- Tường Vi Cấm Khúc (2) -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Từ ngày đó trở đi, Tô Miên cũng không nói với người khác, thế nhưng hành vi càng ngày càng quá giới hạn.

Đối với chuyện trở thành Huyết tộc, vẫn cố chấp như cũ.

Minh Thù ngoại trừ trốn hắn cũng không có biện pháp gì khác.

Tiểu yêu tinh khó đối phó.

"Ừm, đây là tài liệu cậu cần." Lúc Đồng Diệp tan học, giao cho Minh Thù một đống tài liệu: "Từ nhỏ đến lớn, các ghi chép đều ở đây."

"Cám ơn."

"... Lại uống nhiều rồi?" Bà cô nhỏ Phất Vũ này cũng học được nói cám ơn rồi.

Minh Thù: "..." Trẫm rất lễ phép là được rồi!

Đồng Diệp có việc đi trước, Minh Thù vì tránh Tô Miên nên chọn chuồn từ cửa sau.

Cửa sau trường học gần phần mộ, vì truyền thuyết ngôi mộ nên nếu không phải vì có người đi tắt thì có rất ít học sinh đi bên này.

Minh Thù từ xa nhìn thấy Liễu Loan Nguyệt bị mấy nữ sinh xô đẩy bổ nhào vào hướng phần mộ bên kia.

Minh Thù: "..." Ức hiếp người khác cũng không biết đổi chỗ sao?

Minh Thù nhét tư liệu vào trong bọc sách theo qua đó.

Thế nhưng lúc cô đến Sở Việt đã ở đây rồi, mấy nữ sinh kia run lẩy bẩy đứng xin lỗi ở trước mặt hắn.

Minh Thù: "..."

Nói anh hùng cứu mỹ nhân à!

Nam chính ngươi đoạt phim gì vậy!

Mấy nữ sinh kia chạy mất như một làn khói, Sở Việt dẫn theo Liễu Loan Nguyệt đi về hướng bên kia.

Minh Thù buồn bực lấy ra một hộp khẩu phần ăn, tâm tình không tốt cần bồi bổ máu.

Vào lúc cô chuẩn bị rời đi, tầm nhìn quét đến Quan Sa đang đứng nấp ở một góc khuất.

Mắt Minh Thù sáng ngời.

Nam chính bắt cóc điểm tâm nhỏ đi rồi, vẫn còn một cục cưng nha!

Quan Sa theo chân mấy nữ sinh kia qua đó xem kết cục của Liễu Loan Nguyệt, ai biết sẽ nhìn thấy một màn như thế.

"Thụy Sa bảo bối."

Quan Sa quá mức chăm chú, không phát hiện lúc nào Minh Thù xuất hiện, nghe hai chữ "Thụy Sa", toàn thân tóc gáy đều dựng đứng.

"Phất Vũ..." Đáy mắt Quan Sa lộ ra đề phòng: "Phất Vũ, tại sao cô lại ở chỗ này?"

"Đi ngang qua thôi." Minh Thù mỉm cười: "Mọi người đều hiểu chuyện, Sở Việt lại không ở đây, cô diễn cho ai xem?"

Quan Sa: "..." Ai hiểu chuyện với cô chứ!

Quan Sa nghĩ đến những việc khác thường gần đây của Sở Việt, đều vì trước đây cô ta tiết lộ thân phận của mình. Mặc dù cô đã cố gắng giải thích, Sở Việt dường như cũng tin.

Nhưng gần đây Sở Việt càng ngày càng lạnh lùng đối với cô, dường như bọn họ đã không còn là người yêu.

Đáy lòng Quan Sa không chắc, cộng thêm trước đây có người nói cho cô nhìn thấy Liễu Loan Nguyệt và Sở Việt ở bên nhau.

Lần trước cô khiến Huyết tộc giải quyết Liễu Loan Nguyệt rồi, kết quả một chút tin tức cũng không có, Liễu Loan Nguyệt cũng sống rất tốt.

Quan Sa ngăn cản tâm tư trong lòng: "Phất Vũ, rốt cuộc cô muốn làm gì?"

"Không muốn làm gì cả." Minh Thù mỉm cười: "Đây không phải nhìn thấy cô vui vẻ, chào hỏi với cô sao?"

Quan Sa: "..."

Thấy cô có gì để vui vẻ, cô ta có phải bị bệnh hay không?

Quan Sa từ phía sau cây đi tới, chuẩn bị rời khỏi. Cô không phải là đối thủ của cô ta thế nhưng cô sẽ có biện pháp diệt trừ cô ta...

"Ôi, đừng đi mà." Minh Thù đuổi theo: "Trò chuyện đi."

"Cô có bệnh à!"

"Cô chính là thuốc đó!"

"..." Nếu như lời này là một chàng trai nói, vậy có thể là một lời tình cảm nhưng lời này là từ trong miệng cô gái này nói ra, làm sao cũng cảm thấy kỳ lạ.

Toàn thân Quan Sa khó chịu, tăng thêm tốc độ rời khỏi.

Nhưng Minh Thù đi theo cô ta, cũng không ra tay đánh chỉ nói chuyện với cô ta... Trong thuyết bổ máu, chạy nhảy không ra tay phải nói chuyện trước.

Quan Sa không nhịn được hét lên: "Phất Vũ cô xong chưa, chuyện của tôi tại sao cô phải nhúng tay vào?"

"Vì..." Minh Thù dừng một chút, miệng mang theo nụ cười: "Tôi thích bộ dạng tức giận của cô đó."

Quan Sa: "..."

Đồ điên!

Quan Sa muốn dùng Thuấn Di (*) rời khỏi nhưng mà Minh Thù đột nhiên ra tay, hộp sữa trống không từ trong tay cô bay ra ngoài đánh vào bắp chân cô ta, Thuấn Di thất bại.

Minh Thù cầm lấy cánh tay cô ta, ném cô ta vào trong bụi hoa bên cạnh: "Đến đây đi cục cưng."

Đầu óc Quan Sa choáng váng, chưa đứng lên đã bị Minh Thù đánh bầm dập.

Một chút năng lực phản kháng Quan Sa cũng không có, hoàn toàn bị áp chế.

Một mảnh hoa Tường Vi xinh đẹp bị đụng trúng rơi đầy đất.

Quan Sa nằm trong hoa Tường Vi, ngón tay cầm lấy cuống hoa Tường Vi đâm vào lòng bàn tay nhưng cảm giác của cô lại không đau.

"Phất Vũ, tôi với cô chưa xong đâu!"

"Không thành vấn đề, tôi rất hoan nghênh." Minh Thù phủi phấn hoa trên người: "Tức giận thêm nữa đi, tức giận sẽ khiến người ta xinh đẹp."

...

Quan Sa về đến nhà, bà Quan có chút thất thần ngồi ở phòng khách, cô trở về bà Quan cũng không phát hiện.

Toàn thân Quan Sa đều đau, cũng không muốn nói chuyện với bà Quan, im lặng lên lầu không tiếng động.

Trong phòng ngủ, Quan Sa gọi điện thoại cho Andrew.

"Bảo bối, sao chịu gọi điện thoại cho Cha vậy?"

"Cha."

"Sao vậy bảo bối? Là ai ức hiếp con?" Andrew nghe giọng Quan Sa không đúng, lập tức lo lắng.

Giọng Quan Sa nghẹn ngào tố cáo: "Là Phất Vũ, Phất Vũ đó không hiểu sao nhắm vào con, hôm nay còn đánh con."

"Phất Vũ?" Giọng nói Andrew chợt nghiêm trọng: "Bảo bối đừng khóc, nói với cha cô ta ức hiếp con thế nào?"

Quan Sa chọn che giấu một chút, thêm muối thêm đường nói Minh Thù nhắm vào mình thế nào.

"Con đánh không lại cô ta, cha, cha phải giúp con lấy lại công bằng."

"Bảo bối yên tâm, tiểu công chúa của gia tộc Durant, cha còn chưa phải là người mà cô ta có thể tùy tiện ức hiếp."

Andrew cam đoan với Quan Sa, nhất định sẽ dạy dỗ Phất Vũ thật tốt.

"Bảo bối, gần đây Huyết tộc khác có tìm đến con gây phiền phức không?"

Ngoại trừ Phất Vũ không có Huyết tộc khác tìm cô gây phiền phức, dù sao hiện tại cô chỉ là một con người, Quan Sa lắc đầu: "Không có... cha, xảy ra chuyện gì sao?"

Andrew căn dặn: "Gần đây con cẩn thận một chút, ảo ảnh nhất định phải giữ gìn kỹ."

Quan Sa kỳ quái: "Cha, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"

Andrew suy nghĩ một chút, vẫn nói cho Quan Sa biết: "Gần đây Huyết tộc xảy ra chuyện, có người truy tìm thánh khí ở khắp nơi."

Quan Sa vừa nghe, không để ý lắm: "Không phải mỗi ngày đều có Huyết tộc truy tìm sao... cha, gia tộc chúng ta cũng không dễ trêu chọc, không ai dám có ý đồ tới ảo ảnh."

Andrew cũng không muốn khiến Quan Sa quá lo lắng, không nói thêm gì nữa.

Quan Sa lại làm nũng với Andrew một lúc rồi cúp điện thoại, biểu hiện trên khuôn mặt chợt trở nên lạnh lùng nghiêm túc.

Tay cô cầm điện thoại di động nắm chặt: "Phất Vũ..."

Quan Sa nằm trong phòng một lúc, cảm thấy trên người khá hơn một chút mở cửa phòng xuống phía dưới.

Ông Quan và bà Quan đều ở phòng khách, người giúp việc không ở đó, đoán chừng là ở nhà bếp.

"Tôi liếc nhìn từ xa, cảm thấy rất giống..." Giọng bà Quan làm cho Quan Sa lui trở về.

Ông Quan an ủi: "Người giống nhau trên thế giới rất nhiều, nhìn thấy cũng không kỳ lạ."

Bà Quan: "Không phải đâu ông xã, tôi thực sự... tôi cũng không biết phải hình dung như thế nào. Tôi nhìn thấy cô bé kia đã cảm thấy rất thân thiết."

Ông Quan: "Được rồi, bà cả ngày miên man suy nghĩ gì vậy."

Bà Quan: "Ông không biết, từ sau lần con gái bị bệnh tôi cảm thấy rất kỳ lạ, làm sao tôi cũng không cảm thấy cảm giác ở cùng nhau với con gái trước đây."

Ông Quan: "Con gái là chúng ta nuôi dưỡng mà lớn lên, còn có thể giả? Bà chính là xem phim nhiều rồi, tìm cơ hội tôi dẫn bà đi ra ngoài một chút."

Quan Sa im lặng lui trở về phòng không tiếng động, bà Quan gặp Liễu Loan Nguyệt rồi?

Cô không lo lắng Quan gia, ảo ảnh ở đây cho dù bọn họ biết rồi thì cô cũng có thể thay đổi ký ức của bọn họ bất cứ lúc nào.

Nhưng bên Sở Việt..

Phải tranh thủ thời gian diệt trừ Liễu Loan Nguyệt.

***

(*) Thuấn Di: Thuật di chuyển nhanh như chớp. 

Minh Thù tìm một chỗ xem tài liệu.

Tô Miên sinh ra tại thành phố này, giấy khai sinh và tư liệu bệnh viện vô cùng rõ ràng.

Quá trình trưởng thành không khác gì các thiếu gia thông thường, việc xấu cũng rất nhiều, điển hình của một phú nhị đại giàu có.

Thế nhưng sau khi học trung học, Tô Miên đột nhiên ngoan ngoãn không quá để ý người khác, cả ngày cô đơn một mình, tựa như đã mất đi khí chất của một tên phú nhị đại giàu có mười mấy năm trước.

Rõ ràng lúc tốt nghiệp cấp hai vẫn là một tên giàu có như trước, nhưng sao chỉ mới hai tháng đã thay đổi thế này rồi?

Minh Thù xem kỹ tư liệu hai tháng đó.

Nhìn qua không có gì đặc biệt, điều duy nhất đáng để nghi ngờ chính là chuyến du lịch lúc tốt nghiệp cấp hai...

Minh Thù lên mạng kiểm tra toàn bộ địa điểm du lịch của bọn họ, là một nơi tham quan nổi tiếng hàng đầu.

Chỗ như vậy, lại không phải là rừng sâu núi thẳm gì, theo lý thuyết mà nói sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

Minh Thù tiếp tục xem, nơi đây có mấy truyền thuyết về những khu giải trí này, trong đó một cái liên quan đến ma cà rồng.

Là một bài đăng, tường tận giới thiệu chủng tộc ma cà rồng, sau đó mới liên quan đến địa điểm trong truyền thuyết.

Nghe đồn lúc khu này xây dựng, đào được một quan tài trong khu đó, người trong quan tài tựa như đang sống vậy.

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị đưa quan tài đi, người trong quan tài đột nhiên không thấy nữa.

Đồng thời có người chết trên cổ có vết cắn, máu trong cơ thể như mất đi chín phần.

Vì vậy mới có tin đồn có ma cà rồng.

Minh Thù kiểm tra tin tức, lúc đó các trang báo nói rất nhiều nhưng cuối cùng không tìm được bằng chứng, mọi người lại chú ý đến chuyện khác.

Tô Miên đi qua nơi này liền thay đổi...

Lẽ nào trong khu đó thực sự có ma cà rồng sao?

Hay là hắn gặp phải chuyện gì?

Minh Thù có chút đau đầu, rốt cuộc thân thể hắn xảy ra chuyện gì?

Minh Thù hỏi Đồng Diệp biết chuyện gì không, dấu ấn Huyết tộc sẽ biến mất, Đồng Diệp bày tỏ chưa từng nghe qua chuyện như vậy.

Minh Thù suy nghĩ rồi đi về hướng nhà mình.

Lúc đi qua một con đường nhỏ, cô đột nhiên ngừng lại nhìn cây đại thụ tươi tốt ở phía trước.

Khóe miệng cô hơi nhếch lên: "Đến cũng đến rồi, trốn làm cái gì?"

Phía trước không có động tĩnh.

Minh Thù trực tiếp đi qua cây đại thụ kia, ngẩng đầu một cái liền đối mặt với ba Huyết tộc.

Ba tên Huyết tộc thấy bị phát hiện đồng thời bay xuống dưới, móng tay dài ra hóa thành vũ khí tấn công Minh Thù.

Ba tên Huyết tộc khẽ động, bốn phía hiện ra không ít Huyết tộc ý thức xông tới.

"Này! Các người ỷ đông ăn hiếp yếu sao!"

Huyết tộc công kích cô không hề để ý, liên thủ tấn công cô, Minh Thù lượm một cây gậy ở bên cạnh đánh lên người bọn Huyết tộc.

Gậy đánh trúng tên nào, tên đó liền biến mất trong không khí.

Một cây gậy vô cùng lợi hại.

Các Huyết tộc phía sau rõ ràng có chút sợ hãi rụt rè, không dám đứng gần Minh Thù.

Minh Thù bỏ gậy xuống, mỉm cười ôn hòa: "Các ngươi đừng có ỷ đông ăn hiếp yếu, lật thuyền đi!"

Huyết tộc: "..."

"Gặp ta thì lật thuyền là chuyện bình thường, không phải là lỗi của các ngươi."

Huyết tộc: "..."

Mắt thấy chỉ còn có vài tên cuối cùng, Huyết tộc không ham chiến, mỗi người đều nháy mắt chuẩn bị rút lui.

Bọn họ chạy rất nhanh, Minh Thù chỉ bắt được một tên chạy hơi chậm một chút.

Tên Huyết tộc bị bắt lộ vẻ hoảng sợ, còn chưa kịp làm gì liền hôn mê bất tỉnh.

Minh Thù đánh tên Huyết tộc ngất xỉu, quan sát trên mặt đất một lúc, lại lục soát cơ thể không phát hiện thứ gì có ích.

-

Liễu Loan Nguyệt thấy Minh Thù đang nhìn một người không biết sống chết, cô ấy cầm ống hút dùng sức hút, tinh thần có chút lơ là, ánh mắt chột dạ không biết đang suy nghĩ cái gì.

Liễu Loan Nguyệt cẩn thận đi tới: "Phất... Phất Vũ?"

Ánh mắt Minh Thù không có tiêu cự, dần dần hội tụ trên người Liễu Loan Nguyệt, cô nhếch mày cười khẽ: "Điểm tâm nhỏ à!"

Liễu Loan Nguyệt: "..." Điểm tâm nhỏ là cái gì?
Liễu Loan Nguyệt liếc nhìn mặt đất, cũng nhìn không ra người kia chết hay chưa chết, nhưng từ móng tay và răng nanh của hắn, có thể nhận ra đây là một Huyết tộc.

"Cô ở nơi này làm cái gì?" Minh Thù đứng lên.

"Mua đồ cho gia đình." Liễu Loan Nguyệt nhỏ giọng trả lời.

Ánh mắt Minh Thù dừng trên túi xách của Liễu Loan Nguyệt.

"Ừm." Minh Thù kéo người kia chuẩn bị rời khỏi: "Xung quanh đây không an toàn, trở về sớm một chút... thôi đi, tôi tiễn cô."

Liễu Loan Nguyệt nhìn tên Huyết tộc trên mặt đất: "..."

Cô kéo một người như vậy, dù hắn là Huyết tộc, nhưng người khác không biết sẽ nghĩ cô là tên giết người sẽ báo cảnh sát đó!

Thế nhưng Minh Thù không hề có một chút tự giác nào, cứ kéo tên Huyết tộc kia nghênh ngang đi ra ngõ nhỏ.

Kỳ lạ là những người đi ngang đường, tựa như không thấy tên Huyết tộc kia.

Liễu Loan Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt...

Thế giới Huyết tộc thực sự là quá huyền ảo rồi.

"Cô thật không tính nhận tổ quy tông sao?" Minh Thù nghiêng đầu nói chuyện với cô: "Quan Sa dành thân phận của cô, dành cha mẹ của cô, cô không tức giận sao?"

Liễu Loan Nguyệt nắm cái túi thật chặt: "Tôi không biết..."

Sâu trong nội tâm cô căn bản không có biện pháp tin tưởng chuyện này.

Rõ ràng luôn muốn biết mọi chuyện, đột nhiên đã biết rồi trong lòng cô ngoại trừ mờ mịt còn có sợ hãi.

Cô không biết tại sao lại trở thành cục diện như ngày hôm nay.

Liễu Loan Nguyệt không nói lời nào, cô bước sau mấy bước, ánh mắt không biết nhìn nơi đâu, dứt khoát dừng lại trên người tên Huyết tộc xui xẻo kia.

Minh Thù quay đầu nhìn cô mấy lần đều là như thế này, liếc nhìn con Huyết tộc xui xẻo kia một cái.

Ánh mắt nhanh chóng quay lại, một lát sau như không có chuyện gì xảy ra quay đi chỗ khác.

Minh Thù cũng không hỏi thêm gì nữa, tiễn Liễu Loan Nguyệt đến trước nhà: "Lên đi, có việc có thể gọi điện thoại cho tôi."

"Cô có đói bụng không?" Liễu Loan Nguyệt đi hai bước, đột nhiên quay đầu.

"Có một chút."

Liễu Loan Nguyệt cắn cắn môi: "Cô chờ tôi một chút."

Cô từ từ lên lầu, mười mấy phút sau thì đi xuống, đưa một bình thủy tinh chất lỏng màu đỏ cho cô.

Tựa như máu vẫn còn nhiệt độ, Liễu Loan Nguyệt miễn cưỡng cười cười: "Đột nhiên phát hiện có người cần tôi, cũng không tệ."

Minh Thù nghiêng đầu: "Lần sau không cần cho tôi nữa."

Lần trước cắn cô ấy vì muốn để lại ấn ký, để những Huyết tộc khác không dám động cô ấy mà thôi.

Nhưng Liễu Loan Nguyệt tựa như bị nghiện rồi, luôn chạy tới kín đáo đưa cho cô.

Liễu Loan Nguyệt sửng sốt một chút, một lát sau cắn môi: "Là tôi đưa cho cô số lượng quá ít sao?"

"Không phải." Minh Thù cười: "Có người sẽ nổi giận."

Có người?

Người nào?

"Đi đi, bảo vệ tốt chính mình nhé." Minh Thù phất tay với cô.

"Liễu Loan Nguyệt con ở phía dưới làm cái gì, hiện tại bắt đầu lười biếng rồi có phải hay không!" Đột nhiên một giọng nói giận dữ trên lầu vang lên.

Liễu Loan Nguyệt co rụt đầu lại nhanh chóng lên lầu.

-

Minh Thù kéo Huyết tộc đi tìm Đồng Diệp.

Đồng Diệp: "..."

Bà cô nhỏ của hắn thật lợi hại.

Sao cô có thể kéo một "người" qua đây, không bị tố cáo sao?

Minh Thù ném Huyết tộc tới trước mặt hắn, đá cánh tay Huyết tộc, cởi áo của hắn để da thịt lộ ra: "Quen cái này không?"

Lúc đến gần khuỷu tay, có một thứ như hình xăm.

Cây tường vi cuốn lấy một con dơi, khuôn mặt con dơi rất ghê tởm nhìn qua cực kỳ thống khổ.

Dù Huyết tộc muốn xăm hình trên người, cây tường vi và con dơi đều có thể hiểu được.

Thế nhưng cây tường vi cuốn lấy con dơi thì khá là quái dị.

Có lẽ con dơi đại diện cho Huyết tộc...

  Đồng Diệp quan sát kỹ lưỡng, lắc đầu: "Chưa thấy qua, bắt được tên Huyết tộc này ở đâu?"

Minh Thù ngồi ở bên cạnh uống sữa tươi: "Ngày hôm nay tấn công tôi. "

"Tấn công?" Đồng Diệp nhảy dựng lên: "Cậu không sao chứ?"

"Vẫn sống tốt, uống mười hộp sữa tươi nữa cũng không có vấn đề gì!"

Đồng Diệp đen mặt lại, còn uống sao, chuyện lần trước cô quên mất rồi sao! Uống vào xảy ra vấn đề thì làm sao!

"Vì sao tấn công cậu?"

"Có thể là dáng dấp tôi đẹp, đố kỵ tôi đó mà." Nếu trẫm biết thì kéo hắn tới làm gì.

Đồng Diệp không để ý tới Minh Thù nói năng bậy bạ: "Không nhìn ra tên Huyết tộc này là bên nào..."

Còn cái hình xăm này, đúng thật có chút quái dị.

"Có liên quan tới chuyện trước đây Sở Việt nói không?" Đồng Diệp suy đoán: "Vì huyết chuông trên tay cô sao?"

Minh Thù nhếch khóe miệng cười yếu ớt, nhẹ giọng nỉ non: "Ai biết được."

Huyết chuông, một trong năm thánh khí, Phất Vũ là người sở hữu.

"Tôi đánh hắn tỉnh hỏi xem sao."

Đồng Diệp đánh tên Huyết tộc kia tỉnh lại, Huyết tộc vừa tỉnh đã thấy mình bị bắt, không nói hai lời trực tiếp tự sát.

Đồng Diệp: "..."

Minh Thù tựa như đã sớm nghĩ tới kết quả này.

Nếu như thẩm vấn có kết quả, cô cần gì phải lao lực kéo hắn về như vậy.

Bắt trúng một người đã quyết định chết, dù dùng bất cứ biện pháp gì cũng hỏi không được.

Đừng hoài nghi, trên thế giới này luôn có người thà chết chứ không chịu khuất phục, bất kể là chính nghĩa hay tà ác đều có người như vậy.

Tín ngưỡng khác nhau, cho nên kiên trì bảo vệ lập trường cũng khác nhau, không liên quan cái khác.

"Bà nó, rốt cuộc là ai..." Đồng Diệp vò đầu.

"Nếu như đúng thật là vì huyết chuông, đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ." Minh Thù nói: "Đến lúc đó bắt một tên không muốn chết hỏi là biết."

"Chỉ sợ bọn họ làm bậy, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, bọn họ ở trong tối..." Đồng Diệp lo lắng: "Còn ai biết trên tay cô có huyết chuông? Xem có thể điều tra ra cái gì hay không."

Minh Thù suy nghĩ một chút: "Không nhiều lắm."

Điều tra đến cuối cùng ngoại trừ Đồng Diệp, còn nam chính... Còn có mấy người không phải đã sớm bị bắt, thì đã ngủ say rồi.

Vẻ mặt Đồng Diệp buồn rầu: "Tôi tìm người điều tra cái hình xăm này trước, dạo này cậu nên cẩn thận một chút."

Minh Thù làm một dáng OK.

-

Mấy ngày kế tiếp, Minh Thù không bị tấn công.

Chủ yếu là cô không xuất hiện, không ra ngoài kéo bè kéo lũ đánh nhau... không có bất cứ hành động nào khác.

"Leng keng..."

Minh Thù không muốn đi mở cửa, thế nhưng người bên ngoài vẫn kiên nhẫn không bỏ nhấn chuông cửa. Vào lúc này, ngoại trừ tiểu yêu tinh Tô Miên kia thì không có người khác.

Minh Thù cuối cùng cũng đứng lên từ trên ghế sô pha, đi mở cửa.

"Bạn học Tô Miên, có chuyện gì không?"

Tô Miên tựa như vừa trở về, trên người còn đeo cặp, hắn liếc mắt nhìn căn phòng: "Đã bốn ngày cô không có đi học rồi, tôi còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện."

"Mỗi ngày đi học về cậu cũng thấy tôi mà." Minh Thù tức giận.

Tô Miên không để ý vào nhà, thay giày, đóng cửa.

Minh Thù khoanh tay trước ngực nhìn động tác của hắn: "Cậu thực sự xem nơi đây là nhà mình sao?"

Tô Miên quay đầu nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười: "Cô đồng ý, tôi có thể chuyển tới đây."

Dù sao bên đó ngoại trừ một cái giường thì không còn gì cả.

"Ha ha." Mơ đẹp nhỉ!

"Dạo này cô sao vậy?" Mấy ngày nay cô không bước ra cửa một bước, nếu không phải là mỗi ngày hắn qua đây gõ cửa xác định cô còn sống, hắn còn tưởng là cô mất tích rồi.

"Bên ngoài nắng gắt như vậy, cậu nói tôi phải làm sao?"

Tô Miên phá tan bầu không khí: "Ngày hôm nay trời đầy mây."

Minh Thù: "..."

Tô Miên tiếp tục: "Ngày hôm qua mưa nhỏ."

Minh Thù: "..."

Tô Miên cười một cái: "Ngày hôm trước mưa xối xả."

Minh Thù đi về ghế sô pha: "Cậu thích dự báo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net