chương 153

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi Oh Se Young tự sát, người nhà họ No nhìn thấy Oh Se Young đều là thận trọng, lúc nào gặp cô ta bọn họ cũng cười như vậy.

Nụ cười này làm cho trong lòng Oh Se Young có một loại dự cảm vô cùng xấu.

Min Woo mong đợi nhìn Oh Se Young, nói: "Se Young, nghe nói em mang thai rồi!"

Quả nhiên!

Người nhà họ No bắt đầu hỏi han về cái thai.

Ông No nói với ông Oh: "Nếu Se Young đã mang thai rồi thì chuyện ly hôn kia có thể suy nghĩ lại không ông thông gia? Tôi biết, chuyện lúc trước là Min Woo nhà tôi sai, tôi cũng đã dạy dỗ cho nó một trận nên thân rồi, sau này nó không bao giờ dám động đến Se Young nữa đâu."

Thái độ No gia rất tốt, ông Oh và cha của No Min Woo cũng coi là bạn thân nhiều năm rồi, hơn nữa, coi như trưởng bối, có con rồi, mọi người cũng sẽ nhìn nhận vấn đề xét theo góc độ của đứa bé mà xem xét.

Ông Oh cũng đồng tình ý của cha No Min Woo, ông ta nhìn về phía Oh Se Young, nói: "Se Young, con cảm thấy thế nào? Nếu như bây giờ con và Min Woo ly hôn, sau này con của hai đứa sẽ ra sao?"

Dù sao sau khi ly hôn, đứa bé sẽ không có một gia đình hoàn chỉnh, vừa sinh ra đã phải chịu khổ.

Se Young thái độ lãnh đạm thờ ơ " Con không muốn sinh đứa bé này."

"Không được." Bà No kích động nói, "Đứa bé này là con cháu nhà tôi, nhất định phải sinh ra."

Nếu đã là con của No Min Woo, Oh Se Young có muốn sinh ra hay không thì cuối cùng vẫn phải sinh. Chuyện này không phải do Oh Se Young nói mà được.

Se Young nhìn lấy bọn họ, " Con đã quyết định ly hôn với No Min Woo rồi, con không có tình cảm với anh ta, cũng không muốn tiếp tục dây dưa gì nữa."

Chuyện ly hôn, cô ta đã quyết định rồi, không có ý định hối hận.

Nếu không, lần trước liều mạng diễn khổ nhục kế chẳng phải sẽ đổ sông đổ biển hết sao?

Bà Oh sốt ruột nhìn Oh Se Young, chỉ sợ con gái bị ép quẫn quá lại làm ra chuyện ngốc nghếch, bà ta lớn lối nói: "Chuyện ly hôn không phải là đã sớm nói xong rồi sao? Min Woo trước quá đáng như thế, nhất định phải ly hôn."

Nghe bà Oh nói, mấy người nhà họ No đều trầm mặc lại, cuối cùng vẫn là ông No nghĩ ra biện pháp giải quyết, "Nếu như đã nhất quyết muốn ly hôn, vậy cũng được thôi! Có điều, ít nhất phải chờ khi nào đứa bé này sinh ra đời thì hẵng bàn đến chuyện ly hôn, Se Young, con nói xem có được không?"

"..."

Oh Se Young nghe xong nội tâm tan nát, cuối cùng thì họ vẫn ép cô ta sinh đứa bé này ra!

Làm sao có thể như vậy được?

Cô ta đang muốn mở miệng, ông No đã cường thế mà đe dọa nói, "Đứa bé này là máu mủ của No gia, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý phá nó, hoặc là sinh nó ra hoặc là không ly hôn, nếu như muốn ly hôn, ít nhất cũng phải chờ đứa bé được sinh ra rồi tính tiếp."

No Min Woo có lỗi với Oh Se Young là một chuyện, nhưng con cái lại là một chuyện khác!

Coi như đánh đổi cả giá sản, nhà bọn họ cũng muốn giữ được đứa bé này.

Ông Oh gật đầu tán thành, "Nói phải."

Ban đầu bọn họ kết hôn, là ông Oh chủ động đề nghị, hiện tại sinh ra đứa bé này, cũng là phải.

Se Young thấy cha mình đáp ứng, tuyệt vọng hét lên "Ba."

Cô ta quả thực tức sắp vỡ tim mà chết rồi.

Nếu như cô ta sinh ra đứa bé này thì những cố gắng trước đó, há chẳng phải là đều mất trắng sao?

Người hai nhà lý luận nửa ngày, cuối cùng, vẫn bị No gia áp đảo, cuối cùng mọi người vẫn quyết định để cho Oh Se Young sinh ra đứa bé này.

-

Oh Se Young xoay người lên lầu, bà Oh đi theo sau lưng khuyên nhủ: "Se Young, ba con cũng là vì tốt cho con. Con xem, nếu hòa bình ly hôn được còn tốt, nếu làm rùm beng chuyện này lên, sau này con muốn tái hôn thì phải làm sao?"

Oh Se Young giận đến nổ phổi, cô ta đã sớm lường trước nếu người nhà họ No biết chuyện này thì sẽ như thế này rồi.

Cho nên, ngay từ đầu liền định êm đềm, lặng lẽ giải quyết đứa bé.

Vừa vào phòng, Oh Se Young trực tiếp cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Ye Ji Won.

Chuyện cô ta có thai, trừ mẹ mình, cô ta cũng chỉ nói với Ye Ji Won, nhất định là Ye Ji Won để lộ ra.

Ye Ji Won ở trong nhà, cũng đang lo lắng chuyện này, nhận được điện thoại của Oh Se Young, bị mắng té tát một trận mà không dám nói gì.

Cô ta giải thích: "Thật ra chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ vỡ lỡ, coi như mình không nói, người nhà họ No sớm muộn sẽ biết. Hay cậu sinh đứa bé ra đi! Dù sao đứa bé là vô tội."

Mặc dù lúc trước Ye Ji Won có chút xem thường Go Hye Sun, nhưng cô ta cũng là một người lương thiện hiền lành, chỉ là hơi tính tiểu thư chảnh chọe một chút mà thôi, chứ bản tính thật sự không phải là người xấu.

Giọng Se Young tức sôi lên đến mức run rẩy, " Cậu bị liệt não rồi à?"

Nếu thật sự sinh con ra, Min Yoongi còn cần một người phụ nữ đã từng sinh đẻ như cô ta sao?

Người đàn ông nào lại muốn một người phụ nữ từng sinh con chứ?

Se Young tức giận nói: " Mình thật sự bị cậu bức chết rồi, cậu vừa lòng rồi chứ."

Nói xong, Oh Se Young không thèm nghe Ye Ji Won giải thích, trực tiếp cúp điện thoại.

Ye Ji Won bất đắc dĩ than thở, cô ta có thể cảm giác được, gần đây tính khí Oh Se Young càng ngày càng trở nên khó ở, không còn giống như trước, dịu dàng đơn thuần nữa.

Thật ra Ye Ji Won cũng cảm thấy bản thân mình rất vô tội, ban đầu, khi mình khuyên Oh Se Young quay lại với Park Jimin thì Oh Se Young không nghe.

Bây giờ rơi vào kết cục như thế thì còn trách ai nữa?

Ngược lại mình còn vì cô bạn này mà đắc tội không ít người.

-

Go Hye Sun vẫn còn đang đợi ở sân bay, thỉnh thoảng liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nghĩ đến việc sắp gặp được Park Jimin, nội tâm vô cùng kích động.

Cô vốn cho là, Park Jimin sẽ về đúng thời gian báo trước với cô, kết quả...

Cô chờ từ mười một giờ đến hơn ba giờ chiều, còn chưa thấy người đâu.

Go Hye Sun gửi tin nhắn anh cũng không trả lời.

Phải biết, hơn chín giờ cô đã từ nhà ra rồi, đến ba giờ chiều, bụng lúc này đói meo mà vẫn không thấy anh.

Pin điện thoại của cô cũng sắp hết rồi!

Go Hye Sun đang suy nghĩ tìm một chỗ để sạc điện thì chuông điện thoại liền vang lên, thấy là anh gọi đến, cô vội vàng nhận, bên trong truyền tới âm thanh của Jimin, " Em còn đang chờ anh à?"

"..."

Hye Sun nhíu mày, không biết tại sao, vốn không cảm thấy ủy khuất, dù sao cũng có khả năng anh bị vướng việc đột xuất, kết quả vừa nghe thấy giọng anh, nhất thời cảm thấy ủy khuất vô cùng. Cô nói: " Anh nói xem?"

Jimin bên kia an tĩnh một lúc mới hỏi: " Em vẫn còn ở sân bay sao?"

"Ừm."

"Chờ anh, anh lập tức tới ngay."

Hye Sun hỏi: " Phải chờ bao lâu?"

"Nhanh thôi."

Tầm mười phút sau anh đi ra, nhìn thấy Go Hye Sun đứng ở nơi đó, hôm nay cô mặc áo T-shirt cùng quần short.

Có thể là chờ quá lâu nên xem ra có chút cô đơn chán nản.

Nhìn thấy anh trong nháy mắt, trong mắt của Go Hye Sun không kìm nén được nữa mà tràn nước mắt ra ngoài, Park Jimin nhìn thấy một màn này, nhanh chóng đi tới.

Hye Sun nói: " Cuối cùng anh cũng chịu về rồi!"

Mặc dù đợi anh rất lâu, nhưng, nhìn thấy anh cô lại cảm thấy hết thảy mọi thứ đều là đáng giá.

Park Jimin không trả lời, sải bước tới trước mặt cô, trực tiếp kéo cô vào trong ngực.

Cái ôm đầy bá đạo và ấm áp này làm cho Go Hye Sun kinh ngạc ở trong ngực anh, vài giây sau mới đưa tay ra ôm anh.

Cái ôm này phải đổi bằng sự chờ đợi thấp thỏm từ sáng đến giờ, trong nháy mắt tất cả đều tan biến, chỉ còn lại tình cảm nồng nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net