- Thần Thám Thấy Quỷ (2) -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Dương Chu mở lá thư trong tay ra

Nét chữ rất thanh thoát, thoạt nhìn cũng có thể biết đó là chữ của con gái.

Thư hơi dài một chút, khoảng chừng hai trang giấy.

Mỗi một chữ đều viết rất nắn nót, dường như chủ nhân của chúng phải cân nhắc rất kỹ trước khi viết xuống.

Khoảng cách đều đặn giữa các dòng khiến người đọc thấy thật thoải mái.

Lúc còn đi học Dương Chu đã từng nhận được rất nhiều thư tình, hắn chỉ cảm thấy lá thư này được viết rất rõ ràng, cho đến khi hắn nhìn thấy dòng ghi thời gian gửi được viết ở phía ngoài phong thư toàn thân rùng mình một cái.

Sao lại có thể...

"Dương Chu!"

Trong phòng làm việc bỗng phát ra tiếng gọi, Dương Chu liền vội vàng cất lá thư ấy đi rồi mới đẩy cửa ra bước vào.

-

Ở dưới lầu văn phòngThập Tam Nguyệt.

Cố Tri liên tục xem thời gian, hắn đã chờ ở đây ba tiếng đồng hồ rồi.

Ba! Tiếng! Đồng! Hồ!

Trong vòng ba tiếng đồng hồ hắn có thể làm bao nhiêu việc rồi!

Nói không chừng còn có thể bắt được một tên tội phạm ấy chứ.

Vậy mà bây giờ hắn lại phải đứng quanh quẩn một chỗ ở dưới lầu chờ những ba tiếng!

Chuyện này nếu để cho người khác biết được thì mặt mũi hắn biết để ở đâu cơ chứ?

Cố Tri không ngừng hít thở sâu, tự nhủ với bản thân rằng đó là vợ mình, không thể đánh cũng không thể mắng cô ấy.

Ngoài sự nhẫn nại ra còn có cả sự cưng chiều.

Khi sự kiên nhẫn của Cố Tri sắp biến mất, thì phía đầu đường mới xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Cô bước đi nhẹ nhàng chậm rãi, thoạt nhìn có vẻ giống dáng đi của những người lớn tuổi.

Trong tay còn đang cầm thứ gì đó giống như... lông ư? Là lông vũ sao? Lông vũ của chim Khổng Tước? Lẽ nào cô vừa đi vườn bách thú nhổ lông đuôi của người ta về hay sao?

Khỉ thật!

Hắn thì ở đây chờ cô, vậy mà cô lại đi vườn bách thú vui chơi ư.

Dao của lão tử đâu!

Cố Tri nhanh chóng bước tới phía Minh Thù: "Em có biết tôi đã chờ em bao lâu rồi không?"

Cố Tri không nhận ra giọng nói của mình khi đó chứa đầy sự ấm ức.

Minh Thù thoáng ngẩng đầu, mặt trời buổi chiều tà đã ngả về hướng tây, trên khuôn mặt người đàn ông đối diện ánh lên những vệt nắng nhàn nhạt.

Người đàn ông nhíu mày, tuy rằng biểu cảm vô cùng bất mãn nhưng trong đôi mắt lại hiện lên vẻ yếu đuối.

Minh Thù đột nhiên ghé sát vào hắn, rồi hôn lên môi hắn.

Cố Tri: "!!!"

Tay Minh Thù ôm lấy cổ hắn, nụ hôn càng sâu hơn.

Cố Tri ôm lấy hông của cô rồi mãnh liệt hôn xuống đôi môi mềm mại ấy, bỗng hắn đẩy cô ra.

"Em uống rượu?"

"Hả?" Minh Thù nghiêng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên: "Đây chẳng phải là điều anh muốn hay sao? Đẩy tôi ra làm gì..."

Cô muốn...

Hôn hắn.

Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Sắc mặt Cố Tri trở nên khó coi

"Ai cho em uống rượu."

"Ai có thể quản tôi cơ chứ, tôi muốn uống thì uống thôi."

Minh Thù dựa vào hắn: "Lại đây cho tôi hôn một chút nào."

"Thiên Tuế!"

"Ôi, bình thân."

Trẫm cho ngươi bình thân.

Minh Thù lại một lần nữa hôn hắn, không cho hắn cơ hội tiếp tục nói nữa.

"..." Thật không ngờ người con gái này dám đùa giỡn với hắn.

Cố Tri đành bất lực, hắn ôm lấy cô đem vào trong xe, thân thể mềm mại của cô dính chặt lấy hắn.

Đến khi cả hai đều thở dốc, Cố Tri mới buông cô ra.

Cố Tri ôm cô, nhẹ giọng hỏi: "Em làm sao vậy, có chuyện gì không vui à?"

Hôm nay cô dường như có chút mất kiểm soát.

Minh Thù ngồi lại trên ghế, bày ra vẻ mặt thờ ơ: "Không có gì."

Cô không có gì mà tự nhiên lại chủ động như vậy ư!

Trước đây, sau khi mặc quần thì ngay lập tức coi như không quen biết.

Cô luôn phủi tay rất vô tình.

Lẽ nào...

Giờ cô lại muốn chơi đùa theo cách khác rồi sao?

"Tôi hôn anh, anh còn không vui, là ai vội vàng kéo tôi lên đây chứ đầu óc anh có vấn đề à?"

Tôi muốn hôn anh đó thì sao hả!

Cố Tri nội tâm gào thét, đầu óc em mới có vấn đề, đầu óc cả nhà em mới có vấn đề đó.

"Vậy là em đồng ý ở cùng với tôi rồi sao?"

"Không có." Tôi cứ không đồng ý đấy, cho anh tức chết đi.

"Em không đồng ý vậy mà còn hôn tôi ư?" Cố Tri cắn răng.

"Không thể sao, vậy sau này không hôn nữa là được chứ gì, đồ keo kiệt."

Cố Tri phun máu.

Đây mà là câu trả lời hay sao?

Không đồng ý ở cùng với tôi, em hôn cái gì mà hôn.

Cũng đâu có mất tiền!

"Em hôn lại đi."

Cố Tri đưa mặt về phía Minh Thù.

"Chẳng phải anh nói nếu không ở với anh thì không được hôn hay sao?" Minh Thù ghét bỏ nói: "Không hôn nữa."

Bộ dạng như vậy của Tiểu Bạch cô cũng đã nhìn thấy vài lần, xem ra cô cũng bị ảnh hưởng rồi.

Sống mà không hưởng thụ, chết ắt sẽ nuối tiếc.

Bây giờ, cô dường như đã hiểu được điều ấy rồi.

Cố Tri bình tĩnh nhìn cô, rồi thoả hiệp: "Không ở cùng tôi vẫn được hôn, được chưa?"

Điểm yếu của hắn ư?

Điểm yếu của hắn chính là cô.

Minh Thù "ồ" lên một tiếng rồi ôm lấy cổ hắn, chầm chậm tiến đến gần.

Nhưng khi môi cô sắp chạm đến môi hắn, Minh Thù đột nhiên quay trở lại chỗ ngồi, vừa cười vừa nói: "Anh cho tôi hôn thì ta phải hôn anh sao, tại sao tôi phải nghe lời anh chứ?"

Trẫm chẳng lẽ không cần lòng tự trọng nữa hay sao?

Cố Tri: "..." Dao của lão tử đâu!

Hôm nay lão tử nhất định phải chém chết cô!

Minh Thù thấy Cố Tri sắp xù lông lên, bèn nhổm người dậy, nhanh chóng hôn vào môi hắn một cách chuẩn xác.

Cố Tri yên lặng cất dao đi.

Có rất nhiều lần Minh Thù muốn kết thúc, nhưng mỗi lần như vậy đều là Cố Tri cố gắng níu kéo cô.

Bàn tay Minh Thù vô tình chạm vào nơi nào đó không nên chạm, toàn thân Cố Tri bỗng chốc cứng đờ, sau đó hắn nhổm người dậy, ép Minh Thù ở dưới thân mình.

"Này..." Minh Thù đẩy hắn: "Vừa rồi cũng không phải nói việc này."

Cái này là do em gây ra giờ còn muốn nổi nóng nữa à!

"Ngoan, đừng cử động." Cố Tri chỉ là đè lên cô, cũng không có hành động gì khác.

Hắn vùi đầu vào cổ Minh Thù, hô hấp có chút nặng nề.

Trong xe yên tĩnh, Minh Thù có thể nghe thấy tiếng hô hấp không đều của hắn.

Khi thì nhẹ nhàng, khi lại nặng nề.

"Reng reng reng."

Điện thoại di động bỗng kêu lên, phá vỡ bầu không khí mờ ám giữa hai người.

Chuông điện thoại vang lên thật lâu, Cố Tri cũng không bắt máy.

Nhưng đối phương cũng không từ bỏ.

Cố Tri ngẩng đầu, hôn nhẹ vào môi Minh Thù rồi quay trở lại chỗ ngồi nghe điện thoại.

"Ừ..." Cố Tri nói bằng giọng khàn khàn, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại giọng của mình: "Tôi biết rồi, tôi sẽ quay lại ngay."

Hắn cúp điện thoại, chóp mũi chạm nhẹ vào chóp mũi Minh Thù, hắn vẫn còn cảm thấy chưa đủ: "Mùi vị của em thật tuyệt."

Hắn thật sự không muốn rời xa cô.

Hắn còn muốn làm chuyện thân mật hơn với cô.

Nhưng hắn sợ vợ chạy đi mất nên chỉ có thể tiến tới từng bước một.

Cố Tri nhổm dậy, xách từ phía trước ra một cái túi nhét vào tay Minh Thù: "Bây giờ quay lại cục cảnh sát một chút sau đó mới về nhà."

Hắn nói hai chữ về nhà vô cùng tự nhiên.

Minh Thù ôm túi đồ ăn vặt, âm thầm liếc hắn một cái, Cố Tri nở nụ cười: "Em ngồi phía trước có được không? Tôi lái xe... Rất nhớ em."

Hai người mở cửa xuống xe vừa lúc bên ngoài có hai bác gái, trang phục của hai người tuy rằng vẫn bình thường nhưng môi có chút sưng đỏ, hơn nữa bác gái kia chỉ cần nhìn cũng biết là người rất nhiều chuyện.

Cố Tri dọc đường đi đều nắm tay Minh Thù.

Minh Thù hận không thể đánh chết hắn.

Một tay làm sao có thể ăn đồ ăn vặt chứ!

Cố Tri không hề có ý định buông tay cô ra, mãi cho đến khi xe đến cửa cục cảnh sát.

Chiếc xe này của hắn không đậu ở bên trong, quá huênh hoang rồi.

"Em ở trong xe chờ tôi hay theo tôi vào trong?" Cố Tri xuống xe rồi đi qua bên kia, ghé sát mặt vào cửa sổ xe hỏi cô. Nhưng cuối cùng lại nói: "Theo anh vào trong vậy."

Lỡ cô chạy mất thì làm sao đây.

Hắn mở cửa xe, sau đó xách túi đồ ăn vặt xuống, Minh Thù liền tự động xuống theo.

Cố Tri cảm thấy vợ hắn vô cùng đáng yêu.

"Đội trưởng Cố."

"Đội trưởng Cố..."

Cố Tri dẫn Minh Thù đi vào, đi ngang qua văn phòng đều có những ánh mắt kỳ lạ nhìn họ.

"Gương mặt đội trưởng Cố ngày hôm nay... phơi phới thế kia?"

"Cô gái bên cạnh hắn là ai vậy?"

"Chưa nghe thấy Cố đội trưởng có người yêu mà..."

"Lúc trước tôi ở cục cảnh sát thành phố có gặp qua, chính là vụ án số 516, hình như cô ấy là cố vấn mà cục cảnh sát thành phố mời tới, nghe nói vụ án đó có thể phá được là nhờ có cô ấy."  

  Cố Tri để Minh Thù chờ hắn ở phòng làm việc.

Phòng làm việc của Cố Tri hơi đơn giản, ngoại trừ đồ đạc trong cục, đồ của bản thân hắn rất ít.

Minh Thù tìm một chỗ ngồi xuống, với lấy đồ ăn vặt Cố Tri mua.

Vẫn ăn rất ngon.

Haiz.

Tiểu yêu tinh phạm quy, cái này có thể làm thế nào được.

Lần sau tuyệt đối không thể bị hối lộ một chút đồ ăn vặt như vậy.

"Cố đội..."

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, cô gái mặc cảnh phục xông vào, có thể là vì gấp gáp nên khuôn mặt nhỏ nhắn đều ửng hồng.

Cô ta thấy Minh Thù, có chút kinh ngạc lui ra ngoài, nhìn bảng hiệu bên ngoài phòng làm việc để xác định mình không đi nhầm mới tiến vào phòng làm việc lần nữa.

"Cô là...?"

Ánh mắt đề phòng lại cảnh giác, giống như sư tử đột nhiên bị xâm chiếm lãnh địa.

Minh Thù còn chưa lên tiếng, cô gái kia tiếp tục nói: "Cô chính là cô gái vừa rồi đi cùng Cố đội trưởng?"

Cô ta cũng nghe bên ngoài thảo luận rồi.

"Ừm."

Không có giá trị thù hận, Minh Thù không muốn phản ứng cô ta lắm.

Điều này rơi vào trong mắt người khác lại là một ý khác.

"Cô và Cố đội trưởng không phải người cùng đường." Cô gái nói: "Vẫn xin cô cách xa Cố đội trưởng một chút."

Phòng làm việc của Cố Tri chỉ có cô ta là phụ nữ từng ra vào.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện một cô gái xa lạ.

Sao cô có thể không khẩn trương?

Minh Thù hơi trừng mắt, quan sát tỉ mỉ cô gái này vài lần: "Cô thích Cố Tri?"

Cô gái không phủ nhận, người toàn cục đều biết, không có gì hay để phủ nhận.

Minh Thù lại hỏi: "Anh ta thích cô?"

Cô gái cắn môi dưới.

"Anh ta không thích cô." Minh Thù đưa ra kết luận: "Nếu đã như vậy thì xin hỏi cô, cô đứng trên lập trường nào khuyên tôi cách xa anh ta một chút?"

Giọng nói Minh Thù vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như cũ, không hề nghe ra sự tức giận và bất mãn.

"Cho dù anh ta không thích tôi cũng không tới phiên cô." Cô gái nói: "Cô và Cố đội trưởng căn bản cũng không xứng!"

Minh Thù nheo mắt: "Vậy thì lại thế nào?"

Không xứng với tiểu yêu tinh đó thì lại thế nào, nên là của trẫm sẽ là của trẫm.

Hơn nữa...

Trẫm cũng chưa nói hắn không xứng với trẫm, sao lại là trẫm không xứng với hắn?

"..." Cô gái bị thái độ bình thường của Minh Thù làm nghẹn lại: "Cô... Cô cảm thấy mình xứng với Cố đội trưởng sao? Thân phận của Cố đội..."

"Thân phận của tôi thế nào?"

Cô gái vừa quay đầu lại liền thấy Cố Tri đứng ở cửa.

"Cố... Cố đội trưởng..."

"Từ lúc nào mà phòng làm việc của tôi cô muốn vào thì vào vậy?" Ánh mắt Cố Tri lạnh băng.

"Em..."

"Đi ra ngoài."

Cô gái liếc Minh Thù đang bình tĩnh ăn đồ ăn vặt một cái, giậm chân không cam lòng chạy ra ngoài.

Cố Tri đóng cửa lại: "Mặc kệ vừa rồi cô ta nói với em cái gì, em cũng đừng tin. Anh và cô ta không hề có chút quan hệ nào."

"Ồ."

Cố Tri thấy Minh Thù thực sự không để chuyện vừa rồi ở trong lòng, đáy lòng thở phào đồng thời lại có chút bất mãn.

Cô không thể quan tâm hắn một chút sao?

Lúc này cô nên ghen chứ!

Cô chỉ biết ăn đồ ăn vặt thôi.

Bỏ đi.

Cô cũng không nhớ hắn.

"Đây là hồ sơ, em xem trước một chút?" Cố Tri đặt hồ sơ trong tay ở trước mặt Minh Thù: "Tôi còn phải đi họp."

"Ừm." Minh Thù gật đầu bày tỏ đã biết.

Cố Tri dừng vài giây, xoay người rời khỏi phòng làm việc, cố ý khóa phòng làm việc lại.

...

Nửa tháng trước, con trai nhà thị trưởng đột nhiên chết. Nguyên nhân cái chết là bị người khác dùng dao găm đâm vào tim.

Nhưng nửa tháng trôi qua, không tìm thấy hung thủ. Ngược lại vợ của thị trưởng cũng đã chết.

Phát hiện treo cổ trên đèn chùm treo trong nhà.

Vì vụ giết người này dính đến phía nhân viên chính phủ, bên cục tỉnh yêu cầu bọn họ nhanh chóng tìm ra hung thủ.

Nếu như hung thủ có ý định trả thù, thị trưởng rất có thể gặp nguy hiểm.

"Nhà giàu quyền quý chính là nhiều chuyện."

Minh Thù ném hồ sơ trong tay xuống.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên có một vòng sáng bay vào, hình bóng của Tiểu Bạch từ từ ngưng tụ lại.

Minh Thù nhìn về phía nó.

Tiểu Bạch cười yếu đuối: "Cám ơn cô. Tôi cho rằng cũng không thể cho anh ấy biết nữa, tôi đã từng thích anh ấy như vậy..."

"Nếu đã thích như vậy, vì sao không tỏ tình lúc còn sống?"

Sắc mặt Tiểu Bạch cô đơn: "Sợ chứ, sợ bị từ chối, sợ sau này đến cả bạn bè cũng không thể làm được nhưng lại rất không cam lòng..."

Tiểu Bạch cười bất lực, cúi người xuống thấp: "Cám ơn cô."

Giống như lần trước, hình bóng Tiểu Bạch bắt đầu tán loạn.

Cuối cùng chỉ còn lại một luồng ánh sáng chiếu vào giữa trán của Minh Thù.

Đây rốt cuộc là thứ gì?

Minh Thù xác định sức mạnh này sẽ không có hại đối với cô nhưng mà có tác dụng gì?

Có liên quan gì với Ngự Quỷ thuật đó?

Không nghĩ ra, ăn đồ ăn vặt bồi bổ não đã.

...

Diêu gia.

Cả người Diêu Doanh bị thương trở về, cô ta rõ ràng vô cùng đau đớn nhưng đến bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ lại nói cô ta không có gì đáng ngại.

Sao lại không có gì đáng ngại?

Cô ta sắp đau chết luôn rồi.

"Ba..." Diêu Doanh yếu ớt gõ cửa phòng sách.

Ông Diêu đang gọi điện thoại, ý bảo Diêu Doanh chờ một lát.

"Chuyện này cứ như vậy trước, còn lại thì đợi tin tức của tôi." Ông Diêu cúp điện thoại, nhìn về phía Diêu Doanh: "Sao vậy, sắc mặt trắng như vậy?"

"Ba... Quỷ con thu nạp chỉ còn lại hai con." Diêu Doanh tái nhợt cả mặt.

"Cái gì?"

Ông Diêu giậm chân một cái đứng dậy, từ bàn học phía sau đi vòng qua trước mặt Diêu Doanh: "Chuyện là thế nào?"

Đáy mắt Diêu Doanh hiện lên lửa giận thiêu đốt: "Con đã trực tiếp đánh nhau với người phụ nữ Thiên gia đó rồi."

Diêu phụ giận tái mặt: "Không phải ba bảo con tạm thời đừng trực tiếp tiếp xúc với cô ta sao?"

Diêu Doanh: "Cô ta tìm tới cửa."

Ông Diêu nhíu mày theo bản năng: "Cô ta tìm con làm gì?"

Diêu Doanh không dám nói chuyện cô khiêu khích trước, chỉ có thể nói dối: "Không biết."

Ông Diêu suy tính trong chốc lát: "Con nói chỉ còn lại hai con? Đều là do cô ta làm?"

Diêu Doanh gật đầu.

Ông Diêu: "Không thể... cô ta cũng chưa từng khai hồn, sao có thể săn quỷ? Một mình cô ta sao?"

Diêu Doanh tiếp tục gật đầu: "Ba, vì sao không trực tiếp... Giữ lại cô ta làm gì?"

Trong lòng ông Diêu tràn đầy nghi ngờ, đối mặt vấn đề của con gái, hắn mơ hồ trả lời: "Cô ta còn hữu dụng."

Diêu Doanh truy vấn: "Có lợi ích gì?"

Ông Diêu vỗ vai cô ta, chuyển sang chủ đề khác: "Đi về nghỉ trước đi, quỷ mà con thu biến mất cũng có tổn hại đối với thân thể con, điều chỉnh lại trước."

Diêu Doanh có chút gấp: "Ba..."

Vì sao không chịu nói cho cô ta biết?

Còn người họ Thiên kia nữa...

Mặt ông Diêu tối sầm: "Đi về nghỉ, lời của ba cũng không nghe nữa à?"

"Vâng."

Diêu Doanh chậm rãi rời khỏi phòng sách.

Ông Diêu đợi Diêu Doanh đi, gọi một cuộc điện thoại: "Người Thiên gia kia đã từng khai hồn, tìm người theo cô ta, tôi muốn biết là ai giúp cô ta khai hồn."

Bên đầu điện thoại kia là một giọng khản đặc: "Giết con bé Thiên gia đó, huyết mạch Thiên gia sẽ tuyệt chủng, tốn sức theo cô ta làm gì?"

Ông Diêu hừ lạnh: "Cậu biết cái gì, Ngự Quỷ thuật trên tay chúng ta cũng không phải hoàn chỉnh, lão già đó khẳng định để lại Ngự Quỷ thuật cho con gái của hắn."

"Hiện tại đã đủ để chúng ta dùng, cần gì..."

"Theo điều tôi nói mà làm."

Ông Diêu cúp điện thoại.

Sắc mặt tối tăm nhìn về bóng đêm mịt mờ ngoài cửa sổ.

Khai hồn là bước đầu tiên của Ngự Quỷ thuật.

Kế tiếp là đuổi quỷ, thúc đẩy quỷ để bản thân dùng.

Sau đó mới là săn quỷ.

Giết một con quỷ khó hơn để quỷ giúp mình làm việc nhiều.

Con bé Thiên gia kia lại có thể làm được săn quỷ, rõ ràng khoảng thời gian trước cô ta không hề có điều gì khác thường. 

  Cố Tri họp xong trở về đã rất khuya.

Hắn mở cửa phòng làm việc ra, đèn bên trong sáng lên. Minh Thù co người lại trên ghế, đầu chống trên bàn rõ ràng là đang ngủ.

Cố Tri nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới bên cạnh Minh Thù, khom lưng ôm lấy cô.

Minh Thù mở mắt ra nhìn một chút, sau đó lại nhắm mắt lại.

Cố Tri cười khẽ một tiếng, ôm cô vào bên trong nghỉ ngơi.

Cố Tri thả người lên giường rồi xoay người đi ra ngoài cầm túi hồ sơ lên, để quần áo lên giường.

Giường nghỉ ngơi vừa hẹp vừa nhỏ, Cố Tri chỉ có thể ôm Minh Thù vào trong lòng, hắn mới có thể nằm trên đó.

Cố Tri không tập trung xem hết hồ sơ, tắt đèn.

Có vợ để ôm chính là thoải mái.

Trong bóng tối, Cố Tri tìm mặt Minh Thù hôn một cái, sau đó có chút không đỡ thèm nên lại tìm kiếm khóe môi của Minh Thù.

Minh Thù vừa mới buồn ngủ đã bị làm cho biến mất cảm giác, liền nhấc chân đạp.

Cố Tri không phòng bị "bịch" một cái rơi xuống đất.

Cố Tri hít một hơi: "Mưu sát nha."

Cả người Minh Thù chiếm đoạt giường.

Khóe miệng Cố Tri co giật, với lấy giường: "Không hôn nữa không hôn nữa, chỉ ôm em ngủ."

Cố Tri nhõng nhẽo đòi lên giường, không dám làm nữa, ngoan ngoãn ôm vợ nhà mình ngủ.

Có lẽ là quá khuya rồi, Cố Tri hô hấp rất nhanh đã ổn định.

...

Nhà thị trưởng.

Phòng khách đã biến thành thành linh đường, chính giữa là di ảnh của vợ thị trưởng.

Mới vừa làm xong tang lễ của con trai thị trưởng, đồ còn chưa bỏ lại làm tang lễ của vợ thị trưởng. Cả bầu không khí của biệt thự đều hết sức tang thương.

Minh Thù không ngờ Trần Văn cũng ở đây.

"Sao anh lại ở đây? Ăn mặc thành như vậy, đóng vai nằm vùng à?"

Lúc này đồ Trần Văn mặc chính là quần áo của người làm trong nhà thị trưởng, đứng ở sau đoàn người nghênh tiếp người đến đây phúng viếng.

Minh Thù đột nhiên xuất hiện, Trần Văn bị dọa giật mình.

Trần Văn nhanh chóng quan sát bốn phía, thấy không ai chú ý lôi cô đến một góc: "Lời này tôi nên hỏi cô chứ, sao cô lại đến đây?"

"Phá án mà." Minh Thù nói theo lý đương nhiên.

"Phá án? Ai để cô tới?" Vụ án này rất mẫn cảm, trong cục chắc không tùy tiện để người ngoài nhúng tay.

Minh Thù hất cằm về hướng cửa lớn.

Cố Tri đang nói chuyện cùng một người đàn ông.

"Cố tổng đội trưởng?"

Sáng sớm vụ án này đã chuyển tới cục tỉnh rồi.

Sau khi vụ án lần trước kết thúc, Cố Tri trở về cục tỉnh. Hắn phụ trách vụ án này không xảy ra sự cố.

Có sự cố là...

Vì sao hai người bọn họ lại cùng nhau quấy rối?

Không phải kiếp trước là kẻ thù truyền kiếp sao?

Minh Thù hiếu kỳ: "Anh như vậy thì nằm vùng gì đây?"

Sắc mặt Trần Văn đen lại, sao lại cảm thấy lúc cô nói hai chữ "nằm vùng" có một cảm giác khinh bỉ vậy?

Ảo giác sao?

"Bảo vệ thị trưởng."

Con trai thị trưởng và vợ thị trưởng đều chết ở nhà, hung thủ dám trực tiếp ra tay trong nhà thị trưởng nên có thể thấy được hắn phát điên mức nào.

Hiện tại lại là tang lễ của vợ thị trưởng.

Bọn họ đương nhiên phải phái người bảo vệ sự an toàn của thị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net