Chương 141: Hoàng tử bệnh kiều (66)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là..., điện hạ đối xử với Tô Yên... thật là dính tới một trình độ nhất định.

Cơ hồ là nơi nào có Tô Yên, là có thể nhìn thấy điện hạ.

Mà dấu hôn trên cổ Tô Yên, ngày hôm sau đậm hơn ngày hôm trước, ngày hôm sau rõ ràng hơn ngày hôm trước

Điện hạ đây là ước gì làm toàn thiên hạ biết, nàng đã có chủ?

Đủ để có thể thấy được, điện hạ thật sự cực kỳ yêu thương nàng.

Xuân Hoa bưng nước trà đi tới tẩm điện, đi vào cửa.

Cung kính nói: "Điện hạ, nô tỳ tới đưa trà."

Hơn nửa ngày sau, bên trong mới truyền đến giọng nói, "Tiến vào."

Xuân Hoa đẩy cửa đi vào, động tác nhẹ nhàng.

Chỉ thấy điện hạ mặc áo trong, khoác một chiếc áo xanh đang luyện chữ.

Tóc rối tung, một tia nắng chiếu vào, thấy khóe môi của hắn ẩn ẩn mỉm cười.

Xuân Hoa, không nhịn được nhìn tờ giấy kia một lần.

Chỉ thấy hai chữ to trên giấy.

Tô Yên.

Giây tiếp theo, Xuân Hoa vội vàng cúi đầu, đặt trà xuống trên bàn.

Rồi lui ra ngoài

Trong lúc vô tình quét về phía giường, màn giường bị che kín mít, không có tia hở, ước chừng Tô Yên còn đang ngủ trên giường.

Nàng ấy đóng cửa lại đi ra ngoài.

Ước chừng sau một chén trà, Nam Đường ở cửa lên tiếng: "Điện hạ."

"Tiến vào."

Trong giọng nói nhẹ nhàng mang theo một cảm xúc không nói lên lời.

Nam Đường đi theo điện hạ nhiều năm như vậy, nghe được, tâm tình điện hạ không tồi.

Đi vào, mắt nhìn thẳng, đi đến trước mặt Tam điện hạ.

Hai tay ôm quyền, "Điện hạ, Đại hoàng tử đã cảnh giác điện hạ, Nhị hoàng tử cũng ngo ngoe rục rịch, thuộc hạ cho rằng, không thể tiếp tục mặc kệ."

Hiên Viên Vĩnh Hạo giật giật mí mắt, nhìn hai chữ trên giấy Tuyên Thành.

Khóe môi ngoéo một cái, ôn lương nói: "Xác thật, cũng nên có một kết quả."

Khi nói, hắn cũng ngồi xuống ghế gỗ tử đàn phía sau.

Không nhanh không chậm, "Đã không giấu được, thì không cần giấu nữa."

Nam Đường vừa nghe, sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc, "Điện hạ, thân thể của điện hạ, cần phải trở lại bình thường?"

Mí mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo liếc qua phía giường, trong mắt hiện lên ý cười, "Không cần."

Nam Đường hơi do dự, lên tiếng: "Điện hạ, điện hạ đã dùng thuốc trong một thời gian dài, sẽ ảnh hưởng tới thân thể của điện hạ."

Ngón tay Hiên Viên Vĩnh Hạo nhẹ nhàng gõ lên bàn, hơi dừng lại, "Nam Đường."

"Có thuộc hạ."

"Tô Yên là bổn cung, bổn cung không cho phép nàng xảy ra chuyện gì. Ngươi hiểu không?"

Hai tay Nam Đường nắm chặt, sắc mặt lãnh ngạnh chậm chạp không nói gì.

Hiên Viên Vĩnh Hạo lại lên tiếng, chỉ là hờ hững hơn vừa nãy, nhưng cũng cường thế hơn vừa nãy, "Hiểu không?"

Thật lâu sau, Nam Đường cơ hồ là cắn chặt răng nói: "Nàng để điện hạ uống ly rượu độc đó, nàng muốn giết điện hạ."

Đây là chuyện làm Nam Đường canh cánh trong lòng.

Tô Yên là mật thám, nhưng điện hạ thích, làm một thuộc hạ, Nam Đường tự nhiên sẽ không nói gì, thậm chí là tận lực giữ gìn.

Nhưng bây giờ Tô Yên, đã nghiêm trọng uy hiếp tới sự an toàn của điện hạ

Điện hạ thậm chí mặc kệ, rượu độc kia chỉ cần là nàng bưng tới, điện hạ cũng không thèm nháy mắt mà uống xuống.

Sự tồn tại của nàng, làm Nam Đường lo lắng.

Hiên Viên Vĩnh Hạo nheo nheo mắt, nhìn Nam Đường.

Hắn không nói nữa, đầu ngón tay lộc cộc, nhẹ nhàng gõ mặt bàn, bầu không khí yên tĩnh chỉ còn lại tiếng ngón tay gõ trên mặt bàn.

Cuối cùng, vẫn là Nam Đường không nhịn được, "Hiểu."

Cuối cùng vẫn đồng ý.

Là thuộc hạ, điện hạ là người Nam Đường thề sống chết nguyện trung thành.

Chẳng sợ nữ nhân kia, là người mà Nam Đường cực kỳ bài xích, thậm chí là muốn giết.

Nhưng điện hạ nói, không được để nàng xảy ra chuyện gì, cho dù không muốn, cũng phải bảo vệ.

Tặng @ViTeVi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net