chương 156

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jimin đưa tay ra ôm cô vào lòng, một lúc sau mới cùng cô đi xuống lầu.

Lúc ăn cơm, cả nhà ngồi trò chuyện với nhau, nghe nói Park Jimin muốn đem Go Hye Sun đi cùng, cả nhà đều giơ hai tay hai chân tán thành, bà Park nói: "Được đó! Nhân cơ hội này, gia tăng tốc độ. Nhanh chóng có con..."

Go Hye Sun đang uống canh, bị lời này của bà Park nói làm cho ho sặc sụa.

Liền ngay cả ăn cơm cũng muốn thảo luận vấn đề sinh con... Cái này cũng quá đáng sợ.

Jimin nhìn Go Hye Sun, biết cô chưa muốn có con, anh nói với mẹ mình: " Khả năng con vẫn phải ở bên kia một khoảng thời gian dài nữa, Hye Sun chỉ có một mình nên tạm thời bọn con chưa muốn có con."

"..."

Go Hye Sun không dám tin nhìn về phía anh, không nghĩ tới anh lại... Lại nói cái này.

Anh là vì cô nên mới nói như vậy phải không?

Bà Park nói: "Có bố mẹ ở đây, con không có ở đây thì liên quan gì."

"Mẹ." Jimin vừa cứng vừa mềm, " Con hy vọng lúc vợ con mang thai con có thể ở bên cạnh chăm sóc cho cô ấy, mà sinh con không phải là chuyện của một người, mẹ nói có đúng không?"

"..."

Bà Park rất muốn bế cháu, nghe Park Jimin nói như vậy, đương nhiên là có chút không vui.

Nhưng Park Jimin nói như vậy không phải không có lý, bà cũng không phản bác.

Chỉ có điều Go Hye Sun vẫn cảm thấy mẹ chồng có chút không vui.

Dù sao mẹ chồng cô cũng đã mong chờ đứa bé này rất lâu rồi.

Ăn cơm xong, Hye Sun đi theo Park Jimin trở về phòng, cô hỏi: " Những gì anh nói với mẹ là nghiêm túc thật sao? Chuyện chưa muốn có con ý..."

"Thật! "

Hye Sun đi theo sau lưng anh, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, lấy dũng khí nói: "Thật ra chúng ta có thể sinh con mà."

Gần đây cô đã nghĩ thông suốt.

Jimin ngồi xuống ghế salon, nhìn Hye Sun, đưa tay kéo cô ngồi xuống đùi mình, " Em vẫn còn nhỏ, không cần vội."

Anh cảm thấy mình không thể ích kỷ như vậy.

Mặc dù trước đây anh từng muốn có một đứa con cùng cô.

Nhưng lúc này bắt cô từ bỏ mọi thứ để làm mẹ thật sự không công bằng với cô! Vợ anh còn trẻ, vợ anh cũng cần phải có tương lai, có sự nghiêng của cô. Anh không thể vì sự ích kỷ của bản thân và ham muốn của người nhà anh mà bẻ đi đôi cánh của cô được.

"Ông xã." Hye Sun nói: " Chúng ta sinh một đứa con đi? Gần đây em nghĩ, nếu như chúng ta có một đứa con thì sẽ thế nào? Là trai hay gái, có đáng yêu không?"

" Em thật muốn sinh con à?" Jimin nhìn cô, cảm thấy khó tin.

Lúc trước vì không muốn sinh con mà cô giấu anh uống thuốc tránh thai.

Nhưng bây giờ, cô lại bắt đầu mong đợi sự tồn tại của một sinh linh.

Hye Sun gật đầu nói: "Ừm."

Sinh con là chuyện rất cực khổ, mang thai chín tháng mười ngày, mang thai đồng nghĩa bước một chân vào cửa sinh tử, nhưng Go Hye Sun tình nguyện vì anh làm tất cả.

Ánh mắt của cô rất là chân thành, Park Jimin nghe xong nội tâm vẫn còn có chút rung động.

Cái này có phải có nghĩa là, bà xã của anh đã không còn phòng bị với anh nữa phải không?

Anh xoay người đặt cô ở trên ghế salon, cúi đầu xuống, bá đạo hôn cô.

Ban ngày nhìn thấy cô anh còn có thể khắc chế, hiện tại đã là buổi tối rồi, mà cô tình nguyện dâng đến miệng, mỡ treo miệng mèo, tội gì mà không ăn.

Trên người Go Hye Sun mặc áo sơ mi, áo sơ mi bị anh xé phanh ra, bay tứ tung, mỗi chỗ một cái.

Trong phòng hơi lạnh vậy mà hai người đều nóng toát mồ hôi.

Chiếc áo sơ mi bị xe ra để lộ ra bầu ngực phổng phao đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở của cô. Anh đưa tay đẩy áo con lên trên, giải phóng bộ ngực đang bị căng cứng vì kích thích, sau đó anh cúi xuống gặm mút một bên bồng đào, bên kia không ngừng xoa nắn.

Khi mà ý thức của Go Hye Sun đã rơi vào mơ hồ, anh mới từ từ di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng cởi cúc quần ngoài của cô xuống, chiếc quần rơi xuống đất để lộ nơi nào đó đang bị che đi hứng hờ bởi miếng vải nhỏ hình tam giác.

Bị anh trêu chọc kích thích, cô khép chặt hai chân lại để kiềm chế dục vọng, không để bản thân phát ra những tiếng ngâm nga mà bản thân cô nghe còn cảm thấy xấu hổ.

Thấy vậy, anh nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, cúi xuống hôn lên đùi non của cô rồi dần dần tiến lên trên. Anh mơn trớn bên ngoài lớp vải mỏng kia càng làm cho cô như muốn phát điên.

Cô vô thức van xin: "Jimin, ưm... Đừng... Xin anh... Aa.. Ưm... "

" Gì cơ, anh nghe không rõ? "

"Xin anh,... Cho vào đi... "

Anh cười gian trá nắm tay cô đặt vào cậu em trai của mình, hỏi lại " Cho nó vào sao? "

" Ưm,...xin anh đấy...đừng trêu chọc em nữa... "

Park Jimin từ từ kéo chiếc quần con của cô xuống, cô bé xinh đẹp của cô không còn gì che chắn, lộ ra mơn mởn và tràn trề trước mắt anh, mời gọi anh mạnh mẽ tiến vào.

Anh lập tức dồn dập tấn công, đôi chân thon dài của cô cũng nhanh chóng kẹp chặp lấy eo anh, đón nhận sự tấn công như vũ bão của anh. Hai người kịch liệt lên xuống ở trên ghế nhấp nhô lên xuống.

Hai người lăn lộn từ trên ghế salon lên giường. Lúc di chuyển từ ghế salon lên giường, cậu em trai của anh vẫn còn cắm ngập trong cô bé của cô, cô vẫn bám chặt lên người anh như còn gấu Koala. Lên đến giường hai người lại tiếp tục mây mưa không ngừng nghỉ.

Hai người trải qua một đêm tình tuyệt vời!

-

Buổi sáng, Park Jimin từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Go Hye Sun mặc đồ ngủ, xách cái áo sơ mi cô mặc ngày hôm qua tìm cúc của nó.

Tìm nửa ngày mà không tìm thấy.

Cô buồn bực nhìn về phía Park Jimin, "Đều là tại anh hết, xé đứt hết cúc áo của em rồi! Giờ còn chẳng tìm thấy đâu để khâu lại, em bắt đền anh đấy!"

Đây là cái áo mà cô thích nhất.

Jimin biết mình sai, dụ dỗ nói: "Được rồi, lát nữa anh dẫn em đi mua cái mới."

Từ trước tới giờ Park Jimin không ra ngoài dạo phố với Go Hye Sun bao giờ, đây chính là lần đầu tiên.

Phần lớn đàn ông đều không thích đi dạo phố, cảm thấy đây là chuyện nhàm chán nhất trên đời, huống gì là một ông chú như Park Jimin.

Nếu mà có thời gian rảnh rỗi đến như vậy, anh hoàn toàn có thể làm nhiều việc khác có ích hơn.

Chỉ có điều đã hơn một tháng rồi anh không có ở nhà, không làm cách nào ở bên Go Hye Sun, bây giờ trở về rồi, liền muốn dành nhiều thời gian hơn để bên cạnh cô.

Go Hye Sun bình thường cũng rất ít khi đi dạo phố, thường xuyên mua đồ trên mấy trang mua sắm trực tuyến.

Hai người đi dạo trên dãy phố mua sắm, lúc đi ngang qua một tiệm giày, Go Hye Sun dừng lại ngẩn người ngắm nhìn một đôi giày cao gót được bày trang trọng ở khu trưng bày.

Gần đây không biết làm sao cô lại rất thích những đôi giày lấp lánh như giày thủy tinh của cô bé lọ lem như thế này.

Cô chỉ vào đôi giày, quay sang phía Park Jimin hỏi: " Anh nhìn đôi giày này có được không?"

Jimin dừng ở bên cạnh cô, " Cũng được, muốn mua sao?"

Đi dạo nửa ngày, Go Hye Sun không nhìn vào mắt thứ gì cả.

Vốn định mang cô đi mua quần áo, kết quả đi hết bao nhiêu hàng mà cô vẫn không thích thứ gì.

Hye Sun nói: "Đẹp thì đẹp thật nhưng đắt quá."

Cô cũng đã có lần vào tiệm này cùng chị chồng, những món đồ trong này đều là xa xỉ phẩm, rẻ thì vài nghìn đô nhưng có món đồ trong này lên tới cả vài chục nghìn đô, cứ cho là chồng của cô là đại gia đi nữa cũng không nên phung phí tiền vào những món đồ vô bổ như thế này.

Mua một đôi giày có giá trên trời, chỉ cần nghĩ sẽ đi nó xuống chân đã cảm thấy tiếc rồi! Đi nó dưới chân không phải đồng nghĩa nhẵm tiền dưới chân hay sao?

Vừa mới dứt lời, Park Jimin liền cầm tay cô, đi vào trong tiệm!

Đối với Park Jimin mà nói, người phụ nữ của anh muốn thứ gì anh đều sẽ dâng đến trước mặt cô.

"Hoan nghênh quý khách." Bên trong vang lên tiếng chào của nhân viên phục vụ.

Go Hye Sun cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc, nhìn sang, bắt gặp gương mặt mà cả đời cô không bao giờ quên được, người trước mặt cô lúc này chính là Clara Lee.

Từ khi Lee gia phá sản, Clara Lee không còn dám kiêu ngạo ở trong trường học như trước đây nữa, ngày ngày phải cụp đuôi làm người, không dám gây chuyện, bình thường trừ thời gian đi học ra căn bản không ai nhìn thấy cô ta.

Có người nói cô ta làm việc bán thời gian ở bên ngoài, nhưng Go Hye Sun chưa từng quan tâm, đây là lần đầu tiên cô bắt gặp cô ta ở tình cảnh trớ trêu này.

Clara Lee nhìn thấy Go Hye và Park Jimin cũng vô cùng sửng sốt.

Lần trước, lúc nhìn thấy Park Jimin, Park Jimin vẫn còn ngồi trên xe lăn, mà bây giờ, anh đã... Đứng lên đi lại như người bình thường.

Trên dưới toàn thân người đàn ông này đều tản ra khí chất cao quý khó ai có được.

_________

Dạo này Wattpad càng update càng bị lỗi ấy nhỉ? 😢

Tui có một chuyện muốn thông báo cho các nàng..

" KIẾP NÀY EM NGUYỆN YÊU ANH " là truyện chuyển ver, do là một bạn au trong team bảo truyện bạn ấy viết nên các au khác và tui cũng không có nghi ngờ gì. Mong là các nàng sẽ bỏ qua sai lầm của tui và cũng như là các au khác 💜 Thật sự là bạn au làm tui buồn lắm luôn, bị các bạn đọc nhắc nhở mà cứ từ chối, bạn ấy khiến uy tín của team giảm đi. Tui là Mít, là Boss của team Mít Ngọt, mong là sau chuyện này bạn ấy sẽ không tái phạm nữa. Tui là người duyệt cuối cùng của những chương mà các bạn ấy viết, bây giờ tui bận lắm nên toàn là các au trong team viết thôi, mấy lời trò chuyện nho nhỏ sau mỗi lần kết thúc chương cũng là tui. Mong các nàng bỏ qua sai lầm này 😢 Với lại có một tin buồn là sắp tới tui sẽ close team và sẽ drop hết các truyện đang dang dở nha..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net