- Gian Hùng Giữa Đường (7) -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Thẩm Sính tỉnh lại, trước nhìn thấy phía chân trời trăng đã sáng, trong trẻo nhưng vạn phần lạnh lùng.

Chóp mũi tràn ngập mùi máu tươi khiến người khác buồn nôn.

Tầm mắt chậm rãi dừng ở thân ảnh đang ôm người hắn.

Hắn nằm ngang ngực nàng, hai tay nàng vòng qua chính mình, tầm mắt không có tiêu cự nhìn vào hư không.

"Đại nhân?"

Chuyện trước đó ... hắn một chút ấn tượng cũng không có.

Ngực đau quá.

Minh Thù chậm chạp cúi đầu nhìn qua: "Tỉnh."

Thẩm Sinh chống lại ánh mắt Minh Thù, chung quy vẫn cảm thấy có chút bất thường, gió đêm phất qua, mùi máu tươi tựa hồ càng đậm.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía bên kia, bọn họ ngồi ở trên một bậc thềm tam cấp, bên dưới bậc thềm, thậm chí chỗ xa hơn, tất cả đều là máu và thi thể.

Cả thế giới, giống như chỉ còn lại bọn họ.

Thẩm Sính có chút sợ hãi nhìn về phía Minh Thù.

Minh Thù cúi xuống hôn lên trán hắn, nhẹ đến không có tí sức nào.

"Ta làm, sợ hãi sao?"

Giọng nói của nàng rất nhẹ, giống như sợ dọa đến hắn.

Trên người lộ ra một cỗ hơi thở khiến người ta đoán không ra, có chút mơ hồ, dường như giây tiếp theo sẽ tan biến.

Trái tim Thẩm Sinh đập mạnh, nói không nên lời là cảm giác gì, tim đập mạnh và loạn nhịp không thôi.

Hắn nắm chặt tay Minh Thù, tại thời điểm nàng rời đi liền đuổi theo nàng.

Cánh môi kề sát.

Yên lặng vài giây, cũng không biết người nào bắt đầu, dây dưa mật thiết, đầu lưỡi dần tê dại an ủi tim loạn nhịp.

Thẩm Sính có chút không thở nổi, ngực đau một trận.

Minh Thù phát hiện hắn không bình thường, buông lỏng hắn ra.

Thẩm Sính ngực phập phồng kịch liệt, hắn kéo tay Minh Thù, đặt tại vị trí trái tim mình.

"Ta cái gì cũng không sợ, ta chỉ sợ mất đi ngươi."

Minh Thù nhìn hắn vài giây, chậm rãi cười rộ lên.

Thẩm Sính cuối cùng phản ứng lại, nàng vừa mới cười, nàng dùng một loại biểu cảm xa lạ cùng hắn nói chuyện, cùng hắn hôn môi...........

Ngay tại thời điểm Thẩm Sính nghĩ ngợi lung tung, hô hấp lại lần nữa bị cướp lấy, không như vừa nãy mạnh mẽ cướp đoạt, chỉ là rất nhẹ hôn môi.

Mang theo hương vị lười biếng, bịn rịn.

-

Người Đại Lương Quốc trong một đêm toàn bộ đều đã chết, kể cả thái tử.

Có một số dân chúng bị chính người Đại Lương Quốc giết, nhưng đa phần bá tánh và người vô tội vẫn còn sống nhưng nhiều người vẫn còn đắm chìm trong buổi tối kinh hoàng đó.

Nhưng bọn họ cũng không thể phủ nhận, nếu không có Minh Thù, hiện tại Phượng Kì Quốc, có thể liền thay đổi.

Đại Lương hao hết tâm tư, ngày ngày lẻn vào kinh thành, thiết lập một ván cờ lớn như vậy.

Giết chết Tống tướng quân, vu oan cho Thừa tướng, thừa dịp lực chú ý của mọi người đều ở Phủ Thừa Tướng, liền trong thành muốn làm gì thì làm.

Người Đại Lương Quốc quả thực tâm hiểm ác vô cùng.

Nếu bọn họ thực hiện được, có lẽ cuối cùng Phượng Kì Quốc chỉ có thể trở thành 'vong quốc nô'.

Vì thế việc này làm cho Minh Thù -----

Làm gian hùng an ổn ngồi trên ngai vàng.

Đoan Mộc Thư cũng bị thái tử dùng cổ độc khống chế, thái tử đã chết, thân thể hắn cũng dần chuyển biến tốt.

Cho dù Đoan Mộc Thư giỏi nấu cơm, Minh Thù cũng không có thái độ tốt với hắn, tống hắn ra khỏi Phủ Thừa Tướng.

Lúc trước có thể Trầm Ngọc bị Thái Tử giam giữ, vài ngày sau khi chuyện này phát sinh, nàng ta mới chật vật xuất hiện.

Trong cung tình huống cũng không quá loạn, Trầm Ngọc không nghĩ tới người mà chính mình ghét nhất, lại bảo trụ ngôi vị hoàng đế.

Trong triều bỏ trống không ít ghế, Minh Thù còn có tâm tình cùng Trầm Ngọc thưởng thức mấy cái ghế trống này, Trầm Ngọc tuổi gì là đối thủ của Minh Thù?

Trong triều đại thần phe của nàng ta ít ỏi, không có mấy.

Trầm Ngọc còn muốn giãy dụa, muốn cùng Minh Thù chia phe đánh nhau, kết quả vĩnh viễn đều là nàng ta thất bại, còn mang một bụng bực bội.

Nữ hoàng Trầm Ngọc này bị làm cho nghẹn khuất, nghĩ muốn tìm biện pháp diệt trừ Minh Thù, nhưng mà ... đừng nói là diệt trừ nàng, ngay cả một cọng tóc của người ta cũng không có đụng đến được.

"Bệ hạ đã ba ngày rồi không có vào triều...."

"Không thể nào, ai, phải làm sao bây giờ?"

Tới giờ lâm triều, Trầm Ngọc lại không vào triều, các đại thần khẽ nói nhỏ.

Minh Thù trấn định từ từ ăn điểm tâm, các đại thần cũng không dám cùng nàng nói chuyện, đến ngay cả đảng Thừa tướng, hiện tại cũng là hơi hơi sợ.

"Thừa tướng."

Vốn là vật biểu tượng Trương các lão hôm nay lại đột nhiên chủ động cùng Minh Thù nói chuyện.

Minh Thù hai mắt đánh giá nàng: "Trương các lão?"

Trương các lão: "Thừa tướng nghĩ hiện tại Phượng Kì quốc có thể đi bao xa?"

Good! Đây chính là lời nói cao thượng, không hổ danh là các lão.

"Trương các lão muốn nói cái gì?"

Trương các lão nhìn về phía Long Ỷ: "Không có gì, ta chỉ là cảm thán một chút, tiên hoàng mà ở thời điểm này, mọi chuyện đều có thể tốt đẹp."

Trương các lão nói xong lời này liền không phát ngôn gì nữa, đứng dậy rời khỏi Càn Khôn điện.

Minh Thù đang cầm điểm tâm cũng rời đi, các đại thần thấy vậy cũng không chần chừ đều rời khỏi Càn Khôn điện.

Trầm Ngọc gần đây đều sủng hạnh Hoàng Quý Quân, cơ hồ ở nơi đó của Hoàng Quý Quân hàng đêm (ai đó nói cho ta biết Sênh Ca là gì đi?), ai khuyên cũng chưa từng dùng[?].

Không chỉ thế, Trầm Ngọc còn phân phó xuống, phải nạp Quân.

Trầm Ngọc vẫn là nữ hoàng, các đại thần đều không có bất mãn, vẫn là tặng một ít nam tử tiến cung.

"Bệ hạ, đến uống rượu."

"Bệ hạ...."

Phùng các lão ở ngoài điện chợt nghe thấy thanh âm bên trong, thân thể có chút mập mạp tức giận đến run nhè nhẹ.

Nàng ta không cố kị cái gì lễ nghi quần thần, trực tiếp đẩy cửa vào.

"Phùng các lão...." Trầm Ngọc ôn nhu ngẩng đầu, long bào trên người hỗn loạn, nào phải bộ dạng nên có của một nữ hoàng.

"Bệ hạ!" Phùng các lão quỳ xuống: "Ngài tỉnh táo lại một chút!".

"Tỉnh lại?" Trầm Ngọc giống như nghe thấy chuyện cười, cười đến không ngừng được: "Hiện tại triều đình không phải do Cảnh Sắt độc đoán làm chủ sao, trẫm tỉnh lại thì có ích lợi gì?"

"Bệ hạ! Ngài mới là nữ hoàng!"

" Một cái ngay cả thần tử của mình cũng đấu không lại thì nữ hoàng cái thá gì?" Trầm Ngọc ha ha cười: "Tính cái gì mà nữ hoàng."

"Tính cái gì nữ hoàng!"

Nàng đột nhiên động thủ ném đi cái bàn trước mặt, nam tử hầu hạ bên cạnh bị kinh hách đều quỳ trên mặt đất.

"Các ngươi ... ngươi, ngươi ngươi ... ngươi đều là đến để chê cười trẫm có đúng không?" Ngón tay Trầm Ngọc chỉ đến Phùng các lão: "Ngươi cũng vậy!"

Phùng các lão cúi đầu: "Vi thần không dám."

Phùng các lão tận tình khuyên bảo: "Bệ hạ, nếu ngài không phấn chấn, đó mới chính là kết thúc."

"Ta nghĩ có thể thay đổi hết thảy, ta nghĩ ta đã có thể chứng minh cho hoàng mẫu thấy, lựa chọn lúc trước của nàng là hoàn toàn sai lầm..."

Trầm Ngọc thì thào tự nói.

"Chính là, vì cái gì mà Cảnh Sắt lại muốn cùng ta đối nghịch? Lúc trước nàng ta phụ tá Trầm Ngôn, vì cái gì nàng ta không chịu phụ tá ta?"

"Đoan Mộc Thư cũng không lựa chọn ta, các ngươi cũng không lựa chọn ta, dựa vào cái gì mà nàng ta Trầm Ngôn có thể...?"

Phùng các lão nghe thấy Trầm Ngọc nhắc tới Trầm Ngôn, đầu tiên là nhíu mày, càng nghe càng thấy không thích hợp.

Trầm Ngọc nói năng lộn xộn một trận, nàng ta tạm dừng trong chốc lát, hình như có chút không kiên nhẫn: "Ngươi đi ra ngoài, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi!"

Phùng các lão hạ giọng: "Bệ hạ, ngài không thể suy sụp như vậy."

"Trẫm cần ngươi dạy trẫm phải làm cái gì sao?" Ngón tay Trầm Ngọc chỉ ra ngoài đại điện: "Cút đi!"

"Bệ hạ, vi thần là vì ngài."

Trầm Ngọc rống giận: "Trẫm nói ngươi cút đi!"

"Bệ hạ, ngài hôm nay không đáp ứng với vi thần sẽ tỉnh dậy, thần liền quỳ gối ở đây không đứng dậy!"

" Tốt, ngươi cũng muốn cùng trẫm đối nghịch, các ngươi đều muốn cùng trẫm đối nghịch!" Trầm Ngọc đột nhiên đứng lên, hướng tới bên ngoài gọi người: "Người đâu, tới bắt nàng ta giam vào đại lao cho trẫm!"

Phùng các lão trừng lớn mắt: "Bệ hạ!"

Ngự lâm quân nghe theo Trầm Ngọc, mặc dù có chút chần chừ nhưng Trầm Ngọc cả người một bộ các ngươi không nghe trẫm trẫm liền chém đầu các ngươi, nên chỉ có thể kéo Phùng các lão rời đi.

[Chương mới ~]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net