chương 155

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại Park gia, bà Park và Park Eun Ji đều ở đó, bà Park nhìn thấy con trai đã lâu không gặp, mắt cười đến nỗi híp lại, "Jimin về rồi à?"

Mỗi lần Park Jimin trở lại bà Park đều rất kích động.

Jimin gật đầu, " Vâng mẹ."

Trong căn phòng này, có ba người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, đó là vợ, mẹ và chị gái của anh.

Quản gia xách hành lý của Park Jimin đi vào, thật ra cũng không mang gì về nhiều, cũng chỉ là mua một chút đặc sản ở bên kia, đặc biệt mang về cho bọn họ, ngày cả quản gia và mấy người giúp việc cũng đều có phần.

Bà Park nhìn Go Hye Sun, nói: " Hye Sun sáng sớm đã ra cửa mà làm sao giờ hai đứa mới về? Mẹ vừa nói chuyện với chị con, còn tưởng con bé đi lạc cơ."

Hye Sun giải thích: "Không phải đâu mẹ ạ, là tại chồng con lỡ chuyến bay, hại con chờ gần chết."

-

Cùng mẹ chồng và Park Eun Ji trò chuyện một hồi, Park Jimin và Go Hye Sun về phòng.

Anh ngồi ở trên ghế salon, Hye Sun đi giúp anh lấy quần áo để thay ra, sau đó đi vào trong phòng tắm pha nước tắm rồi mới ra ngoài, "Có thể vào tắm rồi."

"Ừm." Jimin đáp một tiếng, qua hai giây mới ngẩng đầu lên, nhìn bà xã, cô đi chân trần nhìn vô cùng đáng yêu.

Park Jimin phát hiện, anh đã quá lâu không nhìn thấy cô, hiện tại nhìn thế nào cũng cảm thấy vợ anh càng ngày càng đáng yêu.

Anh đứng lên, Hye Sun đưa khăn lông đưa cho anh "Nước em pha xong rồi, anh vào tắm đi cho thoải mái."

Park Jimin nhận lấy khăn lông, nhưng không ngay lập tức đi vào phòng tắm, mà là anh lại ôm cô, dựa vào vách tường, thu hẹp giơ lên hai cánh tay, nhắm hai mắt lại.

Lông mi của anh thật dài.

Hye Sun tràn đầy quan tâm nhìn anh, " Sao thế, anh không thoải mái ở đâu à?"

"..."

Âm thanh của Jimin rất ôn nhu, "Không, chỉ là muốn ôm em một lúc thôi."

Có thể ôm lấy cô như vậy có cảm giác thật chân thật.

Go Hye Sun nở nụ cười, yên lặng để cho anh ôm, tiếng nước chảy trong phòng tắm ào ào cũng làm lòng người cảm thấy hạnh phúc.

Thừa lúc anh không để ý, Go Hye Sun len lén nhìn anh, muốn ghi nhớ hình ảnh này ở trong lòng.

Một hồi lâu, cô vẫn không kiềm chế được nữa, trực tiếp ngẩng đầu lên, hôn trộm anh một cái.

Jimin mở mắt ra, nhìn cô, bật cười, " Anh đi tắm đây."

"Vâng, anh đi đi." Hye Sun đỏ mặt, cúi đầu, ra vẻ vô tội.

Cô cũng không có rời đi, mà trực tiếp thủ ở cửa phòng tắm, nói chuyện cùng anh, "Lần này anh về được bao lâu?"

" Đến chiều thứ ba." Hôm nay là thứ sáu, anh nghỉ hai ngày, vừa vặn có thể ở thêm hai ngày.

Hye Sun nói: "Lúc không có anh ngày nào em cũng rất nhớ anh, mong đợi được nhìn thấy anh, mong anh trở về."

Jimin trả lời vang vọng ra ngoài " Anh biết."

Anh biết là tốt rồi.

Thấy Go Hye Sun không lên tiếng, Jimin gọi, " Sunnie."

"Ừ?"

" Em vẫn còn ở đó à!"

" Em vẫn ở đây mà." Cô không muốn rời xa anh dù chỉ một giây, vì cô biết qua mấy ngày nữa anh lại phải đi.

Dù bị ngăn cách bởi cánh cửa như vậy, nhưng khi nói chuyện với anh cô vẫn cảm thấy thật hạnh phúc.

Có phải là cô đã quá dễ dàng thỏa mãn rồi hay không?

Jimin hỏi: "Gần đây công việc của em như thế nào rồi?"

" Vẫn tốt ạ. "

" Anh muốn mang em sang bên kia với anh mấy ngày, em có đi được không?" Mặc dù cô không phải lên lớp nữa rồi, nhưng cô vẫn còn vướng công ty ở bên này, nếu như cô không có thời gian, Park Jimin cũng sẽ không miễn cưỡng.

Đối với Go Hye Sun anh luôn dùng sự tôn trọng cao nhất, cũng tôn trọng công việc của cô.

Hye Sun nói: " Có chứ. Chỉ là tháng sau em có chút việc không thể ở luôn bên ấy với anh được."

"Ừm." Jimin chỉ nói một chữ, dường như có chút lãnh đạm.

Nhưng mà, tại Go Hye Sun lại không thấy được trong phòng tắm, có người nào đó đang cười thỏa mãn.

Park Jimin tắm xong đi ra, Hye Sun cầm lấy khăn lông giúp anh lau tóc, cô nói với anh: "Nghe nói Oh Se Young có thai rồi, vậy mà bà cô đó còn muốn ly hôn, cũng không biết cô ta nghĩ gì nữa."

Đôi mắt của Jimin bỗng trở nên âm trầm, "Thật không công bằng."

"Làm sao mà không công bằng?" Hye Sun cảm thấy khó hiểu nhìn chồng mình.

Căn bản cô nghe không ra anh nói không công bằng cái gì?

Jimin ôm cô vào trong ngực, "Tại sao cô ta lại có con nhanh thế chứ?"

Anh và Go Hye Sun còn chưa có con, Oh Se Young kia mới kết hôn bao lâu mà đã có chứ!

Chuyện này thật là làm cho người ta khó chịu.

Go Hye Sun "..."

Sao cô có thể nghĩ đến Park Jimin lại quan tâm tới cái này?

Không phải anh lại muốn lôi cô đi tạo em bé đó chứ?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Go Hye Sun cũng không nói ra, để anh biết được chắc anh lại cười vào mặt cô.

Gần đây suốt ngày ở bên cạnh mẹ chồng, cô cảm nhận được mẹ chồng muốn ôm cháu đến như nào, cô cũng đang suy nghĩ, có nên sinh một đứa hay không?

Lúc trước cô cảm thấy bản thân mình vẫn còn là trẻ con nên chưa đủ năng lực làm mẹ, nhưng bây giờ lại nghĩ, nếu như có một đứa con cũng không có gì.

-

Park Jimin ôm lấy Go Hye Sun, cùng cô nằm ở trên giường.

Cô nằm ở bên cạnh anh, ôm lấy anh, mặt tựa vào hõm vai, cùng anh nói chuyện: " Ông xã!"

"Ừ?"

"Ông xã."

"Ừ..."

" Em rất nhớ anh."

[..... ]

Hôm nay ông Park ở nhà, nghe nói Park Jimin trở về, từ trên lầu đi xuống, không thấy con trai, quay sang hỏi vợ: "Jimin đâu rồi bà nó?"

"Trở về phòng của nó rồi." Bà Park nói: " Nó bảo nó mệt nên đi nghỉ ngơi một chút."

Eun Ji cười ồ lên, " Con thấy thằng ranh đấy nhớ vợ quá không chịu được thì có. Từ lúc nó lấy vợ làm gì còn biết đến ai nữa?"

Hye Sun từ trên lầu đi xuống, vừa vặn nghe thấy chị gái chồng đang nói về mình, xấu hổ nói " Chị!!!"

Eun Ji thấy cô, cười nói: "Ồ, Sao em đã xuống rồi, nhanh thế?"

Lúc này không phải nên ở trong phòng, cùng Park Jimin tương thân tương ái sao?

Vợ chồng son xa cách lâu ngày mới gặp lại, không phải nên như củi khô gặp lửa sao?

Go Hye Sun nhìn về phía Park Jimin, ngượng đỏ mặt, có phải chị ấy nghĩ nhiều quá rồi không?

Chồng cô thật sự cần nghỉ ngơi mà!

Go Hye Sun nói chuyện với anh một lúc thì anh đã ngủ thiếp đi rồi, thấy vậy cô liền xuống đây.

Thấy bà Park ở trong phòng bếp làm cơm tối, Go Hye Sun đi giúp một tay. Cơm nấu xong, bà bảo cô lên gọi Park Jimin, Go Hye Sun mới lạch bạch chạy lên lầu.

Lên đến nơi cô phát hiện Park Jimin đã thức dậy, anh mặc áo sơ mi rộng đứng ở cửa sổ, nhìn vườn hoa phía dưới.

Mùa này, hoa trong vườn đều nở rất đẹp.

Hye Sun đứng ở cửa nói: "Ăn cơm thôi anh!"

Park Jimin quay đầu lại, thấy cô, chân mày lại nhíu lại.

Hye Sun thấy vậy hỏi: " Sao thế?"

"Không phải nói sẽ ngủ cùng anh sao, tại sao em lại chạy?"

"..." Hye Sun lúng túng nói: " Em sợ em làm ồn đến anh, cho nên em xuống nhà."

"Ngủ không ngon." Vừa tỉnh lại, trong lòng anh không còn cô, anh liền không ngủ được.

Hye Sun đi tới trước mặt anh, đưa tay ôm lấy anh, lấy lòng nói: "Chúng ta xuống ăn cơm trước rồi trở về phòng ngủ tiếp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net