóng trả lời: "Quận chúa là Định vương, hình như hắn ta nhìn thấy người nên mới đi tới."

Vân Nhiễm nghe thấy người tới là Định vương ánh mắt tối lại một chút. Lúc này Định vương không tới cung Trường Xuân, đến ngự hoa viên làm gì, có điều nàng không muốn nhìn thấy hắn, vừa nhìn đã thấy không thích, Vân Nhiễm cất bước rời đi, Định vương đã nhìn thấy nàng, cũng bám theo.

Vân Nhiễm đi nhanh hơn, phía sau Định vương cũng tăng tốc, có điều hoa viên rộng, đường đi phức tạp, Vân Nhiễm rẽ loạn một lúc đã cắt đuôi Định vương, chủ tớ ba người thở dài nhẹ nhõm. Sơn Trà lên tiếng: "Quận chúa, Định vương đuổi theo người làm gì?"

"Ai biết tên âm hiểm đó muốn làm gì? Hôm nay trong cung rất đông người, khẳng định hắn có dụng tâm khác, cho nên chúng ta vẫn nên cách xa hắn một chút."

Vân Nhiễm nói xong, thanh âm của Long Nhất lại vang lên: "Quận chúa, trong đình bát bảo phía trước có người."

Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn lại thấy cách đó không xa có một tòa đình nhỏ, trong đình lụa mỏng tung bay có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hai người. Vân Nhiễm đang định rời đi lại nghe thấy tiếng nói chuyện.

"Yến Kỳ vì sao lại đối xử với ta như vậy?"

Người này nghiễm nhiên lại là quận chúa Minh Tuệ, người còn lại là Yến Kỳ, vừa nghe tới đây, Vân Nhiễm không đi nữa xoay người, dẫn hai nha hoàn tìm chỗ trốn xem náo nhiệt. Có điều nàng cũng không dám tới quá gần, võ công của Yến Kỳ rất lợi hại, gần quá hắn sẽ phát hiện.

Vân Nhiễm trốn cẩn thận, vểnh tai lên nghe lén, vì cách khá xa nếu không chú ý sẽ không nghe rõ.

Chỉ nghe thấy tiếng quận chúa Minh tuệ kích động: "Yến Kỳ, ba năm nay ta vẫn theo đuổi ngươi, ta không tin ngươi không có cảm giác."

Tiếng Yến Kỳ như châu như ngọc: "Quận chúa Minh Tuệ, bản quận vương nói một lần cuối cùng, ta vô cảm với ngươi, quận chúa vẫn nên thu hồi phần tâm ý thích đi, ngươi làm vậy chỉ khiến bản quận vương sợ hãi."

Vân Nhiễm nấp trong tối nghe lén, bĩu môi, Yến Kỳ cũng thật tàn nhẫn.

Yến Kỳ vừa nói xong quận chúa Minh Tuệ lại kích động, sắc bén hét lên: "Yến Kỳ, ta không cam lòng, vì sao lại đối xử với ta như vậy, hôm nay ta muốn hiến thân cho ngươi."

Quận chúa Minh Tuệ dứt lời, liền nhanh chóng cởi quần áo, vừa cởi vừa nói: "Ta không kém so với người khác, dáng người tốt lắm. Ta là quận chúa phủ trưởng công chúa, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi mất mặt."

Nàng ta đã cởi xong áo khoác ngoài, bắt đầu cởi đến áo trong.

Vân Nhiễm đứng ngoài đình trợn mắt, tiện nhân này điên rồi, dám cởi quần áo dụ dỗ nam nhân, bạch liên hoa rất tàn nhẫn, cho dù nàng ta có cởi hắn cũng không động lòng, lại càng không muốn cưới nàng ta.

Nhưng nàng có thể giúp nàng ta, mắt Vân Nhiễm sáng rực, phân phó Dữu Tử cùng Sơn Trà.

"Thế này nhé, chờ quận chúa Minh Tuệ cởi hết quần áo, các ngươi liền kêu lên biết chưa?"

Sơn Trà cùng Dữu Tử ngây người, không cần đi, khiến nữ nhân này gả cho Yến quận vương, các nàng không thích, tiện nhân này hại quận chúa, sao có thể gả cho Yến quận vương.

Vân Nhiễm trừng mắt nhìn các nàng, hừ lạnh: "Các ngươi không thấy bạch liên hoa âm hiểm rất xứng đôi với tiện nữ này sao? Hai người thành một đôi nhất định mỗi ngày sẽ gà bay chó sủa."

Tưởng tượng đến tình cảnh đó, Vân Nhiễm liền nở nụ cười ngẩng đầu nhìn chằm chằm đình bát bản, quận chúa đã cởi gần hết, mà sắc mặt Yến Kỳ lạnh như băng, ánh mắt bao phủ lạnh lẽo, không thèm liếc nhìn quận chúa một cái, lạnh lùng ném ra một câu: "Vô sỉ không biết xấu hổ."

Hắn nói xong lắc mình bước đi, quận chúa Minh Tuệ chạy nhanh muốn kéo tay hắn, đáng tiếc không kéo được, mảnh áo quần cuối cùng rơi xuống, thân hình lõa thể đứng trong đình bát bảo khóc thất thanh.

Vân Nhiễm nhìn nữ nhân trong đình, không có nửa điểm đồng tình, dám can đảm hại Sở Y Y, vu oan giá họa cho nàng. Nàng không đau lòng, còn cực kỳ chán ghét, đột nhiên nàng nghĩ tới một người, nhanh chóng quay đầu mơ hồ có thể nhìn thấy Định vương.

Nếu để Sở Dật Lâm cùng quận chúa Minh Tuệ thành một đôi, mới thật sự là một đôi cấu kết với nhau làm việc xấu, gà bay chó sủa.

Vân Nhiễm nhanh chóng đứng dậy, chạy đến một góc ngự hoa viên, dặn Sơn Trà cùng Dữu Tử: "Ta dẫn nam nhân kia tới đây, các ngươi liền chạy ra ngoài kêu to."

Mặc kệ bọn có xảy ra chuyện gì không, hai người đã nhìn thấy nhau lõa thể, chỉ có thể ở chung một chỗ.

"Dạ."

Sơn Trà cùng Dữu Tử lên tiếng trả lời, Vân Nhiễm vội chạy ra ngoài, Định vương nhìn thấy bóng nàng, liền đuổi theo, Vân Nhiễm rẽ trái, quẹo phải dẫn hắn tới đình bát bảo, sau đó nhanh chóng nấp vào một chỗ. Trong đình quận chúa Minh Tuệ đang đau lòng khóc lóc, căn bản không để ý có người tới, nha hoàn cùng ám vệ cũng bị đuổi đi rất xa. Nàng làm vậy là muốn quyến rũ Yến Kỳ, không ngờ dù nàng có cởi sạch, Yến Kỳ cũng không thèm liếc nàng, đây thật sự là đả kích lòng tin của nàng.

Quận chúa Minh Tuệ đang đau lòng rơi lệ, bên ngoài đình vang lên tiếng bước chân, quận chúa tưởng là Yến Kỳ quay lại, trên mặt lộ ra ý cười nhìn về phía người tới. Thế nhưng người tới không phải Yến Kỳ mà là Định vương, quận chúa Minh Tuệ lập tức phản ứng nhặt quần áo lên, hét lớn: "Sao ngươi lại vào được?"

Đúng lúc này, bên ngoài đình vang lên tiếng thét chói tai: "Người đâu, có thích khách."

Xung quanh ngự hoa viên đều có thị vệ đang truy lùng thích khách, lúc này nghe thấy có người kêu, vài đạo bóng dáng từ bốn phương tám hương xông tới bao vây đình bát bảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net