Chương 3: Đại tiểu thư phú hào (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Lục Nguyệt Vô Song

-----

Cha Diệp đã nhiều năm không gặp Diệp Thiều Hoa, tận đáy lòng đối với cô rất áy náy nên luôn muốn bù đắp cho cô. Khi biết được cấp ba là thời điểm vô cùng quan trọng liền cố ý cho người an bài cô vào lớp 12A1.

Thế nhưng Trương lão sư lại là vợ của hiệu trưởng trường Nhất Trung, vì thế liền trực tiếp từ chối.

Diệp quản gia nhíu mày, cầm điện thoại di động chuẩn bị gọi cho cha Diệp để thương lượng việc này.

"Không cần làm phiền." Diệp Thiều Hoa từ đầu đến cuối không hề nói chuyện bỗng mở miệng. Cô liếc nhìn Trương lão sư, sau đó lại nhìn đến hiệu trưởng.

"Hiệu trưởng, ông cứ tùy tiện xếp tôi vào một lớp nào đó đi, dù sao thì..." Nói đến đây, Diệp Thiều Thoa khẽ dựa vào bức tường sau lưng, "Đến lúc đó, trong lớp toàn những học sinh khá giỏi lại có một người điểm không tốt thì Trương lão sư lại quay qua trách tôi không tốt."

"Đại tiểu thư, cô đừng nói lung tung." Diệp quản gia nghe thấy Diệp Thiều Hoa nói như vậy liền lập tức từ chối, hai đầu lông mày cau lại rõ ràng, "Xin lỗi Trương lão sư, tiểu thư nhà chúng ta không phải có ý này."

Nói xong câu này, hắn mới lui về sau một bước, âm thanh hạ thấp, "Đại tiểu thư, cô đừng nói lung tung. Lớp A1 chính là nơi học tập của những nhân tài, giáo viên thực lực đều được sắp xếp đến đây. Cô học lớp này chắc chắn học hành sẽ tốt hơn."

"Không cần, hiệu trưởng, ông xếp lại lần nữa đi." Diệp Thiều Hoa lặp lại, thần sắc mười phần bình tĩnh, khí tức trên người cũng hết sức lãnh diễm, thoạt nhìn không giống như là nói đùa.

Hiệu trưởng nhìn thoáng qua Diệp quản gia,dường như muốn hỏi ý kiến của đối phương.

Diệp quản gia vốn muốn tranh thủ làm tròn bổn phận với Diệp Thiều Hoa một lần, bất qua thái độ của đối phương dường như chẳng thèm để ý đến, hắn nhíu mày, gật đầu với hiệu trưởng.

Hiệu trưởng lập tức sắp xếp để Diệp Thiều Hoa học lớp A2.

Trương lão sư nhìn Diệp Thiều Hoa đi qua trước mặt mình, nhất thời kinh ngạc, bà không ngờ vị tiểu thư Diệp gia này lại dễ đuổi như vậy.

Nhất là thái độ của đối phương đều mười phần lãnh đạm, Trương lão sư nhất thời có chút mê man. Trên người Diệp tiểu thư này tựa hồ có một cỗ khí tức nghiêm nghị, loại khí tức không nên có với thân phận và độ tuổi này của cô.

Nhưng suy nghĩ lại chỉ hiện lên trong nháy mắt, Trương lão sư cũng không tiếp tục nghĩ nữa.

Hiện tại bà đang tiến vào thời điểm chuẩn bị thăng chức, lớp bà có một học sinh giỏi đã liên tục ba lần nhất thành phố, nếu có thể dạy dỗ giúp học sinh đó đỗ thủ khoa đại học của thành phố thì điều này đối với Trương lão sư vô cùng trọng yếu, không thể xảy ra một chút sai sót.

Vậy nên, thời gian này bà làm sao có thời gian quản dạng học sinh kém như Diệp Thiều Hoa, nếu đổi lại thành nhị tiểu thư Diệp gia Diệp Kha thì bà có khả năng sẽ kinh hỉ, nhưng đối phương hết lần này đến lần khác là Diệp Thiều Hoa.

Bên kia, sau khi Diệp gia đưa Diệp Thiều Hoa về lớp A2 liền không chú ý tới cô nữa mà gọi cho cha Diệp để nói rõ chuyện này.

Sau khi cúp điện thoại, hắn nhìn thoáng qua lớp A2 một cách, ánh mắt liền ngưng lại.

Đại tiểu thư vậy mà lại không thông minh giống như trong tưởng tượng, người bình thường đều sẽ lựa chọn học lớp 1, có Diệp gia làm hậu trường thì chẳng phải sợ cái gì. Đáng tiếc Đại tiểu thư không phải người biết nhìn xa, bị người ta kích mấy câu liền đổi lớp.

Người như vậy, làm việc đại sự chắc sẽ không thành.

**

Buổi tối Diệp phu nhân tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện, đến khuya mới về.

Bất quá sau khi trở về liền trực tiếp gõ cửa tìm Diệp Thiều Hoa.

"Thiều Hoa, nghe nói hôm nay con từ chối vào lớp 1, cha con đã bị con chọc tức rồi. Con cũng biết rằng chất lương dạy học của lớp 1 tốt bao nhiêu, nếu như con đổi ý, ta có thể giúp con thương lượng một chút." Diệp phu nhân không nhanh không chậm nói.

"Cạch." Diệp Thiều Hoa khép máy tính lại, liếc mắt nhìn, "Không cần bà quan tâm, tôi rất thích không khí lớp 2."

Mặc dù ngữ khí hiện tại của Diệp Thiều Hoa không tốt, nhưng Diệp phu nhân lại không tức giận, mà ngược lại vỗ tay cười to.

Quả nhiên là cùng một dạng với điều quản gia nói, người không có đầu có như thế này, về sau khó thành đại sự.

Cho nên bà không đau không ngứa nói vài câu rồi rời đi.

Quả nhiên là cùng quản gia nói một dạng, như vậy không có đầu óc người, về sau khó thành đại sự.

Cho nên nàng không đau không ngứa nói vài câu về sau liền rời đi.

Bà ta đối với Diệp Thiều Hoa chơi máy vi tính cũng không để ý đến, vì trong mắt bà ta, ở cái tuổi này, Diệp Thiều Hoa cũng chỉ chơi mấy trò chơi võng du kia.

Mà, bà lại không biết rằng, ngay sau khi bà ta rời đi, Diệp Thiều Hoa mở máy tình ra, trên màn hình là đoạn code cực kỳ phức tạp.

Ngay khi cửa phòng đóng lại, Diệp Thiều Hoa đưa tay ấn enter một cái, giao diện chương trình biên soạn của máy tính lập tức biến thành một trạm giao lưu.

Đây là trạm giao lưu bí mật của hacker cùng lập trình viên hàng đầu thế giới, những người không có kỹ thuật và tài khoản đều không vào được. Đây cũng là website mà Diệp Kha cực kỳ muốn tham gia

Là một hacker hàng đầu, Diệp Thiều Hoa đương nhiên muốn quay về nghề cũ.

Hiện tại, cô còn tiếp nhận một phần lập trình trong diễn đàn, phần lập trình này thoạt nhìn có chút khó khăn bởi treo lâu vậy mà không một ai dám nhận. Quan trọng là, thù lao rất cao. Diệp Thiều Hoa sau khi đăng ký tài khoản lấy tên là "Y" liền nhận đơn này.

Ba ngày sau, cô đem phần mềm đã hoàn thành giao cho cố chủ, mà lại không biết rằng tại Kinh Thành nơi xa kia có một đám người đã nổ tung.

"Tam thiếu, tam thiếu! Ngài xem, ngài xem, ngài xem phần mềm này này! Tôi chắc chắn thứ này không phải người làm ra!"

Nam nhân được gọi Tam thiếu nghe vậy, lộ ra một chút bên mặt, ngũ quan thâm thúy phá lệ đẹp mắt. Chỉ là sự băng lãnh trên mặt ngày thường sẽ có chút khe hở, "Là ai làm ra? Cẩn thận tra cho ta."

Sau mấy tiếng, nam nhân cầm một tập tài liều không nhiều lắm đứng bên cửa sổ, ánh mắt phá lệ tĩnh mịch, "Ninh thành? Ta nhớ Cảnh Viêm và bạn của hắn đang ở Ninh thành đúng không?"

.

Mà mấy ngày nay, Diệp Thiều Hoa ở Diệp gia mãi không thấy thù lao đối phương gửi tới, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Bất quá, cô không có suy nghĩ nhiều, trên thế giới này người dám thiếu tiền hacker không nhiều, nhất là thiếu tiền một hacker cường đại. Diệp Thiều Hoa nghĩ, chỉ cầu đầu óc đối phương không phải bã đậu, tuyệt đối sẽ không đắc tội cô.

Cô cầm cốc đi xuống phòng bếp dưới lầu rót nước, lại không nghĩ tới vừa xuống dưới lầu liền phát hiện trong phòng khách nhiều thêm mấy người.

Trong đó, Diệp Thiều Hoa nhận ra Diệp Kha, Diệp Hàm, còn có Phó Gia Thần, nhưng ngồi đối diện Phó Gia Thần là một nam nhân thanh quý mà cô chưa từng thấy qua.

Bất quá đối phương chưa từng để mắt tới cô, chỉ duy trì vẻ mặt thành thật trò chuyện cùng Diệp Kha. Diệp Thiều Hoa nhớ đến cốt truyện hệ thống đưa cho bỗng nhớ ra rằng, đây chính con ông cháu cha mà kiếp trước Diệp Kha yêu thích.

Hai người bởi vì lập trình mà kết duyên, vị con ông cháu cha kia vì trầm mê hacker mà phá lệ thưởng thức Diệp Kha.

Cũng chính là nhân vật cao cao tại thượng gián tiếp hại Diệp Thiều Hoa kiếp trước.

Nghĩ tới đây, Diệp Thiều Hoa bất giác hạ thấp mắt.

Phó Gia Thần cũng nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, hắn dừng lại ở vẻ lãnh diễm trên mặt đối phương trong chốc lát, một lúc sau liền dời đi. Hắn nhớ đến sự tình Diệp Kha nói với hắn, vị đại tiểu thư này bị chủ nhiệm lớp 1 chê không nói, còn chủ động chuyển đến lớp 2.

"Đó là ai?" Nam tử thanh quý hiển nhiên nhận thấy ánh mắt của Diệp Thiều Hoa, lông mày hơi nhăn lại, có chút không kiên nhẫn.

"Là chị gái của A Kha, con gái vợ trước của Diệp thúc. Mấy ngày trước vừa được đưa về." Phó Gia Thần khẽ lắc đầu, "Chỉ là một nữ sinh không biết trời cao đất rộng, Ngũ thiếu đừng để tâm."

Vị ngũ thiếu kia nghe vậy, cũng không nói gì nữa, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Diệp Kha.

Sau khi lấy nước trong phòng bếp, Diệp Thiều Hoa nhanh chóng quay về. Lúc đi ngang qua Diệp Kha, trông thấy thứ đang hiển thị trên máy tính của Diệp Kha liền không khỏi dừng lại một chút.

Đó là phần mềm lập trình mấy ngày trước cô gửi đi, Diệp Kha vậy mà lại thử học. Bất quá cô ta chỉ có thể viết một nửa, vẫn học xong hết.

"Chị, chị đang xem code sao?" Thấy Diệp Thiều Hoa, Diệp Kha cố ý nghẹo đầu hỏi.

Diệp Thiều Hoa híp híp mắt, "Ừ."

"Vậy chị có hiểu không?"

Diệp Thiều Hoa uống một hớp nước, "Thoải mái."

Quản gia cùng Phó Gia Thần thấy Diệp Kha vậy mà lại nói chuyện với Diệp Thiều Hoa, đầu lông mày đều nhăn lại một chút. Nhất là sau khi Diệp Thiều Hoa nói xong câu kia, sắc mặt hai người đều biến thành màu đen.

Diệp Thiều Hoa vừa coi bọn họ như không khí lại vừa có thể nhớ kỹ đoạn code phức tạp mà Diệp Kha phải học qua rất nhiều lần. Chuyện nghìn lẻ một đêm cũng không kỳ bí đến vậy.

Diệp Kha cũng chẳng để ý đến họ mà cười tủm tỉm nhìn Diệp Thiều Hoa, "Đây là phần mềm lập trình kiểu mới mà Ngũ thiếu đưa em, nếu chị có lòng tin, vậy không bằng thử một lần?"

Diệp Kha đây là cố ý, phần mềm này gần đây khiến cho phòng thí nghiệm dậy sóng, chủ yếu là vì code bên trong quá phức tạp, ngay cả Trình lão sư của phòng thí nghiệm cũng chưa hiểu hết, ngay cả cô ta dùng cả một ngày học bằng cách ghi nhớ mới nhớ được gần một nửa.

Cô ta không cảm thấy Diệp Thiều Hoa có thể nhớ kỹ, cho dù là thiên tài thì cũng không thể nào trong thời gian ngắn như vậy nhớ được nhiều thế.

Khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa nhận lấy máy tính, Diệp Kha lắc đầu cười một tiếng, cảm thấy Diệp Thiều Hoa này so với những gì quản gia nói còn ngốc hơn.

Có thể Diệp Kha không biết rằng, Diệp Thiều Hoa không chỉ là loại thiên tài trong máy bay chiến đấu, mà còn là một thân cự phách trong giới hacker.

Nhìn đến động tác tiếp theo của Diệp Thiều Hoa, nụ cười của Diệp Kha bỗng cứng đơ.

...

〖 Lời tác giả〗

Cảm tạ các vị tiểu khả ái, Hoa Hoa kéo tới hiện tại mới đổi mới, bất quá vừa vặn bồi mọi người qua năm a.

P/S: Bài này tạm định mỗi ngày chín giờ sáng đổi mới, xuất ra đầu tiên tiêu Tương, Q duyệt bên kia sẽ trì hoãn hai mươi phút, lại ở chín giờ rưỡi cái dạng này đổi mới ~

Mỗi ngày canh một, nhưng là cái này canh một số lượng từ không ít, nhanh ba ngàn đâu . . .

Ngại ít, ân . . . Nhìn ta cái này song mắt to như chuông đồng ⊙-⊙, ngươi có sợ hay không?

Lại p cái s: Tạ ơn các vị tiểu khả ái hoa tươi kim cương, còn có q duyệt tiểu khả ái khen thưởng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net