chương 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô của Hye Sun nhìn con gái mình một cái, "Con giục cái gì mà giục?"

Cô của Go Hye Sun là một người rất tốt bụng, nhưng đứa con gái này lại được nuông chiều từ bé, chẳng thèm coi ai ra gì, luôn khinh thường bên nhà họ Go vì họ nghèo hơn nhà mình, từ trong xương tủy xem thường người nhà họ Go.

Muốn về lại không thể về, cô ta tỏ ra phụng phịu giận dỗi bất mãn với mẹ mình.

Go Hye Sun đã sớm quen với thái độ như thế này của cô em họ, đang lúc này điện thoại của cô đổ chuông, cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy là Park Jimin gọi tới, ánh mắt ôn nhu mềm nhũn ra.

Chỉ cần thấy anh gọi, cô liền cảm thấy tất cả những chuyện không vui đều bay biến hết.

Thế giới này cũng bởi vì có anh mà trở nên tốt đẹp hơn.

Hye Sun đi tới một góc để nghe điện thoại, âm thanh ấm áp của Jimin từ bên kia truyền tới, "Mẹ em thế nào rồi?"

"Còn đang phẫu thuật. "

Thấy Hye Sun đi nghe điện thoại, cô em họ kia khinh bỉ quay sang nói với mẹ mình, "Sao mẹ cứ phải săn săn đón đón nhà họ như vậy làm cái gì? Nhà bọn họ nghèo rớt mồng tơi, chẳng biết mẹ trông mong gì vào cái nhà đấy nữa?"

" Đến lượt con nói chuyện à?" Bà nhìn con gái của mình, " Con mà còn nói lung tung nữa mẹ khâu miệng con lại bây giờ."

Cô ta hừ một tiếng, nói " Con về mách bố mẹ đánh con. "

"..."

Jimin nói ở trong điện thoại: " Anh sắp đến bệnh viện rồi."

" Anh đến làm gì, mọi người đều ở đây." Hye Sun không muốn để cho bọn họ nhìn thấy anh

Jimin hỏi: "Có ai ở đấy?"

"Có bác gái, cô của em với con của cô ấy " Hye Sun không ngại bác gái và cô mình, ngại là ngại cô em họ chanh chua kia

Cô em họ đấy cái gì cũng muốn nổi bật hơn mọi người, lúc nào cũng xem thường người khác.

Jimin nói: "Anh đến nơi rồi. "

Anh cảm thấy vẫn nên đến đây một chuyến để xem tình hình như thế nào.

Thấy anh cố chấp như thế, Go Hye Sun cũng không ngăn cản nữa.

Go Hye Sun mới vừa cúp điện thoại, bác sĩ liền đưa bà Go vào phòng bệnh.

Mổ ruột thừa không phải là đại phẫu, chỉ tầm vài tuần là bình phục.

Bởi vì cô em họ kia tỏ thái độ gay gắt quá nên cô của Go Hye Sun đưa con gái mình về.

Bọn họ vừa từ thang máy đi ra, vừa vặn chạm mặt Park Jimin đang đứng đó chờ thang máy.

Park Jimin rất cao, đứng ở nơi nào thì cũng đều thu hút ánh nhìn của người khác.

Cô em họ kia nhìn mê mẫn Park Jimin không thể rời mắt..

Trời ạ!

Thật là đẹp trai!

Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy người đàn ông đẹp trai như vậy!

Mặc dù cô của Go Hye Sun chưa từng thấy Park Jimin đứng lên đi lại bao giờ, nhưng lúc Go Hye Sun kết hôn, bà cũng từng gặp Park Jimin mấy lần, cho nên liếc mắt liền có thể nhận ra được.

"Jimin?"

Jimin nhìn về phía bà, nhận ra đây là cô của Hye Sun, lịch sự chào hỏi: " Cháu chào cô, dạo này cô vẫn khỏe chứ?"

Dù sao cũng là bề trên, hơn nữa, bà ấy cũng khá tốt với Go Hye Sun.

Bà nói: " Cậu cũng tới bệnh viện thăm ai à?"

Nghe nói anh và Go Hye Sun ly hôn, đương nhiên sẽ không nghĩ Park Jimin tới thăm mẹ vợ cũ.

Jimin gật đầu một cái, đáp "Vâng."

Bà thở dài, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Lần trước gặp cậu ở hôn lễ, khi đó cậu còn ngồi trên xe lăn, không nghĩ tới bây giờ cậu đi lại được rồi, đáng tiếc cậu và Sunnie ly hôn rồi."

"..."

Cô em họ kia ở bên cạnh nghe mẹ mình nói, mới biết người này lại là chồng của Go Hye Sun Không đúng, phải là chồng trước.

Khó trách Go Hye Sun lại bị ly hôn!

Go Hye Sun kém cỏi như thế, làm sao có thể xứng với người như thế này?

Park Jimin nhìn cô của Go Hye Sun, ban đầu anh đồng ý ly hôn với Go Hye Sun chính là vì muốn cùng cô có thể bắt đầu lại một lần nữa, anh muốn cưới cô đường đường chính chính, để cho tất cả mọi người đều biết, người mà anh muốn kết hôn, muốn chúng sống cả đời này chính là Go Hye Sun, không để ai dám nói cô là kẻ thế thân cho bất cứ ai hết, anh lựa chọn không giải thích, chỉ cúi đầu nói:

"Xin lỗi."

Giọng nói của bà có chút hối hận, "Sớm biết sẽ có kết quả như thế, ban đầu tôi không nên ủng hộ quyết định của con bé, đúng là tôi đẩy con bé vào hố lửa mà. "

Bà ấy hy vọng Go Hye Sun sống tốt, khi đó cảm thấy người nhà họ Park cũng không tệ.

Nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, cuối cùng Park Jimin lại bỏ rơi Go Hye Sun.

Nhất là, sau khi Go Hye Sun và Park Jimin ly hôn, bà Go rất hay gọi điện thoại, than phiền với bà, chỉ nghĩ đến đây bà lại ghi ở trong lòng..

Hôm nay nhìn thấy Park Jimin, bà cũng không khách sáo với anh nữa.

Con gái của bà nói chen vào: "Mẹ, mẹ nói chuyện này để làm gì? Liên quan gì tới mẹ chứ? Mẹ cũng không nhìn lại xem Go Hye Sun là cái dạng gì, chị ta xứng với anh Park sao?"

Park Jimin vốn đang khiêm tốn nhận dạy dỗ của bà, nghe thấy cô em họ đằng vợ này nói thế nên nhíu mày một cái.

Cô em họ kia cũng không nhận ra được một điểm này, vẫn thao thao bất tuyệt nói với Park Jimin: "Mẹ em lúc nào cũng nhiều chuyện, anh đừng để ở trong lòng. Chuyện này không là lỗi của anh, là Go Hye Sun chẳng ra gì, đổi lại là ai thì sớm muộn cũng sẽ bỏ chị ta mà thôi. "

"Thật sao?" trong giọng nói của cô gái này đối với Go Hye Sun tràn đầy khinh bỉ làm cho Park Jimin nghe xong vô cùng khó chịu

Quý Go Hye Sun, đối xử tốt với Go Hye Sun thì anh sẽ coi họ là thân thích của vợ chồng anh, về phần những người xem thường Go Hye Sun, ở trong mắt Park Jimin, ai cũng không vào mắt anh.

Thấy Park Jimin không nói gì, cô ta xum xoe bắt quen: "Xin chào, em tên là Choi Mina, mặc dù Go Hye Sun gọi mẹ em là cô nhưng hai nhà không thân thiết gì đâu."

Cô ta nghĩ, Park Jimin cũng đã ly hôn với Go Hye Sun rồi, nhất định không còn yêu Go Hye Sun nữa, hiện tại mà Park Jimin biết bọn họ thân quen, đối với bọn họ cũng không có lợi gì.

Park Jimin nhẹ nhàng hừ một tiếng, trực tiếp đi vào thang máy.

Cửa phòng bệnh, bác gái của Hye Sun đang an ủi, "Choi Mina tính trẻ con, nó nói gì cháu cũng đừng để ở trong lòng. Cháu gái của bác tốt như vậy, sau này nhất định có thể gặp được người đàn ông tốt hơn."

Hye Sun cười nói, "Cháu biết mà."

Bác gái cười nói: "Chúng ta tuy nghèo thật, nhưng phải nghèo cho sạch rách cho thơm. Đối phương không thích cháu, chúng ta cũng không quấn người khác."

Bác gái là người hiền lành nhất nhà.

Mặc dù cô và anh không ly hôn thật, nhưng nghe bác gái cả nhà mình nói những thứ này, Go Hye Sun vẫn rất vui vẻ.

Khả năng cũng chỉ có những lúc như thế này cô mới có thể nhìn ra được ai là người đối xử thật lòng với mình.

Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy Park Jimin đi tới, sắc mặt trầm xuống, nhìn có vẻ như đang không vui.

Hye Sun cười hỏi: " Anh đến rồi à?"

Bác của cô đi theo, nhìn thấy Park Jimin đi tới,quay sang hỏi Hye Sun, "Đây là bạn trai cháu à?"

Bác gái Cả chưa từng gặp riêng Park Jimin, lúc trước trong hôn lễ cũng chỉ nhìn qua qua, nhưng hôn lễ khi đó rất nhiều người, bà cũng không thấy rõ, chỉ nhìn cái bóng mơ hồ của anh.

Bây giờ thấy Park Jimin, còn tưởng đây là bạn trai mới của Go Hye Sun.

Hye Sun trả lời: "Không phải ạ."

"Ồ.." Bác gái gật đầu, nói như vậy chính là bạn bè bình thường rồi

Hye Sun giải thích: " Đây là chồng của cháu, cháu và anh ấy chưa từng ly hôn."

"..." Bác gái của cô nghe xong rất kinh ngạc, nhìn Park Jimin một vòng, hỏi để xác nhận "Thật sao?"

"Cháu chào bác ạ." Jimin lễ phép chào hỏi

Vừa rồi anh cũng nghe được phần nào cuộc nói chuyện của hai bác cháu. Cho nên, thái độ với bác gái cả của cô cũng thân thiện hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net