- Lão Bản Không Hẹn (2) -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Kiều Khởi..." Nhan Tuyết nhìn người đứng ở cửa, trên mặt viết lên mấy chữ không thể tin được: "Tại sao lại là cô? Cô..."

"Vì sao không thể là tôi, nhìn thấy tôi cảm thấy rất bất ngờ sao?"

Toàn thân Nhan Tuyết run lên, nghiến răng nghiến lợi: "Cô muốn làm gì với tôi?"

Minh Thù buông tay: "Cô đã cảm nhận được rõ ràng như vậy, tại sao còn muốn hỏi tôi."

Trong đôi mắt Nhan Tuyết dâng lên một cơn lửa giận, nhưng nhiều hơn chính là sự khủng hoảng và sợ hãi, thân thể của cô ta... Cô về sau làm sao dám gặp người khác.

Cô...

"Kiều Khởi, tại sao cô lại ác độc như vậy."

Nhan Tuyết căn bản đã quên chuyện này là do ai bắt đầu trước.

Minh Thù cười khẽ: "Đây chẳng phải là điều cô muốn làm với tôi ư, tại sao giờ còn nói tôi ác độc? Được rồi, coi như là tôi độc ác, cô có thể làm gì được tôi? Hận tôi sao? Rất hoan nghênh nha, mời cô dùng hết sự nhiệt tình của cô mà hận tôi đi!"

Vai phản diện mà không độc ác thì sao được coi là vai phản diện chứ!

Trẫm chính là một nhân vật phản diện chuyên nghiệp đó!

Sắc mặt Nhan Tuyết trắng bệch, nhưng cô không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy.

Sao cô ta lại biết?

Cô chưa từng thông qua tay bất cứ người nào làm chuyện này, chính là vì sợ bị người khác biết được.

Vì sao người xảy ra chuyện lại là cô, không phải cô ta.

Rốt cuộc xảy ra vấn đề gì rồi!

"Một lát nữa Úc tổng sẽ tới đón cô trở về nhà." Minh Thù tiếp tục nói: "Không cần cám ơn tôi, việc gọi một cuộc điện thoại khiến tôi rất vui, khi có thể vì vị tiểu thư đáng yêu đây mà cống hiến một chút sức lực."

Nhan Tuyết trợn to mắt nhìn Minh Thù: "Cô..."

Úc Đình?

Úc Đình tới đón cô ư?

Không...

Không được.

Minh Thù mỉm cười đi ra khỏi cửa phòng, cánh cửa đóng lại "bộp" một tiếng.

Nhan Tuyết từ trên giường bổ nhào xuống: "Thả tôi ra, mau thả tôi ra."

Không thể để cho Úc Đình thấy bộ dạng này của cô, không thể để cho Úc Đình biết được chuyện xảy ra trên người cô được.

Kiều Khởi...

Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!

-

Úc Đình đậu xe ở bên ngoài, đây là một cái nhà nhỏ cũ kỹ, Úc Đình xác định được là ở đây theo sự hướng dẫn của trợ lý, bước vào trong nhà.

Vừa bước vào đã thấy mùi thịt nướng đập vào mặt.

Trên vỉ nướng ở khoảng sân trống có những xiên thịt đang được nướng tí tách, một người đàn ông cơ bắp mặc áo lót kẻ đang đứng trước vỉ nướng lật xiên thịt, rồi thuần thục rắc gia vị lên đó.

Úc Đình: "..."

Nếu không nhìn thấy người đang ngồi trên bàn ở phía bên cạnh, Úc Đình chắc chắn sẽ hoài nghi liệu có phải hắn đi nhầm hay không.

"Kiều Khởi, tại sao cô lại ở cùng một chỗ với mấy tên côn đồ như thế này?"

Những người này chỉ cần nhìn cũng biết là không tốt đẹp gì rồi.

Anh Long ở bên cạnh hung tợn trừng mắt nhìn Úc Đình, bọn họ là côn đồ sao? Bọn họ có thể so sánh cùng với mấy tên côn đồ hay sao?

"Tôi ở cùng một chỗ với ai thì có liên quan gì tới anh?" Minh Thù cầm xâu thịt cắn một miếng: "Nhan Tuyết đáng yêu nhà anh đang ở bên trong đó, xin mời."

"Cô..." Sắc mặt Úc Đình cực kém: "Cô bắt cóc Nhan Tuyết! Cô làm vậy là đang phạm pháp đó!"

Minh Thù cười cười không quan tâm.

Toàn thân Úc Đình trở nên vô cùng lạnh lùng, hắn đi về phía Minh Thù vừa chỉ rồi đẩy cửa phòng ra, sau khi đẩy cửa ra liền thấy Nhan Tuyết quần áo không chỉnh tề đứng ở sau cánh cửa.

Nhìn thấy Úc Đình, nước mắt Nhan Tuyết liền tuôn rơi: "Úc Đình."

Nhan Tuyết nhìn qua dường như không bị gì nghiêm trọng, chỉ là quần áo có cút lộn xộn, trong phòng bốc lên mùi khó ngửi.

Úc Đình vốn dĩ cho rằng lá gan Minh Thù có lớn thế nào đi nữa, cũng sẽ không làm việc gì quá điên cuồng, nhưng hắn đã quá xem thường cô rồi, sự điên cuồng của Minh Thù thực sự khiến hắn sợ hãi.

Úc Đình mang Nhan Tuyết ra ngoài, nhìn Minh Thù đang nhàn nhã ăn thịt nướng: "Có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi là được."

Minh Thù giơ tay ra, đầu ngón tay chỉ vào khoảng không giữa hắn và Nhan Tuyết: "Không được đâu, anh và cô ta, tôi đều muốn ức hiếp một chút."

"Úc Đình..." Nhan Tuyết mang theo tiếng khóc nức nở: "Em muốn rời khỏi nơi này, em sợ."

Không thể để cho Úc Đình và Kiều Khởi tiếp tục nói nữa, nếu để cho Úc Đình biết...

Úc Đình ôm chặt Nhan Tuyết: "Kiều Khởi, nếu cô còn dám ra tay với Nhan Tuyết thì đừng trách tôi không nể mặt."

"Không cần, hoan nghênh anh ra tay lúc nào cũng được." Không bới móc thì trẫm làm sao kéo được thù hận.

Úc Đình nhíu mày: "Cô tại sao lại trở nên ngang ngược vậy chứ? Trước đây cô đâu có như vậy..."

Minh Thù nháy mắt với anh Long.

Anh Long lập tức vỗ tay, một đám người từ bên ngoài sân tiến đến, trợ lý của Úc Đình còn chưa kịp phản kháng đã bị khống chế.

Úc Đình cất cao giọng quát lớn một tiếng: "Kiều Khởi, cô làm cái gì vậy!"

"Ngang ngược đó." Minh Thù cầm xiên thịt nướng khua khua trong không khí: "Để chứng minh cái tội danh này thôi, có vấn đề gì không?"

Úc Đình: "..."

Hôm nay đến đây hắn lại không mang nhiều người theo.

Vậy nên dù cho thân thủ Úc Đình không tệ, cũng không thể an toàn rời đi dưới sự vây hãm của nhiều người như vậy.

Minh Thù gác chéo chân nhìn đám người kia đánh Úc Đình một trận.

Minh Thù đem một xấp ảnh đặt ở trước mặt Úc Đình: "Ha, đây là tặng phẩm. Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ sợ đó."

Giọng nói kia đâu có chút gì sợ hãi chứ.

"Những thứ này đều là điều mà bảo bối nhà anh muốn làm với tôi, có điều là may mà tôi lợi hại, nếu không... kết cục hiện tại này lại thuộc về tôi rồi."

Lúc Nhan Tuyết bị người lôi đi, còn bị người ta dán chặt miệng lại, vậy nên lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn Úc Đình nhìn thấy những tấm hình kia.

Úc Đình tự mình xem hết một lượt những bức ảnh kia rất nhanh, hắn ngẩng đầu đáy mắt không còn có thể kìm nén lửa giận nữa.

"Kiều Khởi, cô làm sao có thể làm ra loại việc này chứ?"

"Cái này thì anh nên hỏi Nhan Tuyết đáng yêu của anh đi."

Úc Đình cứng đờ.

Cô nói rồi, những thứ này là điều mà Nhan Tuyết muốn làm với cô.

Minh Thù cảm thấy lòng thù hận cũng đã tàm tạm, bèn phân phó anh Long: "Ném bọn họ ra ngoài."

Úc Đình và Nhan Tuyết, cùng với gã trợ lý đã bị đánh ngất đi bị ném ra sân, cánh cửa khép lại tại trước mặt bọn họ.

Úc Đình vịn vào chiếc xe đậu ở bên ngoài đứng lên, trong tay còn giữ hai tấm hình.

"Úc Đình..." Nhan Tuyết mắt đỏ nhào tới bên người Úc Đình: "Những tấm hình đó đều là giả, không phải em... là cô ta lừa gạt anh..."

Úc Đình trong lúc giật mình mới nhớ ra một vấn đề rất quan trọng.

"Cô ta tại sao lại quen biết em?"

Cho tới tận bây giờ hắn chưa từng mang Nhan Tuyết tới gặp Kiều Khởi, cô ta tại sao lại có thể quen biết Nhan Tuyết?

Lúc trước, hắn đã bỏ quên vấn đề này.

"Em... Em không quen cô ta..." Nhan Tuyết lắp bắp.

Úc Đình đột nhiên mở cửa xe, đẩy Nhan Tuyết vào trong xe rồi đóng cửa lại, Úc Đình sầm mặt xé quần áo của Nhan Tuyết, về sức lực Nhan Tuyết làm sao có thể so với Úc Đình.

Trên ngực, từng mảng lớn dấu vết lộ ra.

Trong đầu Nhan Tuyết trống rỗng.

Có lẽ Úc Đình thích cô, nhưng khi nhìn thấy những dấu vết ở trên người cô thì trong lòng hắn sẽ thế nào?

Người phụ nữ của mình lại bị kẻ khác vấy bẩn.

Nhan Tuyết biết Úc Đình có bệnh sạch sẽ, cô tình nguyện không tính toán với Minh Thù rồi nhanh chóng rời đi, cũng chỉ vì không muốn để cho Úc Đình biết chuyện này.

Nhưng...

Con tiện nhân kia, cô ta chính là muốn hủy diệt cô, cướp Úc Đình bên cạnh cô đi hay sao?

Trong đầu Nhan Tuyết nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng đột nhiên bắt đầu khóc: "Úc Đình, xin lỗi, xin lỗi, đêm hôm qua em ở nhà ngủ, nhưng khi tỉnh dậy đã như vậy rồi, em thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi em rất sợ... Xin lỗi, em không cố ý lừa gạt anh đâu."

Thấy Úc Đình không có phản ứng, Nhan Tuyết cắn răng, quyết định đánh cược một lần: "Em như vậy... sống còn có ý nghĩa gì nữa, chi bằng chết đi cho xong."

Cô ta bổ nhào về phía trước, cầm lấy dao gọt trái cây rồi hướng về phía cổ tay mình mà cắt một đường.

Úc Đình ngay lập tức đè lại cổ tay cô, rồi dùng sức ép Nhan Tuyết buông dao gọt trái cây xuống.

Một lúc lâu sau, Úc Đình nói: "Chuyện này... anh sẽ điều tra rõ ràng, sẽ không để em chịu thiệt thòi." 

  Úc Kinh biến mất cũng đã sắp được một tuần

Cuối cùng Minh Thù cũng có chút phản ứng, cô chạy đến quán bar thì đụng phải Bành Phái: "Đại ca của các cậu đâu rồi?"

"Không biết, tôi cũng không liên lạc được với anh ấy."

"... Cậu không cảm thấy lo lắng khi không liên lạc được sao?"

Bành Phái gãi đầu, hắn chẳng cảm thấy có gì lạ cả: "Bình thường mà... đôi khi đại ca cũng hay mất tích lâu như vậy."

Minh Thù: "..."

Bình thường cái đầu cậu!

"Nhà cậu ta ở đâu?"

Bành Phái trả lời: "Phần lớn thời gian là anh ấy ở cùng với chúng tôi, nhưng cũng có lúc lại tách ra, gần đây vẫn chưa thấy anh ấy quay trở lại."

"Những lúc không ở cùng với các cậu thì cậu ta ở đâu?"

Bành Phái lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

Minh Thù: "..."

Trẫm mà có đàn em như vậy thì sẽ giết ngay lập tức luôn, đến cả việc đại ca của mình ở đâu mà cũng không biết.

Bành Phái dường như nhớ tới chuyện gì: "Có lẽ Nhị Đồng biết đấy, có một lần cậu ta giúp đại ca mang ít đồ về nhà, để tôi đi hỏi cậu ta."

Thế nhưng Nhị Đồng lại nói cậu ta chỉ mang đồ tới một trạm xe buýt rồi Úc Kinh tự mình đến lấy, cho nên cậu ta cũng không biết địa chỉ nhà của Úc Kinh.

Minh Thù: "..."

Minh Thù rời khỏi quán bar, lấy di động ra mở wechat lên.

Người thừa kế quán bar Khởi Vận: Đang ở đâu?

Úc Kinh: Tìm tôi làm gì

Ngay cả chấm câu cũng không đánh, không khí xơ xác tiêu điều đánh thẳng vào mặt.

Người Minh Thù run lên nhưng cô vẫn tiếp tục tìm đường chết.

Người thừa kế quán bar Khởi Vận: Theo như hợp đồng, một tuần cậu phải đến quán bar diễn một lần, nếu vi phạm thì phải nộp tiền bồi thường, cậu có tiền không?

Úc Kinh: Hợp đồng quy định cái gì thì đến ban nhạc tìm Bành Phái ấy.

Người thừa kế quán bar Khởi Vận:...

Người thừa kế quán bar Khởi Vận: Đang ở đâu? Nếu không nói thì về sau cậu cũng không cần tới nữa!

Ở bên kia Úc Kinh không tình nguyện nhắn lại một địa chỉ chung chung.

Minh Thù dựa theo địa chỉ tìm được một dãy nhà trọ, muốn đi vào thì phải cần chủ thuê nhà đồng ý, thế nhưng Úc Kinh lại không nói cho cô biết hắn ở đâu.

Thế nên bảo vệ không cho phép Minh Thù đi vào.

Minh Thù nhắn tin cho Úc Kinh nhưng hắn lại không trả lời lại.

Tên tiểu yêu tinh này được lắm.

Cuối cùng Minh Thù đành... leo tường vào.

Không có chuyện gì có thể gây khó dễ cho nhân vật phản diện được!

Chuyện gây khó dễ cho cô tới thật rồi.

Úc Kinh đang ở nhà nào vậy?

Minh Thù bực tức nhắn cho hắn một tin.

Người thừa kế quán bar Khởi Vận: Biển số nhà?

Úc Kinh: 2 - 23 - 1

Nhà số 1 trên tầng 23 của dãy 2?

Minh Thù nhận ra tiểu khu này có chút đặc biệt, muốn đến dãy hai phải vòng qua mặt sau cùng, là khu nhà cách cửa chính xa nhất, Minh Thù đi một vòng mới tìm ra được.

Vất vả lắm mới tìm đúng địa chỉ, Minh Thù vội gõ cửa.

Khoảng chừng hơn mười giây sau, cửa phòng kêu một tiếng rồi được người ở bên trong mở ra.

Úc Kinh đứng sau cửa phòng, đầu tóc hắn ướt nhẹp như mới vừa tắm xong, mặt vẫn còn đỏ ửng vì hơi nóng trên người tùy tiện mặc một bộ T-shirt.

Những giọt nước còn đọng lại lăn dài từ xương quai xanh xuống cổ áo.

"Cô tới đây làm gì?"

Úc Kinh bày ra bộ dạng muốn giết người.

Minh Thù cười như không cười: "Nếu cậu không muốn tôi đến, tại sao lại nói số nhà cho tôi biết?"

Úc Kinh bày ra bộ dạng muốn đóng cửa, trên mặt thể hiện rõ câu "cho cô một cơ hội nói lại lần nữa".

Minh Thù ngăn không cho hắn đóng cửa, thực sự sửa lại câu nói vừa rồi: "Tôi tới thăm cậu một chút cũng không được à, vì tôi là bà chủ nên tôi có thể giúp cậu liên lạc một chút với bên hỏa táng."

"Cút!"

Cuối cùng Minh Thù cũng thành công bước vào nhà trong cơn giận giữ của Úc Kinh.

Úc Kinh đối mặt nhìn Minh Thù đang ngồi trên ghế sô pha: "Tìm tôi làm gì?"

"Để xác nhận cậu vẫn còn sống."

"Xác nhận xong rồi chứ?" Úc Kinh giật giật khóe miệng: "Có phải cô rất thất vọng khi thấy tôi vẫn chưa chết không?"

"Đúng vậy."

Úc Kinh: "..." Khỉ thật!

"Nếu xác nhận xong rồi thì mời cô về cho... khụ khụ khụ..." Đột nhiên Úc Kinh che miệng ho khan một hồi.

Minh Thù nhìn khuôn mặt vẫn đang đỏ bừng của hắn.

Minh Thù đứng dậy sờ vào trán hắn, cả người Úc Kinh đột nhiên cứng đờ.

"Bị sốt hả?"

Mái tóc ẩm ướt đụng vào mu bàn tay của Minh Thù, khóe miệng cô giật một cái: "Máy sấy ở đâu?"

Bàn tay ấm áp của cô vẫn còn đặt ở trên trán của hắn, đến cả sức lực đáp lại cô Úc Kinh cũng không có.

Minh Thù cúi đầu nhìn Úc Kinh, hắn đột nhiên mắng một tiếng: "Bà nó."

Cổ tay của Minh Thù tràn đầy căng thẳng, Úc Kinh gắng sức kéo cô vào lòng, dùng thân thể nóng bỏng của hắn ôm lấy cô: "Tôi thích cô."

Hắn thử bình tĩnh lại, không muốn nghĩ tới cảm giác kỳ quái này nữa.

Nhưng khi nhận được tin nhắn của Minh Thù, hắn lại không thể kiềm chế được nữa.

Cô chỉ vừa đụng vào một chút mà toàn thân hắn đã bắt đầu nóng lên.

Thứ mà hắn mong muốn... chính là người con gái này.

Hô hấp nóng bỏng của Úc Kinh phả vào bên tai của Minh Thù: "Kiều Khởi, tôi thích em."

Minh Thù im lặng một lúc rồi nói: "Vậy nên, máy sấy của nhà cậu ở đâu?"

Úc Kinh: "..."

Hắn đang tỏ tình mà!

Phản ứng của cô là sao vậy!

Vào thời điểm như thế này còn quan tâm đến việc máy sấy ở đâu sao?

Một phút sau.

Úc Kinh ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, Minh Thù đang sấy tóc cho hắn.

Ngón tay của cô xuyên vào mái tóc mềm mại của Úc Kinh, khiến hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Âm thanh "ong ong" của máy sấy không ngừng vang lên bên tai, đột nhiên Úc Kinh nắm chặt ngón tay của Minh Thù rồi lại hoảng hốt buông ra, hắn nghiêm chỉnh chồng hai tay lên đùi.

Minh Thù mờ mịt không hiểu gì, hắn lại phát điên gì vậy.

Sau khi sấy khô tóc, Minh Thù cất máy sấy về chỗ cũ, Úc Kinh lại ho khan vài tiếng.

"Có thuốc không?"

Di chứng sau cơn ho khiến Úc Kinh không thể trả lời rõ ràng được, hắn chỉ tay về phía bàn của phòng ăn.

Minh Thù xem hướng dẫn sử dụng một chút, rót nước rồi đưa cho hắn.

Lúc Úc Kinh nhận lấy thuốc, ngón tay của hắn đụng vào bàn tay của Minh Thù, cả hai vẫn giữ nguyên tư thế như vậy trong giây lát rồi cuối cùng Minh Thù cũng là người rụt tay về trước.

"Lời tôi vừa nói... em có thể cho tôi một đáp án vừa lòng không?"

Úc Kinh vẫn chưa uống thuốc mà cứ nhìn về phía Minh Thù.

"Đáp án vừa lòng là sao?" Minh Thù mỉm cười: "Tôi không thích cậu nên làm sao có thể cho cậu đáp án vừa lòng gì đó được."

Mấy chữ "tôi không thích cậu" kia làm cho tay Úc Kinh run lên một cái.

Đúng vậy, nếu cô thích hắn, tại sao lại không thừa nhận đã từng hôn hắn.

Hắn đem toàn bộ thuốc bỏ vào trong miệng, uống một ngụm nước nuốt xuống, một viên thuốc vẫn còn đọng lại trong cổ họng, vị đắng thâm nhập sâu vào cả trong lòng.

"Mặc dù tôi không thích cậu nhưng vẫn có thể ở cùng với cậu nha."

"Khụ khụ khụ..."

Úc Kinh đang uống nước thì bị sặc, vừa rồi hắn chỉ bị đắng ở trong họng, giờ thì cả đầu lưỡi cũng bắt đầu cảm thấy đắng.

Nhưng hắn không thèm để ý tới chuyện đó mà lại ngẩng đầu lên nhìn Minh Thù: "Em nói gì cơ?"

Minh Thù buông tay xuống: "Lời hay không nói đến lần thứ hai."

Có thể ở cùng với hắn... cô đã đồng ý lời tỏ tình của hắn rồi sao?

Mặc dù...

Cô nói là không thích hắn.

Thế nhưng không sao cả, người như hắn không ai là không thích, sớm muộn gì cô cũng sẽ thích hắn thôi.

Lúc này vị đắng trong miệng của Úc Kinh dường như bắt đầu đổi thành hương vị ngọt ngào.

Hắn để cốc xuống, đứng lên đối diện với Minh Thù: "Hôm đó em hôn tôi phải không?"

Minh Thù nghiêm túc phủ nhận: "Cậu uống say nên nhớ nhầm rồi."

Làm sao tên này không quên vụ đó đi chứ.

Úc Kinh cười một tiếng: "Nhớ nhầm à."

Hắn đột nhiên cầm lấy cằm của Minh Thù rồi áp môi mình xuống, đôi môi của hắn ép chặt lấy cánh môi của cô sau đó vươn đầu lưỡi thăm dò một chút, xúc cảm tuyệt vời thôi thúc hắn thâm nhập sâu hơn.

Minh Thù nếm được vị đắng trong miệng hắn, vô cùng sợ hãi lui về phía sau, nhưng Úc Kinh chợt ấn cô vào trong lòng không cho cô lùi bước, quấn lấy chiếc lưỡi mềm của cô một lúc lâu.

Úc Kinh dán lên cánh môi Minh Thù nói nhỏ: "Bây giờ không phải là tôi nhớ nhầm."

Minh Thù đẩy lồng ngực hắn, hướng phía một bên: "Phụt phụt..."

Úc Kinh cảm thấy lúc này hẳn nên bày ra một biểu cảm hung thần ác sát với cô! Lão tử hôn cô có khó chịu như vậy sao?

Lão tử chưa hôn qua ai đâu!

Lần đầu tiên!

Hiểu hay không!

Cô còn ghét bỏ!

A, không đúng, không phải lần thứ nhất, lần đầu tiên là tại quán bar, lần mà cô không thừa nhận.

Nghĩ tới đây, Úc Kinh càng tức giận, ấn khuôn mặt Minh Thù lại hôn lên.

Minh Thù trong miệng như có một viên kẹo, mùi vị ngọt bị hắn từng chút cướp đoạt, một viên kẹo đổi qua về giữa hai người, vị đắng rất nhanh đã không còn chỉ còn lại có vị ngọt ngào.

Minh Thù cảm thấy rất giận, hắn là đang đoạt kẹo với cô sao?

Minh Thù lùi lại phía sau, lại đụng vào sô pha ngã xuống.

Úc Kinh thuận thế áp ở trên người cô, hắn hôn chăm chú nhưng tay rất quy củ, chỉ là ôm lấy cô không có ý sờ bậy.

"Hôn đủ chưa?" Một viên kẹo cũng hết rồi!

"Vẫn chưa." Úc Kinh cử động thân dưới: "Hôn đến lúc nó mềm lại mới thôi."

Minh Thù cảm giác được vật cứng cọ vào cô, nhẹ nhàng cọ xát vài cái, mặc dù là cách lớp quần áo nhưng dường như cũng có thể cảm giác được nhiệt độ.

Minh Thù: "..."

Minh Thù từ chối chơi đùa loại trò chơi ngây thơ này với Úc Kinh, cô đẩy Úc Kinh vào phòng tắm, đợi Úc Kinh tắm rửa xong đi ra Minh Thù đã đi rồi.

Úc Kinh đứng ở phòng khách trống rỗng, đáy lòng bần thần một lúc.

Căn phòng lớn như vậy, lần đầu tiên cảm thấy lạnh như thế.

Phải nghĩ biện pháp để cho cô chuyển tới ở cùng hắn... hắn chuyển qua cũng được.

-

Úc Kinh ngày hôm sau đã đến quán bar, trong tay mang theo đàn ghi-ta Minh Thù tặng hắn.

Trước kia đàn ghi-ta đều là Bành Phái bọn họ hỗ trợ xách dùm, hắn rất ít tự mình mang, thế nhưng Bành Phái phát hiện đại ca nhà bọn họ, dường như không cho phép bọn họ động đến đàn ghi-ta của hắn rồi.

Kể ra không biết cây ghi-ta đó là ai tặng anh ấy?

Úc Kinh diễn xong, chủ động tìm Minh Thù, Minh Thù đang nằm trên bàn ăn trái cây, phát hiện có người tới gần liền đem khay thu về trong phạm vi của mình, cứ như có người muốn cùng cô giành giật vậy.

Úc Kinh: "..." Không biết nên nói cái gì.

Úc Kinh khom lưng, hôn lên trên mặt Minh Thù: "Chào buổi tối, bà chủ."

Bà chủ hai chữ này rất trang trọng.

"Ừm..." Minh Thù đáp một tiếng.

Úc Kinh thấy Minh Thù ngồi ở góc, tia sáng hầu như chiếu không đến được nơi đây, hắn liền trực tiếp ngồi xuống, ấn Minh Thù lên trên tường hôn một lúc.

Thời điểm khi bạn thực sự thích một người, bất kể hôn thế nào đều hôn không đủ.

"Có người đến." Minh Thù đẩy hắn.

Úc Kinh nở nụ cười, cũng không tiếp tục mà ngồi ngay ngắn, một lát sau quả nhiên có người từ bên cạnh đi qua.

Ngón tay Úc Kinh móc lấy tay Minh Thù, từ từ chiếm lấy cả bàn tay cô: "Bà chủ, một lát nữa có rảnh không?"

"Không rảnh."

"Mời em đi xem phim." Úc Kinh căn bản không nghe Minh Thù nói, lấy ra hai vé xem

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net