- Minh Chủ Chỉ Giáo (2) -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Là võ công của Ma giáo ta."

Trên đường xuống núi, mặt giáo chủ tối xuống.

Bất kể là từ vết thương hay là nội thương đều là đệ tử Ma giáo của hắn làm.

Thế nhưng...

Hắn thật không có sai người nào làm qua!

Minh Thù cười: "Có lẽ là ngươi sai người làm lúc mộng du."

Giáo chủ: "..." Người mộng du mới có thể làm chuyện này... mộng du là gì?

"Minh chủ, ngươi không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái sao? Vì sao có người liên tiếp hãm hại Ma giáo." Bánh Bao ở bên cạnh hỏi: "Lần trước chuyện của phái Thanh Hư, mặc dù đã bắt được hung thủ nhưng bây giờ ngẫm lại cũng có chút không đúng."

"Trừ ma vệ đạo, ai cũng có trách nhiệm, có gì kỳ quái." Minh Thù nghiêng đầu, lộ ra một hàm răng trắng cười ác liệt: "Ai bảo Ma giáo khiến người ta căm hận làm gì."

Giáo chủ: "..." Cho nên hắn bị người khác vu oan hãm hại là đáng đời sao?

Không hài lòng chút nào.

Giáo chủ tức giận rời khỏi.

Hắn phải đi điều tra chuyện này mới được.

Minh Thù tựa như không có gì trở về chỗ ở.

Trong phòng chỉ có một ánh nến, Dung Ly đang ngủ ở bên cạnh.

Minh Thù nhẹ nhàng đóng cửa đi tới bên cạnh Dung Ly, cúi đầu quan sát hắn.

"Phiền thật." Minh Thù thở dài một tiếng, kéo người lên giường.

"Minh... Minh chủ?"

Dung Ly dụi dụi mắt, Minh Thù đang cởi quần áo cho hắn, mắt to trừng mắt nhỏ.

Một giây kế tiếp, Minh Thù đắp chăn lên người hắn: "Ai cho ngươi vào phòng ta? Còn ngủ trên giường của ta?"

Dung Ly mê man: "Ta mấy ngày nay... đều ngủ chung với minh chủ..."

Minh Thù trừng mắt nhìn.

Dung Ly chớp mắt.

Hắn nói là sự thật.

"Ngủ đi." Minh Thù ấn hắn trở về trong chăn.

Giọng buồn buồn của Dung Ly từ dưới chăn truyền tới: "Minh chủ... không ngủ sao?"

"Ta có ngủ hay không liên quan gì tới ngươi, ngươi còn quản ta sao?"

Dung Ly: "..."

Lão tử đây không phải là quan tâm nàng sao?

Sao nàng không phân biệt được tốt xấu vậy!

Lạnh lùng.

Không thể phá vỡ thiếp lập.

Tên thần kinh muốn phá vỡ thiết lập của lão tử, lão tử không mắc lừa đâu.

Dung Ly cảm giác Minh Thù còn đè chăn, hắn lập tức sợ hãi, tên thần kinh này sẽ không thẹn quá hóa giận muốn hắn chết ngộp chứ?

"Minh chủ... ta nóng."

Lực trong chăn buông ra, Dung Ly đẩy chăn ra hít thở một hơi, trên trán hắn đầy mồ hôi.

Không khí này, buồn bực trong chăn nào chỉ là nóng.

Dựa theo ánh sáng yếu ớt, Dung Ly liếc người bên cạnh một cái.

Nàng nhỏ bé hơi cúi đầu, cả khuôn mặt đều ẩn ở trong bóng tối nhìn không chân thực, quanh thân lộ ra một luồng khí kỳ quái.

Ôm nàng một cái.

Nhanh chóng ôm nàng.

Ở sâu trong nội tâm Dung Ly có giọng nói đang reo hò.

Hắn vươn tay ôm cổ Minh Thù, kéo nàng vào trong ánh sáng, hai người ngã ở trên giường.

"Ngươi có bệnh sao."

Minh Thù mắng một tiếng.

Dung Ly ôm nàng, không buông tay: "Minh chủ, ta sợ, người ngủ cùng ta đi."

"Sợ cái gì? Có người có thể ăn ngươi sao!" Minh Thù kéo tay hắn ra: "Buông ra, có nóng hay không."

"Không nóng." Dung Ly ôm càng chặt hơn.

"Ta cho ngươi biết, đừng vì được sủng ái mà kiêu ngạo, như ngươi vậy sẽ bị thất sủng." Minh Thù bóp cánh tay hắn.

"Vậy minh chủ hãy luôn cưng chiều ta." Ọe! Cái này là cái quái gì vậy. Cái này tuyệt đối không phải lão tử nói, bị điên bị điên rồi.

"Ta dựa vào cái gì mà phải luôn cưng chiều ngươi?" Minh Thù cười, nhưng thay vì kéo tay hắn thì nàng cầm tay hắn.

"Ta sẽ ngoan."

"Phải không?" Minh Thù nắm cằm hắn, nói giọng tổng tài bá đạo: "Tới đây, lấy lòng ta!"

Dung Ly: "..." Lão tử tát chết nàng!

Hiện tại giả bộ bất tỉnh có kịp hay không.

Dung Ly vịn cổ Minh Thù, chủ động đưa môi mình qua vụng về bắt chước lần hôn trước.

Mắt Minh Thù nhắm lại một chút, Dung Ly không dám phóng túng, luôn cẩn thận dè đặt tâm tình lo lắng bất an, cực kỳ gắng sức kiềm chế sự yêu thích.

Đây mới là phản ứng của cơ thể này.

Tắt đèn thì tốt rồi.

-

Lúc sau Dung Ly giả vờ như ngủ say, hắn sợ chính mình không khống chế được lộ ra bản tính.

Có người vừa đụng lập tức sẽ nghiện.

Hắn cũng không biết Minh Thù có phát hiện hắn giả bộ ngủ hay không, thế nhưng nàng không có vạch trần, vậy coi như nàng không biết là được rồi.

Vẫn là vợ cưng chiều lão tử.

Hừ hừ.

Chắc chắn vợ đã thầm mến lão tử.

Ha ha.

Sắp chiếm được toàn bộ trái tim vợ rồi, sắp được rồi.

"Dung Ly, minh chủ dậy chưa?"

Dung Ly ngừng tâm tình đang mừng như điên, cúi đầu trả lời: "Dậy rồi."

Bánh Bao liếc hắn một cái, trong lòng giận dữ đi vào phòng, tên tai hoạ này.

Dung Ly liếc về phía bóng lưng hắn.

Sáng sớm đã tìm vợ ta, không yên lòng chút nào.

Bánh Bao tìm Minh Thù nói chuyện núi Vạn Ngọc, môn phái nào cũng nhận định là Ma giáo làm, hiện tại đang thương lượng đánh Ma giáo.

Bọn họ muốn nhờ Minh Thù dùng thân phận minh chủ, hiệu triệu võ lâm trừ ma vệ đạo.

Minh Thù làm minh chủ, chắc chắn phải chính nghĩa không được nhân từ, nếu không... đám người kia sẽ nói nàng không hiểu chuyện, không để ý đại sự.

-

Mọi người chưa thương lượng chiến lược cụ thể, đột nhiên có một môn phái bị diệt cả tộc.

Lần này không hề giữ lại một người sống sót.

Lần này làm các môn phái hoàn toàn tức giận, nếu bọn họ không làm gì nữa có phải Ma giáo sẽ tiêu diệt toàn bộ bọn họ hay không?

Mỗi môn phái đều ra lệnh, giang hồ hào kiệt nhao nhao đi tới tổng bộ Ma giáo.

"Chúng ta không thể không đi sao?" Minh Thù dựa vào cửa: "Đánh nhau có gì để nhìn."

Trẫm chỉ muốn yên tĩnh ăn đồ ăn vặt.

Bánh Bao đang chỉ huy người bên ngoài khiêng đồ, dành thời gian khuyên Minh Thù: "Minh chủ, chúng ta không đi sẽ bị giang hồ võ lâm chống đối đó."

Phủ minh chủ có thể không tham chiến, nhưng không thể ngay cả đi cũng không đi.

Minh Thù: "Ta là một thiếu nữ, không gánh nổi trách nhiệm như vậy."

Khóe miệng Bánh Bao giật một cái: "Người là minh chủ."

Minh Thù: "Mọi người đây là ép buộc lao động trẻ em phi pháp."

Bánh Bao thẹn thùng.

Minh chủ người bớt giả bộ đi, người là trẻ em sao?

Người và chữ trẻ em này không có một chút quan hệ nào hết có hiểu không vậy?

"Minh chủ, người hãy suy nghĩ cho phủ minh chủ." Bánh Bao đột nhiên nghiêm túc: "Từ lúc người tiếp nhận vị trí minh chủ, người phải gánh vác trách nhiệm của minh chủ, ta biết người không thích, nhưng đây là lão minh chủ để lại cho người."

Minh Thù nghĩ lại bản thân còn phải hoàn thành tâm nguyện của minh chủ...

Lập tức yên lặng.

"Chỉ giang hồ các ngươi nhiều chuyện."

"..."

Đầu Bánh Bao đầy dấu chấm hỏi.

Cái gì gọi là người giang hồ chúng ta nhiều chuyện?

Minh chủ người cũng là người giang hồ mà!

Không nên tùy tiện tách mình ra ngoài.

Bánh Bao chuẩn bị xong đồ đạc đi tới tổng bộ hội họp, bọn họ đã lên đường sau, có môn phái không đợi kịp đã đi trước một bước.

Minh Thù ôm kẹo, chậm rì rì đi ra khỏi Phi Hổ môn, đạp trên băng ngựa.

Tập thể giang hồ hào kiệt cưỡi ngựa bên cạnh: "..."

Bọn họ đi như vậy, năm nào tháng nào mới có thể đến Ma giáo?

Giang hồ hào kiệt Giáp: Ngươi đi nói cho minh chủ nghe, cưỡi ngựa nhanh lên.

Giang hồ hào kiệt Ất: Tại sao ngươi không đi?

Giang hồ hào kiệt Bính: Minh chủ hung dữ như vậy, ai dám đi.

Giang hồ hào kiệt Đinh Mậu Kỉ Canh:...

***

[Hài Hòa Hiệu]

Bánh Bao: Xong rồi xong rồi, sao danh tiếng hung tàn của minh chủ lại tăng lên rồi.

Minh Thù: Có cái gì không tốt?

Bánh bao: (Lật bàn) Có cái gì tốt, người là minh chủ đó! Người phải hòa ái dễ gần, bình dị gần gũi!

Minh Thù: E là bọn họ đều thích hòa ái dễ gần.

Bánh bao: (Ngơ ngác)

Minh Thù: Ngu ngốc, đầu bếp của trẫm đâu!

Bánh bao: (Tiếp tục ngơ ngác)

Vua đầu bếp: Ở đây nè.

Cửu thiếu: Nàng dám đi ra ngoài dành tình cảm, lão tử chém chết nàng! (Sờ dao)

Vua đầu bếp:... (Chỉ là muốn yên tĩnh làm đầu bếp thôi.) 

  Bên ngoài tổng bộ Ma giáo.

Giang hồ hào kiệt khắp nơi đều tụ tập ở chỗ này.

Ma giáo dễ thủ khó công, người ra mặt không nhiều lắm, bọn họ cũng không dám tùy tiện tấn công.

Nhưng dùng nước bọt chiến đấu thì không ít.

Ma giáo kiên trì chuyện này không liên quan đến bọn họ, bọn họ không mượn đề tài để nói chuyện của mình.

Giang hồ hào kiệt đương nhiên không nghe theo, la hét rằng người bị hại đều là chết do chiêu của Ma giáo, không phải là bọn hắn làm thì có thể là ai.

Minh Thù không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nàng đã đến địa bàn Ma giáo.

So với Lạc thành, giang hồ hào kiệt tới nơi này rất nhiều, đầy đầu người hơn nữa còn có rất nhiều người đang tới.

Minh Thù nằm sấp ở trên xe ngựa, nhìn Khương Linh trong đám người.

Bên cạnh Khương Linh ngoại trừ Trác công tử, còn có một người đàn ông.

Trong thời gian ngắn ngủi, Khương Linh lại tìm được một hậu cung.

Sau khi các đại môn phái tập hợp, chuyện thứ nhất chính là họp.

"Minh chủ, xin người nghị sự bên này." Có người tới mời Minh Thù.

Minh Thù dựa vào xe ngựa: "Ta còn tưởng rằng mọi người không tính gọi ta chứ."

Người kia xấu hổ: "Không dám, người là minh chủ, sao có thể không mời người."

Nếu không phải lúc nãy nàng lộ một tay, ước đoán lúc này thực sự không ai đến gọi nàng.

Nắm đấm mới có thể nói đạo lý.

Lúc đến lều đã có không ít người, Khương Linh và người đàn ông xa lạ cùng với Trác công tử cũng nằm trong số đó.

"Minh chủ."

"Minh chủ..."

"Minh chủ mời tới bên này."

Minh Thù từ bên người Khương Linh đi qua, nàng nháy mắt về phía Khương Linh, cười vô cùng ôn hòa.

Nhìn thấy phiếu đổi đồ ăn vặt tâm tình vô cùng tốt.

Khương Linh cứng đờ.

Đợi Minh Thù đi qua, áp lực vô hình tản mất, nàng mới có thể tự do hô hấp thông thường.

Vừa rồi sao nàng ta cười với nàng? Nụ cười kia không hề có lực công kích, nhưng rơi vào người nàng, ngoài quái dị nàng chỉ cảm thấy...

Tê cả da đầu.

"Triệu bang chủ, vị này chính là..." Có người lên tiếng hỏi nam nhân bên người Khương Linh.

Người bị kêu là Triệu bang chủ giọng nói thô lỗ giới thiệu: "Vị này chính là thiếu bảo chủ của Lang Bảo, bảo chủ Lang Bảo đang bế quan cho nên phái thiếu bảo chủ qua đây."

"Lang Bảo? Nuôi sói sao?"

Minh Thù bất thình lình nói một câu.

Lúc đầu vốn dĩ bầu không khí rất tốt, nhưng bị lời nói này của Minh Thù làm tan biết hết.

Lang Bảo với nuôi sói có quan hệ gì?

"Minh chủ nói đùa sao, Lang Bảo không phải nuôi sói, thế nhưng xung quanh Lang Bảo có không ít sói." Thiếu bảo chủ rất lễ phép, không hề tức giận.

Khương Linh có chút cảnh giác nhìn Minh Thù, tựa như sợ nàng và thiếu bảo chủ nói nhiều.

"À." Thực ra thịt sói cũng có thể ăn, không nuôi thật đáng tiếc.

Bầu không khí trong lều có chút ngượng ngùng.

"E hèm..." Người hỏi câu kia nhìn về phía Khương Linh, chuyển trọng tâm câu chuyện đang lúng túng: "Vị này..."

Triệu bang chủ cũng không biết Khương Linh.

Thiếu bảo chủ chủ động nói: "Là người quen của ta, mọi người không cần phải lo lắng, người một nhà."

Bọn họ sợ có gian tế Ma giáo.

Thiếu bảo chủ nói như thế, mặc dù mọi người có chút nghi ngờ vô căn cứ nhưng vẫn giữ chút thể diện.

Hơn nữa bên cạnh Khương Linh còn có đệ nhất kiếm khách Trác công tử.

"Như vậy chúng ta hãy bắt đầu đi."

Minh Thù làm vật biểu tượng ngồi ở phía trên ăn móng heo.

Những người này thương nghị, Minh Thù không chủ động lên tiếng, bọn họ cũng sẽ không hỏi ý kiến của nàng.

Đối với bọn hắn mà nói, tuy là võ công của Minh Thù có chút lợi hại, nhưng tuổi của nàng...

Ước đoán cũng không cho được một kiến nghị có ích.

Cho nên vật biểu tượng Minh Thù bị lỗ vì tuổi của mình.

Điểm này...

Vật biểu tượng bày tỏ nàng cũng không có biện pháp.

Tuổi còn trẻ không phải là lỗi của nàng.

"Ma giáo dễ thủ khó công, vừa rồi biện pháp Triệu bang chủ nói dù tốt, thế nhưng giết địch một ngàn tổn hại tám trăm thuộc về hạ sách."

Giọng nói ngây thơ của Khương Linh vang lên.

"À, Khương cô nương, ngươi có biện pháp tốt hơn sao?" Người của môn phái nào đó hạ giọng hỏi.

"Ta..." Khương Linh tựa như phản ứng kịp, tại chỗ này nhiều người lớn tuổi, khiêm tốn nói: "Lời ta nói không đúng, xin tiền bối đừng để ở trong lòng."

"Mạnh dạn nói, hiện tại chúng ta muốn tiếp thu ý kiến quần chúng."

"Vậy ta nói..."

Khương Linh hít thở sâu một hơi.

Phương pháp của Khương Linh là dựa vào điều kiện trên núi của Ma giáo, phóng hỏa đốt núi.

Lúc này chính là lúc Tam Phục Thiên, trên núi cháy sẽ lan sang khắp nơi.

Mọi người đều thảo luận biện pháp này một phen, đều cảm thấy có thể.

Đệ tử Ma giáo co đầu rút cổ ở trên núi, bọn họ quen thuộc địa hình, nếu như thật sự đánh lên nhất định sẽ chịu thiệt.

Khương Linh nhận được sự đồng tình, nét mặt không kiêu không vội lui về bên người thiếu bảo chủ, lại liếc mắt nhìn Minh Thù.

"Minh chủ, ngài có ý kiến gì không?"

Cuối cùng, mọi người tập trung trên người Minh Thù.

"Có."

Nhất thời da đầu mọi người đều căng thẳng.

"Minh chủ mời nói."

Minh Thù nhổ xương móng heo ra: "Lúc nào ăn cơm tối?"

Mọi người: "... "

Đừng cản ta, giết chết nàng.

Lúc này còn có người nào có tâm tình ăn cơm tối chứ?

"Mọi người mặc kệ cơm sao?" Thấy vẻ mặt mọi người khó coi như ăn phải con ruồi, Minh Thù tiếp tục nói: "Sớm biết vậy ta không tới rồi."

"Minh chủ!" Môn phái nào đó nổi giận gầm lên một tiếng: "Chúng ta bây giờ là thương nghị đại sự cho võ lâm giang hồ, mời chăm chú một chút."

Không ít người dùng ánh mắt khiển trách nhìn nàng.

Tuổi còn nhỏ, cũng không thể không hiểu chuyện như thế.

"Ta làm sao không nghiêm túc? Mọi người mời ta tới, ta tới rồi, còn muốn như thế nào nữa?" Minh Thù nheo mắt: "Mọi người cũng không nhận thức người minh chủ này, giả mù sa mưa làm cái gì, mọi người không phiền sao, ta thì mệt lắm đó."

Mọi người: "..."

Bánh Bao ở phía sau lấy tay che mặt.

Vươn tay dùng sức kéo Minh Thù.

Minh chủ cầu người không nên nói bậy nói bạ nữa, người muốn đắc tội hết bọn họ sao?

"Tất cả mọi người thoải mái chút, mọi người không phục thì cứ nói ra, ngược lại ta cũng không yêu mến các ngươi."

"Minh chủ!" Nha đầu này, thực sự là tức chết người mà.

Lời như vậy có thể nói thẳng vậy sao?

"Ai." Minh Thù cười híp mắt đáp một tiếng.

"..."

[Ký chủ cô không được quên nguyện vọng của Thanh La chứ.]

Minh Thù đứng dậy, vỗ vỗ làn váy trên xương móng heo, đi ra phía ngoài lều.

Khóe miệng thiếu nữ hơi nhếch lên.

Nguyện vọng của Thanh La là làm tốt vị trí minh chủ này, nhưng nàng không nói làm tốt minh chủ của giang hồ võ lâm, tự cho mình làm minh chủ của mình, cũng là làm tốt vị trí minh chủ rồi.

[...]

Hài Hòa Hiệu có chút ngơ ngác.

Còn có thao tác như vậy sao?

Minh chủ của một người là gì?

Một người cần minh chủ sao?

"Các ngươi tự chơi đi." Minh Thù phất tay với bọn hắn: "Mong các ngươi may mắn."

Mọi người: "..."

Bánh Bao muốn nói cái gì đó, thế nhưng Minh Thù đã nói đến nước này, hắn có thể nói cái gì nữa?

Chỉ có thể lén lút theo Minh Thù rời khỏi.

Xong rồi xong rồi.

Lần này thực sự xong rồi.

Chắc chắn rất nhanh minh chủ sẽ bị bọn họ bãi miễn.

"Minh chủ, tại sao người muốn làm như vậy?" Bánh bao vừa ra liền vội vàng hỏi.

"Ta vui vẻ."

"..." Bánh bao không thở được: "Minh chủ, người biết mà, chỉ cần bọn họ đều đồng ý bãi miễn người, thì người không phải là minh chủ nữa rồi!"

"Bọn họ đánh không lại ta." Cùng lắm thì dùng hết sức, mở cuộc tàn sát, đánh tới bọn họ khóc thì thôi.

"..."

Bánh bao nhíu mày nhìn bóng lưng Minh Thù, các hình ảnh kỳ quái đang bay loạn xạ trong đầu. 

  Minh Thù phát hiện Bánh Bao bắt đầu thăm dò nàng.

Đối với nàng khác thường lâu như vậy, Bánh Bao mới bắt đầu thăm dò nàng, nàng cũng rất nghi ngờ chỉ số thông minh của Bánh Bao.

Nhưng mà Bánh Bao thăm dò hồi lâu cũng không được kết quả gì.

Minh Thù ngoại trừ thay đổi hơi lớn trong tính cách, các chỗ còn lại cũng không thay đổi nhiều lắm.

Minh Thù sẽ không thay đổi thói quen hằng ngày của nguyên chủ hoặc nói là lười đi thay đổi.

Ngược lại nàng cũng không thói quen đặc biệt gì, dựa theo nguyên chủ thì đối với thân thể này mà nói thoải mái hơn.

Sự khác thường của Bánh Bao, Dung Ly cũng cảm thấy được.

Nhưng mà Bánh Bao rời xa vợ hắn càng tốt.

Sao vợ hắn có thể đến gần những phàm phu tục tử này?

Đám người kia đối với lập trường của Minh Thù, không có bất kỳ người nào đảm đương thuyết khách.

Thế nhưng nàng đột nhiên bỏ chạy, vẫn gây nên bàn tán xôn xao trong đám người.

Tin tức nàng lâm trận lùi bước rất nhanh truyền khắp mọi nơi.

Minh chủ đoan chính lại vứt bỏ nhiều người như vậy để rời khỏi vào lúc này, có thể tưởng tượng được danh tiếng lúc này của nàng xấu đi bao nhiêu.

"Minh chủ, chúng ta thực sự phải rời đi sao?" Dung Ly nhỏ giọng hỏi.

"Nếu không thì làm bia đỡ đạn sao?"

Dung Ly nhìn về hướng ngọn núi, nhất thời không nói tiếp.

"Thế nào, ngươi muốn lên đó?" Minh Thù nắm cằm của hắn khiến hắn xoay đầu lại: "Nếu ngươi muốn lên đó, ta cũng có thể phái người tiễn ngươi lên nhưng ta sẽ không nhặt xác cho ngươi."

Dung Ly liền vội vàng lắc đầu: "Ta... Ta chỉ là lo lắng, như vậy sẽ có người tìm phiền phức cho minh chủ hay không."

Minh Thù thu tay về, lông mi rũ xuống: "Tìm phiền phức cho ta cũng không ít, nhiều một người cũng không sợ, ít đi một người cũng không sao." Chẳng sao cả.

Dung Ly mở miệng nhưng không phát ra tiếng.

Hắn thừa dịp mọi người không chú ý, nhanh chóng hôn một cái trên mặt Minh Thù. Sau đó chống mặt trên xe ngựa, một dáng vẻ xấu hổ.

Minh Thù đè đầu hắn xuống vò vò: "Lên xe."

"Ồ..."

Dung Ly dùng cả tay chân để leo lên xe ngựa.

...

Minh Thù cũng không rời đi quá xa, mặc dù không tham gia nhưng không có nghĩa là nàng không xem kịch.

Quan trọng nhất là phiếu đổi đồ ăn vặt vẫn còn, nàng làm sao có thể đi.

Đại chiến của Ma giáo và các phái triển khai triệt để vào buổi chiều.

Đầu tiên là ngọn lửa mạnh mẽ.

Ngọn lửa mượn gió mà lên và hầu như trong phút chốc, cả ngọn núi liền bị ngọn lửa vây quanh, cây cối bị đốt cháy phát ra tiếng tí tách.

Tiếp theo là tiếng chém giết lẫn nhau.

Đến tối, ngọn lửa trên núi không giảm chút nào. Bầu trời bị nhuộm thành màu đỏ như máu, tàn tro đen rơi xuống.

Minh Thù chống cằm nhìn về ánh lửa phương xa, đầu ngón tay gõ cách quãng trên cửa sổ xe.

Bánh Bao nói đúng.

Chuyện này thật kỳ quặc.

Mặc dù không biết là cái gì, thế nhưng có chuyện kỳ quái thì bớt dính vào luôn không sai.

Dù sao cũng hết đồ ăn vặt.

Chờ bọn họ đánh, đánh xong trẫm lại đi tìm phiếu đổi đồ ăn vặt.

Hoàn hảo!

Vai Minh Thù đột nhiên nặng xuống.

Minh Thù liếc mắt, Dung Ly nghiêng đầu trên vai nàng. Vì không thoải mái nên hắn còn cọ sát bản thân vào trong lòng Minh Thù.

Minh Thù dựa vào phía sau một chút, thân thể Dung Ly trượt xuống. Nàng vốn định đá ra nhưng cuối cùng lại đưa tay tiếp giữ để hắn nằm trong lòng của mình.

Minh Thù giúp hắn điều chỉnh lại tư thế, y phục Dung Ly mở rộng, lộ ra một dây tua bên hông.

...

Trên núi nổi lửa, Ma giáo phòng thủ rõ ràng trở nên yếu thế, nhưng một đêm trôi qua mọi người cũng vẫn đánh bại Ma giáo.

Ngày thứ hai lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net