chương 145

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh biết Go Hye Sun còn nhỏ, nếu như Oh Se Young chết thật thì nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng tâm lý với vợ anh.

Chỉ sợ suy nghĩ nhiều.

Go Hye Sun không lên tiếng, Park Jimin tắt đi TV, cùng cô lên lầu.

Mới vừa vào phòng, điện thoại của lão Oh gọi tới, " Cậu Park, Se Young nhà chúng tôi nằm viện rồi."

Thái độ của Jimin lãnh đạm thờ ơ, "Có chuyện gì không?"

"Tôi chỉ có một đứa con gái thôi, nếu con bé mà chết thì vợ chồng tôi cũng sống không nổi nữa." Trong giọng nói của ông ta tràn đầy ảo não, hối hận lúc trước khi Oh Se Young đòi ly hôn đã không đồng ý.

Làm sao có thể nghĩ đến tên súc sinh kia lại bạo hành con gái mình đến thân tàn ma dại phải tìm tới cái chết để giải thoát!

Jimin nhíu mày, "Cho nên?"

"Cho nên, tôi xin cậu cho con bé và No Min Woo ly hôn đi" Ông ta tiếp tục khẩn cầu: " Cậu Park, sau này tôi sẽ quản giáo con gái thật tốt, tôi chỉ cầu xin cậu có thể cho con gái tôi một con đường sống."

"..." Park Jimin không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.

Lúc Jeon Jungson gọi điện thoại tới, Park Jimin đại khái liền đoán được lão Oh sẽ tìm đến mình.

Nghe ông ta nói vậy anh cũng không cảm thấy bất ngờ.

-

Hye Sun nằm ở trên giường, ôm lấy gối, nhìn Park Jimin nghe điện thoại xong, tò mò hỏi: "Điện thoại của ai thế?"

"Cha của Oh Se Young." Jimin nằm xuống bên cạnh cô, "Ngoan, ngủ đi."

Hye Sun nhìn anh, " Ông ta tìm anh làm cái gì?"

"Nói muốn để cho Oh Se Young ly hôn với No Min Woo." Jimin cúi đầu xuống, hôn lên trán của cô, nhắm hai mắt lại.

Hiển nhiên không muốn nói đến vấn đề này.

Go Hye Sun cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua chỉ tựa vào trong lòng anh.

Lúc Oh Se Young tỉnh lại là đêm khuya, No Min Woo đang ở lại trông vợ.

Bị cha đánh nên mặt hắn vẫn còn sưng, nhìn thấy Oh Se Young tỉnh lại, thái độ ôn nhu rất nhiều, " Em tỉnh rồi?"

Oh Se Young nhìn thấy hắn, lạnh lùng nhìn đi chỗ khác.

Min Woo cầm tay cô, "Se Young à, là anh sai, nhưng em có hận thì cũng không được làm loại chuyện ngu ngốc này chứ."

Hắn thừa nhận hắn đã đối xử quá đáng với Oh Se Young, nhưng đó cũng bởi vì Oh Se Young làm hắn tổn thương trước.

Se Young vô hồn nói với No Min Woo: "Chúng ta ly hôn đi."

Cô ta biết, chỉ có vào lúc này, mình nói gì những người này cũng phải nghe.

Coi như có chết, cô ta cũng tuyệt đối không muốn nửa đời sau của mình phải sống chung một chỗ với No Min Woo.

Coi như cho tới bây giờ, cô ta cũng cảm thấy, No Min Woo không xứng với mình.

Min Woo ấp úng nói: "Nhưng mà anh không muốn ly hôn. Chúng ta vất vả lắm mới có thể kết hôn..."

"Anh vẫn cảm thấy tôi còn chưa đủ thảm sao?" Se Young nghiêm túc nhìn lấy hắn, "Nhất định muốn thấy tôi chết mới cam tâm à?"

Nếu như không phải rơi vào đường cùng, cô ta cũng không muốn đi lên con đường này.

Oh Se Young không tin, lúc này Park Jimin còn dám chạy tới dồn ép mình.

Min Woo nhìn thấy cô ta tức giận, vội vàng dỗ dành: "Được rồi, chờ em xuất viện, chúng ta lại nói vấn đề này sau."

"..." Se Young nhắm mắt lại, nói với No Min Woo: " Anh đi ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy anh."

Chỉ cần nhìn thấy hắn, cô ta lại nhớ tới cảnh tượng bị hắn hành hạ kia, cho nên, chỉ hy vọng hắn khuất mắt mình càng xa càng tốt.

No Min Woo nhìn thấy Oh Se Young kích động như vậy, bất đắc dĩ đi ra khỏi cửa.

Sau hai ngày, bà Oh cũng tới bệnh viện chăm con gái, nghe nói Oh Se Young muốn ly hôn, bà ta cũng đều hùa theo.

Nhớ tới chuyện con gái mình thiếu chút nữa bị Park Jimin bức tử, bà ta lại giận sôi ruột gan.

Cuối tuần, khi Go Hye Sun mới vừa thức dậy, từ phòng ngủ đi ra, liền thấy Min Yoongi đứng ở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Cô lịch sự hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Min Yoongi quay đầu lại, nhìn thấy Go Hye Sun mới vừa ngủ dậy, cười một tiếng, nói: " Chào buổi sáng, Nhóc con!"

Hye Sun suy đoán nói: "Không phải anh sang đây thăm Oh Se Young đấy chứ?"

Bà cô già xảy ra chuyện, hai người lại có quan hệ mờ ám, anh ta tới thăm Oh Se Young cũng rất bình thường.

Yoongi cũng không phủ nhận, gật đầu nói, "Cô anh bảo anh tới thăm Oh Se Young."

Từ khi Oh Se Young xảy ra chuyện, bà Boo không biết đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, Min Yoongi không có cách nào đành chạy tới đây xem tình hình.

Ánh mắt Go Hye Sun phức tạp nhìn anh ta nhưng không lên tiếng, Yoongi bị ánh mắt của cô làm cho mất tự nhiên, "Có ý gì? Em không tin à?"

"Tôi tin mới là lạ đấy!" Loại ngựa đực đã lên giường cùng Oh Se Young này, Go Hye Sun cảm thấy anh ta chính là đặc biệt sang đây thăm Oh Se Young.

Đương nhiên, đây là chuyện của anh ta, cô cũng không can thiệp được.

Yoongi đi tới trước mặt Go Hye Sun, nói: "Làm sao, thế em có đi thăm cô ta cùng anh không?"

"Không có hứng thú." Hye Sun có hâm đâu mà đi thăm cô ta.

"Chúng ta có phải là bạn không? Em không đi, nhỡ đâu cô ta bắt cóc anh thì sao?" Yoongi trêu ghẹo nói.

Hye Sun nhìn nụ cười trên mặt anh ta,nói " Bà cô già đã như vậy rồi mà anh còn có thể cười được à?"

Đàn ông đúng là đồ máu lạnh, lúc lên giường với con gái nhà người ta thì không sao, trở mặt một cái là mặc kệ sống chết?

"Sao anh lại không thể cười hả?" Yoongi nói: " Cô ta cũng đã chết thật đâu? Anh còn đang phí thời gian đi thăm Oh Se Young đây này!"

Nếu bản thân thật sự muốn chết, thì chẳng ai có thể ngăn được!

Min Yoongi là một người lạnh lùng máu lạnh, cho nên, coi như Oh Se Young chết thật đi nữa, anh ta cũng sẽ không hề mảy may cảm thấy áy náy.

Min Yoongi đang nói chuyện với Go Hye Sun thì Park Jimin từ phòng sách đi ra, nhìn thấy hai người họ đang nói chuyện, anh nhíu mày, một loại cảm giác ê ẩm chua chua lại dâng lên.

Yoongi nhìn thấy Park Jimin đứng đó, cười gọi, "Jimin."

Jimin đi tới, ánh mắt chuyển sang người Go Hye Sun, nói với Min Yoongi: " Hai người đang nói chuyện gì thế?"

Bản tính độc chiếm làm cho anh cảm thấy không thích Min Yoongi tiếp cận Go Hye Sun.

Mặc dù khả năng Min Yoongi cũng chỉ là nói bình thường với Go Hye Sun vài câu, nhưng cũng làm cho anh cảm thấy không thoải mái.

Thật là kỳ quái, lúc trước Oh Se Young và Min Yoongi suốt ngày ríu rít với nhau nhưng anh hoàn toàn không có loại cảm giác này.

Yoongi cười nói: "Làm sao, sợ tôi lừa vợ cậu chạy mất à?"

Nói xong câu này, anh ta liền bị Park Jimin nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn.

Đối với Park Jimin mà nói, người khác lấy Go Hye Sun ra đùa là anh đã cảm thấy ngứa mắt rồi.

Mới vừa trừng xong, Park Jimin đã nghe thấy Go Hye Sun nói: " Anh có bản lĩnh đấy sao? Về mà mơ ngủ tiếp đi "

"..."

Park Jimin quay đầu lại nhìn vợ mình, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, có một bà xã như vậy, nhất thời cũng cảm thấy an tâm.

Yoongi đi theo Park Jimin xuống lầu, nói: "Cô tôi bảo tôi tới xem Oh Se Young thế nào, vật cũng biết rồi còn gì, cô tôi lúc nào chẳng coi Oh Se Young như con gái mình"

Jimin nhìn lướt qua Yoongi " anh cũng đã ngủ với cô ta rồi, nên đến thăm cô ta cũng là điều bình thường."

Min Yoongi: "..."

Anh ta quay đầu lại trừng Go Hye Sun một cái, " Em mách lẻo đấy hả?"

Quá đáng thật đấy!

Có chuyện gì Go Hye Sun cũng đều nói với Park Jimin.

Mặc dù nói bọn họ là vợ chồng, nhưng, anh ta và Park Jimin cũng là anh em đấy!

Hye Sun tỏ ra vô tội "Không phải là tôi."

Cô có nói gì đâu?!

Chủ yếu cô cảm thấy Park Jimin là người không có hứng thú với loại chuyện này.

Park Jimin thản nhiên nói với Min Yoongi: "Không liên quan gì đến cô ấy, vợ tôi không hề nói gì cả. Ngược lại là anh đấy..."

Vẻ mặt của Jimin có chút phức tạp, " Đáng nhẽ anh không nên làm như vậy với cô ta."

Park Jimin biết, Min Yoongi sẽ không bao giờ chịu trách nhiệm với Oh Se Young, nhưng lại hết lần này tới lần khác lên giường với Oh Se Young.

Biết rõ Oh Se Young đã kết hôn rồi, vậy mà...

Nói thật, Park Jimin ép Oh Se Young kết hôn, chỉ là không muốn để cho cô ta tới dây dưa với mình nữa, cũng không hề có ý dồn cô ta vào chỗ chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net