chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Oh Se Young đi theo Park Jimin ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế ngoài ban công.

Cô ta đi tới trước mặt anh, ngồi xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn Park Jimin, nói: "Jimin, chuyện lúc trước, là em có lỗi với anh."

Người phụ nữ này phảng phất có hai bộ mặt, lúc anh xảy ra chuyện một mặt, sau khi anh bình phục lại là một bộ dạng khác.

Park Jimin nhớ lại lúc Park Eun Ji giới thiệu Oh Se Young cho anh, bọn họ cũng là ngồi ở chỗ này nói chuyện.

Oh Se Young khi đó rất ôn nhu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại khiêm tốn ôn hòa.

Khi đó anh cho là mình đã nhìn thấy con người thật của cô ta, trong đầu nghĩ, người vợ của mình đương nhiên phải thấu tình đạt nghĩa như thế để cha mẹ mình bớt lo.

Nhưng hôm nay, cùng một nơi, cô ta bày ra bộ dạng y như khi đó,nhưng nội tâm của anh lại chỉ còn lại hai chữ dối trá.

Park Jimin ngồi xuống, mới ung dung nói với cô ta: "Thật ra cô không cần nói xin lỗi tôi."

Se Young nhìn về phía anh, có chút kinh ngạc, cơ hồ là trong nháy mắt, nội tâm của cô có mấy phần vui mừng.

Jimin vẫn yêu mình, chỉ cần mình cúi đầu nhận lỗi, thì trái tim của anh vẫn sẽ nằm trong tay mình mà thôi!

Quả nhiên...

Lúc trước, thì ra anh ấy chỉ đang trách mình không để ý tới anh ấy mà thôi.

Nhớ tới những gì mình làm trước đây, Oh Se Young rất xấu hổ, cảm thấy mình thật sự có lỗi với anh.

Cô ta nói: "Phải, là em không tốt, cho nên em nhất định phải nói xin lỗi với anh."

Park Jimin ngồi ở trên ghế, nhìn Se Young, "Coi như cô không xin lỗi, tôi cũng sẽ gọi điện thoại cho Min Yoongi, giúp hai người đến với nhau."

"Ây..." Se Young có chút lúng túng nhìn anh, anh đây là đang châm chọc cô ta tối hôm đó đi tìm anh, ở trước mặt anh nói những lời đó sao?

Cô ta biết lúc ấy mình rất quá đáng, chẳng qua là...

Khi đó, cô ta cũng chưa từng nghĩ Park Jimin có thể đứng lên, cho nên, mới có suy nghĩ, phải đi tìm Min Yoongi.

Bởi vì chỉ có như vậy, cô ta mới có thể hóa giải nguy cơ mà Park Jimin gây ra cho công ty của bố cô ta.

Giờ phút này nghe thấy Park Jimin nói như vậy, Oh Se Young chột dạ nắm chặt ngón tay, khẩn cầu: "Jimin, lúc trước em sai rồi, nhưng mà thời gian này, em thật sự hối hận rồi. Anh cho em một cơ hội có được không?"

"Cơ hội?" Park Jimin khó hiểu nhìn cô ta, "Tôi không hiểu ý của cô Oh đây."

Oh Se Young dứt khoát lật bài: "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, em vẫn là vị hôn thê của anh mà. Em biết, trong lòng anh còn yêu em, hiện tại, anh để cho em trở lại bên cạnh anh chăm sóc cho anh, có được không?"

"..." Mặc dù đã đoán được ý của cô ta, nhưng, nghe cô ta nói ra như vậy, vẫn làm cho người ta cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Lời như vậy mà cũng nói ra được.

Park Jimin ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, nói với Oh Se Young: "Mặt trời hôm nay vẫn mọc ở phía đông lặn về phía tây. Mà sao cô Oh lại có thể nói ra những lời hoang đường như vậy? Nếu như tôi nhớ không lầm, lần trước gặp mặt cô còn cảnh cáo tôi, bảo tôi đừng có tơ tưởng đến cô nữa cơ mà."

Khi đó cô ta kiêu ngạo bao nhiêu!

Giống như rất sợ anh có gì lưu luyến cô ta vậy.

Dường như cô ta có phải chết, cũng không chịu quay lại bên anh, nhưng mà bây giờ...

Cô ta lại chủ động yêu cầu quay lại bên cạnh anh!

Trở mặt có thể đừng nhanh như lật sách như thế không?

Đối mặt với sự giễu cợt của Park Jimin, Oh Se Young vẫn ôn nhu trả lời: " khi đó em nhất thời hồ đồ, rất nhiều chuyện cũng không hiểu rõ. Gần đây, nhớ tới chuyện lúc trước, em biết em thật sự rất quá đáng, nhưng mà, Jimin, em sai rồi, em thật sự sai rồi, anh tha thứ cho em được không? Chỉ cần anh đồng để cho em quay lại bên cạnh anh, em đồng ý dùng cả đời này đền bù những sai lầm trước kia của em."

Khi cô ta nói còn cố nhỏ ra mấy giọt nước mắt, như thể cô ta đang vô cùng ân hận vậy.

Trong mắt Park Jimin bây giờ, cô ta có khóc như thế nào, thì trong mắt anh cũng chỉ là con hề đang diễn trò mà thôi.

Anh nói: " Cô Oh khách sáo rồi, cả đời của cô tôi không gánh nổi. Còn nữa, cô yên tâm, tôi đã có vợ rồi, tôi không còn một chút tơ tưởng nào với cô đâu. Sau này cô có thể yên tâm tìm người đàn ông nào cũng được."

Giọng nói của Park Jimin rất khách sáo, nhưng tràn đầy châm chọc.

Những gì Oh Se Young đã làm anh đều nhớ rõ.

Hiện tại từng cái từng cái moi ra, phỏng chừng có thể đè chết cô ta.

Oh Se Young nghe Park Jimin nói xong, cũng cảm thấy vô cùng hối hận, hiện tại anh nói thế nào cô ta cũng phải chịu, "Jimin, em sai thật rồi, khi đó em không nên nói với anh như vậy, thật ra không phải em bỏ rơi anh vì chân anh bị thương, em..."

"Không phải sao?" Park Jimin tò mò hỏi: "vậy vì cái gì?"

Từ khi biết anh bình phục, thái độ của người phụ nữ này thay đổi 180°.

Cô ta nhìn mặt anh dễ lừa lắm à, anh là thằng ngốc sao?

Oh Se Young nói: "Lúc đó em rất đau lòng. Ở trong lòng em, anh vĩnh viễn là người đàn ông tốt nhất, nhìn thấy anh xảy ra chuyện, anh biết trong lòng em đau lòng đến thế nào không? Em thậm chí còn không thể tin được những chuyện đó, cũng không dám đối mặt với thực tế đó, bởi vì em quá yêu anh, trong lòng lại càng không thể tiếp nhận sự thật. Bây giờ nhìn thấy anh bình phục rồi, em là người vui vẻ nhất."

"..." Giải thích này của cô ta, làm cho Park Jimin không nhịn được muốn bật cười to.

Nói như vậy, chuyện cô ta hủy hôn, ở trước mặt anh cảnh cáo anh không được dây dưa với cô ta, cũng là bởi vì quá yêu anh sao?

Park Jimin cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại người nói dối không chớp mắt như thế này.

Anh nhìn Se Young, "Vậy cô cứ tiếp tục vui vẻ. Tôi hiện tại đã có vợ rồi, cô quay lại, nhưng bên cạnh tôi đã không còn vị trí của cô nữa rồi."

Anh hẳn là phải cảm ơn Oh Se Young, vì cô ta bỏ rơi anh, anh mới có thể gặp được Go Hye Sun.

Bây giờ nhìn lại, lấy được một người vợ bảo bối như Go Hye Sun, so với loại phụ nữ dối trá không biết anh phải may mắn biết bao nhiêu, chắc cũng giống như vợ anh đã từng nói, anh cũng đã dùng hết vận may cả đời để lấy được cô.

Duyên phận chính là như vậy.

Chính là sẽ sắp xếp cho bạn gặp đúng người đúng thời điểm.

Oh Se Young không để ý tới lời anh nói, vẫn mặt dày nói tiếp: "Sunnie chẳng qua chỉ là người anh tìm đến để tạm thời thay thế em, chỉ cần cho cô ấy một chút tiền, để cô ấy rời đi, không phải là tốt nhất sao? "

Go Hye Sun nghèo khổ từ bé, chỉ cần cho cô một số tiền lớn, chẳng lẽ cô lại không động tâm ư?

Go Hye Sun không có lý do gì mà không rời xa Park Jimin cả!

Park Jimin nghe xong Oh Se Young nói, nhíu mày một cái.

Cô ta nói tiếp: "Nếu anh cảm thấy không tiện mở miệng, em có thể nói giúp anh. Em sẽ giải thích với cô ấy, chắc cô ấy sẽ hiểu cho chúng ta thôi."

Go Hye Sun không có gì có thể sánh với cô ta, trên mọi mặt cô ta thích hợp trở thành vợ của Park Jimin hơn nhiều.

Oh Se Young căn bản không để Go Hye Sun ở trong mắt, cũng chưa từng coi cô là đối thủ.

Hiện tại mục tiêu của cô ta chỉ là muốn Park Jimin tha thứ cho cô ta, sau đó hai người sẽ tái hợp.

Nói xong câu đó, Oh Se Young cảm giác được một cơn ớn lạnh, Park Jimin đột nhiên trở mặt, toàn thân anh đều tản ra khí tức đáng sợ vô cùng.

Cô ta có chút hoảng sợ, chột dạ nói: "Jimin..."

Ánh mắt của Park Jimin sắc bén tựa như dao, anh quét mắt nhìn Oh Se Young, từng chữ từng câu nặng mùi cảnh cáo: "Cô dám đến trước mặt cô ấy nói một chữ thử xem. Tôi sẽ để cho cô và bố cô, kể cả công ty nhà cô biến mất vĩnh viễn trên đời này, tôi nói được làm được, không tin cô có thể thử."

"..."

Oh Se Young còn chưa kịp nói gì, Park Jimin đã đứng lên, rời khỏi sân thượng.

Cô ta nhìn bóng lưng của anh, ngẩn người, phản ứng của anh vừa rồi làm cô ta bị dọa mất hồn.

Chẳng lẽ vì mình nhắc tới Go Hye Sun?

Park Jimin thật sự yêu Go Hye Sun rồi sao?

_____

Hỏng đến nỗi rơi nước mắt đâu =))))) tui không nỡ ngược hai người này..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net