Chương 131: Công Chúa Trấn Quốc (Hoàn).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Mộ Hoài và Minh Thù, hai người âm thầm thu phục yêu vương.

Không có đại chiến ba trăm hiệp, cũng không có sinh ly tử biệt, cứ như vậy yên lặng không một tiếng động.

Thậm chí ngay cả một tiểu yêu tinh, cũng chưa từng đụng đến.

Yêu vương được giải quyết rồi, nhưng còn một người làm cho nhức đầu.

Thái tử.

"Hoàng thúc, nếu không chúng ta làm hắn mất trí nhớ đi?"

Minh Thù đưa ra ý kiến, thái tử cứ như ông già túm chặt mình không buông, chuyện này cũng không nên.

Cứ như vậy làm trẫm ăn kiểu gì!

Ban đầu, nếu như nàng biết thái tử sẽ hóa thành cái dạng cố chấp này, làm ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả tiểu yêu tinh cũng thả ra, đánh chết nàng nàng cũng sẽ không tùy tiện nói cho thái tử biết Thẩm Từ không còn.

"Ngươi tới."

Mộ Hoài bảo Minh Thù lên.

Minh Thù nhìn chằm chằm thái tử, đầu đầy tóc trắng một lúc lâu, cuối cùng không xuống tay.

"Tại sao không ra tay?"

"Không phải."

Minh Thù vuốt bụng: "Đói bụng đến không còn sức, ta phải đi ăn bồi bổ."

Nói xong Minh Thù liền đứng dậy, cũng không quay đầu lại rời đi.

Minh Thù ăn xong cũng không quay lại đánh thái tử mất trí nhớ, giống như nàng đã quên, ngồi cách chiến trường không xa nhìn chuyện không liên quan đến mình.

Mộ Hoài mang theo yêu vương đi đến chiến trường, cùng Từ chủ giải quyết Hỏa Hồ, phụ tá đắc lực của yêu vương.

Sư huynh Từ chủ thấy tình huống không đúng, ý nghĩ hận thù đan xen, điên cuồng tấn công Từ chủ và Mộ Hoài.

Cuối cùng, Từ chủ cùng hắn đồng quy vu tận (*).

Mà sau khi sư huynh Từ chủ chết, thân thể Trình Cẩm Vân xuất hiện thay đổi quái lạ, đầu tiên là thân thể gầy đi một vòng, tiếp theo là tay chân co quắp không ngừng, giống như trải qua đau đớn nhất trên thế gian này.

Ánh mắt nàng chằm chằm nhìn Minh Thù, một mình ngồi xa xa.

Vì sao mình sống lại, kết quả vẫn giống như kiếp trước.

Vì sao?

Ta không cam lòng!

...

Tiểu yêu tinh mất đi yêu vương, sau đó mất đi Hỏa Hồ, toàn bộ yêu sinh u ám, người Thần Thiên Từ gặp một cái đánh một cái.

Yêu tộc không có dũng khí chiến đấu mãnh liệt, rút lui về nơi đã từng trấn áp bọn nó, Thần Thiên Từ ở phía sau đuổi theo không tha.

Đám tiểu yêu tinh bị truy đuổi, cuối cùng nghĩ sẽ cùng con người đồng quy vu tận.

Long mạch sụp đổ, nhưng chuyện làm cho đám tiểu yêu tinh tức giận đến phun máu, bọn họ không cùng con người đồng quy vu tận. Ngược lại, mở ra thứ gì đó, toàn bộ long mạch bắt đầu chuyển động, một tòa cung điện vàng son lộng lẫy, xuất hiện giữa núi rừng.

Lúc cung điện xuất hiện, Mộ Hoài là người đàu tiên phát hiện thế giới có sự thay đổi. Trước đây, trong không khí chỉ có linh khí rất yếu, nhưng bây giờ linh khí đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Như mở một cánh cửa đã phủ đầy bụi từ lâu.

[Cửu thiếu, chúc mừng cậu, đã vượt qua kỷ lục đứng đầu, nâng cao đẳng cấp bản thế giới.]

"Đây là ngươi đang châm chọc ta?"

Từng thế giới đều phân chia đẳng cấp, từ một sao đến mười sao.

Những thế giới này theo thời gian sẽ tiến hóa, có đẳng cấp sẽ tăng lên, mà có đẳng cấp sẽ rơi xuống. Thế giới này vốn là thế giới cấp thấp, trung bình không vượt quá hai sao, nhưng bây giờ...

Haha, dường như biến thành thế giới tu chân, đẳng cấp nhảy lên đến bốn sao đi.

[Cửu thiếu.]

Hệ thống nói lời sâu xa.

[Đừng lo lắng, dù sao cậu có kỷ lục mới cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, không phải chỉ là nâng cao đẳng cấp một chút thôi sao, trở lại cũng chịu chút trừng phạt, ra ngoài cậu lại là anh hùng.]

Mộ Hoài: "..."

Để lão tử yên tĩnh.

...

Thích Hồng Vệ thừa dịp Thần Thiên Từ và tiểu yêu tinh đánh nhau, tiến hành tạo phản. Không có Thần Thiên Từ bảo vệ, vương triều Võ Thương kiên trì không bao lâu liền bại trận.

Hoàng đế dẫn người lui về phía nam, Thích Hồng Vệ đuổi theo không tha, cuối cùng bị bắt sống, nhưng chưa kịp mang về hoàng đế liền tự sát.

Thích Hồng Vệ vốn cho rằng mình có thể đăng cơ xưng hoàng, ngàn người hành lễ. Ai biết kim điện xuất hiện, thiên hạ tạo lên làn sóng tu chân, có ai không muốn trở thành thần chúa tể trời đất đâu?

Tất cả mọi người chạy về phía kim điện, ai còn để ý đến Thích Hồng Vệ vừa mới tạo phản thành công, mới nhậm chức hoàng đế.

Thích Hồng Vệ: "?"

Hắn bỏ công lâu như vậy, rốt cuộc là để làm gì?

Thích Hồng Vệ ở trong hoàng cung trống rỗng tràn đầy uất ức, không có chỗ phát tiết, nghe nói tình hình ở bên phía kim điện nhanh chóng cho người đi đến kim điện trước.

Mộ Hoài dùng thời gian rất dài, mới giải quyết xong tiểu yêu tinh còn thừa, chuẩn bị đi tìm Minh Thù.

Nhưng mà hắn vừa mới xoay người, chỉ thấy thái tử ôm một người từ đằng xa đi đến, sắc mặt hắn không biết nên nói là bi thương hay là tuyệt vọng, chỉ có một đầu trắng xóa như sương tuyết chói mắt.

"Nàng..."

Giọng nói Mộ Hoài có chút khô khốc, đêm qua nhìn thấy nàng còn tốt mà.

"Lúc ta tìm được nàng, nàng đã chết."

Giọng nói thái tử khàn khàn.

Mộ Hoài sửng sốt một chút.

Sau đó nghĩ, chắc hẳn là nàng tìm được phương pháp trở về.

Thế nhưng, ngay cả câu chào cũng không nói, có phải hơi quá đáng không.

Thái tử ôm người rời đi, kiên định đi về phía xa xa trong ánh sáng bao phủ, hình ảnh đơn độc.

Mộ Hoài im lặng nhìn thái tử biến mất trong ánh sáng.

Trong lòng cực kỳ bình tĩnh.

Nhưng mà...

Không hiểu sao có chút lạnh.

...

Minh Thù trở lại căn phòng mây trắng, trước tiên dùng sức lắc đầu.

Tuyệt đối không phải nàng đi tìm cái chết, là thọ mệnh thân thể này đã hết mà thôi.

Chết như thế nào?

Nàng chỉ là ở trên núi bắt một con gà, rõ ràng đã xác định không có độc, nhưng cuối cùng vẫn là bị độc chết.

Trẫm yêu cầu giải phẫu!

Thế này không khoa học!

[Ký chủ, cô có ổn không?]

Mấy ngày nay ký chủ biểu hiện quá mức kỳ lạ.

"Tốt vô cùng nha."

Giọng nói Minh Thù nhẹ nhàng.

"Hài Hòa Hiệu, vì sao ngươi chọn thân thể cho ta đều sẽ chết sớm?"

Không thể để trẫm sống lâu thêm một giây sao?

[Trời đố kị anh tài.]

Minh Thù: "..."

Trẫm không còn lời nào để nói.

Vài đám mây bay đến trước mặt Minh Thù tạo thành màn hình, mặt trên chậm rãi quét tư liệu của nàng.

Họ tên: Minh Thù

Giá trị thù hận: 22000

Nhiệm vụ nhánh: Hoàn thành

Lại tăng thêm một phần.

Nhưng khoảng cách trăm ngàn đại quân còn rất xa xôi.

[Ký chủ không cần nghỉ ngơi sao?]

Hài Hòa Hiệu hơi sợ Minh Thù bị kích thích gì, chủ động hỏi.

"Nghỉ cái gì mà nghỉ, không gian tiếp theo."

...

Cùng là gian phòng màu trắng, thiếu niên từ trong khoang thuyền trong suốt tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy ba gương mặt quen thuộc chen chen trước mặt hắn.

Hai nam một nữ.

"Ta trở lại các người liền trưng mặt mình ra? Muốn bán à?"

Thiếu niên trêu tức.

"Ngươi nhất định phải chết."

Người vây xem số một, nhìn có chút hả hê.

"Lần này ngươi gây họa, không thể tùy tiện cho qua."

Người vây xem số hai, tiếp tục nhìn có chút hả hê.

"Ai nha, không cần nói như vậy mà, để hắn khóc một chút, nếu không một lúc nữa không có chỗ mà khóc."

Người vây xem số ba, không có ý tốt.

Thiếu niên từ trong khoang thuyền trong suốt, xoay người đứng lên, chỉnh sửa quần áo trắng tinh trên người:

"Ngại quá, tiền thưởng tháng này của các ngươi sợ rằng phải như ném đá trên sông rồi."

Đoàn người vây xem: "..."

Bọn họ là chung đội, nhiệm vụ hắn thất bại, đội ngũ của bọn họ cũng phải chịu liên lụy.

Cũng là bởi vì hắn, dẫn dắt nhóm của họ đến cuối tháng.

Tháng nào cũng chót! Tháng nào cũng chót! Trừ khi, hắn không có một nhiệm vụ, tiền thưởng không bị ràng buộc với họ.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức, để giúp mọi người không có tiền thưởng mỗi tháng."

Thiếu niên cười rất kém.

Người xem số một nghiến răng: "Tên khốn nào đặt ra luật lệ?"

Người xem đột nhiên nhìn vào cánh cửa.

Người đến là một người đàn ông mặc một bộ com-lê, hắn có mái tóc vàng dài và được buộc bởi một sợi dây màu đỏ.

Vào lúc này, người đàn ông đẹp trai nhìn họ một cách trống rỗng.

Đội ngũ người xem đã nuốt nước miếng một cách khó khăn.

"Cục... Thư ký, làm thế nào anh đến?"

"Cậu không hài lòng với các quy định mà tôi đặt ra?"

Những người xem đã hợp sức và vẫy tay với nhau.

Trân trọng và khen ngợi: "Không, không, nó rất tốt. Quy định của anh là hoàn hảo."

Cô gái tóc vàng xinh đẹp vẫy tay chào họ và đám đông lao ra vẫy đuôi.

Sợ hãi đến chết.

Người thiếu niên dựa vào cabin trong suốt. Người đàn ông xinh đẹp tóc vàng đóng cửa lại, nhìn vào cậu thiếu niên và đi thẳng đến chủ đề:

"Có một nhiệm vụ đòi hỏi cậu phải làm điều đó."

Cậu thiếu niên chớp mắt, hơi ngạc nhiên: "Anh không trừng phạt tôi sao? Dải ngân hà đã nổ tung?"

"Nó chưa xong à?"

"Cậu không sợ rằng tôi đã làm công việc của tôi. Tôi không quan tâm."

Thiếu niên huýt sáo.

"Mang theo hệ thống của cậu để nâng cấp, quay lại và cung cấp cho cậu thông tin."

Người đàn ông tóc vàng quay lại và dừng lại ở cửa.

"Cậu chỉ có hai lựa chọn cho nhiệm vụ này. Giết mục tiêu nhiệm vụ hoặc để cho mục tiêu nhiệm vụ rơi vào tình yêu với cậu."

"Này, anh có chắc anh không chơi tôi?"

Cậu thiếu niên hét vào người đàn ông tóc vàng.

Giết mục tiêu nhiệm vụ hoặc để cho mục tiêu nhiệm vụ rơi vào tình yêu với anh ta. Đây không phải là nhiệm vụ của Bộ sửa chữa hay Bộ di chuyển sao?

Khuôn mặt tóc vàng hơi lệch sang một bên, để lại thiếu niên một bên khuôn mặt.

Thiếu niên đứng bên hông. Thật tuyệt!

Mặt phẳng thứ tư kết thúc.

Tiểu Tiên Nữ: "Chiến lược thực sự chỉ mới bắt đầu, ha ha. Có ngoại truyện về hoàng tử, không viết không viết..."

***

(*) Đồng quy vô tận: cùng nhau chết.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net