- Thủ Lĩnh Tại Thượng (2) -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tại sao lại xuất hiện người thú dị dạng.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, nguyên nhân chủ yếu là giữa các chủng tộc.

Giống đực chịu trách nhiệm làm cho giống cái thụ thai, cha là ai người thú sinh ra sẽ là chủng tộc đó.

Thế nhưng...

Đôi khi gặp phải một số trường hợp ngoài ý muốn, ví dụ người thú giống mẹ mình... như vậy người thú này sẽ dị dạng.

Mặc dù không biết nguyên lý, nhưng cả thế giới người thú đều là như thế.

Chỉ cần người thú sinh ra thuộc bộ tộc của mẹ, nhất định sẽ dị dạng.

Người thú dị dạng không phải chuyện vẻ vang gì, một khi phát hiện vào lúc trời tối sẽ bị đưa đi.

Người thú thông thường sinh sản một lúc nhiều đứa con, căn bản sẽ không có ai biết có một người thú dị dạng.

Người thú vừa mới sinh ra, nếu bị dị dạng sẽ ném vào trong núi hoang, kết cục thế nào trong lòng mọi người đều biết.

Căn bản không còn khả năng sống sót.

Nhiều năm như vậy, bọn họ cũng chưa từng thấy người thú dị dạng thành niên.

Mà người thú trẻ tuổi, nghe nói còn có loại chuyện thế này nhao nhao cảm thấy may mắn, bọn họ không phải người thú dị dạng.

"Vậy cái đó... thú lọt lưới?" Minh Thù chỉ vào con tê tê bị trói.

Các tộc nhân nhìn nhau, trong lúc nhất thời không dám lên tiếng, sợ nói sai.

Con tê tê là Minh Thù bắt được, cũng không thể xác định chuyện gần đây là do nó làm.

"Giải tán thôi." Không có đáp án, Minh Thù vẫy tay cho tộc nhân trở về.

"Thủ lĩnh... cái này... nó, nó bị sao rồi?"

Đầu tiên Minh Thù xem con tê tê, lại nhìn tộc nhân đặt câu hỏi kia: "Nếu như ngươi muốn mang về, ta không có ý kiến."

Tộc nhân co đầu lại, nhanh chóng lui ra.

Thứ dị dạng đã xấu thì thôi còn dữ như vậy.

Bị điên mới chịu mang về.

Danh Chiết bị bỏ lại cuối cùng, hắn do dự mở miệng: "Thủ lĩnh, chuyện gần đây là nó làm thật sao?"

"Ngươi hỏi nó đi, ta làm sao biết." Trẫm đâu hiểu biểu đạt của con tê tê.

Ánh mắt Danh Chiết rơi trên người con tê tê, hắn hơi cắn môi dưới có chút không đành lòng.

Minh Thù đã đi được một đoạn, Danh Chiết nghe âm thanh của cô chậm rãi vang lên: "Con thú này dữ như thế, bị làm thịt là đáng đời."

Danh Chiết tự nhiên run lên, liếc mắt nhìn con tê tê đang nằm ở kia.

Tại sao người thú dị dạng muốn giết người thú? Trả thù sao? Nếu như là trả thù thì tại sao lại vẽ hình thần thú?

Danh Chiết lơ ngơ.

Mà con tê tê cứ như vậy bị ném vào trong sơn cốc.

-

Con tê tê không biết nói cứ như vậy bị trói trong sơn cốc, cũng không thấy có người thú khác tới cứu nó.

Mà nó ngay từ sau khi phẫn nộ từ từ bình tĩnh trở lại, đối với người thú mỗi ngày vây xem nó, tỏ vẻ thái độ xem thường.

Ôn Noãn và Danh Chiết hai tên vô cùng từ bi bát ái này, thỉnh thoảng còn cho nó đồ ăn.

Nhưng mà con tê tê không cảm kích.

"Thủ lĩnh, không thể cứ trói mãi ở đây được..."

"Giết chết." Minh Thù mở miệng nói ra.

"..." Danh Chiết cảm thấy thủ lĩnh nhà mình có đôi khi rất hung tàn, nhưng mà hình như cô chưa hề ra tay giết bất kỳ một người thú nào, nhiều nhất chỉ là... đánh cho không đứng nổi thôi.

Rất mâu thuẫn.

"Hắn cũng thật đáng thương." Ôn Noãn yếu ớt nói: "Từ nhỏ đã bị vứt bỏ, thật vất vả mới lớn được như vậy."

"Thiếu nữ, tỉnh lại đi, hãy nhớ đến người thú bị hắn giết hại." Nữ chính lương thiện như thế, rốt cuộc làm sao sống sót được ở thế giới này.

Trẫm mà thế này, kể cả đầu khớp xương cũng không còn rồi.

Đây chính là điểm khác nhau giữa nhân vật chính và nhân vật phản diện sao?

Nếu là như vậy, xin cho trẫm làm nhân vật chính! Trẫm cũng muốn không làm mà hưởng, mỗi ngày có đồ ăn vặt!

Ôn Noãn hơi biến sắc, nhưng vẫn giải thích một câu: "Cũng không chắc chắn là hắn làm."

Nhưng mà Ôn Noãn nói xong cũng im miệng.

Cô bây giờ cũng không thể đồng tình với người khác, lo bản thân cho tốt trước đã.

Tuy không nhất định là hắn làm, nhưng cũng có mấy phần nghi ngờ là hắn làm...

Minh Thù ăn xong bánh ngọt Ôn Noãn mới làm: "Có gì để nhìn, cũng không thể ăn, làm gì vậy, đi đi."

Minh Thù đã lên tiếng, tộc nhân vây quanh còn lại tản ra.

Danh Chiết bị người gọi đi, Ôn Noãn thì ngồi một bên phơi "khoai lang khô".

Minh Thù thò tay trộm một miếng, Ôn Noãn liếc nhìn cô một cái Minh Thù liền ngồi nghiêm chỉnh.

Khóe miệng Ôn Noãn giật giật, cô nghĩ rằng tôi thế này sẽ không thấy sao?

"Thủ lĩnh... người cứ như vậy, đến thời điểm buổi tối thu dọn sẽ không còn gì nữa."

Minh Thù mỉm cười, đăng nhập kỹ năng diễn: "Gì chứ?"

Ôn Noãn: "..."

Ôn Noãn ôm đồ ăn rời xa Minh Thù một chút.

Bình thường cô rất lười di chuyển, chỉ cần cách xa cô một chút, có thể tránh khỏi bàn tay trộm đồ ăn của cô.

Ăn cơm trưa xong, Minh Thù nằm trên đất trống tiếp tục trừng mắt lớn mắt nhỏ cùng con tê tê.

Nhưng lúc này, Danh Chiết vội vã chạy tới, đầu tiên liếc mắt nhìn con tê tê, sau đó hướng về phía Minh Thù nói: "Thủ lĩnh, vừa rồi bộ tộc Chó Mực phái người thú truyền lời qua đây, nói là bắt được hung thủ sát hại người thú, mời người qua đó."

Ánh mắt Minh Thù và Danh Chiết chạm nhau, yên tĩnh không nói.

Vậy thứ bọn họ bắt là cái gì?

Minh Thù đang ăn khoai lang khô trộm được: "Tại sao phải mời ta?" Lần trước đánh chưa đủ thảm sao?

"Chuyện lớn như vậy, lại còn dính đến thần thú, bộ lạc người thú gần đó đều đến." Danh Chiết trả lời.

Đây là trình tự bình thường, không có vấn đề gì.

"Ngươi nói..."

Danh Chiết nín thở lắng nghe.

"Bọn họ có chuẩn bị đồ ăn không?"

Danh Chiết: "..."

-

Bộ tộc Chó Mực cách sơn cốc chỉ một đoạn, Minh Thù dẫn theo người thú ra ngoài, vừa lúc gặp phải bộ tộc Lợn Rừng.

Thủ lĩnh uy phong lẫm liệt của bộ tộc Lợn Rừng nhìn thấy Minh Thù, lập tức rụt rè theo ở phía sau không dám đi trước.

Minh Thù đối với hàng xóm thể hiện thân thiết, ân cần thăm hỏi: "Trư Trư, Nhĩ Du và Nhĩ Nhã đâu?"

Thủ lĩnh Lợn Rừng: "..." Gì mà Trư Trư chứ!

Trên mặt thủ lĩnh Lợn Rừng cố nở nụ cười: "Ở tại bộ tộc, thủ lĩnh Dao Lạc yên tâm, ta nhất định sẽ trông chừng bọn họ thật tốt."

"Ừm." Minh Thù gật đầu: "Ngươi có mang thức ăn không?"

Thủ lĩnh Lợn Rừng nhanh chóng đưa cho Minh Thù một miếng thịt khô.

Minh Thù: "..."

Thủ lĩnh Lợn Rừng ngơ ngác nhìn Minh Thù đi thật nhanh, hắn đi tới trước đội ngũ giống cái.

"Ta vừa rồi nói sai gì sao?" Hắn hỏi tộc nhân bên cạnh.

Các tộc nhân nhao nhao lắc đầu.

Không hiểu.

Theo tốc độ của Minh Thù, bọn họ là đội ngũ cuối cùng đến bộ tộc Chó Mực, các bộ lạc gần đó đã tới từ sớm.

Muôn màu muôn dạng người thú, mỗi người đứng thành một đoàn.

Những thứ này đều là động vật nhỏ...

Đáng tiếc cũng không thể ăn.

Minh Thù và bộ tộc Lợn Rừng cùng nhau qua đây, các bộ lạc người thú còn lại đều cảm thấy hiếu kỳ.

Đây chính là thủ lĩnh bộ tộc Khổng Tước mới nhậm chức?

Quả nhiên xinh đẹp...

Nhưng mà người này đã tiêu diệt bộ tộc Báo Đốm...

Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu chuyển động trên người Minh Thù, Minh Thù mỉm cười đáp trả.

Thủ lĩnh Chó Mực chủ động tiến lên, bề ngoài tươi cười nhưng bên trong thì không: "Chúc mừng Dao Lạc trở thành thủ lĩnh bộ tộc Khổng Tước."

Nụ cười Minh Thù càng sâu, giọng nói mềm mại: "Ta đánh nhiều chó của ngươi như vậy, ngươi còn chúc mừng ta, ngươi là chúc mừng ta chết thì có?"

Thủ lĩnh Chó Mực: "..."

Này là khách sáo, hiểu hay không!

Biết mình đánh nhiều tộc nhân của hắn như vậy, đến địa bàn của hắn còn dám kiêu ngạo!

Thủ lĩnh Lợn Rừng chen vào nói: "Đã trễ thế này, ngày hôm nay sẽ không bàn bạc được rồi, chi bằng mọi người đi nghỉ ngơi trước?"

Lúc các bộ lạc còn lại đến, kỳ thực họ đã nghỉ ngơi rồi.

Thế nhưng bộ tộc Lợn Rừng cũng là nhân vật tương đối lợi hại, hắn đã lên tiếng các bộ lạc còn lại cũng không dám lên tiếng phản đối. 

  Ánh mắt thủ lĩnh Chó Mực nhìn Ôn Noãn đang ở phía sau Minh Thù, hiện lên ánh mắt hung ác, lúc sau hơi thu lại: "Là ta không suy nghĩ chu đáo, mời bên này."

Thủ lĩnh Lợn Rừng khéo léo cười cười với Minh Thù.

Tư thế này của hắn, càng làm cho những người thú còn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Có thể tiêu diệt người thú của bộ tộc Báo Đốm, còn nhận được sự đối đãi như vậy của thủ lĩnh bộ tộc Lợn Rừng, giống cái này...

Nghe nói, cô còn có vũ khí rất lợi hại.

Ánh mắt thủ lĩnh Chó Mực luôn đặt trên người Ôn Noãn, ánh mắt xanh biếc kia, giống như thấy con mồi nào đó.

Ôn Noãn hơi sợ, trốn tránh phía sau Danh Chiết.

Danh Chiết tốt xấu gì cũng là giống đực, coi như hắn thực ra cũng rất nhút nhát, nhưng vẫn ưỡn ngực che chở Ôn Noãn.

Thủ lĩnh Chó Mực hừ lạnh một tiếng, giao phó người thú đi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.

Đương nhiên sẽ không có gian phòng nào, có thể có một túp lều là đã tốt lắm rồi.

Người thú đi cùng Minh Thù không nhiều lắm, Danh Chiết và Ôn Noãn...

Vì sao phải mang theo người không có khả năng chiến đấu như Ôn Noãn?

Vì để ở sơn cốc không yên tâm, lỡ như bị sói tha đi thì biết làm sao?

Đầu bếp nữ là phải mang theo bên người.

[Cô là vì tham ăn.]

Minh Thù không để ý tới Hài Hòa Hiệu.

Thủ lĩnh Chó Mực là chủ nhà, buổi tối sẽ chuẩn bị thức ăn, nhưng mà có thể tham gia đều là thủ lĩnh người thú hoặc là đại diện thủ lĩnh.

Những người thú còn lại chỉ có thể tự giải quyết.

Minh Thù nghe nói toàn bộ buổi tiệc đều là thịt, nghĩ cũng không cần liền từ chối, phái Danh Chiết đi tham gia.

Danh Chiết: "..."

Thật sợ hãi đám người thú kia sẽ ăn luôn thịt hắn.

"Cầm lấy!" Con dao sáng loáng để trước mặt Danh Chiết: "Ai dám gây chuyện với ngươi, trực tiếp chém."

Danh Chiết đã rất quen thuộc với dao, phòng bếp của Ôn Noãn có một bộ...

"Thủ lĩnh, ta chém không thể thắng?" Đối phương đều là người thú ăn thịt, hung hãn không gì sánh được.

Hắn chỉ là một con khổng tước xinh đẹp như hoa!

Minh Thù chí khí hùng hồn: "Chém không thắng nổi thì ôm bắp đùi Trư Trư đi."

Danh Chiết: "..." Trư Trư là ai? Thủ lĩnh Lợn Rừng sao?

Danh Chiết hoảng sợ đi dự tiệc.

-

"A Cửu, cô hãy nghe tôi nói... Tôi vừa rồi thực sự không phải cố ý."

Ban đêm tương đối yên tĩnh, Minh Thù chỉ là vô tình đi dạo liền gặp phải phiếu đổi đồ ăn vặt, cô cảm thấy mình thật quá may mắn.

Minh Thù vòng qua một đống vật linh tinh, liếc mắt liền thấy trong góc phòng có hai người đang cãi nhau.

Giống đực đứng cùng chỗ với Hồ Cửu không phải Thương Tu, Minh Thù tỉ mỉ nhìn rõ đặc điểm, chắc là một trong những hậu cung của Hồ Cửu - Nhiếp Phàm.

Nhiếp Phàm là một con rắn.

"Ngươi đừng quấy rầy ta nữa được không, ta có bạn đời rồi." Hồ Cửu hình như hơi tức giận.

"Tôi không ngại." Nhiếp Phàm thâm tình chân thành: "A Cửu, tôi không ngại, tôi nguyện ý cùng ngươi khế ước, làm bạn đời của cô."

"Ngươi..." Hồ Cửu dường như bị lời tỏ tình của hắn hù dọa: "Ngươi là thủ lĩnh bộ tộc Rắn Độc, làm sao có thể trở thành bạn đời của ta..."

"Vì cô, tôi nguyện ý."

"Nhiếp Phàm..."

"A Cửu..."

Bầu không khí đột nhiên mập mờ.

Minh Thù nhìn hai người gian díu vài câu, sau đó hôn người kia, nửa người dưới Nhiếp Phàm hóa thành hình rắn cuốn lấy Hồ Cửu.

Hai người cứ như vậy khí thế ngất trời, lúc đầu Hồ Cửu hơi đau khổ, chắc là do cách Nhiếp Phàm cuốn hút, dù sao rắn chính là có hai cái gì đó.

Minh Thù: "..."

Chẳng cần biết là thời gian địa điểm nào mà thể hiện tình yêu.

Trẫm cũng bội phục.

Có thể là lo lắng có người thú nghe được, Hồ Cửu đè nén âm thanh.

Nhưng mà Minh Thù đứng không xa, cô chẳng những có thể nghe còn có thể thấy.

Minh Thù ăn xong miếng khoai lang khô cuối cùng, giữ chặt cổ họng lại kêu lên: "A Cửu... Ngươi không cần ta nữa sao? Tại sao người làm xằng làm bậy sau lưng ta..."

Thật âm u, mờ hồ kỳ lạ.

Hồ Cửu và Nhiếp Phàm cứng đờ, mà Hồ Cửu rõ ràng cảm giác khoái cảm trong cơ thể đã biến mất, điều này làm cho cô ta rất khó chịu.

"Ai đó?" Nhiếp Phàm bao bọc Hồ Cửu, ánh mắt sắc bén đảo xung quanh.

"A Cửu... Ngươi quên ta rồi sao? Sao ngươi có thể quên ta được..." Minh Thù giữ chặt cổ họng, thoáng như một đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi.

Diễn kịch, trẫm rất chuyên nghiệp!

Nhiếp Phàm gầm lên: "Bớt giả thần giả quỷ, đi ra đây!"

"Ngươi nhìn không thấy ta sao? Ta đang ở phía trước ngươi, A Cửu... Ta rất nhớ ngươi."

Một luồng gió lạnh lẽo thổi qua tai và xung quanh Hồ Cửu, Hồ Cửu toàn thân đều nổi da gà.

Hắn ở phía trước?

Cô ta và Nhiếp Phàm mặt đối mặt, cô ta ôm hông của Nhiếp Phàm, hai chân vòng bên hông hắn, phía trước cô không có gì cả...

"Ngươi là ai?"

"Là ta đây cục cưng."

Minh Thù từ chỗ tối nhảy ra ngoài: "Lại gặp nhau rồi, có phải thấy ta rất vui không?"

Minh Thù khôi phục giọng nói bình thường, sắc mặt Hồ Cửu chợt biến đổi.

"Dao Lạc!"

"Ừm, là ta." Minh Thù mỉm cười.

Trên mặt Hồ Cửu cũng không xấu hổ chút nào, cô chỉ cảm thấy tức giận, cô cắn môi dưới hướng về phía Nhiếp Phàm nói: "A Phàm, cô ta chính là Dao Lạc, trước kia ta suýt chút nữa bị cô ta hại chết."

Hồ Cửu - một con hồ ly, sức chiến đấu có thể lợi hại bao nhiêu, cô ta dựa vào tất cả đều là đoàn hậu cung của cô ta.

Nhiếp Phàm để Hồ Cửu xuống, híp mắt quan sát Minh Thù: "Bộ tộc Khổng Tước."

Đây chính là người thú giống cái gần đây được lan truyền sôi nổi?

Minh Thù chưa nói đã cười: "Đúng rồi, sao vậy, muốn hẹn hò?"

Nhiếp Phàm: "..."

Đáy mắt Nhiếp Phàm hiện lên một luồng sát ý: "Ngươi đã ức hiếp A Cửu?"

Minh Thù gật đầu thành thật: "Ừm, là ta ức hiếp."

Không ức hiếp cục cưng, trẫm làm sao hoàn thành nhiệm vụ, đều là mệnh.

Đột nhiên đuôi của Nhiếp Phàm quét qua phía Minh Thù, Minh Thù chớp mắt, vào lúc cái đuôi sắp đánh tới chỗ cô mới nhảy qua bên cạnh.

Đuôi theo sát tới.

"A Phàm cẩn thận, cô ta có vũ khí kỳ quái." Hồ Cửu nhắc nhở Nhiếp Phàm.

Mà dường như cùng với tiếng nhắc nhở của Hồ Cửu, đồng thời Minh Thù lấy ra một cây đao hướng phía đuôi Nhiếp Phàm chặt xuống.

Trực giác của người thú cảnh báo nguy hiểm với Nhiếp Phàm.

Hắn nhanh chóng thu lại đuôi, quét trúng cái lều bên cạnh, lều bị sập.

Trong lúc nhất thời bên này là tiếng đổ sập rầm rập, người thú ở xa xa nghe thấy âm thanh, nhao nhao chạy tới.

Nhiếp Phàm hóa thành hình thú, những thứ xung quanh lều gỗ, toàn bộ bị lùa xuống đất.

Giữa đống lộn xộn, một người một rắn, tốc độ nhanh chóng hoán đổi vị trí.

"Sao lại đánh nhau?"

"Đó không phải là bộ tộc Rắn Độc Nhiếp Phàm sao? Tại sao lại ở đây?" Mọi người đều đi dự tiệc rồi, Nhiếp Phàm lại ở chỗ này, đủ để làm người ta cảm thấy kỳ quái.

"Là Dao Lạc... Mau nhìn đồ trên tay của cô ta, thực sự phát sáng."

Phát sáng là không thể, chỉ là ánh trăng khúc xạ qua cây đao.

"Leng keng."

Đuôi đụng trên lưỡi dao, "rầm rầm".

Minh Thù nghiêng người né đuôi, đao lại bị đuôi quấn lấy, đầu rắn Nhiếp Phàm cuốn lại chợt từ trên cao lao xuống, lộ ra răng nanh sắc bén.

Minh Thù không thể lui được nữa.

Hồ Cửu khép lại da thú mỏng manh che chở cơ thể, khóe miệng chậm rãi cong lên, nở nụ cười.

Lần này, cô không tin, cô ta còn có thể sống sót.

Vào thời điểm Hồ Cửu cảm thấy Minh Thù chết chắc rồi, Nhiếp Phàm đột nhiên co đuôi lại, tiếp đó toàn bộ cơ thể rắn nhanh chóng thu nhỏ lại, biến trở về hình người rớt xuống đất.

Biểu cảm trên gương mặt Hồ Cửu cứng đờ.

Sao lại thế...

Cô kinh ngạc nhìn về phía Minh Thù.

Minh Thù lắc lắc đao: "Khí lực vẫn còn mạnh."

  Chuyện gì vừa xảy ra?

Không ai thấy.

Chỉ có bản thân Nhiếp Phàm rõ, vừa rồi thiếu chút nữa... Nhưng đột nhiên hắn bị vật gì đó đánh một cái.

Tiếp đó không kiểm soát được bị ngã xuống.

"A Phàm."

Hồ Cửu phản ứng, lập tức tiến lên đỡ Nhiếp Phàm dậy, quan tâm hỏi: "Ngươi sao rồi? Có bị thương ở đâu không?"

Nhiếp Phàm thấy Hồ Cửu quan tâm mình như vậy, trong lòng dễ chịu vài phần.

Hồ Cửu đỡ Nhiếp Phàm dậy, xung quanh đều là người thú, Hồ Cửu lập tức làm ra bộ dạng người bị hại: "Dao Lạc, rốt cuộc ngươi muốn thế nào! Chúng ta với ngươi không oán không hận, ngươi lại ra tay..."

"Bây giờ, có oán có hận rồi."

"..."

Không cần phải nói Hồ Cửu không lời chống đỡ, ngay cả người thú vây xem lúc này cũng không lời chống đỡ.

Nói rất có đạo lý, căn bản không thể phản bác.

Quy tắc giới người thú chính là nhìn không vừa mắt thì đánh.

Cho nên đánh nhau, thực sự không có gì ghê gớm.

Người nào đánh thắng mới là chuyện quan trọng.

"Các người không phục, có thể tiếp tục đánh." Minh Thù đem khảm đao khiêng trên vai, nụ cười kiêu ngạo: "Còn đánh không? Ta có thể theo đến cùng."

Vì cục cưng, trẫm có thể!

Hồ Cửu nghĩ tới lúc trước đánh nhau với bộ lạc Lợn Rừng, cô ta thuận tay lấy ra những vũ khí kia.

Nhiều như vậy, rốt cuộc cô ta làm sao lấy ra.

Còn nữa...

Lần trước rõ ràng cô cướp được một cái, nửa đường không biết làm sao lại bị cướp đi, ngay cả ai cướp cô cũng không thấy rõ.

"A Phàm..." Khóe mắt Hồ Cửu ửng đỏ, nước mắt đọng ở khóe mắt, không ngừng gọi Nhiếp Phàm.

Đối diện với khuôn mặt uất ức của Hồ Cửu, Nhiếp Phàm chỉ muốn giết chết Minh Thù.

Dám làm cho A Cửu đau lòng như vậy.

"A Cửu đừng sợ, tôi nhất định sẽ vì cô lấy lại công đạo." Nhiếp Phàm an ủi Hồ Cửu.

"A Cửu..."

Thương Tu không biết từ đâu xuất hiện đẩy Nhiếp Phàm ra, ôm Hồ Cửu vào trong ngực: "A Cửu cô không sao chứ?"

Nước mắt Hồ Cửu lả tả rơi xuống.

"Nhiếp Phàm ngươi đã làm gì A Cửu?" Thương Tu ngửi được mùi trên người Hồ Cửu, lập tức hung tợn trừng mắt về phía Nhiếp Phàm.

Nhiếp Phàm bị Thương Tu rống lên như thế, lập tức cười lạnh một tiếng: "Ta có thể làm gì với A Cửu? Đừng có không biết rõ tình hình mà nói bậy."

Nhiếp Phàm đố kỵ Thương Tu là bạn đời của Hồ Cửu, mà Thương Tu đề phòng Nhiếp Phàm dụ dỗ Hồ Cửu, quan hệ hai người thật không tính là tốt được.

Minh Thù cắn khoai lang khô, nghe vậy lập tức lên tiếng: "Ta, là ta làm đó, không có quan hệ gì với hắn, ngươi có tức giận thì đừng khách khí, hãy nhắm tới ta."

Hiệp sĩ đổ vỏ Minh Thù đăng nhập.

Ở đâu có thù hận, nơi đó có trẫm!

"Dao Lạc."

Thương Tu quay đầu, thấy rõ là người phương nào, cắn răng nghiến lợi kêu lên tên cô.

Hồi ức nhục nhã trước đây xông lên đầu.

Dẫn tới ánh mắt của Thương Tu nhìn cô càng ngày càng phẫn nộ.

Minh Thù ngây thơ đáp một tiếng: "Đây."

Thương Tu: "..."

[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Thương Tu.]

Minh Thù nheo mắt.

Đây là lý do quang minh chính đại cho trẫm đánh hắn đây.

Thương Tu đang muốn lý luận với Minh Thù tại sao ức hiếp Hồ Cửu, khiêng đao của giống cái đó đột nhiên động.

Cô di chuyển mang theo tiếng gió thổi, trước mặt Thương Tu nhoáng lên, tiếp đó cổ tay hắn đã bị níu lại, hắn bị ép buông Hồ Cửu ra, hình ảnh xoay vòng vòng sau đó lưng chạm đất.

Thương Tu ngất xỉu, một giây kế tiếp thấy rõ người đứng ở đỉnh đầu, trong đôi mắt hai ngọn lửa giận cháy hừng hực.

Hai tay hắn chống đất, thân thể nhảy lên.

"Bịch!"

Thương Tu còn chưa đứng dậy, lần nữa bị đánh xuống đất.

"A Tu!" Hồ Cửu vội vàng kêu một tiếng.

"A Cửu đừng tới đây!" Thương Tu hét lớn với Hồ Cửu.

Tuy Hồ Cửu không hề có ý qua đó.

-

Lúc thủ lĩnh Chó Mực tới, Minh Thù đã đánh Thương Tu bị thương không ít, Hồ Cửu ở một bên khóc gọi tên Thương Tu, Nhiếp Phàm ở bên cạnh kéo cô ta.

Người thú vây xem không đành lòng nhìn thẳng.

Đánh nhau đã xem

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net