Chương 1211: Dư Âm Còn Văng Vẳng (8).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT: morticia.

"Mấy cô mấy cậu nghịch ngợm cũng có chừng mực thôi, nếu theo lời mấy đứa nói, bạn học Dịch Giảo Giảo đi phía trước, sao có thể ghim kim lên mắt cá chân bạn học phía sau?"

Tưởng Nhạc: "..."

Cậu cũng rất nghi ngờ đấy.

Nhưng mà anh Chiến nói có thể mà!

Bọn họ còn cách nào nữa đâu!

"Tôi nói cho mấy cô mấy cậu biết, mấy đứa còn nhiều chuyện nữa, là tôi gặp phụ huynh đấy..."

Lục Chiến đi đến trước bàn làm việc của lão Vương, cầm chậu cây tiên nhân cầu của ông lên.

"Cậu thả xuống, thả xuống..." Lão Vương gần như là dùng cả mạng sống hét lên.

Lục Chiến cực kỳ bình tĩnh: "Em biểu diễn cho chủ nhiệm Vương xem một lần, xem làm bằng cách nào."

Lão Vương quay đầu nhìn bốn người khác đang mơ hồ.

Lại quay đầu nhìn Dịch Giảo Giảo không cảm xúc, và biểu cảm phức tạp của nữ sinh.

Cuối cùng nhìn về phía Minh Thù, Minh Thù giấu đồ ăn vặt ra sau lưng, hơi phồng má, vô tội nhìn lão Vương.

"Giấu cái gì mà giấu! Tôi thấy rồi, ai cho em mang đồ ăn vặt vào phòng làm việc của tôi, đưa đây!"

Minh Thù: "..."

Minh Thù nhanh chóng nhét hai miếng cuối cùng vào miệng, quai hàm phồng lên giao bì cho lão Vương.

Lão Vương cầm bì rỗng: "..."

Tức chết tôi rồi!

Tức chết tôi rồi!!

Lão Vương cầm bì đồ ăn vặt ném xuống dưới đất: "Hôm nay nếu mấy đứa dám lấy tôi ra làm trò đùa, tôi cho mấy đứa biết thế nào là lễ hội."

Minh Thù lập tức nói: "Anh Chiến, bắt đầu biểu diễn đi." Xem xét phong thái của vị này là người làm đại sự.

Lục Chiến: "..."

Cậu lui về sau hai mét, đứng đó bất động.

Bầu không khí trong văn phòng cực kỳ nghiêm túc.

Lão Vương chờ nữa ngày cũng không thấy gì, thúc giục nói: "Bắt đầu đi? Để tôi xem xem cậu có kỹ thuật gì? Chơi game có skill, lại cảm thấy ngoài đời thực cũng có skill à?"

Lục Chiến: "Chủ nhiệm Vương xem cây tiên nhân cầu thử đi."

Lão Vương: "???"

Lão Vương đi về phía cây tiên nhân cầu, cây tiên nhân cầu không phải tiên nhân cầu ban đầu...

Trên cây tiên nhân cầu, có một cây ngân châm ghim lên đó.

Nhưng vừa nãy...

Ông không thấy Lục Chiến động đậy!

Chắc chắn vừa nãy lúc cậu cầm cây tiên cầu lên đâm vào.

Lão Vương từ chối tin, cũng tự mình cầm cây ngân châm xuống: "Cậu làm lại."

Một phút sau.

Lão Vương ngồi trên ghế nghi ngờ nhân sinh, trên thế giới này thật sự có võ lâm đại hiệp? Nội công gì gì đó?

Trong trường học này vậy mà ẩn giấu một cao thủ như vậy.

Minh Thù hứng thú nhìn Lục Chiến, vừa nãy xung quanh người cậu có một dòng khí, hình như che đi để mọi người không nhìn thấy cậu động tay.

Trên thực tế, cậu chỉ đi qua, đâm ngân châm lên thôi.

Nhưng xem những người có mặt...

Hình như đến cả Dịch Giảo Giảo cũng không phát hiện ra.

"Nhưng mà... Cho dù thế, mấy đứa cũng không thể xác định, người làm là bạn học Dịch Giảo Giảo được chứ?"

Nửa ngày lão Vương mới tìm về được giọng nói của mình.

Dịch Giảo Giảo ỷ vào điểm này không hề sợ hãi: "Mấy người không có bằng chứng, lập tức nói là tôi làm, bây giờ tôi còn có thể nói là do mấy người làm đấy? Vừa nãy Lục Chiến thể hiện bản thân có năng lực này, tôi chỉ là người bình thường, không có năng lực như cậu ta. Vả lại sao tôi lại ra tay với bạn học của mình được?"

Lục Chiến nhìn về phía cô ta, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt.

Cậu đột nhiên đưa tay ra, ném ngân châm về phía Dịch Giảo Giảo.

Ngân châm với tốc độ cực nhanh, Dịch Giảo Giảo cảm giác được năng lượng lúc cô ta sử dụng ngân châm.

Hùng vĩ hơn, thuần khiết hơn, mạnh mẽ hơn.

Lục Chiến này...

Chắc chắn phải dùng sức mạnh của mình ngăn lại, nhưng chắc chắn sẽ bại lộ bản thân.

Nhưng nếu không cản lại...

Cứ như vậy trong một cái nháy mắt, trong đầu Dịch Giảo Giảo suy nghĩ được mấy vòng.

Cuối cùng theo phản xạ tự nhiên, cơ thể phản ứng nhanh hơn não, đưa tay bắt lấy ngân châm.

Lão Vương: "..."

Tôi là ai, đây là đâu, tôi đang làm gì?

Bốn người bên kia cũng chả khá hơn chút nào, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lại cảm thấy cực kỳ căng thẳng.

Sắc mặt Dịch Giảo Giảo cực kỳ khó coi.

"Cậu rốt cuộc là ai?"

Lục Chiến đút tay vào túi: "Không phải là người nào, chỉ là không quen nhìn người khác dùng dị năng hại người."

Dị năng ——

Dường như mọi người đã được mở ra một cánh cửa mới.

Trong đầu Dịch Giảo Giảo cũng ong ong lên.

Cô ta cho rằng mình là độc nhất vô nhị trên thế giới này.

Thì ra không phải.

Thì ra sức mạnh này được gọi là dị năng?

Văn phòng lần nữa yên tĩnh lại.

Không biết trôi qua mấy phút, Lục Chiến đột nhiên nói: "Chủ nhiệm Vương, chuyện đã rõ ràng, là bạn học Dịch Giảo Giảo đẩy bạn học này xuống."

Minh Thù và Dịch Giảo Giảo đồng thời nhìn về phía Lục Chiến.

Lục Chiến có chút ngoài ý muốn đối đầu với ánh mắt của Minh Thù.

Lão Vương đã thu lại biểu cảm 'tôi là ai, đây là đâu, tôi đang làm gì'.

Dáng vẻ nghiêm túc nói: "Tôi biết rồi, chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm túc."

Minh Thù: "..." Đây là mất trí nhớ tập thể à?

Biểu cảm của bốn người bên kia cũng chứng minh, bọn họ không chỉ mất trí nhớ, hình như cả quá trình đều là sai lầm.

Dịch Giảo Giảo: "..."

"Những người khác về trước đi, bạn học Dịch Giảo Giảo ở lại, bạn học kia đến phòng y tế trước đi." Lão Vương lại tiếp tục chỉ huy: "Mấy cô mấy cậu, an phận một chút cho tôi, lại để tôi bắt được, không có quả ngon mà ăn đâu."

"Quả xấu cũng không ăn." Minh Thù tiện mồm nói tiếp.

"Tang Âm, bản kiểm điểm hồi nãy em đọc..."

Minh Thù cười lui ra ngoài: "Chủ nhiệm Vương, em còn... chưa làm bài tập về nhà."

Lúc Minh Thù đi ngang qua Dịch Giảo Giảo.

"Cố lên, xem trọng cậu nha." Minh Thù cười tủm tỉm cổ vũ Dịch Giảo Giảo.

"Cậu..."

"Lúc cậu tức giận là lúc đáng yêu nhất, giữ vững nha, tức giận làm cậu xinh đẹp!"

Minh Thù vui vẻ rời khỏi văn phòng.

Về kiếm thêm đồ ăn!

Không có ai thưởng cho mình, thì tự mình thưởng cho mình.

-

Bốn người còn lại còn hơi hoang mang, Lục Chiến đuổi bọn họ đi trước, vậy mà bọn họ cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Ánh mắt Lục Chiến quái lạ nhìn cô dò xét: "Vậy mà cậu không bị ảnh hưởng, cậu cũng là dị năng giả?"

Chỉ có dị năng giả mới có thể chống lại.

"Không phải." Minh Thù nhún vai: "Tôi chỉ là người bình thường, người bình thường thật sự."

"Vậy sao cậu không bị ảnh hưởng?"

"Có lẽ vì tôi khá đặc biệt?" Minh Thù suy đoán: "Cậu xem TV, không phải người bình thường đều là nhân vật chính à? Có lẽ tôi là người được chọn đó, sắp làm nhân vật chính cứu vớt thế giới. Có khi có huyết mạch đặc thù gì đó không chừng, chiếu sáng một cái, tự nhiên có đĩa bánh từ trên trời rơi xuống ấy chứ."

Nhân vật phản diện mà muốn làm nhân vật chính thì không phải nhân vật phản diện tốt!

Lục Chiến: "..." Xem TV nhiều quá à?

"Sao cậu biết người làm là Dịch Giảo Giảo?" Lúc dị năng giả sử dụng dị năng, đồng loại có thể cảm nhận được, nếu cô không có dị năng, vậy sao cô biết được.

Minh Thù tiếp tục bốc phét: "Nhân vật chính thần cơ diệu toán thế đấy, có vấn đề gì không?"

Lục Chiến: "..."

Lục Chiến trầm mặc giây lát, cậu trầm giọng nói: "Chuyện dị năng giả, cậu phải giữ bí mật, nếu cậu rêu rao, lần sau người tới, có khi không phải tôi."

"Ồ, tôi không định lên báo đâu."

Lục Chiến ngẫm lại câu này hai lần, mới hiểu được cô có ý gì.

Hình như có ý như câu nói ngoài cổng trường.

"Cậu không tò mò chuyện dị năng?"

"Không tò mò, tôi còn từng gặp thần tiên nữa kìa." Minh Thù miệng toàn mùi thuốc nổ.

"..."

EDIT: morticia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net