- Thủ Lĩnh Tại Thượng (3) -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Minh Thù đi một vòng ngoài sơn cốc, cũng không phát hiện cái gì không đúng.

Thế nhưng thú nhỏ sẽ không vô duyên vô cớ nhắc nhở cô...

Minh Thù đứng trong màn đêm một lúc lâu, xoay người trở về sơn cốc ôm Vân Hoang cứng ngắc trở về phòng.

Sau khi cô đi, bên ngoài sơn cốc bắt đầu xuất hiện những làn khói đen.

Làn khói đen vặn vẹo chuyển động, từ từ thành hình.

Nhưng thoáng chốc lại biến mất, phảng phất bị gió thổi tan đi mất.

Đợi làn khói đen xuất hiện lần nữa, đã cách cửa vào sơn cốc không xa, khói đen lan khắp sơn cốc song khi nó tới gần sơn cốc như đánh vào bức tường trong suốt, làn khói đen dừng trước bức tường ấy không thể vào được.

Vừa rồi Minh Thù đi vào phòng, lúc này từ phòng tối đi ra nhìn làn khói đen trong sơn cốc.

Vu Linh sao?

Tìm tới cửa rồi...

Vân Hoang đột nhiên đi về phía sơn cốc.

Minh Thù kéo hắn lại.

Vân Hoang không chút thay đổi hành động của mình: "Giết chết nó."

Minh Thù: "..."

"Giết cái gì mà giết, cậu có thể giết chết nó sao?" Người ta dám tìm đến cửa chẳng lẽ không có chút tài năng nào sao?

Vân Hoang không lên tiếng.

"Đợi ở đây."

Minh Thù đi về phía làn khói đen, thế nhưng hình như làn khói đen có phản ứng, Minh Thù khẽ động làn khói đen liền tản ra biến mất hoàn toàn.

Minh Thù: "..."

Minh Thù kêu thú nhỏ cảm ứng một chút, thú nhỏ rầm rì không có la hét dữ dội vậy chắc chắn là đi rồi.

Đồ chơi này có độc hay không!

Chạy tới khoe khoang một chút liền chạy đi rồi sao?

Vu Linh khóa này không được rồi!

Quá tệ! Quá tệ!

Từ sau ngày đó, sau đó vài ngày, tối nào Vu Linh cũng tới hơn nữa chạy vô cùng nhanh, Minh Thù chưa từng bắt được nó.

Liên tục bốn ngày sau, Vu Linh đoán chừng biết mình vào không được nên không tới nữa.

-

Đã là ngày thứ ba Vu Linh không đến.

Thương Tu tới.

"Thủ lĩnh, Thương Tu nói muốn một mình đấu với người." Danh Chiết báo tình huống bên ngoài, Thương Tu một mình đến đây, buông lời nói muốn một mình đấu với Minh Thù.

Minh Thù gọt xong trái cây lấy thịt bên trong ra, nhẹ nhàng vứt vỏ.

"Không rảnh."

"Nhưng..." Danh Chiết dừng một chút: "Người không đi ra, Thương Tu cũng không rời khỏi."

Minh Thù bỏ thịt quả vào trong miệng, mùi vị chua chua ngọt ngọt khiến cô khẽ híp mắt: "Vậy đánh tập thể đi."

"A..." Không phải người ta tới để đánh tay đôi sao?

Gặp phải tình huống này, người thú thông thường đều sẽ đồng ý, nếu không... sẽ bị người thú khác chế nhạo.

"Nhớ kỹ, chúng ta là bộ tộc bị đồn là Vu Linh, không nên để cho Vu Linh mất mặt, nói đánh tập thể thì đánh tập thể với hắn đi."

Danh Chiết: "..." Dường như có chỗ nào không đúng.

Thương Tu tới báo thù cho Hồ Cửu, kết quả thù không báo được, chính mình ngược lại bị đánh tập thể.

Minh Thù ngồi ở một bên xem cuộc vui, muốn đánh bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu.

Thương Tu không chịu thua, mặc dù bị đánh đến mặt sưng mũi đỏ, vẫn kiên trì ước nguyện ban đầu: "Dao Lạc ta muốn một mình đấu với ngươi..."

Minh Thù mỉm cười: "Ngay cả tộc nhân của ta ngươi cũng đánh không lại, còn muốn đơn độc đấu với ta, đừng có nằm mơ."

Thương Tu: "..."

Nhiều người thú như vậy, còn cầm vũ khí kỳ quái, có cái gì đáng đắc ý chứ!

Thương Tu nỗ lực chọc giận Minh Thù: "Ngươi không dám sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, ta không dám." Minh Thù nói lại: "Ta có nhiều người như vậy, cần gì phải tự mình ra tay, lãng phí thức ăn rất đáng xấu hổ."

Đồ ăn vặt của trẫm không tốn tiền sao!

Thương Tu không nghĩ Minh Thù lại thừa nhận lớn tiếng như vậy, lời đến khóe miệng lập tức nói không nên lời.

Hơn nữa, tại sao lại liên quan đến đồ ăn rồi.

Lửa giận trong lòng Thương Tu khó dằn xuống, lại nghĩ tới Hồ Cửu hắn càng tức giận.

Giết cô ta.

Giết cô ta...

Giọng Hồ Cửu không ngừng vang lên trong đầu Thương Tu, đôi mắt hắn càng lúc càng toát lên vẻ điên cuồng độc ác.

Nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên Thương Tu nhào về phía Minh Thù.

Thương Tu hóa thành con sói uy phong, móng vuốt sắc bén đối mặt với cây đao.

Đột nhiên thực lực Thương Tu tăng lên rất nhiều, vài tộc nhân bị hắn đánh bay.

Minh Thù tiếp nhận cây đao từ trong tay tộc nhân đi lên phía trước, ánh sáng của cây đao thoáng hiện lên.

Các người thú bộ tộc Khổng Tước nhao nhao lùi lại.

Thủ lĩnh ra tay, chắc chắn con sói này sẽ rất thảm.

Nghĩ không thông nên mới muốn đấu đơn độc với thủ lĩnh.

Chưa được vài chiêu, trên người Thương Tu đã máu me đầm đìa, nhưng phảng phất hắn không biết đau đớn, chỉ biết là muốn giết chết Minh Thù.

Giết chết cô ta.

A Cửu sẽ vui vẻ.

Sát ý dưới đáy mắt Thương Tu ngưng tụ thành tia sáng.

Minh Thù chỉ phồng môi khẽ cười như nhìn không thấy sát ý của hắn, ngay lúc hắn nhào tới đá một cước vào bụng hắn.

Thương Tu quay một vòng trên không trung, tay chân chạm đất.

Ánh đao từ đáy mắt hắn hiện lên, chờ lúc hắn muốn lui đã không kịp rồi.

Cơ thể Thương Tu không thể khống chế bay về phía sau, đụng vào tảng đá lăn vào nham thạch vùi lấp ở phía dưới.

"Keng..."

Trên lưỡi đao là bộ dạng chật vật của hắn, hắn đứng dậy động tác cứng đờ.

"Đã nói với ngươi rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta." Giọng Minh Thù mang ý cười: "Sao lại không tin ta chứ."

Minh Thù đè Thương Tu xuống đánh một trận.

[Giá trị thù hận của Thương Tu đã đầy.]

Tiếng nhắc nhở của Hài Hòa Hiệu vang lên, Minh Thù dừng lại, cười híp mắt ăn khoai lang rồi đi mất.

Thương Tu tựa như nghe cô dặn dò người thú, để cho bọn họ giải quyết hắn.

Giải quyết như thế nào?

Giết hắn sao?

-

Thương Tu không chết, thế nhưng hắn bị phế đi một chân.

Đám người thú kia muốn dùng hắn đổi thức ăn, hắn vất vả chạy mất, cái giá là bị phế một chân.

"A Tu, ngươi..." Hồ Cửu nhìn hắn chật vật, máu me khắp người, cô ta che miệng gương mặt khiếp sợ.

Thương Tu nhìn thấy Hồ Cửu liền hôn mê bất tỉnh.

Cuối cùng hắn cũng được về bên cạnh cô rồi.

Nhưng mà khi Thương Tu tỉnh lại không thấy Hồ Cửu, trên người được bôi thuốc qua loa.

A Cửu nhất định có chuyện.

Nhưng sau đó, Thương Tu cũng chưa từng thấy qua Hồ Cửu.

"A Cửu đâu?" Thương Tu kéo người thú thay thuốc cho hắn.

Người thú không nhanh không chậm nói: "Ở cùng một chỗ với thủ lĩnh."

Thủ lĩnh?

Đây bộ tộc Rắn Độc, thủ lĩnh là Nhiếp Phàm, cô và Nhiếp Phàm cùng một chỗ, vì sao không đến thăm hắn?

Thương Tu kêu người thú dẫn hắn đi tìm Hồ Cửu, người thú không chịu, Thương Tu mặc người khác ngăn cản tự mình đi.

Bộ tộc Rắn Độc ở trong núi rừng, chỗ Nhiếp Phàm ở lại là nơi cao nhất.

Thương Tu chỉ còn một chân, hắn cắn răng đi tới chỗ Nhiếp Phàm.

Bốn phía không có người thú, xa xa hắn đã nghe thấy giọng Hồ Cửu.

Thân rắn khổng lồ của Nhiếp Phàm vòng qua cây, Hồ Cửu bị hắn quấn lấy, cơ thể như bị treo trên không trung bị Nhiếp Phàm quấn lên quấn xuống.

"A Phàm... đừng... mà..."

Giọng nói vừa thống khổ lại vui thích của Hồ Cửu làm cho đầu óc Thương Tu trống rỗng.

Hắn vì cô mà mất đi một chân, cô lại cùng Nhiếp Phàm ở chỗ này...

"A Cửu!" Thương Tu nổi giận gầm lên một tiếng.

Nửa người trên của Nhiếp Phàm vẫn là hình người, hắn bắt lấy Hồ Cửu cúi đầu liếc Thương Tu chật vật ở phía dưới, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng đặt Hồ Cửu ở trên thân cây to lớn, cúi người xuống.

Hồ Cửu muốn trả lời Thương Tu, nhưng Nhiếp Phàm không cho cô ta cơ hội.

Trước đây Thương Tu luôn khoe khoang với hắn.

Bây giờ thì sao? 

  Hồ Cửu ngoài miệng kêu đau lòng cổ vũ Thương Tu, nhưng vừa xoay người cô lại cùng Nhiếp Phàm cười cười nói nói, căn bản cũng không thèm nghe hắn nói xong.

Về sau, Hồ Cửu ngay cả làm cho lấy lệ cũng lười.

Trước đó tại trước mặt Nhiếp Phàm bị thiệt thòi, hắn tìm cơ hội lôi kéo Hồ Cửu ở trước mặt Nhiếp Phàm trở về.

"Vì sao A Cửu... vì sao đối xử với tôi như vậy?"

Thương Tu tìm được Hồ Cửu, giữ lấy cô chất vấn.

Sắc mặt Hồ Cửu không kiên nhẫn: "Ngươi xem ngươi bây giờ thành cái dạng gì? Vì trước đó ta cùng ngươi có khế ước, nên mới nguyện ý chăm sóc ngươi, cổ vũ ngươi."

Thương Tu giữ lấy bả vai Hồ Cửu, khàn cả giọng: "Tôi là vì em, tôi vì em nên mới biến thành bộ dạng này..."

Hồ Cửu nhíu mày: "Ngươi đang làm đau ta đấy."

Thương Tu trong nháy mắt buông lỏng, nhưng lại chợt dùng sức giữ lấy cô lay mạnh: "A Cửu, em không thể đối xử với tôi như vậy, em thích tôi mà."

Hồ Cửu giãy giụa: "Buông ra."

Bộ dạng Thương Tu có điểm điên cuồng: "A Cửu, em đã nói là em thích tôi."

Hắn ấn Hồ Cửu lên trên tảng đá bên cạnh, giật da thú mặc trên người cô ra.

Hồ Cửu giãy giụa kịch liệt, nhưng Thương Tu rốt cuộc vẫn là người thú giống đực, mặc dù mất đi một chân, sức lực của hắn vẫn lớn hơn so với Hồ Cửu.

"A Phàm!" Hồ Cửu lên giọng rống: "Cứu... Ư.. Ư..."

Hồ Cửu cảm giác dưới thân bị vật gì đó lấp đầy, bộ dạng tức giận của cô bắt đầu hòa hoãn lại.

-

Lúc Nhiếp Phàm tìm được bọn họ, sắc mặt Hồ Cửu đã trắng bệch Thương Tu vẫn còn không biết, Nhiếp Phàm kéo hắn ra đập gãy cái chân còn lại của hắn.

Nhiếp Phàm bảo Hồ Cửu và Thương Tu giải trừ khế ước, Hồ Cửu giả vờ do dự, cuối cùng nhanh chóng cùng Thương Tu giải trừ khế ước.

Người thú giống đực bị người thú giống cái giải trừ khế ước, như vậy chỉ có thể trở thành công cụ phát tiết cho các người thú khác.

Thân phận Thương Tu không thấp, nếu như hai chân hắn vẫn còn, có lẽ cũng không ai dám làm gì hắn, nhưng hai chân hắn đều đã bị phế.

Tiếp theo Hồ Cửu đối với Thương Tu một chút cũng không quan tâm.

Bảo hắn đi giết Dao Lạc, Dao Lạc không giết được lại để chính mình bị thương.

Một tên phế vật vô dụng, cô lười lo cho hắn.

Hồ Cửu nằm ở trên giường, đợi sau khi Nhiếp Phàm rời đi, cô ngồi dậy.

Lúc cô chuẩn bị đi ra, một luồng khói đen từ bên ngoài bay vào.

Hai mắt Hồ Cửu sáng ngời: "Vu Linh đại nhân."

Giọng nói Vu Linh khàn khàn như lão già: "Muốn giết Dao Lạc báo thù không?"

Hồ Cửu không hề nghĩ ngợi: "Muốn."

Vu Linh nói: "Cho ta mượn thân thể ngươi, ta giúp ngươi báo thù."

Hồ Cửu ngẩn người: "Thân... Thân thể của ta?"

Vu Linh cười quái dị: "Không phải ngươi muốn có sức mạnh của ta sao? Chỉ cần cho ta mượn thân thể, ngươi có thể sở hữu sức mạnh của ta."

"Mượn?"

Mượn là thế nào? Cho hắn mượn thân thể, cô phải làm sao bây giờ?

Vu Linh như là biết cô đang suy nghĩ gì: "Yên tâm, ngươi sẽ không có việc gì, chờ ta làm xong việc sẽ trả thân thể lại cho ngươi, còn tặng ngươi thêm một vài thứ khác."

"Nhưng..."

Giọng nói Vu Linh đột nhiên lạnh lẽo: "Ngươi không muốn?"

Hồ Cửu cảm nhận được sự tức giận của Vu Linh, cô run người một cái: "Không phải... Ta... Ta cần phải suy nghĩ đã."

Sức mạnh của Vu Linh to lớn... nó nhất định có thể giết chết Dao Lạc.

Nhưng bảo cô đưa thân thể cho nó, Hồ Cửu có chút không muốn càng cảm thấy lo lắng hơn.

"A Cửu..." Giọng nói Nhiếp Phàm từ bên ngoài vang lên.

Một lát sau Nhiếp Phàm tiến đến, hắn liếc nhìn xung quanh: "Em vừa nói chuyện với ai vậy?"

Hồ Cửu đưa tay vuốt tóc, nụ cười quyến rũ: "Không có gì."

Cô tiến lên kéo Nhiếp Phàm rời đi: "Anh không phải nói muốn đi săn thú sao? Tôi cùng đi với anh!"

-

Một tháng sau.

Vân Hoang thỉnh thoảng lại đi ra ngoài, hắn mỗi lần đi đều là mất tích, Minh Thù ngoài miệng mắng rất nhiều nhưng người mất tích vẫn tận tâm tận tụy đi tìm.

Mỗi lần Vân Hoang đều xuất hiện tình huống kiệt sức.

Vân Hoang không nói, Minh Thù suy đoán phải có liên quan đến tranh thần thú mà hắn vẽ.

Mà người thú trong bộ tộc Khổng Tước mỗi ngày đều mang những loại thực vật khác nhau về, Ôn Noãn đã tìm được những cây có thể trồng được.

Thậm chí tìm được loài cây giống như lúa nước.

Thế nhưng cây này cũng không phải là màu trắng, mà hiện lên màu vàng nhàn nhạt.

Người thú tìm được không ít, Ôn Noãn lấy ra nấu hai bát cháo.

"Tôi đã hỏi qua đám người Danh Chiết, thứ này không có độc, cũng không biết mùi vị..." Ôn Noãn nhìn Minh Thù, nói cẩn thận từng li từng tí, cô làm ra nhưng mùi vị như thế nào cô cũng không biết.

Minh Thù cầm lấy uống một ngụm, không khác cháo bình thường là mấy

"Có thể ăn chứ?"

Minh Thù gật đầu: "Tạm được."

"Nếu đã như vậy, tôi tin rằng chúng ta sẽ sớm có cơm để ăn." Ôn Noãn nở nụ cười, đôi mắt trong suốt sáng lên, cô dường như cảm thấy được hương vị của cơm.

Minh Thù mỉm cười cổ vũ cô: "Ừm, cố gắng lên, thay đổi thế giới đều nhờ vào cô."

Ôn Noãn: "..."

Minh Thù quay đầu nhìn Vân Hoang, người phía sau cúi thấp đầu nhìn xuống dưới mặt đất.

Kéo người ngồi xuống, Minh Thù nén đau lòng lấy một muỗng đưa lên miệng Vân Hoang.

Vân Hoang khẽ ngẩng đầu: "Tôi không cần ăn..."

Minh Thù cắt đứt lời hắn: "Thử xem."

Vân Hoang cứng đờ chốc lát, từ từ mở miệng.

Ôn Noãn chống cằm ở bên cạnh nhìn, cô ấy đối với người kỳ quái này thật là tốt, cô cũng muốn mặc quần áo mới, cô không muốn mặc da thú làm quần áo...

Có điều hắn cũng giống như mình, từ thế giới khác tới đây sao?

Ôn Noãn lúc trước đã định hỏi, có điều Minh Thù rất ít để người này và người thú khác tiếp xúc với nhau, việc gì cũng đều tự mình làm.

Cô lười nhác làm công việc của mình, nhưng lại kiên trì giúp đỡ Vân Hoang.

Quả thực thật đáng kinh ngạc.

Ôn Noãn mơ màng, mãi đến khi Danh Chiết dẫn theo một người thú tiến đến, Ôn Noãn mới bừng tỉnh.

Ôn Noãn nhìn về phía Vân Hoang, người kia vẫn như lúc trước cúi thấp đầu, mái tóc ngắn che đi khuôn mặt của hắn.

Minh Thù đang cầm bát, uống một miếng cuối cùng.

"Thủ lĩnh, đã xảy ra chuyện." Đây là câu đầu tiên Danh Chiết nói khi mở miệng.

Người thú của bộ tộc Cá Sấu ở đầm lầy phía bắc đã chết hết.

Người thú kia nói là mình trốn ra được từ phía bắc, hiện nay toàn bộ các bộ tộc ở đầm lầy phía bắc như là mắc phải bệnh dịch, người này nối tiếp người kia chết đi.

Người thú nhao nhao chạy nạn về phía bên này.

"Bắt đầu rồi."

Giọng nói Vân Hoang đều đều vang lên.

Bao gồm cả Minh Thù, tất cả mọi người nhìn về phía hắn.

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen kịt chống lại ánh mắt của Minh Thù, hắn từ từ lặp lại: "Bắt đầu rồi."

"Cái gì bắt đầu rồi?"

Vân Hoang mím môi, một lúc sau cũng không lên tiếng nữa.

"Thủ lĩnh, cái gì bắt đầu rồi?" Danh Chiết có điểm gấp gáp, muốn hỏi Vân Hoang lại không dám.

Chính xác thì người thú của bộ tộc này biết, bọn họ có thể bất kính đối với thủ lĩnh, tâm tình cô tốt sẽ không để ý đến ngươi, nhưng nếu như có kẻ nào bất kính với vị Vân Hoang này, chắc chắn sẽ rất thảm.

"Ta làm sao mà biết được."

Danh Chiết: "..." Vậy người hỏi xem!

Minh Thù cũng không ép hỏi Vân Hoang: "Nếu như xảy ra chuyện gì mọi người cũng sẽ không sao, trừ khi ta chết hoặc trời sập nên làm gì thì đi làm đi, giải tán."

Danh Chiết trợn to mắt.

Nhưng Minh Thù đã mang theo Vân Hoang đi.

Danh Chiết nhìn Ôn Noãn.

Ôn Noãn vô tội nhún vai, cô cái gì cũng không biết, cô chỉ là một nữ đầu bếp.

Danh Chiết: "..."

  Tin tức người thú chạy nạn từ các bộ tộc ở đầm lầy phía bắc dần dần truyền tới các bộ tộc phía nam.

Các bộ tộc người thú nơm nớp lo sợ.

Phía sau bắt đầu có tin đồn, thần thú vì chuyện lần trước mà tức giận nên đã giáng tội lên đầu bọn họ.

Vu Linh mang đến tai họa cho bọn họ.

Vu Linh giả Minh Thù: "..."

Ừm!

Không sai!

Chính là ta làm!

Hiệp sĩ đổ vỏ Minh Thù một mình nhận hết, nhưng các người thú ngoài việc mắng chửi cô, cái gì cũng không làm được, ngay cả sơn cốc bọn họ cũng không thể nào vào được.

Đây không phải là sức mạnh của Vu Linh thì là cái gì?

Cô chính là Vu linh!

Lời đồn càng nói càng có căn cứ.

"Tôi phải mau đến xem."

Vân Hoang nói với Minh Thù như thế, hắn muốn đến các bộ tộc ở đầm lầy phía bắc xem thử.

"Nơi đây rất an toàn." Minh Thù nói.

"Tôi muốn mau đến xem."

"..."

Nếu cô không cho Vân Hoang đi, chắc chắn hắn sẽ tự mình trốn đi.

Minh Thù bảo Ôn Noãn chuẩn bị cho cô không ít khoai lang khô... Không có cách nào, nơi đây chỉ có nhiều cái này, những thứ khác cũng chưa ăn thử.

Sau đó bàn giao cho Danh Chiết không nên để cho tộc nhân ra khỏi sơn cốc.

Trong sơn cốc cái gì cũng có, mấy tháng không ra ngoài cũng không sao.

Sau đó cô mới mang theo Vân Hoang rời đi tới đầm lầy phía bắc.

Lúc đi ngang qua bộ tộc Lợn Rừng thủ lĩnh Lợn Rừng từ bên trong lao tới: "Thủ lĩnh Dao Lạc, người cũng nghe nói rồi? Người bây giờ muốn đi đâu?"

"Đi xem như thế nào." Minh Thù nhìn vào bên trong bộ tộc Lợn Rừng, thấy đằng xa Nhĩ Nhã đang bị một người thú chửi mắng.

Không thấy Nhĩ Du đâu, bất quá nghe nói tiểu công chúa Trư Trư canh chừng hắn chặt chẽ, rất ít cho hắn đi ra ngoài.

Dựa theo nguyện vọng của nguyên chủ...

Chắc cũng đã hoàn thành rồi!

"Người thú từ bên kia đi tới bên này của chúng ta..." Thủ lĩnh Lợn Rừng không chú ý tới ánh mắt của Minh Thù, cả người có vẻ nôn nóng bất an: "Bộ tộc của chúng ta nơi này có trở thành bộ dạng như vậy không?"

"Không biết."

Thủ lĩnh Lợn Rừng vẫn tiếp tục nói: "Mọi người đều nói là do thần thú giáng tội, chúng ta thực sự đã đắc tội với thần thú, có thể không..."

Hắn đột nhiên ngừng lại.

Vừa đưa mắt lên thì đối đầu với ánh mắt Minh Thù như đang cười.

Bây giờ người thú đều truyền nhau cô là Vu Linh, vì cô thần thú mới giáng tội cho bọn họ.

Phía sau lưng thủ lĩnh Lợn Rừng phát lạnh, vội vàng giải thích: "Ta, ta không phải có ý đó, ta chỉ là lo lắng cho bộ tộc."

"Ồ, vậy ngươi tiếp tục lo lắng đi!"

Minh Thù kéo Vân Hoang rời đi.

Thủ lĩnh Lợn Rừng: "..."

Sao hắn có cảm giác, trước đó cô định nói không phải là điều này?

-

Đầm lầy phía bắc ẩm ướt, mặc dù trời đang nóng bức, nơi này vẫn có rất nhiều đầm lầy không cẩn thận sẽ ngã xuống.

Minh Thù nắm lấy Vân Hoang, mang theo hắn đi về phía trước.

Trên đường bọn họ gặp không ít người thú, thấy Minh Thù và Vân Hoang kỳ lạ còn đi về hướng đầm lầy đều cảm thấy hiếu kỳ.

Có điều sinh mạng bị uy hiếp, khiến các người thú không có thời gian chú ý.

Phía trước có một kiến trúc đơn giản, chắc là một bộ tộc.

Trong bộ tộc đã không còn người thú, nhưng Minh Thù nhìn thấy không ít thi thể người thú, vì khí trời nóng bức bắt đầu thối rữa, trong không khí đều là mùi hôi thối khó ngửi.

Trên thân thể những người thú này không có vết thương, không biết rõ vì sao mà chết.

Liên tiếp vài bộ lạc đều là như thế, người thú chết trên người không có vết thương giống như bị bệnh dịch.

Minh Thù sợ thực sự có bệnh dịch, dẫn Vân Hoang rời xa các bộ tộc này.

Mãi đến khi không khí thông thoáng cô mới dừng lại.

Minh Thù nhéo Vân Hoang, Vân Hoang quay đầu, chậm rãi nói: "Là nó."

"Ồ?"

Vân Hoang như có chút khó khăn nói: "Vu Linh."

Minh Thù không cảm thấy bất ngờ, chỉ là có chút hiếu kỳ: "Nó giết nhiều người thú như vậy làm cái gì?"

Vân Hoang: "Vì để mạnh hơn."

Minh Thù nửa ôm Vân Hoang, cằm đặt trên đầu vai hắn: "Vì sao giết người thú có thể mạnh hơn? Nguyên lý sinh tồn của Vu Linh như thế nào?"

Hắn cảm thấy trọng lượng của Minh Thù, không dám cử động linh tinh.

Vân Hoang nghe không hiểu sinh tồn là cái gì.

Thế nhưng hắn đại khái biết Minh Thù hỏi cái gì.

"Vu Linh cho tới bây giờ cũng chỉ có một, nó bị đặt ở dưới chân núi thần thú. Nó giết người thú, chỉ là để sức mạnh của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net