chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thế nào đi nữa thì đó cũng là mẹ của Go Hye Sun, có bà Go thì anh cũng mới có thể gặp được Go Hye Sun ở trên đời này.

Hye Sun nghe Jimin nói vậy, cười một tiếng, "Biết rồi, chồng yêu ạ. "

Câu "chồng yêu" này làm cho trong lòng Park Jimin như nở hoa.

Anh dương khóe miệng lên, "Xem ra cả đêm ở viện cũng rất đáng giá."

Hye Sun nghe xong, an tâm mà nằm ở trong ngực anh, thì thầm nói "Ngủ đi anh."

Go Hye Sun trực tiếp ngủ thẳng tới buổi chiều, cũng may hôm nay là cuối tuần, cũng không cần làm việc.

Lúc cô rời giường, nhìn thấy Jimin ngồi ở trên ghế sa lon, đang gọi điện thoại, nói với người trong điện thoại cái gì đó: "Đúng, cậu đi điều tra đi rồi báo lại cho tôi tin tức. "

Cô không dám làm ồn anh, nhẹ nhàng đi tới phía sau, dựa vào vai anh, thân mật ôm lấy anh.

Jimin giơ tay lên, cầm ngón tay của cô, tỉnh táo đặt điện thoại xuống rồi mới kéo cô vào trong ngực, "Tỉnh rồi à?"

Mới vừa tỉnh lại nên giọng Hye Sun còn ngái ngủ, cô nói, "Ừ, điện thoại của ai vậy anh?"

"Công việc thôi. " Anh nhìn cô, ân cần hỏi "Muốn ăn gì không?"

Go Hye Sun phát hiện bản thân mình ở bên cạnh Park Jimin, liền tự động biến thành con heo nhỏ, suốt ngày chỉ biết ăn chơi phè phỡn..

Cô muốn ăn cái gì, anh cũng đều sẽ chuẩn bị cho cô.

Hye Sun nhìn anh, thuận miệng trêu đùa: "Ăn anh. "

"...." Jimin khá sửng sốt nhìn cô, sau đó cười đen tối, " Em chắc chắn chứ?"

Ánh mắt của anh dường như rất chờ mong được cô ăn vậy.

Hye Sun liếc anh một cái, cười hì "Đùa anh thôi, nhưng mà sao em phát hiện bây giờ da mặt của anh càng ngày càng dày? Lúc trước mà đùa kiểu này, anh đều rất xấu hổ."

Go Hye Sun nhớ tới lúc mới quen anh, chỉ cần trêu đùa một chút thôi là anh đã xấu hổ rồi.

Còn bây giờ, người nào đó đã biến thành con hồ ly mặc dày vô cùng giảo hoạt.

Đối mặt với nghi vấn này của bà xã, Jimin nghiêm túc trả lời: "Có thể là do bị người nào đó làm hư đi."

"Ai làm hư chứ, em rất thuần khiết có được không?" Hye Sun còn lâu mới thừa nhận

Jimin nói: " Ừ, em thuần khiết, là anh tự sa ngã."

-

Thứ ba, Hye Sun mới vừa từ trường học trở lại, gọi điện thoại cho Doosung, hỏi thăm tình hình của mẹ mình. Xác định không có chuyện gì lớn, mới nói với Doosung: " Thế thì đêm nay chị không tới nữa, chị có chút việc, hai ngày nay mệt mỏi quá, muốn nghỉ ngơi một hôm. "

Hai ngày nay cô chạy đi chạy lại, làm Park Jimin cũng phải khổ cực theo cô, cô muốn để cho anh nghỉ ngơi cho khỏe

"Biết rồi. " Doosung nói: "Có em với bố ở đây là được rồi, chị cứ yên tâm đi."

Go Hye Sun và Go Doosung nói chuyện điện thoại xong, bác gái của cô lại gọi đến.

Hye Sun nghe điện thoại, "Bác ạ."

"Sunnie." Trong điện thoại, âm thanh của bác ấy có chút kích động, " Cháu giúp bác cảm ơn Jimin nhé. "

"Cảm ơn cái gì ạ?" Hye Sun cảm thấy không lý giải được

"Chồng cháu bố trí công việc cho anh cháu, lại còn giới thiệu bác sĩ giỏi cho bác cả của cháu nữa. "

Qua điện thoại, Go Hye Sun còn có thể cảm giác được bác gái của cô đang vô cùng cảm động đến nỗi như muốn khóc vậy.

Bởi vì bác cả bị bệnh, trở thành gánh nặng trong nhà, cho nên Go Hye Sun hai anh họ của cô phải nghỉ học sớm, không có trình độ học vấn gì, công việc bấp bênh.

Bác gái của cô luôn phải cáng đáng, trở thành trụ cột trong gia đình.

Về phần bác cả của cô, quanh năm suốt tháng nằm liệt giường, lúc nào cũng cần có người trông coi chăm sóc.

Go Hye Sun không thể tin được, Park Jimin lại len lén ở sau lưng mình giúp người nhà của mình giải quyết những vấn đề này?

Trong tay Park Jimin xách cặp văn kiện từ trên xe bước xuống, Jang Hyuk đang báo cáo về kết quả cuộc họp, hai người liền thấy Go Hye Sun từ trong phòng khách đi ra.

Jimin nhìn cô, hỏi " Em về rồi hả?"

Go Hye Sun không trả lời, trực tiếp đi tới trước mặt anh, ở ngay trước mặt Jang Hyuk ôm lấy anh.

Jimin dừng một chút, nhìn cô nhóc trong lòng mình, " Sao thế? Không vui à? Hay là khó chịu chỗ nào?"

"Bác gái vừa gọi điện thoại cho em, nói anh giúp anh họ em tìm việc làm, còn tìm bác sĩ nổi tiếng cho bác cả của em. " Chỉ nghe đến đó thôi, Hye Sun đã cảm động đến không biết phải làm như thế nào cho phải

Bệnh của bác cả cần rất nhiều tiền, Go Hye Sun mặc dù có giúp đỡ cho hai bác ấy một số tiền, nhưng chỉ là như muối bỏ biển.

Hơn nữa, bác gái lại toàn từ chối nhận tiền của cô.

Huống gì cô cũng không có quan hệ hay địa vị để tìm những bác sĩ đầu ngành giúp bác ấy.

Hai vợ chồng bác cả đều rất tốt, cho nên, những chuyện này cô luôn để ở trong lòng, không nghĩ tới, Park Jimin lại giúp cô xử lý.

Jimin nghe Hye Sun nói xong, ôn nhu nói: "Chẳng qua là một cái nhấc tay, không cần để ở trong lòng."

"Đối với anh mà nói chỉ là một cái nhấc tay, nhưng mà, anh lại không biết cái này đối với hai bác ấy là chuyện lớn lao như thế nào đâu. "

Park Jimin xoa xoa đầu của cô, nhìn Jang Hyuk ở bên cạnh, chuyện này anh để cho Jang Hyuk đi xử lý, hơn nữa, còn nói với anh ta đừng để cho Go Hye Sun biết, làm sao biết được bác gái của Go Hye Sun lại gọi điện thoại tới, trực tiếp nói với Go Hye Sun.

Jang Hyuk vô tội nói: " Tôi đã dặn dò qua, bảo bà ấy đừng nói rồi mà. "

Hye Sun nghe Jang Hyuk nói xong, ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, giải thích với Jimin: " Bác gái của em là một người rất trọng tình trọng nghĩa. Nhưng mà em đang thắc mắc anh làm như thế nào mà bác ấy lại nhận giúp đỡ của anh vậy?"

Park Jimin tự dưng giúp đỡ như vậy, còn gánh tiền thuốc thang, với tính của bác ấy thì làm sao có thể đồng ý được..

Jimin bình thản trả lời: "Cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ là anh bảo sẽ trừ dần vào tiền lương của anh họ em thôi. "

Cho nên, anh vừa có thể bố trí công việc cho hai người anh họ của cô, lại vừa khiến bác gái không thể từ chối khoản tiền chữa bệnh kia.

Cứ như vậy, vừa giải quyết chuyện công việc, lại vừa giải quyết tiền thuốc thang.

Như vậy trong lòng bác gái của Go Hye Sun cũng sẽ không cảm thấy bất an.

Hye Sun kinh ngạc nhìn anh, "Sao anh lại thông minh vậy cơ chứ?"

Trong tay Jimin cầm cặp văn kiện, khẽ gõ đầu cô một cái, "Hiện tại anh hiểu tính độc lập của em là giống ai rồi."

Bà Go không có khả năng dạy ra được tính cách như của Go Hye Sun, cô và mẹ cô hoàn toàn là hai loại người khác hẳn nhau.

Nhưng tính cách của Go Hye Sun lại rất giống bác của cô.

Hye Sun cười một tiếng, "Cảm ơn."

Cô cảm thấy mình sắp phát cuồng chồng mình rồi!

Anh có thể dễ dàng giúp cô giải quyết rất nhiều rất nhiều vấn đề mà cô phải bó tay.

Trọng điểm cái tính im ỉm của anh, làm cái gì cũng không nói cho cô biết.

Nếu bác, gái không gọi điện thoại tới, chắc chắn cô sẽ chẳng hay biết gì.

-

Buổi tối, Park Jimin ngồi ở trên giường, hôm nay anh không đọc sách mà lấy điện thoại ra xem lại video Go Hye Sun lúc trước thi văn nghệ ở trường, anh xem vô cùng nghiêm túc và chăm chú, tắm xong Go Hye Sun toàn thân thơm ngát bò tới, đẩy anh nhào ngã xuống giường, "Anh lại xem video chán ngắt đấy hả?"

"Không có gì gọi là chán cả. " Xem vợ của anh hát, có xem một trăm lần cũng không cảm thấy buồn chán

Go Hye Sun nằm úp sấp ở trên người, từ trong tay anh đoạt lấy điện thoại, bỏ qua một bên, nhìn chằm chằm lên người anh.

Jimin nhìn cô, hỏi: "Em muốn làm cái gì?"

"Anh đoán xem?" Hye Sun nói xong, tay mò tới cơ bụng của anh, làm cho Jimin trong nháy mắt liền có phản ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net