- Minh Chủ Chỉ Giáo (1) -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  #Minh chủ đầu đề: Thanh La một lời không hợp thông đồng làm bậy.#

"Minh chủ, ngày hôm nay ta thấy Khương Linh và Trác công tử lôi lôi kéo kéo..."

Minh Thù vừa mở mắt liền thấy trước mặt là một nam nhân với khuôn mặt bánh bao.

Trắng trắng mềm mềm, nhìn qua rất ngon miệng.

Mặt bánh bao nghi hoặc: "Minh chủ, người nhìn ta như vậy làm gì?"

Minh Thù ho một cái, thoáng ngồi thẳng lên: "Ngươi lui xuống trước đi."

Mặt bánh bao không phục: "Nhưng mà minh chủ, Khương Linh biết rõ Trác công tử là vị hôn phu của người, bây giờ hai người sẽ nhanh chóng thành thân, nàng còn chẳng cần thể diện như thế cùng Trác công tử lôi lôi kéo kéo."

Nghe không hiểu bánh bao này đang nói cái gì.

Minh Thù ra vẻ phất tay một cái.

Bày ra bộ mặt trong lòng trẫm tự biết, ngươi không cần thiết phải nói nữa, nhanh lui xuống phía dưới.

Mặt bánh bao vẫn không phục lắm, lại cằn nhằn vài câu mới lui ra khỏi phòng.

Minh Thù quan sát xung quanh, cổ đại không nhầm đi đâu được.

Trong thế giới này, nữ chính giả tên là Khương Linh, là một người xuyên sách.

Thân thể mà nàng ta sử dụng, ở trong sách vì tự tìm đến cái chết, bị chết cực kỳ thảm.

Và tất nhiên giống tất cả những người xuyên sách giả khác, Khương Linh quyết thay đổi kết cục của nguyên thân.

Khương Linh được xuyên sách tới thời gian rất sớm, mọi chuyện còn chưa bắt đầu, nàng đã nắm giữ tất cả tiên cơ.

Nàng quen biết nam chính trước nữ chính một bước, cùng nam chính xây dựng một đoạn tình cảm.

Sau đó lại cùng với giáo chủ ma giáo, thiên hạ đệ nhất kiếm khách, còn có thần y gì gì đó, hoa khôi giả gái, thế gia công tử nghèo túng, bla...bla...

Nói chung nữ chính giả tập hợp đủ bảy nam nhân triệu hồi rồng thần... Chẹp, giống như một tuần không ngày nào giống nhau, không biết phải miêu tả kiểu gì.

Thành công thành lập hậu cung không thể miêu tả bằng lời.

Trong khi nữ chính giả thu thập những nam nhân này, vẫn không buông tha cho nữ chính, giật dây một nam nhân trong đó, đánh cho nữ chính kinh mạch đứt đoạn, rồi bán vào thanh lâu.

Mà nguyên chủ càng xui xẻo hơn.

Nguyên chủ tên là Thanh La, tiểu thư của phủ minh chủ, ở thế giới này minh chủ mười năm sẽ được cha truyền con nối.

Cũng có thể nói, trong vòng mười năm, nếu như minh chủ đương nhiệm qua đời, như vậy thì đời sau của minh chủ sẽ được kế thừa vị trí minh chủ.

Có phải rất tùy tiện không?

Không có cách nào, nguyên văn kịch bản vốn khôi hài như thế.

Cho nên thiết lập chính là tùy tiện như vậy.

Cha của nguyên chủ mới vừa lên làm minh chủ, còn chưa ngồi ấm chỗ, đã mắc bệnh qua đời. Vì vậy năm ấy Thanh La mới gần mười sáu tuổi thừa kế vị trí minh chủ.

Mà Thanh La có một vị hôn phu, chính là đệ nhất kiếm khách trong dàn hậu cung của nữ chính giả.

Hôn sự này là do đời cha chú định ra, nếu như không phải vị hôn phu này tìm tới cửa, nguyên chủ cũng không biết.

Khi vị hôn phu tìm tới cửa, những người già trong phủ minh chủ cũng xác nhận có chuyện như thế.

Người xưa nói cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nguyên chủ chỉ có thể nhận hôn sự này.

Nguyên chủ chẳng những để cho vị hôn phu ở lại phủ minh chủ, còn để cho người đi cùng với vị hôn phu, theo lời vị hôn phu nói là bạn hắn tên là Khương Linh, cũng ở lại phủ minh chủ.

Từ đầu nguyên chủ không phát hiện ra việc gì không hợp lý, nhưng dần dần vị hôn phu lại thỉnh thoảng cùng Khương Linh ôm ấp, chàng chàng thiếp thiếp, làm cho nguyên chủ sinh nghi.

Nguyên chủ nghĩ tới việc hôn sự này chỉ là do đời trước định ra, nếu như vị hôn phu này không thích nàng, thì có thể giải trừ hôn ước.

Nhưng khi nguyên chủ đưa ra thỉnh cầu này, Khương Linh giống như bị người ta bắt nạt, hung hăng nói mình cùng vị hôn phu của nàng không có quan hệ, nàng không nên hiểu lầm.

Còn nói là không để nàng hiểu lầm, nguyện ý rời khỏi phủ minh chủ.

Nguyên chủ bị Khương Linh làm lớn chuyện như vậy dọa cho sợ, liền bỏ qua chuyện này.

Việc thành hôn cũng đưa lên bàn bạc.

Ngay đêm trước khi hôn lễ, thân thể nguyên chủ bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, Khương Linh hao tâm tốn sức chăm sóc cho nàng.

Nguyên chủ còn rất cảm kích Khương Linh.

Hôn lễ được cử hành đúng thời hạn, trong hôn lễ nguyên chủ nằm mơ cũng không ngờ xảy ra một màn như vậy.

Đột nhiên có người đứng ra nói nguyên chủ căn bản không phải là con ruột của minh chủ đời trước, Khương Linh mới là con ruột.

Nguyên chủ chiếm lấy thân phận của Khương Linh, còn muốn chiếm lấy vị hôn phu của người ta, không biết xấu hổ, lòng dạ ác độc.

Nguyên chủ xác định mình chính là con ruột của cha nàng, không phải nhặt được, cũng không phải con riêng, làm sao Khương Linh là con gái của cha nàng được?

Nguyên chủ cố gắng bảo Khương Linh giải thích, nhưng mà Khương Linh ấp a ấp úng, đưa ra bộ dạng "Ta không muốn nói, nhưng sự thật đúng là như thế".

Trong tiếng khiển trách của mọi người, nguyên chủ đột nhiên rút kiếm giết người.

Nguyên chủ từ minh chủ trở thành người ai ai cũng muốn đánh, cướp thân phận của người khác, cướp vị hôn phu của người khác, là một tiện nhân không biết xấu hổ.

Nàng bị ép phải rời khỏi phủ minh chủ, vì trên giang hồ đều nói nàng như thế, nguyên chủ gặp một người liền giết một người.

Trạng thái hóa điên của nguyên chủ bắt đầu.

Sau này nguyên chủ mới biết, Khương Linh và vị hôn phu đã phí hết tâm tư để đối phó với nàng, là vì cha của nàng và cha của vị hôn phu kia vốn là kẻ thù.

Hôn ước kia thực sự tồn tại, nhưng đó là ước định trước khi bọn họ trở mặt thành thù.

Sau khi trở thành kẻ thù, tất nhiên hủy bỏ.

Vị hôn phu muốn báo thù, nhưng cha của nguyên chủ đã chết, tục ngữ nói cha nợ con trả.

Khương Linh không biết dùng cách nào thuyết phục được kiếm khách vốn ngay thẳng, dùng phương pháp nham hiểm như vậy báo thù.

Ở phần sau nguyên chủ trở thành đại ma đầu, gây cho Khương Linh không ít phiền phức.

Nhưng ngoài việc làm cho Khương Linh và các nam nhân của nàng có tình cảm tốt hơn, không cần phải miêu tả kỹ càng, cũng không có bất kỳ tác dụng mang tính thực tế nào.

Cuối cùng nguyên chủ bị ném vào hang rắn bị rắn cắn chết, xương cốt không còn.

[Nguyện vọng của Thanh La là làm tốt chức minh chủ này, không muốn để cho Khương Linh chiếm mất thân phận của nàng, khiến cho nàng ta chịu quả báo, bị trừng phạt.]

Minh Thù rót cho mình chén trà tự an ủi.

Tuyến thời gian bây giờ đã đến lúc vị hôn phu - đệ nhất kiếm khách - Trác công tử vào ở phủ minh chủ.

Mặt bánh bao nhìn thấy Trác công tử và Khương Linh lôi kéo nhau, cho nên tới tố cáo với nàng.

Đây là lần đầu tiên mặt bánh bao tố cáo, nguyên chủ không để ở trong lòng.

Còn thay Trác công tử nói đỡ mấy câu.

Đại khái ý tứ chính là, nhi nữ giang hồ, không có nhiều quy củ như vậy, không muốn nghe thêm chỉ trích.

Minh Thù mở cửa phòng đi ra ngoài, ánh mặt trời vừa vặn thích hợp, ăn cái gì đây.

Minh Thù dựa theo ký ức đi tới phòng bếp.

"Minh chủ?"

Người hầu trong bếp bị dọa cho giật mình, tại sao minh chủ lại tự mình xuống bếp, chẳng lẽ đối với thức ăn hôm nay không hài lòng?

"Còn gì ăn không?" Minh Thù nhảy vào trong bếp: "Bánh bao cũng được."

Người hầu: "..."

Nào có đạo lý cho minh chủ ăn bánh bao.

Bọn người hầu lập tức chuẩn bị đồ ăn cho Minh Thù.

Phòng bếp này thật đáng khen ngợi.

Không cần phải gặm bánh bao.

"Buổi trưa minh chủ có ăn cái gì không?"

"Có ăn, ta đi thu dọn, đã ăn xong rồi."

"Minh chủ, đây là..."

"À... À... Minh chủ cũng không còn nhỏ nữa, trưởng thành rồi."

Mọi người đối mặt nhìn nhau, nhưng mà vừa qua thời gian ăn bữa trưa, trưởng thành cũng không phải là trưởng thành như vậy.

"Minh chủ, minh chủ, nhìn thấy minh chủ đâu không?"

"Minh chủ, người ở đâu!"

"Minh chủ."

Minh Thù nhanh chóng ăn xong, lau miệng, Bánh Bao liền xông vào.

"Minh chủ, sao người lại chạy tới đây."

"Ồn ào cái gì, có ai chết à?"

Không khí yên tĩnh vài giây.

Bánh Bao lấy hơi: "Không có, không có. Không tìm được người, ta cho rằng người đã đi đâu mất."

"Không phải là có người chết, ồn ào cái gì." Minh Thù dạy dỗ hắn: "Dọa ta phải ăn thêm cái nữa."

"Vâng vâng..." Bánh Bao cái hiểu cái không gật đầu, hắn liếc nhìn đĩa trên bàn: "Nhưng minh chủ mới vừa ăn cơm trưa xong, người đã đói rồi?"  

  Minh Thù cho Bánh Bao thấy rõ, thế nào gọi là kẻ tham ăn chân chính.

Bánh Bao rất nhanh thì gia nhập đại đội ngơ ngác của phòng bếp.

Ăn xong Minh Thù còn ở ngay trước mặt bọn họ lấy hai cái bánh bao, cổ đại chính là không tốt ở chỗ này, các loại đồ ăn rất ít chỉ có thể gặm bánh bao.

Phủ minh chủ thật lớn, Minh Thù đi trên hành lang quanh co mất một lúc lâu cũng chưa về tới phòng của mình.

Lúc đi tới phòng bếp, cũng không thấy xa như vậy.

Minh Thù đi mệt, ngồi lên hành lang nghỉ ngơi.

Hành lang ở dưới một mảng trúc xanh, rừng trúc tươi tốt, ở giữa là một lối nhỏ, gió thổi rì rào.

Nhưng trong âm thanh kia, còn lẫn vào tiếng thở dốc không bình thường.

Minh Thù nhìn vào bên trong rừng trúc, chống tay trên hành lang, không tiếng động nhảy xuống đi vào trong rừng trúc.

Sâu trong rừng trúc, có một tảng đá lớn cao khoảng nửa thân người, lúc này hai người đang quấn lấy nhau ở phía trên, y phục dù chưa cởi sạch nhưng tư thế kia...

Minh Thù ngồi xổm ở bên cạnh, gặm hết bánh bao của mình, bên kia vẫn chưa xong.

Minh Thù đang muốn đi ra ngoài vạch mặt, tiếng của Bánh Bao truyền tới: "Minh chủ... Minh chủ..."

Hai người đang đắm chìm quên mình bị giọng nói này thức tỉnh, hai người nhanh chóng sửa lại quần áo ngay ngắn đi về một phía khác.

Minh Thù: "..."

Bánh Bao từ bên ngoài rừng trúc chạy vào, thấy Minh Thù ngồi xổm dưới đất, lập tức khẩn trương tiến lên: "Minh chủ, người sao vậy? Không thoải mái sao?"

"Ta không phải bảo ngươi không được ồn ào sao?"

Dọa cho phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm chạy mất.

"Vâng..." Bánh Bao vò đầu, nhỏ giọng giải thích: "Nhưng ta cũng đâu nói lớn lắm đâu."

Hắn lần này đã nói rất nhỏ.

Trước đây...

Hắn gọi như vậy, minh chủ cũng đâu có nói gì.

Minh Thù đứng lên, tủm tỉm cười nhìn Bánh Bao: "Lần sau kêu la nữa, ta rút lưỡi ngươi xào rau ăn."

Bánh Bao lấy tay che miệng, hoảng sợ lùi lại hai bước, vội vàng nói: "Ta không gọi, ta không gọi nữa."

Minh Thù đi ra khỏi rừng trúc:"Gọi ta làm gì?"

Bánh Bao cẩn thận đuổi theo: "Có người cầu kiến, dường như bị..."

"Ai vậy? Mang cống phẩm tới không?"

"A?" Cống phẩm gì?

"Ta là minh chủ, bọn họ muốn gặp ta lẽ nào không mang theo cống phẩm?" Vậy cái chức minh chủ này trước đây có ý nghĩa gì.

"Ơ..." Giang hồ chúng ta không theo luật này.

Khuôn mặt Bánh Bao lơ ngơ, làm sao thấy minh chủ là lạ.

Bánh Bao quyết định không để ý tới vấn đề này: "Là người của phái Thanh Hư bị trọng thương, thuộc hạ đã cho người mang vào trong phủ chữa thương, nhưng hắn kiên trì muốn gặp minh chủ."

Phái Thanh Hư?

Tại sao không gọi là phải Không Hư luôn đi.

Nguyện vọng của nguyên chủ chính là làm tốt chức minh chủ này, cho nên Không Hư... à, phái Thanh Hư dù không có cống phẩm, Minh Thù cũng phải đi xem thử.

Nhìn người trên giường máu me be bét, Minh Thù từ từ lùi về phía sau: "Bị người ta đánh thành như vậy mà vẫn chưa chết, sức mạnh sinh tồn rất quật cường."

Bánh Bao: "..." Minh chủ thật kỳ lạ, chẳng lẽ là bị kích thích? Ngày hôm nay hắn có phải không nên nói cho minh chủ biết chuyện của Trác công tử và Khương Linh?

Minh chủ vẫn còn nhỏ như thế...

Chắc chắn không chịu nổi đả kích như vậy.

Đều là do hắn suy nghĩ không chu đáo.

Đệ tử phái Thanh Hư yếu ớt ho khan hai tiếng: "Minh chủ... Phái Thanh Hư... Phái Thanh Hư bị Ma giáo... diệt môn."

Nói một câu hắn phải thở hổn hển nhiều lần.

"Ồ."

Sau đó thì sao?

Phản ứng này của Minh Thù làm Bánh Bao hãi hùng khiếp vía.

Bánh Bao vội vàng cứu vãn tình hình: "Ma giáo tại sao đột nhiên lại diệt phái Thanh Hư? Trừ ngươi ra, những người còn lại đâu?"

"Không... Không biết." Đệ tử phái Thanh Hư chật vật lắc đầu: "Ta... thật vất vả mới trốn được, mời... mời minh chủ vì phái Thanh Hư chủ trì công đạo!"

Giáo chủ Ma giáo là hậu cung của nữ chính giả.

Có điều lúc này, nữ chính giả còn chưa gặp được hắn...

Cơ hội trong kịch bản chắc là lần này.

Có điều trong kịch bản Ma giáo bị nữ chính giả thanh tẩy, đương nhiên chuyện này và Ma giáo kỳ thực cũng không có nhiều quan hệ, ma giáo cũng trúng đạn.

Bánh Bao đã hỏi xong thấy Minh Thù khoanh tay trầm tư, cẩn thận hỏi: "Minh chủ, người cân nhắc kỹ xem phải làm sao?"

"Làm cái gì?"

Bánh bao: "..."

Thuộc hạ không phải hỏi người sao?

Tại sao lại hỏi ngược lại hắn?

Đệ tử phái Thanh Hư kiên trì đến giờ lúc này đã ngất đi, nếu không... Nghe Minh Thù coi việc này không liên quan đến mình, thậm chí là mang theo ý cười hỏi lại, đoán chừng phải bị tức mà chết.

Minh Thù bảo Bánh Bao cho người đi tới phái Thanh Hư xem sao, vì tin tức truyền đi ở thời đại này tương đối khó khăn, cho nên một hai ngày chắc chắn vẫn chưa có kết quả.

Đệ tử phái Thanh Hư kia cứ như vậy ở lại phủ minh chủ dưỡng thương.

Bị thương quá nặng, có thể sống được hay không còn phải xem ý trời.

"Người của Ma giáo thực sự là ghê tởm!"

"Còn phải nói sao, làm xằng làm bậy, cướp bóc đốt giết, bại hoại võ lâm."

"Không phải tất cả người của Ma giáo đều xấu... Trù vương - vua đầu bếp không phải là một người tốt sao?"

"Cái gì mà vua đầu bếp?"

"Vua đầu bếp ngươi cũng không biết? Trong giới võ lâm chúng ta, mỗi bên đều thích chọn ra người đứng đầu, vị vua đầu bếp này chính là người nấu ăn ngon nhất trong chốn võ lâm."

"Lợi hại như vậy sao?"

"Minh chủ..."

"Minh chủ làm sao..." Người hầu đang nói chuyện chợt ngừng lại, quay đầu nhìn về bên cạnh.

Minh chủ của bọn họ, không biết từ khi nào học lấy bộ dạng của bọn họ ngồi xổm ở bên cạnh, không có hình tượng chút nào, trong tay đang cầm một đĩa mứt hoa quả, đang cười tủm tỉm nhìn bọn họ.

Giọng nói vừa rồi...

Bọn người hầu đồng loạt đứng lên, cúi đầu hành lễ: "Minh chủ."

Minh Thù khoát tay, ý bảo bọn họ không cần đa lễ.

"Vua đầu bếp thật lợi hại như vậy sao?"

Bọn người hầu đối mặt nhìn nhau, một người nhỏ giọng trả lời: "Nghe nói so với đầu bếp trong cung còn làm tốt hơn, người của Ma giáo thật ghê tởm, không biết lấy thủ đoạn hèn hạ gì lại có thể chiêu mộ được Trù vương..."

"Ồ."

Minh Thù như có điều suy nghĩ gật đầu.

Mọi người: "..." Minh chủ đây là có ý gì?

-

Khi tin tức từ phái Thanh Hư truyền về đã là mấy ngày sau.

Phái Thanh Hư quả nhiên đã bị tiêu diệt toàn bộ, xét thấy từ những vết thương trên người của đệ tử phái Thanh Hư, đúng là do người của Ma giáo làm.

"Ma giáo diệt toàn bộ phái Thanh Hư, việc này... Minh chủ, chúng ta hãy cho gọi các môn phái còn lại tới đây bàn bạc kế sách!"

Chuyện lớn như vậy, minh chủ nếu không xử lý tốt, đến lúc đó lại bị người ta lời ra tiếng vào.

Minh Thù gác chéo chân ăn nho: "Tổng bộ của Ma giáo ở đâu?"

"Ơ..." Bánh Bao không biết Minh Thù hỏi việc này làm gì, nhưng vẫn nói cho Minh Thù.

Minh Thù: "Lấy vũ khí."

Bánh Bao rất mơ hồ: "Lấy vũ khí... để làm gì?"

Diễn viên Minh Thù lập tức xuất ra khí khái sứ giả chính nghĩa: "Thân là minh chủ võ lâm, đương nhiên muốn lên ngựa đi đầu, trước đoạt đầu bếp... trước tiên giúp phái Thanh Hư lấy lại công đạo."

Bánh Bao: "..." Trước tiên mời minh chủ bỏ quả nho trong tay xuống đã rồi tiếp tục nói.

Còn ngươi nữa dừng lại làm gì? Trước tiên ngươi muốn cướp cái gì?

Chúng ta đường đường là phủ minh chủ!

Minh Thù không phải tùy tiện nói ra, nàng nói rất nghiêm túc.

Bánh Bao lén lút tự nhủ, triệu tập những người trong phủ minh chủ có thể chiến đấu.

"Minh chủ, chúng ta có lẽ không phải là đối thủ của Ma giáo, người thực sự muốn đi?"

Minh Thù nói rất đàng hoàng: "Ma giáo là cái gì chứ."

Nhớ năm đó trẫm cũng là giáo chủ của Ma giáo.

Minh Thù vung cánh tay lên: "Mọi người, đi!" 

  "Thanh La muội muội, mọi người đây là..."

Ngoài cửa lớn của phủ minh chủ, Minh Thù mang theo một đám người hùng dũng đi ra, vừa hay đụng mặt nữ chính giả Khương Linh.

Khương Linh áo trắng như tuyết, ngày thường bộ dạng thanh khiết, một cái nhăn mày hay một tiếng cười dường như cũng mang theo ma lực, khiến người ta nhịn không được mà phải chú ý tới nàng.

Khương Linh và Trác công tử đi cùng nhau, hai người đứng song song, rất xứng đôi.

Trác công tử chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Minh Thù.

Kiếm khách mà!

Phải có phong cách.

Thế nhưng nguyên chủ không phát hiện ra vị kiếm khách này, trong ánh mắt kỳ thực mang theo tia sát ý sao?

Nguyên chủ vẫn là quá trẻ tuổi... Không hiểu người trong xã hội phức tạp.

Bánh Bao "hừ" một tiếng: "Khương cô nương, Trác công tử là vị hôn phu của minh chủ, cô và Trác công tử đi gần nhau như vậy không thấy ngại sao."

Khương Linh như là thoáng kinh ngạc, rất nhanh kéo dài khoảng cách với Trác công tử: "Vừa rồi tình cờ gặp Trác công tử cho nên mới về cùng nhau, Thanh La muội muội đừng hiểu lầm."

"Ai là muội muội của ngươi?" Minh Thù cầm đại khảm đao Bánh Bao đưa cho nàng, khí phách vô cùng nhìn Khương Linh: "Cha ta chỉ có một đứa con gái duy nhất."

Khương Linh ban đầu kinh ngạc, nhưng ngay sau đó tỏ vẻ bình thường: "Thanh La muội muội, ta không có ý gì khác, đây chỉ là một cách xưng hô..."

Minh Thù hé môi cười: "Vậy gọi ta là minh chủ."

"Thanh La, muội bắt nạt người khác." Trác công tử lên tiếng: "Khương cô nương chào hỏi muội, muội tâm tình không tốt, có cần phải trút giận lên người Khương cô nương như vậy không?"

"Có cần. Nếu không... Trút giận lên đầu ngươi sao?" Minh Thù nghiêm túc gật đầu.

Trác công tử: "..."

Khương Linh quan sát Minh Thù, nàng đã xảy ra chuyện gì? Lúc trước không phải còn rất tốt sao?

Minh Thù nói: "Ta bận rất nhiều việc, chờ ta trở lại sẽ nói đạo lý cùng các ngươi, đừng có cản đường."

Minh Thù đi ra ngoài phủ minh chủ.

Trác công tử nhíu mày: "Nàng đi làm gì?" Mang theo nhiều người như vậy.

Từ khi hắn đến phủ minh chủ, cũng không thấy nàng ra ngoài mấy lần, có chuyện gì cũng là người phía dưới đi làm.

Minh Thù nâng khảm đao, quay đầu cười: "Liên quan gì tới ngươi."

Trác công tử: "..."

Trác công tử nhìn theo Minh Thù rời đi, mãi đến khi nhìn không thấy bóng người, Khương Linh mới kéo tay áo Trác công tử.

"Trác ca ca... Nàng dường như có gì đó kỳ quái."

Trác công tử suy tư, nói: "Gần đây xảy ra chuyện của phái Thanh Hư, nàng có thể là bị chuyện này làm khó cho nên có chút khó tính."

"Việc của phái Thanh Hư thực sự là do Ma giáo làm? Ma giáo tại sao lại muốn diệt phái Thanh Hư?"

Trác công tử lắc đầu.

Người của Ma giáo làm việc kỳ quái, không có kế hoạch gì, bọn họ giết người có thể chỉ vì đối phương nhìn bọn họ hơi lâu một chút.

-

Lạc thành.

Nam nhân y phục đen tuyền ngồi trên mặt đất, nghe cô nương xinh đẹp như hoa đánh đàn.

Lúc nam nhân đang cao hứng cửa sổ bị người đá văng, hai người nhảy vào, cô nương bị dọa sợ đến hét toáng lên.

Nam nhân mất hứng phất tay, bảo cô nương kia xuống phía dưới, hắn bưng chén trà trên bàn lên, nhấp một hớp: "Đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, đi cửa chính sao các ngươi mãi không nhớ được?"

"Giáo chủ đã xảy ra chuyện rồi."

Giáo chủ đưa mắt nhìn về phía bọn họ.

"Tổng bộ... Bị, bị người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net