Chương 79: Thần Y Khuynh Thành (26).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Chức Phách cô nương, dạo gần đây có vẻ sống không được yên ổn nhỉ."

Thanh Trần vẫn như cũ, một thân y phục tú bà hoa lệ, trong tay giờ có thêm một cái quạt gấp, giống như các người đẹp cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy.

"Lần trước ăn đòn chưa đủ hả?"

Minh Thù mang nụ cười tiêu chuẩn: "Còn muốn ăn một bữa xa hoa nữa không?"

"Chức Phách cô nương..."

Thanh Trần lui về sau một bước: "Ta không có tới tìm nàng đánh nhau."

Ánh mắt Thanh Trần rơi vào thú nhỏ đang chật vật bò ra khỏi bụi cỏ, hắn híp mắt một cái đây là trứng thần thú nở ra phải không? Trông có vẻ hơi sành điệu nhỉ.

"Không đến đánh nhau, ngươi tới làm gì?"

Còn muốn cướp đồ ăn của trẫm?

Thanh Trần thu lại ánh nhìn, khóe miệng cong lên độ cong mê người:

"Hiện tại, Chức Phách cô nương đang bị phiền phức vây quanh, ta đương nhiên đến thay cô nương giải quyết phiền toái rồi."

"..."

Minh Thù dùng ánh mắt đang quan sát quái vật nhìn Thanh Trần:

"Đầu ngươi bị cửa kẹp à? Hay là não bị quái thú ăn rồi?"

Đừng tưởng rằng ngươi chưng ra khuôn mặt có tính lừa dối kia, là có thể thuận miệng nói bừa.

Trẫm không dễ gạt thế đâu!

Thanh Trần kiềm chế tâm tình phát điên:

"Chức Phách cô nương, ta giúp nàng giải quyết chuyện này, nàng chỉ cần giúp ta trị bệnh là được rồi, nàng tuyệt đối không bị thiệt thòi đâu."

"Ngươi đi chết đi." Mệt mỏi quá độ.

Thanh Trần: "..."

Hắn có thể đánh chết nàng không?

Ai nói với lão tử có gương mặt này, thì nhiệm vụ gì cũng cực kỳ đơn giản?

Đơn giản cái con khỉ!

Minh Thù nhấc chân đi ra ngoài cửa, thú nhỏ ôm trứng màu tròn vo đuổi theo Minh Thù.

Thanh Trần ngứa chân chìa chân ra cản đường thú nhỏ.

Cả người đầy lông đủ mọi màu sắc của thú nhỏ trong nháy mắt phồng lên như con nhím, dữ tợn trừng mắt nhìn chân dài trước mặt, móng vuốt nhỏ ôm trứng màu thật chặt, giống như có người muốn cướp trứng của nó.

Thanh Trần nghĩ thú nhỏ này rất thú vị, chợt nghe giọng nói của Minh Thù từ xa xa truyền tới.

"Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng có chọc nó."

Trẫm sờ một cái đã xù lông, tên ngốc này còn dám tùy tiện đưa chân ngáng nó, lá gan cũng to gớm.

"Đây là trứng thần thú nở ra sao?"

Thanh Trần không thu chân, tiếp tục cản đường thú nhỏ, tò mò hỏi:

"Nó là giống loài gì?"

Hắn chỉ biết đây là trứng thần thú, nhưng lại không biết là cái giống gì.

Đến bây giờ, tất cả các thần thú được nở ra chưa hề thấy qua loài nào giống vậy.

"Ngươi hỏi nó đi." Trẫm làm sao biết nó là giống gì.

Nụ cười Minh Thù có vài phần quái dị, trong lúc không rõ có thể thấy có chút chờ mong, nàng chờ mong cái gì không biết?

Thanh Trần có chút suy tư, theo bản năng thu chân lại.

Dường như là cùng với lúc hắn thu chân, chỉ thấy nữ nhân đối diện lộ ra biểu cảm tiếc nuối.

Quả nhiên là có bẫy...

May mà lão tử kịp thu chân lại.

Thú nhỏ trừng mắt nhìn Thanh Trần, lông trên người xẹp xuống, nó ôm trứng màu lắc lư đuổi theo Minh Thù như cục bánh trôi lăn trên đất.

Thanh Trần nhìn chằm chằm thú nhỏ theo Minh Thù rời đi, rất nhanh bên ngoài liền vang lên từng hồi từng hồi kêu la mắng chửi.

Thanh Trần với y phục sặc sỡ đi ra khỏi cửa viện.

Khung cảnh bên ngoài rất nhức mắt.

Nữ nhân mặc áo khoác đỏ như lửa cầm cái chổi quét ngang chiến trường. Cái chổi vốn hết sức tầm thường, lúc này lại như một thần binh lợi khí đánh cho những người này kêu rên không ngừng, không còn sức đánh trả đều quỳ dưới cái chổi.

Chuyện gì thế này, cái chổi được hòa thượng khai sáng sao?

Thanh Trần ôm tay, trong lòng phức tạp mọi tâm trạng đan xen. Lại chỉ có thế giữ nguyên nụ cười mê hoặc lòng người, làm ra vẻ như một đại trượng phu cao ngạo.

Mặt cứng đờ.

Lần đầu tiên phát hiện thấy cứ phải diễn thật mệt mỏi quá.

Rốt cuộc tại sao lão tử phải chịu cái tội này.

Minh Thù oai phong uyển chuyển vung chổi lên đập một cái trên mặt đất, thở ra một hơi mặt mỉm cười:

"Ngày mai, các ngươi còn dám chạy đến chỗ ta hô khẩu hiệu phiền nhiễu dân chúng, ta cam đoan các ngươi có thể sẽ được thoải mái còn hơn ngày hôm nay. Có bản lĩnh thì lên đây đối đầu, coi như là các ngươi đánh chết ta cũng không sao."

Mọi người ôm ngực sợ hãi nhìn chằm chằm vào cái chổi của Minh Thù.

Bầu không khí yên tĩnh lạ thường.

Không biết là ai hét lớn lên một tiếng đi, người trên đất đều đứng lên tự dìu nhau rời đi.

Thanh Trần khoanh tay đi xuống bậc thang, nhìn Minh Thù:

"Chức Phách cô nương cứ buông tha cho bọn họ như thế sao?"

"Chẳng lẽ còn phải chữa thương cho bọn họ sao?

Minh Thù ném chổi, phủi tay: "Ta khám bệnh phí rất đắt, người bình thường không trả nổi."

"Đắt bao nhiêu? Ta đều có thể trả được."

Minh Thù nhếch miệng hở ra hàm răng trắng: "Trả bằng mạng sống."

Thanh Trần "..."

Trị cho đến chết.

Bốn chữ này khắc sâu ấn tượng.

Từ ngày đó, sau khi Minh Thù đánh những người công khai lên án một trận, người đến làm phiền không giảm mà còn tăng lên. Minh Thù đánh người không thấy máu, nhưng người bị nàng đánh lúc đó thì không thấy gì, vài ngày sau thì cảm thấy không ổn, cả người mệt mỏi tay chân nặng trĩu như mang chì, nằm trên giường không thể động đậy mời ai đến xem cũng không có tác dụng gì,

"Công tử, nữ nhân này rất tà môn. Những người bị nàng ta đánh, không một ai may mắn tránh khỏi, ngay cả người của Tuyệt Hồn cốc cũng không khám ra được bệnh."

Thanh Trần nằm trên ghế tựa, có một chút nhìn qua: "Người của Tuyệt Hồn cốc xuất hiện rồi sao?"

"Nàng ta không quay về, người của Tuyệt Hồn cốc đứng ngồi không yên nên phải xuất hiện."

Người bẩm báo dừng một chút: "Công tử, chúng ta có nên đổi người khác, không những người khác của Tuyệt Hồn cốc cũng có y thuật tốt, hay là..."

Thanh Trần mở quạt xoẹt một cái, che nửa mặt khuôn mày cong cong:

"Không, ta chỉ muốn nàng ta chữa trị cho ta."

"Công tử, không phải là người thích nàng ta rồi chứ?"

Nữ nhân kia tự cao lại kiêu ngạo, ngoại trừ có thân phận cốc chủ Tuyệt Hồn cốc, cũng có vẻ hơi dễ nhìn ra, rốt cuộc có cái gì khiến công tử giữ mãi không buông thế.

"Hừ." Ai sẽ thích cái người điên kia.

Hộ vệ kinh ngạc nhìn Thanh Trần.

Thanh Trần nhanh chóng dùng quạt che mặt, đi về phía trước:

"Ta tự có dự định của mình không cần hỏi nhiều, đi xuống đi."

"Vâng." Hộ vệ cẩn thận từng bước rời đi.

Sao lại thấy gần đây, hành vi công tử có chút khác thường.

Đừng nói là công tử thực sự xem trọng nữ nhân kia?

Hộ vệ rùng mình, thật đáng sợ.

Vào đêm, Minh Thù bụng đói cồn cào không tài nào ngủ được.

Thú nhỏ đang ôm trứng ngủ bên cạnh, bị Minh Thù tát một cái té xuống phía dưới, thú nhỏ giật mình tỉnh giấc, xù lông nhe răng trợn mắt trừng Minh Thù.

Làm gì đấy!

Lại đánh nó!

Sau này nó không lớn nổi, đều là tại nàng.

Minh Thù ung dung nhìn nó, trong họng thú nhỏ rầm rì vài tiếng, tiểu móng vuốt ôm trứng màu xê dịch sang bên cạnh, chừa chỗ cho nàng.

"Nói cũng không nói, ngươi tiến hóa thất bại à?"

Minh Thù mặt ghét bỏ.

Thú nhỏ tiếp tục nhếch miệng trừng Minh Thù, hung ác kháng nghị.

"Dữ dằn làm gì, ngươi cũng không biết nói."

Còn dám hung hãn trừng nàng, bé không dạy lớn sinh hư.

Thú nhỏ: "..."

Đáng ghét, chờ đó rồi nó sẽ biết nói.

Chọc thú nhỏ xong, Minh Thù xuống giường đi tìm đồ ăn, đi được nửa đường thì thấy Lưu Phong đang đứng im như cái cột trong góc tối.

Hắn dường như không cần ngủ, mà cũng chẳng bao giờ Minh Thù thấy hắn ngủ, nửa đêm tỉnh dậy cũng thấy hắn đứng ở chỗ gần nàng, có thể xem xét thưởng cho hắn bằng khen vệ sĩ của năm rồi.

Minh Thù ăn xong quay lại thì thấy Lưu Phong không còn ở chỗ đó nữa, nàng đang cảm thấy kỳ lạ thì nghe thấy một tiếng động giống như một vật to lớn nào đó vừa rơi xuống.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net