Chương 81: Thần Y Khuynh Thành (28).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói Minh Thù nhẹ nhàng: "Đánh một trận là được."

Đứa trẻ không nghe lời, đánh một trận là được.

Minh Thù nói đánh là đánh, căn bản không cho Bạch gia chủ cơ hội nói chuyện, nghe giọng gào thét của Bạch Yên Nhiên đến da đầu tê dại.

Bạch gia chủ tức giận muốn đi đến ngăn cản, đương nhiên Lưu Phong và Hồi Tuyết không thể nhìn tiểu thư nhà mình bị bao vây tấn công, tiến lên hỗ trợ, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn.

"Ngươi đánh ta làm gì?"

"Ta đánh ngươi lúc nào?"

"Mẹ nó! Ngươi còn không thừa nhận, lão tử tận mắt thấy đó."

"Ngươi mắt mù à."

"Ai mắt mù? Ai mắt mù, lên cho ta!"

Các bên giao chiến, dẫn đến quần chúng vây xem, cuối cùng biến thành trận chiến hỗn loạn.

Thanh Trần đứng ngoài đám người, đỡ trán thở dài.

Đời này hắn đừng mơ kịch anh hùng cứu mỹ nhân gì đó.

Yên lặng xem kịch đi!

Bạch Yên Nhiên được cứu trở về, trận đánh cũng ngừng, một đám người đứng thành một hàng, giằng co với Minh Thù.

Minh Thù vỗ vỗ y phục hơi nhăn, thật là đói.

Tiêu hao nhiều thể lực, phải ăn gì đó để bổ sung.

"Nghe nói có người ở cung môn đánh nhau, bổn vương còn không tin, không ngờ là thật, sức lực các vị thật tốt."

Nam nhân trẻ tuổi có vài phần giống Phượng Thành, bị mọi người vây quanh.

Nếu Phượng Thành là cơn gió lạnh lùng kiên trực, thì người đàn ông này trông thật gian trá, vừa nhìn gương mặt này, liền biết là nhân vật phản diện.

"Tứ vương gia."

"Tứ vương gia."

Tứ vương gia gật đầu, chắp tay đi vào giữa: "Xảy ra chuyện gì? Đây là cấm địa cung môn, các ngươi ở đây đánh cái gì?"

Tứ vương gia đơ mặt, khi nói đến phần sau, có vẻ rất không vui:

"Hôm nay mọi người tới chúc thọ phụ hoàng, không biết còn tưởng các ngươi đến quấy rối."

"Tứ vương gia, đều tại nàng ấy."

Cái mũ quấy rối này, cũng không dám tùy tiện nhận, lập tức đổ cho Minh Thù:

"Là nàng ấy ra tay trước."

Bạch gia chủ cũng đứng ra, thái độ không phải cung kính, cũng không phải tỏ thái độ:

"Tứ vương gia, chuyện này là do Chức Phách khiêu khích trước, bắt giữ tiểu nữ, nói năng thô lỗ, ta bất đắc dĩ mới ra tay."

Bạch Yên Nhiên thoi thóp được người dìu đến, muốn nói chuyện nhưng ngay cả việc muốn phát ra tiếng cũng khó khăn, chỉ có thể phối hợp gật mạnh đầu, bày tỏ Bạch gia chủ nói sự thật.

Một đám người phía sau phụ họa.

Chính là nàng ấy.

Chính là nàng ấy.

Chúng ta vì chính nghĩa mới ra tay với Minh Thù.

Minh Thù: "..."

Những tiểu yêu tinh này không chỉ mắt mù, còn mù cả tâm, chỗ nào cũng mù.

Tứ vương gia nghe xong cáo trạng, ánh mắt kiêu căng rơi xuống người Minh Thù, híp mắt nói:

"Vị này chính là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc, Chức Phách cô nương?"

Minh Thù nở nụ cười, phủ nhận: "Không phải."

Mọi người: "..."

Ngươi nha, mở to mắt nói dối.

"Vì sao Chức Phách cô nương gây chuyện ở cung môn?"

Mọi người đều biết nàng là ai, Tứ vương gia không để ý chuyện này, trực tiếp vào chủ đề chính.

"Ta gây chuyện sao?"

Trên gương mặt xinh đẹp của Minh Thù tràn đầy vô tội, trong mắt lại mang ý cười:

"Con mắt nào của ngươi thấy ta gây chuyện? Các ngươi đừng nói lung tung, ta chỉ đánh người, ai biết dây thần kinh nào của bọn họ đột nhiên chập mạch rồi tiến vào, liên quan chuyện gì đến ta."

Trẫm một mình yên ổn, bọn họ muốn đánh nhau, trẫm có thể làm gì?

Đánh người còn nói đến đắc ý như thế, ngươi rất ung dung nha!

Trán Tứ vương gia cũng đầy vạch đen, cốc chủ Tuyệt Hồn cốc này, dường như có chút khác với bình thường.

"Nếu không phải cô đánh Yên Nhiên trước, bọn ta sẽ ra tay sao? Tứ vương gia, ngài đừng nghe nàng ấy nói bậy, đầu tiên nàng ấy bắt tiểu nữ ta, sau đó thì ra tay đánh người, bây giờ còn muốn trốn tránh trách nhiệm." Bạch gia chủ gào còn to hơn.

"Chức Phách cô nương, vì sao đánh người?"

"Chặn đường." Bao cát đưa đến cửa, có ngu mới không đánh.

"..."

Lời này thực sự không có cách nào tiếp nhận.

Trong không khí tràn ngập khó xử, thời gian dường như ngưng đọng lại.

Ánh mắt Minh Thù bỗng nhiên xẹt qua người Tứ vương gia, thoáng dừng lại bên hông hắn, giọng điệu kinh người:

"Xúi giục người Tuyệt Hồn cốc tạo phản chính là ngươi?"

Sau lưng Tứ vương gia chợt căng thẳng, bàn tay chậm rãi nắm chặt dưới ống tay áo.

"Tiểu thư?"

Hồi Tuyết cũng kinh ngạc, dường như tiểu thư cũng không quản chuyện người Tuyệt Hồn cốc tạo phản, sao lúc này một mực chắc chắn Tứ vương gia đứng phía sau, xúi giục người Tuyệt Hồn cốc tạo phản?

"Ta nói lung tung."

Khóe miệng Hồi Tuyết giật một cái, Tứ vương gia ngoài cười nhưng trong không cười:

"Chức Phách cô nương, trò đùa này không hề buồn cười."

"Nhưng mà..."

Minh Thù nói tiếp: "Bây giờ ta xác nhận. Tứ vương gia là ngươi xúi giục người Tuyệt Hồn cốc tạo phản, muốn làm gì đây?"

Giọng nói của nàng tự tin chắc chắn.

Tâm tình Tứ vương gia phập phồng không ổn định, mồ hôi lạnh không tự chủ túa ra. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng chỉ là một nha đầu non nớt, có cái gì phải sợ.

"Chức Phách cô nương, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói lung tung, cô nói ta xúi giục người Tuyệt Hồn cốc tạo phản, không biết có chứng cứ gì. Thứ vu khống như cô, bổn vương có thể trừng trị cô tội bất kính."

Tứ vương gia nói câu sau thì cường thế nổi dậy, ánh mắt cũng sắc bén lên.

Người xung quanh cũng không dám thở mạnh.

Chức Phách này vừa làm ra chuyện lớn như vậy, bây giờ lại đắc tội Tứ vương gia, lá gan của nàng là mạ vàng hay khảm kim cương vậy?

Minh Thù cười khẽ, nói năng có khí phách: "Không có chứng cứ, chính là ngươi."

Có chứng cứ nàng cũng lười nói, quá dài lãng phí thể lực. Lãng phí thể lực, chẳng khác nào lãng phí máu thịt, lãng phí máu thịt chính là lãng phí sinh mệnh.

Tứ vương gia chủ ý, vô ý liếc nhìn Nhất Minh bên cạnh, thân thể Nhất Minh co rúm lại, lắc đầu, hắn không nói gì.

Hai người trao đổi bí mật, Minh Thù vây quanh nhìn Nhất Minh. Nhất Minh đối diện với đôi mắt đầy hứng thú của Minh Thù, giống như bị bắt gian tại giường, mồ hôi nhất thời túa ra, ánh mắt né tránh, không dám nhìn Minh Thù.

"Hừ, Chức Phách cô nương đã nói như vậy, không sợ cười rụng răng sao?"

"Đừng lo, một lát nữa ngươi sẽ không còn răng để cười, sẽ không cười rụng răng đâu."

Giọng nói Minh Thù dịu dàng, giống như gió xuân tháng ba thổi qua mặt, mang theo hương thơm và sự mềm mại say lòng người.

Giọng nói của nàng thực sự rất êm tai, êm tai đến mức làm người khác lơ là quên mất lời nàng nói gì.

Nhưng mà lời kia...

Thực sự không có cách nào lơ là.

Thế nhưng là ý gì đây?

Đừng nói Tứ vương gia nghe không hiểu, người ở đây cũng không có ai nghe hiểu.

"Ý của nàng ấy là sẽ đánh ngươi không còn răng."

Giọng của một người, từ chỗ cao vang lên.

Mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con bướm hoa ngồi trên đá sư tử của cung môn, vạt áo hơi rộng mở lộ ra xương quai xanh trắng nõn, tư thế ngây ngất. Một tay hắn che ánh mặt trời, môi mỏng hồng nhạt sáng bóng mê người, làm cho người ta muốn nếm thử mùi vị của nó.

Tường hồng ngói xanh sau lưng ảm đạm, toàn bộ thế giới chỉ còn lại màu sắc ấy, được hắn liếc mắt nhìn cũng giống như bị dẫn hồn đi.

Lại là hắn!

Lên sân khấu liền yêu nghiệt như thế, thật sự coi mình là đến bán thân sao?

Minh Thù từ trước đến nay, không có cảm tình gì đối với người cướp đồ ăn vặt của mình.

Không, giá trị cảm tình chỉ là phụ.

Mỗi nơi đều có thể gặp phải tên bệnh thần kinh, vậy là đủ rồi.

Điều đáng ăn mừng duy nhất là nơi này không phải lạn đào hoa (*).

Mục tiêu chính xác của tên ngốc này, chỉ là muốn mình xem bệnh cho hắn.

Xem bệnh cái gì, có thời gian như vậy, vẫn không bằng để trẫm ăn thêm vài miếng, lúc đánh nhau cũng có thể trâu bò một chút.

Quên đi, đánh người trước đã.

***

(*) Lạn đào hoa: Chỉ tình cảm nam nữ bất chính, qua lại bừa bãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net