Chương 117: Các ngươi sẽ ăn ta sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Vu Hoan chớp mắt, bộ dáng đơn thuần ngây thở hỏi vị đại hán kia: "Sợ cái gì? Các ngươi sẽ ăn ta sao?"

Hán tử kia lắc đầu, bọn họ không phải dã nhân, không ăn thịt người.

"Không phải thì đúng rồi, nếu không ăn ta, vì sao ta phải sợ? Ở nơi quái quỷ này có thể gặp người, đó là may mắn đó!" Vẻ mặt Vu Hoan cảm khái, mở miệng nói hươu nói vượn.

Tiểu nha đầu rất thức thời.

Mấy người đối diện nhìn vài lần, nha đầu thông minh như vậy, xem ra không cần làm nô lệ hạ đẳng, dung mạo cũng không tồi, nói không chừng thành chủ đại nhân sẽ thích.

Vu Hoan không biết bởi vì mình bốc phét, khiến nàng tránh được thế giới hạ tầng dơ bẩn nhất Hắc Ma Thành.

Chim ưng lượn trên Hắc Ma Thành một vòng, Vu Hoan thấy rõ thành trì phía dưới, vuông vức dùng tường thành vây quanh, phố lớn ngõ nhỏ phân chia rõ ràng, càng đến gần vị trí trung tâm, trình độ kiến trúc xa hoa càng cao cấp.

Chim ưng đúng là lao về phía trung tâm có toà nhà xa hoa nhất đi xuống.

"Đi thôi." Xét thấy biểu hiện của Vu Hoan, ngữ khí nói chuyện của những người này khách khí không ít, không hung thần ác sát như vừa rồi nữa.

Vu Hoan bĩu môi, liếc mắt nhìn phía dưới một cái, trực tiếp chuyển sau lưng một vị đại hán: "Cao như vậy, ta sợ."

Vẻ mặt của mấy vị đại hán lại run rẩy, mẹ nó chỉ cao có một mét, sợ cái con khỉ gì?

"Nhảy mau." Đại hán bên cạnh muốn túm Vu Hoan ném xuống dưới.

Vu Hoan lập tức ôm lấy cánh tay của vị đại hán kia, vô cùng đáng thương ồn ào: "Không muốn, thật là cao, ta sợ độ cao, không muốn."

Đại hán bị Vu Hoan ôm cánh tay kia, trên mặt ngăm đên hiện lên một tia đỏ ửng khả nghi, hung ác trong mắt tiêu tán không ít.

"Đây là quy tắc, bằng không ta ôm ngươi?"

Ngữ khí của vị đại hán kia đột nhiên dịu dàng, trên người Vu Hoan không tự chủ được run lên, nhưng vấn cố nén ghê tởm: "Không cần, ngươi bảo nó đáp xuống đi, ta ở trên không trung sẽ phát bệnh, ta phát bệnh nhất định sẽ chết."

Các vị hán tử: "..." Lừa tiếp đi!

"Thật đó thật đó, ta không lừa các ngươi."

Gương mặt kia của Vu Hoan lớn lên thanh tú khả ái, dùng ánh mắt sáng ngời như vậy nhìn mấy đại hán, mấy vị đại hán kia đều có chút ngại ngùng, độ hảo cảm trong lòng đối với Vu Hoan có xu hướng cọ cọ đi lên.

"Làm sao bây giờ?" Mấy vị đại hán cũng hết cách với Vu Hoan.

Ném xuống? Vạn nhất quăng ngã chặt đứt cánh tay cẳng chân gì đó, thì phải làm sao?

Hơn nữa người ta vẫn còn là một tiểu cô nương lại nghe lời như vậy, bọn họ thật sự cũng không phải mất hết nhân tính.

"Hôm nay thành chủ không có ở trong thành, chúng ta bảo chim ưng đáp xuống chắc không có vấn đề gì chứ?"

"Này... Vạn nhất nếu như bị phát hiện chúng ta không có trái ngọt để ăn đâu!"

"Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?" Người đưa ra đề nghị phát hỏa, nơi này là địa bàn của bọn họ, chỉ cần bọn họ không nói, ai dám nói bậy?

Hai người nhìn nhau một lát, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, không chế chim ưng đáp xuống đất.

Bây giờ Vu Hoan mới ngẩng đầu, đi xuống khỏi lưng chim ưng, cái tư thế kia nào giống như tù binh, hoàn toàn giống như nữ vương đang đi tuần tra lãnh địa của mình vậy.

Người đi lại xung quanh kia, liên tiếp nhìn về phía bên này, đều nghi hoặc, vị cô nương đó là ai thế? Bãi giá lớn như vậy?

Ở Hắc Ma Thành, ngoại trừ thành chủ và đại tiểu thư, ai dám khiến Bằng Ưng đậu xuống đất?

"Nhìn cái gì mà nhìn, đi làm việc đi!" Vị đại hán đi phía sau Vu Hoan quát lớn, những người đó tức khắc không dám ở lại nhìn nữa, vội vàng rời đi.

"Không nghĩ đến uy tín của các ngươi không tồi nha!" Mới đến, Vu Hoan cảm thất bản thân nên tìm một người nào đó hiểu biết về Hắc Ma Thành một chút, mà người tốt nhất chính là những vị đại hán phía sau mình.

"Đương nhiên, bọn ta là đội quân Bằng Ưng tuần tra Hắc Ma Thành, đây là đội trưởng của bọn ta." Người bị đẩy đến trước mặt Vu Hoan, chính là vị đại hán bị Vu Hoan ôm cánh tay.

Vu Hoan cười đánh giá vị đại hán kia, ngoại trừ cái đầu khá lớn ra hoàn toàn không phân biệt được mấy người này là ai.

"Vì sao ở đây lại gọi là Hắc Ma Thành thế?" Vu Hoan như trẻ nhỏ tò mò nhìn chằm chằm đại hán.

Khuôn mặt ngăm đen của vị đại hán nóng lên, mất tự nhiên dời tầm mắt đi, âm thanh khô khốc nói: "Bọn ta cũng không biết, dù sao người ở đây đều gọi như vậy."

"Người ở đây rất nhiều sao?"

Vị đại hán suy nghĩ một chút mới đáp: "Không sai thì có một vạn người."

Một vạn...

Đờ mờ, đậu má có bao nhiêu người tiến vào bí cảnh thế?

Từ trong cuộc trò chuyện với vị đại hán, Vu Hoan mới biết được người ở đây sẽ không chết.

Bất luận người tiến vào có bao nhiêu tuổi, thì sẽ vẫn luôn ở cái tuổi ấy sinh sống ở đây. Đương nhiên cái bất tử này không đề cập đến vấn đề của con người hoặc các vấn đề yếu tố khác. Điều đó có nghĩa là, nếu ngươi không phải chịu bất kỳ cuộc tấn công nào ở đây, thì ngươi sẽ tiếp tục sống.

Mà ở trong Hắc Ma Thành sinh con, trưởng thành đến độ tuổi nhất định sẽ không lớn thêm nữa.

Người trong Hắc Ma Thành đều không thể dùng linh lực, tuy nói khi tiến vào ngay từ đầu, linh lực suy yếu, những vẫn có thể bảo tồn trong cơ thể một khoảng thời gian. Nhưng theo thời gian dài, linh lực trong cơ thể đều biến mất sạch sẽ.

Nhưng mà ở trong thời gian thật dài, người ở trong Hắc Ma Thành sẽ xuất hiện một loại cường giả mới, tố chất thân thể của bọn họ rất cao, sức chiến đấu cũng mạnh hơn so với người bình thường, loại người này được gọi là Võ Giả.

Cũng chính mấy vị đại hán kia.

Võ Giả ở Hắc Ma Thành tương đương như quý tộc, một nhà nếu sinh ra được Võ Giả, thì toàn bộ gia tộc đều có thể đến thành chủ nhận thưởng, từ ngoài bờ rìa của thành trì cho đến bên trong trung tâm thành chủ.

"Cô nương, trước tiên ngươi ở đây nghỉ ngơi một chút, chốt lát nữa thành chủ quay lại, bọn ta đưa ngươi đi gặp thành chủ." Đại hán đưa Vu Hoan đến một căn phòng.

"Hả, vì sao muốn đưa ta đi gặp thành chủ?" Vu Hoan khó hiểu.

Trong mắt đại hán hiện lên tia tiếc hận, ngoài miệng lại có chút vụng về an ủi: "Người ở bên ngoài đều phải đến yết kiến thành chủ, cô nương tạm thời đừng nóng nảy."

Vu Hoan chỉ cần nhìn thần sắc của vị đại hán là biết chuyện yết kiến thành chủ không phải chuyện gì tốt, nhưng mà hiện tại không phải thời điểm nàng cậy mạnh, đành phải áp xuống bực bội trong lòng.

"Được, ta đã biết. Có gì ăn không? Ta đói bụng..."

"Có, cô nương chờ một lát." Trong lòng đại hán tràn đầy rối rắm, cô nương này đặc biệt như vậy, có khả năng bị thành chủ coi trọng đến 90%.

"Ta chỉ cần điểm tâm, không cần cái khác." Vu Hoan ở phía sau bồi thêm một câu.

Vị đại hán kia không nói gì, gật gật đầu, để lại một đại hán trong giữ rồi tự mình rời đi.

Vu Hoan liếc mắt nhìn đại hán giữ cửa kia một cái, xoay người vào phòng, những người này nhìn qua cao lớn thô kệch, xem ra cũng không phải dễ lừa như vậy.

Điểm tâm rất nhanh đã được đưa lên, Vu Hoan ăn mấy cái liền ăn không vô nữa, một chút cũng không ngon bằng đồ ăn Dung Chiêu làm.

Vu Hoan ghé vào cửa phòng, từ khe hở nhìn ra bên ngoài, thấy chỉ có một vị đại hán như cũ, nàng mới xoay người trở lại giường, cởi giày khoanh chân ngồi xuống.

Nàng từ từ nhắm mắt, theo quan hệ của khế ước cảm nhận vị trí của Dung Chiêu.

Vị trí của thanh chủy thủ cảm ứng được rất nhanh, không xa chỗ nàng lắm. Nhưng Dung Chiêu vẫn không có một nửa phản ứng như cũ, nếu không phải còn khế ước, nàng đều cho rằng Dung Chiêu treo rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net