- Kỷ Nguyên Tinh Hệ (1) -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì làm mỗi phần một chương khá mất thời gian nên ta chuyển một thế giới nữ chính xuyên vào là một chương cho dễ đọc, mỗi lần như vậy ta đăng được 2 chương tương đương hai thế giới, đọc cho đã. 

Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ. 

- Thân -

#Dẫn nhập tinh hệ: Tây Dạng một lời không hợp liền đoạn tuyệt quan hệ.#

"Vực chủ, Tây Dạng vực chủ?"

Ánh mắt Minh Thù chợt sáng tỏ, trước mắt rực rỡ, ăn uống linh đình, âm nhạc cổ điển chuyển động êm dịu bên tai.

Cả trai lẫn gái xúng xính nhã nhặn khiêu vũ trên sàn nhảy.

Trước mặt cô là một người đàn ông đang ngồi, để râu, vừa nhìn chính là một gương mặt khôn khéo.

Vực chủ là xưng hô kiểu gì?

Ánh mắt người đàn ông để râu lóe lên: "Tây Dạng vực chủ, chúng tôi là người hợp tác lâu dài với lão vực chủ, lần này cũng không ít hàng, khi còn sống lão vực chủ đều sẽ có ưu đãi, kiểu gì thì Tây Dạng vực chủ cũng phải có chút ưu đãi chứ!"

Minh Thù hoàn toàn nghe không hiểu lời của người đàn ông để râu, cô chỉ có thể lịch sự cười cười với hắn: "Tôi đến phòng rửa tay."

Người đàn ông để râu lên tiếng: "Vậy tôi ở đây chờ vực chủ."

Minh Thù phát hiện kiến trúc ở đây tuy là thời cổ đại, nhưng trình độ khoa học kỹ thuật cực kỳ hiện đại, cô nhìn hơn nửa ngày mới thấy được nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh cũng hoàn toàn khác với ấn tượng của cô, nói chung nhìn vô cùng rộng rãi sáng sủa.

Vừa nhìn đã biết không phải thế giới bình thường.

Bỏ đi, tiếp thu kịch bản trước đã.

Nữ chính giả tên là Ngải Nặc, con gái duy nhất của Ngải tướng quân đế quốc tinh vực Hoa Hạ, có thể nói là cưng chiều như vàng ngọc trong tay.

Ngải Nặc vốn nên trở thành hoàng tử phi của đế quốc, ai ngờ Ngải Nặc lại thích một cô gái.

Cô gái này không phải ai khác, chính là nữ chính.

Để có được nữ chính, Ngải Nặc phải hao tổn tâm tư.

Đương nhiên, cuối cùng cô ta không có được nữ chính, ngược lại bị nam chính vứt xuống một tinh cầu cằn cỗi, chịu dằn vặt mà chết.

Ngải Nặc trọng sinh trở về cùng với bàn tay vàng.

Trước tiên cô ta ngụy trang mình là một cô gái vô hại đáng thương ở bên cạnh nữ chính, tiện thể diệt trừ tất cả mọi người bên cạnh nữ chính, bao gồm sắp đặt cho nữ chính và nam chính trở mặt thành thù.

Cuối cùng thành công ở bên nữ chính.

Nguyên chủ tên là Tây Dạng.

Trong kịch bản gốc, Tây Dạng người này cũng chưa từng xuất hiện.

Là sau khi nữ chính giả sống lại thay đổi diễn biến, dẫn tới nữ chính bị thương nặng có thể dẫn tới mất mạng.

Cô ta tìm tất cả mọi người, nhưng không ai có thể cứu được nữ chính.

Nữ chính giả không biết nghe tin từ đâu rằng thứ trong tay Tây Dạng có thể cứu nữ chính, liền tìm đến Tây Dạng.

Nguyên chủ có thể cứu nữ chính, nhưng thứ cô đang nắm giữ cũng đã có chỗ cần dùng, cho nên đưa ra một yêu cầu hà khắc, hy vọng nữ chính giả biết khó mà lui.

Ai ngờ nữ chính giả chẳng những không biết khó mà lui, mà còn lên kế hoạch lấy cắp.

Sự việc bại lộ, Tây Dạng giận dữ hạ lệnh cho người dẫn cô ta về.

Tất nhiên vẫn chưa truy được kết quả.

Nữ chính giả và nữ chính đã mất tích, Tây Dạng tìm khắp nơi cũng không thấy người, điều tra cũng chỉ tra ra một thân phận giả của nữ chính giả.

Lần nữa gặp lại nữ chính giả đã là rất lâu sau đó.

Trong yến hội cử hành long trọng của đế quốc Hoa Hạ, cô gặp lại nữ chính giả.

Sau khi biết nữ chính giả là con gái duy nhất của Ngải gia, Tây Dạng trực tiếp tìm Ngải tướng quân, hy vọng ông ta có thể cho mình một câu trả lời hợp lý.

Nhưng ai ngờ Ngải tướng quân bảo che cho con gái mình, luôn miệng nói Tây Dạng nhận lầm người.

Tuy Tây Dạng rất tức giận nhưng cũng không gây sự trong yến hội, chỉ là đợi khi yến hội kết thúc phái người trói nữ chính giả lại.

Thứ kia đã cho nữ chính dùng, Tây Dạng có truy ra cũng không tìm lại được.

Nữ chính giả âm mưu bỏ chạy, lúc bỏ chạy đã kinh động người khác, sau khi làm mắt của Tây Dạng bị thương, hai người đã kết thù từ đây.

Dưới sự kích động của nữ chính giả, Tây Dạng từng bước đặt chân vào con đường boss phản diện, cuối cùng mất tích khỏi thành phố khoa học kỹ thuật, đánh mất hạm đội mạnh nhất trong tinh vực Sao Chổi.

Cuối cùng rơi vào một cái chết không toàn thây.

Hiện giờ cô ở tinh hệ...Tinh hệ năm 4723.

Tuy tinh hệ đã được hơn bốn ngàn năm, nhưng thực ra thời gian đế quốc Hoa Hạ gia nhập vào tinh hệ vẫn chưa qua năm trăm năm.

Thuộc dạng đế quốc tân tinh.

Tinh hệ ở đây thống nhất phân chia bởi tinh vực, tinh vực đế quốc Hoa Hạ chiếm cứ được gọi là tinh vực Hoa Hạ.

Nguyên chủ không phải là người của đế quốc Hoa Hạ, nhưng cô từng được người của Hoa Hạ nuôi dưỡng, sau đó lại được tìm về.

Cô chính là người thừa kế tinh vực Sao Chổi, láng giềng của tinh vực Hoa Hạ.

Tinh vực Sao Chổi cũng như cái tên của nó, ở đây tất cả mọi điều xui xẻo đều có thể phủ xuống.

Nơi này là tinh vực loạn nhất trong tất cả các tinh vực.

Chuyện gì cũng có thể xảy ra, buôn bán vũ khí, buôn lậu năng lượng, chỉ cần có thứ muốn mua đều có thể mua được ở đây.

Mà Tinh Vực Sao Chổi còn giữ một nơi quan trọng, thành phố khoa học kỹ thuật.

Vô số khoa học kỹ thuật tân tiến đều được sinh ra từ thành phố khoa học kỹ thuật, tuy tinh vực Sao Chổi vô cùng hỗn loạn, nhưng thành phố khoa học kỹ thuật cũng vô cùng yên bình, là nơi vô số thiên tài kỹ thuật muốn vào.

Cho nên thật ra địa vị của vực chủ Tinh Vực Sao Chổi là rất cao.

Lần này Minh Thù cẩn thận tiêu hóa hết ký ức của nguyên chủ, lúc này mới từ từ trở lại chỗ lúc trước.

Người đàn ông vẫn ngồi chỗ đó.

Thấy cô quay lại, người đàn ông để râu lập tức cười lên: "Tây Dạng vực chủ."

Minh Thù ngồi xuống đối diện hắn, bắt chéo chân, bày ra tư thế thành thục.

Cô hơi nâng cằm lên, giọng điệu nhẹ nhàng cười: "Điêu tiên sinh, tuy ông hợp tác với cha tôi nhiều năm, nhưng ông cũng biết nhóm hàng này là sản phẩm mới vừa được nghiên cứu chế tạo, không thể giảm giá."

Người đàn ông để râu có chút không vui: "Trước đây cho dù là sản phẩm mới, lão vực chủ cũng sẽ ưu đãi như cũ..."

Minh Thù cười nhạt: "Điêu tiên sinh, ông có muốn mua hay không, tôi không vội bán."

Điêu tiên sinh: "..."

Tuy lời này có hơi đáng giận, nhưng hắn không thể không thừa nhận, bà nó lời này là thật.

Đồ của thành phố khoa học kỹ thuật, đâu có vội bán.

Sắc mặt Điêu tiên sinh có chút tối lại: "Tây Dạng vực chủ, làm người vẫn là đừng quên tình nghĩa thì hơn."

"Người Hoa Hạ các người mới nói câu này, tinh vực Sao Chổi chúng tôi không thịnh hành câu này."

Cũng có lẽ bởi vì nguyên chủ từng được người Hoa Hạ nuôi dưỡng, cho nên cha của nguyên chủ cảm thấy có hứng đối với văn hóa của Hoa Hạ, chỉ cần không phải chuyện quá đáng, lão vực chủ đều rất nể mấy thứ tình nghĩa này.

Nhưng tinh vực Sao Chổi thì lại là một đám người man rợ, tinh hệ mà vũ lực lên ngôi, căn bản không biết tình cảm là thứ gì.

Diễn viên Thù chỉ nữa phút đã hóa mình vào nhân vật.

"Thứ cho tôi nhắc nhở ông một câu, cha tôi đã qua đời, hiện giờ tinh vực Sao Chổi là tôi đang quản lý."

Điêu tiên sinh: "..."

Điêu tiên sinh vốn tưởng rằng con bé này vừa mới nhậm chức sẽ dễ xử lý, ai ngờ lại là một người cứng đầu.

Mấu chốt là vẫn không thể đắc tội...

Điêu tiên sinh miễn cưỡng nở một nụ cười: "Chuyện này tôi phải thương lượng một chút, hy vọng Tây Dạng vực chủ cho tôi một chút thời gian."

Nếu như không có ưu đãi chiết khấu gì, lấy đống hàng này chỉ có mà xuất huyết lớn.

"Tôi chờ được, chỉ là không biết tiền tuyến có chờ được hay không thôi."

Bây giờ tiền tuyến của đế quốc Hoa Hạ đang đánh nhau, đương nhiên trong tinh hệ... hầu như ngày nào cũng là chiến tranh, để tranh đoạt địa bàn và năng lượng ngôi sao, ngươi không đánh ta thì ta cũng đánh ngươi, sẽ không để yên.

Mà đế quốc Hoa Hạ là một tinh vực mới sinh ra, nguồn năng lượng dư thừa, vẫn là một tinh vực thơm ngào ngạt, ai cũng muốn tiến lên gặm một miếng.

Điêu tiên sinh chính là người phụ trách đến mua lô hàng vũ khí trang bị cơ giáp kiểu mới này cho quân đội tiền tuyến.

Nghe nói kết hợp kỹ thuật mới, lực sát thương tăng gấp đôi so với vũ khí thông thường.

Đáy lòng Điêu tiên sinh lúng túng, râu cũng khẽ vểnh lên: "Tây Dạng vực chủ đợi một lát, tôi đi một chút rồi về ngay."

Hắn phải báo cáo với cấp trên, vượt qua dự toán hắn không có cách nào làm chủ.


  Sau một tiếng, Minh Thù rời khỏi yến hội xa hoa lãng phí này.

Phía sau nhức nhối vang lên tiếng cắn răng nghiến lợi của Điêu tiên sinh.

Khoảng thời gian này chính là thời gian nữ chính giả đã cầm đồ đi, biến mất cùng với nữ chính.

Thực ra thứ kia chỉ là một viên đá mà lão vực chủ để lại, nghe nói trong lúc vô tình lão vực chủ đã có được, lão vực chủ gọi đó là đá thần.

Căn cứ vào cách nói phô trương của lão vực chủ, bị thương nặng đến đâu chỉ cần còn một hơi thở, cũng có thể làm cho người ta sống lại.

Minh Thù ngẩng đầu nhìn xe huyền phù (*) có thể tùy ý thấy được trên không trung, kiến trúc bốn phía cao vút trong mây, hầu như không thấy bờ, những chiếc cầu bằng mây kết nối chằng chéo những tòa nhà này.

Người đứng trong đó lại đột nhiên phát hiện vô cùng nhỏ bé.

Tinh hệ khoa học kỹ thuật phát triển... thật là khiến người ta mong chờ.

Xe huyền phù dừng lại trước mặt cô, một người đàn ông từ trên xe bước xuống, cung kính hành lễ: "Vực chủ, phải về thôi?"

Minh Thù nghiêng đầu liếc hắn một cái, đây là người mà lão vực chủ để lại cho vực chủ, tên là Sơn Âm.

Dáng dấp ấy à... rất đáng yêu.

Chính là không thích cười, cả ngày mặt lạnh như băng, dường như cả thế giới đều thiếu tiền hắn vậy.

Minh Thù khom lưng lên xe: "Trước tiên tìm một nơi ăn gì đó đã."

Nửa giờ sau, Minh Thù tuyệt vọng với thế giới này.

Nhà hàng cao cấp nhất, đầu bếp cao cấp nhất trong truyền thuyết, đồ ăn làm ra khó ăn giống như thức ăn cho heo vậy.

Cô tuyệt đối không mong chờ gì ở thế giới này!

Tinh hệ quanh năm chìm trong chiến tranh, để thuận tiện, thức ăn được làm thành thuốc dinh dưỡng tiện lợi mang theo.

Một viên thuốc dinh dưỡng, có thể duy trì được cho một người bình thường không ăn không uống trong vòng một tháng.

Sợ không!

Chỉ hỏi bạn có sợ không!

Bà nó chứ, thế này là những ngày tháng cho người sống sao?

Mùi vị của thuốc dinh dưỡng cao cấp cũng khá được, uống vào thì vị cũng tạm, nhưng để có thể nuốt xuống chút thuốc dinh dưỡng rẻ mạt này, đều phải dựa vào dũng khí.

Minh Thù nằm trong xe cắn một viên thuốc dinh dưỡng, chán quá, chán chết mất...

"Vực chủ, đàm phán vừa rồi không thuận lợi?" Sơn Âm ngồi bên cạnh Minh Thù: "Lão vực chủ luôn phá lệ ưu ái đối với bên phía tinh vực Hoa Hạ, khiến những người này đều bành trướng, phái một người như vậy đến đàm phán."

Trong giọng nói của Sơn Âm rõ ràng bất mãn đối với tinh vực Hoa Hạ.

Mặc dù chức vị của Điêu tiên sinh kia không thấp, nhưng so với vực chủ, hắn không đáng kể.

Nếu không phải đúng lúc vực chủ qua bên này, làm sao hắn xứng để đàm phán với vực chủ.

"Rất tốt." Minh Thù chép miệng: "Anh sắp xếp người giao hàng một chút."

"Vâng." Sơn Âm cho rằng chắc chắn có chiết khấu, nhưng sau khi hắn nhìn thấy đơn đặt hàng được gửi đến, có chút kinh ngạc liếc nhìn Minh Thù.

Người sau sắp chết trong xe.

Vực chủ thế này là thế nào?

Đàm phán thành công rồi vẫn không vui sao?

...

Nơi bọn họ hiện đang đứng chính là tinh cầu của tinh vực Hoa Hạ, nguyên chủ đến đây đã xong việc, gặp Điêu tiên sinh chỉ là tiện thể.

Tiếp theo chính là quay về tinh vực Sao Chổi.

Lúc này bọn họ đang đi về phía cảng phi thuyền.

Trên đường có thêm một số người, những người này đều là nguyên chủ dẫn tới, thân là vực chủ số người đi theo bên cạnh cô là không ít.

Tinh vực Sao Chổi có phi thuyền của mình, sau khi làm xong thủ tục, Minh Thù theo lên phi thuyền.

Trong thời gian đi phi thuyền rất vô vị, Minh Thù nằm trong phi thuyền ngắm cảnh trên khoang, nhìn tinh vực xẹt qua trên đỉnh đầu.

Đừng thấy tinh vực Sao Chổi ở sát vách tinh vực Hoa Hạ, tốc độ bình thường của phi thuyền cũng phải mất thời gian một ngày mới có thể đến.

Minh Thù lấy ra một cành thuốc dinh dưỡng màu hồng, chưa kịp cắn, phi thuyền đã đột nhiên xóc một cái.

Phi thuyền xóc là rất bình thường, Minh Thù cũng không để ý, nhưng khi cô cắn thuốc dinh dưỡng, trước mắt đột nhiên vụt qua một chùm sáng có lửa.

Chùm sáng càng ngày càng nhiều, như ngôi sao rơi xuống trước mặt cô.

Phi thuyền cũng lắc lư theo.

"Vực chủ..." Sơn Âm lảo đảo chạy tới: "Chúng ta vào đến khu giao chiến rồi."

Minh Thù ngồi xuống, đi qua bên kia, bên đó có vô số chiến hạm đang bắn nhau, ánh lửa lập lòe trong vũ trụ như pháo hoa nổ.

"Sao lại vào khu giao chiến? Chúng ta đi tuyến an toàn mà."

"Vừa rồi trong quá trình chuyển đổi có xuất hiện nhiễu từ trường."

Nhiễu từ trường là điều cấm kỵ nhất trong quá trình chuyển đổi, một khi điểm chuyển đổi chịu ảnh hưởng, ai biết được sẽ chuyển đổi đến nơi nào.

Nhưng tuyến an toàn phải trải qua sự tuyển chọn tầng tầng lớp lớp, sao lại xuất hiện nhiễu từ trường?

"Ù ù..."

Phi thuyền càng xóc mạnh hơn, Minh Thù đứng không vững.

Phi thuyền của bọn họ là phi thuyền vận chuyển hành khách bình thường, cho dù từng thăng cấp các loại phòng bị, chỉ có thể chống lại được những vụ cướp và tấn công bình thường.

Trong khu giao chiến lớn như vậy, thì tuyệt đối chỉ có thể làm pháo hôi.

Nguyên chủ cứ ra ngoài như vậy, không biết là cô to gan hay là đầu óc có vấn đề.

"Tìm điểm chuyển đổi gần nhất."

"Vực chủ, việc này rất nguy hiểm."

Minh Thù cắn thuốc dinh dưỡng, nhồm nhoàm nói: "Hay là ở đây cho người ta nổ nguy hiểm?"

Sơn Âm: "..."

Sơn Âm nhanh chóng đi làm, nhưng chưa tìm được điểm chuyển đổi, phi thuyền đã bị một chiến hạm đánh bay, vì ổn định phi thuyền người điều khiển liền trực tiếp bị cuốn vào vòng vây chiến bên ngoài.

Cũng may phi thuyền tương đối lợi hại, tránh được sự tấn công mấy lần, miễn cưỡng giữ được phi thuyền, nhưng bây giờ muốn chuyển đổi thực sự rất khó khăn.

Không chỉ bản thân phi thuyền có vấn đề, mà còn bị ảnh hưởng bởi lửa chiến xung quanh.

Lúc này bọn họ như một chiếc thuyền tí hon trong sóng biển.

Lửa chiến bên ngoài càng đến gần, cô thấy một chiến hạm bị giải thể, tan biến trong vũ trụ.

Có lẽ Sơn Âm đang liên hệ với khoang điều khiển: "Tôi liên lạc với chiến hạm của tinh vực Hoa Hạ, chúng ta tránh vào bên kia, bọn họ sẽ cho người tiếp ứng chúng ta."

Phi thuyền đong đưa nép vào chiến hạm của tinh vực Hoa Hạ, hai chiếc tàu bảo vệ tiến vào chỗ của bọn họ, che chắn lửa đạn cho họ, đưa bọn họ tới tinh hạm của hậu phương.

Phi thuyền trượt vào cửa tinh hạm.

"Vực chủ, cô không sao chứ?"

Minh Thù xem xét miếng thuốc dinh dưỡng: "Không sao."

Đồ ăn vặt không sao, trẫm liền không sao!

Sơn Âm nhìn bên ngoài một chút: "Tôi xuống xem trước một chút, vực chủ đợi một lát."

Sơn Âm xuống phía dưới nói chuyện với người bên dưới, lát sau Sơn Âm mới gọi Minh Thù xuống.

Đối phương phái một vị thượng úy đến đón bọn họ: "Rất xin lỗi các vị, đợi đình chiến, chúng tôi lập tức sắp xếp người hộ tống các vị về tinh vực Sao Chổi."

Minh Thù đứng một bên quan sát cấu tạo bên trong tinh hạm, không có ý lên tiếng.

Sơn Âm hỏi thượng úy: "Lúc nào thì đình chiến?"

"..." Thượng úy bất đắc dĩ: "Đánh nhau thì chúng tôi cũng không rõ lắm lúc nào sẽ đình chiến, nhưng các vị yên tâm, trên tinh hạm tuyệt đối an toàn."

Người của phía trên nói không thể chậm trễ những người này, cũng không biết là người nào của tinh vực Sao Chổi.

Đột nhiên nhô ra từ khu giao chiến...

"Là ai giao chiến với các người?"

"Là tinh vực Arlos."

"Tôi sẽ đàm phán với bọn họ, hy vọng đến lúc đó các người có thể phối hợp, đồng thời đình chiến." Sơn Âm mặt không đổi sắc nói.

Khi hắn nói đàm phán, dường như đã dự liệu được đối phương sẽ bằng lòng với yêu cầu đình chiến của hắn, giọng nói vô cùng chắc chắn.

"Việc này..." Cậu bảo đình chiến thì đình chiến ư, cậu coi mình là ai vậy! Hơn nữa bên phía Arlos...

Lời này đương nhiên thượng úy không dám nói ra: "Tôi sẽ thông báo cho cấp trên."

***

(*) Huyền phù: Nổi lơ lửng, từ phù có nghĩa là nổi và huyền là treo hay đeo lơ lửng.


Bên phía Arlos đã cắt đứt tất cả tần số truyền tin, Sơn Âm căn bản không liên lạc được với bên đó.

Có lẽ thượng úy đã sớm đoán được kết quả này.

"Các vị vẫn nên kiên nhẫn đợi, tuy thời gian đình chiến không cố định, nhưng trận này đã đánh được một vài ngày, thời gian đình chiến hẳn là sắp đến rồi."

Thi thoảng tiếng nói chuyện của Sơn Âm và thượng úy truyền tới, Minh Thù cắn một cành thuốc dinh dưỡng nhìn bản đồ vũ trụ chậm rãi xoay tròn trước mặt.

Không liên lạc được với Arlos, cho dù Sơn Âm chắc chắn khiến Arlos ngừng chiến được, thì lúc này cũng là không có chỗ dùng năng lực.

Minh Thù cứ như vậy chờ ở tinh hạm của tinh vực Hoa Hạ.

Mấy ngày tiếp theo, sức tấn công của Arlos càng mãnh liệt hơn, trên tinh hạm không cảm giác được lửa đạn phía trước, nhưng chiến sĩ lui xuống từ tiền tuyến đều là dáng vẻ máu chảy đầm đìa, nhìn rất thảm khốc.

Mà có vẻ đình chiến rất xa vời, cũng không biết Arlos nghĩ thế nào, dường như muốn đuổi tận giết cùng tinh vực Hoa Hạ.

Chiến tuyến không ngừng rút ngắn về phía tinh vực Hoa Hạ.

"Reng... Reng."

Tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên trên toàn bộ tinh hạm, Minh Thù cảm thấy rõ tinh hạm bắt đầu chuyển động, đang lui về sau ư?

"Arlos lợi hại vậy sao?" Minh Thù hỏi Sơn Âm.

"Tinh vực Arlos có lịch sử tinh hệ ba ngàn năm, năng lực quân sự không phải là mạnh nhất, nhưng tinh vực của bọn họ am hiểu chiến thuật." Sơn Âm nói: "Đánh với Arlos, cách tốt nhất chính là tốc chiến tốc thắng."

Sơn Âm liếc mắt nhìn ra ngoài: "Hiện giờ tinh vực Hoa Hạ đã nằm ở thế bị động."

Tinh vực Hoa Hạ rút lui giống như là khoảng trống của một cái đê bị nứt, quân lính tan rã.

[Nhiệm vụ ẩn: Ta chính là ta, một loại pháo hoa khác. Manh mối: Mời ký chủ thu hoạch giá trị thù hận của kẻ không cùng dân tộc.]

Không cùng một dân tộc là thứ quái gì?

[Đơn giản mà nói chính là ký chủ cần mượn cớ gây chuyện với tất cả các tinh vực khác ngoài tinh vực Sao Chổi, để bọn họ hận cô đến mức hận quá hóa yêu!]

Cho nên nhiệm vụ của ngươi có liên quan gì đến tiêu đề?

[Không liên quan gì.] Hài Hòa Hiệu rất thành thật.

[Nhưng cần có một tiêu đề.]

"..."

Hài Hòa ngươi có lý.

"Sơn Âm."

"Vực chủ."

"Bảo quân đội tới đón ta." Còn không đi nữa sẽ bị đánh.

"Hả?" Sơn Âm đột nhiên mơ hồ: "Chúng ta... không có quân đội."

"..." Đường đường là một tinh vực, ngay cả quân đội cũng không có? Làm sao sống được đến giờ mà không bị giết hết!

Trong trí nhớ của Minh Thù, Tinh Vực Sao Chổi đúng là không có quân đội.

Cô lấy lại bình tĩnh nói: "Bảo hạm đội Thần Uy của thành phố Khoa Học Kỹ Thuật qua đây."

"Vâng."

Thượng úy ở bên ngoài đúng lúc nghe thấy câu nói kia của Minh Thù.

Sắc mặt ông ta hơi đổi, thấy Sơn Âm thực sự đang liên lạc với thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, nuốt một ngụm nước miếng, trực tiếp chạy đi.

Thượng úy chạy rất gấp, khi quẹo không chú ý đụng vào người, nhìn rõ là ai thượng úy vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Hà... Hà đại tá, xin lỗi."

Đối phương bị đụng trúng thấy đau cánh tay, vẫn ôm lấy cánh tay, hắn chau mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Thượng úy hơi chần chừ.

"Không thể nói?"

"Không phải..." Thượng úy thở dài một tiếng:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net