- Úy Nhiên Hồi Phong (1) -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  #Đầu đề Internet: Úy Lam một lời không hợp liền.#

Nữ chính giả của thế giới này Lâm Dư Tâm, xuyên không tới.

Vốn dĩ Lâm Dư Tâm là tác giả, cho nên sau khi xuyên không qua, cô vẫn như cũ lựa chọn làm tác giả.

Các thể loại tiểu thuyết ở thế giới này rất đơn giản, không phong phú như thế giới kia của Lâm Dư Tâm.

Sau khi biết được điểm này, Lâm Dư Tâm cảm giác mình nhất định có thể nổi tiếng.

Nhưng mà mặc dù thể loại của cô mới mẻ độc đáo, nhưng tác phẩm viết ra lại không nổi tiếng.

Ngược lại có người dựa vào thể loại của cô mà nổi tiếng nhanh như diều gặp gió.

Trong lòng Lâm Dư Tâm đương nhiên không phục, do cô viết trước, dựa vào cái gì mà người khác lại nổi tiếng chứ.

Lâm Dư Tâm hơi suy nghĩ, thế giới này ngay cả những thể loại này cũng không có, tác phẩm nổi tiếng của thế giới kia cô cũng không có.

Vì vậy Lâm Dư Tâm bắt đầu sao chép tác phẩm của thế giới kia.

Ấy vậy mà Lâm Dư Tâm nhanh chóng nổi tiếng, tác phẩm xuất bản giá cao, mà thể loại lại vô cùng phong phú, trở thành kiểu mẫu của nghề này.

Lâm Dư Tâm nổi tiếng, sau đó nhìn thấy những người viết thể loại giống mình cũng nổi tiếng, liền kêu gọi người hâm mộ của mình âm thầm châm chọc những tác giả kia sao chép mình.

Thể loại giống nhau và sao chép là hoàn toàn khác nhau.

Thế nhưng các độc giả không hiểu, Lâm Dư Tâm kêu gọi như vậy, bọn họ tự nhiên cảm thấy là người khác đã sao chép cô.

Trong lúc nhất thời không ít tác giả đều chịu vạ lây.

Nguyên chủ Úy Lam là một trong số đó.

Cô vừa mới ra tác phẩm đã bị người hâm mộ của Lâm Dư Tâm theo dõi, bởi vì tác phẩm mới nhất của Lâm Dư Tâm giống hệt như của Úy Lam.

Hơn nữa Lâm Dư Tâm còn ra tác phẩm sau Úy Lam.

Vì vậy mới xuất hiện những bình luận "Đại thần sao chép".

Thế nhưng tác phẩm của hai người ngoại trừ đề tài tương tự thì văn phong và tình tiết lại khác nhau hoàn toàn.

Úy Lam cũng lười để ý những lời bình luận tiêu cực này.

Thế nhưng Lâm Dư Tâm luôn vô tình bày tỏ cùng những tác giả khác rằng, Úy Lam sao chép của cô ta.

Giới tác giả nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, những lời này đều truyền qua tai Úy Lam.

Úy Lam lần đầu tiên nghe không để ý, nghe lần thứ hai hơi tức giận, lần thứ ba nghe thật sự nổi giận, trực tiếp đưa thảo luận của cô và biên tập lên cho mọi người coi.

Quyển sách của cô đã sớm có ý tưởng, đại cương cũng đã sớm viết xong, lúc viết đại cương và bàn với biên tập có thể cho mọi người thấy rằng, rõ rằng tác phẩm của cô có trước Lâm Dư Tâm.

Úy Lam vừa nói như thế thì Lâm Dư Tâm lập tức xin lỗi thay cho người hâm mộ, thái độ vô cùng thành khẩn, giống như không biết hành vi của người hâm mộ vậy.

Úy Lam thấy Lâm Dư Tâm dáng vẻ thành khẩn, cũng không muốn làm lớn chuyện, việc này lúc đó đã bỏ qua.

Nhưng không nghĩ đến diễn viên Lâm Dư Tâm này bị Úy Lam làm như vậy liền ghi hận trong lòng, bắt đầu bôi đen Úy Lam.

Trong cuộc họp mặt của các tác giả, Lâm Dư Tâm lại nói xấu Úy Lam trong thực tế.

Trùng hợp bị Úy Lam bắt tại hiện trường, Lâm Dư Tâm thề thốt phủ nhận còn giả bộ dáng vẻ vô tội.

Người khác đều tưởng Úy Lam bụng dạ hẹp hòi, vì chuyện trên mạng lần trước luôn không buông tha Lâm Dư Tâm.

Không thể không nói, thật sự Lâm Dư Tâm có khả năng lôi kéo mọi người.

Úy Lam ngược lại luôn nói không rõ ràng.

Vậy là Úy Lam và Lâm Dư Tâm kết thù.

Mấy hoạt động lần sau, chỉ cần có Lâm Dư Tâm ở đó thì Úy Lam luôn không bỏ qua, thù hận càng lúc càng lớn, Úy Lam dần dần tiến vào con đường đen tối.

Xung đột với Lâm Dư Tâm mấy lần, Úy Lam đều thất bại trước diễn viên Lâm Dư Tâm.

Cuối cùng Úy Lam bị Lâm Dư Tâm làm cho thân bại danh liệt, Úy Lam rút khỏi giới tác giả.

Mà Lâm Dư Tâm nổi tiếng, có cả tiền lẫn tài.

[Nguyện vọng của nguyên chủ là làm cho Lâm Dư Tâm thân bại danh liệt.]

Minh Thù đọc hết kịch bản mới tỉnh lại, lúc này cô đang nằm trên giường lớn của một khách sạn, ánh sáng hơi tối, cũng không biết mấy giờ.

Minh Thù dang tay sờ trán, có hơi nóng, nguyên chủ này bị bệnh rồi sao?

Thời gian đã đến, tác giả họp mặt cũng là lần đầu tiên nguyên chủ và Lâm Dư Tâm gặp mặt.

Lần trước nguyên chủ bắt gặp Lâm Dư Tâm nói xấu cô với những tác giả khác, mặc dù nói rất mập mờ thế nhưng vừa nghe cũng biết là nói cô.

Là đương sự, nguyên chủ chỉ hỏi Lâm Dư Tâm vì sao nói cô như vậy.

Lâm Dư Tâm ngược lại vẻ mặt vô tội, nói cô cũng không nói gì cô ta cả, chẳng qua chỉ là nghe được những chuyện này từ người khác.

Lâm Dư Tâm cũng không có chỉ tên điểm họ, cô giải thích nghe từ người khác cũng hoàn toàn hợp lý.

Cho nên dù thế nào, đều là nguyên chủ gây sự vô lý.

Lúc Lâm Dư Tâm nói chuyện với cô là ở bể bơi, Lâm Dư Tâm cố ý làm ra bộ dạng nóng lòng làm sáng tỏ mọi việc, thực ra là âm thầm dùng sức đẩy nguyên chủ xuống bể bơi.

Nguyên chủ không biết bơi, được người khác cứu lên, chính là bộ dạng như bây giờ.

Minh Thù gọi điện thoại cho khách sạn đưa thuốc và đồ ăn lên.

Lần họp mặt này chỉ là những người trong giới tác giả, nhưng người tới không hề ít.

Lâm Dư Tâm không biết làm sao tới được, nhưng sau khi đến thì rất nhanh đã có phương thức liên lạc với những người khác.

Minh Thù ăn xong đồ lại uống thuốc, bởi vì khó chịu không muốn di chuyển, chỉ nằm xuống giường ngủ tiếp.

Bởi vì hai người một phòng, lúc bạn cùng phòng của Minh Thù trở lại thì cô liền tỉnh giấc.

Bạn cùng phòng giống như nhìn qua phía cô, sau đó nhỏ giọng nói: "À, đúng rồi, tôi ở chung với Úy Nhiên."

Chắc là đang gọi điện thoại.

Úy Nhiên là bút danh của Úy Lam.

"Ký tên? Cậu thích cô ta? Nhưng tôi nghe nói nhân phẩm Úy Nhiên rất tệ... Việc này một lát nữa mình nói qua wechat, bây giờ tôi đang ở trong phòng, cô ấy đang ngủ."

Bạn cùng phòng nói đôi câu rồi dập máy điện thoại, cô xoay người phát hiện Minh Thù mới vừa nằm đó đã dậy từ lúc nào.

Khuôn mặt hơi trắng của cô nở nụ cười thản nhiên, đang trực tiếp nhìn cô.

Bạn cùng phòng lập tức cứng đờ.

Cô ngồi dậy từ lúc nào, sao không có tiếng động gì cả? Những lời vừa nãy cô có nghe không?

"Úy Nhiên... Cậu khá hơn chút nào chưa?" Bạn cùng phòng cố gắng bình tĩnh chào hỏi.

"Rất khỏe."

Minh Thù cũng không có nói chuyện vừa rồi, bạn cùng phòng thở phào, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Một lát nữa có một tiệc rượu, cậu muốn đi không?"

Tiệc rượu đồng nghĩa với được ăn?

Minh Thù chậm rãi nói: "Đi chứ!"

Bạn cùng phòng nói: "Vậy cậu thay quần áo đi, sắp bắt đầu rồi."

Nói xong cô liền lấy quần áo vào phòng tắm.

Đợi bạn cùng phòng bần thần từ trong bước ra, mở cửa liền thấy khuôn mặt tái nhợt của Minh Thù, cô lùi một bước: "Cậu... Cần dùng? Mình xong rồi..."

Minh Thù dang tay ngăn lại cô, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: "Lúc nãy cô nói tôi nhân phẩm không tốt, nghe ai nói vậy?"

"Tôi... Tôi không có nói..."

"Tôi nghe thấy rồi."

Bạn cùng phòng lúng túng, tại sao cô lại nói trong phòng chứ.

Cô rõ ràng nói nhỏ như vậy mà...

"Tôi cũng chỉ là nghe người khác nói... Tôi không biết."

Minh Thù nghiêng đầu, nụ cười mềm mại: "Tôi rất muốn biết là ai đồn những lời này, cô có thể nói cho tôi biết không?"

"Tôi..."

Đối mặt với bộ dạng không chút tức giận của cô, bạn cùng phòng có chút sợ hãi.

Cô khẽ cắn môi, nói: "Là Lưu Quang Vũ."

Nói là bút danh.

Minh Thù mỉm cười nhắc nhở: "Lần sau nếu nghe ai nói, phải kiếm một chỗ không người, nếu để người khác nghe thấy thì không tốt đâu hiểu chưa."

Bạn cùng phòng: "..."

Cô sai rồi, cô thực sự sai rồi! 

  Minh Thù xuống dưới mới phát hiện đây chỉ là một bữa tiệc rượu giao lưu tác giả, chỉ cung cấp rượu không cung cấp đồ ăn.

Nhưng nếu tác giả thảo luận đói bụng, muốn ăn thì phải làm sao đây?

Việc này cho thấy tổ chức không chuyên nghiệp chút nào cả!

Minh Thù đi một vòng không có hứng thú, tự mình ra bên ngoài mua đồ ăn vặt.

Thế nhưng Minh Thù đã quên thời tiết bây giờ, tuyết lớn dày đặc, cô mặc một bộ lễ phục rất mỏng ngay cả can đảm bước ra cửa cũng không có.

Cuối cùng Minh Thù chỉ có thể đặt đồ ăn trên mạng, chờ người giao hàng giao đồ ăn cho mình.

Minh Thù ngồi ở đại sảnh đợi, thuận tiện móc điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn chiến công vĩ đại của nguyên chủ.

Cuốn sách mới nhất của cô tên "Ngôi sao của anh" là thể loại khoa học viễn tưởng, thể loại khoa học viễn tưởng trong thế giới này không mấy nổi trội, cho nên mới bị Lâm Dư Tâm để tâm.

Minh Thù lại kiểm tra bút danh ban nãy bạn cùng phòng nói cho cô... Lưu Quang Vũ.

Cũng coi như là tác giả có chút tiếng tăm.

Minh Thù nhìn trang chính của Lưu Quang Vũ, bình luận mới nhất là sách của Lâm Dư Tâm.

Tên sách cũng rất giống cô "Ánh sáng của anh".

Theo báo cáo của độc giả nguyên chủ, lúc đầu quyển sách này của Lâm Dư Tâm không tên như vậy, sau đó mới đổi lại.

Nhưng đổi tên trước khi hai người đụng nhau, cho nên lúc đổi tên cũng không rõ lắm.

Vì để tạo cho mình một vai phản diện, Lâm Dư Tâm cũng rất liều mạng.

Minh Thù nhận được đồ ăn vặt, ngồi trên cầu thang trả lời những chuyện trên đó.

"Úy Lam, cậu không có chuyện gì chứ?"

Minh Thù nhìn chàng trai gọi mình, hôm nay tác giả tới nam nữ đều có, nhưng gọi tên cô thân mật như vậy, chắc là quan hệ với Úy Lam không bình thường.

Minh Thù suy nghĩ một lúc thì biết được tên của người này.

Trương Mộc, đại thần của Nam Tần. Trước đây đã được khen thưởng chung với nguyên chủ, lại ở chung một thành phố, Trương Mộc thỉnh thoảng sẽ hẹn nguyên chủ ra ăn bữa cơm, tán gẫu một chút, quan hệ không tệ.

"Không có việc gì."

Trương Mộc quan tâm: "Buổi chiều xảy ra chuyện gì? Tôi trở về nghe người ta nói cậu rơi xuống hồ bơi."

Minh Thù tìm một chỗ ngồi xuống: "Bị người khác đẩy thôi."

Trương Mộc nhíu mày: "Tác giả Lâm Dư Tâm kia sao?"

Minh Thù nheo mắt: "Ái chà, cậu nghe được gì?"

Chuyện buổi chiều chắc hẳn mọi người đều biết, không có chuyện gì làm sao có thể xứng với danh xưng diễn viên của cô ta chứ.

Lâm Dư Tâm làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

"Có người nói, bởi vì chuyện trên mạng lần trước, lúc xảy ra tranh chấp cô ta giải thích nhưng cậu không nghe, tự mình rơi xuống."

"Cậu tin không?"

Trương Mộc lắc đầu: "Làm bạn nhiều năm như vậy, đương nhiên tôi tin cậu, nhưng vì sao cô ta đẩy cậu?"

Minh Thù im lặng, một lát sau nghiêm túc nói: "Có thể là đố kỵ tài hoa và khuôn mặt xinh đẹp của tôi."

"Phụt." Trương Mộc đột nhiên vui vẻ: "Trước đây sao không có phát hiện cô còn có thể nói đùa chứ."

"Tôi không phải nói đùa." Lý do của trẫm rất nghiêm túc.

"Chuyện này cậu định làm như thế nào?"

"Nói sau đi, còn chưa nghĩ ra." Làm sao đánh cô ta.

Trương Mộc thấy Minh Thù như vậy, cũng không tiện nói gì thêm, hắn đổi trọng tâm câu chuyện: "Cậu biết chuyện lần này Hàn Giang Tuyết cũng tới không? Trước đây không phải cậu muốn chữ ký sao?"

Hàn Giang Tuyết?

Hình như là thần tượng của nguyên chủ kia mà...

"À." Chữ ký có thể làm đồ ăn vặt ăn không?

"Sao, cậu đổi thần tượng rồi sao?" Trương Mộc nói: "Trước đây không phải cậu rất thích hắn sao?"

Minh Thù vỗ vỗ đồ ăn vặt: "Thần tượng của tôi bây giờ."

Trương Mộc nhìn phát ngôn viên của đồ ăn vặt, khóe miệng giật một cái: "Sao cậu cũng bắt đầu xem nhan sắc rồi, hơn nữa, tôi gặp Hàn Giang Tuyết một lần rồi, rất đẹp trai."

Minh Thù: "..."

"Úy Nhiên tiền bối."

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại đột nhiên chen vào.

Trương Mộc và Minh Thù đồng thời nhìn sang.

Khuôn mặt cô gái có chút ngọt ngào, vẻ mặt thấp thỏm đứng ở bên cạnh.

Bên cạnh cô còn có một nữ sinh, mặc một cái váy dài, vẻ ngoài khá bình thường.

Cô gái có khuôn mặt ngọt ngào ngoắc tay: "Úy Nhiên tiền bối, cô không có sao chứ? Xin lỗi, buổi chiều tôi không nên cãi nhau với cô, làm hại cô ngã vào bể bơi..."

Đây chính là Lâm Dư Tâm, nữ sinh váy dài kia chắc là Lưu Quang Vũ.

Minh Thù cắt đứt lời của cô: "Cô thực sự cảm thấy có lỗi?"

Lâm Dư Tâm sửng sốt, nhưng chợt gục đầu xuống, áy náy gật đầu: "Ừm, thực sự xin lỗi."

Thái độ cô như vậy, giống như chính Minh Thù tự ngã vào bể bơi, lại còn muốn trách ngược lại cô ta.

Khóe miệng Minh Thù nhếch lên một độ cong hoàn hảo: "Nếu cô thật sự cảm thấy có lỗi thì nhảy xuống bể bơi đi."

Lâm Dư Tâm không thể tin ngẩng đầu.

Lưu Quang Vũ không phục: "Úy Nhiên tiền bối là nói thật, chuyện này không liên quan đến Dư Tâm, Dư Tâm xin lỗi cô, cô thực sự cảm thấy Dư Tâm có lỗi sao?"

Minh Thù: "Vốn chính là lỗi của cô ta, không phải tôi cảm thấy."

Lưu Quang Vũ tức đến bật cười: "Chính cô rơi vào bể bơi, làm sao lại là lỗi của Dư Tâm? Chúng tôi kêu cô một tiếng tiền bối, nhưng cô cũng không nên khi dễ người khác như vậy chứ!"

Tiếng của Lưu Quang Vũ hơi lớn, xung quanh đã có người nhìn qua.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Không biết... Ai bắt nạt ai?"

"Đó không phải là Úy Nhiên sao?"

"Úy Nhiên ngày hôm nay rơi xuống hồ bơi, hình như cô gái kia đến xin lỗi, còn gây khó dễ..."

Lâm Dư Tâm nghe tiếng bàn tán xung quanh, khóe miệng cong lên đắc ý.

Cô mở miệng nói: "Úy Nhiên tiền bối, nếu như... Nếu như để cô nguôi giận, tôi sẽ nhảy."

"Dư Tâm!" Lưu Quang Vũ tức giận nói: "Cô ta bắt nạt cậu, cũng không phải cậu đẩy cô ta."

Lâm Dư Tâm cắn môi: "Không sao, Úy Nhiên tiền bối hết giận là tốt rồi, tôi không sao."

"Vậy đi đi." Minh Thù nói: "Nói được thì làm được nhé."

Hiện tại mặc dù là mùa đông, nhưng nhiệt độ bể bơi khá ổn định, thực ra cũng không phải lạnh lắm, nguyên chủ vì không biết bơi nên mới khó chịu.

"Úy Nhiên." Có người từ trong đám người đi tới: "Chuyện buổi chiều là cô không cẩn thận ngã xuống, sao lại trách người khác."

Minh Thù chống cằm, đối mặt với sự vây quanh của mọi người, khẽ cười một tiếng: "Nếu không phải là lỗi của cô ta, cô ta tới xin lỗi làm gì, cô ta không chột dạ thì là cái gì?"

Mọi người: "..."

"Tôi thực sự không có đẩy tiền bối, tôi chẳng qua là cảm thấy không nên tranh chấp với tiến bối." Lâm Dư Tâm lại lắc đầu xua tay: "Úy Nhiên tiền bối, nếu như cô cảm thấy là tôi hại cô ngã vào bể bơi, tôi nhảy là được, cám ơn mọi người đứng ra nói giúp tôi."

Lâm Dư Tâm nói như vậy nhưng lại không hề di chuyển.

"Úy Nhiên hay là thôi đi, người ta lại không làm gì sai."

"Mọi người đều là đồng nghiệp, không nên làm mất vui, những hoạt động sau này cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu cũng sẽ gặp."

Những người này nói rất đúng, dù gì cũng là đại thần.

Thế nhưng những người nói chuyện chỉ là tác giả nam, nữ tác giả chỉ vây xem chứ không hề lên tiếng.

Minh Thù cười híp mắt ăn đồ ăn vặt, đợi mọi người một câu rồi một câu nói xong, cô mới nhìn Lâm Dư Tâm: "Còn không đi sao? Muốn tôi tìm cỗ kiệu khiêng cô đi sao?"

Lâm Dư Tâm: "..."

Lâm Dư Tâm đã nói hết lời, vốn tưởng rằng dưới sự trách móc của nhiều người như vậy, cô ta sẽ không quá đáng, ai biết cô vẫn phải nhảy.

  Lâm Dư Tâm biểu cảm khó coi, lúc Lưu Quang Vũ và Minh Thù cãi nhau liền quay người chạy về phía bể bơi.

"Dư Tâm!"

Lưu Quang Vũ giật mình, cũng không thèm để ý tới Minh Thù liền đuổi theo.

Có mấy tác giả nam cũng mau chóng đuổi theo.

Người trong bể bơi thấy có một đám người đi tới, đầu tiên là cô gái kia, không một lời "tủm" một cái đã nhảy xống.

"Dư Tâm!"

Lưu Quang Vũ đứng bên bờ gọi, sau khi Lâm Dư Tâm nhảy xuống, ở trong nước đạp nước loạn xạ giống như không biết bơi.

Người trong bể bơi thấy không đúng, chuẩn bị qua cứu người.

Nhưng người tác giả nam nhảy nhanh hơn, trực tiếp nhảy xuống cứu Lâm Dư Tâm lên bờ.

"Khụ khụ... "

"Dư Tâm, Dư Tâm cậu thế nào?" Lưu Quang Vũ nhào qua.

"Khụ khụ..." Lâm Dư Tâm ho khan vài tiếng, mặt mày tái nhợt lắc đầu: "Không sao cả."

"Úy Nhiên thực sự quá đáng."

"Đúng vậy, ỷ vào mình có chút danh tiếng, bắt nạt người khác như vậy."

"Trước đây sao chưa từng nghe nói cô ta là người như vậy chứ..."

Những tác giả vây xem thấp giọng bàn tán, làm cho Lâm Dư Tâm nhếch nhẹ khóe miệng, nhưng chợt đè xuống, làm ra một bộ dạng hết sức kinh ngạc.

"Bé Lâm đáng yêu." Minh Thù không biết đến đây từ lúc nào, đứng ở một bên cách khá xa đoàn người

"Úy Nhiên tiền bối." Giọng Lâm Dư Tâm yếu ớt, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn cô.

Minh Thù đi về phía trước hai bước.

Người tác giả cứu Lâm Dư Tâm kia đứng lên ngăn cô: "Úy Nhiên cô còn muốn làm gì?"

Minh Thù mỉm cười: "Chỉ nói chuyện với cô ta."

Lâm Dư Tâm được Lưu Quang Vũ đỡ đứng lên, yếu ớt mở miệng: "Úy Nhiên tiền bối, bây giờ cô hết giận chưa?"

Minh Thù nghiêng đầu, lướt qua bả vai người tác giả nhìn cô: "Cô không làm diễn viên thật là đáng tiếc, về sau cô viết tiểu thuyết nhất định phải ký tên mình làm diễn viên chính, nói không chừng sau này tượng vàng sẽ thuộc về cô đó."

Lâm Dư Tâm nhíu mày, ý cô nói là gì?

Cô gái khoanh ngực đứng đó, khóe miệng mang theo ý cười vô cùng nhạt nhẻo, ánh mắt trong suốt nhìn cô.

Lâm Dư Tâm đột nhiên có cảm giác bị nhìn xuyên thấu.

"Úy Nhiên cô nói điên khùng gì vậy?" Tiếng của Lưu Quang Vũ: "Dư Tâm lương thiện, nên cô cảm thấy cô ấy dễ bị bắt nạt lắm đúng không?"

Nụ cười Minh Thù rất sâu: "Bị người ta nghĩ là dao lợi dụng mình, vậy mà thật sự tưởng rằng mình là dao sao?"

Lưu Quang Vũ: "Cô nói bậy cái gì vậy."

Minh Thù nhún vai: "Có ý tốt nhắc nhở cô, không nên để người khác sử dụng như một con dao."

Đáy lòng Lâm Dư Tâm hoảng loạn, đột nhiên cô ngã lên người Lưu Quang Vũ.

"Dư Tâm, Dư Tâm cô làm sao vậy?"

"Giả bộ bất tỉnh mà thôi, căng thẳng cái gì."

Lâm Dư Tâm giả bộ bất tỉnh âm thầm cắn răng.

"Úy Nhiên!" Lưu Quang Vũ hung dữ trừng Minh Thù.

Minh Thù cười: "Không tin cô đẩy cô ta xuống bể bơi đi, xem cô ta tỉnh hay không, yên tâm đi không chết được, nơi đây nhiều người như vậy mà."

Tác giả nam chán ghét nhìn cô: "Úy Nhiên sao cô ác độc như vậy!"

Minh Thù suy nghĩ một chút: "Trời sinh đó."

Minh Thù cười nhẹ một tiếng: "Nhưng bé Lâm đáng yêu à, tôi rất thích cô."

Mọi người: "..."

Người này không phải có bệnh chứ!

Minh Thù xoay người rời khỏi bể bơi trong ánh mắt soi mói kỳ lạ của mọi người.

Nhiều người như vậy, cô muốn đánh nhau lấy đồ ăn vặt cũng không đánh được.

Đau lòng.

Ăn cái gì thôi.

Ăn no lại nghĩ biện pháp hẹn hò với đồ ăn vặt.

-

Trương Mộc đuổi theo Minh Thù: "Sao cậu ở trước mặt nhiều người như vậy..."

Minh Thù nghiêng đầu: "Không như vậy làm sao cô ta có thể hận tôi..."

Trương Mộc: "???"

Trương Mộc không hiểu gì cả.

Minh Thù trở về phòng lấy hành lý, Trương Mộc nghi ngờ hơn: "Cậu phải đi rồi?"

"Đổi phòng."

Căn phòng này là người tổ chức hoạt động sắp xếp, lúc nãy cô đi xuống là vì chuyện đổi phòng mới.

"Úy Lam... Cậu làm sao vậy?" Trương Mộc tràn đầy nghi hoặc: "Sao tôi cứ cảm thấy cậu là lạ?"

Trong ấn tượng của hắn, Úy Lam là một cô gái dễ gần sẽ không bởi vì một chút việc mà làm lớn chuyện, càng không thể nào làm ra chuyện ngày hôm nay.

"Tôi tái sinh rồi." Minh Thù nói.

"..." Viết tiểu thuyết nên điên rồi sao.

Phòng Minh Thù đổi lên trên lầu, cách Trương Mộc hai phòng.

Trương Mộc đem hành lý của Minh Thù để vào phòng trước: "Úy Lam tôi nói thật, chuyện vừa rồi chắc chắn sẽ bị người khác đồn thổi."

"Ừm, vậy thì sao?" Minh Thù nói: "Gây trở ngại đến tôi kiếm tiền sao?"

Trương Mộc: "..."

Sao lại có cảm giác đàn gảy tai trâu thì nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net