Chương 11: Thiếu niên kiệt ngạo (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Nhiên mặc áo số 7 thở phì phò, đứng ở một bên trong sân bóng.

Tầm mắt không chút để ý đảo qua nơi ghế ngồi, trong lúc vô tình liếc thấy Tô Yên đang an tĩnh đứng giữa một rừng nữ sinh thét chói tai.

Nhiều người như vậy, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy cô.

Con ngươi hiện lên một tia cảm xúc, liếm khóe môi

Ban đầu, anh cũng không khát.

Nhưng nhìn thấy cô, lại cảm thấy, khát.

Người đối diện chạy tới trực tiếp cướp bóng trước mặt Khương Nhiên.

Khương Nhiên lại không có phản ứng gì.

Rầm một tiếng, bên kia ghi được một điểm.

Trình Tinh Dương thò qua, vỗ cánh tay Khương Nhiên: "Nghĩ cái gì vậy? Đều làm bên kia ghi điểm!"

Khương Nhiên lấy lại tinh thần, đi cướp bóng.

Mười phút sau.

Trình Tinh Dương đứng giữa sân bóng.

Nhìn Khương Nhiên sai lầm lần thứ năm.

Táp lưỡi.

Mà vị đồng chí mắc lỗi lần thứ sáu này, không những không biết tỉnh lại, ngược lại còn phát tính tình.

Cả mặt đều là sự không kiên nhẫn và lệ khí.

Phản ứng này, giống khi Khương Nhiên đánh nhau.

Bây giờ ai dám thò lại gần, bảo đảm chết không toàn thây.

Trình Tinh Dương nguyên bản muốn trêu chọc một câu, nhưng nhìn thấy anh bực bội, quyết đoán trốn ra phía sau.

Khương Nhiên cực lực khắc chế sự bực bội trong lòng, nhưng đôi mắt anh vẫn không nhịn được mà cứ nhìn ngó nơi khán đài.

Rốt cuộc, không nhịn được.

Phịch một tiếng, đập bóng xuống dưới đất.

Đi thẳng tới khán đài.

Anh đi tới, nữ sinh xung quanh hét to tới nỗi hận không thể hét bay luôn nóc nhà.

Không ngừng có người đi về phía trước.

Vậy nên Tô Yên đã bị người đẩy lùi ra phía sau, khi sắp bị đám đông bao phủ.

Một cánh tay nóng bỏng mạnh mẽ, xuyên qua mọi người, nắm chặt cổ tay cô, dùng sức lôi kéo.

Trực tiếp kéo cô tới trước mặt anh.

Bởi vì hành động đột nhiên của anh, tất cả nữ sinh đều sửng sốt.

Không chỉ những nữ sinh đó im lặng, mấy người trong sân cũng không chơi được nữa, chạy thẳng về phía bên này.

Tô Yên chớp chớp mắt, cô còn chưa mở miệng nói chuyện đã nghe thấy giọng nói ngang ngược của người nào đó: "Cậu không thể cười với tôi à?!"

Tô Yên: "......"

Sắc mặt Khương Nhiên rất không tốt, nhưng khi nói xong, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn mềm mại của người này, hơi hối hận.

Anh sửa sang lại ngữ khí của mình.

Tuy rằng không ngang ngược, nhưng nghe cũng không giống ôn nhu: "Cười một cái!"

Sau đó, Tô Yên thành thành thật thật mà nở cụ cười.

Nhìn cô cười, sự bực bội trong lòng Khương Nhiên hình như đã giảm một chút.

Nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, liếc tới cánh tay.

Miệng vết thương đã đóng vảy, vốn dĩ cũng không nghiêm trọng, qua hai ngày thì tốt rồi.

Anh lại nhìn nơ bướm trên cổ áo của cô.

Vươn tay, túm túm nơ bướm của cô: "Cà vạt của tôi đâu?"

Tô Yên liếm khóe môi, sau đó mềm mại nói: "Ở cặp sách."

"Giặt sạch sẽ?"

"Ừ."

Nhìn cô nghe lời ngoan ngoãn như vậy, ý xấu trong lòng không thể hiểu được mà nảy sinh.

Duỗi tay, lại không thể hiểu được vì sao lại túm nơ bướm của cô: "Giặt sạch sẽ còn chưa mang trả? Cậu muốn giữ lại làm gì?"

Ngữ khí dần dần bình tĩnh lại, khôi phục ngữ điệu lười nhác bình thường.

Dựa lại gần cô, ý vị sâu xa:  "Giữ lại?"

Giọng nói của anh hạ thấp xuống, bởi vì Tô Yên ở gần cho nên nữ sinh xung quanh không nghe thấy anh nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net